Quan Cư Nhất Phẩm

- Đương nhiên không.
Thẩm Mặc cảm thấy đã đủ lửa rồi, nói:
- Ta đương nhiên tận lực tiến cử huynh, nhưng huynh phải làm gì đó để những người kia biết khó mà lui chứ.

- Làm... Làm gì ạ?
Đường Nhữ Tiếp không quá ngốc, tất nhiên biết không dễ dàng có được.

- Giải quyết vấn đề đông nam cho triều đình, sẽ không còn ai tranh với huynh nữa.
Thẩm Mặc cười tủm tỉm nói.

- Không phải đại nhân bảo hạ quan kiếm bạc chứ?
Thẩm Mặc khẳng định không hi vọng vào hắn cầm quân đánh trận, vậy cống hiện chỉ có thể là bạc thôi.

- Quả nhiên không thẹn Tư Tề huynh.
Thẩm Mặc cười càng thêm rực rỡ:

Đường Nhữ Tiếp không cười ra nổi:
- Tài chính trong tỉnh đã không dư dả, nếu đem chi viện cho tỉnh khác, thế nào bị văn võ trong tỉnh chửi không ngẩng mặt lên được.

- Không phải là cho không.
Thẩm Mặc dụ dỗ:
- Bọn họ viết giấy nợ, lãi đúng theo ngành nghiệp, lại lấy danh dự quan phủ đảm bảo, không vì thay đổi nhân sự mà mất giá trị, như vậy được chứ?

Thấy Đường Nhữ Tập đã động lòng, Thẩm Mặc thở dài:
- Tư Tề huynh, ta từ Tô Châu đi lên, là phụ mẫu bách tính Tô Tùng, lúc nào cũng hướng về đó. Nhưng hiện giờ hết cách rồi, ta xòe bài với huynh vậy, đông nam chỉ còn lại chừng 80 vạn lượng bạc, số tiền này dùng để bình Cù Châu đã dật gấu vá vai, nói gì tới diệt Tam Sào.

Đường Nhữ Tập há hộc miệng:
- Sao ít thế? Chỉ riêng Tô Tùng mỗi năm nộp lên cho phiên khố gần 200 vạn lượng, thêm vào Chiết Giang, Hồ Quảng, Giang Tây, hai năm qua không có chiến sự, sao lại còn ít bạc như thế.

Thẩm Mặc cười khổ:
- Thu không ít, chi càng nhiều hơn, còn thừa tiền mới là lạ.

Vì thủy chung vẫn duy trì trạng thái chiến tranh, nên quân đội luôn giữ số lượng lớn, riêng quân lương mỗi năm đã ép cho các tỉnh không thở nổi. Thêm vào Hồ Tôn Hiến tiêu pha hào phóng, chỉ cần hắn thấy nên tiêu là tiêu, căn bản không biết thế nào gọi là liệu cơm gắp mắm, tạo thành cục diện hôm nay.

Nghe lời Thẩm Mặc nói, Đường Nhữ Tiếp đã hạ quyết tâm, liền lấy dũng khí nói:
- Đại nhân đã nói thẳng, hạ quan cũng nói tập, chỗ hạ quan đúng là có chừng 80 vạn lượng bạc dư, định dùng hợp cổ phần với địa phương, tới Nam Dương mở hiệu buôn.

Thẩm Mặc cả kinh:
- Sao ta không biết chuyện này.

- Vốn định chu toàn xong mới báo cáo với đại nhân.
Đường Nữ Tập vội giải thích:
- Chuyện lớn như thế, sao dám không qua sự đồng ý của đại nhân.

- Nói đơn giản cho ta nghe.

Thấy đại nhân hứng thú, hắn rất mừng:
- Thế này, không ít hải thương phản ánh, có người Phật Lãng Cơ lập cứ điểm ở Nam Dương, đẩy cao giá cả, làm thu nhập hai năm qua giám mạnh, hi vọng có thể hợp danh với chúng ta, lập thương hội Đại Minh ở Lữ Tống, chúng ta tự mua tự bán, không để bọn chúng ăn trung gian nữa.

Năng lực của Đường Nhữ Tập rất cao, chỉ cần có cơ hội thi triển, khẳng định làm nên sự nghiệp. Thẩm Mặc gật đầu tán thưởng:
- Kiến nghị này rất tốt, hôm khác chúng ta thảo luận, nhất định phải thành công.

Thấy mình đưa ra đề nghị đầu tiên đã được đại nhân nhiệt liệt hưởng ứng, Đường Nhữ Tiếp kích động vỗ ngực:
- Xin đại nhân cứ yên tâm, số bạc đại nhân cần giao cho hạ quan.

- Vậy tổng đốc Giang Bắc cung không rơi vào người khác.
Thẩm Mặc thống khoái nói:

- Nhưng ... Năm nay qua ải rồi, năm sau không thể để Tô Tùng phải chi trả nữa.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Ta đảm bảo, năm sau không có chuyện này.

Bấy giờ bên ngoài bẩm báo, Lưu Hiển tới, Đường Nhữ Tập đứng dậy:
- Đại nhân có chuyện, hạ quan cáo lui trước.

Thẩm Mặc đứng dậy tiễn hắn ra ngoài cửa, người này mặc dù thường nịnh bợ, nhưng ham muốn chứng tỏ bản thân mạnh mẽ, hơn nữa thói đời này là thế, ai không biết nịnh bợ chẳng làm gì nổi, nên không thể cầu toàn, chỉ tận dụng ưu điểm là được.

~~~~~~~~~

Lưu Hiển đã ngoài năm mươi, râu tóc hoa râm, nhìn già hơn tuổi thực nhiều, nhưng diện mạo uy nghiêm, lưng hổ eo gấu, không ai dám coi thường.

Với ông ta, Thẩm Mặc tôn kính và thân thiết hơn nhiều, có điều Lưu Hiển qua chìm nổi, không dám làm cao, kiên trì giữ lệ hạ cấp.

Hỏi han sức khỏe xong, Lưu Hiển chủ động hỏi:
- Không biết đại nhân gọi mạt tướng có chuyện gì?

- Ài, gần đây nội các liên tục thúc giục tổ chức diệt tam sào, không giấu gì lão huynh, ta chẳng biết gì về chuyện bên Cống Việt ngoài báo cáo giấy tờ .. Nghe nói lão huynh là người Giang Tây, cho nên hỏi thăm tình hình.

- Đại nhân hỏi đúng người rồi, mạt tướng là người Nam Xương Giang Tây.

- Vệ sở nào vậy?
Với võ tướng mà nói, vệ sở là hộ tịch của họ.

Lưu Hiển thẩn sắc ảm đạm:
- Mạt tướng không phải quân hộ thế tập.

- Ồ, lợi hại thật..
Thẩm Mặc cả kinh:
- Có thể nói chuyện trải qua của lão huynh không?
Lưu Hiên không phải người quân hộ thế tập, thăng quan khó hơn rất nhiều, vậy mà làm tới tổng binh, Thẩm Mặc rất hứng thú muốn biết chuyện ông ta.

Lưu Hiển lại chẳng thấy có gì để kiêu ngạo:
- Mạt tướng từ nhỏ đọc kinh thư, hiểu chút văn nghĩa, nhà nhèo, ăn không đủ no, gửi mình trong miếu, bị người ta xem thường. Vốn định chết rồi, nhưng treo cổ ba lần đều đứt dây ...

Thẩm Mặc không kìm được tiếng than:
- Đúng là có thần linh phù hộ.

- Hòa thượng trong miếu cũng nói thế, nên mạt tướng quyết không chết nữa, trời sinh có chút sức khỏe, nên học múa may võ vẽ, vừa khéo gặp võ khoa, báo danh tham gia, qua ải chém tướng, giành được bảng nhãn. Về sau được làm bách hộ Thành Đô, Tứ Xuyên , tham quân xung phong hãm trận, thămg làm phó thiên hộ chuyển tới Quảng Đông.

- Ở Quảng Đông kháng Oa, được tổng đốc Trương Kinh coi trọng đưa tới Chiết Giang, sau đó thì đại nhân biết cả rồi.

Thẩm Mặc tán thưởng:
- Thảo Đường huynh văn võ song toàn, đứng bậc nho tướng, ắt lưu danh sử sách, con cháu lấy làm kiêu ngạo.

Lưu Hiển bùi ngùi nói:
- Con cháu không oán trách mạt tướng chọn con đường này là được rồi.

- Địa vị võ tướng những năm qua thật không bình đẳng.
Thẩm Mặc nghiêm túc nói:
- Nhưng theo cùng kháng Oa thắng lợi, tên tuổi mọi người truyền khắp nam bắc, được bách tính tôn kính. Một quốc gia muốn hưng tịnh, không có tinh thần thượng võ là không được.

Lưu Hiển tưởng nhớ:
- Trong 36 vị công thần khai quốc, chỉ có một vị quan văn, khó đó võ tướng ở trên, quan văn ...
Nói tới đây ý thức được mình lỡ lời, vội sửa lại:
- Như vậy hiển nhiên không đúng, chế võ trọng văn có lợi có ổn định quốc gia.

- Nhưng quá trọng văn khó tránh khỏi vết xe đổ của triều Tống.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Ta đang nghĩ phương pháp để quan văn nắm quân quyền, lại không quấy nhiễu võ tướng huấn luyện tác chiến, đồng thời đề cao địa vị quân nhân.

Lưu Hiển hai mắt sáng lên:
- Đước thế mạt tướng chết cũng nhắm mắt được rồi.

Thẩm Mặc cười ha hả:
- Lão huynh phải sống khỏe, không có các bậc nho tướng kiêu tướng như huynh, thay đổi gì cũng chỉ là nói xuông.

- Vì câu này của đại nhân, mạt tướng thế nào cũng phải sống thêm vài năm nữa.

Cuộc nói chuyện tựa hồ không quan trọng, nhưng kéo gần hai bên, không chỉ nhờ công của Thẩm Mặc, Lưu Hiển cũng thể hiện năng lực giao tế rất cao.

Uống vài ngụm trà , Thẩm Mặc quay về chính đề:
- Tam sào làm loạn bao năm, vì sao không bình định được?

Lưu Hiển hổ thẹn nói:
- Nới đó sơn cùng thủy tận, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, xưa nay là nơi sinh ra phản tặc. Xa chưa nói, thời Chính Đức, có cuộc phản loạn chấn động toàn quốc, quan viên địa phương tiễu trừ mãi không xong. Triều đình cử Dương Minh công tới, phải dùng hết sức lực mới trấn áp được. Nhưng khó tránh khỏi xác phơi đầy đồng, tới nay còn lưu lại hố chốn người năm xưa.

Thẩm Mặc nghe thấy vấn đề Vương Dương Minh cũng từng đau đầu, càng thấy khó nhằn, hỏi:
- Lần này cũng cùng nơi đó à?

-o0o-

- Vâng, huyện Định Nam, Hòa Bình đều là do Dương Minh công năm xưa tấu xin thiết lập. Giờ đại nhân đã hiểu vì sao loạn kéo bao năm như thế, vì sao sức chiến đấu phản dân mạnh như vậy chưa?

- Ừm.
Thẩm Mặc gật gù, vùng đất đó mang thù hận với triều đình, dù người xưa đã chết, nhưng con cháu họ không quên mối thù, một khi có cơ hội , là bùng phát sức phá hoại kinh người.

- Nếu như năm xưa Dương Minh công có thể ở lại đó làm vài năm, có lẽ đã không có phản loạn ngày nay.
Lưu Hiển cảm khái:
- Nhưng ông ấy bị điều đi, thù hận chưa kịp hóa giải, thành mầm họa ngày nay.

- Đứng ở góc độ người ta, đó là đang báo thù cho cha ông.

- Đúng thế, những người này giương cờ báo thù , dễ dàng tụ tập thủ hạ. Nói ra thật xấu hổ, năm xưa hạ quan ở Quảng Đông, đã giao thủ với Lý Văn Bưu, nhưng không làm gì nổi hắn. Không ngờ nhiều năm qua, hắn càng ngày càng mạnh, thế lực vượt quá lần nổi loạn thời Chính Đức rồi.

Thẩm Mặc cười khổ:
- Khi đó giặc Oa tàn phá, triều đình phải dẹp ngoài trước an trong sau, người ta tất nhiên là không cần khách khí chiếm lĩnh thêm địa bàn rồi.

- Cho nên Hồ đại soái trước khi rời nhiệm tấu lên "bình Tam Sào, không có ba chục vạn quân, 200 vạn là không thể", tuyệt đối không phải nói ngoa.

Thẩm Mặc đứng dậy, đi vòng quanh một lúc, hỏi:
- Nếu như ta thỏa mãn được hai điều kiện ấy, lão huynh có thể bình tam sào không?

- Mạt tướng là võ nhân, sao có thể một mình định đoạt.
Lưu Hiển giang tay ra:
- Tối đa là đi tiên phong phá núi mở đường, nhân tuyển đại soái phải do quan văn đảm nhận.

- Vậy lão huynh thấy ai thích hợp.

- Mạt tướng tiến hiền bất tị thân.
Đúng là cùng Đường Nhữ Tập chí lớn gặp nhau, nhưng ông ta không tiến cử mình:
- Tuần phủ Quảng Đông, họ Trương, tự Chính Dã, hiệu Bách Xuyên, tiên sĩ năm Gia Tĩnh thứ 5, chỉ muộn hơn Từ các lão một khoa, thông khoa văn, hiểu quân sự, vì triều đình nhiều lần dẹp loạn, chiến công hiển hách...
Nói tới đó Lưu Hiển mặt đầy tự hào, nhưng nghĩ tới cảnh ngộ ân chủ mấy năm qua, ông ta không vui nổi:
- Mười năm trước ông ấy làm tới thị lang binh bộ, nhưng bị Lý Mặc làm liên lụy, đày tới Quảng Đông làm tuần phủ, nhưng không hề lơ là, tổ chức kháng Oa, giành được mấy chục trận thắng lớn nhỏ, làm Quảng Đông có được cục diện ổn định hiếm có.

- Thư qua lại với mạt tướng, lão đại nhân căm hận Tam Sào, nhưng bọn chúng chủ yếu ở Giang Tây, dựa vào mỗi Quảng Đông hiệu quả không cao.
Lưu Hiển chắp tay nói:
- Hạ quan dám đảm bảo, nhân tuyển tổng đốc Cống Việt không ai thích hợp hơn Trương đại nhân, chỉ cần ngài chọn ông ấy, Tam Sào ắt bị bình định.

- Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Dương Minh công?

- Mạt tướng không dám nói thế, nhưng quân đội ngày nay lợi hại hơn thời Dương Minh công nhiều.

- Ha ha, nói hay lắm.
Thẩm Mặc vỗ tay:
- Vậy ta nhất định phải gặp vị Trương đại nhân này.

- Đại nhân sẽ tự hào về quyết định anh minh này.

- Mong là như thế, ông ấy có ở Hàng Châu không?

- Có, tháng trước đại soái gọi tới, hiện giờ ngài lại chưa cho đi, nên vẫn đợi ở dịch quán.

- Vậy mau mời ông ta tới.
Thẩm Mặc nói xong đổi ý:
- Thôi, để ta đích thân đi một chuyến, sao để lão tiền bối tới gặp được.

Lưu Hiển cực kỳ cao hứng liền dẫn y tới dịch quán gặp Trương Nghiệt, râu tóc bạc phơ.

Thẩm Mặc đích thân tới thăm, Trương Nghiệt rất càm động, ngon từ thân thiết, còn Thẩm Mặc khá thiện cảm với vị lão nhân nghi biểu đường đường, rất có phong phạm đại tướng này. Hai bên vui vẻ chuyện trò.

Thẩm Mặc phát hiện ra Lưu Hiển không nói dối, vị lão nhân này cực am hiểu quân vụ, nắm rõ Tam Sào như lòng bàn tay, đưa ra nhiều phương áng chống địch, hiển nhiên sớm coi đối phương là kẻ địch giả tưởng rồi.

Thẩm Mặc hài lòng với kết quả cuộc nói chuyện, càng làm y voi hơn nữa Trương Nghiệt chỉ cần 50 vạn lượng bạc, 10 vạn đại quân là có thể giành thắng lợi.

Sau khi trở về, Thẩm Mặc qua một phen cân nhắc, hỏi ý kiến mấy vị tuần phủ và tổng binh, đều nói Trương Nghiệt là nhân tuyển tốt nhất, vì thế y hạ quyết tâm, tiến tử Trương Nghiệt làm tổng đốc Cống Việt, dùng hỏa tốc 800 dặm gửi tới Bắc Kinh.

Có lẽ vì tư cách Trương Nghiệt quá cao, có lẽ vì áp lực Tam Sào quá lớn, 5 ngày sau, thánh chỉ gửi tới, lệnh Trương Nghiệt làm tả đô ngự sử tổng đốc Cống Việt.

Thẩm Mặc mở kho, chuẩn bị xong tất cả quân lương, điều mấy danh tướng như Du Đại Du và Quách Thành, cùng 10 vạn binh sĩ thiện chiến, giao cho Trương Nghiệt, tiến quân diệt Tam Sào.

~~~~~~~~~~~~~~

Long trọng tiễn Trương Nghiệt lên đường, lại dùng bạc của Đường Nhữ Tập đuổi tuần phủ các tỉnh về. Thẩm Mặc cuối cùng tạm thời có thể đưa ánh mắt từ Cống Việt sang mỏ bạc ...

Thẩm Mặc phát hiện ra đây là vấn đề còn khó nuốt hơn cả chuyện Tam Sao, vì Tam Sào công khai tạo phản, diệt là diệt, còn công nhân mỏ thì không ... Bọn họ không tấn công thôn trấn, không giết người vô tội, chỉ chiếm cứ mỏ quặng.

Trực giác nói chỉ dựa vào vũ lực không thể giải quyết vấn đề, y tìm quan viên Cù Châu, hỏi thăm kỹ càng tình hình, muốn làm rõ căn nguyên, nhưng y thất vọng, bọn họ ấp a ấp úng chả nói được gì có giá trị.

Thẩm Mặc không phải hạng khờ, quan viên địa phương có thái độ này ắt có phần trong mấy khu mỏ kia. Dựa theo lời Vương Bản Cố là quan phỉ câu kết, làm loạn Cù Châu.

Trước khi nghĩ ra biện pháp, y chỉ còn cách trách mắng đám quan viên này một phen, bảo bọn chúng mau khôi phục trật tự, nếu không đừng trách ... Mấy lời dọa dẫm này đoán chừng vào tai nọ ra tai kia, chẳng có tác dụng gì.

Bên này chưa đâu vào đâu, cảnh báo giặc Oa tới xâm phạm lại vang lên liên tục, mặc dù chỉ là nhóm nhỏ làm loạn, bị đập tan ngay, nhưng giáo huấn xưa, một nhóm nhỏ giặc Oa có thể đánh tới tận chân thành Nam Kinh, vẫn còn rõ, Thẩm Mặc không dám lơ là.
Vì thế mỗi ngày chú ý sát sao việc này, dù nửa đêm, chỉ cần có cảnh báo là ngồi đợi kết quả. Nhưng quân tỉnh sáu tỉnh báo tới bàn của y, cho nên Thẩm đại nhân mất ngủ liên miên.

Ban ngày lại có vô số người muốn tiếp kiên, văn kiện cần phê duyệt không hết, thần kinh y căng thẳng cao độ.

Thẩm Mặc rơi vào nóng nảy lo âu, đó là thống khổ hơn mười năm lăn lộn quan trường y chưa từng nếm trải, dù làm tuần phủ Tô Tùng chống Cửu đại gia cũng chưa bao giờ áp lực lớn như thế.

Y đặc biệt nhớ Quy Hữu Quang, Hải Thụy, Vương Dụng Cấp, năm xưa có những bộ hạ đắc lực này y mới không bị chuyện vụn vặt làm phiền, chuyên tâm suy nghĩ phương hướng là được.

Mặc dù y chỉ là nhân vật quá độ, nhưng ai biết kỳ quá độ này bao lâu, một hay ba năm, nên đến lúc cần có đám thủ hạ đắc lực này rồi.

Bên Tôn Tùng, không thể động tới Vương Dụng Cấp và Quy Hữu Quang, ở đó cần sự ổn định, cần môi trường cởi mở mới làm công thương nghiệp phát triển. Cho nên không thể đụng vào sào huyệt cũ.

May mà y không mệt mỏi bồi dưỡng nhân mạch, giờ đã đơm hoa kết trái có thể sử dụng. Cũng cần đem bọn họ ra rèn luyện, liền viết thư cho Từ các lão kể khổ , xin đưa Đào Đại Lâm, Tôn Đĩnh nam hạ giúp mình chống đỡ thế cục.

Huynh đệ tuy thân, nhưng phẩm cấp không thấp, không thể giúp y xử lý việc thường ngày trong phủ, cho nên y vẫn thấy thiếu.

Cho tới một ngày Quý Bổn và Vương Kỳ tới thăm, thấy bên người Thẩm Mặc trừ hộ vệ không có ai trợ giúp, không khỏi ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ ngươi một mình làm hết.

Thẩm Mặc cung kính nói:
- Đồ Tôn cố gượng mà thôi.

- Ôi trời ạ.
Quý Bổn không sao tin được:
- Đường kinh lược đông nam còn phải đích thân ngó tới từng việc vụn vặt, nói ra ai tin.
Vương Kỳ cũng kinh ngạc:
- Tri phủ tầm thường còn có mấy gia sư hỗ trợ, thân là thủ mục quân chính đông nam, sao có thể thiếu ký thất, tham quân?

Ký thất , tham quân không phải quan chức, mà nói tới tham mưu, thư ký.

-o0o-

Hồ Tôn Hiến cũng để lại đám sư gia hình danh, tiễn cốc, văn án ... Đủ cả. Nhưng Thẩm Mặc sao tin được bọn họ? Một số việc tạp vụ còn có thể giao cho bọn họ đi làm, quân cơ yếu vụ thì không dám.

Có điều Thẩm Mặc sớm ý thức được, không thể kéo dài thế này, phải tìm người tới giúp, y nhớ tới cố hương, nơi đó là quê hương của sư gia. Nghĩ thật kỹ những đồng hương đồng môn trước kia, chọn mấy người trung thành cơ trí, đã sai người đi khảo sát.
Nhưng toàn là người áo vải chưa từng tham gia quân chính, đoán chừng chẳng giúp được gì.

Nghe hai vị sư trưởng cảm khái, Thẩm Mặc đột nhiên nhớ ra, hai vị này từng là quan viên, người quen trên quan trường chắc chắn rất nhiều, liền nói:
- Đồ Tôn đang buồn vì chuyện này, hai vị sư công nhất định phải giúp đỡ.
Vương Kỳ là sư phụ của Thẩm Luyện, nhưng Thẩm Mặc hiện giờ là trưởng quan tối cao của đông nam, vẫn cung kính với họ như thế, làm hai ông già rất dễ chịu.

Quý Bổn vuốt râu nói:
- Ngươi tuổi còn trẻ mà thống lĩnh lục tỉnh, đúng là ánh sáng hi vọng của chúng ta.
Vương Kỳ cũng cười nói:
- Nhân tuyển mạc phủ ngươi không cần lo, bọn ta cấp cho ngươi gia sư trung thành, đáng tin, tinh minh, lão luyện nhất, có điều ..

Thẩm Mặc ghét nhất hai chữ "có điều"

- Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu.
Vương Kỳ nói tiếp:
- Có thể giúp ngươi xử lý sự vụ thường ngày dễ tìm, còn túi khôn giúp ngươi bày mưu tính kế thì khó.

Thẩm Mặc gật đầu tán đồng:
- Đồ Tôn cũng thấy thiếu một người có thể thay mình giải quyết khó khăn.

Quý Bổn bật cười:
- Kỳ thực Văn Trường là túi khôn hiếm có, có điều ... Hà ... Hắn không đáng tin.

Vương Kỳ cười ha hả:
- Đúng, gia sư ưu tú phải khiêm tốn cẩn thận, hắn quá phô trương phóng đãng .
Rồi nghiêm mặt nói:
- Kỳ thực Chiết Giang ta có rất nhiều văn sĩ lợi hại, ai cũng là nhân tuyển hàng đầu, có điều...

"Lại có điều..." Thẩm Mặc cười bất lực.

- Có điều bọn họ đều từng được Hồ Tôn Hiến triệu tập dưới trướng, giờ đã quy ẩn, muốn mời bọn họ xuất sơn rất là khó.

Quý Bổn cũng nói:
- Mao Lộc Môn, Thẩm Minh Thần, Trịnh Khai Dương đều là bậc đại tài, lại thông thuộc quân cơ, trừ Mao Lộc Môn đã ra làm quan, hai vị còn lại ngươi có thể mời thử.

Thẩm Mặc vui mừng, nếu có hai vị đó trợ giúp, thì càng tự tin hơn, nhưng lại cười khổ:
- Bọn họ quy ẩn cả rời, muốn mời xuất sơn khó lắm.
Dù gia sư và đông ông là quan hệ thuê mướn, nhưng văn sĩ thích thanh danh, mang tư tưởng "trung thần không thờ hai chủ", thường không ra sức vì đông ông thứ hai, tránh bị chê cười.

Ba người đang buồn vì việc này, đột nhiên Vương Kỳ cười lớn, hiển nhiên ý thức được điều gì, ông ta vỗ tay nói:
- Đúng là trời giúp Chuyết Ngôn, có lẽ người khác không mời được hai vị này, nhưng ngươi nhaats định có thể.

- Sao sư công lại nói thế.

- Hai người này có quan hệ với ngươi.
Vương Kỳ như đọc thuộc lòng:
- Thẩm Minh Thần là gia sử trẻ nhất của Hồ Tôn Hiến, tuổi không chênh ngươi bao nhiêu, nhưng không biết làm người như ngươi, xung đột với Hồ Tôn Hiến, giận dỗi bỏ đi. Người này hẳn là dễ thuyết phục nhất, phụ thân hắn Thẩm Văn Trinh là bằng hữu chí giao của đại bá ngươi, hai người còn nhận đồng tôn, ngươi biết làm thế nào chưa?

- Đồ tôn hiểu rồi.

Lúc này Quý Bổn cũng vỗ tay nói:
- Ta nhớ ra rồi, Trịnh Khai Dương từng bái Côn Sơn Ngụy Giáo làm thầy, đồng môn của hắn có người tên Quy Hữu Quang.

Thẩm Mặc mừng rỡ:
- Là tri phủ Tô Châu hiện giờ sao.

- Chính là hắn, cả hai đều là môn sinh đắc ý của Ngụy Trang, về sau cùng lấy hai nữ nhi của đệ đệ ông ta là Ngụy Tường. Hai người này nổi danh xa gần, lại là người trung hậu, nhưng khoa cử liên tục bất lợi, cuối cùng một trúng cử nhân một trúng giám sinh mà thôi. Vều sau cảnh ngộ khác biệt, Quy Hữu Quang làm tri phủ vùng giàu nhất cả nước, còn Trịnh Khai Dương vẫn làm gia sư áo vải, ngươi có thể lợi dụng.

Thẩm Mặc thấy khó tin:
- Chẳng lẽ có thần giúp thật?

- Đúng thế.
Hai ông già hớn hở:
- Ngươi là châu báu ông trời ban cho chúng ta, trọng trách mở rộng Vương học nhát định rơi vào người ngươi.

Thẩm Mặc chịu không thấu mấy ông già cuồng nhiệt với tông giáo, nhưng người ta là trưởng bối, đành tùy nói sao thì nói.

Hai người họ lại nói y có thể bắt đầu giảng học, năm xưa Dương Minh Công vừa tiểu phỉ vừa giảng học. Y nên học theo, mở thư viện lộ diện ở văn xã, tuyên dương kiến giải độc đáo của mình với Vương học.

Thẩm Mặc vội khiêm tốn nói mình còn non nớt, không dám má rìu qua mắt thợ, nhưng Vương Kỳ nói thực ra không ai triệt để nhận thức được tâm học, tri hành hợp nhất. Y chỉ cần chuẩn bị những lời huyền ảo mà đẹp đẽ là có thể giảng học, thanh danh thân phận của y đều vang dội, nói gì cũng không quan trọng lắm.

Thẩm Mặc cười vâng lời, nhưng thầm than :" Tả phái Chiết Trung thích thanh đàm, không thực tế bằng hữu phái được quan lớn trong triều tiếp nhận, xem ra lời này không sai."

Tới trưa, Thẩm Mặc mời hai vị dùng cơm, bọn họ cáo từ. Thẩm Mặc giữ họ ở lại vài ngày, bọn họ lại nói muốn tới Ninh Ba tham gia văn hội mỗi năm một lần, đang có vài cuộc biện luận chờ đợi, nên phải đi sớm còn nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thẩm Mặc chúng hai người khai kỳ đắc thắng, bọn họ chúc y may mắn, rồi đảm bảo nhanh chóng giúp y chọn trợ thủ, đồng thời viết thư cho Trịnh Nhược Tằng và Thẩm Minh Thần nói đỡ.

Thẩm Mặc tiễn hai vị sư công ra tận bến tàu, khi định quay về thì Chu Ngũ sắc mặt nghiêm trọng từ xa chạy tới, trầm giọng nói:
- Nam Kinh binh biến rồi.

- Hả?
Thẩm Mặc sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết nhiều tỉnh như thế, thế nào cũng có chỗ xảy ra loạn, nhưng không ngờ là đế đô Nam Kinh, nó trực tiếp động tới giây thần kinh kinh đô, thực sự không thể loạn.

Trấn tĩnh lại, Thẩm Mặc hỏi:
- Tình hình thế nào?

- Nghe nói vì dừng phát một phần lương, nên Chấn Vũ doanh phát binh bao vây nha môn hộ bộ.

- Hừ, đám này đúng là không biết trời đất là gì nữa.
Thẩm Mặc siết chặt nắm đấm.

- Đại nhân, chuyện này phải xử lý thỏa đáng.
Chu Ngũ rất hiểu tầm quan trọng của nói:
- Chẳng may chuyện lớn lên, ngài khẳng định sẽ bị lấy ra chịu trách nhiệm.

- Chẳng cần lớn chuyện, giờ ta đã phải dâng thư thỉnh tội rồi.
Đó là hoàng thăng có thái tổ, để kinh động là tội tày trời.

- Nhưng chuyện lớn lên thì không còn là vấn đề dâng thư thỉnh tội nữa. Đại nhân, phải nhanh chóng phái binh trấn áp.

- Nói thì đơn giản.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Mười mấy vạn quân đội quanh Nam Kinh, chẳng lẽ mỗi Chấn Vũ Doanh chịu thiệt quân lương?

- Chấn Vũ doanh chiến công hiển hách, dù là thiên vị, cũng phải ngả về bọn họ trước mới đúng.

Thẩm Mặc buông một tiếng thở dài:
- Nên bọn họ mà có oán giận, doanh khác khẳng định cũng thế, chỉ không dám gây chuyện mà thôi, chúng ta xử lý không cần thận, sẽ đẩy tới nước không thể vãn hồi được, lúc đó đầu ta không giữ nổi.

Thực ra Thẩm Mặc còn băn khoăn một phương diện nữa, nới đó hơn 10 vị quan nhị phẩm, quan tâm phẩm càng vô số kể, khi Hồ Tôn Hiến còn cũng chẳng hỏi tới chuyện Nam Kinh.

Giờ chuyện chưa làm rõ, Nam Kinh cũng chưa cầu viện, không tiện lỗ mãng xen vào.

Có điều y không dám xem nhẹ, lệnh Thích Kế Quang điểm 4000 binh mã bản bộ 6000 quân Hàng Châu, sẵn sang xuất phát.

Tới tối Nam Kinh gửi tín sứ tới cầu viện, mang theo tin tức chi tiết hơn : Chấn Vũ doanh đã công phá nha môn hộ bộ, không bắt được thượng thư Mã Khôn, nhưng giết thị lang Hoàng Mậu, thi thể treo trên thành lâu ...
Đương nhiên đó là chuyện hai ngày trước.

Quan viên Nam Kinh liền xin Thẩm kinh lược lập tức phát binh bình loạn "kiễng chân mong ngóng viện binh", mặc dù không có hành văn chính thức của thượng thư binh bộ Nam Kinh, nhưng Thẩm Mặc chẳng cố kỵ nhiều, lệnh bộ đội lên đường ngay trong đêm, đích thân dẫn quân tới Nam Kinh.

Trong bóng đêm đen kịt, Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Mặc Lâm huynh, cái ghế huynh đệ lại chẳng dễ ngồi tý nào. Rõ ràng là miệng núi lửa.

-o0o-

Ngựa không ngừng vó, cho dù là thiết quân do Thích Kế Quang rèn luyện ra cũng không chịu thấu, ba ngày sau tới ngoài thành Nam Kinh, người mệt ngựa mỏi, đành dừng lại nghỉ ngơi.

Chu Ngũ tới sớm một bước, đem tin tức mới nhất cho Thẩm Mặc, phản quân không khống chế thành Nam Kinh, chỉ bao vây nha môn lục bộ, bắt không ít quan viên. Nhưng may mắn là dù thành Nam Kinh im như thóc, nhưng không có phá hoại quy mô lớn.

- Chẳng lẽ có thần linh phù hộ.
Thẩm Mặc ngạc nhiên.

- Chẳng phải, vì quan binh Chấn Vũ Doanh đều là người bản địa Nam Kinh, thật không tiện hạ độc thủ với người thân.

- Ra là thế.
Thẩm Mặc rốt cuộc yên tâm được một nửa.

- Nguyên nhân cụ thể làm rõ chưa?
Thẩm Mặc hỏi, đây là điều quan trọng trong việc giải quyết vấn đề.

Chu Ngũ gật đầu:
- Là như thế này, năm xưa vì kháng Oa, Nam Kinh chiêu mộ mấy chục vạn quân, mỗi năm hao phí cực lớn, hộ bộ Nam Kinh đau như cắt thịt, nhưng đánh trận quan trọng nhất, vay đông mượn tây, miễn cưỡng duy trì được. Nhưng thời gian qua giặc Oa ở Giang Bắc đã tuyệt tích, hộ bộ liền tìm cách cắt giảm quân phí.

- Theo lệ, mỗi năm vụ giáp hạt thì phát nửa lượng bạc, nhưng hai năm trước, Mã bộ đường giảm còn bốn tiền, đồng thời thẩm tra các vệ, để đảm bảo đúng nhân số. Về sau chê chưa đủ, lại cắt cả "thê lương"

Theo chế độ cũ, lính chưa vợ sáu đấu gạo, có vợ nhận một thạch, bốn đấu kia gọi là "thê lương" cho quân sĩ yên tâm đánh trận.

- Nói tỉ mỉ một chút.
Thẩm Mặc cần cố gắng biết thật rõ chi tiết để hỗ trợ phán đoán.

- Lúc này Mã bộ đường nhận được thánh chỉ tới Bắc Kinh làm hộ bộ thượng thư, tân thượng thư Thái Khắc Liêm bị bệnh không quản lý được chuyện, do Hoàng thị lang lo liệu. Quan binh năm ngoái bị đói, năm nay yêu cầu khôi phục lại đúng hạn ngạch, Hoàng thị lang bỏ mặc. Quy định mỗi tháng phát lương vào thượng tuần, tháng này tới trung tuần chưa có lương, có tin đồn không phát lương, đợi triều đình phê chuẩn miễn giảm "thê lương", vì thế oán giận sôi trào."

Chu Ngũ liếm môi khô cong, nói tiếp:
- Sáu ngày trước, Trương Ngao binh bộ thượng thư Nam Kinh tới Chấn Vũ Doanh duyệt quân, bọn họ vây lấy ông ta yêu cầu phát lương, xảy ra xung đột với hộ vệ Trương Ngao. Trương Ngao thoát vây, yêu cầu quan quân bắt binh sĩ gây chuyện, sau khi bắt mấy người, Chấn Vũ Doanh nổi loạn binh sĩ giải cứu đồng bào, đồng thời thừa thế vây công hộ bộ, xảy ra chuyện này ...

Hai người đang nói chuyện thì Thích Kế Quang đi tới, tựa hồ có điều muốn nói.

Thẩm Mặc ra hiệu cho hắn cứ nói thoải mái, Thích Kế Quang liền báo:
- Đại nhân, mạt tướng tới gần thành do thám, phát hiện cửa thành mở rộng, quân phản loạn kết thành từng nhóm cướp đoạt tài vật, thậm chí công khai đánh đập bách tính, không khác gì phỉ loạn, không hề có quân kỷ, tựa hồ hoàn toàn không phòng bị gì cả.

Thẩm Mặc nhìn thành Nam Kinh trong trời chiều, như con quái thú khổng lồ say ngủ, hỏi:
- Ý huynh là gì?

- Binh quý thần tốc, mạt tướng suất lĩnh bản bộ đoạt thành, giải cứu nha môn lục bộ.

- Nguyên Kính huynh nói có lý.
Chu Ngũ hưởng ứng:
- Cầm đầu gây chuyện tuy là Chấn Vũ Doanh, nhưng có năm doanh khác hưởng ứng, các doanh còn lại đang dao động, quan quân trấn áp không nổi, giờ sắp tiến thành. Mà bọn họ không phải là người Nam Kinh, chuyện cướp bóc giữa đường một khi xảy ra mà không dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp, sẽ ngày càng khó vãn hồi.

Thẩm Mặc không trả lời ngay mà lặng lẽ lắng nghe, sau đó ngầm tính toán rất lâu mới nói:
- Quan viên trong thành có thể tự cứu không?

Hai người gật đầu:
- Đúng là có thể.

- Đâu chỉ có thể.
Thẩm Mặc chắp tay sau lưng đi vòng quanh:
- Nam Kinh tuy là cố đô, nhưng đủ lục bộ, trong đó đầy các vị đại nhân từng trải sóng gió, hiện giờ binh biến đã qua năm ngày, bọn họ không thể khoanh tay chờ chết, ắt đã áp dụng cách tự cứu mình. Hiện giờ điều cần phải biết là, bọn họ đã làm gì, tiến hành tới bước nào, trước khi làm rõ không thể làm bừa.
Nếu như vì hành động của bọn họ mà hỏng kế hoạch tự cứu của quan viên trong thành, thì trách nhiệm rất lớn.

- Xin nghe kinh lược ra lệnh.
Hai người liền không giữ ý mình nữa.

- Ngũ gia, phiền đi chuyến nữa, làm rõ vấn đề ta vừa nói.

Chu Ngũ chắp tay:
- Hạ quan làm ngay.
Rồi xoay người biến mất trong bóng đêm.

- Nguyên Kính huynh, đã có bản đồ thành phòng chưa?

- Đã có.
Thích Kế Quang gật đầu.

- Ta cần huynh sắp sẵn phương án đột kích ra sao, giải cứu thế nào.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Chẳng may xảy ra binh loạt phải khống chế thế nào v..v..v.. Tất cả tình huống có thể xảy ra phải dự phòng trước.

- Giống như lúc ở trên đảo Sùng Minh?
Khi đó tính toán xấu nhất là xung đột với Du gia quân, Thẩm Mặc bảo Thích Kế Quang chuẩn bị trước các phương án.

- Đúng thế, chuẩn bị càng đầy đủ, hiệu quả phát huy càng tốt.

Kiên nhẫn đợi tới canh ba, Chu Ngũ mang về một người trẻ tuổi ăn mặc kiểu gia đinh.

- Đại nhân, đây trưởng tùy của thủ bị thái giám Hà Thụ, biết khinh công, thừa lúc tối trời chạy khỏi nha môn, tới cứ điểm Cẩm Y vệ.
Chu Ngũ giới thiệu.

Thẩm Mặc hỏi tiểu thái giám kia:
- Ngươi tên là gì?

Thám giám kia khấu đầu:
- Tiểu nhân là Tiểu Thất, được lệnh của Hà công công ra báo tin, không ngờ kinh lược gia gia tới nhanh như thế.

- Đứng lên nói chuyện, trong nha môn rốt cuộc tình huống thế nào? Ngươi mau chóng báo cho ta.

Tiểu thái dám mặt còn chưa hết sợ:
- Đám vong mệnh Chấn Vũ doanh năm ngày trước điên cuồng xông vào thanh, tên thủ quân Vương bát đản cùng một bọn với chúng, vờ vịt ngăn cản rồi tránh sang bên xem náo nhiệt để chúng bao vây hộ bộ. Sau đó các doanh khác học theo, bao vây các nha môn khác. Bộ đường binh bộ và Hà công công bảo chúng lui quân, nhưng bị bọn chúng đuổi về. Hai bên giằng co một ngày, Chấn Vũ doanh mất kiên nhất tiến vào hộ bộ, muốn bắt thượng thư, kết quả không tìm được người, liền bắt Hoàng thị lang và mấy vị lang trung.

Thẩm Mặc mày nhíu thành cục, nhưng không nói gì, tiếp tục lắng nghe tiểu thái giám nói:
- Bọn chúng xông vào ngân khố, phát hiện không có gì, cho rằng hộ bộ giấu đi. Liền kích động kéo Hoàng thị lang lên lầu chuông, cởi sạch y phục chửi mắng đánh đập, bắt phát lương. Về sau mất kiểm soát đánh chết Hoàng thị lang.

- Nhưng chưa lấy được bạc bọn chúng không thôi, tiếp tục tấn công các nha môn khác, ép Trương bộ đường và Hà công công đàm phán, hai vị đó vì tránh để xảy ra án mạng, đành đồng ý mau chóng trả lương thiếu. Trước tiên phát 2 vạn lượng bạc, đám phản binh không đồng ý. Hai vị đành bỏ hầu bao thêm 3 vạn nữa, Chấn Vũ doanh mới dịu xuống.

- Không ngờ các doanh khác cũng học theo đòi lương, các doanh tạm thời chưa gây chuyện cũng xen vào, nói không thể bạc đãi họ. Hà công công thỉnh cầu thư thư cho vài ngày, nhưng tới hôm nay bọn chúng lại kích động, nói tới trời sáng không có tiền, sẽ tấn công một nha môn nữa, giết vài vị quan lớn..

Tiểu thái giám nói năng lộn xộn, nhưng Thẩm Mặc vẫn hiểu được:
- Hà công công phái ngươi ra có nhiệm vụ gì?

Tiểu Thất vỗ đầu:
- Úi chà, tiểu nhân thiếu chút nữa quên mất, Hà công công bảo tiểu nhân ra nhờ huynh đệ Cẩm Y vệ vay tiền giúp.
Rồi lấy một tờ giấy trong lòng ra:
- Đây là giấy ghi nợ có con dấu Trương bộ đường, Hà công công, mong kinh lược gia gia nhất định phải giúp.

Thẩm Mặc xem giấy nghi nợ, tổng cộng 50 vạn lượng, xem phần ký tên, hai người đó chưa mê muội, đều đóng dấu tư nhân.

Thấy Thẩm Mặc không nói, Chu Ngũ bảo Tiểu Thân đi theo lui xuống, tránh quấy nhiễu suy nghĩ của đại nhân.

Tình hình cơ bản đã rõ, giờ là lúc quyết định rồi, Thẩm Mặc biết nhiệm vụ trọng yếu là giải vây quan viên, thân là một phần tử trong quần thể này, y phải có tự giác coi lợi ích của nó là cao nhất, thương vong bất kỳ quan viên nào y cũng không gánh vác nổi.

Đồng thời phải lập tức bình loạn, binh giả hung khí dã, nếu không xử lý thỏa đáng, lý lịch dính phải vết đen này, sinh mệnh chính trị coi như kết thúc.

-o0o-

Hai điểm này quan trọng hơn tất cả, còn nghiêm trị hung thủ gì đó, hiện giờ căn bản không quan trọng.

Ý đã quyết, Thẩm Mặc hít sâu một luồng gió đêm, một kế hoạch lớn gan hình thành, cân nhắc vài lần, y lệnh Tam Xích:
- Gọi Thích Kế Quang và Chu Ngũ lại đây.

Chu Ngũ chớp mắt là tới, Thích Kế Quan vì suy tính phương án, cả đêm không ngủ, nên tới rất nhanh. Đến nơi, hai người thấy đại nhân đang hỏi Tiểu Thất quân tình trong thành, liền im lặng chờ đợi, tới khi Tiểu Thất lui rồi mới tới thi lễ:
- Đại nhân có gì phân phó.

Thẩm Mặc nghiêm giọng nói:
- Từ giờ hai ngươi phải tuân theo chính xác lệnh của ta, tất cả trách nhiệm do ta gánh vác.

- Đại nhân..

- Không cần nói nhiều.
Thẩm Mặc giơ tay ngăn lại:
- Trước khi trời sáng ...
Nói tới đó nhìn thấy ánh sáng bạc lộ ra phía đông, cười khổ:
- Đêm thật ngắn. Các ngươi nghe lệnh, Thích tướng quân, tức tốc điểm binh, đoạt cổng Chính Dương.

Thích Kế Quang thuộc lòng bản đồ Nam Kinh trong lòng, tức thì trong đầu hiện lên cảnh đường phố. Từ cổng Chính Dương đi vào là Kim Ngô, nơi trú quân thủ vệ, tiếp là Thiên Bộ Lang, hai bên đặt nha môn lục bộ, rồi Chiêm sự phủ, hàn lâm viện, Cẩm Y vệ, tất cả chỉnh tề đặt phía nam Tử Cấm Thành, như đang tham bái hoàng đế ... Có thể thấy dục vọng khống chế lão Chu hoàng đế lớn thế nào.

Thẩm Mặc tiếp tục lệnh:
- Hạ cổng Chính Dương xong lập tức khống chế vệ quân, trung quân của ta sẽ tới vệ nha Kim Ngô.
Nói xong chuyển sang Chu Ngũ:
- Chu phó sứ và thủ hạ mặc quan phục, nghi trượng chỉnh tề, giương cờ lớn của ta vào thành tuyên thánh dụ, với ba chuyện. Thứ nhất, kinh lược đông nam đã tới, thứ hai: Bản quan cảm thông quan binh sống khốn khổ, bất đắc dĩ mới tụ tập ở nha môn thỉnh lương, có thể tha thứ, chỉ cần ghìm cương trước vực thẳm, bản quan sẽ xử lý khoan dung. Thứ ba, ngừng phát "thê lương" là bịa đặt, lập tức khôi phụ, đồng thời nhanh chóng phát hết lương thiếu.

Chu Ngũ khốn khổ ghi nhớ:
- Tiểu nhân là kẻ thô hào, nhiều như vậy chỉ e không nhớ.

Thẩm Mặc nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy thì hô "đại soái có lệnh, ngừng phát thê lương là tin đổn, tất cả phát đúng như ban đầu, các quân nhanh tróng về doanh, đảm bảo bỏ qua chuyện cũ.

- Thế này dễ nhớ hơn rồi.
Chu Ngũ nhìn sắc mặc Thẩm Mặc cẩn thận nói:
- Nhưng xưng vị ...
Quan binh đông nam có thói quen coi đại soái là chỉ Hồ Tôn Hiến.

Thẩm Mặc cười:
- Ta muốn chính là sự hiểu lầm này, làm lính khác làm quan, bọn họ chỉ nghe người dẫn bọn họ đi đánh trận, ai nể mặt một kinh lược mới tới. Hừ, nói không chừng phải mượn uy vọng của Mặc Lâm huynh ...

Cuối cùng y trầm giọng hạ lệnh:
- Đại quân tới ngoài cổng Chính Dương đợi lệnh, đội hình càng phân tán càng tốt, dựng nhiều cờ xí, tỏ vẻ nhân rất nhiều.

- Tuân lệnh.

Rạng sáng, Thích Kế Quang dẫn quân xuất phát, xuất hiện trước cổng Chính Môn.

Lúc này Thích gia quân phát hiện ra, cổng Chính Dương trại cuồng hoan, từng đống lửa còn chưa tắt, khắp nơi là xương xẩu, vò rượu uống cạn ... Tiếng ngáy vang vọng, đám loạn quan cởi phăng áo, nằm ngổn ngang trên mặt đất, không hề phát hiện ra có đại quân tới gần.

Thấy cảnh trước mắt, Thích Kế Quang hết sức đau lòng, hắn nhiều lần cùng thủ quân Nam Kinh diệt địch, khi ấy bọn họ quân kỳ lẫn sức chiến đấu đều thuộc hạng thượng thừa. Mới qua vài năm, quân kỷ tới mức như thế này, ngoài phẫn nộ còn hết sức đau đớn.

Hít sâu một hơi, hắn vung mạnh tay:
- Tiến quân chiếm lĩnh đông tây nhị phủ, mặc kệ đám tàn binh này.

Thích gia quân tức thì nhập thành, tiếng bước chân chỉnh tề đánh thức đám loạn binh, bọn chúng dụi mắt thấy quân đội mũ giáp sáng ngời xuất hiện trước mắt, sợ tới đờ người, rất nhiều kẻ không kịp phản ứng, thiếu chút nữa bị đại quân dẫm chết.

Đại quân tiến thành, liền phân ra trái phải đánh vào vệ nha Kim Ngô, dọc đường gặp phải loạn quân không thèm để ý, tiến thẳng tới mục tiêu.

Cẩm Y vệ mặc quan phục, giương cờ soái, theo sự suất lĩnh của Chu Ngũ, tới thẳng Thiên Bộ Lang, nhân số tuy không nhiều, nhưng khí thế cực kỳ.

Thích Kế Quang tới phủ nha thủ bị, đó là sở chỉ huy vệ quân Nam Kinh, nơi này canh phòng chặt chẽ, thấy có quân đội xông tới, khẩn trương hỏi:
- Kẻ nào?

- Thích gia quân, dưới quyền kinh lược đông nam.
Câu trả lời như sét đánh, quân thủ bị hóa đá tại chỗ không hề có ý ngăn cản.

Thích Kế Quang thoái mái đi vào, gặp thủ bị Nam Kinh, Ngụy Quốc Công Từ Bằng Cử cùng đám tướng lĩnh đang luống cuống tay chân.

Vị quốc công nhìn Thích Kế Quang quỳ dưới thềm, không ngờ chảy nước mắt nói:
- Các, các ngươi cuối cùng cũng tới.

Thích Kế Quang thầm than, hậu duệ Từ Đạt không ngờ vô dụng đến thế, thật làm mất mặt thần tượng của mình. Nhưng hắn cung kính nói:
- Mạt tướng phụng lệnh Thẩm kinh lược tới đây, cứu giá chậm trễ, mong quốc công thứ tội.

- Tốt tốt, tới là tốt rồi.
Từ Bằng Cử trút được gánh nặng:
- Thẩm kinh lược giờ ở đâu.

- Ngay ngoài thành, sẽ tới ngay.

- Sao dám làm phiền đại giá.
Từ Bằng Cử kích động nói:
- Mau mau theo ta ra ngoài thành nghênh tiếp.

Thẩm Mặc quả nhiên không lâu sau tiến thành, Ngụy quốc công dẫn các tướng ra đại môn nghênh tiếp, hai người từng gặp nhau, có điều khi ấy Thẩm Mặc là tri phủ nho nhỏ, còn Từ Bằng Cử tự xưng Nhạc Phi tái thế tất nhiên không coi vào đâu.

Nhưng nay đã khác, tri phủ nho nhỏ năm xưa thành trọng thần triều đình, còn vị quốc công trong binh biến bị Chấn Vũ doanh đuổi đánh, sĩ tốt gọi là vô dụng, mất hết mặt tổ tông, tất nhiên gặp Thẩm Mặc phải hạ mình thật thấp.

Mà đối nhân xử thế luôn là sở trường của Thẩm Mặc, không vì thay đổi này mà làm cao, cho nên hai người gặp nhau như bạn cũ lâu năm, bày tỏ sầu biệt ly, hàn huyên xong quốc công gia đón kinh lược vào trong.

Từ Bằng Cử thấy nhóm người kinh lược đầy bụi bặm đường đất, Thẩm Mặc càng tỏ vẻ mỏi mệt. Biết họ hành quân suốt ngày gây ra, trong lòng bất an:
- Mời kinh lược chợp mắt một chút, tắm rửa thay y phục rồi nghị sự cũng không mệt.

Thẩm Mặc sờ tay lên mặt, thấy tay đen xì, cười nói:
- Thế là không cần hóa trang đóng Trương Phi nữa.
Mọi người bật cười, không khí khẩn trương thả lỏng không ít.

Từ Bằng Cử lại mời thay y phục, Thẩm Mặc từ chối:
- Trong thành biến loạn, quân tình khẩn cấp, chúng ta nghị sự trước.
Rồi chấn an các tướng:
- Chư vị thủ binh vất vả, chúng ta cắn răng vượt qua ải này rồi ngủ ba ngày cũng không sao.
Mọi người lại bật cười, Từ Bằng Cử nói:
- Kinh lược đại nhân tận tụy hết lòng, là tấm gương của chúng tôi.

- Đừng tâng bốc ta nữa, nếu không phải tìm lỗ chui vào mất.

Hai người đùn đẩy chốc lát, cuối cùng ngồi sóng vai với nhau ở chủ vị, Từ Bằng Cử ngả mình nói:
- Mời kinh lược phát biểu.

Thẩm Mặc trong lòng chán ngán thứ lễ nghi rườm rà này, khách khí qua loa rồi nói:
- Bản quan hay tin nam đô sinh biến, liền hỏa tốc điểm binh, ngày đêm hành quân không nghỉ tới đây. Nghe tin phản binh ngang nhiên vây hãm bộ nha, giết hại quan viên, không khác gì phường giặc cướp. Quân kỷ như thế, không biết các vị có biết không?
Nói tới đây nụ cười thu lại, uy nghiêm kinh lược tỏa ra khiến đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Không ai biết Thẩm Mặc có ý gì, không dám đáp, Từ Bằng Cử đành đối phó:
- Kinh lược, mộ binh vì thiếu lương lâu ngày nên mới sinh vô kỷ luật, tới bộ nha nhốn nháo. Hiện nghe kinh lược tới, sợ uy đốc soái, ắt chớp mắt sẽ về doanh đợi lệnh.

Tới lúc này rồi còn không chịu đối diện với hiện thực, Thẩm Mặc lòng tức giận, song đối phương là quốc công tôn quý, không tiện bác bỏ, cười khẽ:
- Công gia, hạ quan thân là kinh lược đông nam, nhưng theo lệ không quản Nam Kinh, vốn có thể đặt minh ngoài cuộc, nhưng lúc này cần mọi người chung vai vượt qua gian nguy. Chẳng lẽ ta quan tâm dư thừa rồi?

Lúc này có người mang nước ấm lên mời kinh lược rửa mặt, Thẩm Mặc cáo lỗi ra sau binh phong. Đám Từ Bằng Cử vội nhỏ giọng thương lượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui