Quan Cư Nhất Phẩm

Dưới sự tiến công sắc bén của Minh quân, cùng với phản tặc chủ động đầu hàng, chiến cuộc lại trở về cục diện quan quân khống chế địa khu chủ yếu, phản tặc lẻn lút trốn giữa rừng núi. Trong núi rừng mênh mông sâu thẳm, trên vạn người đi vào, tựa như con cá vào nước, không thò đầu ra thì căn bản tìm không được.

Phải nói, không lợi dụng các loại điều kiện ưu thế bắt Lại Thanh Quy để thêm tinh thần, việc này đã tạo thành độ khó rất lớn cho cả chiến dịch. Dưới loại tình thế này, tùy tiện chia ra tìm căn bản tốn công vô ích, vả lại còn có nguy cơ bị người tập trung binh lực tiêu diệt từng bộ phận, cho nên quan binh Minh quân đành phải dừng chân lại, tu chỉnh tại thị trấn Hạ Lịch, chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp.

Hạ Lịch ở đây chính là Nam huyện do Vương Dương Minh thiết lập, nhưng ở đây chỉ là cảnh đổ nát thê lương, tuyệt đối không thể liên hệ được với tân thành vài chục năm trước, nói là di tích cổ thành càng làm cho người khác tin hơn. Trải qua hạo kiếp chiến hỏa hơn 10 năm, tòa tân thành này đã hoàn toàn thành hoang phế, sau khi quan quân tiến vào chiếm giữ, trên đường không một ai, thậm chí không thấy được một căn nhà hoàn chỉnh. Bọn họ thu dọn địa điểm huyện nha cũ, cố gắng tu sửa một chút, coi đó là nơi đóng quân cho đại doanh của tổng chỉ huy.

Lúc này đã vào tháng 10, tiếng gió Tây réo vi vu liên hồi, thổi vào từ các khe trên đường lớn, cho dù người mặc áo bông vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Nhưng ba vị tổng binh đại nhân vẫn mặc khôi giáp lạnh lẽo, vây quanh chiếc sa bàn lớn, tập trung tinh thần quan sát tình hình địch ta.

Thấy tình trạng này, các quân quan xung quanh đều chậm lại động tác, càng không dám nói lớn tiếng, trong đại đường càng có vẻ an tĩnh.

Trên sa bàn là bản đồ địa hình của Hạ Lịch, đứng ở bên cạnh, phương viên trăm dặm đều thu hết vào đáy mắt, nhưng tìm không được chỗ ẩn thân của Lại Thanh Quy.

- Các ngươi nói đi, hắn có thể đã rời khỏi Hạ Lịch rồi không? - Lưu Hiển rốt cuộc phá vỡ yên lặng.

- Không, đây là điều không thể. - Du Đại Du lắc đầu nói: - Mặc dù chúng đã là lưu khấu, nhưng cũng không thể rời khỏi lương thực và nước được, còn có y phục chỗ ở qua mùa đông nữa...Nơi này là căn cơ của hắn, mỗi thôn trại đều có người của hắn, hắn còn có thể xoay sở được lương thực.
Hắn chuyển đề tài:
- Nhưng nếu rời khỏi Hạ Lịch, hắn sẽ không có căn cơ, cầm tiền cũng mua không được lương thực.

- Đúng vậy. - Dư Dần bên cạnh lên tiếng: - Kinh lược đại nhân lựa chọn thu đông khai chiến chính là suy nghĩ đến đối phương thiếu thốn vật tư, qua đông trắc trở, mặc dù có đường trốn được, nhưng không dám rời khỏi sào huyệt.
Dừng một chút mới nói:
- Nếu như kéo dài tới mùa xuân sang năm, ngọn đại sơn này có thể nuôi sống được chúng, đó mới thực sự không có cách bắt được chúng đấy.

Nghe xong nghị luận của hai người, Lưu Hiển không khỏi gật đầu. Hắn không thể không thừa nhận, hai người nói quả thật rất có đạo lý. Dựa theo ý nghĩ trước kia của hắn, từ bốn phương tám hướng bao vây Hạ Lịch, tới đây, đóng cửa đánh chó. Lại Thanh Quy dù có là thần tiên cũng không có chỗ mà trốn.

À không, nếu thật sự đến bước đó, hắn lại phát giác mình sai rồi -- mặc dù "cửa" đóng được đấy, nhưng "viện tử" quá lớn, căn bản bắt không được.

Càng làm hắn khó chịu là chó vẫn có thể kiếm thức ăn ở trong viện tử, khiến người đánh cho như hắn bó tay không làm được gì. Suy tư một lúc lâu, hắn nheo mắt lại, nhả ra mấy chữ từ kẽ răng:
- Vậy trước tiên đập vỡ bát thức ăn của nó!

Rồi nện một quyền lên cạnh sa bàn:
- Hiện tại ta có 10 khẩu Đại tướng quân pháo khai sơn liệt thạch, Trương bộ đường gặm không nổi cục xương này, nhưng không làm khó được chúng ta!

Hắn nói chính là đại pháo của Thẩm Mặc làm ra, tầm bắn có thể đạt tới ngoài 10 dặm, uy lực hết sức kinh người. Thẩm Mặc đã từng biểu diễn cho chúng Xa lão xem, không cần tốn nhiều sức liền bắn sập một tòa lầu canh, lúc đó Lưu Hiển cũng ở đương trường, nên có ấn tượng sâu sắc đối với cái này.

- Không, tuyệt đối không được. - Dư Dần liền nói: - Đại tướng quân pháo của chúng ta uy lực quả thật kinh người, nhưng muốn phá vỡ tường vây dày tới hơn 1 trượng không nói si tâm vọng tưởng, nhưng cũng không phải chỉ 10 khẩu pháo có thể làm được.

Thẩm Mặc ghi nhớ danh ngôn của đạo sư vĩ đại Mã Khắc Tư(Marx), sự xuất hiện của hỏa dược đã phá hủy các tòa thành phong kiến. Cho nên y phải mất rất nhiều công sức mới làm cho Từ Hải dỡ xuống một nhóm đại pháo từ trên thuyền cho y, không tiếc giá thành vận đến đây.

Nhưng trải qua thí nghiệm mới phát hiện, lý tưởng luôn luôn là hư ảo, hiện thực lại vô cùng tàn khốc, Mã lão sư người ta sinh ra 300 năm sau, hỏa pháo hiện tại vẫn không thể so với thời đại hoạt thang pháo tương lai(Smoothbore), căn bản không đạt được yêu cầu thần thánh phá hủy tòa thành phong kiến.

Cho nên thứ đồ chơi khí thế bức nhân này chỉ có thể tạo được tác dụng kinh sợ. Thẩm Mặc dặn Dư Dần, nếu như Lưu Hiển cần pháo này tới làm việc khác thì cứ theo hắn, nhưng nếu công thành thì nhất thiết phải ngăn hắn lại, đừng để lộ tẩy.

※※※

Nghe nói đại pháo ký thác kỳ vọng cao mất linh quang, Lưu Hiển thoáng cái nôn nóng, vỗ bàn nói:
- Vậy đánh toàn bộ đạn dầu hỏa vào, thiêu chín cả cái mai rùa của chúng luôn!

- Không được vạn bất đắc dĩ, không thể làm như vậy. - Dư Dần lại có chủ trương ngược lại: - Trong vi ốc mặc dù không thiếu kẻ thông đồng với giặc, nhưng bình dân bách tính càng nhiều hơn. Ở đây giữa tông tộc thông hôn lẫn nhau, đồng khí liền nhánh, chúng ta tàn sát một người thì sẽ phản lại cả Hạ Lịch, thậm chí nơi khác cũng sẽ thay đổi thái độ đối với chúng ta. . . Chúng ta khó khăn lắm mới thoát khỏi cảnh bị động, tuyệt đối không thể để quay lại con đường cũ.

Thoáng dừng lại, hắn tận tình khuyên bảo:
- Đơn giản là tam sào phản loạn, chúng ta mới đến đây bình định. Thế nhưng, phản tặc không bình, ngài lại muốn huyết tập thôn trại, khơi dậy dân biến, làm tình thế chuyển biến xấu. Ta dám nói, nếu như làm vậy thật thì không ngoài một tháng, ngài sẽ bị bắt vào kinh vấn tội thôi!

- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. . .

Lưu Hiển mặc dù tính tình không tốt, nhưng nghe lời khuyên hắn cũng biết Dư Dần nói rất có đạo lý, nghe vậy buồn bực đi qua đi lại:
- Đám phản tặc này có còn muốn tiêu diệt nữa không?

Bầu không khí trong đại đường có hơi ngưng trệ, chỉ có gió Bắc đang vi vu gào thét. Nhưng mọi người cũng không cảm thấy Lưu Hiển có cái gì không đúng. Thân là tổng chỉ huy tiền tuyến, áp lực trên vai hắn phải gánh rất lớn, mấy vạn đại quân ở chỗ này, hơn nữa dân phu cần được phục vụ vượt quá 10 vạn người, mỗi ngày phải tiêu hao đến mấy vạn quân tư, càng kéo dài thì áp lực của hắn càng lớn.

Nhìn bộ dạng khó xử của Lưu Hiển, Dư Dần có chút không đành lòng:
- Đề đốc không cần như vậy, chúng ta còn nắm trong tay chủ động của chiến dịch, chúng ta vẫn sẽ có biện pháp dẫn xà xuất động thôi.

- Hả?
Lưu Hiển thúc giục:
- Đừng úp úp mở mở nữa, nói mau đi!

- Kỳ thật năm nay gặp phải hạn hán, nơi gánh chịu nặng nhất lại là vùng Hạ Lịch này. Ta đã hỏi qua, ở đây trên bảy thành ruộng đất đều không có thu hoạch. - Dư Dần nói: - Khẩu phần lương thực của bách tính địa phương toàn dựa vào mua từ bên Quảng Đông.

- Cái này ta biết. - Lưu Hiển nói: - Mỗi tháng đều có lương thực vận từ phía Nam qua, bởi vì liên quan đến dân sinh nên đồn biên phòng của chúng ta cũng chỉ có thể kiểm tra xem có vật phẩm vi phạm lệnh cấm hay không, rồi cũng thả cho họ đi qua.

- Vì sao họ mua được lương thực? - Du Đại Du trầm giọng hỏi.

- Có muối mà...
Lưu Hiển bừng tỉnh:
- Ý của Dư tiên sinh là, khống chế lại mỏ muối?

- Đây cũng là một biện pháp, tuy nhiên ý nghĩ của học sinh là chắt đứt con đường vận chuyển lương thực từ bên ngoài đến Hạ Lịch. - Dư Dần nói với giọng bình thản: - Về phần lương thực của bách tính, cứ án theo đầu người, rồi trích cấp từ trong quân lương!

Ngay sau đó hắn nói cho mấy vị tổng binh nghe kế hoạch đã tính sẵn đã lâu ở trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui