Quan Cư Nhất Phẩm

Hồ Tôn Hiến cứ viết, Trịnh tiên sinh ở bên nhìn thấy :" Thần đọc thượng dụ, kinh hoàng vô chừng ... Nhớ năm xưa đông nam giặc dã khắp nơi, thần nhận lệnh lúc hiểm nguy, không từ gian khó, không ngại điều tiếng, mười năm vào sinh ra tử, dốc hết tinh lực, chỉ sợ phụ ủy thác của thánh thượng. May thánh thượng hồng phúc tề thiên, tướng sĩ đông nam tắm máu quyết chiến, làm chiến sự xoay chuyển, bốn biển an bình. Một số kẻ tiểu nhân ắt cho rằng hoàng thượng muốn chim hết bẻ cung, liền dâng tấu vu cáo thần, khiến ngày nay quân thần nghi kỵ, thần lòng đau xót vô hạn, dâng tấu bày tỏ, mong hoàng thượng gần hiền thần, xa lánh gian nịnh, giết kẻ tiểu nhân, dùng người quân tử, chính đạo may thay!"

Trịnh tiên sinh không nhịn được nói:
- Đông ông, bản tấu này không ổn .. Đem lời trong lòng trút ra rồi, nhưng nội các xem xong chẳng phải đổ dầu vào lửa?

Hồ Tôn Hiến hừ một tiếng:
- Mang rượu ra đây.
Trịnh tiên sinh không hiểu nhưng vẫn đưa rượu tới cho hắn.

Hồ Tôn Hiến vừa uống rượu vừa đọc bản tấu đó, vừa đọc vừa cười lớn, cuối cùng say ngã ra bàn .. Nước mắt lặng lẽ thấm ướt bản tấu.

Đây là giắc ngủ thực sự của hắn trong thời gian gần đây, sáng hôm sau mới mở mắt ra, thấy mình nằm trên giường, Trịnh tiên sinh mặt tiều tụy ở bên cạnh.

Trịnh tiên sinh hầu hạ hắn rửa mặt xong mới hỏi:
- Bản tấu hôm qua của đông ông đã không đọc nổi nữa, có cần viết lại không?

- Đốt đi, đó chẳng qua là ta phát tiết thôi, sao có thể dùng cảm tính giải quyết vấn đề.
Hồ Tôn Hiến bình tĩnh nói.

Trịnh tiên sinh như trút được gánh nặng:
- Đông ông nói thế tại hạ yên tâm rồi, không biết ngài định giải quyết vấn đề ra sao?

- Cởi chuông cần người buộc chuông, muốn qua ải này cần phải tìm người đó.

- Thẩm Mặc?

- Ừm, nghĩa đệ này của ta rất giỏi thủ đoạn, không làm gì cả mà đã khiến văn võ đông nam bất ổn, lại ném ra cái "phân chia tổng đốc", làm đám gia hỏa kia tơ tưởng. Những kẻ thái độ kiên định trở nên dao động, đám dao động trực tiếp đi ngả sang trận doanh khác rồi.

Hồ Tôn Hiến không khỏi nổi giận:
- Y làm thế thì còn mấy ai ủng hộ ta nữa? Chẳng lẽ tình cảm bao năm không bằng mấy lời hứa xuông của y?

- Đông ông, họ Thẩm kia đúng là thứ bạc nghĩa, uổng cho ngài còn coi y như huynh đệ .

- Không trách y được, y cũng khó xử bởi thánh lệnh.
Hồ Tôn Hiến lắc đầu:
- Có điều y cũng phải tới gặp ta nói cho rõ ràng chứ, vậy mà trốn trốn tránh tránh.
Rồi vỗ bàn nói:
- Y không đi thì ta đi.

- Điều này không thích hợp.
Hồ Tôn Hiến là quan nhất phẩm, Thẩm Mặc là quan tam phẩm, mà tổng đốc cũng là khâm sai, chỉ cần đợi đối phương tới phủ, tuyên gặp là được.

- Lúc này rồi tất cả đều là giả hết, ta cần hỏi trước mặt y, có phải thực sự muốn dồn ta vào chỗ chết?

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hồ Tôn Hiến lên đường trước khi trời tối, không có nghi trượng, chỉ mang vài hộ vệ, Thẩm Mặc không hề hay biến, hắn tới tận nơi báo ra thân phận mới vội vàng ra bến tàu đón tiếp.

Hai người nhìn khuôn mặt thay đổi lớn của đối phương, không khỏi cảm khái, hồi lâu không nói.

Hồ Tôn Hiến khôi phục khí độ tổng đốc đông nam, cười nói:
- Lão đệ làm thế là không hay đâu nhé.

Thẩm Mặc lòng chua xót:
- Lão ca, sao già thành thế này?

Hồ Tôn Hiến sờ tóc mai:
- Hơn 50 rồi, sao so được với thiếu niên nữa?

Thẩm Mặc không nói, vánh mắt đỏ hoe, làm Hồ Tôn Hiến vốn muốn tới nơi tức thì chửi mắng y một chập liền dịu lại, cười:
- Sao thế, không mời ta vào à?

Thẩm Mặc vội hít sâu bình ổn tâm tình:
- Làm lão ca chê cười rồi, mời vào.

Hồ Tôn Hiến theo hắn vào tòa biệt thự bên biển, đuổi tả hữu lui ra, nghe tiếng sóng biển vang vang bên tai, phảng phất trên đời chỉ còn hai người bọn họ.

Hồ Tôn Hiến trầm giọng nói:
- Đi thẳng vào đề đi.

- Đệ đang có ý này.
Thẩm Mặc đặt vò rượu lên bàn:
- Hôm nay không uống trà, chỉ uống rượu.

- Rượu gì thế?

- Rượu trên đảo tự ủ, nước suối, quả dại, không gắp nhưng thấm.
Nói rồi lấy bát trắng ăn cơm ra rót rượu.

Hồ Tôn Hiến nhìn rượu hơi đục kia, nói:
- Rượu ngon, nhưng chúng ta có thể xem như gặp lại vui vẻ không?

- Lão ca cố chấp rồi.
Thẩm Mặc chỉ vào mặt nước đằng xa:
- Đó là nơi Trường Giang đỏ ra biển, bất luận thị phi thành bại, dòng nước đó chưa bao giờ ngừng.

- Non sông nguyên vẻ cũ, bao độ ánh triều hồng. Nhưng đế vương thượng tướng đều đã nhưu Trường Giang đổ ra biển , không còn thấy nữa.
Hồ Tôn Hiến nói có chút sa sút.

- Không, nó cũng để lại thứ trân quý, lão ca nhìn đảo Sùng Minh này, nó là do phù sa thượng dụng từng chút từng chút bồi đắp lên hòn đảo rộng lớn tươi đẹp, đó là tấm bia ngàn đời không mất.

Trong lúc hai người đang uống rượu cảm khái thì một đội binh mã giáp trụ đầy đủ đang phóng như bay trên đường tới hàng Châu, cuốn lên khói bụi mù mịt.

Qua một đêm bôn ba, kỳ thực đội quan binh này đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng bọn họ không ngừng nghỉ. Người cắn răng chịu đựng, ngựa sùi bọt mép tung vó. Quan binh đều biết chỗ ngựa này hỏng rồi, chỉ cần dừng lại là sẽ tàn tật cả đời, nhưng bất chấp, vẫn không ngừng vung roi thúc bọt chúng chạy nhanh, nhanh hơn nữa.

Giữa trung tâm đội ngũ là hai quan viên cao cấp một văn một võ, võ tướng tuổi đã cao, chòm râu trắng tung bay trước ngực, cưỡi ngựa như đi trên đất bằng, chẳng hề tỏ ra mỏi mệt, ngược lại quan văn trẻ tuổi đang cắn răng chống đỡ.

- Hay là chúng ta nghỉ một chút.
Lão tướng quân nói:

Quan văn trẻ lắc đầu:
- Hổ có thể về hang bất kỳ lúc nào, chúng ta phải tranh thủ thời gian.

Lão tướng quân gật đầu bảo tả hữu:
- Bảo vệ trung thừa đại nhân.
Rồi tiếp tục phóng về phía nam.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một chiếc thuyền nhẹ tới gần đảo Sùng Minh, bị thuyền tuần tra chặn lại, người tới nói rõ thân phận, thì ra là thân binh phủ tổng đốc, có chuyện cấp báo với đại soái.

Đội trưởng thám báo Du gia quân không dám chậm trễ:
- Huynh đệ sang thuyền này, chúng ta đưa ngươi đi gặp đại soái.

Người kia chần chừ một lúc rồi gật đầu:
- Làm phiền rồi.
Liền nhảy sang thuyền của Du gia quân.

- Về doanh.
Đội trưởng lệnh thuyền quay đầu, còn quan tâm nói:
- Bên ngoài gió lớn, huynh đệ vào khoang đi, có bồn than, có rượu nóng, còn có cá thịt nướng nữa.

Thân binh đó vốn nghĩ có thể đuổi được đại soái giữa đường, nên dọc đường không ngừng vó ngựa, lấy lương khô lót dạ, nghe nói thế thầm nuốt nước bọt gật đầu.

Đội trưởng vèn rèm chui vào trong khoang, thân binh đi vào, còn chưa nhìn rõ bên trong có cái gì đã bị đánh mạnh vào đầu, ngã lăn ra đất.

Kẻ hành hung là một quân sĩ nấp sẵn trong khoang.

Lúc này đội trưởng bắt đầu lục lọi, cuối cùng lấy được mấy ống trúc nhỏ giấu kín trong người thân binh, lấy ra xem, quả nhiên là báo cáo dị thường ở Hàng Châu, thầm than :" Dọc đường bao nhiều trạm canh ngầm như vậy mà vẫn để hắn tới đây được, may mà ta cẩn thận."

Hắn trầm giọng lệnh:
- Tăng cường tuần tra, không cho một con ruồi lên đảo.

- Vâng.

Ở biệt thử bên biển, Hồ Tôn Hiến cẩm chén rượu nói:
- Chết rồi vạn sự không, tấm bia này có tác dụng gì?

Thẩm Mặc uống ngụm rượu nói:
- Cùng thời với Dương Thăng Am còn có vị đại tài tử, cũng người Tô Châu.

- Đường Bá Hổ?

- Đúng thế, Đường Giải Nguyên có bài thơ "trướng trướng thi", lão ca đã đọc chưa?

Hồ Tôn Hiến nương theo tiếng thủy triều, ngâm:
- Trướng trướng mạc quái thiếu niên thì, bách trượng du ti dịch nhạ khiên. Hà tuế phùng xuân bất trù trướng, hà xử phùng tình bất khả liên? Đỗ khúc lê hoa bôi thượng tuyết, bá lăng phương thảo mộng trung yên. Tiền trình lưỡng tụ hoàng kim lệ, công án tam sanh bạch cốt thiện. Lão hậu tư lượng ứng bất hối, nạp y trì bát viện môn tiền...

Thanh danh Đường Bá Hồ vang vọng đông nam, bài thở này hết sức quen thuộc, chỉ vì bận công vụ, nhiều năm chưa đọc, lúc này ngâm ra, không ngờ chua xót trào dâng, tới buốn câu cuối làm hắn suýt rơi lệ.

Hồ Tôn Hiến dùng động tác uống rượu che giấu, cười gượng:
- Bài thơ này của Đường Bá Hổ đầy thương cảm.

- Tiền trình lưỡng tụ hoàng kim lệ, công án tam sanh bạch cốt thiện ... Lão ca còn chưa ngộ ra sao?

-o0o-

- Ta bao năm nhẫn nhục, gian khổ phấn đấu thành vô nghĩa sao?
Hồ Tôn Hiến lẫm bẩm:
- Vậy chẳng bần sống hồ đồ cả đời.

- Huynh cố chấp.
Thẩm Mặc quát:
- Không có sự hi sinh của huynh, mãi mãi không bình định được giặc Oa, bao nhiêu bách tính còn chịu khổ lầm than. Sự phấn đấu của huynh làm đông nam yên bình, sao nói là vô nghĩa?

- Nhưng ta được ích gì?
Tư duy Hồ Tôn Hiến lâm vào bế tắc, vòng đi lại vòng lại.

- Ở đông nam huynh là phật sống công đứng vô lượng. Nhưng muốn công đức viên mãn, phải thức thời ...

Hồ Tôn Hiến đặt mạnh bát rượu xuống, rượu bắn tung tóe:
- Ta mới 53, còn 17 năm nữa mới phải nghỉ hưu, triều đình đối đãi với công thần thế à?

Thẩm Mặc bình tình nói:
- Năm xưa Dương Minh công dẹp loạn Ninh Vương, trả lại bình yên cho đông nam, lập kỳ công cái thế, vì sao ông ấy không xin phong thưởng, lại lấy lý do sinh bệnh, liên tiếp dâng thư xin về quê tĩnh dưỡng?

Hồ Tôn Hiến kính trọng nhất là Vương Dương Minh, nghe y nói thế, lòng hắn rối loạn, nhắm mắt ...

Thẩm Mặc thừa dịp khuyên:
- Chúng ta làm quan, tam tư rồi mới hành động. Có nguy hiểm phải kịp thời phát hiện, là tư nguy. Trốn vào chỗ người khác không chú ý là tư thối, thối lui bảo toàn bản thân mới có cơ hội đông sơn tái khởi. Rồi từ từ xem xét, từ từ suy nghĩ, tổng kết được mất, xem phải sửa thế nào, gọi là tư biến.

- Chẳng qua vẫn là muốn "thối lui" thôi sao?
Hiển nhiên hắn không tán đồng.

~~~~~~~~~~~~~~~

Phong cảnh hai bên trôi vùn vụt ra sau, làm người ta không kịp nhìn, tòa thành phía trước ngày càng rõ ràng.

Lão tướng quân nhìn ba chữ "thành Hàng Châu" loang lổ, lòng càng thâm khẩn trương, lệnh:
- Giương lệnh kỳ lên, phấn chấn một chút cho ta, thuận lợi qua ải này, toàn bộ thăng lên một cấp.

Như uống thuốc kích thích, đám tướng sĩ vột kiệt sức tức thì tinh thần ngời ngời, giương lá cờ trên lưng ngựa ra, mười sáu lá cờ đủ màu bay phần phận, khí thế lập tực khác hẳn, biến thành nghi trượng của tổng binh Giang Bắc.

- Giương lệnh kỳ của bản quan lên.
Quan văn trẻ cũng lệnh.

Tức thì tám lá cờ lớn mở ra, tả phó đô ngự sử đô sát viện chính là hắn.

Hai vị quan lớn được đội thị vệ bảo hộ, tiến về phía thành Hàng Châu đầy khí thế.

~~~~~~~~~~~~~~~

Đàm thoại trên đảo Sùng Minh vẫn tiếp tục.

- Chữ "thối" này không đơn giản, thánh nhân nói làm quan phải biết đạo tiến thối, "tiến" có thể lập nên công tích, tất nhiên làm người ta yêu thích. Nhưng nói đến "thối" lại né tránh.
Thẩm Mặc nói:
- Người không biết "thối", thường gặp phải kết cục bi thảm. Lùi một bước đất trời rộng mở, ủy khuất một chút, nhẫn nhịn một chút, làm người ta thấy lão ca không có uy hiếp nữa, sẽ buông lỏng cảnh giác, từ bỏ hãm hại.

Hồ Tôn Hiến cắm đầu uống rượu, cười thảm:
- Thối, nói thì dễ, làm cũng không khó, nhưng cơ nghiệp nửa đời hủy trong sớm tối, cuộc đời còn hứng thú gì nữa.

- Không.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- "Thối " là một học vấn, có người cho là ngày tận thế, tự hủy hoại mình, có người coi như là cơ hội hiếm có , luôn sống trong trạng thái xung quanh tung hô nịnh bợ, người ta khó nhìn rõ bản thân, cái tôi sẽ bành trướng, tự đại hẹp hòi, cuối cùng đánh mất bản thân. Nếu nói công cao lấn chủ là nguyên nhân bi kịch khách quan, thì đây là nguyên nhân bi kịch chủ quan.

Hồ Tôn Hiến biết lời sau của Thẩm Mặc là phê bình hắn. Lúc còn trẻ hắn là người giữ đạo đức lễ nghĩa, nhưng vì sau để thi triển hoài bão, bắt đầu hối lộ, xu nịnh, dần quen cuộc sống sa xỉ hưởng thụ, vì quyền cao chức trọng, không ai dám hất cho bát nước lạnh, trở nên ngang ngượng kiêu ngạo. Sao chẳng khiến người ta căm ghét?

Nghĩ tới đó Hồ Tôn Hiến không khỏi hối hận:
- Những lời này sao đệ không nói sớm?

- Giờ nói cũng không muộn, biết thiếu sót của mình để sửa, sẽ càng thêm mạnh mẽ, ẩn mình quan sát biến hóa, đợi khi đông sơn tái khởi, sẽ vô địch thiên hạ.

Hồ Tiên Hiến tim đập thình thịch, nếu thế hắn có thể tiếp nhận:
- Có điều sao đệ đảm bảo ta không chết già chốn sơn lâm.

- Triều vua nào, triều thần đó.
Thẩm Mặc hai mắt lóe sáng:
- Đại lão lên xuống, triều chính biến hóa, ai biết một ngày huynh có thành miếng bánh thơm phúc bọn họ tranh giành hay không.

- Ha ha ha, nếu đệ nói tương lai đệ nắm quyền, sẽ dùng lại ta trước tiên, lão ca sẽ càng vui.

- Đệ đương nhiên có thể nói như thế.
Thẩm Mặc cười:
- Sợ huynh đợi không nổi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhìn thấy khói bụi đằng xa, thủ quân Hàng Châu liền trở nên khẩn trương, dù sao mới trải qua chiến tranh, bọn họ phản ứng rất nhanh, quan sát thấy chừng trăm người tới, thủ quan liền lệnh không cần đóng cửa thành, chỉ xếp rào chắn ngựa trên đường.

Đợi sĩ tột bày xong trận, thủ quan nhìn rõ thân phận người tới, không ngờ là Lưu Hiển và Đường Nhữ Tập, vội sai người vào thông báo, rồi chạy xuống thành tiếp đón.

Lúc này tiên phong của Lưu Hiển đã tới trước trận, nhìn thủ quan vừa xuống, quát:
- Khốn kiếp, Mã Tiễn Tử, vô cớ chắn đường làm cái gì?
Mặc dù là chửi mắng, nhưng khẩu khí hiển nhiên là của người quen, có thể từng là cấp trên cấp dưới.

Quả nhiên thủ quan bị mắng còn cười:
- Coi ngài nói kìa, tiểu nhân có ăn gan báo cũng chẳng dám ngăn xa giá của lão tổng.
Lưu Hiển từng làm tổng binh Chiết Giang, cho nên những binh sĩ này đều gọi là lão tổng.

- Sao còn không tránh ra, lỡ đại sự của lão tổng, ta lột da ngươi.

Thủ quan khó xử:
- Bên trên có lệnh, thành Hàng Châu tạm thời không cho ra vào.

Tiên phong vung roi ngựa lên:
- Mẹ nó, mở mắt chó ngươi ra, đây là đội ngũ của tuần phủ và tổng binh, cũng không được vào à?

Thủ quan quyết không dám đắc tội với hai bên, cười giả lả nói:
- Tiểu nhân cho người vào xin chỉ thị rồi, đại nhân bên trong nói ra ngay, đảm bảo để lão tổng và trung thừa vào.

- Chó má, rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
Quan tiên phong trở nên hung dữ, quất roi ngựa vào thẳng mặt thủ quan, làm hắn ngã ra đất, hai mắt trợn trừng rống lên với đám binh sĩ đang sợ đờ ngươi:
- Tránh đường.

Đám binh sĩ coi thành thấy trường quan ngày trước nổi giận, lại thấy quả nhiên là lão tổng, cho rằng là thượng tầng đấu đá, đám tiểu binh mình không nên xen vào , ngoan ngoãn bỏ rào chắn, cho họ vào thành.

Lưu Hiển, Đường Nhữ Tập phóng thẳng vào, gặp đám Lô Thang từ bên trong ra. Hai bên từng là thượng hạ cấp, Lô Thang đành thi lễ:
- Tổng nhung sao lại tới đây?

- Sao ta không tới được?
Lưu Hiển nghiêm mặt nói:
- Tới nha môn tuần phủ đi.

- Hay tới nha môn tổng đốc, ti chức đã chuẩn bị rượu rồi..
Lô Thang nói.

- Không cần, chính sự quan trọng hơn, triệu tập tất cả võ tướng trên tam phẩm, quan văn trên ngũ phẩm tới nha môn tuần phủ, có thượng dụ .

- Thượng dụ là thánh chỉ hay là chỉ dụ của khâm sai?

- Có cả.
Lưu Hiển nhìn hắn:
- Đi thôi.
Lô Thang vốn rời đi trước, giờ đành sai người truyền lệnh, bản thân thấp thóp theo sau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc thấy Hồ Tôn Hiến đưa bát rượu lên, tưởng y muốn chạm cốc với mình, cũng nâng bát rượu lên.

Ai ngờ Hồ Tôn Hiến mặt hiện lên tầng sát khí, ném bát rượu xuống đất, mảnh vỡ cùng rượu bắn lên người y, làm Thẩm Mặc kinh ngạc.

Tiếng động làm đám Tam Xích xông vào, Thẩm Mặc đuổi lui:
- Không có lệnh của ta trời sập cũng không được vào.

Ta Xích muốn nói gì, nhưng gặp ánh mắt nghiêm khắc của Thẩm Mặc, đành lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hồ Tôn Hiến nhìn Thẩm Mặc chằm chằm:
- Đệ thực sự muốn tốt cho ta?

- Đương nhiên.
Thẩm Mặc không cần suy nghĩ đáp:
- Huynh không tin đệ sao?

- Là đệ không tin ta.
Hồ Tôn Hiến hừ lạnh:
- Nếu như ta đoán không sai, Lưu Hiển và Thang Khắc Khoan đã trên đường tới Hàng Châu rồi, nhiều nhất là ngày mai sẽ tiếp quản thành phòng ... Sau đó với tác phong của đệ, khẳng định đem hết quan viên đích hệ của ta điều tới Giang Bắc, như thế vây cánh của ta bị giải trừ, không còn do ta có thể định đoạt được gì nữa. Đúng không hả lão đệ?
Ngữ khí châm chọc quá rõ ràng.

Bao năm tu vi của Thẩm Mặc cũng không chống lại được chiêu bất ngờ này, đành im lặng, bình ổn lại.

- Ha ha ha.
Hồ Tôn Hiến thấy y ngầm thừa nhận, lòng trào dâng bi thương vô hạn, hướng về phía biển, rống lên như dã thú bị thương:
- Tiền trình lưỡng tụ hoàng kim lệ, công án tam sanh bạch cốt thiện. Dù thân như huynh đệ cũng đâm ta sau lưng, sao ta có thể tin lời hứa đám gia hỏa kia chứ?

-o0o-

Trong dịch quán Hàng Châu, mấy vị quan trung niên áo gấm ngồi quanh bàn, đánh mã điếu.

Ngồi vị trí đầu là Vương Tuân, tuần phủ phúc kiến, bên phải là Tương Nghị bố chính sứ Chiết Giang, bên trái là Lý Tích tổng binh Phúc Kiến... Những vị đầu não đông nam này đều bị Hồ Tôn Hiến triều tập tới, họp hành liên tiếp một tháng chưa cho về.

Vì sao thì trong lòng mọi người đều hiểu, mặc dù đại soái không công khai, nhưng gặp riêng nói chuyện không ít, mọi người cũng thăm dò nhau, nhưng ai nấy giữ kín như bưng.

Nhưng tất cả cảm thấy không khí bất an, thậm chí là sợ hãi làn khắp thành Hàng Châu, khiến người ta phát điên.

Dù chút gió lay cỏ động thôi cũng làm người ta giật nảy mình, vừa rồi Lô Thang vội vàng rời đi càng mang theo tâm tư của bọn họ, nói cách khác bọn họ không phải đang chơi mã điếu mà đang xoa dịu hoảng sợ.

- Nghe nói đại soái sáng sớm ra rời thành à?
Vương Tuân thăm dò Tương Nghị.

Tương Nghị chẳng biết hồ đồ giả hay thật:
- Không biết, không có tin gì cả.

- Lúc nào rồi còn không chịu nói thật.
Lý Tích không vui:
- Huynh đệ chúng ta vào sinh ra tử với đại soái, chẳng phải bán mạng rồi sao ... Cho dù có bán, cũng phải để chúng ta biết vì sao mà chết chứ?

Hắn nói quá lộ liễu, làm không khí trong phòng ngưng lại, Vương Tuân quát:
- Đừng nói bậy.
Quát thủ hạ xong quay sang Tương Nghị:
- Lão Tương, Vân Hạc là thế, đừng đế ý. Nhưng ngươi không thể coi chúng ta là kẻ ngốc được, tưởng chúng ta bị nhốt ở đây là không biết gì sao? Hừ ... Ta còn muốn hỏi lão Quách, sao điều động bộ hạ của ta, còn thay hết tướng lĩnh, muốn gì hả?

Quách Thành cười thật thà:
- Loại cơ yếu quân vụ đó, sao tới lượt ta tham dự.

Nhưng hắn muốn giả ngốc qua ải là không thể, văn võ trong phòng vốn đầy bụng tức, hiện giờ Hồ Tôn Hiến không còn trong thày, làm sao còn khống chế được.

Tiếng chất vấn bùng lên, Tương Nghị và Quách Tranh chống đỡ không nổi, luôn mồm nói không biết, đợi đại soái về hẵng hay.

Đúng lúc này cửa bật mở, một viên tiểu giáo thở hổn hển xông vào, chẳng thi lễ đã nói lớn:
- Chư vị đại nhân, mời tới nha môn tuần phủ tập hợp.

Trong phòng tức thì lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn chằm chằm vào tiểu giáo.

Tiểu giáo đó biết mình hấp tấp, vội bổ xung:
- Là lệnh của Lưu tổng nhung và Đường trung thừa.
Sợ bọn họ không rõ, còn bổ xung:
- Tổng binh Giang Bắc và tuần phủ Tô Tùng.

Mấy võ tướng thở phào, nói lớn:
- Tưởng gì, bảo bọn họ tới dịch quán gặp mặt.

Vương Tuân có dự cảm không lành, hỏi tiểu giáo:
- Tổng nhung của các ngươi đâu?

- Đã tới nha môn tuần phủ, trước khi đi bảo tiểu nhân đến chuyển lời.

- Ta thấy việc này lạ lắm, sao lại tới phủ nha?
Tương Nghị nói nhỏ.

Vương Tuân gật đầu:
- Đi xem sao, lấy quan phục của ta lại đây.
Các quan viên văn võ khác cũng thay quan phục, gọi Du Đại Du ở trong hậu hoa viên, cưỡi ngựa lên kiệu, tới nha môn tuần phủ.

~~~~~~~~~~~~~~~

Trên đảo Sùng Minh, canh gác nghiêm ngặt, Trường Tử giới hạn các tướng trong trung quân, chờ đợi hội đàm trên núi kết thúc.

Đại đường cực yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở, thức ăn trên bàn đã lạnh, chẳng ai có tâm tư để ý, mặc dù chưa từng tuyên bố, nhưng ai cũng biết hôm nay có đại sự xảy ra.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo, Trường Tử cau mày hỏi:
- Chuyện gì thế?

Chưa ai trả lời thì hai tướng quân một già một trẻ được hộ vệ vây quanh xuất hiện ở cửa.

Mọi người vội đứng lên đón, vì hai người này thân phân không tầm thường, lão tướng là Vương Sùng Cố , ông ta tư cách cao hơn Du Đại Du, rất nhiều người ở đây do ông ta dìu dắt đi lên, cho nên đức cao vọng trọng lời nói ra không ai dám trái.

Tướng quân trẻ môi hồng răng trắng là Du Tư Cao, độc tử của Du Đại Du. Hai người này bị Du Đại Du phái tới xưởng thuyền Giang Nam đốc thúc đóng chiến hạm mới, đáng lẽ lúc này chưa về.

Nhưng bọn họ lại xuất hiện vào đúng thời điểm này, hiển nhiên không phải là thăm nhà.

Trường Tử xấu hổ nhường chỗ, lão tướng quân chẳng ngần ngại ngồi vào chính vị, Du Tư Cao khinh bỉ nhìn hắn.

Trường Tử thầm than một tiếng, cung kính nói:
- Đại nhân về sao không nói một tiếng để mạt tướng tiếp đãi.

- Không dám.
Vương Sùng Cố cười nhạt thếch:
- Không phải ngươi phong tỏ cả mặt biển rồi sao? Chẳng phải lão phu quen thuộc đường, chớ mơ về được.

- Đại nhân hiểu lầm rồi.
Trường Tử đã trấn tĩnh lại, lúc này biết không thể lui bước, nói:
- Vì khâm sai và đại soái hội ngộ trên đảo, cho nên mới giới nghiêm.

Vương Sùng Cố không có cách chỉ trích hắn, nhưng Du Tư Cao khinh bỉ nói:
- Ngươi là thứ ăn trong rào ngoài, đại soái và cha ta đề bạt ngươi, ngươi lại hãm hại đại soái dồn cha ta vào chỗ bất nghĩa.

Trường Tử Cau mày:
- Mạt tướng không biết thiếu tướng quân nói gì.

- Ta nói gì ngươi rõ nhất, ta tuyên bố ở đây, kẻ nào muốn hãm hại đại soái phải bước qua xác ta trước.

Không khí tức thì trở nên khẩn trương.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc khôi phục bình tĩnh, đợi Hồ Tôn Hiến cười xong mới hỏi:
- Nếu đã biết thế sao lão ca còn tới.

- Ta không tới, vở kích này thu màn ra sao?
Hồ Tôn Hiến vẫn nhìn biển, như cười y, lại như cười mình đáp.

- Lão ca, chuyện này đệ không phải, nhưng đệ quá hiểu huynh, nếu không làm thế, huynh lại bày ra trò gì đó, đến lúc ấy không vãn hồi được, chúng ta đều rắc rồi.

Hồ Tôn Hiến quay đầu lại, nói:
- Chẳng lẽ đệ cũng cho rằng, công nhân mỏ bạo động và Tam Sào làm phản đều do ta thao tác.

- Đệ không biết, cũng muốn tin là không.
Thẩm Mặc thần sắc ảm đáp:
- Nhưng ở vị trí chúng ta, không thể dùng tình cảm làm việc.

Hồ Tôn Hiến nhìn y hồi lâu, lắc đầu nói:
- Đệ thay đổi rồi, không còn là tiểu tử ngốc vì ta đốt sổ sách nữa.

- Đã mười năm rồi.

- Đúng , mười năm rồi. Vì sao năm xưa đệ biết ta tính kế đệ, nhưng vẫn chấp nhận liều mạng vì ta? Nhưng nhiều năm qua, ta tự hỏi mình đối xử với đệ như thân huynh đệ, đệ lại tàn nhẫn tính kế với ta?

- Huynh và đệ, không phải là người mười năm trước nữa.
Thẩm Mặc nhìn thẳng vào Hồ Tôn Hiến:
- Cái thế giới này cũng đã đổi, khi đó đệ dám liều mạng, nhưng hiện giờ đệ không còn khí phách đó nữa ... Có thể đó gọi là già ...

- Ta hài lòng với câu trả lời này.
Hồ Tôn Hiến mỉm cười:
- Ít nhất tốt hơn lấy lời ngon ngọt ra lừa ta.

- Chuyện đệ hứa với huynh, đệ sẽ tận lực làm.

- Ha ha ha, đệ khuyên ta tử bỏ rồi, chẳng lẽ tro tàn còn cháy lại được.

- Bất kể huynh có tin hay không đệ vẫn làm thế.

Hồ Tôn Hiến chỉ cười, tiếng cười làm người ta hết sức khó chịu.

~~~~~~~~~~~~~~~

Các quan viên văn võ tới trước nha môn tuần phủ, thấy canh phòng nghiêm ngặt hơn thường ngày chục lần. Nhưng không dọa được những tướng lĩnh dày dạn sa trường, Du Đại Du và Vương tuân suất lĩnh văn võ, ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào.

Nhưng qua cửa chính, bọn họ bắt đầu lo lắng, vì họ thấy Cẩm Y Vệ đứng ở đó.

Cẩm Y Vệ xen vào chuyện gì, nhất định có liên quan tới hoàng đế.

Cố áp chế hoảng loạn trong lòng, văn võ đi tới đại đường.

Trước đại đường đã bày sẵn hương án, Lưu Hiển, Đường Nhữ Tiếp, Vương Bản Cố và Lô Thang đang nói chuyện với nhau. Thấy văn võ đi vào, Lưu Hiển chắp tay một vòng:
- Vội vàng triệu tập mọi người như thế thật ngại quá, có điều có thánh chỉ và chỉ dụ khâm sai, mong chư vị lượng thứ.

- Không sao, không sao ...
Không tha thứ thì làm được gì? Mọi người chia văn võ, tôn ti đứng thành hàng.

- Trước tiên truyền khẩu dụ khâm sai.
Lưu Hiển hắng giọng nói:
- Mặc Lâm Công và chư vị đan nhân quân giám: Tại hạ mắc bệnh trên biển, tới Sùng Minh thì không thể rời giường, không có sức cầm bút, nên chưa tới được Hàng Châu. Mặc thân mang thánh lệnh, không thể để hỏng việc, đành ủy thác tuần phủ Tô Tùng tới tuyên chỉ thay. Mong chư vị thông cảm.

-o0o-

Mọi người nghe xong nhìn sang Đường Nhữ Tập, hắn còn chưa nói thì đã Vương Tuân lên tiếng trước:
- Chẳng lẽ không cần đợi đại soái về?
Mọi người gật đàu, bất kể đúng sai, làm thế này thật bất nghĩa.

- Không cần thiết.
Đường Nhữ Tiếp sớm cho chuẩn bị:
- Đại soái có chỉ riêng, chư vị tiếp nhận trước đã.

Mọi người nếu còn nói nữa mang hiềm nghi kháng chỉ rồi.

Văn võ liền quỳ xuống hướng về phía bắc tung hô vạn tuế.

Đường Nữ Tiếp rửa tay trong chậu vàng, sau đó mở thánh chỉ đặt trên hương án, đọc:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Giết địch vệ quốc thân tử dốc lòng, là ân điển của triều đình. Văn võ đông nam, mười năm kề giáo sa trường, dốc hết gan ruột, cuối cùng thành công, không thể keo kiệt ban thưởng.

Đường Nhữ Tiếp hắng giọng, nhìn Vương Tuân:
- Tuần phủ Phúc Kiến Vương Tuân, tận hết khả năng, triệu tập dũng sĩ, xông pha mũi tên hòn đạn, trung can nghĩa đảm, là công thần bình định vùng Mân, là tấm gương đốc phủ thiên hạ. Hiện thăng khanh làm tả phó đô ngự sử đô sát viện, tạm quản lý Phúc Kiến, đợi đình thôi xong sẽ bổ nhiệm...

Tiếp đó là thưởng vàng bạc, lụa là và lời khích lệ không cần dài dòng.

Vương Tuân khấu đầu tạ ơn, thăng quan hai cấp là phong thưởng tốt nhất mà hắn có thể nghĩ tới rồi.

Tiếp đó các văn quan dựa theo chiến công lớn nhỏ thăng quan tiến chức. Các võ tướng cũng đa phần được thế tập, đúng là mọi người cùng vui.

Truyền chỉ là công việc thể lực, thao thao bất tuyệt một thời gian dài, Đường Nhữ Tiếp miệng khô rang, vẫn cố nói:
- Khâm sai đại nhân nhờ bản quản chuyển cáo cho chư vị, tổng binh mới nhất định sẽ ưu tiên lựa chọn trong số chúng ta.

Trước giờ toàn là tin đồn đoán, cuối cùng được triều đình xác nhận mọi người không khỏi kích động, rồi chuyển thành khát vọng không che giấu được, tâm tư suy tính làm sao tích cực tranh thủ chức này ...

Trong thánh chỉ chỉ thăng phẩm cấp, thực quyền chưa đổi. Nhưng mọi người không trách triều đình, vì ghế nào đã có chủ nấy, muốn leo lên là cực khó.
Song hiện giờ tâng thêm tổng đốc, cùng quan tổng binh tương ứng, tức là cho cơ hội bọn họ có chức quan ngang phẩm cấp rồi, sao chẳng động lòng.

Trong không khí nhiệt liệt đó, có tiếng nói không hài hòa:
- Có những tổng đốc đó thì vị trí đại soái ở đâu?

Lập tức xung quanh lặng ngắt như tờ, Lưu Hiển và Đường Nhữ Tập tức tối nhìn lại, người chất vấn không ngờ là Du Đại Du từng bị Hồ Tôn Hiến hãm hại vào ngục, đáng lẽ phải cùng một bọn với họ.

~~~~~~~~~~~~~~

Hồ Tôn Hiến ngừng cười, cầm lấy vò rượu của hắn, nhưng phát hiện nó đã vỡ nát trên mặt đất.

Thẩm Mặc đưa vò rượu của mình cho hắn, Hồ Tôn Hiến nhận lấy , lắc lắc:
- Thấy đệ uống hồi lâu mà gần như vẫn còn đầy.

Thẩm Mặc có chút xấu hổ:
- Trong lòng có chuyện, không muốn uống nhiều.

- Trong lòng ta cũng có chuyện, sao lại muốn uống nhiều?
Hồ Tôn Hiến nửa cổ tu một hơi, dùng ống tay áo lau qua loa mép, nói:
- Đệ không muốn biết vì sao ta biết trên núi có hổ mà vẫn lên sao?

- Không có bản lĩnh, ai dám lên Lương Sơn?

- Nói hay, đệ có thể tin ta có thể an toàn rút lui không?

Thẩm Mặc gật đầu:
- Đệ tin.

- Vì sao?
Hồ Tôn Hiến ngẩn ra.

- Vì huynh là đại soái của bọn họ.
Thẩm Mặc bình thản đáp:
- Tướng sĩ đông nam ai dám động thủ với huynh.

- Ha ha ha, đại soái, ha ha, Hồ đại soái thật uy phong ..
Hồ Tôn Hiến cười như lên cơn thần kinh:
- Đúng là có nguyên nhân đó, nhưng ta còn có con chủ bài, đệ không muốn biết à?

Thẩm Mặc thở dài:
- Chuyện tới nước này rồi, cần gì cá chết lưới rách? Cho dù không nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho các tướng sĩ một lòng trung thành đi theo chứ.

Hồ Tôn Hiến nhìn Thẩm Mặc hồi lâu, nhụt chí nói:
- Thì ra người hiểu bản thân nhất vĩnh viễn không phải là bản thân.
Rồi như đổi thành người khác, ngồi trở lại chỗ:
- Chỉ uống không thức ăn sao được.

Thẩm Mặc thầm thở phào, vội hô:
- Đúng đúng, mau mang thức ăn lên.

Hộ vệ hai người đang gườm gườm nhìn nhau bên ngoài, cũng bỏ vũ khí xuống, Tam Xích cao giọng nói:
- Mang thức ăn lên.
Sơn hào hải vị đưa lên như nước chảy, tất cả mọi người trong quân doanh cùng thở phào. Du Tư Cao không tin, chạy lên núi, thấy Hồ Tôn Hiến và Thẩm Mặc cụng chén say sưa, chả hiểu ra làm sao.

Đang định lên tiếng thì Hồ Tôn Hiến kéo hắn vào chỗ ngồi, cười khà khà:
- Nào nào, tiểu ngư nhi, uống rượu với các thúc thúc.

Tới hoàng hôn Hồ Tôn Hiến say lướt khướt, Du Tư Cao dìu hắn xuống núi, mọi người đều nghe thấy hắn hát:

Mộng nhiễu thần châu lộ.
Trướng thu phong, liên doanh họa giác, cố cung ly thử.
Để sự côn lôn khuynh chỉ trụ, cửu địa hoàng lưu loạn chú?
Tụ vạn lạc thiên thôn hồ thỏ.
Thiên ý tòng lai cao nan vấn, huống nhân tình dịch lão bi nan tố!
Thùy bạn ngã, túy trung vũ?

Vấn vương thần châu.
Giận gió thu,
Còi rúc liền doanh,
Cung xưa rậm cỏ
Lên lầu cao gậy chống
Sao ngang trời,
Trăng trôi bãi khói,
Bể muôn trùng sóng.
Quét sạch mây bay, gió chưa lặng.
Bến khuya con thuyền vẫn chống.
Phải ngủ nơi chim sa lau vắng.
Đất nước buồn trông uổng thương bóng.
Giữa mọi người ngáy ran trống dóng
Ai cùng ta
Múa giấc say?

+++

Trong thành Hàng Châu, Du Đại Du hỏi làm Đường Nhữ Tiếp cả kinh, nhưng vẫn trả lời:
- Đại soái là binh bộ thượng thư xuất trấn đông nam, giờ giặc Oa đã trừ, nhiệm vụ hoàn thành, đương nhiên triều đình có bổ nhiệm khác.

Du Đại Du gật đầu:
- Nếu thế còn được.
Mọi người đau tim một hồi, sợ ông ta lại phạm tính cố chấp, may lần này chỉ hỏi thôi.

Đường Nhữ Tiếp sợ có người lắm chuyện, vội nói:
- Nếu không còn chuyện gì khác, mời chư vị ai về chỗ người nấy, đừng để thời gian này xảy ra chuyện.

Nhưng người ta không nể mặt hắn, Vương Tuân chắp tay nói:
- Trung thừa lượng thứ, lệnh đại soái chưa giải trừ, chúng tôi không dám rời Hàng Châu.

Đường Nhữ Tiếp cứng họng, Lưu Hiển nói:
- Không sao, chúng ta có thể đợi đại soái về.

Rồi nháy mắt với Đường Nhữ Tiếp, hắn nặn ra rụ cười nói:
- Vương trung thừa đã bày tiệc, chúng ta chúc mừng một chút vậy.

Ai ngờ bọn họ đều nếu đã ăn trưa, cám ơn ý tốt của hắn, rồi cáo từ rời đi.

Đường Nhữ Tiếp tức tím mặt:
- Không coi ai ra gì, không coi ai ra gì.

Lưu Hiển là người trầm ổn kinh nghiệm, bình tĩnh nói:
- Trung thừa bớt giận, bọn họ không nhắm vào ngài đâu.

- Nhắm vào tướng quân?

- Cũng không phải.

Vương Bản Cố nói:
- Là nhắm vào Thẩm đại nhân.

Thẩm Nhữ Tiếp mặt âm trầm:
- Đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, lũ không biết người tốt.

Vương Bản Cố lại nói:
- Đám người đó là thế, dù ngại thánh chỉ không dám nói nhiều, nhưng trong lòng bất bình thay cho Hồ Tôn Hiến, tiếp tới là giận lây khâm sai đại nhân, oán ngài ấy bội tin bất nghĩa, giúp triều đình đối phó với bọn họ.

- Thì sao nào?
Đường Nhữ Tiếp mạnh miệng:
- Chỉ cần có quan chức dụ hoặc, bọn chúng chẳng phải tới nịnh bợ Thẩm đại nhân, sao dám oán hận ngài.

Lưu Hiển thở dài:
- Không phải ai cũng là hạng người ấy.
Nói xong thấy lời này có thể gây hiểu lầm, vội bổ xung:
- Hai vị trung thừa tất nhiên cũng không phải.

- Ta biết.
Đường Nhữ Tiếp tỏ ra rất rộng lượng:
- Nhưng ta thấy các vị quá lo rồi, Thẩm đại nhân là quan lớn trong triều, tương lai sẽ nhập các làm tướng, cần gì để ý tới tâm tình văn võ đông nam.

Vương Bản Cố xưa nay vôn khinh thường hắn, nghe thế nghĩ :" Quả nhiên là hạng vô dụng." Có điều ngồi chung một thuyền, nên kiên nhẫn nói:
- Tư Tề huynh, kỳ thực hạ Hồ Tôn Hiến không khó, hắn là kẻ mê muội, tưởng mình là đông nam vương thật, cho rằng kẻ dưới sẵn sàng theo hắn đi lên núi đao biển lửa, đối kháng với triều đình tới cùng ... Hừ, hắn quá đề cao bản thân rồi, đám Lô Thang , Tương Nghị thân tín nhất của hắn, nghe nói triệt tổng đốc đông nam mà không dám ho he. Cuối cùng Du Đại Du bị hắn hãm hại lại hỏi thay, có phải đáng cười không?

-o0o-

- Chẳng có gì đáng cười.
Chu Ngũ vốn đứng như tượng đột nhiên xen vào:
- Tình thế bức ép mà thôi.

- Vị đại nhân này nói chính xác.
Vương Bản Cố khen ngợi:
- Bọn chúng ngoài không dám nói, nhưng trong lòng không phục, ngoài nghe trong chống, thậm chí tiêu cực bãi công là chuyện có thể xảy ra ... Vì thế hạ Hồ Tôn Hiến không khó, nhưng sau này phải làm sao? Mỏ bạc Cù Châu bạo động đã lan tới Giang Tây, Nam Trực Đãi, bên Cống Việt đã có nửa tỉnh bị Tam Sào khống chế. Quân lương đông nam nợ đã nửa năm, quân đội bắt đầu náo động, phía biển bắt đầu không yên .. Nếu giặc Oa quay lại, ai gánh nổi trách nhiệm này, còn nữa ...

Hắn lải nhải không ngớt, Đường Nhữ Tiếp nghe muốn đau đầu, quát ngừng:
- Đừng nói nữa, Tử Dân huynh ta bị huynh dọa chết rồi đây này.

Vương Bản Cố cười khổ:
- Nếu không sao ta lại dâng thư để Hồ Tôn Hiến làm tiếp? Bên này không có hắn là loạn ngay.

Đường Nhữ Tiếp đột nhiên tái mặt:
- Hả, nếu làm không khéo chúng ta mang họa theo.
Thấy Lưu Hiển, Vương Bản Cố mặt hiện vẻ "giờ mới biết à?" , hắn cười ngượng:
- Ta sợ mọi người không biết nên nhắc nhở.

Lưu Hiển cười xoa dịu:
- Đường trung thừa lo lắng rất đúng, rắc rối còn ở đằng sau, chúng ta phải chung sức chung lòng, vượt qua khó khăn.

Đường Nhữ Tiếp mặt mày rầu rĩ:
- Ta biết chuyện này không đơn giản mà ...
Trong lòng bắt đầu oán Thẩm Mặc chọc vào tổ ong.

~~~~~~~~

Tiễn Hồ Tôn Hiển đi, Thẩm Mặc đứng yên không nhúc nhích ở cửa, tới khi Từ Vị đọc lại bài hát của Hồ Tôn Hiến , y mới thở dài:
- Tới huynh cũng trách đệ à?

- Đùa thôi.
Từ Vị vỗ vai y:
- Ta biết đệ khó xử mà, lão thất phu ép đệ, Hồ Tôn Hiến trách đệ, văn võ đông nam hận đệ, đệ chịu đủ oan ức mà ...

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Đó chẳng là gì, đệ chỉ lo Hồ Tôn Hiến đi, đông nam rơi vào cảnh hỗn loạn, không thể ăn nói với thiên hạ.

- Đệ luôn nỗ lực vì chuyện này mà, điều làm được đã làm cả rồi, chẳng thể trách đệ được.

- Có điều kết quả ra sao không phải đệ định đoạt.
Thẩm Mặc cau mày:
- Tình trạng hiện nay của đông nam chỉ Hồ Tôn Hiến mới giải được.

Từ Vị gật đầu:
- Hồ Tôn Hiến một tay tạo ra cục diện này, cần phải hắn đích thân khôi phục nguyên dạng.

- Phải xem lời hôm nay của đệ có tác dụng không, vừa rồi báo cáo, Thang Khắc Khoan dẫn mười vạn lính Tô Tùng tới biên giới Chiết Trực, không có tinh nhuệ của Chu Tiên, xem ra chúng ta đoán sai ý đồ của Hồ Tôn Hiến.

- Kẻ này tâm kế rất sâu, chỉ cần không tự mâu thuẫn, tin rằng sẽ có lựa chọn như vậy.

- Mong là thế, kết quả xấu nhất chỉ là đệ về nhà cầy ruộng.

- Cho ta chọn thì về nhà cày ruộng còn hơn làm cái việc đệ đang làm, thật quá đau lòng.

Thẩm Mặc hừ một tiếng không nói nữa, người chìm vào trong bóng tối, chỉ có đôi mắt vâng còn sáng ngời như trước.

Trưa hôm sau Hồ Tôn Hiến sai người chuyển lời, mời y xuống núi gặp gỡ.

Thẩm Mặc thấy người chuyển lời quan phục chỉnh tề, lòng máy động, nói:
- Chờ một chút ... Mang y phục của ta ra đây, chuẩn bị sẵn cả thánh chỉ.
Câu sau nói với Tam Xích.

Thẩm Mặc quan phục đường hoàng, tới nơi Hồ Tôn Hiến nghỉ chân. Quả nhiên thấy hắn mặc quan bào đỏ, vai thêu kim long bốn móng, đó là mãng báo mà quan văn vốn chỉ Nghiêm Tung và Từ Giai mới có, đai lưng bạch ngọc, uy nghiêm tôn quý.

Hồ Tôn Hiến khí độ uy nghiêm, ung dung điềm đạm vuốt râu nhận lễ tham bái của Thẩm Mặc, so với dáng vẻ thất hồn lạc phách hôm qua như một người khác.

Thẩm Mặc đứng dậy rồi, Hồ Tôn Hiến thản nhiên nói:
- Tuyên chỉ đi khâm sai đại nhân.

Thẩm Mặc gật đầu , đọc thánh chỉ sắc phong Hồ Tôn Hiến làm Trung Dũng bá, bổ nhiệm là binh bộ thượng thư, Hồ Tôn Hiến sắc mặt bình thản, Thẩm Mặc đọc xong rồi hắn ung dung ba quỳ chín lạy tạ thánh ân.

Thẩm Mặc vội đỡ dậy:
- Bộ đường đừng làm hạ quan tổn thọ, hạ quan chỉ chuyển lời mà thôi.

Hồ Tôn Hiến mỉm cười:
- Ta biết những thứ này do đệ tranh thủ cho ta, nếu không Hồ mỗ đã lên xe tù vào kinh rồi.

- Hổ thẹn, hổ thẹn.
Hồ Tôn Hiến đột nhiên thông tình đạt lý như thế, Thẩm Mặc thấy không quen.

Hồ Tôn Hiến nghiêm túc hỏi:
- Khâm sai đại nhân, ấn tín bản tọa và sựu vụ đông nam giao tiếp ra sao?

- Có thượng dụ, do lệ bộ thị lang Thẩm Mặc tạm quyền.
Nói xong lấy thánh dụ cho Hồ Tôn Hiến xem.

Hồ Tôn Hiến xem xong gật đầu:
- Bản tọa biết rồi, mời Thẩm đại nhân cùng bản tọa về Hàng Châu xử lý việc giao tiếp.

- Tuân mệnh.

Hai ngày sau Hồ Tôn Hiến và Thẩm Mặc tới Hàng Châu, văn võ đông nam toàn bộ rời thành mười dặm nghênh đón.

Thấy Hồ đại soái mặc phục sức kỳ lân bá tước, tươi cười cưỡi ngựa sóng vai đi cùng khâm sai, các quan viên vốn đầy bi thương không thích ứng được. Bọn họ cho rằng Hồ Tôn Hiến phải mặt đầy u uất, bọn họ mới lên tiếng bất bình cho hắn được.

Đội ngũ tới trước mặt văn võ, Hồ Tôn Hiến ngạo nghễ chỉ roi ngựa một vòng:
- Hôm nay bản tọa mở tiệc, chúc mừng chúng ta đại công cáo thành, không ai được vắng mặt.

- Tuân lệnh.
Các quan viên đồng thanh theo thói quen.

- Tốt, rất tốt ...
Hồ Tôn Hiến gật đầu hài lòng, quay sang nói với Thẩm Mặc:
- Huynh đệ, nơi này là Thập Lý Pha, vừa vặn cách cửa thành mười dặm. Hai ta đấu một chặng nữa, nếu đệ thắng, ta tặng cho đệ một món đại lễ.
Nói xong không đợi Thẩm Mặc đồng ý, vung roi phòng đi, Thẩm Mặc cười với mọi người rồi kẹp bụng ngựa theo sát.

Văn võ đông nam đưa mặt nhìn nhau, thầm nghĩ :"quan hệ đại soái và Thẩm đại nhân vẫn như xưa, bọn họ không trở mặt, mình tìm phiền não làm gì?" Liền lên ngựa theo về thành.

Thẩm Mặc kỵ thuật không tệ, nhưng không bằng được Hồ Tôn Hiến từng ở tây bắc mười mấy năm, nhưng y hơn ở chỗ ngựa tốt, nên vẫn bám sát. Không bao lâu sau hai người đã thấy cửa thành Hàng Châu.

Thấy Thẩm Mặc đuổi không kịp, Hồ Tôn Hiến ghìm cương, Thẩm Mặc chưa hiểu gì đã vượt qua, tới khi y dừng ngựa thì đã đứng trong cổng thành.

- Lão đệ thắng rồi.
Hồ Tôn Hiến phóng ngựa một hồi, khí sắc tốt hôn hiều.

- Nếu không phải lão ca nhường, đệ đã không theo kịp.

- Đúng thế, ta dừng lại, đệ vẫn tiếp tục tiến lên, vượt qua ta chỉ trong chớp mắt.
Hồ Tôn Hiến đột nhiên có chút thương cảm, nhưng biến mất ngay:
- Hôm nay mới cảm giác được, tới tầng cấp chúng ta, dựa vào mối sức trâu, kẻ tụt lại mãi mãi không đuổi kịp người đi đầu , nếu kẻ kia không ngừng lại ... Nếu hắn không muốn tự ngừng lại, đệ hãy kéo hắn lại.

Thẩm Mặc biết hắn đang chỉ ra điểm yếu không đủ tàn nhẫn của mình, nhưng y không thích quá tuyệt tình, vẫn cười nói:
- Đạ tạ lễ vật của lão ca.

- Tiện mồm mà nói thôi, sao tính là lễ vật được.
Hồ Tôn Hiến dùng roi ngựa phẩy bụi trên quan bào:
- Hồ Tôn Hiên ta cả đời thích những cái lớn, đại khí phách, đại sự nghiệp, đại chìm nổi, cứ đủ đại là thích. Lễ vật tất nhiên không thể nhỏ.

- Vậy đệ rửa mắt đợi xem.

Vào thành, trừ vệ binh khắp nơi, không thấy người đi đường nào, Thẩm Mặc biết Hồ Tôn Hiến xuất hành thích thể hiện uy nghiêm.

Hai người dọc theo Tây Hồ, lúc này vào mùa khô cạn, nhưng không ảnh hưởng dương liễu bên bờ mọc chồi non mơn mởn, còn có chim én từ phương nam bay tới, ngậm cỏ rác làm tổ, đang vui vẻ tuyên bố với mọi người. Mùa xuân tới rồi.

Nhìn cảnh này, tâm tình Thẩm Mặc tốt lên, miệm mỉm cười, nhưng Hồ Tôn Hiến luôn cười lại trở nên thương cảm, ngâm:
- Vô khả nại hà hoa lạc khứ, tự tằng tương thức yến quy lai ..

***Vô tình hoa đã tung bay. Tựa như chim yến ngày nay lại về


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui