Quan Cư Nhất Phẩm

Trong thư đường Thẩm phủ, Lý Thành Lương ngồi ngay ngắn sau bàn, vừa đọc Xuân Thu vừa liếc nhìn hai đứa bé mặt trắng bệch, thấy chúng trán rịn mồ hôi, nhưng cắn chặt răng không nói, trong lòng không khỏi tán thưởng :" Khi mình còn nhỏ không cứng rắn được như bọn chúng."

Tay A Cát và Thập Phần bị hắn bóp trật khớp rồi, đương nhiên là chúng tự chuốc lấy ...
Mấy ngày đầu hai bên chúng sống hòa bình, nhưng chúng mau chóng nhận ra, người này tựa hồ học vấn bình thường, nói tới đại nghĩa thánh nhân tựa hồ chẳng thấu triệt bằng mình.

Hai thằng nhóc liền cố ý đem vấn đề điêu ngoa cổ quái ra hỏi, muốn để hắn bêu xấu, Lý Thành Lương quả nhiên không trả lời được. Nhưng hắn là người trưởng thành, không thể nói không biết, còn nghiêm khắc phê bình bọn chúng tham điều sáo rỗng, sau đó bắt chép phạt Luận Ngữ, Đại Học mười lần để củng cố cơ sở.

Thấy hắn chẳng những không nhận mình kém mà còn trừng phạt, A Cát và Thập Phần tất nhiên kiên quyết không viết. Không viết thì ăn đòn, Lý Thành Lương dạy học không ra sao, nhưng đánh người là cao thủ, đánh hai thằng nhóc chết đi sống lại mà không ảnh hưởng tới viết chữ.

Đánh xong còn phải viết, viết không hết lại đánh, hai đại thiếu gia đã bao giờ bị hành hạ như thế? Liền quyết tâm dứt điểm vị dã thú tiên sinh này.
Bọn chúng qua quan sát, phát hiện ra mỗi sáng trước khi tiên sinh tới, gia đinh đều pha cho hắn một cốc trà.

Hai thằng nhóc thấy đây là cơ hội tốt, liền mua thuốc ngủ lợi hại nhất, tránh mua phải hàng giả, bọn chúng còn lấy thư đồng ra thí nghiệm, chỉ dùng chút bằng ngót út mà làm thư đồng ngủ tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Kiểm chứng xong bọn chúng tới sớm vờ đọc sách, đợi gia đinh pha trà xong, Thập Phần đi cánh cửa, A Cát liền mở nắp trà đổ thuốc vào.

- Tới đấy, tới đấy...
Thập Phần giục.

- Xong rồi.
A Cát xóa dấu vết rồi quay về chỗ ngồi.

Khi Lý tiên sinh tới thì hai đứa bé ngoan ngoãn ngồi đọc sách, đây là chuyện tốt, nhưng hắn thấy bất thường, hai đứa bé này dù tới sớm hơn hắn cũng chỉ trơ mắt nhìn, làm gì có chuyện chủ động đọc sách?

- Mặt trời mọc ở hướng tây rồi à?
Lý Thành Lương hỏi, nếu chuyên tâm đọc sách nhất định không nghe thấy.

- Tiên sinh, ở phía đông mà.
Thẳng ngốc A Cát ngó ra cửa sổ nói:

Lý Thành Lương thầm cười lạnh, không biết bọn chúng giở trò gì, liền trở nên cẩn thận, ngồi xuống bàn, theo thói quen đưa tay cầm cốc trà.

Hai đứa bé ánh mắt chuyển sang chén trà, thầm nói :" Uống đi, uống đi..." Bọn chúng tính cả rồi, chỉ cần tên gia hỏa này lăn quay ra, chúng sẽ cởi quần, đưa lên xe ném ra ngõ Bàn Cờ, không tin về sau hắn còn mặt dầy tới lừa ăn lừa uống nữa.

Lý Thành Lương ở trên cao quan sát được ánh mắt của bọn chúng, liền âm thầm quan sát chén trà, quả nhiên ở phía bên mép nhìn thấy chút bột cực ít sót lại.

" Thì ra là thế" Hiểu ra ý đồ bọn chúng, lúc này hắn có thể lên tiếng chất vấn, rồi cho một trận đòn, nhưng như thế chỉ trị ngọn không trị gốc, hai thằng tiểu yêu này sẽ còn giở trò, hơn nữa hắn chẳng định chơi mèo bắt chuột với chúng.

"Cho chúng một đòn đau sau này bớt việc." Lý Thành Lương vờ vịt uống một ngụm, sau đó thè lưỡi ra:
- Nóng quá ...
Rồi rất tự nhiên đặt cốc trà xuống, lấy ngón tay quét lớp bột sót lại.

Thấy hắn không uống, hai thằng nhóc có chút thất vọng.

Lý Thành Lương cầm Xuân Thu lên che, thè lưỡi liếm thử ngón tay, nhận ra là thuốc mê, hắn liền yên tâm.

Lật sách đọc vài trang, Lý Thành Lương vờ khát cầm chén trà lên uống một ngụm lớn. Hai thằng nhóc nhìn rõ là uống vào bụng rồi, thầm mừng rỡ , đếm :" Một, hai ba..."

Chưa đếm đến mười, choang một tiếng cốc trà rơi xuống, Lý tiên sinh nằm vật ra bàn.

Hai thằng nhóc hoan hô, chạy tới định chuyển hắn đi, ai ngờ vị tiên sinh này nặng vô cùng, dùng hết sức mà chẳng nhúc nhích được chút nào.

Chúng liền gọi thư đồng của mình tới giúp, thư đồng của chúng đều mười sáu mười bảy rồi, trong đó còn có nhi tử của Thiết Trụ, một tay có thể nhấc cả cối xay, đáng lý một mình cũng có thể nhấc bổng Lý tiên sinh lên.

Nhưng hắn dùng hết sức bình sinh cũng không xong, đứa còn lại tới giúp cũng không ăn thua, phải thêm cả A Cát và Thập Phần mới nhấc được Lý Thành Lương lên.

Ai ngờ chưa kịp mừng cảm thấy tay đột nhiên nặng trịch, Lý tiên sinh vừa được nhấc lên đã rơi uỵch xuống đất.

" Ui da.." Cả bốn cùng hét lên, tay trật khớp hết cả, quá tà môn ...

Lúc này Lý tiên sinh thong thả bò dậy, vặn mình:
- Ấy sao lại ngủ mất nhỉ? Chẳng lẽ hôm qua không ngủ đủ?
Nhìn bốn đứa đang đau tới méo mặt, lại hỏi:
- Mấy đứa sao thế , táo bón à?

Hai đứa thư đồng tuổi lớn rồi, biết hắn giở trò, nói:
- Mau nắn tay lại, làm bị thương thiếu gia, ngươi không gánh nổi tội đâu.

- Các ngươi là ai, dám quát tháo trong học đường.
Lý Thành Lương vận khí đan điền rít lên:
- Xéo ra ngoài:
Sát khí tỏa ra làm người ta run sợ.

Hai tên thư đầu sợ tới mất ý chí phản kháng, nhưng là nô tài trung thành tuyệt đối liền muốn đỡ thiếu gia lên.

- Bọn chúng không được đi.
Lý Thành Lương đưa tay ra nhấc A Cát và Thập Phần lên:
- Đang giờ học.

Hai tên thư đồng biết gặp phải cao nhân liền đi tìm viện binh.

Bị tháo mất khớp đau nhói tim, nhưng A Cát và Thập Phần tuyệt đối không chịu rơi lệ trước mặt kẻ thù, chỉ không ngừng nhìn ra ngoài , nghĩ :" Sao mãi không ai tới cứu."

- Đừng mơ tưởng hão huyền.
Lý Thành Lương nhìn thấu tâm tư bọn chúng:
- Không ai tới cứu các ngươi đâu, ngoan ngoãn học bài đi.

Chuyện xảy ra ban sáng là thế.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Được Thẩm Minh Thần khuyên nhủ nhiều ngày, đám người vây quanh Thẩm gia cuối cùng đã dần tản đi,

Bên phía lễ bộ đã phái người trú ở Thẩm gia từ lâu, thấy kiệu vừa ra khỏi cửa, vội vàng chạy về thông báo nha môn đón tiếp.

Chầu chực ở Thẩm phủ là Vương khải Minh, tới trước mặt Thẩm Mặc cười bồi:
- Bộ đường, thuộc hạ đã hỏi người, ngày kia là ngày tốt thượng nhiệm.

Thẩm Mặc lạnh nhạt:
- Bản quan không tin cái đó.

- Hôm nay cũng là ngày tốt, có điều có sao xấu ẩn nấp, sợ va chạm không hay.
Vương Khải Minh dâng cái gương nhỏ tới trước mặt y:
- Tiên sinh toán mệnh nói treo cái này trên kiệu có thể tránh tà.

Thẩm Mặc nhìn cái gương to bằng lòng bàn tay, nghĩ :" Treo cái này trên kiệu, dọc đường nó chiếu ánh mặt trời sáng loáng lên, ai không hiểu chẳng phải tưởng ta bị điên à?" Liền mắng:
- Ngươi đi mà treo lên cổ ấy.
Rồi hạ rèm xuống.

Kiệu đi ra ngoài ngõ, Vương Khải Minh thu gương vào trong lòng, lẩm bẩm:
- Thà tin có còn hơn là không ...

Kiệu tới sắp ngõ Giang Mễ, Vương Khải Minh vẫn nhiệt tình thúc giục:
- Mau mau lên, trước giờ Mão tam khắc phải vào cửa, không được hỏng giờ tốt.
Đám kiệu phu tuy ghét hắn, nhưng không ai dám gánh trách nhiệm đó, liền đi nhanh hơn, vừa tới ngõ Giang Mễ, liền thấy có người vây kín lấy nha môn lễ bộ.

Vương Khải Minh thấy đám người đó lại lẩm bẩm :
- Đúng là không phải ngày, gặp sao xấu rồi.
Ra đó là đám người vây nhà Thẩm Mặc, bọn chúng bị lừa tới hộ bộ, nhưng lễ bộ cách hộ bộ không xa, bên kia vừa chuẩn bị, hộ bộ biết ngay, đang phát ngán đám người này, liền giở trò xấu nói hôm nay là ngày tân thượng thư nhậm chức, ngày vui chắc chắn dễ nói chuyện.

Đám người đó nghe vậy chạy tới lễ bộ, tóm ngay được bên lễ bộ đang chuẩn bị đội nhạc và nghi lễ.

Không may Ân Sĩ Chiêm là kẻ thiếu quyết đoán, muốn đuổi bọn chúng đi, nhưng lại sợ lớn chuyện làm ảnh hưởng tới bộ đường đại nhân, chỉ biết dẫm chân:
- Làm sao đây, làm sao đây...
Khi thấy kiệu Thẩm Mặc, hắn thở phào...

Thẩm Mặc nhìn đám tông thất thì lại thở dài, nhưng tránh không được nữa, ngày đầu đi nhậm chức vạn lần không thể làm thế.

Nghĩ tới đó Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Dừng kiệu.

Đám tông thất nhận ra ngay, vì thế kéo ùa cả tới. Hộ vệ vội tới trước một trước xếp hàng chắn trước đại nhân.

- Bọn ta muốn gặp thượng thư đại nhân.
Đám tông thất nhao nhao cả lên.

Rèm kiệu chầm chậm vén lên, Thẩm Mặc xuống kiệu, quét mắt qua bọn chúng, bình thản nói:
- Ta là Thẩm Mặc, chư vị có chuyện gì?

- Thẩm đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng tôi.
- Quy củ của tổ tiên không thể phá hỏng.
- Triều đình muốn bức tử chúng tôi sao?
Đám tông thất mồm năm miệng mười, nói không nghe rõ được.

Thẩm Mặc đề cao giọng nói:
- Các vị bình tĩnh đã, phái đại biểu ra nói cho rõ, ồn ào thế này không nói chuyện được.

Đám tông thất ầm ĩ một hồi tiến cử ra sáu người.

Thẩm Mặc nhìn ra đường, thấy đại đội quan binh chạy tới, thì ra tuần thành ngự sử dẫn binh mã tới cứu giá.

- Trước bộ nha là cấm địa triều đình.
Một con tuấn mã phóng tới, lính truyền lệnh bên trên hô lớn:
- Các ngươi mau mau giải tán, nếu không chớ trách vương pháp vô tình.

Nhìn thấy đại đội quan sai cầm xích sắt, gậy gộc, đám người vừa mới yên tĩnh liền trở nên phẫn nộ. Tuy bọn chúng không sợ quan phủ như người dân, nhưng phượng hoàng xuống đất chẳng bằng gà, nếu bị bắt vào ngục, không chết cũng khốn đốn, vì thế kích động rống lên.

Quan binh biết vào lúc này quan trọng là đánh dằn mặt thật dữ, vì thế không nói một lời vung gậy đánh, tức thì đám người kia tan tác.
Bọn tông thất thường ngày diễu võ dương oai giống như không biết sợ trời sợ đất là gì, nhưng khi gặp phải chuyện này hoàn toàn không có sức chống đỡ ...

- Dừng tay.
Sau một lúc "bất ngờ", Thẩm Mặc quát:
- Không được đánh người, mau mau dừng tay, ai là người đứng đầu?

Chu Hữu Đạo chạy tới trước mặt Thẩm Mặc thi lễ:
- Hạ quan tới cứu giá muộn, làm bộ đường sợ hãi rồi.

Thẩm Mặc mặt đầy "lo lắng":
- Đa tạ Chu đại nhân, nhưng ngài mau thu quân đi.

Chu Hữu Đạo trố mắt.

Thẩm Mặc lặp lại lần nữa.

- Không bắt người sao?
Chu Hữu Đạo hỏi nhỏ.

- Đông thế này bắt ai?

- Nhưng đây là nha môn lễ bộ, chẳng may ...
Chu Hữu Đạo không hiểu.

- Đây là tông thất Đại Minh, là người cao quý nhất, có giáo dục nhất, sao làm hành vi thổ phỉ đó được?
Thẩm Mặc nhìn hắn đầy thâm ý, cao giọng nói:
- Bản quan quản tông nhân phủ, đương nhiên phải bảo vệ tông thất, Chu đại nhân yên tâm, đây là trách nhiệm một mình ta, không liên quan đến ai.

Chu Hữu Đạo đành thu quân, dẫn đám binh tốt đang đánh chưa bõ thèm, chỉ để lại tiếng rên la.

Bị đánh đau, đám tông thất mất hết nhuệ khí, tên nào tên nấy thất thần, có kẻ khóc lóc. Thẩm Mặc đi tới, vừa sai người băng bó kẻ bị thương, vừa an ủi:
- Bọn họ có hơi nghiêm khắc, nhưng hành vi các vị cũng lỗ mãng quá. Nha môn lục bộ trọng yếu sau mỗi hoàng cung, bị người ta đánh có cáo trạng với hoàng thượng cũng vô ích.

Bọn chúng liền nhớ tới năm kia rất nhiều tông nhân vào chiếu ngục, hiện thực tàn nhẫn nói cho chúng biết, thời đại khác rồi, con cháu Chu gia thì sao, người ta muốn đánh là đánh, muốn giết là giết, nhiều kẻ bi thương khóc rống lên.

- Mọi người đứng bi thương.
Thẩm Mặc vỗ về:
- Ưu đãi hòng thất tông thân là tổ chế, triều đình sẽ không phủ định.

Qua chuyện vừa rồi, còn chúng cảm thấy Thẩm Mặc như người thân thực lòng lo cho mình, nên y lên tiếng, cả đám im lặng lắng nghe:
- Mọi người lo, ta cũng thế, nhưng lo thôi là vô dụng, phải có kế sách. Nhưng trên đường là chỗ bàn chính sự sao? Huống chi bản quan chưa tiếp ấn, hiện giờ nói gì cũng không tính. Các vị nếu tin Thẩm Chuyết Ngôn, xin về đi, đợi sáng mai phái đại biểu tới, bản quan đảm bảo nhất định lên tiếng vì các vị.

Đám tông thất nhìn nhau, lúc này không còn tinh thần ở lỳ nữa, một người lớn tuổi đi ra nói:
- Hôm nay là ngày nhậm chức của lão nhân gia, chúng ta không nên phá ngang, làm theo đi.
Thế là đám tông thân giải tán.

Đám người đó vừa đi, Ân Sĩ Chiêm vội dẫn quan viên ra nghênh tiếp, Thẩm Mặc như chưa có chuyện gì xảy ra, tươi cười chào hỏi.

Lúc này lễ quan nói giờ lành đã tới, nhạc bắt đầu tấu lên, Thẩm Mặc vào nha môn, nghe thánh chi, lĩnh đại ấn, ngồi lên đại đường, nhận lễ khấu bái của thuộc hạ.

Sau khi giới thiệu sơ qua thành viên trọng yếu trong bộ, Ân Sĩ Chiêm liền mời bộ đường đại nhân phát biểu. Thẩm Mặc đứng dậy, đầu tiên y đầy tình cảm hồi tưởng ngày tháng còn ở bộ, nhớ tới tên mấy thư lại, hỏi người này còn đánh vợ không? Người kia con đã đỗ tú tài chưa?
Nói chung toàn là lời quan tâm cuộc sống thuộc hạ, chỉ rõ tiền đồ khi theo y làm việc, hứa hẹn trả đủ lương, phúc lợi ngày một tăng, cơ hội thăng chức cao hơn bộ khác, thiếu chút nữa làm đám thuộc hạ tung hô vạn tuế.

Cảm tình xong, Thẩm Mặc bảo ai về chỗ nấy, giữ Ân Sĩ Chiêm và bốn vị lang trung lại.

Nhưng lúc này vẻ mặt Thẩm Mặc không còn chút vẻ tươi cười nào, đi thẳng vào vấn đề, nói tác phong lễ bộ quán tản mạn, muốn thay đổi quan trọng là hai chữ "thiết thực", y nói:
- Lãng phí thời gian là phạm tội, nếu như không biết nói gì thì đừng nói gì cả, còn hơn là ba hoa khoác lác.

Lời đó tuy chẳng chỉ trích ai, nhưng làm mọi người xấu hổ, bọn họ xuất thân hàn lâm, giỏi nhất là văn chương quan liêu thao thao bất tuyệt, hiển nhiên là đối tượng bị Thẩm Mặc chỉ trích.

Thẩm Mặc không để ý tới sự xấu hổ của bọn họ, nói tiếp:
- Phàm là thuộc hạ của ta, nhận được mệnh lệnh bên trên phải mau chóng có câu trả lời. Trong bộ sẽ thiết lập phòng đăng ký, mỗi việc đều có đăng ký thời gian làm, làm xong gạch bỏ, vượt qua thời hạn dựa theo vi phạm chế độ luận tội, đó là chỗ dựa trọng yếu đánh giá quan viên tốt xấu.

Đám người kia nghe mà run rẩy, thầm nghĩ :" Ấn tượng trước kia không đúng." Qua tiếp xúc cùng nghe ngóng trước kia, đều cho rằng Thẩm bộ đường là viên quan liêu dễ ăn nói. Lúc nãy ở đại đường phát biểu cũng chứng minh điều này, ai ngờ tất cả là giả, đóng cửa lại là trở mặt. Cả đám kêu khổ không thôi, càng không dám bừa bãi trước mặt y.

Đó chính là điều Thẩm Mặc muốn, đối đãi với thuộc hạ quá rộng rãi mất uy nghiêm, quá nghiêm thì bị oán hận, phải năm chắc mức độ. Với quan viên địa vị thấp, khoảng cách địa vị chênh lệch làm bọn họ không dám làm càn, thêm vào thường ngày ít tiếp xúc dễ dựng lên lên quyền uy, khó xác lập tình cảm, cho nên y cố gắng thể hiện sự nhân hậu của mình.

Còn với thuộc hạ trực tiếp, ngày nào thấy nhau, dễ xác lập tình cảm, không dễ gây dựng quyền uy, cho nên phải có đòn phủ đầu, sau đó dần dần thể hiện sự nhân hậu của mình cung chưa muộn.

Nhìn thấy đám thuộc hạ đang nghiền ngẫm về sự thay đổi, Thẩm Mặc biết hiệu quả cơ bản đã đạt được, hòa hoãn nói:
- Nói nhiệm vụ chủ yếu gần đây đi.

- À.. Vâng ...
Ân Sĩ Chiêm tỉnh lại, lấy ra một tở giấy:
- Đây là việc dang dở của bộ cho tới ngày hôm qua, mời đại nhân thẩm duyệt.

Lễ bộ có hai sự kiện lớn, một là mở lại kinh diên, hai là đại lễ sắc phong thái tử.

Hãi chuyện này nói ra không khó, cứ dựa theo tổ chế mà làm là được rồi. Nhưng thời điểm này lại rất khó làm, vì triều đình không có tiền, nội các sớm gửi công văn các bộ phải thực hành tiết kiệm, giảm bớt chi tiêu, mà hai việc này đều phải tiêu pha lớn.

Trước tiên nói kinh diên, vốn là đại thần học vấn cao, giảng kinh thư học vấn trị quốc cho hoàng đế, nhưng về sau nó biết thành nghi thức long trọng, không cần nói tới lễ nghi rườm rà, lại còn xa hoa lãng phí tới cùng cực.

Còn về lễ sắc phong thái tử, Long Khánh đế hạ chiếu yêu cầu làm long trọng hơn lễ sắc phong thái tử thời Gia Tĩnh, lễ bộ tra lại ghi chép 30 năm trược, mẹ tôi ơi, tốn tới 100 vạn lượng, làm người ta rùng mình.

- 30 năm qua bạc mất giá, vật giá leo thang, hai chuyện này nếu làm theo quy chế, ít nhất tốn 150 vạn lượng.
Âu Sĩ Chiêm cau mày:
- Nội các chắc chắn không phê. Bộ đường có biết hôm đó sau hội triều, hoàng thượng hỏi Cao bộ đường chuyện gì không?

Thẩm Mặc tuy biết nhưng nói:
- Khi đó hoàng thượng và Cao bộ đường không nói, ta cũng không nghe ngóng.

- Thì ra hoàng thượng muốn hộ bộ cấp tiền mua châu báu trang sức cho hậu cung, tốn mấy vạn lượng.
Ân Sĩ Chiêm kể:
- Nhưng Cao bộ đường đáp, "hoàng thượng có thể mua, nhưng hộ bộ không cấp tiền", làm hoàng thượng rất mất mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui