Quan Cư Nhất Phẩm

Phiền não của Thẩm Mặc cũng là phiền não của bách quan. Bởi sau khi tướng vị ổn định, Từ Giai rốt cuộc ra tay, ông ta bắt đầu đổi mới lại trị vốn đã đục ngầu đến kinh khủng của hướng Gia Tĩnh triều.

Đầu tiên ông ta khai đao tự nhiên là Đô Sát viện, chức Đô Sát viện Ngự sử chuyên hặc tội bách quan, biện minh oan uổng, là ti phản tham phong kỷ, từ ngày thành lập tới nay là kẻ giám sát hệ thống quan liêu của Đại Minh triều, như một pháp bảo để triều đình đối kháng hủ bại, đề cao hiệu suất hành chính.

Nhưng mà Nghiêm đảng chấp chính nhiều năm, đã tiến hành mấy lần tẩy trừ Đô Sát viện, những kẻ chính trực có can đảm can gián hoặc là bị bãi quan, hoặc là lưu vong, và đổi hết thành tay chân của mình, biến Đô Sát viện thành con chó trông cửa đả kích đối lập, bảo hộ bản thân, làm mất hết hoàn toàn tác dụng giám sát duy trì trật tự. Rất nhiều năng thần không chịu dựa vào Nghiêm đảng bị Đô Sát viện buộc tội xuống đài, mà rất nhiều dung quan tham quan vô đức vô năng, tham lam thành tính thì lại bình yên vô sự, thậm chí có thể thăng chức.

Cho nên bước đầu tiên của Từ Giai chính là xê dịch vị trí của tả Đô ngự sử Hồ Thực, cũng không thẹn với hắn. Trực tiếp cải nhiệm công việc béo bở nhất của Đại Minh triều, cũng là vị trí vẫn chiếm giữ của Nghiêm Thế Phiên. . . Công bộ thượng thư. Nghiêm đảng tự nhiên không cam lòng thất bại, khi đình thôi kiệt lực phản đối, nhưng Từ Giai đã là thủ phụ, đã sớm bắt tay với lục bộ cửu khanh, nhất là dưới sự ủng hộ của Sơn Tây bang, đã đạt được bảy thành phiếu ủng hộ, đá Hồ Thực ra khỏi Đô Sát viện, cũng thuận lợi phù chính hữu Đô ngự sử Lưu Đảo.

Lần này Từ Giai là dùng đúng người rồi, Lưu Đảo đó mặc dù là tiến sĩ, nhưng dựa vào dẫn binh đánh trận, lấy chiến công mà thượng vị, bản tính ghét ác như thù, hành sự mạnh mẽ vang dội, tuyệt đối không sợ đắc tội với người khác. Vừa nhậm chức, hắn liền bắt đầu làm khổ đội ngũ Ngự sử thủ hạ. Hắn lập tức dâng một bản tấu nói: 'Triều đình thiết lập hiến pháp chính là vì để nghiêm kỷ cương. Những năm gần đây, dùng người chưa hợp lý, vọng sính uy phúc, thị phi đảo ngược, phong kỷ buông thả. Thần thỉnh khai trừ hết các viện Ngự sử, lệnh các bộ viện tuyên bố chính sử ti tiến cử lại, ắt phải có quan trên đường ghi mục đầy đủ, lại báo cáo đến Lại bộ, thẩm tra không có sai sót mới mới có thể bổ nhiệm. Sau đó chức vị ăn hối lộ cùng không xứng đáng, người đề cử đồng tội!'

Nói cách khác, cách chức hết tất cả hơn 100 Ngự sử của Đô Sát viện, sau đó lệnh TW địa phương mỗi đại quan tiến cử lại lần nữa, vả lại sau khi bổ nhiệm nếu như xuất hiện ăn hối lộ hoặc chức vị không xứng sẽ luận xử đồng tội cả người tiến cử.

Phương pháp cấp tiến như vậy không chỉ nói Gia Tĩnh, ngay cả Từ Giai cũng không thể đáp ứng, trực tiếp trả lại tấu sớ của hắn, mệnh hắn nghĩ phương án khác, cũng yêu cầu 'chậm một chút', 'nhẹ một chút'. Sau khi Lưu Đảo sửa chữa lại bị trả về, lại sửa chữa, lại bị trả về, luôn mãi như thế, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trực tiếp tìm Từ Giai nói:
- Đây là phương án cuối cùng rồi đấy, nếu không đáp ứng thì ta sẽ không làm nữa.

Từ Giai biết hắn nói được thì làm được, cũng không muốn đả kích tính tích cực của hắn nữa, rốt cuộc đồng ý phương án mới nhất của hắn -- thiết lập một kỳ khảo hạch hàng năm, tổng hợp tính toán kiểm tra con số buộc tội, cùng với phân lượng của quan viên có liên can tới vụ án, từ đó bài định thứ tự cho toàn bộ Ngự sử. 1/3 số người xếp trước sẽ đem đến Lại bộ cho tấn chức, 1/3 số người xếp sau sẽ kết tội không xứng với chức vị, tuyệt không nuông chiều. Đồng thời mệnh các bộ viện, các Bố chính sử ti, tiến cử nhân tuyển thích hợp, cũng đem biểu hiện của họ đưa vào trong khảo hạch người đề cử.

Dưới nỗ lực của Từ các lão, biện pháp này vẫn rất cứng rắn, rốt cuộc đạt được châu phê, Lưu Đảo bị nghẹn gấn chết rốt cuộc có thể hành động rồi. Hắn tập kết các Ngự sử liên can đến trước đường, lớn tiếng tuyên đọc thánh dụ, nghiêm mặt nói với một đám thủ hạ:
- Ta biết như vậy khẳng định sẽ bị người khác hận, cũng biết các ngươi sẽ hận ta, nhưng nếu đã làm Ngự sử, thì sẽ không thể nghĩ mọi việc đều thuận lợi, làm người ta sợ, bị người hận là bình thường!
Rồi vỗ ngực đôm đốp nói:
- Quan văn vá phi cầm, võ quan vá mãnh thú, trước ngực chúng ta chính là thần thú hải trãi, hải trãi là cái gì? Chuyên đâm kẻ bất trực, bất chính, bất pháp! Là vị thần thủ hộ nhân gian chính khí, là 'Quỷ kiến sầu' của kẻ gian tà tiểu nhân! Thái tổ hoàng đế giao cho chúng ta quyền lực duy trì trật tự bách quan, phong văn tấu sự mà bất luận tội, chính là hy vọng chúng ta có thể như hải trãi, ở thế bất lưỡng lập đối với những kẻ tham tang uổng pháp, gìn giữ sự thanh minh chính trị cho Đại Minh!

- Vô số tiền bối không có cô phụ kỳ vọng của Thái tổ, bọn họ không sợ cường quyền, trượng nghĩa tử tiết, đã vạch tội vô số kẻ tham ô ăn mòn quốc gia, vì nước trừ hại, đồng thời cũng thành toàn cho cái tiếng muôn đời lưu danh của mình, thế cho nên mọi người khi nhắc tới Ngự sử thì sẽ cảm thấy kính nể, cho rằng là trung thần, là thanh quan!"
Nói đến đây, hắn nặng nề thở dài:
- Nhưng 20 năm qua, chúng ta nhiễm mình vào cát bụi, chúng ta thông đồng làm bậy, thậm chí trợ Trụ vi ngược, vẽ đường cho hươu chạy, chúng ta đã làm bẩn sự thiêng liêng của mình, chúng ta đã đánh mất tôn nghiêm cùng truyền thống của mình. . . Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, Đại Minh triều lập quốc 200 năm, có Ngự sử của triều nào lại kém hơn chúng ta chưa?

Những lời nói đầy khí phách khiến chúng Ngự sử đều xấu hổ cúi đầu, Lưu Đảo lúc này mới nói chậm lại:
- Ta cũng biết, trước kia Nghiêm đảng chấp chính, Đô Sát viện đã ở trong tay của chúng, mọi người có tâm sát tặc, nhưng không có lực xoay chuyển trời đất. . . Tài nhân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đây là thời cuộc tạo thành, cũng không thể hoàn toàn trách mọi người.

Vừa mới nói hai câu khiến người bớt buồn, hắn lại chuyển đề tài nói:
- Nhưng hiện tại kẻ áp chế ngôn lộ đã đi rồi, không ai cướp đoạt quyền lực lên tiếng của chúng ta nữa, nếu như còn thừa hành 'Bách ngôn bách đương, không bằng nhất mặc', thậm chí còn cho người khác lợi dụng. Vậy xin ngươi hãy rời khỏi đây, bản quan sẽ chuyển ngươi đến nơi khác nhậm chức, nếu như ngươi lựa chọn ở lại thì phải tuân thủ bản phận của Ngự sử, bằng không thì đừng trách bản quan vô tình. Bản quan ở đây, chỉ giử lại những nam nhi thiết cốt cùng chung chí hướng!

Bất kể trong lòng có cảm tưởng gì, chúng Ngự sử đều đồng thanh đáp ứng:
- Nguyện cùng đại nhân đồng chí, khôi phục mỹ danh Ngự sử ta!

- Tốt. - Lưu Đảo vung tay lên nói: - Chúng Ngự sử nghe lệnh!

- Có mặt!

- Từ hôm nay trở đi, Đô Sát viện toàn lực theo dõi bách quan, phàm đại thần gian tà, tiểu nhân cấu đảng, kẻ lấy uy phúc loạn chính! Hặc. Phàm bách quan tham ô, kẻ mạo phạm quan kỷ, hặc! Phàm kẻ học thuật bất chính, thượng thư lời nói biến loạn pháp luật, không có ích, hặc!

- Vâng!

Chúng Ngự sử bị Lưu Đảo khiến cho nhiệt huyết sôi trào, không ít người xung động ngay lúc đó, một loại cảm giác thần thánh đã ít thấy tại Đại Minh triều đã lại lần nữa được sinh sôi.

Ngự sử vừa xung động, bách quan liền không may. Ngẫm lại đi, hơn trăm tên đã lên dây cót tinh thần, tranh nhau bới móc khuyết điểm, tìm phiền toái, không phân ngày đêm nhìn ngươi chằm chằm, dù có là trứng gà cũng bị móc ra xương, điều đó khiến người ta không rét mà run cỡ nào chứ.

~~

Dưới sự góp sức phối hợp của Lại bộ, cơn lốc liêm chính này rốt cuộc được nổi lên, vô số quan viên theo đó mà ngã ngựa, trong đó không ít các quan lớn hiển hách nhất thời. . .

Tháng sáu năm Gia Tĩnh thứ 41, Ngự sử Quảng Đông là Trịnh Lạc, tham tấu Đại Lý Tự khanh Vạn Thái ăn hối lộ, Ngự sử Giang Tây là Lâm Nhuận buộc tội thương trường tổng đốc Yên Mậu Khanh ăn hối lộ, Ngự sử Hà Nam là Trần Khắc Kiệm buộc tội Hà Nam tuần phủ Vạn Ngu Vưu ăn hối lộ, chứng cứ vô cùng xác thực, không cho biện luận, Từ Giai và Viên Vĩ cùng đưa phiếu nghĩ 'cách chức không dùng', đã nhận được Gia Tĩnh hoàng đế phê chuẩn.

Tháng sau, Binh Bộ Thị Lang Hà ngao, Hình bộ thị lang Đồ Lập, Công bộ thị lang Lưu Bá Dược, hơn mười viên đại thần TW, địa phương lại lọt vào buộc tội, lần thứ hai nhận được hoàng đế phê chuẩn.

Lại một tháng, có Ngự sử Mã An Thuyên, Hồ Ứng Khôn buộc tội Nghiêm gia phụ tử 20 điều không hợp pháp, yêu cầu áp giải phụ tử này trở lại kinh thành vấn trảm. . .Bản tấu bị nổi các trả về, lại thông qua quan hệ của ti Lễ giám qua nhiều đường đưa lên, rốt cuộc vẫn đến trước mặt Gia Tĩnh hoàng đế.

Lần này cuối cùng Gia Tĩnh không phê chuẩn, ông ta đưa cho Từ Giai, bất mãn nói:
- Lão Nghiêm Tung đã trí sĩ, Nghiêm Thế Phiên cũng sung quân Lôi Châu, những người đó còn muốn như thế nào nữa? Nhất định phải trảm thảo trừ căn? tại sao cứ không chịu tha thứ cho người ta thế này?

Từ Giai lại thong thả nói:
- Hoàng thượng minh giám. Ngài đã nói rõ thánh ý, không được buộc tội Nghiêm gia phụ tử nữa, thần cũng nhiều lần nhấn mạnh với bên dưới, không thể có người không biết, nhưng còn dám thượng thư ngỗ nghịch thánh ý, tám phần mười là có mưu đồ gì khác.

- Chẳng lẽ không phải là có người vì lấy lòng thủ tướng là khanh đó hả? - Gia Tĩnh hừ lạnh một tiếng.

- Nghiêm các lão là thủ trưởng của của thần, sự kính trọng của thần đối với lão nhân gia là phát ra từ nội tâm, khi còn Nghiêm các lão, thần sẽ mỗi ngày vấn an, Nghiêm các lão trí sĩ, thần cũng bình thường viết thơ, ân cần thăm hỏi lão nhân gia, cung thân thể hắn khỏe mạnh, thỏ bỉ Nam Sơn, đây đều là phát ra từ nội tâm. - Từ Giai vội vàng giải thích: - Nếu có người muốn lấy lòng cựu thần, thì hẳn là nên giúp nói tốt cho Nghiêm các lão mới đúng, nếu ai cho rằng bỏ đá xuống giếng có thể làm cho lão phu cảm kích, vậy thực sự là sai hoàn toàn rồi.

Lén lút đối với con trai đều là loại thái độ này, đối mặt với người khác thì càng như vậy, những điều này Gia Tĩnh đều biết. Cho nên ông ta mới cảm thấy Từ Giai không phải là muốn chỉnh Nghiêm Tung, mà chỉ là đơn thuần thay đổi một diện mạo mới cho triều đình. Nghĩ tới như vậy, Gia Tĩnh không hề truy cứu trách nhiệm của Từ Giai nữa, mà phân phó:
- Vậy hai tên Ngự sử cố kiếm chuyện kia phải trừng phạt nghiêm ngặt, nếu có kẻ làm chủ phía sau như nhau cũng phải trừng phạt nghiêm khắc không tha, tuyệt đối không thể nuông chiều.
Rồi thê lương thở dài nói:
- Có câu là y bất như tân nhân bất như cố, Nghiêm Duy Trung đã hầu hạ trẫm 30 năm, nên có một kết cục tốt a. . .

- Vâng, cựu thần đã hiểu. . .

Thấy lão Nghiêm Tung ở trong lòng hoàng đế vẫn có địa vị cao như vậy, Từ Giai cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể cung kính đáp ứng.

Đợi Từ Giai lui ra rồi, Gia Tĩnh thờ ơ ngồi ở trên bồ đoàn, nhìn đại điện vắng vẻ, trong lòng tràn ngập cô đơn, ông ta lại hết sức tưởng nhớ lão Nghiêm Tung, giao tình vài chục năm thậm chí đã vượt qua phạm trù quân thần, mang theo chút ý vị bằng hữu. Gia Tĩnh đã quen có Nghiêm Tung làm bạn, có Nghiêm Tung hầu hạ, hiện tại lão cẩu quen thuộc kia không ở đây, hoàng đế không hiểu trở nên phiền muộn.

~~

Qua không biết bao lâu, Trần Hồng nhẹ nhàng đi vào, nhỏ nhẹ bẩm:
- Chủ tử, đến thời gian vãn khóa* rồi.

(Vãn khóa: chỉ tăng nhi mỗi ngày tụng kinh niệm Phật lúc chạng vạng)

Gia Tĩnh nghe vậy gật đầu, Trần Hồng liền lấy ra cái ấm đồng nhỏ từ trong lư hương, hầu hạ hoàng đế phục đan, vốn định xin cáo lui nhưng không thấy Gia Tĩnh nhập định, hắn liền nhẹ giọng hỏi:
- Chủ tử có tâm sự gì ư?

Một lát sau Gia Tĩnh chậm rãi hỏi:
- Nghiêm Tung gần đây sống thế nào?

Trần Hồng nghe vậy mặt lộ vẻ bi thương nói:
- Hồi chủ tử, thật không tốt. Nghiêm các lão rời khỏi kinh trở về quê nhà, ven đường bách tính biết đều tới chế giễu, chỉ trỏ khắp nơi, khiến hắn lão nhân gia hết sức xấu hổ. Cuối cùng một đường bị mắng, muôn vàn thê lương, rơi vào đường cùng, lão nhân gia hắn đành phải mệnh gia nhân hộ tống xe ngựa đi trước, còn mình thì chỉ dẫn theo quản gia Nghiêm Niên cùng một hạ nhân đi bên người hầu hạ, ba người mướn một con lừa cười, rồi chạy theo phía sau. . . Kết quả lộ trình nửa tháng mà đi gần tới ba tháng, Nghiêm các lão chịu không được, đi tới Nam Xương liền ngã bệnh, đến bây giờ vẫn còn đang dưỡng bệnh, còn chưa trở về thôn nữa.

Gia Tĩnh nghe xong nhíu mày nói:
- Nghiêm Tung là trí sĩ, cũng không phải bãi quan, những người đó sao lại dám đối với hắn như vậy?

- Ài, chủ tử, đám ngu dân ấy thì biết cái gì? Còn không phải là bị người khác kích động liền bu ra giễu cợt hay sao?
Trần Hồng vẻ mặt căm giận nói:
- Nô tài cả gan nói một câu, ngài nên giúp Nghiêm các lão đi, bằng không thì ông ấy sẽ bị người khác ăn hiếp chết mất.

- Lẽ nào lại mời hắn trở về làm thủ phụ? - Gia Tĩnh chậm rãi lắc đầu nói: - Bỏ đi, đã đến Nam Xương thì chắc là tốt hơn, mấy năm nay cho dù hắn có lỗi với bách tính của hai kinh mười hai tỉnh, nhưng cũng đã làm rất nhiều việc tốt cho Giang Tây, dân chúng nơi đó chắc sẽ không làm hắn bị thương tâm đâu?

- Nhưng triều đình còn có rất nhiều người chưa từ bỏ ý định, - Trần Hồng nhỏ giọng nói: - Chủ tử, nô tài không phải là nói giúp cho Nghiêm gia, mà là cảm thấy họ quá kỳ cục đi, cái gì cũng phải do nội các định đoạt, hoàn toàn không coi chủ tử ra gì. . .

Gia Tĩnh bị đâm ngay đến chỗ đau nên lại trở nên trầm mặc, quả thật ông ta cảm thấy rất khó chịu đối với tình huống hiện nay, bởi vì biểu hiện trước sau của Từ Giai sau khi lên làm thủ phụ đã khiến ông ta mở rộng tầm mắt -- khi còn Nghiêm Tung, thân là thứ phụ Từ Giai đối với Gia Tĩnh một mực nhu thuận nịnh hót, tranh luyện đan cho ông ta, vắt óc suy tính viết thanh từ, thậm chí còn quan tâm hơn cả Nghiêm Tung, dưới tình huống kinh tế cực đoan trắc trở thì trùng tu tẩm cung cho hoàng đế, thế cho nên đã làm cho hoàng đế cảm thấy, có người Tùng Giang này thì không có Nghiêm Tung cũng vậy.

Nhưng khi Gia Tĩnh thực sự tống cổ Nghiêm Tung đi rồi, phù chính Từ Giai lên vị trí thủ phụ, ông ta phát hiện người này đã thay đổi, hắn mặc dù vẫn khoác cái áo ngoài nhu thuận, nhưng đa mưu túc trí, rất có chủ kiến, cũng có thể thành thạo vận dụng thế lực cài răng lược trong triều, đan các loại lực lượng vào một chỗ, trở thành sự cường đại cho bản thân. Loại cường đại này Gia Tĩnh hoàng đế cũng không làm sao được.

Bởi vì chính thể của Đại Minh triều là như vậy, năm đó Thái tổ hoàng đế huỷ bỏ chức thừa tướng thống lĩnh bách quan, thủ tướng triều chính, mục đích là tăng cường hoàng quyền, thu hết quyền hành trong thiên hạ vào tay hoàng đế, cho nên khi huỷ bỏ tể tướng, đồng thời cũng phân hoá chế hành mỗi cơ quan quyền lực tại TW địa phương, khiến cho không có quyền lực độc lập quyết đoán, phải dựa vào hoàng đế mà cân nhắc quyết định. Nhưng sự thực chứng minh, Chính phủ không có tể tướng là tuyệt đối không được, bởi vì bớt đi độc tài tuy là tốt, nhưng mang đến cường độ công tác cũng vô cùng kinh khủng, đủ để biến hoàng đế mà người người ước ao trở thành kẻ khổ sai số một thiên hạ. Ngay cả con trai Chu Lệ kiêu ngạo vô cùng của ông ta cũng không thể tiếp nhận, càng không chỉ nói đến bọn hậu bối vốn được nuông chiều từ bé.

Cho nên bắt đầu từ Chu Lệ, lịch đại hoàng đế vì không đến mức mệt chết nên đều lén lút làm một việc, đó là giao cho nội các quyền lực tể tướng trên thực chất, hơn nữa bởi vì đời sau của Chu Nguyên Chương, ở trên năng lực là một đời không bằng một đời, chỉ có thể không ngừng nâng cao quyền lực cho nội các. Khi đến trong năm Chính Đức, nội các Đại học sĩ. . .Chức này ở trong năm Hồng Vũ nhiều nhất chỉ có thể xem như là thư ký, tham mưu, nhân vật văn thư của hoàng đế đã nhảy vọt lên làm thừa tướng trên thực chất. Khi đến trong năm Gia Tĩnh, tể tướng đã là tôn xưng được công nhận đối với sinh viên, thậm chí hoàng đế cũng không cấm kỵ lấy 'thủ tướng, thứ tướng' để xưng hô các thần của mình.

Sự ảnh hưởng của nó đối với chính trị Đại Minh cũng không phải đơn giản là tướng quyền mất đi rồi hồi phục lại, bởi vì khi hoàng đế tạo ra tướng quyền lần nữa, hậu quả xấu mà chế độ phân quyền của Thái tổ hoàng đế đối với các bộ viện liền hiển hiện ra -- quyền lực thượng thư giám sát các ngự sử quá nhỏ, căn bản không thể chống lại Đại học sĩ, kết quả quyền hành mà Chu Nguyên Chương cực khổ tập trung đã thành toàn cho sự cường đại của Đại học sĩ, quyền hành của nó đã vượt qua Tống triều, bắt kịp Hán Đường. Môn sinh của họ lại trải rộng trong triều, uy vọng cực cao nhất hô bá ứng, nếu như hoàng đế không có lý do thỏa đáng triệt hoán bọn họ, nói không chừng thật sẽ trở thành người cô đơn, bị bách quan công kích.

Phá vỡ tổ chế của hoàng đế, ăn hết vị đắng của các Đại học sĩ, đành phải phá vỡ một tổ chế khác để bù đắp, đó chính là giao cho bọn thái giám quyền lực, để cho bọn họ giúp giúp bản thân chống lại tướng quyền, nhưng Gia Tĩnh hoàng đế có sự tự tin mạnh mẽ, không thích thái giám tham gia vào chính sự, ông ta tin tưởng vững chắc quyền mưu của mình đủ để giữ gìn quyền uy, trên thực tế, 40 năm trước quả thật ông ta đã làm rất tốt, dùng đám người Trương Thông, Phương Hiến Phu, Quế Ngạc đã đánh ngã đám lão thần tiền triều Dương Đình Hòa tự cho mình là cố mệnh lão thần, cứ thích khống chế hoàng đế, lại dùng Hạ Ngôn đánh ngã đám người Trương Thông khó chấp nhận đối lập, có thù tất báo, lại dùng Nghiêm Tung đánh ngã kẻ bảo thủ, không kính trọng hoàng đế là Hạ Ngôn, lại dùng Từ Giai đánh ngã Nghiêm Tung kết bè kết cánh.

Xét đến cùng, hạch tâm của đế vương thuật chính là chế hành, phương pháp cụ thể chính là giúp kẻ yếu nhược không giúp kẻ mạnh, khi một vị thủ tướng nào đó quá mức cường đại thì chính là lúc ông ta giúp đỡ kẻ yếu tiêu diệt nó. Trên thực tế, hơn 150 năm qua, các đại thần đều có thể thể diện về vườn, an hưởng lúc tuổi già, chỉ có quyền thần của Gia Tĩnh triều không thể được chết già, căn nguyên của nó chính là cái loại quyền lực chi đạo này của hoàng đế.

Khi giúp đỡ Từ Giai đấu ngã Nghiêm Tung, Gia Tĩnh cũng đã chuẩn bị sẵn đối thủ cho ông ta. Nhưng lần này hoàng đế đã nhìn lầm rồi, bởi vì văn chương của Viên Vĩ viết rất hay, thủ đoạn chính trị cũng không kém, quả thật là nhân tài hiếm có, nhưng đụng phải Từ Giai, siêu cấp cao thủ đã phụng bồi Nghiêm Tung vài chục năm thì căn bản không phải đối thủ, bị Từ Giai áp chế quá gắt gao.

Kết quả hoàng đế bất đắc dĩ phát hiện, hiện tại đã không ai có thể chế hành được Từ Giai rồi, tựa như Nghiêm Tung đã từng hô phong hoán vũ, nắm toàn bộ quốc chính, Từ Giai cũng sở hữu quyền lực tương tự. Hiện tại mặc dù Từ Giai vẫn còn duy trì hữu cầu tất ứng đối với hoàng đế, nhưng ông ta có pháp lệnh gì muốn ban bố, có người nào đó lựa chọn muốn bổ nhiệm, Gia Tĩnh cũng đành phải nhượng bộ thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui