Quan Cư Nhất Phẩm

Quý danh của A Cát gọi Thẩm Chí Khanh, quý danh của Thập Phân gọi Ân Sĩ Khanh. Tuy nhiên Ngụy tiên sinh cứ cảm thấy hài tử do một cha mẹ nuôi thì nên có họ như nhau, cho nên cứ gọi cả hai đứa một họ Thẩm.

Hai đứa hài tử chủ nhân này thật sự là một đôi tiểu ma vương, trời không sợ, đất không sợ, trong đầu toàn là ý nghĩ kỳ quái, luôn luôn gây họa, xảy ra sự tình thì tìm hai đứa nó thì chỉ có chuẩn chứ không sai.

Nghe được tiên sinh gọi, hai đứa hài tử lắc đầu, biểu thị vô tội nói:
- Dạ không có, tiên sinh.

- Không có? - Tiên sinh nhìn Thiết Đan còn đang gạt lệ nói: - Vậy sao nó khóc?

- Hắn đau lòng ạ. . .
A Cát nói.

- Vâng ạ,
Thập Phân nói tiếp:
- Đại Bạch nhà hắn chết rồi.

- Cái gì? Đại bá đã qua đời?

Phương ngôn Bắc Kinh 'bá' cũng đọc là 'bạch', nhưng làm Ngụy tiên sinh sợ hãi, liền nói:
- Thiết Đan, trò không cần kiên trì đi học nữa, mau về nhà chịu tang đi. . .

Dẫn tới tụi tiểu học sinh cười ha ha lên, khiến cho tiên sinh chẳng biết tại sao:
- Sao các trò lại máu lạnh vậy hả, bá phụ người khác qua đời, không an ủi thì thôi, cớ sao còn cười, thật là tội lỗi!

- Tiên sinh. - Các học sinh nhao nhao lên cười nói: - Đại Bạch là tên con chó nhà Thiết Đan ạ!

Ngụy tiên sinh trợn tròn mắt, chỉ tay vào hai đứa A Cát và Thập Phân, nhưng lại không nói được một lời. . .Loại cảm giác có hỏa không phát được này làm cho người ta nghẹn rất khó chịu, hơn nửa ngày mới tiêu hóa được.

- Bắt đầu học thuộc lòng. . .
Trừng mắt dữ tợn với đám tiểu quỷ còn đang nhe răng cười, Ngụy tiên sinh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sau nửa canh giờ bắt đầu kiểm tra, nếu như còn chưa thuộc. . .thì chờ ăn hèo đi!

Các học sinh thoáng cái cười không nổi nữa rồi, vội vàng mở sách ra đọc thuộc lòng 'nhân chi sơ, tính bản thiện. . .'

Thấy A Cát và Thập Phân cũng bắt đầu đọc, trong lòng Ngụy tiên sinh thoáng hòa hoãn hơn: 'Xem ra vẫn là chiêu này có thể trị được tụi nó. . .', hắn bắt đầu đọc sách của mình, đều là một số giảng chương cao cấp, văn mẫu của danh gia, chuẩn bị cho cuộc thi khóa tới. . . Loại tiên sinh dạy vỡ lòng như hắn có một công danh tú tài đã rất hiếm thấy rồi, thường đều là lão đồng sinh nhiều lần thi không đạt nên mới có thể làm loại dạy học tối cơ sở dạy hài tử biết chữ này, tiền học phí tự nhiên cũng cực thấp.

Ngụy tiên sinh có thân phận sinh viên, mặc dù thấy khoản tiền học phí của Thẩm gia trả khá là hậu hĩnh nên bằng lòng ở chỗ này dạy vỡ lòng cho tiểu hài tử, nhưng hắn còn chưa quên khoa cử, nắm chặt tất cả thời gian xem giảng chương, hi vọng có thể bảng vàng đề tên, lúc đó sẽ phát đạt, chí ít không còn làm cái nghề dạy học không được người ta thích này.

Gật gù đắc ý xem sách một hồi, Ngụy tiên sinh thầm nghĩ: 'Văn chương này còn chưa bằng mình, thế mà cũng được đứng đầu danh sách, thăng quan tiến chức vùn vụt nữa chứ, mà ta ngay cả cử nhân cũng thi không hơn được?' Hắn càng nghĩ càng bất bình, càng cảm thấy trong lòng uất ức, theo thường lệ đưa tay chấm một chút bột thuốc đưa lên mũi hít một hơi, muốn thoải mái một chút.

Ai ngờ vừa ngửi sâu một hơi, liền cảm thấy một cỗ cay xè thiêu đốt ruột gan, thông mũi mà đến, trên gương mặt trắng nõn chốc lát đã căng lên đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được hắt xì một cái rõ to, vả lại còn không ngừng, ngửa tới ngửa lui, nước mũi, nước mắt cứ thế chảy xuống.

Các học sinh vỗ bàn đập ghế cười ha ha.

Lúc này, Nhu Nương đi đã quay lại rồi, nghe được thanh âm bèn đi vào, vội vàng múc nước cầm khăn mặt cho Ngụy tiên sinh:
- Tiên sinh bị làm sao vậy?

Ngụy tiên sinh cố chà lau, thiếu chút nữa đã chà rách cả mũi, lúc này mới ngừng hắt xì, cầm khăn lau mặt, chỉ vào bột thuốc ở trên bàn rồi nói với Nhu Nương:
- Nhị phu nhân tự mình ngửi thử xem. . .

Nhu Nương hồ nghi bưng đĩa thuốc lên, đầu tiên là nhìn một cái, sau đó giật mình đưa lên mủi ngửi ngửi, không khỏi thất thanh nói:
- Hồ tiêu!

- Không chỉ hồ tiêu đâu, còn có mù tạc nữa!

Ngụy tiên sinh ở trước mặt mỹ nữ từ trước đến nay đều bảo trì nhã nhặn, nhưng lần này thực sự đã bị chọc tức rồi, hắn vỗ bàn nói:
- Thật là không ra thể thống gì, sư đạo có còn nữa không?

Nhu Nương trừng mắt một cái với A Cát và Thập Phân đang cười to, lại quay đầu nhận lỗi với Ngụy tiên sinh:
- Tiểu hài tử bướng bỉnh, tiên sinh dạy bảo tụi nó là được mà!

Ngụy tiên sinh hầm hừ thu dọn đồ:
- Ta mà không dạy được, tiểu gia nhà các người ai cũng không dạy được!
Rồi nói với Nhu Nương:
- Tháng này đã dạy được hơn nửa tháng rồi, phiền nhị phụ nhân nói một tiếng với đại thái thái, tiền công tháng này ta không cần, các người mời cao minh khác đi!

- Vậy, chí ít tiên sinh cũng nên đợi thêm một lúc, - Nhu Nương năn nỉ: - Để ta bẩm báo cho lão gia phu nhân trước một tiếng được không?

~~

Khi Nhu Nương vội vã dẫn Thẩm Mặc và Nhược Hạm đi tới học quán, các học sinh đã chim thú tứ tán rồi, chỉ có Ngụy tiên sinh còn đang ở trong phòng ngủ của hắn, mặt mày xanh xám đang thu dọn đồ.

Hai phu thê Thẩm Mặc xấu hổ đứng ở cửa, dưới ánh mắt ai oán của Ngụy tiên sinh tiến cũng không được, không tiến cũng không được, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào. . . Hai người họ là nhân vật cỡ nào, lúc này lại cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, mất tự nhiên cực kỳ.

Nhược Hạm len lén dùng khuỷu tay hẩy Thẩm Mặc, ý là, lão gia không lên thì ai lên?

Thẩm Mặc đành phải khẽ ho một tiếng, chắp tay nói:
- Tiên sinh.

Ngụy tiên sinh liếc y một cái, miễn cưỡng ôm quyền hoàn lễ:
- Học sinh bái kiến Thẩm học sĩ.

- Ha ha, nghe nói quý phủ có tới vị Ngụy tiên sinh, dạy học rất hay. - Thẩm Mặc thân thiết cười nói: - Tại hạ đã sớm nghĩ đến bái hội rồi.

- Đúng vậy, lúc nãy lão gia còn nói có từ phía nam mang về Đoan nghiễn, Huy mặc, Hồ bút, Tuyên chỉ. Còn bảo ta chuẩn bị cho tiên sinh một phần nữa đó. - Nhược Hạm tiếp lời, cười nói: - Đợi lát nữa sẽ bảo tụi nó đưa tới cho tiên sinh.

- Đại phu nhân không cần tốn kém thế đâu. - Ngụy tiên sinh bất vi sở động nói: - Học sinh tài sơ học thiển, không thể đảm nhiệm được thục sư của quý gia, nhị vị nên mời cao minh khác đi.

- Không cần không cần, - Thẩm Mặc lắc đầu cười nói: - Tiên sinh là tốt nhất rồi, người khác nhất định không bằng tiên sinh đây.

- Đúng vậy, - Nhược Hạm nói: - Nếu các học sinh chọc tiên sinh tức giận, tiên sinh cứ đánh tụi nó một trận là được, có đánh thế nào cũng tính là của chúng tôi, tiên sinh nhất thiết đừng khác khí.

Thẩm Mặc nghe xong nhìn Nhược Hạm một cái, chỉ cười gật đầu không lên tiếng phụ họa.

- Ài, nhị vị đều là người tri thư đạt lý, mỹ danh tôn sư trọng đạo của Thẩm học sĩ lại càng truyền xa.

Thấy hai người họ đã xuống nước nhận lỗi thế rồi, cơn giận của Ngụy tiên sinh cũng tiêu tan không ít, thở dài nói:
- Mà sao lại có hai đứa trẻ. . .điên như thế chứ?

- Điên?

Thẩm Mặc không khỏi nghẹn lời, y tuyệt đối không nghĩ tới hài tử sáu bảy tuổi lại có thể dùng từ này để liên hệ, lẽ nào con trai của mình là Tế công hạ phàm?

Càng không chấp nhận được chính là Nhược Hạm, nàng không nghĩ tới hài tử của mình và Thẩm Mặc lại có được một lời bình như vậy. Cho dù là 'không ngoan', 'chọc người ghét' 'quậy phá' các loại cũng tốt hơn từ. . .điên này nhiều. Bởi vì từ này nói thẳng đầu óc của hài tử có vấn đề rồi. . .

~~

Nhược Hạm lại len lén hẩy Thẩm Mặc một cái, Thẩm Mặc vội vàng lên tiếng:
- Không nghiêm trọng như vậy mà, trẻ con mới sáu bảy tuổi, điên là điên một lần, đâu phải là điên hết thuốc chữa đâu?

- Ta thấy chắc là điên không nhẹ đâu.
Ngụy tiên sinh đô nói với Thẩm Mặc:
- Thẩm tiên sinh, nếu chuyện đã đến nước này, học sinh cũng nói thật với ngài thôi. Sở dĩ học sinh không muốn dạy, cái khác đều là thứ yếu.
Rồi chỉ tay vào đầu mình nói:
- Then chốt là tụi nó ở đây quá kỳ lạ, những gì học sinh dạy tụi nó cứ thích phản bác lại, cũng không biết lấy mấy ý nghĩ cổ quái đó ở đâu, làm cho học sinh cảm giác rất bất lực. . .Học sinh nghĩ mấy vị tiên sinh trước đây cũng không ngoài như thế đâu.

Thẩm Mặc nghe ra chút căn nguyên rồi, bình tĩnh nói:
- Mời tiên sinh nói tường tận chút.

- Được thôi, - Ngụy tiên sinh suy nghĩ một chút nói: - Tỷ như nói, học sinh giảng cho tụi nó cố sự lôi công điện mẫu, thưởng thiện phạt ác, đứa khác đều sợ đến run lên, nhưng tụi nó chỉ cười, nói lôi điện cũng như trời mưa nổi gió, đều là cái gì. . .hiện tượng tự nhiên, căn bản không cần sợ.

Nhược Hạm nghe xong, như có sở ngộ nhìn Thẩm Mặc một cái, nàng rốt cuộc tìm được đầu sỏ gây nên ở đâu rồi.

Nhưng Ngụy tiên sinh đã lên tiếng thì phải thoả thích nói cho hết:
- Ta giảng 'Thiên viên Địa phương'(trời tròn đất vuông), tụi nó lại nói đại địa là một hình cầu treo ở trên không trung.
Rồi lắc đầu cười nói:
- Cũng không biết ai dạy tụi nó cái tà thuyết ngụy biện này, nếu như nói vậy, người còn có thể đứng vững được sao? Người ở phía dưới cầu không phải là rớt đến bầu trời rồi?

- Ta giảng Nữ Oa tạo người, tụi nó lại nói người là khỉ biến thành, ta giảng 'tam quang nhật nguyệt tinh', lớn nhất chính là mặt trời, nhỏ nhất là sao, tụi nó lại cười, nói kỳ thật ánh trăng nhỏ nhất, rất nhiều vì sao còn lớn hơn cả mặt trời, chẳng qua là cách chúng ta quá xa nên mới thấy nhỏ mà thôi.
Ngụy tiên sinh lải nhải nói:
- Nếu như chỉ có thế thì ta cũng chỉ coi là tụi nhỏ nói bậy, cũng không chấp nhặt với tụi nó làm gì.

- Hả, còn có chuyện càng nghiêm trọng hơn? - Nhược Hạm và Thẩm Mặc đồng thời lên tiếng.

- Ừm, thậm chí tụi nó ngay cả luân lý cương thường cũng muốn nghi vấn. - Ngụy tiên sinh vẻ mặt nghiêm trọng nói: - Ta giảng cho tụi nó 'Quách Cự chôn nhi phụng thân'. Tụi nó nghe xong thì lại run rẩy nói: 'Không muốn phụ thân là một hiếu tử. . .'

Quách Cự chôn nhi là cố sự trong Thập tự hiếu, nói về một người tên Quách Cự, nhà nghèo, nhưng sinh ra nhi tử, nếu như muốn nuôi sống nhi tử thì không thể phụng dưỡng mẹ già, hắn liền cùng tức phụ đưa ra lựa chọn -- ôm hài tử đến đất hoang, muốn đào lỗ chôn sống. Tuy nhiên khi đào lỗ thì trùng hợp đào được một hũ vàng, thế là có thể dùng tiền này vừa nuôi mẹ vừa nuôi con rồi, đứa bé đáng thương đó cũng thoát được một mạng.

Thẩm Mặc nghe vậy cười nói:
- Chúng nó biết là ta sẽ không có vận khí tốt như vậy, khẳng định sẽ không đào ra vàng.

Đối với Ngụy tiên sinh lên án, hài tử bao nhiêu tuổi rồi mà phải ở trước mặt cương thường chó má học được hi sinh bản thân? Cũng quá tàn khốc rồi mà.

- Cho dù tụi nó sợ thì cũng không tính là sai trái. - Ngụy tiên sinh nói: - Nhưng ta giảng cho tụi nó Ngọa Băng Cầu Lý(nằm trên băng chờ cá chép), Khốc Trúc Sinh Duẫn(khóc làm măng mọc), tụi nó không chỉ không có cảm động, còn lớn tiếng nói không có khả năng! Ngài nói có phải đạo đức đã xảy ra vấn đề rồi không?

'Đúng là không có khả năng mà! Thẩm Mặc thầm lầm bầm, chưa từng thây ai ngay ngày đông giá lạnh mà cởi trần nằm trên băng, đó không phải là cầu cá chép, mà là cầu chết! Lại nói mùa đông giá lạnh cũng không thể có măng mà, nếu như khóc hai tiếng là có thể giải quyết vấn đề, vậy mọi người cả ngày khóc là được rồi, chuyện buồn gì cũng không có.

Nhược Hạm nhìn ra Thẩm Mặc không ủng hộ, lại hẩy y một cái, ý là, cũng đừng giở tính trẻ con.

Thẩm Mặc cười với nàng, lại quay sang nói với Ngụy tiên sinh:
- Tiên sinh hãy nghe ta nói. Hài tử này hay thích hỏi tại sao, nhưng mấy cái ngụ ngôn cố sự này nó lại không chịu được đi nghiên cứu, người lớn chúng ta cũng nói không rõ lắm, cho nên tụi nó khó tránh khỏi sẽ không quá tin, đâu có quan hệ gì lớn tới đạo đức phải không?
Rồi chuyển đề tài nói:
- Tuy nhiên hai tiểu tử thối này cũng đa sự quá thể, quả thật thiếu giáo dục.

- Quá thiếu ấy chứ. . .
Ngụy tiên sinh nói:
- Tiên sinh cho là ta không nghĩ biện pháp sao? Vì bắt tụi nó ngoan ngoan đọc sách, không nên suy nghĩ bậy bạ, ta giảng cho tụi nó cố sự Xa Dận nang huỳnh và Tôn Khang ánh tuyết, hy vọng tụi nó có thể quý trọng điều kiện đọc sách tốt trước mắt.

(Xa Dận bắt đom đóm, Tôn Khang vun tuyết lấy ánh sáng đọc sách)

- Tốt quá rồi, - Hai phu thê gật đầu nói: - Hai đứa nó nói thế nào.

- Hai đứa nó nghe xong cũng rất cảm động, lão đại nói, nó muốn học tập Xa Dận, lão nhị nói, nó muốn học tập Tôn Khang. - Ngụy tiên sinh lại nói: - Kết quả ngày hôm sau thì thấy, lão đại không đi học, lão nhị tới cũng không đọc sách, ta hỏi lão nhị, sao hai đứa mới biểu thị quyết tâm lại nuốt lời rồi? Tiên sinh đoán xem nó nói thế nào?

- Nói thế nào?

- Nó nói, thưa lão sư, chúng ta không nuốt lời, đều ngoan ngoãn làm theo mà. - Ngụy tiên sinh buồn bực nói: - Ta nói, ca ngươi còn trốn học luôn, cái này mà bảo làm theo hả? Kết quả lão nhị nhà các người nói cho ta biết, nói lão đại đến hoa viên tìm bắt đom đóm rồi. Ta lại hỏi, vậy sao ngươi không bắt, vì sao cũng không đọc sách, nó nói, ta đang chờ tuyết rơi mà. . .

Thẩm Mặc khì một tiếng, lại nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng giải thích:
- Thật là vừa đáng giận vừa buồn cười, nhưng vẫn đáng giận nhiều hơn một ít.

- Ài... Hài tử của tiên sinh quái dị quá, học sinh tài sơ học thiển, nếu cố dạy tiếp nhất định sẽ điên mất thôi, trong nhà học sinh còn có mẹ già 80 tuổi, còn phải bảo trì thanh tỉnh đấy.

Tuy nói thế, nhưng đã lải nhải nhiều như vậy với phu phụ gia chủ, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn nhiều, lại nói cũng khó bỏ được khoản tiền lương hậu hĩnh này, lại nói cũng không dám đắc tội với Thẩm Mặc. . . Ai biết tương lai trên khoa trường có thể sẽ lọt vào tay y hay không?

Bất kể nghĩ như thế nào, hắn luôn luôn 'miễn cưỡng' đáp ứng, tạm thời ở lại mấy ngày để xem biểu hiện về sau thế nào.

~~

Đợi trấn an được tiên sinh rồi, hai phu thê đi đến hậu viện, Nhược Hạm liền oán giận Thẩm Mặc:
- Thì ra căn nguyên là tại lão gia, từ nhỏ lão gia dạy cái gì không dạy, chỉ dạy toàn mấy thứ cổ quái, hiện tại thì hay rồi, dạy cho không đâu vào đâu, có thể hù cho cả tiên sinh sợ chạy luôn!

- Tại họ tài sơ học thiển thôi. - Thẩm Mặc cười nói: - Hài tử của ta thì phải tìm người có bản lĩnh thật sự để dạy, không bản lĩnh thật sẽ trấn áp không được!

- Lão gia còn cười được? - Nhược Hạm cả giận: - Tới cùng lão gia có lo không?

- Lo, đương nhiên lo rồi. - Thẩm Mặc nói: - Giờ ta sẽ nói chuyện với tụi nó.

- Mới sáu bảy tuổi thì có gì mà nói chuyện? - Nhược Hạm hung dữ nói: - Lão gia phải đánh! Ngọc bất trác bất thành khí, hài nhi không đánh sẽ không nghe lời!

- Đó là thân nhi của ta mà. - Thẩm Mặc vẫn cười nói: - Làm gì phải đánh chứ?

- Lão gia đánh hay không? - Nhược Hạm nghiêm mặt nói: - Nếu không đánh thì tương lai chính là hai tiểu lưu manh, lão gia làm quan càng lớn, tụi nó gây họa cũng càng lớn!

- Không nghiêm trọng như vậy đâu. - Thẩm Mặc nói: - Nhi tử của ta ta biết, có nhân cách độc lập không có nghĩa là đứa trẻ xấu.

- Còn nguỵ biện thay tụi nó. - Nhược Hạm tức đến tái cả mặt: - Lão gia không dạy thì thiếp dạy, lão gia không đánh thì thiếp đánh!
Nói xong liền đi tìm cây thước của tiên sinh.

Thẩm Mặc vội vàng giành lấy thước trước, ôm lấy nàng nói:
- Ưu nhã, ưu nhã, thời khắc bảo trì ưu nhã.

Nhược Hạm đấm vào vai y, lại khóc lên nói:
- Tính thiếp cầu lão gia có được không, không thể để mặc cho tụi nó tiếp tục như vậy được, thiếp luôn nằm mơ, mơ thấy tụi nó trưởng thành giống như Nghiêm Thế Phiên, chúng ta làm thế nào đây. . .

'Nàng quá coi thường Nghiêm Thế Phiên rồi.' Thẩm Mặc thầm nghĩ: 'Đó là một người đọc đủ thư thi, chỉ bằng thủ thanh từ, tạo nghệ trên văn học của hắn, dù là ta cũng khó quên được bóng lưng.' nhưng tức phụ đã như vậy rồi, y đương nhiên không thể đi gây kích động, đành phải trấn an trước, sau đó mới tính.

Hai phu thê trở lại hậu viện, Thẩm Mặc liền đi tìm hai đứa hài tử. A Cát và Thập Phân cũng biết gây ra họa nên không biết trốn đi đâu rồi. Thẩm Mặc hỏi Nhu Nương thì Nhu Nương nói cũng không biết. Thẩm Mặc thầm than một tiếng, mình và Nhược Hạm chỉ lo sự nghiệp, Nhu Nương lại chẳng phân biệt được nặng nhẹ cưng chiều, mới làm cho hai đứa này tự mình bành trướng, đây đều là có nhân có quả.

Thẩm Mặc ôm lấy Bình Thường đang an tĩnh trong lòng Nhu Nương, nhẹ giọng hỏi nó:
- Bình Thường ngoan nhất, nói cho cha, ca ca đi đâu rồi?

Bình Thường liền chỉ vào gian phòng của mình:
- Dưới giường của mẹ. . .

- Ngoan lắm.

Thẩm Mặc hôn nó một cái, trả lại cho Nhu Nương rồi mới đi tới gian phòng của nàng. Nhu Nương vội vàng ôm hài tử đi theo. Thẩm Mặc đứng lại nói:
- Đừng ai đi theo.
Rồi quơ cây thước trong tay:
- Ngày hôm nay ta muốn dạy bảo hai đứa khốn nạn này!

- Lão gia, - Nhu Nương vội vàng khuyên nhủ: - Hai đứa nó còn nhỏ, không thể đánh được!

Thẩm Mặc nhìn Nhược Hạm một cái, nói:
- Không có việc gì, cùng lắm chỉ đập nát cái mông thôi!

Nhược Hạm phụng phịu bảo Nhu Nương:
- Cô qua đây ngồi, đừng xen vào.

Chủ mẫu lên tiếng, Nhu Nương đành phải ôm hài tử qua, nhìn theo Thẩm Mặc vào phòng, đóng cửa lại, nàng không đành lòng nói:
- Phu nhân, khuyên bảo là được rồi, nhất thiết đừng để lão gia đánh thật.

- Lần này là phải làm thật. - Nhược Hạm ôm lấy Bình Thường nói: - Lão Tam này, tương lai nhất thiết đừng có học hai ca ca của con, phải ngoan ngoãn, biết không?

Bình Thường cái hiểu cái không gật đầu nói:
- Dạ. . .

Nhược Hạm vừa muốn khen nó vài câu, liền nghe trong phòng vang lên một tiếng chát, lòng nàng cũng như bị co lại, suýt nữa đánh rơi Bình Thường xuống đất. . . Vội vàng đưa cho Nhu Nương, lẩm bẩm:
- Vừa vào đã bắt đầu đánh rồi à. ..

'Chát, chát, chát, chát, chát, chát. . .' Mỗi một tiếng như đánh vào lòng Nhược Hạm, chẳng mấy chốc nàng đã sướt mồ hôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui