Quan Cư Nhất Phẩm

Nhược Hạm lo lắng nói:
- Thiếp đi cùng lão gia.

- Không cần, ta đi vạch trần lời nói dối, nàng theo làm gì.
Rồi nhảy xuống xe ngựa nói lớn:
- Cho ta một con ngựa.
Các thị vệ chưa kịp phản ứng, y kéo một người xuống ngựa, tung mình lên, phóng thẳng về phía bắc.

- Đại nhân.
Thiết Trụ cuống lên:
- Còn ngẩn ra cái gì, mau đuổi theo.
Hơn mười kỵ sĩ liền theo sát, Thiết Trụ chắp tay nói:
- Xin phu nhân thay đại nhân hướng nha môn xin nghỉ phép, bọn thuộc hạ đi theo đại nhân.

Nhược Hạm vén rèm xe lên nói:
- Nhờ vào Thiết đại ca.

Thiết Trụ đáp lời, rồi giục Niên Vĩnh Khác:
- Theo nhanh lên, còn cần lệnh bài của ngươi mở đường đấy.

Niên Vĩnh Khang tỉnh lại, cùng Thiết Trụ đuổi theo.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ Bắc Kinh tới Bảo An châu dài 240 dặm, lại còn giữa mùa đông băng giá, nhưng Thẩm Mặc thay liền sáu con ngựa, sáng sớm hôm sau đã tới trước thành.

Đứng trên đường núi, nhìn tòa thành rợp trời phiến trắng, Thẩm Mặc ngất xỉu.

Khi y tỉnh lại thì đã năm trên giường, thấy Thiết Trụ, Niên Vĩnh Khang mặc hiếu phục, cùng cả Thẩm Cổn mặc áo trắng, liền biết, không phải là nói dối, mình và sư phụ đã vĩnh viễn cách biệt..

- Sư phụ..
Thẩm Mặc tức thì bật dậy, mấy người liền không giữ nổi , y loạng choạng chạy tới trước linh đường, dưới câu đối "Âm dung uyển tại, Hạo khí vĩnh tồn", một cỗ linh cữu lặng lẽ đặt ở đó, sư phụ Thẩm Luyện mặc nho sam vừa người, vẻ mặt an tường, trông như đang ngủ vậy.

Nước mắt rơi xuống như mưa, Thẩm Mặc quỳ xuống ôm lấy linh cữu khóc rống lên, Thẩm Bao và Thẩm Cổn đi tới dìu y, nhưng y ôm lấy linh cữu không rời. Người xung quanh thấy thế cũng bị khơi lên bi thương, tiếng khóc vang vọng.

Tới khi tới tối, Thẩm Mặc mới từ trong bi thương to lớn trấn tĩnh lại, thay hiếu phục, hỏi sư nương, Thẩm Bao, Thẩm Cồn tình hình sư phụ lúc còn sống.

Thẩm Bao rơi nước mắt nói:
- Hai năm trước ngồi nhà lao, người cha lưu lại mầm bệnh, cứ tới thu đông là ho suốt, lúc nặng còn ho ra máu. Tới mùa đông năm nay cha không gượng nổi nữa, mới vào đông đã nằm xuống, ắt cũng ít, còn đi ra máu, biết rằng ngày tháng không còn lâu nữa.

- Vì sao không nói cho ta?
Thẩm Mặc đã khóc tới mắt sưng húp:
- Mỗi tháng ta đều viết thư vấn an, sao đệ cũng giúp người dối ta? Ta quen thần y Lý Thời Trân, ông ấy thế nào cũng có cách ...

- Chuyết Ngôn, đừng trách bọn ta không nói cho con.
Thẩm phu nhân lên tiếng:
- Con đâu phải không biết tính ông ấy, mói một là một hai là hai, ông ấy nói đáng lẽ mình phải chết ở Tuyên phủ hai năm trước, nhà phúc của con sống thêm được hai năm...
Bà nghẹn ngào:
- Nhưng ông ấy bảo mình sống thừa, chỉ lãng phí lương thực, chẳng có lợi gì cho dân cho nước, nếu không nói cho con, ông ấy còn sống được một thời gian, nếu nói, ông ấy sẽ tìm sợi giây kết liễu ngay ... Con nói bọn ta phải làm sao?

Thẩm Mặc biết tính sư phụ, tim nhói đau, nước mắt giàn dụa.

- Lão gia biết mình qua đời chắc chắn không giấu được con, nên dặn dò bọn ta, đợi con tới hãy chôn, để nhìn con lần cuối.

Đâu phải sư phụ nhìn mình lần cuối, mà là mình nhìn sư phụ lần cuối, để lòng mình không còn nuối tiếc, ân sư như núi, đau đớn vô cùng.

Không thể đợi trưởng tử Thẩm Tương làm quan tận Quảng Châu được, hôm sau, Thẩm Mặc , Thẩm Bao, Thẩm Cổn đóng nắp quan tài, ông già cứng cỏi Thẩm Luyện cả đời bất đắc chí cuối cùng vĩnh biệt thế giới ông yêu tha thiết.

Thẩm Luyện tự Thuần Phù, hiệu Thanh Hà, người Hội Kê Thiệu Hưng, nhỏ thông văn chương, kinh nghĩa tuyệt luân. Năm Gia Tĩnh thứ 10 thi hương, năm 17 trúng tiến sĩ, nhậm chức tri huyện Lật Dương, vòng vèo quan trường hơn 20 năm cuối cùng chỉ lên tới kinh lịch ti Cẩm Y Vệ chính lục phẩm, cuối cùng đầy tới Bảo An Châu, qua đời với tấm thân mang tội, có thể nói là thất bại vô cùng.

Nhưng già trẻ nam nữ Bảo An Châu, bất kể được gặp ông hay chưa, chịu ơn của ông hay không đều nhà nhà thủ hiếu vì ông.
Tin tức phát ra, bách tính Tuyên Phủ, Hoài Lai đều tới tiễn đưa, đội ngũ kéo dài mười mấy dặm, suốt một ngày không ai rời đi. Đất trời biến sắc, thiên địa ảm đạm ...

Cuộc đời ông thành công hay thất bại? Chỉ có trời xanh mới biết, việc làm của ông là đúng hay sai, để cho hậu nhân bình luận.

Nhưng bất kể thế nào, cái tên Thẩm Luyện định sẵn được ghi vào sử sách, khi các đế vương thành cát bụi, ông vẫn được người người nhớ tới.

Vì chính nghĩa không bao giờ chết.

~~~~~~~~~~~~

Xử lý xong hậu sự của sư phụ, Thẩm Mặc cũng phải về kinh, khi đi y hỏi sư nương sư đệ tương lai có dự tính gì, bất kể là về Giang Nam hay kinh thành, cứ nói là được.

Thẩm Bao và Thẩm Cổn hơi động lòng, nhưng Thẩm phu nhân nói:
- Nếu lão gia chọn ngủ lại vĩnh viễn ở trường thành, vậy ta ở lại cùng ông ấy, không thể để ông ấy lẻ loi một mình.
Lại bảo hai đứa con:
- Các con thủ hiếu xong muốn đi đâu thì đi..
Dù sao Thẩm Luyện đã chôn ở đây, hai người phải ở đây thủ hiếu ba năm.

Thấy họ đã quyết, Thẩm Mặc nói:
- Hiện giờ tri châu Bảo An là đồng hương của chúng ta, mấy ngày trước con gặp ông ấy rồi, gặp phải chuyện gì, cứ tìm ông ấy.

Thẩm phu nhân luôn miệng nói "không cần", rồi bảo Thẩm Cổn:
- Lấy phong thư kia ra đây.
Thẩm Cồn lấy phong thư dùng hai tay đưa cho mẹ.

- Đưa cho sư huynh con.
Thẩm phu nhân chỉ Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn, bức thư này sư phụ con viết trước lâm trung, mấy ngày qua thấy con bi thương, ta sợ con thấy vật nhớ người nên không mang ra.

Thẩm Mặc giờ mới biết sư phụ có để di thư cho mình, vội dùng hai tay nhận lấy, bên trên có sáu chữ ngay ngắn " Ái đồ Chuyết Ngôn tự mở", y liền hướng phía bắc nơi an táng sư phụ , trịnh trọng khấu đầu, rồi cất thư vào trong lòng.

Y lại khấu đầu với sư nương, khóc nói:
- Đồ nhi bất hiếu, không thể bầu bạn với sư phụ, mong sư nương ngàn vạn lần bảo trọng thân thể, đồ nhi ở kinh thành, sớm tối cầu nguyện cho sư phụ, cầu phúc cho sư nương.

Thẩm phu nhân không kìm được nước mắt:
- Con chỉ cần đối tốt với bách tính là đã báo đáp cho sư phụ rồi, còn về sư nương con không phải lo, sức khỏe của ta tốt lắm.

Thẩm Mặc từ biệt mọi người, Thiết Trụ nhắc:
- Đại nhân, chúng ta mau lên đường thôi, trời có chút âm u rồi.
Y nhìn lại hoa mai trong vườn, như thấy khuôn mặt nghiêm túc của sư phụ đang gật đầu với mình.

Rời thành Bảo An, các hộ vệ đưa thẳng y tới kinh thành.

Từ Bảo An tới Bắc Kinh, vì là con đường quốc phòng trọng yếu, cho nên có tới bốn dịch trạm, vì thế không cần tiếc sức ngựa, có thể thoải mái tung vó chạy về.

Nhưng tốc độ lúc về không nhanh bằng lúc đi, vì không có trái tim sốt ruột thúc giục, hai là sớm mệt mỏi vì lo tang rồi.

Xui thay trời lại ngày càng tệ, tới giờ Mùi, trời đổ tuyết, nhìn không trung âm u, Tam Xích lo lắng nói:
- Đại nhân, trận tuyết này không dừng ngay được, chúng ta không thể tới dịch trạm kế đúng giờ rồi.
Ý hắn là qua lại, vì vừa rời một cái dịch trạm chưa tới hai mươi dặm , có thể quay lại trước khi trời tối.

Thẩm Mặc đưa tay ra, không bao lâu găng tay da phủ đầy bông tuyết trắng như lông ngỗng:
- Xem ra trận tuyết này phải rơi tới vài ba ngày.
Mùa đông năm nay rất lạ, tuyết lớn kinh người, cứ rơi xuống là kéo dài mấy ngày, nên ý Thẩm Mặc là:
- Nhân lúc tuyết còn chưa lớn, tranh thủ lên đường, tứi dịch trạm kế nghỉ ngơi.

- Đại nhân, chẳng may trước khi trời tối không qua được núi Lão Quân thì chúng ta phải cắm trại ngoài trời ... Chúng ta đi quá vội, không mang theo dụng cụ cắm trại, sợ là không thể qua đêm ngoài trời.
Tam Xích lo lắng nói:

- Đừng lo, ta nhớ phía tây núi Lão Quân có tòa miếu Ngũ Lộ Tài Thần, nếu đúng như ngươi nói, chúng ta ở đó một đêm, mai lên đường.

Đại nhân đã quyết, Tam Xích không nói gì nữa.

Vì thế họ tiếp tục tiến lên, tuyết rời mỗi lúc một dày, trời chập tối còn có gió, tuyết rơi mùi mịt, che hết tầm nhìn, thị vệ phía cuối đội ngũ thậm chí không nhìn thấy người đi đầu .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui