Quan Cư Nhất Phẩm

Thẩm Mặc cảm giác cái tên này quen quen, nhưng không nhớ ra nghe ở đâu, cười nói:
- Gặp nhau là có duyên, ta thấy ngươi là một hào kiệt, cần gì nhớ chút việc nhỏ.

Hán tử kia cười hăng hắc:
- Nếu không có ngài giúp, hiện giờ tại hạ , khụ khụ ... Đã ở trong đại lao Thuận Thiên phủ rồi.

Thẩm Mặc thấy sắc mặt hắn rất xấu, quan tâm hỏi:
- Ngươi bệnh sao?

- Khỏe lắm.
Hán tử kia lắc đầu, định khoe khoang sức mạnh, không ngờ hai chân nhũn ra, may mà Hồ Dũng nhanh tay đỡ lấy không thì ngã dập mặt:
- Đại nhân tên này người nóng hầm hập, đúng là bệnh rồi ... Nếu không bệnh, đám huynh đệ chẳng giữ nổi hắn.

- Dọn đồ của hắn, đưa về nhà trước.
Thẩm Mặc cứ cảm thấy cái tên này quen quen, nên muốn đưa người về trước rồi hỏi.

Rời nhà tắm, Thẩm Mặc bảo Hải Thụy:
- Nhà huynh chẳng còn gì, tới nhà ta đi.

Hải Thụy lắc đầu:
- Hạ quan không hưởng nổi phú quý của đại nhân ... Đại nhân yên tâm, hạ quan không tìm cái chết đâu.

- Thế thì tốt.
Thẩm Mặc bấy giờ mới yên tâm để hắn đi.

Chia tay với Hải Thụy rồi Thẩm Mặc vội vã về nhà, sở dĩ y đi tắm trước là sợ để lại ấn tượng xấu với đám nhỏ, càng sợ khiến tiểu khuê nữ hoảng sợ.

Về đến nhà thì đã là trưa, vợ con đều mong ngóng từ lâu, cả nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ, tất nhiên đều cao hứng, quây quần ăn cơm đoàn viên. Trong bữa cơm Thẩm Mặc khen ba nhi tử một hồi, trọng điểm biểu dương Thập Phần và A Cát, nói bọn chúng đã lớn, hiểu chuyện rồi.

Hai đưa bé cắm đầu ăn cơm, tỏ ra cực kỳ khiêm tốn, sắc mặt Nhược Hạm cũng quái dị, tựa hồ không đồng tình lắm.

- Sao thế?
Thẩm Mặc hỏi vợ.

- Khó khăn lắm mới về được, hôm khác hãy nói.
Nhược Hạm trừng mắt nhìn hai thằng tiểu quỷ, thở dài:
- Khuê nữ lại không nhận ra chàng nữa rồi, có ai làm cha như thế không?

Thẩm Mặc thuận theo ý tứ của thê tử, bế lấy khuê nữ, trêu:
- Tiểu nha đầu đúng là quý nhân hay quên, mau gọi cha đi..
Kết quả Bảo Nhi chẳng hề khách khí khóc toáng lên, làm y luống cuống chân tay.

Mãi mới dỗ được khuê nữ, lúc này đã là chiều, Thẩm Mặc giao Bảo Nhi cho Nhược Hạm , nói:
- Ta tới phía trước thăm mấy vị tiên sinh, ăn tối xong sẽ về.

Qua thùy hoa môn tới thư phòng tiền viện, ba vị tiên sinh đều có mặt, không không khí có chút khác lạ.

Thẩm Mặc làm như không có chuyện gì đi vào.

Ba người đứng dậy hành lễ, Thẩm Mặc đáp lễ, nói:
- Ba vị tiên sinh vất vả rồi, tám tháng qua toàn dựa vào các vị cả.

Hàn huyên qua loa một chút, đề tài kia vẫn không tránh nổi, Thẩm Minh Thần xấu hổ nói:
- Đang muốn xin lỗi đại nhân, ngài biết chuyện Tam Công Hòe rồi chứ?

- Biết.
Thẩm Mặc gật đầu, ba người họ không thương lượng với y, sửa đổi kịch bản của cuộc biện luận, thay những lời chấn động cả kẻ điếc thành lời không đau không ngứa, giải thích lại "quân quân thần thần", nói không thể chỉ yêu cầu thần dân trung hiếu một chiều với quân vương, mà hoàng đế cũng phải trọn nghĩa vụ với bách tính.

Dù ngôn luận rất kinh người, nhưng căn bản không dao động quân quyền tối cao vô thượng, khi đó Thẩm Mặc thực sự rất tức giận.

- Vì sao?
Thẩm Mặc hỏi:
- Các vị không định giải thích cho ta à?

- Vì đại nhân quá mạo hiểm.
Vương Dần thản nhiên nói:
- Đi ngược lại phương châm chúng ta định ra, vì tránh công sức của ngài bị hỏng trong sớm tối, nên tại hạ mới bỏ đi nội dung quá khích. Tại hạ cho rằng như thế là đúng, trong thư không tiện giải thích, đành tự ý quyết định.

- Tiên sinh không thấy như thế chẳng gây ra được chút gợn sóng nào sao?
Thẩm Mặc cau mày.

- Tại hạ lại thấy vừa vặn, đại nhân, mộng tưởng của ngài là mộng tưởng của chúng tôi, xin hãy tin tưởng chúng tôi.

- Chúng tôi vì chuyện này thương lượng nhiều ngày.
Dư Dần tiếp lời:
- Đồng thời nghĩ ra kế hoạch toàn vẹn, mời đại nhân xem xét.
Đương nhiên thứ này không thể viết ra giấy, phải nhờ hắn dùng miệng trình bày.

- Rửa tai lắng nghe.

- Muốn trừ họa hại thì phải truy cứu tới cái gốc của nó.
Dư Dần nghiêm túc nói:
- Đại Hiến Chương tất nhiên là châu ngọc, nhưng nước Anh cách xa vạn dặm, tình hình lẫn chính thể khác xa chúng ta, nếu như cứng nhắc áp dụng sẽ thành trái đắng. Muốn thực hiện quân thần đồng trị ở Đại Minh, thì phải cho mọi người biết, vì sao 2000 năm qua đều là quân vương độc trị.

- Quan trọng là ở hai chữ "Tần chế", mặc dù triều Tần tiêu tan mau chóng, nhưng văn hóa chính trị của nó lưu họa cho đời sau tới 2000 năm chưa tan. Doanh Chính chết, Tần triều diệt nhưng Tần chế truyền đời mãi mãi, cuối cùng "pháp lý nho biểu" trị thiên hạ biến thành "tam cương ngũ thường" kiềm chế vạn dân bách tính.

- Hạch tâm của Tần chế là thần thánh hóa quân quyền, Tần vương tự xưng hoàng đế, còn xưng là "chân long", là "thiên tử". Giúp những lời nói dối của ông thành "công lý" là hai kẻ truyền nhân của Tuân học, Hàn Phi và Lý Tư. Hai người này ngoài nho trong pháp, cổ xúy lấy hình phạt tàn bạo thực hiện cái gọi là cương thường. Một mặt trắng trợn thông qua hình phạt nghiêm khắc kiềm chế thần dân, một mặt thông qua các loại nghi thức tế tự, xác định địa vị sùng cao của hoàng đế, cuối cùng ép dân chúng thừa nhận quân quyền bất khả xâm phạm của hoàng đế . Đại Tống luật cũng thế, Đại Minh luật cũng vậy, không có bất kỳ một điều nào kiềm chế hành vi hoàng đế, sinh sát đều nằm trong một ý niệm của ông ta.

- Nói rất hay.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Cho nên xưa nay ta khinh bỉ lời biện luận "minh quân" và "hôn quân" của đám sĩ đại phu, khác nhau chẳng qua là một chút mà thôi. Toàn bộ vẫn dựa vào tố chất con người và lương tâm hoàng đế.

- Mà trong hoàn cảnh chí cao vô thượng, giàu có không gì không có, mốn dạy ra một hoàng đế tốt gần như là bằng không.
Dư Dần tán đồng:
- Cho nên thời bình chỉ là ngẫu nhiên, loạn là đương nhiên.

- Vậy chẳng phải đã có đáp án rồi sao?
Vương Dần trầm giọng nói:
- Thần hóa quân quyền, chính là bí mật độc trị của vua, muốn phá vỡ sự độc trị này phải phá vỡ sự thần hóa của nó.

- Mà qua hơn 2000 năm, loại thần hóa này đã biến thành một loại tiêu chuẩn cụ thế, thành công lý không được chất vấn. Một, hoàng quyền do trời ban; hai, hoàng quyền vô hạn; ba, hoàng quyền hoàn mỹ. Không phá vỡ ba công lý lớn này, không dao động đượng quân quyền, càng không nói tới cương thường.

- Chúng ta muốn đạt được mục đích phải đảo lộn ba đại công lý đó, cho nên chúng tôi diễn giải lại "quân quân thần thần", đề xuất hoàng đế muốn được thiên hạ trung hiếu, tiền đế là phải bỏ sức cho thiên hạ. Tức phủ định hoàng quyền vô hạn, phủ định hoàng quyền hoàn mỹ.

- Thực ra đầu tiên ta đưa ra cách nói "thượng cổ vô quân vương, thiên hạ cùng trị vì, là phủ định hoàng quyền do thần ban.
Thẩm Minh Thần nói:
- Nhưng hai vị lại phủ quyết, nói như thế nhất định sẽ gây phiền phức, phải làm dần từng bước một.

- Theo bố trí của đại nhân, biện luận Tam Công Hòe chỉ là bước đầu trong kế hoạch.
Sợ Thẩm Mặc không chịu nổi, Dư Dần nịnh:
- Tiếp theo thư viện, trường học, báo chí Giang Nam sẽ tiếp tục thảo luận cuộc biện luận này, từng bước một, lâu thì năm ba mươi năm, nhanh thì mười hai mươi năm, sẽ phá bỏ mê tín về quân quyền.

- Quan trọng là phải dẫn dắt suy nghĩ của sĩ lâm, thực ra người bất mãn với hoàng quyền ngày một nhiều, chỉ là mọi người chưa nghĩ ra mà thôi, đợi chúng ta mở toang cánh cửa.
Vương Dần tổng kết.

Thẩm Mặc cảm khái từ tận đáy lòng:
- Ta kém xa chư vị.
Y luôn cho rằng bằng vào hơn 500 kiến thức, mình nhìn mọi thứ rõ hơn người xưa. Hiện giờ ba vị đại tài dùng hành động thực tế cho y biết, chỉ cần mở một cách cửa sổ cho họ, hạ trả lại cho y một thế giới.

Ba người vội khiêm tốn:
- Không có đại nhân nhìn xa trông rộng, trình bày "quân thần đồng trị", chúng tôi cả đời không nghĩ xa như thế.

- Lời cần nói đã nói.
Lúc này bệnh kiêu ngạo của phần tử trí thức trỗi dậy, Vương Dần chắp tay:
- Nếu đại nhân vẫn trách thuộc hạ tự ý quyết định thì cứ giết người bịt miệng đi.

Thẩm Mặc bật cười:
- Thập Nhạc công nói gì đó, đạo lý này ta sớm nghĩ thông rồi, đang muốn cám ơn ba vị đây.
Rồi thân thiết nắm tay Vương Dần:
- Còn rất nhiều việc phải phải dựa vào Thập Nhạc công mưu định.

Vương Dần lúc này mới thấy thoải mái hơn:
- Đại nhân khí độ như thế, mỗ sao chẳng lấy thân báo đáp.

Thẩm Minh Thần sởn gai ốc lẩm bẩm:
- Quen biết bao lâu rồi còn làm trò này ...
Khiến cả hai người đều xấu hổ.

Để che giấu xấu hổ, Vương Dần nói lảng đi:
- Đại nhân, không có quyền lực của ngài đảm bảo, hạt mẩm của chúng ta gieo ở Giang Nam sẽ chết yểu, cho nên ngài phải mau chóng nắm quyền lực, chủ đạo phương châm chính sách của Đại Minh.

Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
- Trong nội các có tứ đại thiên vương, ngoài có Dương Bác .. Đừng nói bọn họ, lục bộ thượng thư cũng xếp trước ta.

Dư Dần xen vào:
- Nếu chấp hành Gia Tĩnh di chiếu, sẽ có rất nhiều lão thần trở lại, lúc đấy đại nhân càng bị đẩy ra sau.

Lúc đó trước mặt Thẩm đại nhân sẽ là đủ các loại lão quái vật, đường phấn đầu vừa nhìn thấy chút ánh bình minh, tức thì bị bao phủ thêm ba chục năm nữa.

Vấn đề này rất đáng sợ, mới nghĩ thôi y cảm thấy toát mồ hôi lạnh.

Vương Dần nói:
- Khẳng định Từ Giai có suy tính này.

Thẩm Minh Thần cười ha hả:
- Đổi lại là tại hạ cũng sẽ làm thế, những vị lão thần bị cách chức ngồi nhà kia vốn tưởng rằng kiếp này thế là hết, giờ đột nhiên được sống lại, sao chẳng mang ơn Từ Giai. Có đám người này bảo vệ, Cao Củng hay Thấp Củng cũng sang lề đứng hết ... Ài, nếu thế chẳng phải đại nhân cũng thảm sao? Chẳng lẽ không có cách nào giải quyết?

- Hiện nay chỉ có cách tiên hạ thủ vị cường, nghĩ cách tiến lên thật nhanh.
Vương Dần trầm ngâm.

Ba người đang bàn luận say xưa thì Thẩm Mặc lên tiếng:
- Trong cung Từ các lão đề nghị với ta, muốn ta làm lễ bộ thượng thư, sau đó nhập các.

- Ông ta làm gì tốt như thế?
Thẩm Minh Thần hoải nghi.

Vương Dần cũng không tin:
- Không phải kế hoãn binh chứ?

- Chắc là thật.
Thẩm Mặc chưa trả lời, Dư Dần đã khẳng định:
- Nhưng Từ các lão không phải vì đại nhân, mà vì Trương Cư Chính, nếu những lão thần kia về thì Trương Cư Chính đâu có ngày ngoi lên.

- Cho nên Từ Giai rất có khả năng thao túng Trương Cư Chính nhập các trong thời gian ngắn.
Thẩm Minh Thần choàng tỉnh:
- Nhưng thanh danh công trạng tư cách của Trương Cư Chính quá mỏng, bách quan chắc chắn không phục, đó là nguyên nhân ông ta đẩy đại nhân lên, bách quan sẽ không nói gì, nhưng chỉ cần đại nhân nhập các, thì Trương Cư Chính hưởng lợi, vì ngài ít hơn hắn những mười tuổi, không ai lấy tư cách ra ý kiến được nữa.

Vương Dần nói:
- Từ Giai chắc chắn khi đó sẽ an bài cả hai cùng nhập các, Trương Cư Chính lúc đó sẽ xếp trên đại nhân, vì hắn trúng tiến sĩ trước ngài 12 năm.

Ba vị mưu sĩ phân tích từng chút một, làm Thẩm Mặc giải được câu đố:
- Thì ra là thế, xem ra Từ các lão đang chơi một ván cờ rất lớn.

Thẩm Minh Thần cảm khái:
- Trước khi đương kim nắm được triều chính, chỉ có Từ các lão có tư cách đánh cờ, Cao củng dù cỏ hùng hổ cũng chỉ là quân xe diễu võ dương oai thôi ... Đáng cười ông ta không tự lượng sức, mơ tưởng quyết đấu với người đánh cờ.

Vương Dần lắc đầu:
- Cao Củng tuy giờ không bằng Từ Giai, nhưng ông ta chiếm cả thiên thời địa lợi nhân hòa, về lâu dài ta coi trọng ông ta.

Điều Thẩm Mặc muốn biết là:
- Quan hệ giữ ta và hai người bọn họ đều không tệ, nếu nhập các thật phải làm sao?

Vương Dần cười:
- Thuộc hạ tặng ngài tám chữ nữa :" Ngoài theo Hoa Đình, trong kết Tân Trịnh", như thế mới đảm bảo ngài không bị gạt khỏi trung tâm quyền lực.

- Vấn đề là dù ta có theo Từ Giai, ông ta cũng không đối xử với ta như Trương Cư Chính.
Thẩm Mặc nói ra vất đề làm y uất ức nhất.

- Ha ha ha, chúng tôi đã thảo luận qua chuyện này, đó là vì phương pháp của ngài không đúng.

- Tức là sao?
Thẩm Mặc hỏi.

Thẩm Minh Thần hỏi ngược lại:
- Ngài thử nghĩ xem, vì sao ông ta coi trọng Trương Cư Chính như thế.

Thẩm Mặc trầm ngâm:
- Vì hắn rất ưu tú.

- Ngài còn ưu tú hơn hắn.

- Vì ông ấy tin, Trương Thái Nhạc thích hợp làm truyền nhân ông ta hơn.
Thẩm Mặc nghĩ lý do khác:
- Hoặc thích hợp với Đại Minh hơn.

- Đúng.
Thẩm Minh Thần gật đầu:
- Từ khi hai người họ thành sư đồ, Từ Giai luôn coi hắn là người kế thừa hiển nhiên, hai mươi năm qua luôn dốc sức rèn dũa hắn.

- Theo thuộc hạ biết năm xưa Trương Cư Chính là người rất rất coi trọng danh tiếng, hắn không ưa chuyện sư phụ qua lại với Nghiêm Tung, muốn liều với họ Nghiêm, từng viết thư cho Từ Giai, "dù chí có tan theo mây, nuối tiếc truyền đời cũng thống khoái."

Thẩm Mặc còn nhớ lúc mới gặp Trương Cư Chính thì hắn quang minh lỗi lạc nhường nào, chớp mắt mười năm qua, đúng là hắn đã thay đổi quá nhiều.

Hiển nhiên là bị Từ Giai ảnh hưởng, mài đi cá tính của hắn, khiến hắn trở nên biết nhẫn nhịn và âm độc. Chỉ có thể mới thành công trong đấu tranh chính trị.

- Rất nhiều cơ mật quốc gia vốn không nên nói cho hắn, Từ Giai cứ thương lượng, thật ra ông ta có chủ ý sẵn rồi, đợi hắn nói ra đề bồi dưỡng đó thôi.

- Đúng, Từ Giai trút bao nhiêu tâm huyết lên hắn vì muốn rèn lên một người nối nghiệp lý tưởng. Cho nên đại nhân đừng buồn, ai bảo ngài tới muộn hơn hắn 12 năm.

Thẩm Mặc hỏi:
- Tiên sinh còn chưa nói tại sao phương pháp của ta không đúng.
Phần tử trí thức là thế, cứ thích vòng vo.

- Vì ở nhà ông ta ở Tô Châu, cho nên rất rõ thế lực của ngài, ông ta thà nâng đỡ người nối nghiệp không có thể lực gì, tiện bề khống chế.
Thẩm Minh Thần giải đố:
- Nhưng hắn cũng không hoàn toàn làm Từ Giai hài lòng, có một điểm hắn kém đại nhân là hắn không tin Vương học, còn Từ các lão ra sức thúc đẩy Vương học. Ngài nên lợi dụng điều này, giương cao ngọn cờ Vương học. Để Từ Giai biết ngài mới là truyền nhân của ông ta, chúng ta cũng có thể thừa cơ làm việc của mình.

Thẩm Mặc vỡ lẽ.

Cùng ba vị tiên sinh dùng cơm tối xong Thẩm Mặc liền về hậu viện, dù sao đã lâu chưa về nhà, không thể ở tiền viện quá lâu.

Khi sắp tới cổng, đột nhiên Thẩm Mặc nhớ ra một việc hỏi Hồ Dũng:
- Mời đại phu chưa?

- Rồi ạ, người đó bệnh quá nặng, đại phu cũng không nói chắc.
Hồ Dũng lấy ra một quyển sách:
- Cái này tìm được trong hành trang của hắn, xem ra tên gia hỏa này không lừa người, đúng là võ tướng thế tập.

- Liêu Đông, Lý Thành Chương ...
Thẩm Mặc ghé tới bên đèn xem, đột nhiên vỗ mạnh vai Hồ Dũng:
- Nhớ ra rồi.
Thảo nào y quen cái tên này thế, vì y từng xem một bộ phim Thái tố bí sử, nói về Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mà vị thái tổ Đại Thanh lợi hại vạn phần này ở đầu phim là nô lệ trong phủ tổng đốc Liêu Đông của Lý Thành Chương, còn bị Lý Thành Chương nhốt vào lồng với hổ làm võ sĩ giác đấu ...

Dù thiếu kiến thức lịch sử, y không biết công tích của Lý Thành Chương, nhưng có thể chơi đùa Nỗ Nhĩ Cáp Xích khi đó là nhi tử tù trưởng Nữ Chân như thế, hẳn là nhân vật lợi hại.

"Nếu thông qua hắn, giết Nỗ Nhi Cáp Xích." Thẩm Mặc bắt đầu YY " Chẳng phải xong hết mọi việc sao?" Đương nhiên chỉ nghĩ thế thôi, y chưa ngây thơ tới mức giết một Nỗ Nhi Cáp Xích có thể ngăn được Nữ Chân quật khởi.

Nhưng Thẩm Mặc tin chỉ cần có phương pháp thỏa đáng vẫn có thể áp chế được sự quật khởi đó.

Song dù thế nào thì Lý Thành Chương cũng là nhân vật quan trọng.

"Phải coi trọng." Thẩm Mặc thầm quyết định, trả quyển sách cho Hồ Dũng:
- Trả về chỗ cũ, chiếu cố Lý tiên sinh cho thật tốt, mai ta đi đón Lý tiên sinh về xem bệnh cho Lý tiên sinh.

Hồ Dũng đầu to như cái đấu.

Qua thùy hoa môn, thấy một bóng người đi đi lại lại dưới gốc cây, Thẩm Mặc hỏi:
- Ai đấy?

- Lão gia, là thiếp thân.

- Nhu Nương à?
Thẩm Mặc nhìn bóng hình yểu điệu đó, mỉm cười:
- Muộn như thế sao còn ở ngoài?

Nhu Nương đi tới trước mặt Thẩm Mặc, ánh trăng trong chiếu lên người nàng, trông càng trở nên mảnh mai mềm yếu, nàng rụt rè nhìn Thẩm Mặc, môi mấp máy lại thôi.

Thẩm Mặc lòng trào dâng yêu thương, đưa tay vuốt gò mà lạnh lẽo của nàng, dịu dàng nói:
- Giữa chúng ta còn có gì phải ngại.

Cảm thụ được sự ấm áp của y, Nhu Nương khép mắt lại, như muốn thu lấy sức mạnh trong đó, lấy dũng khí nói:
- Thiếp thân biết lão gia không thích gia quyến hỏi tới chính sự, nhưng thiếp thân không nhịn được.

"Ồ" Thẩm Mặc cười nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, nói:
- Xem ra Tiểu Nhu Nương có chuyện muốn nói với tướng công.
Rồi kéo nàng tới đông sương phòng:
- Hay là vào phòng nói đi.

- Thôi nói ở ngoài vậy, phu nhân đang đợi mà.
Nhu Nhương lí nhì nói:

- Không sao, còn sớm mà.

- Vậy thiếp thân nói nhanh một chút.
Nhu Nương cúi mặt xuống.

- Nói chậm một chút cũng được.
Thẩm Mặc cười ha hả, nhìn thấy một bóng người, liền nói:
- Này ai kia, bảo phu nhân, đêm nay ta ở đông phòng.

- Đừng.
Nhu Nương cuống lên:
- Lão gia cứ về đi, chuyện không gấp, hôm khác nói cũng được.

- Lằng nhằng.
Thẩm Mặc vờ giận làm Nhu Nhương sợ hãi không dám nói nữa mới ôm vai nàng bảo:
- Đi nào, vào phòng nói chuyện.

Bất kể miệng nói gì, nhưng đêm đầu tiên về nhà Thẩm Mặc ngủ ở chỗ nàng, Nhu Nương vui từ tận đáy lòng, cho nên vừa đóng cửa lại, toàn thân như muốn bay lên, kéo Thẩm Mặc ngồi xuống ghế, ôn nhu nói:
- Lão gia mệt cả ngày rồi, trước tiên tắm rửa thả lỏng đã.
Sai nha hoàn thiếp thân:
- Hàm Yên, cùng ta đi pha nước cho lão gia.

- Không cần.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Hôm nay tới nhà tắm rồi, còn sạch lắm.

- Vậy thiếp thân rửa chân cho lão gia.
Nhu Nương nhất định phải làm gì đó mới chịu, lại bảo Hàm Yên:
- Ngươi nghỉ sớm đi.
Hàm Yên mím môi cười, nhún eo thi lễ rồi, đi ra đóng cửa lại.

Hàm Yên đi rồi, Nhu Nương vào gian trong bê ra một cái chậu gỗ, cái chậu khá nặng, dù không có nước đủ làm nàng cố hết sức.

Thẩm Mặc vội đi nhanh tới đón lấy, trách:
- Nàng mảnh mai như thế, làm việc nặng sao được?

- Nô gia thật vô dụng.
Nhu Nương thè lưỡi ra, đi pha nước, những chuyện này vốn toàn do nha hoàn làm, hôm nay nàng có việc khác nên đuổi nha hoàn đi sớm.

- Được rồi, đứng đó.
Thẩm Mặc kéo nàng lại, lấy miếng vải lót tay nhấc ấm nước lên:
- Cẩn thận bị bỏng, hôm nay sao cứ như người mất hồn vậy.

Nhu Nương cúi đầu xuống, giọng như muỗi kêu:
- Người ta thích thế.
Rồi ấn y ngồi xuống, pha nước vào chậu, một mùi hương gỗ Tùng thơm ngát theo hơi nước bốc lên.

Thẩm Mặc hít sâu một hơi, khoai khoái khép mắt lại:
- Chậu mới phải không?

- Lão gia đúng là biết hàng, cái chậu này chưa dùng bao giờ.

- Ừm, dùng qua một lần là không còn vị này nữa.
Có thể thấy Thẩm lão gia rất biết hưởng thụ.

Nhu Nương pha nước xong, đặt ghế nhỏ đằng sau, yểu điệu ngồi xuống, ánh mặt dịu dàng nhìn y:
- Thiếp thân hầu hạ lão gia rửa chân.
Nàng vén tay áo, lộ ra hai đoạn ngó sen trắng nón, nhẹ nhàng bóp chân cho Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc ngâm chân trong nước, đôi bàn tay nhỏ đi tới đâu, mỏi mệt tan tới đó, toàn thân thả lỏng, dựa vào lưng ghế, có vẻ hết sức thư thái, giọng kéo dài lười nhác :
- Không phải có chuyện muốn hỏi sao?

- Vâng..
Nhu Nương đáp một tiếng, lực đạo ở tay lúc nặng lúc nhẹ, không còn chuẩn xác nữa.

Thẩm Mặc đợi một lúc, không thấy nàng nói, liền cất giọng đầm ấm:
- Nàng theo ta hơn mười, trong lòng ta nàng cũng là thê tử vậy, có gì cứ nói ra, dù có gì không ổn, cũng không truyền được ra khỏi cảnh cửa này.

Được y cổ vũ, Nhu Nương ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ hơi nước, hỏi:
- Thiếp thân nghe tiên đế ban di chiếu, muốn đánh giá lại quan viên bị oan triều Gia Tĩnh, phải không?

- Ừ, nàng hỏi làm gì?
Thẩm Mặc hơi cau mày lại.

- Thiếp thân, thiếp thân chỉ muốn biết..
Nhu Nương khóc uớt vạt áo.

- Đừng khóc, đừng khóc.
Thẩm Mặc vội lau nước mắt cho nàng:
- Ta nói là được, tân đề đăng cơ cũng nhắc lại chuyện này, không phải là vì oan, mà là người can gián đắc tội ... Xem ra trong đó có thân nhân của nàng.

- Là chí thân.
Nhu Nương khóc nức nở:
- Là cha ...

Thẩm Mặc thở dài, kéo nàng dậy, ôm vào trong lòng:
- Cuối cùng cũng chịu nói ra tên nhạc phụ đại nhân rồi sao?

Nghe y nói tới "nhạc phụ", người Nhu Nương run lên, lắc đầu:
- Thiếp thân không xứng nhắc tới tên tiên phụ.

- Đáng đánh.
Thẩm Mặc lòng đau xót, biết nàng thân là nữ nhi quan gia, lại luân lạc thành tỳ nữ, khẳng định cảm thấy xỉ nhục, nói:
- Đó không phải là lỗi của nàng, hơn nữa hiện giờ nàng là sắc mệnh phu nhân, đâu làm mất mặt nhạc phụ.

Thẩm Mặc hiểu lòng người như thế, Nhu Nương cảm động phục bên tai y nỉ non:
- Cha thiếp họ Tằng, tên Tiển, là tổng đốc tam biên...

Đợi được đáp án muốn biết từ mười năm trước, dù Thẩm Mặc chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Thẩm Mặc vẫn chấn động, hồi lâu mới nói lên lời:
- Nàng là nữ nhi của Tằng đại soái?

Nói ra được bí mật bao năm, Nhu Nương như bị rút hết sức lực, cuộn mình trong lòng Thẩm Mặc, người run run, hiển nhiên lại nhớ về ngày tháng đau thương kia.

Thẩm Mặc nhè nhẹ vỗ lưng nàng:
- Qua hết rồi, Tằng đại soái sẽ mau chóng khôi phục lại danh dự, nàng sắp quay về làm Tằng đại tiểu thư.
Rồi mặt đầy lo lắng hỏi:
- Nàng sẽ không bỏ ta đi chứ?

Nhu Nương lắc đầu, nép vào lòng y thủ thỉ:
- Thiếp là Nhu Nương, không phải Tằng đại tiểu thư, vĩnh viễn là Nhu Nương.
Đột nhiên lại ngẩng đầu lên:
- Lão gia, chuyện này đừng nói cho phu nhân, được không?

Thẩm Mặc cười:
- Nàng cả nghĩ rồi, Nhược Hạm rất rộng lòng.
Địa vị nữ thương nhân kém quá xa tiểu thư con quan, Nhu Nương không muốn vì sự so sánh không đáng đó phá hỏng cuộc sống bình an hiện tại.

- Để thiếp tự nói cho phu nhân vậy.
Nhu Nương nghĩ rất kỹ, nếu Thẩm Mặc nói, chẳng may Nhược Hạm tưởng nàng muốn tranh sủng thì hỏng, chọn ngày nàng tự giãi bày thì hơn.

- Được, ta vờ như không biết.
Thẩm Mặc cười khà khà:
- Lão gia hiểu mà.

Nhu Nương gật đầu nở nụ cười như nụ hoa mới nở, làm tim Thẩm Mặc xốn xang, cổ hỏng khô rang, hai người ôm ấp nhau, sớm làm lửa dục trong lòng bốc cao rồi.

Nhu Nương há chẳng phải thế? Thêm vào bí mất chôn chặt dưới đáy lòng bao năm, toàn thân nhẹ nhõm, trở nên nhạy cảm, trong ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Mặc, ánh mắt nàng trở nên mông lung, môi hồng khẽ hé ra ... Như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nằm yên cho y âu yếm vuốt ve.

Người cửa sổ mây dày che kín trắng sao, như thẹn thùng bởi cảnh xuân hừng hực lửa trong phòng.

Mây tan mưa tạnh, Nhu Nương si ngốc dựa vào lòng Thẩm Mặc, như đang nghĩ gì?

- Nghĩ gì thế?
Thẩm Mặc vuốt ve tấm lưng ngọc của nàng hỏi.

- Thiếp thân đang nghĩ, một người nho nhã như lão gia, sao vừa rồi lại hung bạo như vậy?
Vừa được hưởng niềm vui cá nước, Nhu Nương lớn gan hơn nhiều, ghé vào tai y cười khúc nhích.

- Nhịn lâu quá mà, sau này lại nho nhã.
Thẩm Mặc cười khổ.

- Kỳ thực , kỳ thực lão gia ở bên ngoài có .. Một chút cũng không sao.
Nhu Nương ôm lấy cổ y, ỏn ẻn nói:
- Phu nhân cũng ngầm cho phép mà.

- Ha ha, giờ ta không còn cái tuổi thiếu niên phóng túng nữa ...
Thẩm Mặc thở dài:
- Hơn nữa, đó đều là nữ tử đáng thương cả, ta không nỡ lòng nào đùa bỡn...
Nói câu này trong lòng y hiện ra một bóng hình xinh đẹp cô độc, tức thì ngây dại.

Nhu Nương sao chẳng biết y nghĩ tới chuyện thương tâm, nghĩ :" Chẳng trách bao năm qua lão gia không ra ngoài tìm hoan lạc nữa, thì ra đều vi nữ nhân kia."

Thẩm Mặc tỉnh lại, hôn khẽ lên mái tóc của nàng:
- Ta cũng có chuyện muốn thương lượng với nàng.

- Lão gia cứ nói là được, chỗ thiếp thân cần gì phải thương lượng?
Nhu Nương dựa vào cánh tay Thẩm Mặc, sau một phen mây mưa hoang dại, nàng mệt tới sắp không mở mắt ra được nữa rồi.

Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Mặc làm nàng tỉnh lại ngay:
- Bệ hạ muốn tìm bạn học cho trưởng tử, nên hỏi thăm Bình Thường nhà ta.

Nhu Nương trở nên căng thẳng:
- Lão gia đáp thế nào?

Thẩm Mặc cười:
- Không phải ta đang hỏi nàng sao?
Lời này của y trái lòng rồi, hiển nhiên y đã đã có câu trả lời.

Nhu Nương thông minh sao chẳng hiểu:
- Nhất định cứ phải là Bình Thường sao? Nó mới năm tuổi ...

- Không nhất định.
Thẩm Mặc ngượng ngùng nói:
- Nhi tử của hộ bộ thị lang, tôn tử của Cao các lão, nhiều nhân tuyển lắm.

- Chuyện này là sao? Tốt hay xấu?
Nhu Nương nghe thế quan tâm ngay:

- Là đọc sách với hoàng tử, trẻ con mà, học một mình mau chán, cho nên phải có bạn. Đương nhiên là chuyện tốt, hoàng tử tương lai sẽ là thái tử, dạy người là sư phụ tốt nhất thiên hạ mà nhà ta không mời nổi, là lãi lớn đấy.
Thẩm Mặc hạ giọng xuống:
- Lại nói, thành bạn thủa nhỏ với thái tử, nàng nói có lợi cho Bình Thường không?

Nhu Nương suy tính thiệt hơn, vừa lo con còn nhỏ, không nỡ xa rời, lại thấy đây là cơ hội hoàng kim của con, không muốn vứt bỏ, liền hỏi:
- Có thể về nhà mỗi ngày không?

- Chắc chắn là không được, còn có giờ học sáng mà, khi đó cửa cung còn chưa mở.

- Vậy thiếp không được gặp con nữa sao?
Vành mắt Nhu Nương đỏ lên.

- Không tới mức đó, mỗi tháng thế nào cũng có thể về nhà vài ngày.
Nhớ lại lúc dạy học cho Long Khánh, hơi chút là hắn kêu bệnh xin nghỉ, Thẩm Mặc khẳng định:
- Sẽ thường được nghỉ.
Hi vọng vị hoàng đế quý trọng thân thể của mình như thế, cũng thương nhi tử của mình.

- Vậy, lão gia quyết đi.
Nhu Nương thấy Thẩm Mặc không nói, nghĩ y đang khó xử:
- Thiếp thân chấp nhận hết.

- Ừm, chuyện này nói sau.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Không còn sớm nữa, ngủ thôi, sau này muốn ngủ nướng khó lắm.

- Vì sao?

- Nàng tưởng hoàng đế nào cũng không lên triều à?
Thẩm Mặc làu bàu một câu chìm vào giấc ngủ:
- Ngày tháng khốn khổ sắp tới rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc đang ngáy khò khò thì Long Khánh đế lại mất ngủ, chẳng phải vì cung thất to lớn làm hắn ngủ không quen, mà thấp thỏm vì tảo triều sắp tới.

Ban ngày diễn luyện vô số lần, tựa hồ chẳng khó gì, nhưng vừa nhắm mắt lại là thấy đám đại thần đỏ mặt tía tai cãi vã, làm hắn không sao chớp mắt được.

Lý nương nương bên cảnh cũng bị hắn làm không ngủ yên, lại chẳng thể nổi giận, đành kiên nhẫn an ủi, nhưng nói thế nào cũng vô ích, hờn dỗi nói:
- Cùng lắm coi các đại thần như củ cải là xong hết.

Long Khánh mắt sáng lên:
- Hay lắm, coi họ như củ cải, cô .. À không trẫm có gì phải lo.
Thế là lầm bẩm, một củ cải, hai củ cải ... rốt cuộc cũng ngủ được.

Lý nương nương thấy Long Khánh chẳng ngó ngàng tới mình lăn ra ngủ say, tức giận nhìn hắn, nói không ra tiếng :" Ngươi mới là củ cải ..."

~~~~~~~~~~~~

Hôm sau Thẩm Mặc vốn định ở nhà với vợ con thì lễ bộ lại phái người tới mời.

Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên, vì y vẫn đang thời gian nghỉ bệnh, chưa được triều định triều hồi, đáng lẽ không có bộ vụ nào tới mình mới đúng.

- Chuyện liên quan tới buổi tảo triều.
Hai lang trung mời y giải thích:
- Ân đại nhân mời ngài tới định đoạt.

Thẩm Mặc hiểu ra, vì y được coi là nhân tuyển hàng đầu cho lễ bộ thượng thư, cho nên Ân Sĩ Chiêm sợ chọc giận y, không dám tự quyết.

- Bảo Ân đại nhân định đoạt là được.
Thẩm Mặc không muốn làm người nhà thất vọng, càng không muốn chỉ chỏ người khác.

- Ân đại nhân nói, nhất định phải mời ngài tới, nếu không tảo triều xuất hiện sơ xuất, thì bộ mất mặt.

- Sao có sai sót được.
Thẩm Mặc cười:
- Cứ làm theo nghi thức là được.

Lang trung cười ngượng ngập:
- Chính vì không biết "nghi thức" thế nào mới mời đại nhân tới định đoạt.

Thẩm Mặc không từ chối được nữa, mời họ dùng trà rồi báo với người nhà.

~~~~~~~~~~~~~~~

Vợ con rất hiểu cho y, biết tân đề mới đăng cơ, có nhiều việc phải làm, giúp y thay quan phục, chuẩn bị kiệu.

Trong nha môn Ân Sĩ Chiêm cùng một đám lang trung đã đợi từ lâu, xúm xít xung quanh mời vào hậu đường. Sau khi hàn huyên qua loa, Thẩm Mặc vào chính đề:
- Chuẩn bị cho buổi tảo chiều ra sao rồi?

- Ài chẳng ra làm sao, nếu không đã chẳng cần làm phiền đại giá của ngài.
Ân Sĩ Chiêm cười méo miệng, nói với Hồng Lư tự khanh Cảnh Bình Đức:
- Cảnh đại nhân nói với bộ đường đi.

Cảnh Bình Đức chắp tay với Thẩm Mặc:
- Nói ra thật khó tin, triều ta gần 200 năm qua, lại không có ghi chú hoàn chỉnh về hội triều, trên Hội Điển cũng chỉ ghi chép qua loa vài việc, thiếu sót cực nhiều. Ban đầu đều dựa vào quan viên Hồng Lư tự đời đời truyền nhau, nhưng năm Gia Tĩnh tới 30 năm rồi chưa cử hành tảo triều , tới nay chẳng còn ai nhớ nữa, không biết nghi lễ có phù hợp năm xưa hay không? Cho nên mới đành nhờ tới bộ đường.

Hắn lấy ra mấy ví dụ, như thời gian tảo triều giờ sửu xếp hàng, giờ dần chuông vang, cửa cung mở, chỉ sơ qua vài nghi thức, phải đau đầu bổ xung.

Nghe hắn báo cáo, Thẩm Mặc nói:
- Không cần quá khẩn trương, nếu không có nghi thức cố định, có thể làm theo lễ pháp. Anh Tông, Vũ Tông cũng đã từng sửa nghi lễ triều hội.

Mọi người đều gật đầu xưng đại nhân anh minh, thực ra chuyện này bọn họ biết hết, chỉ đợi người tới chịu trách nhiệm thôi.

Thẩm Mặc cũng biết bọn họ tính thế, có điều lãnh đạo không chịu trách nhiệm thì ai chịu? Dù y có thể chối từ, nhưng sẽ mất lòng người, để lại tiếng xấu thì không hay.

Cho nên y không nói nhiều, bảo Hồng Lư tự viết ra quy trình lễ nghi, sau đó cho vào ống tay áo đứng dậy:
- Chuyện không thể chậm trễ, bản quan đi xin chỉ thị quốc lão.

Mọi người tiến y ra cửa.

Hai ngày tiếp đó, Thẩm Mặc lấy lý do thỉnh giáo nghi lễ, đi tới hết các phủ đại học sĩ, thượng thư ... Kỳ thực không cần thỉnh giáo nhiều người như thế, nhưng y có mưu đồ khác.

Thông qua phân tích của ba vị mưu sĩ, Thẩm Mặc đã quyết, nếu có cơ hội, có điều kiện, lại muốn nhập các, thì không thể ra vẻ thanh cao, đợi miếng bánh trên trời rơi xuống được.

Hoặc không làm, hoặc phải làm cho tốt, nhập các thị vào cho phong quang, hoành tráng, không thể trở thành thứ dồ cảnh được. Nên y tranh thủ cơ hội kéo gần quan hệ với các đại nhân nắm phiếu bầu, tuy thời gian ít, nhưng dưới tình huống không có đối thủ mạnh, chút giao tình cũng có tác dụng lớn.

Đương nhiên chính sự vẫn là số một, ban ngày y đi bái phỏng khắp nơi, buổi tối cùng các vị mưu sĩ thảo luận xác định nghi thức tảo triều.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới mùng 1 tháng 9.

Sáng sớm hôm đó, thành lâu các nơi đánh trống xong, đột nhiên trên đường phố trở nên huyên náo, các loại kiệu, xe ngựa, từ đường lớn ngõ nhỏ xuất hiện tới con đường đến Tử Cấm Thành.

Tiếng quát tháo tránh đường, tiếng vó ngựa vang lên không ngớt, đánh thức bách tính ngủ say, bọn họ vội vã chạy ra cửa nhìn thì thào với nhau:
- Bao nhiêu quan chạy đi đâu thế?
- Hay là chạy loạn?
- Chẳng lẽ người Mông Cổ đánh tới rồi.

- Bảo các ngươi thiếu kiến thức còn không phục.
Mấy vị lão nhân cao tuổi bày ra cái vẻ "bách sự thông":
- Các quan lão gia đi tảo triều đấy.

- Tảo triều? Giống như trong kịch sao?
Người trẻ tuổi hỏi.

Người già khoe khoang chuyện năm xưa:
- Năm xưa khi tiên đế còn là một tiểu thanh niên, cũng bằng các ngươi thôi, nhưng chăm chỉ lắm, ngày nào cũng đốt đèn lên triều. Về sau Dương các lão sợ tiên đế mệt, cho nên mới đổi giờ tảo triều. Thời đó ngày nào cũng thấy cảnh này.
Ông ta mặt đầy hạnh phúc:
- Chỉ nghe thấy tiếng động này mới thấy làm bách tính sướng hơn làm quan.
Rồi chui vào chăn ngủ tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui