Quan Cư Nhất Phẩm

Long Khánh cũng không lạ gì, thời còn là Dụ vương, Thẩm Mặc đã kể cho hắn nghe địa lý thế giới cùng mậu dịch trên biển, liền choàng tỉnh:
- Đúng rồi, dân gian có thể buôn bán với phương tây, hoàng gia cũng có thể. Đám Đằng Tường nói, hiện nay nhiều tiền nhất là người Phật Lãng Cơ, còn đề nghị kiến tạo đội thuyền hoàng gia.

- Hoàng thượng anh minh.
Thẩm Mặc vỗ mông một cái, Long Khánh đế sướng rơn người, nhưng y lại nói:
- Thuyền viễn dương mỗi cái tốn hơn vạn lượng bạc, lập một đội thuyền sẽ tốn kém kinh người, khoản này nội khố không bỏ ra được, mà ngoại đình cũng không chịu chi.

Long Khánh lại rơi vào trầm tư.

- Huống hồ hàng hải viễn dương vượt qua sóng gió hiểm ác, mười chiếc thuyền chỉ có tám chiếc tới được đích, rồi trong đó lại còn một phần ba hàng hóa bị hỏng không tiêu thụ được.
Vì đánh tan ý niệm của Long Khánh, Thẩm Mặc dọa dẫm:
- Cho nên nguy hiểm quá lớn, làm không khéo là mất cả vốn lẫn lãi, hoàng thất muốn kiếm tiền thì phải kiếm thứ ổn định nhất, sao có thể kiếm trên đầu dao mũi kiếm.
Rồi cười thần bí:
- Ký thực trong cung không cần trực tiếp tham dự, chỉ cần lấy danh nghĩa, là tiền vào như nước, lại không có nguy hiểm gì.

Thẩm Mặc nói thể Long Khánh hoàn toàn bỏ đi ý định lập đội thuyền của mình, lại bị hi vọng le lói như có bàn tay nhỏ gãi trong người, sốt ruột nói:
- Sư phụ đừng làm trẫm hồi hộp nữa, mau nói ra đi.

- Hoàng thượng, thần hiến cho người tấm "vạn quốc đồ" có còn không?
Vạn quốc đồ là tấm bản đồ thế giới do Sa Vật Lược vẽ, tổng cộng có hai bản, một bản Thẩm Mặc giữ lại dạy con, một bản tặng cho hoàng đế.

- Còn, trẫm hay lấy ra chơi, thế giới đúng là kỳ diệu.
Long Khánh hỏi:
- Trẫm tìm cho sư phụ nhé?

- Nếu hoàng thượng thường xem thì không cần nữa, hiện giờ chúng ta buôn bán với phương tây thông qua hai con đường, một qua Mã Lục Giáp buôn bán với người Phật Lãng Cơ, hai qua Lữ Tống, Nam Dương buôn bán với người Tây Ban Nha.

Kỳ thực còn đường thứ ba là buôn bán với người Nhật Bản, nhưng bị triều đình cấm nên Thẩm Mặc không nói.

Long Khánh gật đầu, hắn không xa lạ gì với địa danh đó, không uổng Thẩm Mặc khổ công "mười năm mài kiếm", từ thời tiềm đế đã tiến hành chuẩn bị tri thức cho Long Khánh, khiến Long Khánh nghe mà hào hứng.
Công phu thầm lặng này cao hơn hẳn Trương Cư Chính, gần giống với Từ Giai rồi.

- Hai tuyến đường này được gọi là con đường tơ lụa trên biển.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Nhưng nó chẳng hề thái bình, trừ bão tố ra còn có hải tặc hoành hành, cho nên đội thuyền hộ tống ứng vận ra đời, làm ăn ngày càng hưng thịnh, thuyền qua lại càng nhiều, tiền đồ ngành nghề này càng rộng lớn.
Giọng Thẩm Mặc đầy dụ hoặc.

"Ừ ừ" Long Khánh gật đầu không thôi:
- Tiêu cục trên biển mà, dù không bằng trên đất liền, nhưng thế nào cũng kiếm lớn. Chuyện này, hiện giờ ra sao?
Hắn sợ thất vọng lần nữa.

- Hiện giờ chủ yếu là hải thương bỏ tiền, thủy sư Đại Minh ta hộ tống.

Quả nhiên lại thất vọng, Long Khánh lưng trùng xuống, buồn nản nói:
- Thế là trong cung lại chẳng có phần.

- Nhưng.
Thẩm Mặc lại khơi lên hi vọng:
- Đại thần trong triều bất mãn với nó, hận không thể dứt bỏ cho nhanh.

- Vì sao?

- Có ba nguyên nhân, thứ nhất, bọn họ cho rằng, quân đội là công cụ quốc gia, hộ tống thương nhân là mất thể diện triều đình. Thứ hai, triều đình chẳng kiếm được xu nào. Thứ ba thành phần thủy sư, một bộ phận là thủy quân Du Đại Du, một phần là đám Vương Trực hải tặc triêu an.
Thẩm Mặc không kìm được nhạo báng:
- Các đại nhân trong triều thích sạch sẽ, năm xưa vì áp lực quá lớn mới chịu dùng quan chức dụ hàng bọn họ thành quan, rồi dùng bọn họ đánh hải tặc, giờ hải cương đã yên, muốn thỏ hết chó vào nồi.

Cho nên Thẩm Mặc và Dương Bác, đông nam thương và Tấn thương đối lập mọi chỗ, trừ phát hành bảo sao, Tấn thương còn muốn dùng ảnh hưởng triều đình thanh trừng đám Từ Hải, khống chế thủy sư, thông qua đó khống chế mậu dịch trên biển.

Nhưng qua vài lần giáo huấn, Tấn Thương cẩn thận điều tra trước, phát hiện đám Vương Trực xưng thần là nể mặt triều đình, nếu làm bọn họ khó chịu, là phản ngay.
Tấn thương sợ kích thích họ lại làm loạn, cho nên mới chưa dám hành động bừa bãi, một mặt không ngừng gài người vào thủy sư, thậm chí đã ba lần phát lệnh điều Du Đại Du vào kinh nhậm chức.

Dụng ý của chúng khiến người ta bất an, tạo dư luận trong triều, khiến Thẩm Mặc có liên can với Từ Hải phải thỏa hiệp, ít nhất đoạt được một phần thủy sư.

Thẩm Mặc tất nhiên không chịu ngồi yên chờ chết, đòn hôm nay là một phần quan trọng trong kế hoạch.

- Quá bất nhân.
Long Khánh năm xưa bị ngăn cách với quốc sự, không hiểu cái hại của giặc Oa, cho nên nghe Thẩm Mặc kể , cảm thấy thương hại đám Từ Hải.

- Đâu phải chỉ bất nhân, mà là vì thanh danh bản thân, khiến hoàng thượng thành kẻ ác, khiến tín nghĩa triều đình thành trò hề.
Thẩm Mặc phẫn nộ nói:
- Hải tặc kẻ nào chẳng tinh minh, năm xưa phải thấy thánh chỉ mới quy hàng, đám quan viên vì tình thế bức ép, thúc giục tiên đế hạ chỉ, giờ ngang nhiên muốn làm trái thánh chỉ tiên đế. Không chỉ khiến hoàng thượng mang tội bất hiếu, còn làm Đại Minh mất tín nghĩa, sau này còn ai tin vào lời hứa của Đại Minh ta? Nhân vô tín bất lập, quốc vô tín ắt nguy đó thưa bệ hạ.

- Ừ.
Long Khánh rất tán đồng, nhưng thầm lẩm bẩm "cái này liên quan gì tới kiếm tiền?"

May Thẩm Mặc cuối cùng cũng vén màn bí mật:
- Thần cũng có lòng riêng, năm xưa thần là một trong số thành viên tiến hành chiêu an, không muốn triều đình thất tín với thiên hạ, cũng không muốn đối lập với đồng liêu. Nên nghĩ ra cách trung gian, đó là theo ý muốn bọn họ, để đám Vương Trực tách khỏi quân đội, lấy danh nghĩa dân gian tiến hành hộ tống thương thuyền. Bọn họ chịu ấm ức đủ ở binh bộ rồi, ắt sẽ đồng ý. Nhưng không có thân phận quan quân, ai còn tin bọn họ? Ai dám nhờ bọn họ làm bảo tiêu?
Tới đó quỳ xuống:
- Cho nên thần lớn gan xin hoàng thượng, lấy danh nghĩa đội thuyền hoàng gia tiếp nhận bọn họ, để bọn họ tiếp tục hành nghề, hải cương vẫn an bình, hoàng thượng công đức vô lượng, thần cũng có thể trung nghĩa vẹn toàn.

- Mau mau đứng lên đi.
Long Khánh kéo Thẩm Mặc lên:
- Sư phụ chẳng mấy khi mới cầu trẫm một việc, trẫm thế nào cũng đồng ý, huống hồ bọn họ chiêu an theo thánh chỉ của tiên đế, trẫm bảo vệ là rất nên, chẳng ai nói được gì.

- Hoàng thượng nhân từ.
Thẩm Mặc cố mãi chẳng nặn ra được nước mắt, nhưng lòng thực sự cảm động, dù Gia Tĩnh đối đãi với y không tệ, nhưng còn xa mới chân thành nhiệt tình như với Long Khánh.

Long Khánh nháy mắt:
- Sư phụ cũng nên nói cho trẫm biết tiền đồ của nghề này chứ? Chỉ mỗi cái danh phận, e trẫm chẳng kiếm được bao nhiêu.

- Ha ha, hoàng thượng coi thường hai chữ "hoàng gia" rồi.
Thẩm Mặc cười:
- Tương của Lục Tất Cư, châu báu của Đại Bảo Đường, vì sao nổi danh thiên hạ. Trên đời này còn có tấm chiêu bài nào lấp lánh hơn hoàng gia không? Huống hồ không chỉ có chiêu bài đẹp, còn có lợi lớn là cự thương, thuế quan, thủy sư, không ai dám bắt nạt họ, e rằng hải tặc nghe danh cũng phải bỏ chạy, hiển nhiên là tiền vào như nước.

Long Khánh hơn hở nói:
- Rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền?

- Bao nhiêu thì thần khó nói được, nhưng danh nghĩa hoàng gia không phải là miễn phí, mỗi năm phải cấp một khoản tiền cố định cho cung đình, sau đó là chia hoa hồng.

- Rốt cuộc là bao nhiêu?
Long Khánh sốt ruột lắm ròi.

- Vi thần đoán chừng, từ năm sau trở đi, chắc là kiếm được ổn định tầm 150 tới 200 vạn lượng.

Long Khánh choáng váng, hắn thực sự không ngờ cái danh nghĩa của mình đáng tiền đến thế. Hôm trước hắn vừa hỏi chi tiêu mỗi trong cung, chừng 150 vạn, thế chẳng phải là xong hết cả rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui