Quan Cư Nhất Phẩm

Không đợi Gia Tĩnh đế kịp suy nghĩ ông ta nói tiếp ngay:
- Đào thiên sư trước khi phi thăng đạo pháp cao nhất, có thể thông tam giới cửu châu, nhìn thấu tương lai, thấy hoàng thượng đi nhầm đường, có lời bảo bần đạo chuyển cho hoàng thượng.

- Trẫm đi nhầm đường?
Gia Tĩnh đế lẩm bẩm:
- Là sao? Sao nhầm đường?

Cảm giác được tâm tình hoàng đế cực kỳ bất ổn, Trương thiên sư làm bộ thở dài:
- Thực ra dựa theo phép tu luyện chính đạo, hoàng thượng khẳng định không đi chệch hướng, phi thăng chỉ là sớm muốn, nhưng bệ hạ chê công pháp của Long Hổ sơn quá chậm, tìm kiếm bí tịch thiên hạ, công pháp các phái đều luyện hết, khiến khí tức trong cơ thể hỗn loạn; nghiêm trọng hơn nữa có kẻ bất học vô thuật, giả mạo công pháp, dùng đan dược tà môn hiến cho hoàng thượng làm tà hỏa trong cơ thể bệ hạ bốc cao, không ngừng ho ra máu, đó là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

- Có cách bù đắp không?
Gia Tĩnh đế bị lừa hoàn toàn, sai người vén rèm lên, nhìn Trương thiên sư đầy mong đợi.

- Khó khó khó.
Trương thiên sư lắc đầu:
- Đạo gia luyện nguyên thần, nhục thân là đỉnh lô, đỉnh lô của hoàng thượng đã bị phá, không thể luyện nguyên thần nữa.

Hai mắt Gia Tĩnh tức thì thất thần:
- Tam hoa tụ đỉnh vốn là ảo, chân đạp mây màu cũng chẳng phải thật, xem ra trẫm chỉ gặp giấc mộng hoang đường.

Trương thiên sư phí nước bọt không phải để hoàng đế tuyệt vọng, mà là để tuyệt vọng rồi hi vọng, đến hoài nghi cũng không dám:
- Bệ hạ an tâm, chân nhân để lại cách phá giải rồi.

- Thật sao?
Nói ra Gia Tĩnh đế cũng thật đáng thương, một vị đế vương gặp chuyện quỷ thần liền trở nên ngu độn, quả nhiên tóm ngay lấy cọng cỏ cứu mạng:
- Còn không mau nói ra.

- Đoạt sá chuyển sinh.
Trương thiên sư trang nghiêm nói:
- Đạo gia ta có bí pháp, có thể đem nguyên thần chuyển vào nhục thể khác, đoạt lấy thân thể đó để xử dụng.

- Đoạt xá chuyển sinh?
Từ này đương nhiên không xa lạ gì với Gia Tĩnh đế, nhưng luôn cảm thấy nó cách mình rất xa, chẳng ngờ thành lựa chọn duy nhất. Lúc này ông ta lại ho khan, vội dùng khăn che miệng, đợi ngừng lại xem, thấy máu, lòng đau đớn, thân xác này không dùng được nữa, xem ra đoạt xá là cách duy nhất, vuột miệng hỏi:
- Nguy hiểm không?

- Bản giáo toàn lực hộ pháp, hoàng thượng cứ yên tâm.
Trương thiên sư thấy quỷ kế đã thành, thừa dịp sấn tới:
- Bần đạo tìm một linh thể tu luyện nửa chùng cho hoàng đế, bỏ linh thần của hắn, bệ hạ thừa cơ xâm nhập tiếp quản thân thế đó là hoàn thành.

Gia Tĩnh đế gật đầu:
- Tìm đâu ra linh thể đó?

- Ba nghìn đệ tử Long Hổ sơn nguyên hi sinh vì hoàng thượng.
Trương thiên sư nghiêm mặt nói:
- Nhưng có một điều, chuyện này đoạt tạo hóa, phải giữ kín, nếu không trời giáng thiên kiếp, khi đó chuyện hỏng hết.

- Chuyện này trẫm hiểu.
Gia Tĩnh đế là đế vương, đương nhiên biết chuyện trọng đại không thể đùa được, nhưng cần cân nhắc mới quyết, liền bảo Trương thiên sư lùi xuống trước hẵng nói.

Trương thiên sư đứng dậy thi lễ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại nói:
- À phải rồi, Đào chân nhân còn một câu nữa chuyển cho bệ hạ.

- Mời nói.
Gia Tĩnh đế cực kỳ coi trọng lời Đào chân nhân.

- Người nói có một vị tiểu hữu ở nhân gian, là sao Văn Khúc giáng trần, tương lai sẽ định quốc an bang, phò trợ xã tắc.
Trương thiên sư thong thả nói:
- Nhưng năm nay sẽ gặp họa lao ngục, xin bệ hạ mở cho một con đường, đừng làm khó y.

Gia Tĩnh đế nghe vậy biết là nói ai, suy nghĩ rồi đáp:
- Trẫm nhớ rồi, nhớ rồi .... Nhưng họa lao ngục là do y tự chuốc lấy, nhốt vài ngày cũng tốt.

Trương thiên sư không hiểu ý song không dám nói nữa, thi lễ cáo từ, có câu phú quý cầu trong nguy hiểm, đôi khi bình an càng cần phải mạo hiểm hơn.

Ông ta làm thế là có ba mục đích, thứ nhất vạch rõ giới hạn với đám lừa đảo Vương Kim; hai là để sau khi hoàng đế giá băng, không ai thanh toán Thiên Sư đạo. Ba là giúp Thẩm Mặc, không để ô bảo hộ do Đào Trọng Văn tốn công dựng lên bị hủy.

Quy cho cùng là vì giữ mình.

Gia Tĩnh đế với sức khỏe hiện nay mỗi ngày chỉ có thể gặp một người, Trương thiên sư đi vào liền nằm xuống, kiệt sức. Nhưng khi thái giám bẩm báo có người cầu kiến, ông ta vẫn thống khoái tuyên triệu.

Vì đó là Thần y Lý Thời Trân.

Gia Tĩnh đế không hồ đồ, đạo sĩ và y sinh, một an ủi tâm linh, một chữa trị nhục thể, cả hai đều cần, thậm chí cái sau còn cần hơn, vì đại đạo hư vô, dù còn hi vọng, nhưng chỉ mong manh, nên không cuồng nhiệt như trước nữa.

Nhưng thân thể đau bệnh không lúc nào không hành hạ ông ta.

Đang suy nghĩ miên man thì tiếng bước chân truyền tới, rồi có một giọng vang vang:
- Thảo dân Lý Thời Trân khấu kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...

Gia Tĩnh đế gian nan nghẹo đầu qua thấ Lý Thời Trân mặt mày không có gì thay đổi, cảm khái:
- Lý thái y vẫn thế, còn trẫm đã già rồi.

- Nếu năm xưa nghe thảo dân một lời, hoàng thượng làm sao ra như thế?
Lý Thời Trân vốn chẳng có thiện cảm gì với ông ta, nhưng làm y mang lòng phụ mẫu, mềm lòng nói:
- Kim đan hại người, giờ bệ hạ đã hiểu chưa?

- Tiên sinh vẫn thế, chẳng nể nang gì ta.

- Thuốc đắng dã tật, sự thực mất lòng.
Lý Thời Trân vừa mở rương thuốc vừa nói.

- To gan, ngươi tưởng đang nói chuyện với ai thế hả?
Mã Toán ngứa mắt quát:

- Thôi.
Gia Tĩnh đế lại chẳng để tâm:
- Ông ấy là người như thế, không thay đổi được.
Mã Toàn đành ngậm miệng.

Lý Thời Trân chẳng lĩnh tình, lấy ra một cái gối nhỏ, nói khô khốc:
- Bắt mạch.

Gia Tĩnh đế vội đặt tay lên, ngoan ngoãn đợi ông ta chẩn mạnh, thái giám cung nữ nín thở im lặng.

Đợi Lý Thời Trân thu tay lại, hỏi:
- Tiên sinh, bệnh trẫm ra sao?

Lý Thời Trân không đáp, hỏi Mã Toàn:
- Hiện giờ hoàng thượng dùng thuốc gì?

Mã Toàn vội lấy đơn thuốc Kim thái y ra.

Lý Thời Trân xem rồi nói:
- Đơn này không tệ, thảo dân chỉ điều chỉnh một chút cho tốt hơn thôi, cứ thế mà dùng, thảo dân sẽ truyền cho thái y một cách trẫm cứu, mỗi ngày trâm cho bệ hạ giảm bớt đau bệnh.

- Sao? Tiên sinh muốn đi à?
Gia Tĩnh đế cả kinh.

- Bệ hạ yên tâm, thảo dân ra ngoài cung ở.
Lý Thời Trân mặt lạnh tanh:
- Người có việc cứ gọi.

- Không thể ở bên trẫm được sao?

- Thảo dân khó tính, càng không biết nói chuyện, sợ làm hoàng thượng tức giận.

Nhìn ông ta, Gia Tĩnh do dự hỏi:
- Có phải .. Tiên sinh trách trẫm năm xưa đuổi tiên sinh đi.

- Thảo dân không dám, chuyện này có người sớm đã khuyên thảo dân rồi.
Lý Thời Trân nói:
- Y nói, thiên hạ là một nhà, hoàng thượng là cha vạn dân, thiên hạ không có cha mẹ nào sai, làm con cái sao có thể hận cha mẹ.

- Là ai?
Gia Tĩnh đế mắt sáng lên, đây thực là lời tri tâm nhất ông ta nghe được gần đây.

- Thẩm Mặc, lần này cũng là y khuyên thảo dân vào kinh.

- Phải rồi.
Gia Tĩnh đế vỡ lẽ:
- Chẳng trách tiên sinh lại tới, thể diện của tiên sinh trẫm phải nể, nhưng hiện giờ thả y ra không phải cứu y mà là hại y, đạo lý trong chuyện này tiên sinh không hiểu đâu.

Lý Thời Trân thở dài cáo lui.

Đợi Lý Thời Trân lui ra, Gia Tĩnh đế tức thì trở mặt, bảo Mã Toàn:
- Tra ngay, Đông Xưởng cũng ăn táo rào me sao?
Đế vương hay nghi kỵ, Thẩm Mặc ở trong ngục mà còn mời được Lý Thời Trân, cực kỳ phẫn nộ.

Mã Toàn nhận lệnh rời đi, nhưng Đông Xưởng từ trên xuống dưới bị người Thẩm gia đút lót hết một lượt, tất nhiên không ai lên tiếng ... Huống hồ Mã Toàn còn được Thẩm gia ngầm tặng cho 5 vạn lượng, đương nhiên không bỏ công truy tra.

Kỳ thực dù không có số tiền này cũng chẳng ai lên tiếng. Dù sao có ai sạch sẽ đâu, cho nên chỉ cần không bị tóm tận tay thì cứ thoải mái mà tra, chẳng ai khai gì hết.

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui