Quan Cư Nhất Phẩm

Thẩm Mặc xuống kiệu, thấy Dương Bác đứng ở phía tây hành lễ, vội đáp lễ nói:
- Bác lão, sao có thể như thế?

- Không làm thế, người ta chê cười lão phu vô lễ sao?
Hai người chỉ hàn huyên như thế rồi vào phòng.

Trà nước xong, Thẩm Mặc nhìn quanh:
- Bác lão, nghe nói nơi này mỗi ngày người như trẩy hội, sao hôm nay lại vắng vẻ vậy?

- Chẳng phải vì đại nhân tới, lão phu đuổi hết bọn họ tới tiền viện, nếu không nơi này đã chẳng khác gì cái chợ.
Dương Bác lắc đầu cười khổ:
- Nắm xương già này sắp bị chúng đè nát rồi.

- Thế cứ đóng cửa từ khách cho xong.
Thẩm Mặc hiến kế.

- Lão phu cũng muốn thế, nhưng có kẻ bản lĩnh len được qua khe cửa.
Dương Bác ngầm chọc một câu, cũng không dám thái quá, nói tiếp:
- Sắp cuối năm rồi, chớp mắt năm sau là kinh sát, đám kinh quan như có lửa đốt đít vậy.

- Năm này chẳng dễ sống.
Thẩm Mặc trầm tư.

- Vì loạn mới cầu trị mà.

Dương Bác cảnh giác :" Lão phu không thể mất chủ động, nếu không bị tên tiểu tử này lừa bán mất." Liền chuyển đề tài:
- Hiền đệ ở nội các trăm công ngàn việc, sao rảnh rỗi tới cái miếu nhỏ này?

- À, tới xin lỗi Bác lão.
Thẩm Mặc đứng dậy vái thật sâu:
- Vì tại hạ hành sự ấu trĩ, làm Bác lão chịu ủy khuất, thật hết sức xin lỗi.

- Đâu có, đâu có.
Dương Bác vội đỡ lấy, trong lòng thầm rống lên :" Lại thế, lại thế rồi, đổi trò mới được không hả?" Quyết định bất kể y nói gì cũng không chấp nhận, tránh lại mắc lừa:
- Chuyện đã qua cứ cho nó qua, lão phu để trong lòng đâu.

- Nhưng tại hạ không quên được.
Thẩm Mặc vẫn chân thành nói:
- Gần đây ngủ không ngon, thường nghĩ lại chuyện càn rỡ khi đó, áy náy vạn phần ... Hay là Bác lão đánh tại hạ mấy cái đi?

Dương Bác hết chỗ nói, đáng lẽ người làm quan càng cao càng nhiều quy củ, càng làm cao, Thẩm Mặc lại ngược hẳn, làm ông ta dở khóc dở cười, xua tay liên tục:
- Các lão tha cho lão phu đi, đừng rót thuốc mê cho lão phu nữa.
Rồi nghiêm nghị nói:
- Ai chẳng biết Thẩm các lão bận tối mắt, đâu có thời gian tới trêu đùa ta.

- Sao lại bảo trêu đùa.
Thẩm Mặc đau khổ nói:
- Tại hạ tới xin tha thứ thật mà.

- Có gì mà tha thứ với không tha thứ.
Dương Bác biết cứ vòng vo với y thế nào cũng mắc bẫy, nói thẳng luôn:
- Ta biết các lão tới đây có ý khác.

- Ý gì?
Thẩm Mặc cười tủm tỉm hỏi.

- Kinh sát.
Giờ nha môn kinh thành náo loạn cả rồi, nhưng không phải nhốn nháo, ngược lại còn hết sức yên tĩnh. Trước kia giờ Mão đi làm, không thích thì không tới, có tới cũng túm năm tụm ba tán phét.

Giờ lại cực kỳ quy củ, chưa đến giờ đã ngồi ngay ngắn trong trị phòng, không còn túm tụm trò chuyện nữa, chẳng có việc gì cũng tỏ ra rất bận rộn.

Chính vì thế chỗ Dương Bác mới đông như trẩy hội, quan trường ai chẳng có dây dưa quan hệ, đầu giở phép thần thông len qua cửa tới mong ông ta thoang thoáng cho, thiếu chút nữa làm ông ta bị quấy rầy phát khùng.

Thẩm Mặc chẳng cần quan tâm, dù đại học sĩ cũng phải viết bản tự tổng kết, nhưng quan viên tam phẩm trở nên do hoàng đế định đoạt, chẳng cần nể mặt Dương Bác.
Song trên quan trường vĩnh viễn không ai có thể đứng một mình, không lo cho mình, cũng phải lo cho đồng niên, môn hạ.

Tình hình lúc này hơi giống Phong Thần Diễn Nghĩa, các đại lão đang định ra phong thần bảng, số lượng phong thần là có quy định, tiểu đệ của ngươi không xui xẻo thì tiểu đệ của ta xui xẻo, mình không muốn chết thì người khác phải chết.
Tóm lại phải gom đủ số xui xẻo mới có thể ăn nói với lão bản.

Thẩm Mặc hiện giờ miễn cưỡng tính là một đại lão, nhưng lại là đại lão yếu nhất, nếu không nghĩ cách, chút nhân mạch ít ỏi sẽ rơi rụng hết. Thêm vào Dương Bác vốn hận y, không hại y thì hại ai.

Cho nên nhìn khuôn mặt của tên tiểu tử này, Dương Bác khoái trá lắm :" Trước kia sao còn làm việc không để đường lui, chẳng ngờ có ngày rơi vào tay ta phải không?"

Mang suy nghĩ như vậy, Dương Bác sao dễ dàng tha cho Thẩm Mặc, thở dài lên giọng nói:
- Quan trường kinh thành, xưa nay lề thói không nghiêm, kéo bè kết cách, tham ô hối lộ, gan lớn tim đen đúng là hại người. Lần này quyết tâm của triều đình của triều đình thì các lão biết đấy, nhưng để lão già đất vàng chôn tới nửa người như lão phu phụ trách kinh sát thật thiếu nhân đạo.
Dừng lại một chút nhìn Thẩm Mặc nói:
- Đừng thấy đám người kia hiện giờ vờ hiếu thuận, tươi cười tới tìm lão phu mà nhầm, một khi biết quan chức không còn, chẳng phải hận không thể ăn tuơi nuốt sống ta hay sao? Các lão nói chuyện này có dễ làm không?

Thẩm Mặc trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý cho Dương Bác xả hận. Còn cách nào đâu, trước kia y cố chấp dẫn quân xuất chiến đã làm lão già này ghét rồi, sau đó lại mấy phen chọc giận ông ta, oán hận của Dương Bác với mình sợ rằng chất đông như núi, nếu không để ông ta phát tiết một chút, nói gì cũng hỏng.

Dương Bác châm chích mỉa mai một hồi, thấy Thẩm Mặc vẫn giữ nụ cười, mày chẳng chớp một cái, trong lòng cảm thán :" Người ta nói bụng tể tướng có thể chống được thuyền, có thể thấy ta không làm nổi tể tướng."

Phải nói vị lão tiên sinh này cũng còn tử tế, bên Thẩm Mặc còn thản nhiên, ông ta đã xấu hổ trước rồi, ho khan một tiếng nói:
- Các lão cứ về đi, nói thế nào ngài cũng là một các lão, không nên hạ mình tới đây.

- Tại hạ không tới, người khác càng không thể lọt vào mắt Bác lão.
Thẩm Mặc cười chân thành tới mức tan chạy cả băng tuyết vạn năm.

Dương Bác bị đánh bại rồi, thở dài:
- Nói thực danh sách lão đại và lão nhị của các vị đều đưa qua rồi, hai người đó ta không đắc tội được, chẳng thể đụng vào người của họ. Nhưng lão phu cũng không thể để người không bè không phái bị hỏng hết, cho nên lần này môn hạ của Thẩm các lão, sẽ là trọng điểm của kinh sát.
Người không vì mình trời tru đất diện, đương nhiên ông ta càng không thể để người của mình thua thiệt.

Thẩm Mặc chẳng ngạc nhiên, chuyện này quá bình thường, cho nên khi biết người của mình sẽ phải chịu tội thay kẻ khác, y cũng chỉ thu lại nụ cười, nhưng giọng nói vẫn chẳng có vẻ tức giận:
- Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.

Dương Bác thầm bội phục công phu nhẫn nhịn của y, không hiểu sao chừng đó tuổi, y đã mài rũa được hết sự nóng nảy rồi? Mặt vẫn tỏ ra bất đắc dĩ:
- Vẫn câu nói đó, hai người họ lão phu không đắc tội nổi.

- Không đắc tội nổi?
Thẩm Mặc đột nhiên cười lớn:
- Buồn cười, còn có người mà Bồ Châu công không đắc tội nổi sao?

- Không phải không nổi mà là không muốn.
Dương Bác mặt thoáng hiện sự kiêu ngạo.

- Tại hạ có thể đồng ý với ngài một điều kiện.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Chỉ cần không phạm vào vương pháp, cái gì ta cũng đồng ý.

Đây bằng vào chi phiếu trắng, Dương Bác động lòng:
- Lão phu muốn ba điều kiện.

- Tối đa là hai.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ba cái sẽ làm ta không còn gì, chuyện được không bằng mất không cần làm.

- Được.
Không ngoài dự liệu, Dương Bác chấp nhận y dùng hai điều kiện trao đổi.

- Mời nói.
Thẩm Mặc bầy ra vẻ vươn cổ ra chờ chém.

- Ha ha ha.
Dương Bác vuốt râu, nheo mắt nhìn Thẩm Mặc:
- Tư vị không dễ chịu hả?

Thẩm Mặc cầm chén trà lên, thổi cho nguội, nhập một ngụm:
- Thanh đạm quá, không ngờ là Long Tỉnh, còn tưởng Bác lão thích Thiết Quan Ân chứ?

- Tuổi trẻ thì thích, già rồi mới biết thanh đạm dư vị mới lâu.
Dương Bác cười khổ, biết gây sự bằng ngôn ngữ là không ăn thua:
- Con người Thẩm đại nhân thật vô vị, như ông lão 60 vậy, chẳng có chút nóng nảy của người trẻ.

Thẩm Mặc cười:
- Suốt ngày tiếp xúc với các vị lão tiền bối, chẳng thế sao được?

- Cũng phải.
Dương Bác gật đầu:
- Điều kiện đầu tiên của ta là Hối Liên phải cứu Nhật Thăng Long.
Tất nhiên ông ta sẽ đề ra điều kiện này, nhìn khắp Đại Minh chỉ có hộ bộ và Hối Liên có thể giúp Nhật Thăng Long vượt qua nguy cơ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui