Quan Cư Nhất Phẩm

Nhưng giờ chuyện đã thành ra như thế, đành kiên nhẫn đợi nó lắng xuống, dù sao y ở trong phủ ăn được ngủ được, không tin đám người kia chịu nổi ăn gió nằm sương.

Đương nhiên cũng không thể để thời gian trôi đi lãng phí, nên y nỗ lực xem tài liệu làm quen tìm hiểu công việc của bộ

Thấy đại nhân thăng chức không hề có vẻ đắc chí, lại càng thêm cẩn thận, ba vị tiên sinh vui vẻ, tận tâm tính mưu cho y, không ngại nói lời "thuốc đắng dã tật"

Thẩm Minh Thần nói:
- Mọi người bảo đại nhân hành sự không giống người trẻ tuổi, tuy đây mang ý khen. Nhưng tại hạ thấy không tốt, vì người phải làm việc theo thiên đạo, thế nào là thiên đạo " xuân sinh hạ trường thu tàng đông dưỡng", nhân sinh như thời tiết. Đại nhân đang tuổi xuân đắc ý, phải có tinh thần, phải có nhuệ khí, không cần quá thu mình, nếu không thành không hay.

Thẩm Mặc cung kính nói:
- Thụ giáo.

Dư Dần nói:
- Đại nhân bình dị dễ gần, đó là sở trưởng nhưng cũng là thói xấu của đại nhân. Quá dễ gần khó gây dựng quyền uy, lệnh hạ xuống, sẽ bị đùn đẩy, mặc cả. Tại hạ nghe nói, quản gia trước kia của ngài cưới mười hai phòng thiếp, nhưng ngài không nghiêm trừng, lại đưa hắn tới Thượng Hải tiếp tục tiêu dao. Hậu quả là kẻ có chút quyền lực trong phủ không ai không vơ vét đút đầy túi, làm hỏng thanh danh của ngài.

Thẩm Mặc toát mồ hôi:
- Thật sự nghiêm trọng như thế sao?

- Đúng vậy, nhất là thời gian ngài bị giam ở Bắc trấn phủ ti càng quá đáng, không tin ngài tra sổ sách trong phủ là biết. Thánh nhân nói "tề gia trị quốc", chứng tỏ hai điều này tương thông, đại nhân còn trẻ nếu cứ chỉ biết ôn hòa nhân từ, khó gây dựng lên quyền uy, làm việc khó gấp bội.

- Vậy phải làm sao?
Thẩm Mặc ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

- Lấy "nghiêm" làm đầu, bất kể thân sơ, có sai là phạt, nhưng ngoài nghiêm chấp pháp, phải cố gắng thể hiện sự nhân hậu của mình.
Dư Dần nghiêm nghị nói:
- Như Gia Cát Lượng chém Mã Tốc, đó là một chiêu ngự hạ cao siêu, nghiêm pháp kỷ, lại không tổn hại thanh dành của mình.

Thẩm Mặc tâm phục khẩu phục:
- Thụ giáo rồi.

Tới lượt Vương Dần, trong ba người ông ta có kiến thức cao nhất, cho nên mọi người im lặng lắng nghe ông ta nói.

- Bọn họ đều nói làm thượng cấp ra sao, vậy thuộc hạ nói làm thuộc hạ ra sao vậy.
Vương Dần thong thả nói:
- Thuộc hạ luôn nghĩ một vấn đề, đại nhân ưu tú như thế, vì sao trong mắt Từ các lão không bằng Trương Cư Chính.

- Vì bọn họ là cha con.
Thẩm Minh Thần cười hô hố, thấy không có ai hưởng ứng, xấu hổ nói:
- Điều tiết không khí mà.

Thẩm Mặc cười nói:
- Không giấu Thập Nhạc công, vấn đề này quấy nhiễu ta nhiều năm rồi, hẳn là quan nhiệm bất đồng, nhưng không có đáp án chính xác. Song ý tiên sinh hiển nhiên là vì ta không làm Từ các lão vừa ý.

Vương Dần chậm rãi gật đầu:
- Quan trọng là đại nhân ưu tú quá mức, bất kể tuổi tác, kinh nghiệm, công tích, quan hệ, cái nào cũng không thể bới móc được. Nếu thế mà không hài lòng thì Từ Giai còn muốn học sinh thế nào?

- Dạng như Trương Cư Chính còn gì nữa?
Thẩm Minh Thần lại không nhìn được nói kháy một câu.

Nhưng không ngờ lại được Thập Nhạc công tán thưởng:
- Quả nhiên là kẻ ngu nghĩ ngàn điều cũng học được một, Cú Chương nói đúng, đại nhân ưu tú, nhưng không phải thứ Từ các lão cần, nên uổng công.

- Vậy Từ các lão muốn loại người thế nào?
Thẩm Mặc hỏi:

- Muốn làm rõ vấn đề này phải làm rõ vì sao ông ta không tiếc công sức bồi dưỡng học sinh. Một mặt là vì ông ta mến tài, nhưng đa phần e là tính toán cho bản thân. Cứ nhìn Dương Đình Hòa, Trương Thông, Hạ Ngôn, Nghiêm Tung , những vị thủ phụ một thời phong quang vô hạn, nhưng sau sau cùng đều không có kết cục tốt đẹp. Nên ông ta phải lưu lại đường lui cho mình, vì thể có nhân tuyển ổn thỏa nhất, đưa người này lên đỉnh cao, để khi nghỉ hưu có thể bảo vệ ông ta và gia tộc của ông ta, đó mới là mục đích của Từ các lão.

- Xem ra Trương Cư Chính là nhân tuyển tốt nhất của ông ta rồi.

- Kẻ đó tâm trí cực cao, đạo làm thuộc hạ có thể nói là hoàn mỹ, chẳng trách Từ Giai dốc lòng với hắn. Trong ba người ắt có thầy ta, đại nhân phải học cái hay của hắn.

- Xin thụ giáo.

- Bản thân hắn cực có tài cán, thuộc hạ nghe nói Từ Giai gặp phải đại sự luôn tìm hắn thương lượng, tính mưu thay, không lần nào trật, cho nên được Từ Giai nể trọng. Nhưng hắn không sinh kiêu ngạo mà càng trở nên kính cẩn. Chuyện gì cũng hỏi trước, thông báo sau, chưa bao giờ tự quyết, chưa bao giờ có ý gây dựng thế lực riêng. Bất kể hắn làm gì công lao đều thuộc về Từ Giai, bất kể có thành tựu gì đều nói Từ các lão vun đắp ... Học sinh như thế, tất nhiên không phải lo gì, đương nhiên coi thành người mình.

- Ngược lại, đại nhân ngay từ đầu đã không coi Từ các lão là sư phụ, chưa bao giờ chủ động bái cáo, cũng không chú ý liên lạc tình cảm. Luôn cho rằng mình làm tốt sư phụ sẽ hài lòng. Kỳ thực ông ta không chỉ cần kết quả, mà càng cần ảnh hưởng lên của mình lên đại nhân, càng cần đại nhân trung thành. Nhưng đại nhân mở cấm biển, bình Cống Nam, hưng công thương, vinh diệu chỉ thuộc về đại nhân và tiên đế, có liên quan gì tới Từ các lão? Thậm chí đại nhân công càng cao, địa vị càng cao, khoảng cách hai bên càng lớn.

- Còn một điều nữa, cánh đại nhân đã cứng, vinh nhục của ngài , ông ta không định đoạt được nữa.
Thấy sắc mặt Thẩm Mặc khó coi, Dư Dần xen vào:
- Cảm giác này đương nhiên làm Từ các lão khó chịu, hơn nữa đại nhân không cần ông ta nữa thì ông ta làm sao thi ân cho đại nhân được.

- Quân Phòng không cần an ủi ta.
Thẩm Mặc thở dài:
- Thập Nhạc công nói một lời đánh thức người trong mộng, ta thường trách Từ các lão bất công, hóa ra do mình gây nên.

- Đại nhân không nên tự trách, dù sao hai người là sư đồ, chỉ cần sau này chú ý, quan hệ tất nhiên dần dần cải thiện thôi. Hơn nữa thuộc hạ nói những điều này không phải vì Từ Giai mà là vì một người.

- Cao Củng ư?
Thẩm Mặc ý thực được ngay.

- Đúng thế, người này được trời ưu ái, lại trẻ hơn Từ Giai nhiều, sớm muộn cũng nắm đại quyền, nhưng tính cương nghạch, khó sống chung hơn với Từ Giai nhiều, không cẩn thận là hậu họa vô cùng.

Thẩm Mặc gật đầu tán đồng, tưởng Vương Dần nói xong rồi, không ngờ ông ta lại hỏi:
- Còn việc liên quan tới mâu thuẫn giữa Từ Cao, không biết đại nhân tính thế nào?

- Không phải đã nói rồi sao, cả hai ta đều không đắc tội được, bọn họ đánh nhau tưng bừng ta cũng vờ như không thấy, không xen vào là được.

- Nếu bọn họ ép đại nhân phải tỏ thái độ thì sao?

- Vậy ta nói cảm ta các lão tín nhiệm, ta thành tâm hi vọng nội các hòa thuận đoàn kết. Hẳn bọn họ sẽ không mặt dày lôi ta xuống nước.
Thẩm Mặc cười.

- Đại nhân tinh thông quan đạo, cách này không tệ. Hai hổ tranh nhau, kẻ dưới đúng là không nên tỏ thái độ, nhưng nếu có thể thấy thắng bại của hai bên thì là chuyện khác.

- Từ Giai lợi dụng di chiếu lấy lòng thiên hạ, chuyến này phần thắng của Cao Củng không cao.
Thẩm Mặc cau mày:
- Nhưng ông ta và hoàng thượng tình như cha con, ai biết có ngày quật khởi không? Cho nên ta lo giờ ủng hộ Từ Giai, tương lai khó tránh khỏi bị Cao Củng báo thù, nên không muốn xen vào.

- Đại nhân đúng là người trong cuộc thì tối, thật ra có cách lưỡng toàn.

- Mau mau nói đi.
Thẩm Mặc nghe thế thì mừng rỡ.

- Quan trọng là tùy bệnh bốc thuốc, phía Từ Giai thì co ăn thuốc an thần, bên Cao Củng cho thuốc giải nhiệt, ngoài ra có chút cam thảo vào, sợ gì hậu di chứng.
Vương Dần mắt lấp lánh trí tuệ.

- Vừa tỏ rõ lập trường lại không đắc tội với Cao Củng, ngược lại tương lai kiểm chứng rồi sẽ được ông ta cho rằng có tầm nhìn, hối hận không nghe lời thuốc đắng dã tật.
Thẩm Mặc vỗ tay:
- Quả nhiên ba cây chụm lại lên hòn núi cao, đa ta ba vị tiên sinh.

Sáng sớm, sau trận mưa thu, bầu trời trong vắt ...

Thẩm Mặc và phu nhân rửa mặt xong ngồi bên bàn dùng bữa sáng, Nhu Nương vừa múc cháo cho hai người, vừa tranh thủ ăn ... Mặc dù Nhược Hạm đã bảo bao lần việc này giao cho nha hoàn làm, nhưng Nhu Nương nhất định tự làm.

Thẩm Mặc ăn cháo, hỏi:
- Vì sao không thấy hai thằng tiểu tử tới ăn cơm.

Nhu Nương khẽ đáp:
- Đi học sáng rồi, xem ra vị Lý tiên sinh này có chút đạo hạnh.

Nhược Hạm uống sữa bò trang viên đưa tới:
- Chẳng biết vị tiên sinh này trụ được mấy ngày.

- Yên tâm, đảm bảo là lâu, Lý tiên sinh không phải là người thường, đảm bảo giải phóng được cho nàng.

- Mong là thế.
Nhược Hạm thở dài:
- Thiếp muốn đem chúng tặng cho người ta luôn rồi, nhưng đoán chừng chẳng ai muốn đem sói vào nhà.

- Nghe nàng nói kìa, coi con mình như sói.
Thẩm Mặc cười khổ, lảng sang chuyện khác:
- Chuyện hôm qua ta nói với nàng, nàng nghĩ thế nào?

- Muốn thiếp xuất sơn cũng được.
Nhược Hạm nhướng mày liễu lên:
- Nhưng chàng phải đảm bảo thiếp làm cái gì chàng cũng không được can dự, nếu không thiếp thà ở nhà chiều chồng dạy con cho bớt nếp nhăn.

Dư Dần nói hai năm qua chuyện tham ô sản nghiệp Thẩm Gia vô cùng nghiêm trọng, cho nên Thẩm Mặc về hỏi phu nhân, Nhược Hạm nói, dù nàng không quản chuyện nữa, nhưng thủ hạ ngày cũ đã tới kêu khổ liên miên rồi.

Kỳ thực khi Nhược Hạm mới buông tay, vì cơ chế kiện toàn, kiểm toán nghiêm khắc, nên sản nghiệp Thẩm gia vận hành trơn chu, chuyện tham ô cực ít. Nhưng hai năm qua, thân thích ở phía Thiệu Hưng tới, còn cả đại di phụ, tiểu cửu tử của di thái thái , được an bài làm quản sự các nơi, chuyện làm ăn bắt đầu mất kiểm soát.

Những kẻ đó không hiểu kinh doanh là gì, nhưng lại là cao thủ tham ô, khiến chuyện làm ăn tốt đẹp lụi bại cả, còn kéo cả người trước kia không dám làm bậy cũng hỏng theo, nếu không chấn chỉnh, chuyện làm ăn của Thẩm gia sẽ hỏng hết.

Xét thấy tình hình nghiêm trọng, Thẩm Mặc chỉ đành đồng ý với thê tử, nhưng phải biết nàng có tính toàn gì.

- Chuyện làm ăn kia cơ bản đã thối nát hết rồi.
Nhược Hạm cứ như không phải nói chuyện nhà mình, cười duyên dáng:
- Ý thiếp là, đóng cửa hết.

- Đóng cửa? Đó là tâm huyết của nàng cơ mà.

- Còn cách nào đâu, ai bảo tướng công người ta muốn kinh thế tế dân chứ?
Nhược Hạm ném cho y một cái lườm quyến rũ:
- Chút hi sinh có là gì?

Thẩm Mặc choàng tỉnh:
- Chẳng lẽ ... Nàng sớm dự kiến được kết quả này?

Nhược Hạm che miệng cười, hiển nhiên rất đắc ý.

- Ha ha, ta coi thường phu nhân rồi.
Thẩm Mặc cũng cười lớn.

Kỳ thực sản nghiệp Thẩm gia từ không hóa có, đều do Nhược Hạm một tay gây dựng lên, cho dù nàng có ở xa ngàn dặm cũng có cách để theo dõi sát sao, há cho tiểu nhân làm loạn? Sở dĩ có cục diện hôm nay chỉ có một khả năng, là do nàng cố ý.

Vì sao Nhược Hạm lại trơ mặt nhìn tâm huyết của mình ngày một đi xuống, đó là vì bất đắc dĩ.

Trước tiên, Thẩm Mặc đã là thượng thư, dù vấn đề kinh tế không phải nguyên nhân căn bản khiến sĩ đồ hủy diệt, nhưng thường là thứ bị chính địch chọn để tiến hành đả kích.

Thẩm Mặc tuy thanh liêm, nhưng sản nghiệp quá lớn, khó tránh khỏi có kẻ nhòm ngó, Thẩm lão gia muốn an bài người, chưa từng tìm Thẩm Mặc, đều viết thư cho Nhược Hạm, làm con dâu sao có thể trái ý cha chồng.
Nhưng đưa những người này vào, nói không chừng khi nào đó bị người ta lợi dụng, mà tài sản thực sự của vợ chồng họ chẳng phải là công xưởng, vườn trà, hiệu lụa kia, mà là kinh tế tư bản không ai nhìn thấy được, cùng đội thuyền vũ trang trên biển khơi mênh mông ...
Còn tài sản bề ngoài chiếm tỉ lệ rất nhỏ, biện pháp đơn giản nhất là xử lý hết những thứ bắt mắt đó.

Biện pháp tốt nhất đương nhiên là chuyển cho người khác, nhưng vì liên quan tới thể diện của Thẩm Hạ, nếu nói bán là bán thì Thẩm Hạ còn mặt múi nào ra đường?
Chỉ e trong nhà chẳng an lành, vợ chồng Thẩm Mặc mang ác danh hám tiền quên nghĩa, càng không thể bán lại cho bọn họ, nếu không những kẻ đó tiếp tục lấy danh nghĩa Thẩm Mặc làm bậy.

Miếng bánh thơm phức trong mắt người khác với phu thê họ Thẩm lại là củ khoai nóng giữ không được, vứt chẳng xong.

Nhưng Nhược Hạm mười ba tuổi đã vật lộn trên thương trường, đám người kia làm khó được nàng sao? Nàng cứ mặc cho bọn chúng tham ô, nhưng ghi chép hết lại, đợi thời khắc tinh sổ tung hết ra.

Tới khi đó những kẻ ấy sẽ sợ hãi đi tìm Thẩm Hạ xin xỏ, Thẩm Mặc sẽ ra mặt làm người tốt, nói chỉ cần trả lại tiền sẽ không truy cứu trách nhiệm. Thấy y dễ dãi như vậy, đám người kia chắc chắn khóc lóc nói không trả nổi ... Ai dè Thẩm phu nhân đợi câu này của chúng.

Tiếp đó Thẩm Mặc vẫn ra vẻ nhân hậu, rộng lượng miễn trừ trách nhiệm cũng không bắt bọn chúng trả tiền, hình tượng Thẩm đại nhân càng thêm rực rỡ.
Nhược Hạm sẽ đứng ra nói việc kinh doanh thua lỗ quá lớn, đành bán sản nghiệp đi trả nợ, khẳng định đám người kia không dám mặt dày cản trở, càng không dám nói ta có tiền, bán cho ta.

Nhược Hạm sẽ khiến Thẩm gia triệt để tách biệt với công thương đất đai, giảm thiểu ẩn họa cho trượng phu.

Dùng giá nhỏ nhất đạt được tất cả mục đích, đó không chỉ bắt nguồn từ sự tinh minh của thương nhân, càng vì tình yêu của nàng với chồng đã hơn tất cả.

Hai phu thê đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp rồi quản gia Thẩm Nghiêm hớt hải chạy tới:
- Lão gia phu nhân mau đi xem xem, vị tiên sinh mới tới đánh gãy tay hai công tử rồi.

"Á" chiếc đũa trong tay Nhược Hạm rơi xuống đất.

- Không cần om xòm.
Thẩm Mặc vẫn bình tĩnh:
- Lý tiên sinh đâu phải người không biết nặng nhẹ.

Nhược Hạm chẳng còn nghe được gì, hai mắt đó hoe, giọng nghèn nghẹn:
- Mau đưa ta đi xem.

Thẩm Nguyên vâng lời muốn dẫn phu nhân đi.

- Không được đi.
Thẩm Mặc quát.

- Lão gia, đó là cốt nhục của người ...
Nhược Hạm nước mắt lã chã, nhưng vẫn đứng lại.

- Ta đã hứa với tiên sinh, tùy tiện quản giáo, tuyệt đối không can thiệp.
Thẩm Mặc nghiêm mặt lại.

- Hai đứa nó còn nhỏ, chẳng may có bề gì...
Nhược Hạm vừa lo vừa đau lòng.

- Đánh chết chúng nó ta cũng chấp nhận.
Thẩm Mặc quét mắt qua mọi người:
- Tất cả không được can thiệp, ai cố tình phạm vào, lập tức trục xuất khỏi gia môn.

Thấy lão gia thường ngày ôn hòa như biến thành người khác, tất cả im thin thít.

- Nếu chúng nó có làm sao thì chàng hối hận cả đời đi.
Y lấy ra uy nghiêm của gia trưởng, Nhược Hạm không dám làm trái, giận dữ nói xong bỏ đi.

Bữa cơm vậy là chẳng ăn tiếp được nữa, hạ nhân đưa mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao?

- Thay quan phục cho ta.
Thẩm Mặc lau miệng nói:
- Thẩm Nguyên, chuẩn bị kiệu, lão gia tới nha môn.
Mọi người như nhận thánh chỉ, tíu tít bận rộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui