Quan Cư Nhất Phẩm

Từ Giai dù mềm yếu, nhưng dù sao khác với Nghiêm Tung, ở chuyện liên quan quốc thể, không phải là chỉ biết trốn tránh, ông ta quỳ xuống, giọng nhỏ mà kiên quyết:
- Dù thần tiên cũng khó tránh khỏi bệnh, nay long thể hoàng thượng không tốt, vi thần khẩn mong hoàng thượng cho ngự y vào chẩn đoán, nếu bọn họ không nhìn ra gì thì mời danh y toàn quốc, thể nào cũng có người có thể làm hoàng thượng khôi phục khỏe mạnh.

Nhìn ánh mắt kiên định của ông ta, Gia Tĩnh đế dần dần nguôi giận, nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Trẫm không có bệnh, cho khanh biết chân tướng để khanh khỏi đoán bừa. Qua năm mới là trẫm 60 rồi, với người tu đạo mà nói 60 năm một giáp là một chốt chặn lớn, hiểu không? Nếu vượt qua thì còn 60 năm nữa, chuyện này phải dựa vào bản thân mới được, hiểu không?

Từ Giai không thể tán đồng kiểu nói tự lừa mình này được, nhưng ông ta biết một khi hoàng đế ăn nói nhỏ nhẹ với ngươi mà ngươi không biết điều thì một khắc sau là sấm sét lôi đình, nên chỉ im lặng đối phó.

Gia Tĩnh đế lắc đầu:
- Chuyện thần tiên người phàm các ngươi không hiểu đâu .. Ài, chuyện Cảnh vương giao cho Du vương xem mà làm, không cần xin chỉ thị nữa.

Từ Giai gật đầu:
- Thần hiểu rồi, bách quan nghỉ mấy ngày ạ? Có cần bách tính để tang không ạ?
Chuyện này Dụ vương không quyết được.

- Trẫm là người tu đạo, không nhìn thấu sinh tử chẳng phải uổng công tu luyện? Cuối năm ròi, bách tính năm qua vất vả, đừng gây thêm khó khăn nữa.
Gia Tĩnh đế nghĩ một chút nói thêm:
- Bách quan không cần nghỉ, an tâm làm việc.

Công khanh bình thường mất đều nghỉ triều vài ngày để tưởng niệm. Mặc dù gần 20 năm qua bách quan gần như không lên triều, nhưng đãi ngộ cơ bản nhất cũng chẳng có, người thiên hạ nhìn vào hoàng đế thế nào? Từ Giai không khỏi lo lắng:

Gia Tĩnh đế thực ra nhìn rất thấu, nói:
- Được rồi, đừng ở đây khổ sở nữa, khanh không phải đang khai hội sao, về mà tiếp tục cãi nhau đi. Trẫm mệt rồi, các ngươi lui cả ra đi.
Từ Giai liền cáo lui, Hoàng Cẩm đắp chăn cho hoàng thượng xong cũng lui ra.

Còn lại một mình, Gia Tĩnh đế mở mắt ra nhìn lên nóc điện, trước mắt hiện lên thân hình khôi ngô, lẫm bẩm:
- Ca ca, đừng trách trẫm không báo thù cho huynh, thể diện hoàng gia chẳng thể mát ... Có điều giờ thì tốt rồi, nó làm ác đã bị ông trời trừng phạt. Trẫm đã giết cả Nghiêm Thế Phiên, huynh bớt giận rồi chứ? Bớt giận rồi thì thường tới bên trẫm nhé ...
Nói tới đó không ngờ bật khóc:
- Huynh biết không, những năm qua trẫm thật cô đơn.

Nhìn ông già yếu đuối ngồi khóc đó, chẳng ai liên hệ được với đáng chí tôn của Đại Minh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ Gia rời khỏi cung, thấy Hoàng Cẩm vẫn theo sau, liền hỏi:
- Công công có chuyện gì sao?

Hoàng Cẩm nói thật nhỏ:
- Tướng gia, mau nghĩ cách cứu hoàng thượng, giờ mỗi ngày hoàng thượng phát bệnh mấy lần, lại không cho nô tài nói. Nhưng chuyện này lớn tày trời, nô tài sao gành được, cho nên mới liều nói với ngài, mong ngãi nghĩ cách khuyên hoàng thượng.

- Ta hiểu.
Từ Giai gật đầu:
- Phương thuốc Lý Thời Trân để lại dùng mọi cách dỗ dành hoàng thượng uống tiếp.

- Vâng, nô tài sẽ nghĩ cách, tướng gia cứ đi làm đi.
Rồi dừng bước.

Từ Giai không ngồi kiệu, ông ta cẩn gió lạnh để tỉnh táo, chuyện hôm nay sẽ có ánh hưởng sâu sắc tới cách cục của Đại Minh. Cảnh vương đã chết, Dụ vương thành người kế thừa duy nhất.

Như thế, thân phận một số kẻ sẽ nước lên theo thuyền, chỉ e những kẻ đó kích động quên mất chủ nhân Đại Minh này là ai, làm ra chuyện ngu xuẩn không thuốc cứu.

Gia Tĩnh đế còn ngày nào là ông trời duy nhất của Đại Minh, ông trời này cực nhạy cảm, cực đa nghi, cực vô tình! Đừng cho rằng hoàng đế không thay đổi được địa vị của Dụ vương là không làm gì được những kẻ khác, ngược lại, kẻ nào có chút bất kính với ông ta, sẽ bị bực hại bằng cách điên cuồng nhất.

Càng lúc này càng một mực cung kinh, Từ Giai suy nghĩ, cách phân phối tài chính ban đầu của mình, nếu cứ thế trình lên, thế nào cũng bị nghi kỵ.

Ông ta cất bước chân nặng nề về trị phòng, các vị thượng thư vừa thấy liền ùa cả tới:
- Thủ phụ, hoàng thượng không sao chứ.

Từ Giai giọng khàn khàn:
- Để ta sưởi ấm đã.
Mọi người giờ mới thấy mặt ông ta lạnh tới tím tái rồi, vọi đỡ tới bên bếp sưởi, lại mang trà nóng, gừng lên lên ông ta uống.

- Các vị không phải lo, chỗ hoàng thượng không sao cả, cứ an tâm làm việc là được.
Từ Giai chậm rãi nói:
- Còn bảo ta về họp cho xong, hiểu ý rồi chứ?

Mọi người đều gật đầu, xem ra hoàng thượng cũng rất chú ý lần phân chia này.

- Được, vậy tiếp tục thôi, ta đi một cánh giờ, các vi thương lượng xong rồi chứ?

Thấy mấy người kia đưa đẩy nhau, Cao Củng ngừa mắt đứng ra:
- Thủ phụ, quốc phòng quân phí còn giảm, giang sơn Đại Minh nguy mất. Nạn dân không cứu tế thành loạn. Hoàng Hà phải tu bổ, nếu không năm sau lại gây họa. Còn về bổng lộc quan viên, nói một câu khó nghe, thủ phụ định ép họ tham ô sao?
Ông ta hừ một tiếng nói điều không ai dám đụng chạm vão:
- Thực ra ai cũng biết cái gì nên bỏ, ít nhất nên hoãn, đợi có tiền hẵng hay.

Đương nhiên là hai cung của hoàng đế cùng Ngọc đàn.

Cao Củng nói thẳng thừng luôn:
- Thủ phụ, thân là tể tướng, ngài không thể để hoàng thượng muốn làm gì thì làm chứ? Còn các vị nữa, lương tâm phải xứng với thiên hạ với bách tính chứ.
Mọi người cúi đầu xuống, như đang trầm tư, thực chất là không dám nhìn ông ta.

Từ Gai khẽ thở dài:
- Túc Khanh, ban đầu ta suy nghĩ giống ông, nhưng bây giờ ....

- Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Cao Củng lo lắng hỏi tới.

- Đừng suy đoán bừa.
Từ Giai lắc đầu, thấy mấy vị thượng thư đều không hiểu, ông ta mang tâm sư trong lòng nói ra:
- Lúc này khác rồi, tất cả phải nghĩ cho đại cục, Cảnh vương đã đi, Dụ vương thành người kế thừa duy nhất, các vị cho rằng đây là việc tốt hay xấu.
Ông ta biết nếu đưa ra quyết định kia mà các vị thượng thư khác đều phản đối là thành tự đào mộ chôn mình rồi.

Mọi người không hiểu:
- Đương nhiên là chuyện tốt, địa vị của Dụ vương đã chắc chắn, không kẻ nào dám hai lòng ba ý nữa.

- Lão phu không nghĩ thế.
Từ Giai lên tiếng làm mọi người chấn động:
- Ta hầu hạ hoàng đế 20 năm, hiểu người hơn các vị nhiều. Hoàng thượng thông tuệ đa nghi, nay càng mừng giận thất thường. Túc Khanh, nếu theo ý ông trình lên, hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào? Có khả năng đồng ý không? Dù có, các vị ai dám chuốc lấy tai họa này?
Nếu không bị ép vào đường cùng ông ta không thẳng thắn như thế, nhưng hiệu quả đúng là thấy ngay tức khắc.

Các vị thượng thư cứng họng, Cao Củng không còn khí thế hừng hực nữa, Từ Giai nói đầy tình cảm:
- Túc khanh, chúng ta là đại thần triều đình, cùng lắm thì đầy tới biên cương, Đại Minh chẳng thiếu gì người. Nhưng thái tử chỉ có một, không thể làm dao động căn cơ quốc gia.

Cao Củng hoàn toàn không còn gì để nói nữa, Từ Giai biết ông ta hiểu rồi, chính vị Dụ vương là độc nhất vô nhị, càng dế bị Gia Tĩnh nghi kỵ, sau này ông ta làm gì càng phải cẩn thận, tránh mang lại phiền toái cho Dụ vương.

- Thân là thủ phụ, ta đương nhiên muốn tốt cho thiên hạ cho bách quan, nhưng triều đình như thế, ta cũng hết cách.
Từ Giai rơi lệ nói:
- Đúng như các vị nói, thánh thể đáng lo lắm rồi...
Không khí trong đại điện biến đổi, giọng Từ Giai trở nên kiên định:
- Vào lúc này quan trọng nhất là gì, không cần lão phu phải nói nhiều nữa. Có ta ở đây, bách quan bách tính quân đội không chửi tới đầu các vị đâu.

Mọi người vội nói:
- Nguyện chia sẻ vinh nhục với thủ phụ, chống đỡ đại cục.

Lời này là thật lòng, thời đó hi vọng quan viên gửi lên một mình "thánh chủ ", bọn họ thất vọng với Gia Tĩnh bao nhiêu kỳ vọng Dụ vương bấy nhiêu. Nếu như vì bảo vệ Dụ vương, thế nào cũng dễ nói.
- Tốt, tốt, tốt.
Từ Giai cảm động gật đầu:
- Đa tạ chư vị thông cảm cho khổ tâm của Từ mỗ .. Vậy dự toán năm sau phân phối ra sao?

- Xin nghe thủ phụ.
Dù không muốn, thế thời thời thế đành phải phải thế.

- Vậy lương bổng phát một nửa, ta giao ông 100 vạn lượng để ông phân phối.
Từ Giai nhìn Quách Phác nói:
- Giải thích với bọn họ, đừng đề bọn họ gây chuyện, càng đừng để bọn họ dâng tấu.

Quách Phác khó khăn gật đầu:
- Hạ quan sẽ tận lực.

Từ Giai chuyển hướng Cao Diệu:
- Đại Minh ta lãnh thổ vạn dặm, không phải ở đâu cũng chết đói, gửi công văn cho các tình giàu có như Chiết Giang, Hồ Quảng, bảo bọn họ mở khó chỉnh chẩn tai. Nói với bọn họ, triều đình sẽ không bạc đãi bọn họ, có yêu cầu gì cứ dâng lên, nếu có thể nhất định sẽ thỏa mãn.

Cao Diệu nghĩ rồi nói:
- Đành vậy.

Từ Giai nhìn sang Giang Đông:
- Phía binh bộ, ta sẽ cho Quảng Đông, Từ Xuyên tăng thuế đề biên.
Chính là cách khiến người người phẫn nộ mà Hồ Tôn Hiến nghĩ ra, giờ Từ Giai Bất chấp hết, học theo hắn ta.

- 120 vạn lượng, giảm hơn nữa Trường Thành không sửa được, năm sau Thát Đát lại tới, chúng ta vui to đấy.
Giang Đông nói.

- Không giảm nữa.
Từ Giai xua tay :
- Lôi bộ đường.

Lôi Lễ cuống lên:
- Sửa Hoàng Hà không thể giảm một xu nào nữa, nếu không hạ quan không biết ăn nói thể nào với Phan Kế Quý.

- Không bắt ông giảm.
Từ Giai cười xấu hổ:
- Ý ta là số tiền thiếu dùng danh nghĩa ta và ông đi vay tiền trang.

"Ài.." Lôi Lễ buổn nản gật đầu, triều đình phải đi vay tiền , đúng là rất mất mặt.

Cuối cùng cũng nặn được ra tiền cho hoàng thượng, Từ Giai thở phào:
- Ta sẽ trình bày với hoàng thượng, nói rõ lòng trung hiếu của các vị, hoàng thượng nhất định sẽ rất vui mừng.

Mọi người lòng bấn loạn :" Nhưng trừ hoàng thượng ra thì chẳng ai vui cả."

Mặc dù rú rú trong nhà nhưng tin tức của Thẩm Mặc linh thông hơn quan viên bình thường nhiều, nội các họp xong không lâu y đã biết rồi.

Khi hay tin này y đang nằm trên giường để Dư Dần châm cứu thư giãn cho mình, thủ pháp của Dư Dần không hề kém đại phu chân chính, nhắm chuẩn xác huyệt trên lưng Thẩm Mặc, động tác bình tĩnh, lực đảo vừa chuẩn.

Thẩm Mặc toàn thân thư thái, mắt kim dim nói:
- Thủ pháp này của tiên sinh không tốn tám mười năm khó luyện ra được nhỉ.

Dư Dần cười :
- Tại hạ trước kia nghèo khổ, chỗ ở ẩm thấp vô cùng, phu thê tuổi con trẻ đã bị phong thấp, lại chẳng có tiền đi khám đại phu, đành tự giúp nhau, thế là bao năm thành quen.

Nghe ông ta kể chuyện cũ, Thẩm Mặc đột nhiên nhớ tới một người:
- Tiên sinh quá thành thực, phải học Từ Vị nhiều vào, năm xưa huynh ấy là chúa chổm, nhưng không có chủ nợ nào dám tới nhà đòi tiền.

- Ồ, Văn Trường tiên sinh có cách gì hay?
Dư Dần hứng thú hỏi.

- Kỳ thực ban đầu huynh ấy cũng phải trốn chui trốn nhủi, năm mới không yên thân, về sau điên lên viết câu đối treo trước cửa, về trên là " Hoãn qua năm mới là quân tử", về dưới là " tới nơi ép nợ là tiểu nhân". Còn đề thêm ở dưới là "cứ tới đi, có dao phay tiếp chuyện."

Dư Dần cười phá lên, chưa cười xong nghe Thẩm Mặc nói:
- Tiên sinh nói xem, cách này có thể khiến quan viên thanh lưu kinh thành yên ổn qua năm mới không?

Dù Thẩm Mặc nói với vẻ đùa cợt, nhưng Dư Dần không cười nổi nữa:
- Bọn họ đúng là rất khó khăn, để xem hộ bộ ăn nói ra sao?

- Đã làm rồi tức là căn bản chẳng cần giải thích với họ, có điều việc này khác gì đổ dầu vào lửa, chỉ e xảy ra loạn.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Mười mấy vạn trú quân được phát đủ lương, hiển nhiên là không muốn làm quân đội loạn, còn về đám Thanh Lưu, cứ loạn đi, xem ra các đại nhân cho rằng chống chịu được.

- Tại hạ cho rằng ý kiến của Thập Nhạc công là đúng.
Dư Dần cẩn thận nói:
- Nhưng hiện giờ bách quan kích động là điều bọn họ không dự đoán được, đại nhân nên tỏ thái độ, đi theo dòng chảy lớn sẽ có lợi.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Ta biết.
Nhưng thực ra trong lòng y có tính toán khác, nguyên nhân không thể nói với người ngoài.

Thẩm Mặc đoán không sai, hai hôm sau hộ bộ phát lương liền xảy ra loạn lớn.

Có điều cũng thường thôi, con giun xéo lắm cũng quằn cơ mà. Tiền lương bị nợ từ đầu năm tới cuối năm, quan viên ai cũng nợ ngập đầu, có sống qua được năm mới hay không đều dựa vào chuyến này.

Cho nên các vị đại nhân sáng sớm tinh mơ đã bị vợ đuổi ra khỏi nhà, xếp hàng đi lĩnh lương. Kế quả bọn họ thất vọng, quan viên hộ bộ nói, tất cả mọi người bất kể quan chức lơn bé mỗi người được ba đấu gạo, hai thăng hạt tiêu, 500 bảo sao.

Quan viên đợi lương liền nổ tung, đây là bó thì ăn mày à? Nợ cũng chẳng đi trả, còn về nhà sao nổi? Treo cổ tập thể ở đây luôn cho xong.
Kết quả mọi người không nhận, làm ầm ĩ lên muốn hộ bộ phải có câu trả lời.

Lôi Lễ sớm lường được việc này, nên xuất động hết 25 vị lang trung, nhiệm vụ là khuyên nhủ mọi người thông cảm khó khăn của triều đình.

Nhưng miệng của bọn họ có dẹo như kẹo cũng chẳng so được với gạo, đám quan viên chất vấn, bọn họ mang tiền của Đại Minh đi đâu rồi.

Người hộ bộ ức lắm, bọn họ cũng muốn biết điều này, lúc này dự toán năm sau còn chưa công khai, quan viên nhỏ như bọn họ làm sao biết được.

Quan viên hay tin kéo đến ngày một đông, mấy trăm người chen lấn với nhau kích động quát tháo, chẳng còn ai nghe ra ai nói gì, rồi chẳng biết ai ra tay trước đánh quan viên hộ bộ. May Hải Thụy đứng ra ngăn, đồng liêu mới có cơ hội rút lui, kết quả hắn bị thương phải khiêng về nhà.

Hay tin Thẩm Mặc sai người chuẩn bị hàng năm mới, muốn tới thăm nhà Hải Thụy.

Nhược Hạm không hiểu:
- Tới kinh bao lâu như thế người ta đâu có đến thăm, mấy ngày trước tặng quà năm mới còn bị trả về. Hiển nhiên người ta không muốn qua lại với chúng ta, cần gì...

- Cần gì lấy cái mặt nóng đi dán vào đít lạnh của người ta chứ gì?
Thẩm Mặc cười:

*** ý nói nhiệt tình lấy lòng lại bị người ta ghét bỏ.

Nhược Hạm lườm y:
- Thiếp không thô tục như thế, nhưng ý tức đúng vậy.

- Chuyện này nàng không hiểu đâu, nhưng là bằng hữu, ta nên trước sau như một, coi như làm tấm gương cho bọn nhỏ.

- Chàng nói thế thiếp không ngăn nữa.
Nhược Hạm lấy áo choàng cho y:
- Nhưng về sớm nhé.

- Thật hiểu chuyện, không hổ là vợ ta.
Thẩm Mặc chu môi ra muốn hôn nàng.

Nhược Hạm tránh đi, thẹn đỏ cả mặt:
- Bọn chúng nhìn thấy đấy.

~~~~~~~~~~~~~

Trong hỗn loạn Hải Thụy bị đánh bất tỉnh, đồng liêu vội đưa hắn về nhà, mới phát hiện ra hắn chỉ có mẹ già và vợ bụng mang dạ chửa, không người chủ trì, vội mời đại phu xem bệnh cho hắn.

Đại phu chưa tới Thẩm Mặc đã tới, người nhân ra y vội hành lễ, ánh mắt kinh ngạc, không ngờ nhân vật lớn như y tới nhà một lang trung nho nhỏ.

Thẩm Mặc chẳng để ý, mỉm cười nói:
- Chư vị nếu bận thì đi làm đi, để chỗ này cho ta.

Người người đều lo cho bên hộ bộ, liền cáo từ.

Mọi người đi hết rồi, Hải lão phu nhân không giữ được trấn tĩnh nữa, nước mắt rơi xuống:
- Thẩm đại nhân ngài nói xem, quan viên Đại Minh ăn không no, mặc không ấm đã đành, sao đến mạng cũng khó giữ?

Mặt Thẩm Mặc nóng rần:
- Những người kia không cố ý, toàn do tiền bức ép nên mới thế. Để cháu vào thăm Phong Cương huynh đã.

Hải lão phu nhân chỉ phát tiết thế thôi, liền dẫn y vào trong nhà. Thấy Hải Thụy đắp chăn nằm trên giường, vẫn hôn mê chưa tỉnh, trán sưng tím, mặt vàng nhợt, trông rất đáng sợ.

Thẩm Mặc thở dài, bảo Hồ Dũng:
- Mời thái y tới xem xem.
Hồ Dũng gật đầu bước nhanh đi.

Lúc này đại phu tới, vị đại phu cao tuổi sau khi chẩn mạch xong thở phào:
- Không sao cả.

Lão phu nhân không tin, chỉ trán con trai:
- Như thế mà không sao à?

- Khà khà, tẩu tử chưa biết rồi, trán người là chỗ cứng nhất, đánh mặt hơn cũng không tổn thương tới não, chỉ là thương tích ngoài da thôi, không sao.

- Vậy vì sao lại ngất.
Thẩm Mặc hỏi.

- À, chẳng liên quan gì đâu.
Đại phu trả lời rất bất ngờ:
- Đói quá nên ngất mà thôi.
- Đói nên ngất?
Thẩm Mặc há hốc mồm.

Đại phu ừm một tiếng, bấm lên mấy đại huyệt trên người Hải Thụy, liền thấy miệng hắn mấp máy, mồ hôi toát ra, nhưng vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều.

- Nấu một nồi cháo, lão phu thêm vài vị thuốc bổ, ăn mấy ngày là khỏe.
Đại phu sai bảo:
- Thêm chăn vào, đốt lò to lên một chút, cơ thể người bệnh đang hư nhược, cần thận nhiễm phong hàn thành bệnh lớn.

Ông ta kê đơn xong, Thẩm Mặc liền sai người tiễn đi, còn bốc thuốc, đợi đại phu tới hẵng tính.

Hải lão phu nhân định xuống bếp nấu cháo, Thẩm Mặc ngăn lại:
- Lão phu nhân cứ ngồi đi, mọi việc đã có cháu.

Hải lão phu nhân lúng túng nói:
- Chum hết gạo rồi, lão thân phải đi mua.

- Không sao.
Thẩm Mặc nói với vệ sĩ:
- Rỡ đồ trên xe xuống, rồi nấu nồi cháo đưa lên đây.

Lúc này Lý thị mang chăn tới, Thẩm Mặc nói:
- Không đủ đâu tẩu tử, lấy thêm vài cái nữa.

- Hết mất rồi.
Lý thị vừa đắp chăn cho chồng vừa khóc.

Thẩm Mặc nghe mà lòng chua xót, cởi áo choàng đắp cho Hải Thụy, thị vệ thấy vậy cũng cởi áo choàng ra đắt cho hắn.

- Đốt lò to lên.
Thẩm Mặc ngồi bên giường cau mày nói.

Thị vệ ghé vào tai y nói nhỏ:
- Chỗ than cuối cùng đem náu cháo rồi, Tần Lục đã đi mua , phải đợi lát nữa.

- Tháo xe ra làm củi.
Thẩm Mặc bực mình phất tay:
- Nếu thiếu thì ném áo bông các ngươi vào đốt.

Lão phu nhân vội can:
- Đại nhân đừng giận lây họ, tại nhà lão thân hết củi.

Thẩm Mặc thở dài:
- Đã thế này sao đông chí đưa gạo củi tới còn trả lại.

Lão phu nhân xin lỗi:
- Thịnh tình của đại nhân cả nhà lão thân đều cảm tạ, nhưng đứa bé này ương lắm, không cho nhận, hai chúng tôi chẳng còn cách nào.

- Là cháu chưa tận tâm với bằng hữu.

Lúc này vệ sĩ mang cháo nóng hôi hôi vào, Thẩm Mặc lên đầu giường đỡ Hải Thụy dậy.

Lão phu nhân nhìn y cảm kích, rồi ngồi xuống múc từng thìa cháo đút cho con. Dù hôn mê, nhưng Hải Thụy quá đói, theo bản năng há miệng ra ăn.

Bát cháo thấy đáy, Hải Thụy mở mắt ra, yếu ớt gọi:
- Mẹ...

Lão phu nhân nước mắt lã chả, Hải Thụy muốn ngồi dậy nhưng Thẩm Mặc giữ lại:
- Huynh ngoan ngoãn chút đi.

Hải Thụy lúc này mới phát hiện ra mình đang dựa vào người Thẩm Mặc, thấy trên người còn khoác áo của y, cảm động không nói lên lời.

Thị vệ lại mang lên bán cháo nữa, lão phu nhân muốn đút cho con, Hải Thụy sao xấu hổ thế được, nhất định muốn tự ăn, lão phu nhân đành chiều hắn.

Ăn sạch hai bát cháo, Hải Thụy cảm thấy người có sức rồi, vén chăn định dậy lại bị Thẩm Mặc ấn xuống:
- Đại phu bảo huynh phải nghỉ ngơi, hôm nay ngoan ngoãn nằm xuống giường đi.

Lão phu nhân cũng khuyên:
- Nghe lời đại nhân đi.

Hải Thụy nằm xuống nhưng miệng không chịu nhàn rỗi:
- Ai đưa con về thế? Bên hộ bộ sao rồi.

- Đúng là cái số vất vả.
Lão phu nhân thở dài:
- Hai đứa nói chuyện đi, lão thân pha trà.

Thẩm Mặc bảo:
- Pha trà không vội, lão phu nhân xuống bếp xem hàng hóa năm mới đã đủ chưa, lát nữa còn có xem củi dầu nữa, phải có chỗ chứa mời được.

Lão phu nhân bình thường không dễ nhận ân huệ của người khác, nhưng lúc này đành nghe y an bài.

Bà đi rồi, Thẩm Mặc nói:
- Bên kia xông sao, quan viên nhất thời tức giận làm việc thiếu lý trí thôi, thấy huynh bị ngất liền dừng tay, hung thủ còn chủ động đi đầu thú, số còn lại cũng tản hết.

- Chẳng thể trách bọn họ được, khi đó quá loạn .. Hơn nữa quan viên giận là bình thường, không trút lên người hộ bộ thì trút lên đâu?

- Chuyện này chưa xong đâu, ta nghe nói bọn họ muốn dâng sớ đàn hặc hộ bộ và nội các.

Hải Thụy lắc đầu:
- Vô ích thôi.

Thẩm Mặc không tin vào tai mình:
- Đây có vẻ không giống lời Hải Cương Phong.

Hải Thụy mỏi mệt nói:
- Đây là lời trong lòng hạ quan, bệnh Đại Minh đã vào xương tủy, phải trị tận gốc.
Gốc ở đâu ai cũng biết.

- Huynh vẫn còn ý dâng tấu sao?

Hải Thụy đáp không rõ ý:
- Một lang trung nho nhỏ dâng tấu lên, hoàng thượng có thấy không? Không thấy ...

Thẩm Mặc thừa cơ khuyên:
- Cương Phong huynh, thái phu nhân tuổi đã cao, tẩu phu nhân có mang, chuyện lột vảy rồng này nghĩ cũng không được.

- Điều đại nhân nói là điều hạ quan không thể dứt bỏ, thôi vậy đừng nhắc tới nữa, an tâm ăn tết đã.

- Đúng thế đấy, ta mang ít hàng năm mới tới, tốt xấu gì cũng phải để lão phu nhân, tẩu phu nhân tẩm bộ.

Hải Thụy nhìn y hồi lâu, nói:
- Đại ân không thể cảm tạ bằng lời.

- Bằng hữu mà, huynh không cần nói nhiều.

Ai ngờ Hải Thụy nói:
- Mời đại nhân mang về đi.

- Huynh sốt đấy à?

- Hạ quan rất tỉnh táo.
Hải Thụy nghiêm mặt nói:
- Ân huệ của đại nhân Hải gia không nhận được, đại nhân mang về đi.

- Vì sao?

Hải Thụy lãnh đạm nói:
- Hạ quan vốn tưởng ngài khác bọn họ, ai ngờ chẳng khác gì, Hải Thụy này không có hạng bằng hữu như vậy.
Nói rồi lấy ra một phong thư dưới gối :
- Định viết cho đại nhân, lần này thì đỡ mất công chuyển.

Thẩm Mặc mặt tối xầm, nhìn chữ sắt đá trên phong bì " thư tuyệt giao với Thẩm Chuyết Ngôn", y chỉ mặt Hải Thụy nói :
- Huynh đói ngất xỉu còn nhẫn tâm để mẹ già chịu đói? Còn đứa con chưa ra đời ... Huynh, huynh...
Y tức không nói ra lời nữa.

Hãi lão phu nhân nghe thấy tranh cãi, chạy vào vung tay đánh con:
- Nghiệt súc, sao mày dám đối đãi với Thẩm đại nhân như thế.

Thẩm Mặc giữ tay bà lại:
- Cương Phong huynh chắc là nói mớ rồi, lát nữa thái y tới châm cứu là ổn.

- Đúng, phải châm, châm thật mạnh.
Hải lão phu nhân tán đồng.

Sợ mẹ giận, Hải Thụy không dám nói nữa, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Mặc lạnh như băng, y liền cáo từ.

- Mày điên rồi hả?
Tiễn Thẩm Mặc đi, lão phu nhân quay lại định cầm gậy chống đánh con, nhưng thấy hắn bệnh tật, không đánh nổi, chỉ biết rơi nước mắt.

- Mẹ, con sắp 50 rồi, tự biết mình làm gì, mẹ không cần lo.

- Mày có 80 cũng không được quên lời mẹ dạy.
Lão phu nhân nước mắt ướt má:
- Làm người phải biết báo ân.

- Mẹ, con chưa bao giờ quên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc hậm hực ngồi lên kiệu, thị vệ bên ngoài càng phẫn nộ, chửi bới Hải Thụy không bằng hạng chó lợn.

Nghe thấy bọn họ càng chửi càng thái quá, Thẩm Mặc tức giận quát:
- Im hết đi.

Đám thị vệ nghĩ :" Đại nhân lấy bọn ta ra trút giận đây mà" liền ngậm miệng hết.

Mấy ngày sau, chẳng biết ai thần thông quảng đại đem chuyện "thư tuyệt giao" truyền khắp đầu đường xó chợ, làm Thẩm Mặc mất hết thể diện, đóng cửa từ khách, xem tình thế này, năm mới không được vui vẻ gì rồi.

Ngay cả Gia Tĩnh đế trong cung cấm cũng biết chuyện, nở nụ cười vui vẻ hiếm hoi:
- Đúng là trời sinh một vật khắc một vật, ta nhớ y chưa bao giờ chịu thua kém ai, không ngờ lần này bị tát cho một cái rõ đau, thật muốn xem cái mặt y lúc này thế nào!

Hoàng Cẩm chẳng có tâm tình đó, ngược lại thương hại cho Thẩm Mặc:
- Cái tên Hải Thụy kia thật chẳng ra gì, Thẩm đại nhân không chê hắn nghèo khổ, hạ mình kết giao, hắn lại không biết quý trọng, đúng là nghèo là đáng đời.

- Đúng thế.
Gia Tĩnh đế trầm ngâm nói:
- Trên đời này những kẻ không biết tốt xấu gì quá nhiều.
Nói tới đây ông ta nghĩ tới những tấu chương bực mình kia, mười mấy ngày qua thông chính ti bị tấu sớ đàn hặc nội các và hộ bộ nhấn chìm, nhất cà Từ Giai gần như bị chết ngộp trong nước bọt.

Từ Giai mà mấy vị thượng thư không dâng tấu biện họ, không ở nhà đợi xử phạt, vẫn cứ làm việc như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, làm Gia Tĩnh đế rất vui mừng "mình đúng là không chọn nhầm người."

Nhưng lòng ông ta khó bình tĩnh nổi, vì ông ta biết đám người kia thực chất là vả mặt mình.

Thấy sắc mặt hoàng thượng khó coi, Hoàng Cẩm quan tâm hỏi:
- Chủ nhân có chỗ nào khó chịu sao?

- Người trẫm thoải mái lắm.
Gia Tĩnh đế hung dữ nói:
- Nhưng trong lòng rất khó chịu. Chẳng phải chỉ vì thiếu vài tháng lương sao? Ngươi nói đám súc sinh kia đáng chết không?

Hoàng Cẩm gật không phải, lắc cũng không phải, đành im lặng.

May là Gia Tĩnh đế chẳng đợi hắn trả lời, hỏi:
- Hôm nay là hai mấy.

- 29 ạ, mai là giao thừa rồi.

Gia Tĩnh đế cười như phát bệnh thần kinh:
- Tốt, đêm giao thừa rất náo nhiệt, ha ha ha ...

Mặc dù hầu hạ Gia Tĩnh đế bao năm, Hoàng Cẩm vẫn không hiểu ông ta đang nói gì.

Cùng lúc đó rất nhiều khoa đạo ngôn quan trong kinh đều cùng làm một việc, tắm rửa xông hương, ngồi một mình trong phòng kín, dường như sắp làm việc lớn gì đó.

Thẩm Mặc cả đêm không ngủ, y khoáng áo đi ra sân, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy màn sương đỏ bao phủ khắp thành Bắc Kinh, căn bản không hề thấy ánh trăng sao, dự đoán đêm giao thừa năm Gia Tĩnh thứ 44 sẽ rất khác biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui