Quan Cư Nhất Phẩm

Vạn Toàn thành, đốc soái phủ lâm thời.

Cuối cùng cũng bỏ được bộ giáp chết tiệt kia xuống, Thẩm Mặc thay thường phục của mình, nằm trên ghế dài, xoa xoa cái cổ tê dại, nói với Hồ Dũng:
- Cho mấy nữ tử kia về đi...

- Đây là tâm ý của quan viên địa phương.
Hồ Dũng nháy nháy mắt:
- Cũng chẳng có ý gì, chỉ đơn giản để xoa bóp giúp đại nhân, nghe nói thủ pháp rất tốt.

- Nếu như cho bọn họ vào, ta rớt vàng ra quần mất, nói cũng lắp bắp nữa.
Thẩm Mặc cười mắng, giọng nói nhỏ xuống:
- Ngươi hãy nói cho người dưới được rõ, lần này vì ta cương quyết ra mặt, nên đã đắc tội với Sơn Tây bang, bọn chúng chỉ mong tìm được cơ hội gán cho ta cái tội danh ở chiến trường còn đi chơi gái, là có thể cho ta tù mọt gông. Chuyện này phải nắm rõ ràng, đừng để chúng gây sự với bản quan.

- Vậy... để bọn họ trở về vậy.
Hồ Dũng đau lòng nói.

- Lăn sang một bên đi...
Thẩm Mặc đá hắn một cước, cười với Niên Vĩnh Khang:
- Chê cười rồi.

- Hồ huynh đệ thật biết nông sâu.
Niên Vĩnh Khang cười nói:
- Chúng ta đã đem tin tức giả truyền ra, đám người Yêm Đáp hẳn là sẽ tin tưởng.

- Không tin cũng chẳng sao.
Thẩm Mặc xoa tay, dịch người tới gần chậu than nói:
- Người Mông Cổ đối với việc công thành bẩm sinh sợ hãi, chỉ là thừa dịp Thạch Châu không kịp trở tay mới chiếm được một thành, vì vậy đột nhiên thấy có lòng tin muốn công nốt thành Vạn Toàn.
Lúc này thị vệ bưng trà còn nóng hổi lên, Thẩm Mặc cầm lấy một chén, ra hiệu Niên Vĩnh Khang cũng cầm một chén, nhẹ nhàng thổi nói:
- Tào Quế luận chiến cố sự, ngươi đã nghe qua chưa?

- Ta từng theo Thanh Hà công học qua mấy năm đèn sách.
Niên Vĩnh Khang khẽ cười đáp.

- Vậy đương nhiên là biết đạo lý "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt".
Dưới ánh lửa, con ngươi Thẩm Mặc lấp lánh sáng, thong thả nói:
- Ngày hôm nay xem như là đệ nhất cổ, ngày mai đệ nhị cổ cho bọn họ nhụt chí, làm cho bọn họ bỏ hẳn ý muốn công thành.
(nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: đánh một hồi trống thì hăng hái, hồi thứ hai thì giảm, hồi thứ ba thì hết)

Niên Vĩnh Khang không ngừng gật đầu, bưng chén nói:
- Đại nhân dự định thế nào?

- Yêm Đáp mời ta tới chỗ hắn.
Thẩm Mặc cười nói:
- Ta cũng mời hắn vào thành, đương nhiên ai cũng sẽ không chịu.
Thẩm Mặc thoáng dừng lại rồi nói tiếp:
- Nhưng ta sẽ cho người đi đại diện nói chuyện cùng hắn.

- Là ai?
Niên Vĩnh Khang hỏi.

- Cho gọi Lý tướng quân đến.
Thẩm Mặc phân phó một tiếng. Chẳng mấy chốc Lý Thành Lương sắc mặt âm trầm đi vào... Hắn lần này tới đây vốn là muốn giết địch lập công, ra oai một phen, không ngờ lại bị Thẩm Mặc nhẹ nhàng cướp lấy, chỉ có thể thành người đứng bên cạnh mà xem, cho nên trong lòng rất không thoải mái.

Có điều hắn rất biết điều chỉnh cảm xúc, cung kính nói:
- Đại nhân, ngài tìm ta.

- Trong lòng ngươi chắc đang rất hối hận, nếu như lúc trước đi Cư Dung quan thì tốt rồi.
Thẩm Mặc nhìn hắn cười cười.

- ...
Thấy Thẩm Mặc không quên cảm nhận của bản thân, oán khí trong lòng Lý Thành Lương cũng nguôi bớt, cúi đầu nói:
- Bên cạnh ngài không thể không có ai.

- Thật biết cách ăn nói.
Thẩm Mặc cười mắng:
- Nuôi binh nghìn ngày, ngày mai ta định phái ngươi đi sứ địch doanh.
Trong khoảng thời gian gần đây quan sát hắn, y phát hiện người này có dã tâm rất lớn, chính là người hắn cần, chỉ là phải dạy bảo một chút mới có thể dùng được.

- Thuộc hạ là võ tướng, làm sao có thể làm việc này được?
Lý Thành Lương kinh ngạc.

- Ta không phải là quan văn ư, sao vẫn làm chuyện quan võ?
Thẩm Mặc thành thật nói:
- Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, đừng có làm nhục sứ mệnh, sau khi xong trận này công của ngươi là lớn nhất...
Nói rồi thản nhiên cười:
- Chẳng lẽ ngươi cứ thế này mà theo ta trở về?

- Đương nhiên không muốn...
Lý Thành Lương ngượng ngùng cười nói:
- Ta cũng không gạt đại nhân, nhìn Mã tướng quân, Thích tướng quân bọn họ ở tiền tuyến giết địch, trong lòng mạt tướng cứ thấy không yên.

- Nghĩa là ngươi đáp ứng ta?
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Ngươi chỉ là một tham tướng hữu danh vô thực. Người ta có lẽ sẽ nể mặt ta mà tính cho ngươi một phần công lao, nhưng ngươi có thể tiếp nhận nó sao?

- Đương nhiên thuộc hạ phải cố hết sức.
Lý Thành Lương là người thông minh, gãi đầu nói.

- Mọi người đều nói một câu.
Niên Vĩnh Khang giơ ngón tay cái lên, hứng thú nói:
- Có dũng có mưu.

Lý Thành Lương đỏ mặt, ngượng ngùng:
- Nhị vị đại nhân trêu đùa, tôi có biết làm gì đâu.

- Lần này nếu ngươi có thể đàm phán giả hòa, thì ngăn chặn Yêm Đáp cũng không khó.
Thẩm Mặc ngồi thẳng người, nhỏ giọng căn dặn:
- Nhưng mục đích của ta không phải là giả hòa, mà là muốn cứu bách tính bị bắt ra, đây mới là chuyện cực kỳ quan trọng.
Hôm nay trên thành y đã nhìn rõ, trong tay Yêm Đáp có ít nhất bốn, năm nghìn con dân Đại Minh, phỏng chừng phần lớn đến từ Thạch Châu thành, Thẩm Mặc cảm thấy triều đình có lỗi với bọn họ, cho nên y cố hết sức để cứu bọn họ trở về.

Thu lại cảm xúc trong lòng, Thẩm Mặc tỉ mỉ dặn dò. Lý Thành Lương nghe mà sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Đại nhân, vì những dân chúng này mà phải mạo hiểm như vậy sao? Nhỡ chẳng may...

- Việc này liên quan đến chuyện Đại Minh có được nhân tâm ở biên cương ủng hộ hay không.
Khoát tay ngăn hắn nói tiếp, Thẩm Mặc nhấn mạnh:
- Việc này sẽ tăng cơ hội chiến thắng của quân ta, một khi tin tức truyền ra, người Mông Cổ chắc chắn sẽ rút quân, rút quân là sẽ không mang tù binh, mà sẽ tàn sát cho xong việc, một là để bớt phiền phức, hai là để hả giận, ba là báo thù... Nêu chúng ta không cứu mấy nghìn người này, Bạch Liên giáo sẽ nhân cơ hội tuyên truyền, rồi tụ tập hàng vạn, thậm chí chục vạn giáo chúng đến uy hiếp.
Nói rồi hai mắt nhìn hắn mắt đăm đăm, dường như muốn găm những lời mình nói ấn sâu vào đầu hắn:
- Quốc gia bền vững không phải ở núi sông hiểm trở, mà ở ở nhân tâm, đối với sự trường tồn của Đại Minh thì nhân tâm chính là Trường Thành, mất đi nhân tâm chính là tự hủy Trường Thành.

Thấy đại nhân kiên quyết như vậy, Lý Thành Lương liền vâng vâng dạ dạ. Thẩm Mặc cũng không nghĩ hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, sở dĩ nhấn mạnh nhiều lần như vậy là hy vọng sau này hắn sẽ để ý hơn, tránh đi vào vết xe đổ của các tướng lĩnh biên cương trước.

-o0o-

Sáng sớm hôm sau, Yêm Đáp cho mời các đầu lĩnh vào Hãn trướng nghị sự. Sau khi trải qua việc ngày hôm qua, thì bọn họ với việc công thành rất là mâu thuẫn. Đang trong lúc do dự thì bên ngoài báo vào, nói có sứ giả cầu kiến.

- Ồ? Lúc ngày Minh quân lại cử người đến, có chuyện gì sao?
Yêm Đáp chau mày nói.

Các đầu lĩnh dưới trướng hắn nhao nhao bàn luận, có người nói là tới nghị hòa, có người nói là tới khiêu chiến, có người thì suy đoán quan quân Minh triều khiếp đảm, đến đây để tặng lễ cầu hòa...

- Không cần biết hắn tới làm gì, trước cứ dọa hắn một phen đã.
Yêm Đáp vỗ bàn nói.

- Vâng.
Chúng đầu lĩnh đều hưng phấn trả lời.

Lý Thành Lương thần sắc trang nghiêm, ngẩng đầu bước vào Hãn trướng của Yêm Đáp, đập ngay vào mắt là hai đao phủ thủ, mỗi người đều trợn mắt nhìn hắn, dường như chỉ chờ cơ hội xông lên chém hắn thành vạn mảnh. Hắn biết lúc này không thể làm giảm uy phong của Đại Minh được, khóe miệng cười nhạt, nghênh ngang thi lễ.

Trong đầu Yêm Đáp nghĩ rằng người đến nhất định là một quan văn, không ngờ người đến lại là một võ tướng vóc người cao to, lại là một tên lớn mật. Thấy không thể đùa cợt được nên Yêm Đáp cụt hứng, ngồi im một chỗ đến mông cũng không thèm nhích, khinh miệt hỏi:
- Ngươi từ đâu tới?

Lý Thành Lương không kiêu không nịnh đáp:
- Tại hạ là sứ giả Đại Minh, Cư Dung quan tham tướng Lý Thành Lương là tại hạ.

- Ồ?
Yêm Đáp thấy chức quan của hắn không nhỏ, nhưng vẫn không xem ra gì, khinh thường bĩu môi châm chọc:
- Nếu Cư Dung quan tham tướng, vì sao lại chạy tận tới đây?

- Ta theo đốc soái đại nhân, đến đây trợ giúp tiền tuyến.
Lý Thành Lương trầm giọng nói:
- Không giấu gì Đại Hãn, trong thành năm vạn tinh binh, đến từ tám quân trấn, chúng ta cũng đã lập lời thề, sẽ cùng tồn vong với Vạn Toàn thành.

- Đã như vậy...
Yêm Đáp cười lạnh nói:
- ... còn tới gặp ta làm gì? Chúng ta cứ việc binh đao gặp mặt là được.

- Ngươi muốn đánh chúng ta sẽ phụng bồi, nhưng đại nhân chúng ta đã nói qua, tiên lễ hậu binh.
Lý Thành Lương nháy mắt nói:
- Đại nhân chúng ta là là quan văn, không thích đánh đánh giết giết, nếu các ngươi thức thời lui binh thì chuyện gì cũng có thể thương lượng...

- Ha ha...
Yêm Đáp trong lòng mấp máy, đây mới là tác phong hắn biết về Minh quân, liền nhe răng cười:
- Lui binh cũng được, nhưng phải cho phép bản Hãn phái ba sứ giả vào kinh xưng cống, cũng cho phép mở mậu dịch hai bên, nếu như triều đình đáp ứng thì bản Hãn sẽ triệt binh; bằng không ta sẽ công phá thành trì, giết đến gà chó không tha.

- Có thể...
Lý Thành Lương nhanh chóng đáp ứng:
- ... nói chuyện.
Yêm Đáp thiếu chút nữa bị hắn làm phì cười. Nhưng Lý Thành Lương làm như không thấy, nói tiếp:
- Đại nhân nhà ta có nói qua, người Mông Cổ chiến tranh không phải vì đất đai Đại Minh ta, mà là vì thiếu vật dụng cho sinh hoạt hàng ngày; Đại Minh ta sản vật phì nhiêu tất sẽ lo cho các ngươi không thiếu, nếu song phương có thể hòa bình mới là điều tốt, dùng ngựa dê của các ngươi đổi lấy hàng hóa hàng ngày của Đại Minh ta, như vậy đối với hai bên mới là có lợi.

Một phen thuyết pháp này cũng không phải là điều mới lạ, bởi vì Minh triều từ trước đến nay cùng tồn tại hai phái chủ chiến và chủ hòa, nghe đâu Lễ bộ thượng thư kia chính là người phái chủ hòa. Yêm Đáp trầm ngâm một lát rồi nói:
- Dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?

- Ta có một phong thư viết tay ở đây.
Lý Thành Lương thầm than một tiếng, thầm nghĩ "Đại nhân à, như vậy đáng giá sao?", nhưng việc đã đến nước này thì chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy mà thôi:
- Là thư đại nhân nhà ta viết cho Đại Hãn.
Nói rồi lấy ra một phong thư, thản nhiên nói:
- Xin hỏi người nào ở đây hiểu Hán văn?

Yêm Đáp nhìn Triệu Toàn:
- Để cho Triệu Tiết thiền đi.
Lập tức liền có vệ sĩ tới lấy phong thư.

- Chậm đã.
Lý Thành Lương thu lại phong thư nói:
- Bảo hắn tới đây xem.

Thấy hắn kiên quyết như vậy, Yêm Đáp hướng Triệu Toàn gật đầu, hắn đành phải đứng dậy đi tới trước mặt Lý Thành Lương.

Lý Thành Lương lúc này mới lấy ra phong thư, nắm chặt rồi mở cho đối phương nhìn.

Triệu Toàn tập trung nhìn vào, quả nhiên là thư của Lễ bộ thượng thư Đại Minh viết cho Yêm Đáp, trong thư ngoài những việc Lý Thành Lương nói lúc nãy, còn nói như đinh đóng cột rằng, lão sư của hắn, thủ phụ Đại Minh Từ Giai cũng ủng hộ việc mở ra giao thương mậu dịch giữa hai bên, nhưng yêu cầu Yêm Đáp tiên sinh phối hợp một chút, bọn họ mới có thể thuyết phục phái còn lại đồng ý khai thông buôn bán, trao đổi lâu dài.. vân vân. Về phần phối hợp thế nào... Thẩm Mặc có ba yêu cầu, một là bọn họ phải rút quân, hai là bọn họ phải thả bách tính Đại Minh bị bắt, ba là mời bọn họ phái ra mấy vị đại biểu theo hắn vào kinh nhập cống.

Phía sau còn in con dấu đỏ tươi.

Triệu Toàn nhìn lại một lần nữa, quả thật không thể tin vào hai mắt của mình. Sau khi Yêm Đáp nghe xong cũng cảm thấy khó tin, hai người để Lý Thành Lương ra ngoài trước, biến hóa này quá mãnh liệt, bọn họ cần thời gian tiêu hóa một chút.

-o0o-

- Tiết thiền, lần này không giống giả vờ...
Yêm Đáp nhỏ giọng nói thầm:
- Để cho người của chúng ta đi nhập cống, xem ra tân hoàng đế của bọn chúng quả thật không giống với lão hoàng đế trước.

- Đúng vậy...
Triệu Toàn cũng lẩm bẩm nói:
- Nếu như đơn giản muốn lừa chúng ta, hắn sẽ không mất công viết thư tới... Cho dù không phải là tự tay hắn viết, nhưng con dấu Lễ bộ thượng thư này chắc chắn không phải là giả.

Cái gọi là nhập cống, chẳng qua là cách nói khác của Minh triều về việc chủ động cầu hoà. Hàm ý của Yêm Đáp là có thể phái sứ giả của hắn, đến Đại Minh làm mưa làm gió, đề xuất các điều kiện hà khắc.

Việc này quan hệ đến thể diện quốc gia, ai cũng không dám đùa giỡn vấn đề này. Theo như Triệu Toàn nói, nếu chỉ là kế hoãn binh, Thẩm Mặc sẽ không để lại chứng cứ... Ai cũng biết Đại Minh Thiên triều nặng nhất thể diện, nên cho dù có ai biết những hứa hẹn này là thì cũng là không có chứng cứ, nhưng hiện giờ chứng cứ rành rành, nếu bị người khác nắm lấy, vì thể diện triều đình, Thẩm thượng thư hắn cùng Từ thủ phụ sẽ khó giữ được mũ ô sa.

Sau hồi lâu suy tính, hai người đều cảm thấy việc này có vẻ không phải là âm mưu, xem ra triều đình thật có ý hòa đàm... Chỉ là niềm vui này tới quá đột nhiên, khiến hai người cảm thấy không chân thực.

- Nghe nói, tân hoàng đế cùng Gia Tĩnh tính tình trái ngược nhau.
Triệu Toàn phỏng đoán:
- Xem ra là sự thật...

- Cần gì quan tâm nhiều vậy, dù sao ta cũng đã có chứng cứ trong tay, bọn chúng chẳng lẽ dám giở trò lừa bịp.
Yêm Đáp đã có chủ ý, hạ lệnh nói:
- Gọi sứ giả kia vào.

Lý Thành Lương lại được cho vào.

- Đưa thư cho ta.
Yêm Đáp giơ tay nói.

- Cũng được, nhưng hãy thực hiện điều kiện trước đã.
Lý Thành Lương trấn định nói:
- Bằng không, ta sẽ nuốt.

- Ba điều kiện không thể cùng đáp ứng.
Yêm Đáp lắc đầu:
- Nếu như ta triệt thoái như thế, các ngươi trở mặt thì làm sao?

- Có thư của đại nhân ta...
Lý Thành Lương nói:
- Ngươi còn sợ cái gì.

- Ha ha...
Yêm Đáp cười rộ lên:
- Ta có cái gì sợ sao, chỉ là ta hưng sư động chúng đến đây, há có thể trở về tay không? Không có quốc thư, ta sẽ không rút quân.Hắn thoáng dừng lại rồi nói tiếp:
- Có điều...

- Có điều cái gì?

- Tù binh thì có thể thả ra.
Yêm Đáp trầm giọng nói:
- Ta cũng có thể phái sứ giả đi trình quốc thư, ba điều kiện đáp ứng hai, như vậy đủ thành ý rồi chứ?

Lý Thành Lương ra vẻ đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng mới cam lòng nói:
- Cũng được...

- Cầm đến đây đi...
Yêm Đáp lại đưa tay ra nói.

- Thả người trước đã.
Lý Thành Lương kiên quyết lắc đầu nói.

Hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, đến nỗi phát hiện gỉ mắt của đối phương cũng không ít.

Cuối cùng vẫn là Yêm Đáp không chịu nổi, khoát tay nói:
- Thả người...

-o0o-

Đúng như Thẩm Mặc dự liệu, lần này tù binh của Yêm Đáp phần lớn đến từ Thạch Châu thành, cùng người Mông Cổ có huyết hải thâm cừu, Yêm Đáp muốn đem bọn họ nô dịch quả thật rất khó, không bằng tìm kiếm một đám tù binh khác thì hơn. Cho nên Yêm Đáp mới có thể đáp ứng thoải mái như vậy, đem những tên tù binh vô tích sự này thả đi.

Nhìn trùng trùng điệp điệp con dân Đại Minh đi về phía Vạn Toàn thành, Lý Thành Lương khẽ thở dài, thầm nghĩ cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh.

Chợt nghe Triệu Toàn âm trầm nói:
- Bây giờ có thế đem vật cho ta rồi chứ.
Nói rồi lạnh lùng cười nói:
- Đám dân chúng cũng chưa đi xa lắm đâu...

Lý Thành Lương gật đầu, lấy phong thư từ trong lòng đưa cho hắn. Triệu Toàn kiểm tra lại một lần thấy không có nhầm lẫn mới giao cho Yêm Đáp.

- Mời Đại Hãn mau chóng phái người cùng theo ta trở về, để trao đổi cụ thể việc nhập cống với đại nhân của ta.
Thấy Yêm Đáp cất phong thư đi, Lý Thành Lương bèn lên tiếng.

Yêm Đáp liền đáp ứng, hỏi quý tộc dưới quyền:
- Trong các ngươi ai muốn đi?

Đây chính là một việc tốt chưa từng thấy, làm mưa làm gió, hưởng lạc vô biên, còn có thể nhận được rất nhiều lễ vật, rất nhiều người hăng hái xin đi, biểu hiện bản thân nguyện chịu khổ vì Đại Hãn.

Cuối cùng Yêm Đáp chọn ra từ đám người thúc thúc và tiểu điệt của hắn, đương nhiên còn có cả Tiết thiền Triệu Toàn, hơn nữa tổng cộng hộ vệ cũng hơn một trăm người, hợp thành một sứ đoàn.

Đội ngũ chuẩn bị xuát phát, nhưng Yêm Đáp lại cho người giữ Lý Thành Lương lại, cười lớn nói:
- Bọn họ biết đường, Lý tham tướng không cần phải nhọc công, hãy ở lại uống rượu cùng ta.
Yêm Đáp không phải là tiểu hài tử lên ba, cũng đã vài chục năm sống trên đời, nhân chứng vật chứng đều giữ lại, trong lòng càng yên tâm hơn.

Nhìn đám võ sĩ Mông Cổ nhìn chằm chằm vào mình, Lý Thành Lương thầm than trong lòng: "Làm anh hùng quả thật không dễ...", thôi thì ra sao thì ra, cười nói:
- Cung kính không bằng tuân mệnh.

-o0o-

Thẩm Mặc đứng trên tường thành, nhìn Cẩm Y Vệ ở ngoài thành thẩm tra bách tính trở về... Đây là việc rất cần thiết, nếu để cho gian tế trà trộn vào thành, như kiểu "Ngựa gỗ thành Troa" gì gì đó, thì chuyện sẽ vui lắm.

Cũng may thẩm tra không khó lắm, bởi vì những nam đinh này phần lớn đến từ Thạch Châu thành, có quan hệ họ hàng hang hốc với nhau. Lúc này mới thấy được lợi ích của việc chế độ hộ tịch nghiêm ngặt, chỉ cần lệnh cho bảo giáp (*) đứng thành từng đội, tra hỏi từng đội một, lại xác minh cho nhau thì sẽ không xảy ra sơ sót... Huống hồ những người này có huyết hải thâm cừu với người Mông Cổ, không có khả năng che giấu cho gian tế.
(* bảo giáp: chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp; một số giáp hợp thành một bảo; giáp có giáp trưởng; mỗi bảo có một bảo trưởng)

Cuối cùng còn lại mấy trăm người không có cách nào chứng minh được... Có người nói là đến từ thôn Trấn Thượng, chỉ có thể ủy khuất bọn họ một chút, bịt kín đầu, trước tiên cho tập trung vào một chỗ để trông giữ. Đối với kinh nghiệm phong phú của Cẩm Y Vệ mà nói, chuyện này chẳng phải chuyện chơi.

- Đại nhân không cần lo lắng, Cẩm Y Vệ đều có hoả nhãn kim tinh, chắc sẽ không xảy ra sơ sót.
Niên Vĩnh Khang thấp giọng nói:
- Nhưng thật ra ngài không nên để bọn họ có được phong thư làm chứng.

- Ha ha...
Thẩm Mặc thảnh thơi cười nói:
- "Luyện binh kỷ thực" của Thích Kế Quang là do ta và hắn cùng biên soạn.

- A?
Niên Vĩnh Khang nghe câu nói không đầu không đuôi của y mà cảm thấy hồ đồ.

- Tư tưởng chủ đạo của nó là...
Khóe môi Thẩm Mặc nhếch lên,cười giống như mỗi lần mưu kế được thực hiện thành công nói:
- Trước tiên phải đứng ở thế bất bại, sau đó mới cầu chiến thắng.
Nói xong lại sờ sờ cằm:
- Có điều tính mệnh của tiểu Lý thật đáng lo lắng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui