Quan Cư Nhất Phẩm

- Thái gia, ngài mót tiểu à?
Trong hậu đường huyện nha, Thẩm Mặc ôm bụng cười ngăt ngoẽo:
- Này tứ ca, ngươi mới bao tuổi mà đã không nhịn được tè rồi?

- Ngươi đừng trêu ta nữa ...
Vị bị Thẩm Mặc gọi là tứ ca, chính là vị huyện thái gia vừa thẩm án bên ngoài, huynh đệ thúc bá, cùng lớn lên với Thẩm Mặc, là Thẩm Kinh.

Hiện giờ hắn bỏ mũ quan xuống, đỏ mặt nói:
- Còn chẳng phải vì muốn xong sớm còn nói chuyện với ngươi sao?

Thẩm Mặc lúc này mới ngừng cười, nói:
- Được rồi, được rồi, không cười ngươi nữa. Tẩu phu nhân và chất nhi chất nữ đâu rồi? Sao không ra gặp nhau.

- Bọn họ không ở bên này.
Thẩm Kinh gãi đầu:
- Ta cảm thấy ở huyện nha không thoải mái, cho nên mua nhà ở thành nam, thường ngày ở đó.

Huyện nha nằm ở phía đông bắc, Thẩm Mặc cười hỏi:
- Xa như thế ngươi không ngại chạy đi chạy lại mệt à?

- Không sao, thường ngày ta cũng ở đây, có chuyện bọn chúng tới bên kia tìm ta.

Thẩm Mặc thầm nhủ :" Chẳng trách cứ năm ngày mới thẩm án một lần, té ra chẳng phải năng lực cao, mà là con sâu lười nó hành."

Hai người lớn lên cùng nhau, Thẩm Kinh nhìn Thẩm Mặc nhếch mép cười là biết ngay y nghĩ gì, liền giải thích:
- Ta tuân theo tinh thần của ngươi, vô vi nhi trị, vô vi nhi trị ấy mà.

- Ha ha ha, tiến bộ không ít nhỉ, ta nói không lại ngươi rồi. Đúng là kẻ sĩ cách ba ngày phải nhìn nhau với con mắt khác ..
Thẩm Mặc nghiêm túc nói:
- Từ ngoài thành vào đây, ta thấy Thượng Hải sức sống bừng bừng, công lao của ngươi không nhỏ đâu.

- Ta thì có công lao gì?
Thẩm Kinh lắc đầu, tỏ ra khiêm tốn hiếm có:
- Đừng thấy Thượng Hải không phải tỉnh thành chẳng phải phủ thành, nhưng nơi này miếu nhỏ, thần tiên nhiều, thị bạc ti, sở đấu giá, sở chứng khoán, hiệp hội thương nghiệp ... Ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, chẳng qua chỉ duy trì trị an. Còn tranh chấp của đám thương nhân thì tới hiệp hội thương nghiệp, không tới tìm ta.
Hắn cười hô hố:
- Cho nên ta làm huyện trưởng nhẹ nhàng cực.

- Tứ ca có ý kiến đây mà.

Thẩm Kinh lắc đầu:
- Ta làm theo lời ngươi dặn, vô vi nhi trị, không hơn không kém. Chỉ làm nhảm với ngươi thôi.

- Tứ ca chịu ủy khuất rồi.
Thẩm Mặc mặt nghiêm trang:
- Nhưng ngươi phải nhớ, nơi này là cơ nghiệp của huynh đệ chúng ta, có thể thành đốm lửa thay đổi Đại Minh như mong muốn của ta hay không, có thể thành bát cơm lâu dài của con cháu chúng ta hay không, quan trọng ở chữ vô vi này đấy. Chỉ có ngươi vô vi, những cơ cấu phi quan thương kia mới có thểm thâm nhậm vào lòng người ...
Y nói đầy thâm ý:
- Ngươi không thể làm huyện lệnh ở đây cả đời, ta cũng không thể đảm bảo được mỗi nhiệm kỳ huyện lệnh đều là người của ta, cho nên chúng ta phải buông quyền lực, để những cơ cấu vĩnh viễn thuộc về chúng ta kia tự điều khiển, để huyện lệnh kế nhiệm trong tương lai phải tuân theo, không tuân theo là đổ. Nhưng điều này cần một quá trình, cần thời gian ...

- Nhiệm vụ của ta là bảo vệ cho nó trưởng thành?
Thẩm Kinh hiểu ra, rồi xấu hổ nói:
- Ngươi nói thế lòng ta khoan khoái hơn nhiều.

- Ta có nói sớm ngươi cũng không hiểu, không tận mắt nhìn thấy tiềm lực của tòa thành này thì làm sao ngươi chịu tin, nơi này tương lai sẽ là kinh đô tài phú của Đại Minh.

- Đúng thế, Thượng Hải như một khối nam châm hút kẻ có tiền từ bốn phương tám hương điên cuồng đổ tới đây.
Thẩm Kinh mặt đầy khâm phục:
- Ta bảo này Chuyết Ngôn, sao ngươi tinh mắt thế, nhìn một cái là chọn trúng nơi này?

Thẩm Mặc đương nhiên không thể nói ta từ 400 năm sau tới, nhìn thấy tường phía đông treo bản đồ, liền đứng dậy đi tới, chỉ vào đó, thong thả nói:
- Ta cũng chỉ nhìn vào bản đồ mà phát hiện ra, mặc dù ban đầu nó chỉ là một thôn cá nhỏ, nhưng vị trí địa lý cực ưu việt. Nó nằm ở cửa biển , gần Tô Châu, Hàng Châu và Nam Kinh những nơi phồn hoa nhất Đại Minh, nằm ở khoảng cách thích hợp giữa lưỡng hồ, Ba Thục , Lỗ Dự, Triều Tiên , Nhật Bản, Nam Dương. Tính chất độc đáo này không phải tòa thành nào cũng có, vì thế sau khi mở cảng nó mới nhanh chóng phát triển lớn mạnh, tiền đồ rực rỡ.

Thẩm Kinh nghe tới há hốc miệng, lầm bẩm:
- Điệu bộ chỉ điểm giang sơn này quá ngầu.

- Nói chuyện nghiêm chỉnh đấy.
Thẩm Mặc cười mắng, ánh mắt chăm chú vào tấm bản đồ thế giới:
- Ta hi vọng tòa thành này là độc nhất vô nhị, nó không chỉ giàu có nhất, xa xỉ nhất mà còn phải cao quý nhất, bao dung các nền văn hóa, kinh tế phồn vinh đa dạng và tư tưởng tự do bác ái.

- Yêu cầu của ngươi với ta mà nói là quá khỏ khăn.
Thẩm Kinh lại gãi đầu:
- Ta đọc ít sách, mưu kế ít, sợ không đạt được yêu cầu của người.

Thẩm Mặc chầm chậm lắc đầu, hai tay đặt lên bản đồ, trầm giọng nói:
- Thế giới này đang tiến vào một thời đại chưa từng có, chúng ta chỉ cần bảo vệ hoản cảnh phát triển của nó. Không cần can thiệp vào, chỉ cần giúp nó tiêu diệt kẻ địch khi còn nhỏ, nó sẽ thuận lợi phát triển theo quy luật, có được thành tựu vĩ đại ngoài dự liệu của chúng ta.
Tới đó hai mắt y sáng rực lên nhìn Thẩm Kinh:
- Còn chúng ta cũng sẽ trở thành bất hủ trong quá trình đó.

Thẩm Kinh bị khí thế của Thẩm Mặc cảm nhiễm, kích động gật đầu:
- Ta hiểu rồi, ai dám có mưu đồ xấu với Thượng Hải, ta liều mạng với hắn.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Đúng, ấn hắn xuống sông Hoàng Phố.

Hai huynh đệ phát tiết xong, Thẩm Mặc đột nhiên ý thức được một việc một chuyện không hề tầm thường, hỏi:
- Tấm bản đồ thế giới này ai vẽ thế?

Y nhìn thấy một tấm bản đồ hết sức hoàn chỉnh. Trừ Châu Đại Dương, Châu Á, Châu Phi, Châu Âu, Châu Mỹ thì thậm chí Châu Nam Cực cũng xuất hiện trên bản đồ, mặc dù Thẩm Mặc nhìn thấy hình vẽ hơi quái dị, tỉ lệ mất cân bằng, nhất là Châu Nam Cực to một cách quá đáng, lãnh thổ Đại Minh càng to một cách khủng khiếp, nhưng tổng thể mà nói, có thể nhìn thấy hình dáng của thế giới, tìm được rất nhiều quốc gia mà y biết, điều đó là cực kỳ hiếm có.

- Ả, cái này hả, là do lão già lông đỏ của truyền giáo hội vẽ đấy, ta thấy nhiều chỗ mà ngươi từng nói có mặt trên đó, cho nên treo luôn lên trên này.

- Truyền giáo hội?
Chớp mắt đầu óc của Thẩm Mặc lóe lên ba chữ "Truyền giáo sĩ!"

- Đúng thế, người làm việc trong truyền giáo hội gọi là truyền giáo sĩ. Bọn họ tới Thượng Hải vào năm ngoái, yêu cầu truyền giáo trong kinh thành, còn muốn vào nội địa, ta sợ gây phiền phức cho ngươi nên không đồng ý.

- Ồ, bọn họ còn ở Thượng Hải không?

- Còn, những người này cố chấp lắm, ta không cho bọn họ truyền giáo trong thành, bọn họ tới bến tàu truyền giáo cho thuyền phu, thương nhân, kết quả phát triển được một nhóm tín đồ.
Thẩm Kinh cẩn thận nhìn Thẩm Mặc:
- Đương nhiên, nếu ngươi thấy không ổn, ngày mai ta đuổi bọn họ đi luôn.

- Sao như thế được? Ta vừa nói tới bao dung văn hóa, tự do bác ái, không thể vả vào miệng mình được. Ngươi an bài đi, để ta và người đứng đầu bọn họ gặp nhau một chút.

- Chuyện này không thành vấn đề, bọn họ sẽ rất vinh hạnh. Hay là ngươi ở nhà ta vài ngày, tính thời gian vài ngày nữa Trường Tử về rồi, huynh đệ chúng ta nhiều năm rồi không tụ hội.

- Thế sao?
Thẩm Mặc mừng rỡ:
- Trùng hợp vậy?

- Không có gì bất ngờ thì muộn nhất 20 sẽ tới đảo Sùng Minh, không lỡ chúc thọ của thúc thúc.

- Hay lắm, ta đợi. Nếu như đã ở vài ngày thì không cần vội nói chuyện công nữa, mau đưa ta tới nhà xem một chút.

- Được, chúng ta đi.
Thẩm Kinh đứng dậy bảo hạ nhân:
- Về nói với phu nhân chuẩn bị sẵn rượu thịt, thay y phục cho bọn nhỏ, bọn ta sẽ về ngay.
Hạ nhân vội đi bẩm báo, hai người Thẩm Mặc lên xe, thong thả đi tới thành nam.

Trên đường, Thẩm Mặc hỏi Thẩm Kinh:
- Quên mất, tẩu phu nhân trong trạch viện là chính phòng hay là cô vợ Nhật Bản?

Được Thẩm Mặc nói vui vào, Thẩm lão gia tử miễn cưỡng chấp nhận Thái Thái Tử, đương nhiên chính phòng vẫn do ông định đoạt, bắt hắn cưới một vị tiểu thư Tôn gia Dư Diêu, có thể nói là môn đăng hộ đối. Nhưng Nhược Hạm ở quê về Bắc Kinh nói cho Thẩm Mặc biết, quan hệ giữa hai bọn họ rất tệ, Thẩm Kinh đã lâu lắm rồi không về nhà.

- Là Thái Thái Tử.
Thẩm Kinh chán nản nói:
- Chuyện này ầm ĩ cả lên, cha ta muốn cắt đứt quan hệ cha con với ta, ngươi quay về phải nói giúp ta đấy.

- Đệ muội ngươi năm ngoái về thăm thân đã gặp qua chính phòng tẩu tẩu, ấn tượng với tẩu tầu tốt lắm, hiểu lý biết lẽ, trông cũng xinh đẹp, sao ngươi lại đầy người ta vào lãnh cung?

Thẩm Kinh thở dài:
- Cô ấy là phượng hoàng tít trên cao, ta là vịt nhỏ dưới bùn, hai người không đến với nhau được, nên chia tay ai sống đời người ấy.

Thẩm Mặc hỏi:
- Tẩu tẩu xem thường ngươi à?

- Ừ, lúc nào cũng tự cho mình rất cao quý.
Thẩm Kinh bĩu môi:
- Coi thường ta, coi thường Thái Thái Tử, thậm chí hai đứa con của ta cũng chẳng lọt vào mắt cô ta, lão tử không hầu hạ cô ta được, để cô ta ở Thiệu Hưng mà làm cao, đám thấp kém bọn ta tới Thượng Hải tiếp tục làm người thấp kém.

Thanh quan khó quản việc nhà, cho dù là huynh đệ cũng không thể nói quá nhiều, Thẩm Mặc chỉ khẽ than:
- Nữ nhân thời đại này chẳng dễ dàng gì, một khi đã gả cho ngươi là cả đời trói buộc vào ngươi, nam nhân chúng ta không thể quá tuyệt tình.

Thẩm Kinh gật đầu:
- Ngươi về thăm dò ý tứ của cô ta, nếu có thể sửa đổi thì tới Thượng Hải cả nhà đoàn tụ, dù thế nào ta cũng không về Thiệu Hưng.
Xem ra bóng ma Thẩm lão gia vẫn phủ kín toàn thân Thẩm Kinh.

Xe tới trước cửa một trạch viện khí phái nhất thành nam liền dừng lại, Thẩm Kinh nhảy xuống xe kéo tay Thẩm Mặc nói:
- Tới nhà rồi, chúng ta mau vào thôi.

Trong nhà Thẩm Kinh, Thẩm Mặc gặp được Tùng Phổ Thái Thái Tử vẫn xinh đẹp ôn nhu như ngày nào, mặc dù Đại Minh đã mở cấm biển thông thương, nhưng để trừng phạt với giặc Oa, Nhật Bản vẫn là quốc gia bị cấm vận mậu dịch, người Nhật Bản cấm chỉ bước chân lên đất đai Đại Minh, đó là điều khó thay đổi trong thời gian ngắn.
Cho nên Thái Thái Tử vẫn rất cô đơn, nhưng cũng làm nàng thêm chuyên tâm chiều chồng dạy con, hầu hạ Thẩm Kinh thư thái, dạy dỗ hai đứa con ngoan ngoãn đáng yêu.

Lần đầu thấy hai đứa con khả ái của Thẩm Kinh, y tất nhiên tặng cho hai món quá tinh xảo mang từ Bắc Kinh tới, tức thì được lòng hai đứa bé. Nhìn dáng vẻ bọn chúng, Thẩm Mặc càng nhớ mấy đứa tiểu yêu tinh của mình.

Nhìn cả nhà họ hòa hợp mỹ hảo, Thẩm Mặc thầm hiểu ra :" Ngươi là đại phu nhân thì sao chứ, không biết chiều nam nhân của mình, chẳng thể tranh nổi với một phòng thiếp."

Đêm đó Thẩm Mặc tất nhiên là ở lại, hai huynh đệ lâu ngày gặp lại, tất nhiên nói không hết chuyện, thức suốt cả đêm, tới tận khi trời sáng mới ngủ, trưa thức dậy ăn hai bữa làm một, đang ăn thì hạ nhân vào bẩm báo:
- Lão gia, Sa Vật Lược bái phỏng, nói là người bảo ông ta hôm nay tới.

- Sớm thế?
Thẩm Kinh trợn mắt nuột ực một miếng bánh to:
- Chẳng phải bảo ông ta chiều mới tới sao?

- Lão gia ... Giờ là chiều rồi.
Hạ nhân đáp.

Thẩm Kinh nhìn đồng hồ tây ở góc tường, quả nhiên là 2 giờ chiều, mặt liền đỏ lên:
- Bảo ông ta đợi đi, bọn ta ăn cơm xong là tới.
Liền giải thích với Thẩm Mặc:
- Sa Vật Lược là người đứng đầu truyền giáo sĩ, con người không tệ, cá n hân ta cảm thấy, khí độ hơn rất nhiều người đọc sách.

Thẩm Mặc tán đồng:
- Người ta muốn thu hút người khác tin giáo nghĩa, không có chút tu dưỡng sao được.

Vào thời đại hàng hải mới vào buổi bình minh, từ Châu Âu tới Đại Minh, cách vạn dặm trung dương, trai qua khảo nghiệm sinh tử, phải có ý chí kiên định, bền gan sắt đá mới có thể gánh vác được trọng trách. Truyền giáo sĩ có thể tới được Đại Minh, là tinh anh của phương Tây.

Tăng tốc ăn cơm, Thẩm Mặc được Thẩm Kinh dẫn tới tiền sảnh gặp sách, liền thấy một người ngoại quốc tóc đỏ mặc trường bào đen, cổ đeo thánh giá, đang ngồi đó uống trà.

Nghe thấy có người tới, người ngoại quốc kia liền đứng dậy, thấy Thẩm Kinh và một người trẻ tuổi khí độ bất phàm tới, ông ta liền khom lưng nói:
- Chào buổi chiều Thẩm đại nhân tôn kinh và vị đại nhân này ...
Tiếng quan thoại chính cống, trừ lưỡi có hơi cứng.

Thẩm Kinh nói với Thẩm Mặc:
- Vị này là Sa Vật Lược hội trưởng hội Da Tô Thượng Hải, ngươi cứ gọi là lão Sa.
Lại nói với Sa Vật Lược:
- Vị đại nhân này thân phận cao quý vô cùng, nói chúng là ta phải nghe ông ấy.

- Không biết quý tính đại nhân là gì?
Sa Vật Lược cung kính hỏi.

- Cũng họ Thẩm.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Ngài chính là Francois Xavier?

Nghe thấy có người Đại Minh đọc tên mình đúng tiêu chuẩn, Sa Vật Lược hơi sửng sốt, sau đó kích động nói:
- Sao đại nhân biết?

- Ta nhìn thấy tên ký trên bản đồ ở chỗ Thẩm huyện lệnh, nên nghĩ đó chính là các hạ.

- Chính là tại hạ đây.
Sa Vật Lược vui mừng:
- Không ngờ Đại Minh có người biết chữ Tây Dương.

- Sĩ đại phu Đại Minh luôn khiêm tốn học hỏi, sẵn lòng tiếp thu tri thức mới.
Thẩm Mặc nói dối không chớp mắt:
- Không biết Sa Vật Lược tiên sinh từ đâu tới, đến có chuyện gì? Trước ngài, ta chỉ gặp được một số thủy thủ Tây Dương vong mạng và thương nhân hám lợi, chưa được gặp nhân sĩ có tu dưỡng như ngài. Nhìn khí độ cử chỉ của ngài, hẳn là xuất thân danh môn, được hưởng giáo dục tốt đẹp.

- Đại nhân quá khen rồi.
Sa Vật Lược giữ thái độ mực thước:
- Tại hạ là người Tây Ban Nha, phụ thân tại hạ Hồ An Đức Cáp Tác là cố vấn riêng của quốc vương, mẫu thân Mã Lệ Á - Cáp Duy Nhĩ xuất thân danh môn, tại hạ là người kế thừa duy nhất của họ.
Còn giải thích thêm cho đối phương:
- Dựa theo tập tục của Tây Ban Nha, đứa trẻ mới ra đời có thể lựa chọn kế thứa họ phụ thân hoặc mẫu thân ... Tại hạ mặc dù từ nhỏ sống trong thành bảo thượng võ, nhưng bản tính ghét võ lực, khiến tại hạ vòng qua con đường quân đội, mười táp tuổi vào học viện thánh Ba Nhĩ Bỗi ở Ba Lệ (Paris) Pháp Lan Tây, tiếp thụ giáo dục toàn diện.
Nói tới đây ông ta mới có chút kiêu ngạo:
- Vì thành tích xuất sắc, năm 22 tuổi, tại hạ được bổ nhiệm làm giảng sư của học viện, được coi là một học giả.

- Ồ, ông dạy môn gì thế?
Thẩm Mặc hứng thú hỏi:

- Triết học Aristotle.
Sa Vật Lược sợ Thẩm Mặc không hiểu, liền nói:
- Á Lý Sĩ Đa Đức ở Châu Âu có địa vị giống Khổng phu tử ở quý quốc.

- Đúng thế, ông ấy là một nhà hiền triết vĩ đại.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Theo ta biết, ông ấy có kiến thức trác tuyệt ở nhiều phương diện, nhưng làm ta hứng thú nhất là La Tập học của ông ấy ...
Sợ Sa Vật Lược không hiểu ý mình, y bổ xung:
- Là Logic ấy.

Sa Vật Lược hiểu ra, thực sự ngạc nhiên:
- Logic, đó là do ngài phiên dịch ra à? Không ngờ ngài có nghiên cứu về Aristotle, thế với chúa, lòng kính phục của tại hạ với ngài, thực là ...
Dù sao chẳng phải là tiếng mẹ đẻ, giao lưu thường ngày thì không vấn đề gì, nhưng gặp phải câu phức tạp là có chút vất vả.

Thẩm Kinh nhắc:
- Như con sông dài chảy liên miên không dứt ..

- À, đúng đúng.
Sa Vật Lược chắp tay với Thẩm Mặc:
- Tôi kính phục ngài như con sống dài chảy liên miên không dứt .

Thẩm Mặc trừng mắt với Thẩm Kinh, thẳng thắn nói với Sa Vật Lược:
- Kỳ thực ta chỉ tiếp xúc chút bề ngoài thôi, rất muốn học thêm một chút, nhưng không tìm được sư phụ.

- Nếu đại nhân muốn học, tại hạ tự nguyện.
Sa Vật Lược có sự nhiệt tình người Tây Ban Nha, nhưng cũng hiểu lễ nghi phương đông, nghiêm túc nói:
- Đương nhiên tại hạ càng hi vọng được học tập văn hóa tri thức Đại Minh từ đại nhân, không biết tại hạ có vinh hạnh này không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui