Quan Cư Nhất Phẩm

Kẻ ác trên đời này là như thế, chỉ dám bắt nạt người lương thiện. Gặp phải người có quyền có thế hoặc là ác hơn hắn, sẽ tỏ ra sợ hãi nịnh nọt, so với người dân bình thường còn tồi tệ hơn. Người thường dù hôm nay thấy không ăn nổi, cũng phải trở về nghe ngóng xem rốt cuộc có chọc vào hay không rồi mới quyết định mừng rỡ thoát nạn hay là càng làm giữ hơn.

Bề ngoài hủng hổ, nội tâm yếu đuối, chính là để nói tới bọn chúng.

Ba tên tráng hán mặt mày dữ tợn bị một thư sinh lai lịch không rõ ràng làm cho chạy quắn đít, trước khi đi còn theo thói quen ném lại một câu dọa nạt:
- Hôm nay không nói chuyện nữa, lần sau tính sổ với các ngươi.

Có lẽ là bọn chúng xui xẻo, vừa muốn ra ngoài thì phát hiện ra đại môn đã bị một hán tử vừa đen vừa béo mặc áo hạt dẻ lấp kín rồi.

Đợi nhìn thấy rõ người này, cả ba tên chân mêm nhũn, vội chắp tay thi lễ:
- Xin thỉnh an Tứ gia, không ngờ lại gặp được nghài ở đây, thực là khéo quá.

Người tới tất nhiên là Mã điển sử, điển sử đứng thứ tư trong huyện, được xưng là Tứ gia. Mã tứ gia mặt nghiêm nghị, không nói một lời, ánh mắt như dao lướt qua lướt lại trên người ba tên.

Ba tên có là heo đi chăng nữa cũng biết lần này chọc phải người không nên chọc rồi, nhìn thái độ này của Tứ gia, hiển nhiên là muốn trả thù cho cha con nhà kia rồi. Phải nói người của nha hành phản ứng rất nhanh, chúng thấy ông thần này vái không xong, liền quay sang liên tục khấu đầu cha con Thẩm hạ.

Thẩm Hạ cũng nghiêm mặt không nói một lời, ba người cảm thấy không khí ngột ngạt, sắp ép bọn chúng vỡ phổi rồi.

Mặt Sẹo vừa dập đầu vừa van nài:
- Tiểu nhân có mắt không thấy núi Thái Sơn, lương tâm tiểu nhân bị chó ăn mất, năm mới còn khiến hai vị đại gia thêm bực mình, bọn tiểu nhân đáng chết!
Nói rồi tự đưa tay vả mình bôm bốp, là đánh thật sự, chẳng bao lâu mặt đã sưng vù, làm Thẩm Hạ không khỏi vừa sợ vừa tức.

Thấy ông ta quả nhiên là mềm lòng hơn Thầm Mặc, Mặt Sẹo liền quay đầu sang phía Thẩm Hạ, khóc tu tu nói:
- Thẩm gia ơi Thẩm gia, ngày mai đã là ba mươi rồi, trong nhà tiểu nhân trên còn mẹ già dưới còn con nhỏ, tất cả đang đợi tiểu nhân trở về ăn tết, xin ngài thương xót, coi tiểu nhân như cái rắm bỏ đi thôi.

Thẩm Hạ tuy mềm lòng, nhưng ông ta có một cái hay, đó là không tự tiện đưa ra quyết định, chuyện gì cũng do nhi tử quyết, nhìn Thẩm Mặc hỏi:
- Triều Sinh, con nói sao?

Thẩm Mặc mỉm cười:
- Nói cũng có vài phần đạo lý, năm mới rồi chẳng cần phải để ý tới đám đáng ghét này.
Nói rồi cúi đầu nhìn tên Mặt Sẹo dưới chân nói:
- Căn nhà này chúng ta thu hồi lại trước, bảo Thất gia các ngươi qua năm mới tới tính sổ ... Nhớ ký là Thất gia của các ngươi, sau tết nguyên tiêu.

Ba tên hán tử gật đầu như tế sao, tạ ơn xong rồi quay sang quỳ lạy Mã tứ gia, khóc thút thít cầu xin:
- Tứ gia, bọn tiểu nhân sai rồi, ngài tha cho bọn tiểu nhân một lần.

Mã điển sử hừ một tiếng, lúc này mới cười lạnh nói:
- Không nghe thấy Thẩm công tử nói sao? Qua năm mới bảo Lão Thất các ngươi đích thân tới nơi bồi tội.
Nói xong nhường đường:
- Xéo!

Thoát được lúc nào hay lúc đấy vậy, ba tên không dám nghĩ nhiều, chạy bán sống bán chết.

Đợi ba tên đó vừa đi, vẻ mặt Mã điển sử lập tức trở nên nhu hòa, mặt đầy áy náy chắp tay nói:
- Huynh đệ tới trễ, để Tam gia và công tử phải sợ hãi rồi.

Thẩm Hạ xấu hổ nói:
- Mã đại nhân đứng nói lung tung, hiện giờ ta vẫn là kinh thừa.

Mã điển sử cười ha hả:
- Không quá tháng giêng lệnh bổ nhiệm sẽ xuống, huynh đệ chẳng qua chỉ gọi trước thôi.
Hắn ta luôn lả người ủng hộ kiên định của Thẩm Hạ, trừ tiền hoa hồng của hiệu buôn Tam Nhân ngày càng nhiều ra, hắn cũng có tính toán của mình.

Mấy ngăm qua Mã tứ gia đã nhìn thấu rồi, vị trí thích hợp nhất cho mình là điển sử quản lý lao ngục và trị an. Huyện thừa cũng được chủ bạ cũng được đều là vị trí của văn nhân, bảo một kẻ thô lỗ xuất thân bộ đầu như mình làm, khẳng định là sẽ gây chuyện lớn, tới khi đó bị quan trên kéo xuống thì thành trò cười cho thiên hạ.

Còn chẳng bằng an phận làm quan trị an một hiện, một chức vị nhiều béo bở, thể diện lớn, khoái hoạt như thần tiên.

Nếu như bản thân không còn tơ tưởng, Mã điển sử khẳng định mong một người có giao tình tốt, mềm lòng, không bắt nạt mình đi lên, Thẩm Hạ chắc chắn là một nhân tuyển tốt.

Thẩm Hạ lại khiêm tốn vài câu, Mã tứ gia liền nghiêm mặt, làm bộ nói rất chân thành:
- Huynh đệ trước kia toàn làm việc ở trong nha môn, không cần phải ra ngoài, cho nên những kẻ này không nhận ra huynh đệ. Bản thân huynh đệ không biết mình lợi hại như thế nào..
Nói tới đây không nghiêm mặt được nữa, cười ha hả nói:
- Kỳ thật Thẩm huynh chỉ cần nói một tiếng, ta là thư hình bản huyện, là bọn chúng biến thành hạng con cháu ngay, cần gì tiểu tướng công phải phí lời? Ta cũng không cần chạy tới chuyến này.

Thẩm Hạ gật gù:
- Đúng là không nghĩ tới điều này.

Mã điển sữ thông cảm, nói:
- Trước lạ sau quen, về sau sẽ nhớ thôi.
Rồi lại truyền thụ kinh nghiệm:
- Lão huynh cũng không ngẫm xem, chúng ta một năm bốn mùa làm việc không biết sáng tối, chẳng lẽ là vì bổng lộc hai mươi lạng bạc một năm sao?

Thẩm Hạ lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không phải.
Vừa muốn nói :" Ta làm việc là vì phụ lão trong huyện." Lại cảm thấy nói loại lời như thế với hạng người này tựa hồ "cười sư trọc đầu", nên lại thôi.

Lại nghe Mã điển sử tiếp tục nói:
- Nói thực thì nhà chúng ta mỗi tháng có chắt bóp cũng phải tiêu hơn hai mươi lượng bạc, nếu chỉ ngửa tay chờ chút bổng lộc kia, thì để cả nhà uống gió tây bắc mà sống hay sao?

Thẩm Hạ thầm nhủ :" Ngươi lấy quá nhiều di thái thái, ít chơi vài nữ nhân là có tiền rồi."

Mã điển sử thì lại không nghĩ mình chi tiêu nhiều, mà cho rằng bổng lộc của triều đình quá ít, nói rất là hùng hồn:
- Cho nên chúng ta chẳng ham chút bổng lộc đó, chúng ta cần chút quyền này.
Tới đây mặt đầy đắc ý nói:
- Thói đời hiện nay, có gì cũng không bằng được có quyền, có quyền là có người nịnh nọt, có người lấy lòng, có người tặng nhà, tặng nữ nhân; ngược lại? Nếu như có tiền mà không có quyền thì ngươi cứ chờ gia sản và nữ nhân của ngươi bị người ta chiếm đi, ha ha ha...
Không ngờ hắn nửa đầu lên trời cười dài, hiển nhiên là thống khoái vô cùng.

Thẩm Hạ có chút chán ghét cau mày lại, bị Thẩm Mặc ở đâu lưng lén dùi một cái vào lưng, mới nhịn không buông lời phản bác.

Mã điển sử cười đủ rồi, đắc ý quên hết tất cả, vỗ vai Thẩm Hạ nói:
- Cho nên lão huynh này, có tiền phải dùng, nếu không quá hạn mất hiệu lực, thì không mua nổi thuốc hối hận đâu.

Thẩm Mặc tiếp lời, nói cười với hắn vài câu, liền di chuyển đề tài sang chỗ khác, không lâu sau thì cười tủm tỉm mời hắn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui