Quan Cư Nhất Phẩm

Sáng sớm, bên trong quy cực môn, cờ trắng bay khắp lục khoa lang.

Âu Dương Nhất Kính chắp tay đứng trước linh đường, nhìn vòng hoa, câu đối dài dằng dặc hai bên thì than thầm trong lòng: Phu nhân này âm đức không nhỏ, có thể có được lễ tang trọng thể thế này thì chết cũng không hối tiếc. Suy nghĩ này xua tan đi cái cảm giác tội lỗi lợi dụng cái chết của phu nhân để nổi phong ba của hắn.

Đám tang cho "liệt nữ" này chính là do Âu Dương Nhất Kính và mấy khoa trưởng một tay bày ra, nhìn thấy các quan tới phúng viếng nối liền không dứt, thấy sự bất mãn của bọn họ với hoạn quan càng ngày càng tăng, trong lòng Âu Dương Nhất Kính thấy rất hưng phấn. Thật ra ban đầu hắn định ở phía sau, hy vọng người lục khoa lang dẫn người đi làm lớn chuyện lên, nhưng sau đó vì những người này làm tốt quá, khiến hắn không kiềm chế được mà tham gia, đứng vào đội ngũ túc trực bên linh cữu của Thạch phu nhân.

Hắn biến lục khoa lang thành đại bản doanh chống lại lũ hoạn quan, đứng trước linh đường Thạch phu nhân, hắn tính toán bước tiếp theo của kế hoạch... Hắn cùng với mấy vị khoa trưởng thương lượng, đợi sau tuần đầu của Thạch phu nhân sẽ lợi dụng danh nghĩa lục khoa mười ba đạo mà thảo tấu chương, cũng mời mười tám nha môn liên hợp kí tên để đòi lại công đạo cho Thạch phu nhân. Đương nhiên đòi công đạo chẳng qua chỉ là cái cớ, mục đích thực sự vẫn là ép chết hai tên thái giám Đằng Tường cùng Mạnh Xung, hắn thầm nghĩ muốn làm chuyện này thật lớn lên, đem bọn thái giám xấu xa phơi bày cho khắp thiên hạ biết.

Trời vừa mới sáng, bên linh cữu Thạch phu nhân đã đứng đầy chặt người, trong phòng cũng tụ tập không ít người thảo tấu chương, sắp xếp câu chữ sao cho hoa mỹ. Cứ một lúc hắn lại quay sang chỉ bảo mấy người chủ chốt, dạy bọn họ xã giao với người đến bái tế thế nào, lại dạy bọn họ cách để khơi lên căm phẫn, đem mũi giáo chĩa vào lũ thái giám.

Lúc này, Lăng Nho từ trong ra nói với hắn:
- Ngươi đã cả đêm không ngủ, bây giờ thừa lúc bọn họ tới bái tế mà vào chợp mắt một chút đi.

- Ta không buồn ngủ.
Hai mắt Âu Dương Nhất Kính đỏ quạch, nhưng tinh thần phấn khởi nói:
- Hải Lâu, hai ngày qua người tới bái tế không dứt, điều này rõ ràng cho thấy người đọc sách vẫn rất đoàn kết, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng.
Hải Lâu là tên hiệu của Lăng Nho.

Lăng Nho gượng cười, cho những người khác lui ra rồi mới hạ giọng nói:
- Tới thì tới không ít, nhưng ta vừa mới tự mình kiểm tra, thì phát hiện một số chỗ kỳ lạ. Thứ nhất là không có một Thượng Quan nào tới, hai là Hộ bộ cùng Binh bộ không có một quan viên nào tham gia.

- Những người có thân phận trong lục bộ cửu khanh đều không muốn dính vào vũng nước đục này sao.
Âu Dương Nhất Kính sắc mặt âm trầm nói:
- Thế nhưng vì sao Binh bộ một người cũng không tới? Đông Tuyền huynh vì họ mà phải chịu tai họa này, bọn họ cũng quá vong ân phụ nghĩa rồi.
Đông Tuyền là tên hiệu của Thạch Tinh.

- Nghe nói vị kia hạ lệnh, bất cứ quan viên Binh bộ nào tới bái tế đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc không tha.
Lăng Nho bĩu môi:
- Bởi vậy ở Binh bộ, tuy có nhiều quan viên cảm kích Đông Tuyền huynh, nhưng cũng không dám công khai tới. Không ngờ vị kia lại là người bạc bẽo vậy... Hôm đó còn giả bộ giải vây cho Đông Tuyền, thì ra cùng với lũ thái giám, một người là mặt đỏ, một người mặt trắng, đều là Hanh Cáp Nhị Tướng trước cửa mà thôi.
Xem ra chỉ một lần đi dự yến Trung thu, mà Thẩm Mặc đã trở thành địch nhân mất rồi.
(Hanh Cáp Nhị Tướng: ông thiện ông ác trước cửa chùa, miếu. Trong Phong thần diễn nghĩa, Hanh Tướng là Trịnh Luân, Cáp Tướng là Trần Kỳ; mũi Trịnh Luân có thể phun khói trắng hút hồn địch, miệng Trần Kỳ có thể thổi khí vàng hút hồn địch. Sau khi bị Na Tra giết chết thì được Khương Tử Nha sắc phong làm Hanh Cáp Nhị Tướng)

- Ngươi nói rất đúng.
Âu Dương Nhất Kính còn đang nghe người bên cạnh nói:
- Hãy truyền chuyện này ra, đối với những kẻ vong ân phụ nghĩa, chúng ta không cần khách khí.

- Không nên như thế.
Lăng Nho luống cuống:
- Ta chỉ là thuận miệng nói một chút, đừng coi là thật.

- Sao vậy, ngươi sợ à?
Âu Dương Nhất Kính liếc hắn một cái.

- Sợ...
Lăng Nho thầm nghĩ ta đương nhiên sợ, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Đương nhiên không sợ, chỉ là hiện tại người chúng ta muốn đối phó là lũ hoạn quan, không nên chuốc thêm phiền phức. Ta nghĩ Thẩm lão mặc dù không tỏ rõ thái độ, nhưng dù sao ông ta cũng là người bên chúng ta, nếu không động đến ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ giữ thái độ trung lập. Cho dù ngươi muốn thế nào thì trước mắt cũng phải tập trung lực lượng, thắng trận này rồi hãy tính tiếp.

- Ừm...
Âu Dương Nhất Kính không cam lòng, hắn nghĩ lại sự hổ thẹn lần trước, cho nên muốn nhân cơ hội này để hạ uy phong Thẩm Mặc. Có điều hắn biết Lăng Nho nói có lý, nên đành phải gật đầu, hậm hực nói:
- Dễ dàng cho hắn quá.

Đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy từ quy cực môn truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn, hai người theo phản xạ quay ra nhìn, tức thì sắc mặt đại biến.

-o0o-

Bên trong hoàng cực môn, cửa vẫn chưa mở.

Hai trăm người thân thể khỏe mạnh mặc y phục thái giám xếp thành hai hàng, thấy đề đốc thái giám Lưu công công đang cùng một người mặc mãng bào từ xa đi tới, chính là ti Lễ giám chấp bút Mạnh công công. Đợi hai người đến gần, bọn thái giám liền nhất tề quỳ một gối xuống.

Lưu công công tên là Lưu Quốc Quang, đứng trước mặt đám thái giám nói:
- Mời Mạnh công công nói.

Mạnh Xung trong lòng đang khó chịu, tên Đằng Tường quả là gian xảo, không ngờ đến lúc mấu chốt lại đi vào cung phục vụ, lúc này nhất định là hắn đang hả hê lắm.

Thấy gọi một lần không thấy Mạnh Xung trả lời, Lưu công công đành phải nói nhỏ:
- Mạnh công công...

- À...
Mạnh Xung lấy lại tinh thần, chuyện cho tới giờ thì đành vậy, sau rồi về tính sổ với tên hỗn đản kia sau. Nói rồi cố gắng chưng ra một bộ mặt dữ tợn, nói:
- Các con, lũ rùa đen lục khoa lang kia lại dám lập ra linh đường trong Tử Cấm thành của vạn tuế gia, cả ngày khóc lóc đến điếc tai hoàng thượng, đây chính là sự nhục nhã vô cùng, trước nay chưa bao giờ có.

- Có câu "Quân nhục thần tử", bây giờ những đại thần ngoại đình này ngang nhiên sỉ nhục hoàng thượng, bọn chúng thật đáng chết.
Hắn biết mấy tên thái giám này không được học hành, nên hắn cố gắng ngoác miệng ra gào:
- Chúng làm như vậy không chỉ coi thường hoàng thượng, mà còn không coi chúng ta vào đâu. Còn nhớ thời Chính Đức hoàng đế, Lưu Cẩn dám đình trượng quần thần, đến thời Gia Tĩnh hoàng đế, Mã Sâm cũng dám quất roi bách quan, vì sao đến hiện tại, chúng ta lại để yên cho bọn chó điên đe dọa hoàng thượng chứ?
Nói rồi vành mắt đỏ bừng:
- Vạn tuế gia bị sỉ nhục như vậy, những nô tài chúng ta còn mặt mũi nào mà sống? Trăm năm sau hậu thế không khinh bỉ, không nói chúng ta hộ chủ bất lực, không nguyền rủa chúng ta ư? Ác danh như vậy, ta không dám mang, các ngươi có dám mang không?

Phải thừa nhận một điều, kẻ có thể lên làm đại đương cũng phải có cái giỏi của hắn, đám tiểu thái giám bị hắn kích động đến nỗi hít thở dồn dập, trong lòng ngập tràn lửa giận. Lưu công công kia cũng muốn nhỏ vài giọt nước mắt, phối hợp với Mạnh công công, tiếc rằng cố mãi cũng không ra giọt nào, đành phải tỏ thái độ:
- Công công yên tâm, chỉ cần công công sai bảo, thì chúng tiểu nhân dù thịt nát xương tan cũng không từ.

- Được.
Mạnh Xung gật đầu nói:
- Lập tức mở cửa cung, các ngươi hãy đi ngay đi, thừa dịp lúc người bái tế còn chưa tới mà dỡ bỏ linh đường, sau đó theo đường cũ rút về, không được chậm trễ một khắc mà chạy về phía bắc đến Huyền Vũ môn, sau đó mỗi người lĩnh năm mươi lượng bạc rồi theo người chờ sẵn ở đó xuất cung, tới Thông Châu rồi ngồi thuyền đến Nam Kinh ẩn náu một năm, đợi sự việc dịu đi rồi vinh quang trở về quê cũ, đến lúc đó tất cả đều được thăng quan thăng chức.

Bọn thái giám đầu tiên bị hắn kích động khiến nhiệt huyết sôi trào, bây giờ lại bị tiền bạc mê hoặc, nhìn cánh cửa từ từ mở, tất cả đều muốn lập tức xông ra.

- Còn một chuyện nữa.
Mạnh Xung nói lớn:
- Chuyện hôm nay là các ngươi tự nguyện, muốn làm cho hoàng thượng hết giận, không quan hệ với Lưu công công, không quan hệ với ta, nếu như ai dám nói bậy, hừ, thì huynh đệ Đông Xưởng cùng Đề hình ti chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

- Đã nghe rõ chưa?
Lưu công công thấy Mạnh Xung nói vô ích nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra được câu quan trọng nhất, vì thế liền quát theo một tiếng.

- Rõ.

- Đi đi.

Tất cả thái giám đều mang giày có đinh, từ trong hoàng cực môn đang dần mở rộng chạy ra ngoài, mặt đất trước quảng trường cũng bị đạp rung lên ầm ầm.

Trước ánh mắt kinh hoàng của Âu Dương Nhất Kính và Lăng Nho, bọn thái giám lao vào quy cực môn, dựa theo bố trí lúc đầu chia ra làm hai đội, một đội cứ gặp người là đánh, một đội khác thì dỡ bỏ linh đường, kéo đổ vòng hoa, câu đối, hạ cờ trắng... Trong nháy mắt, linh đường trong lục khoa lang đã trở thành một mớ hỗn độn.

Những Ngôn quan tới bái tế còn chưa kịp có phản ứng thì đã bị đánh ngã lăn ra đất, có người trên mặt còn chảy máu, trông vô cùng đáng thương.

Âu Dương Nhất Kính là người bình tĩnh lại đầu tiên, lập tức hét lớn:
- Ai cho các ngươi đánh người? Dừng tay! Dừng tay!
Nói rồi kéo lại một tên thái giám đang đánh một Ngôn quan, lạnh lùng nói:
- Còn dám đánh?

- Đánh con mẹ ngươi!
Người nọ xoay người đấm một đấm, làm hắn lăn quay ra đất, sau đó còn lấy chân đá tới tấp.

-o0o-

Trong hoàng cung trang nghiêm, từng tiếng kêu thảm thiết truyền đi thật xa, cả những người ngồi tận Văn Uyên các cũng nghe thấy rõ mồn một.

Mấy lão đang nghị sự nghe vậy biến sắc, cả đám mặt mũi trắng bệch:
- Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?

- Có chuyện lớn rồi.
Một tên ti trị lang quên cả phép tắc chạy vào, hoảng hốt nói:
- Nguyên ông, bọn thái giám đang đánh các Ngôn quan.

- Cái gì?
Từ Giai đứng phắt lên, nhưng vì đột nhiên đứng lên nên bị chóng mặt, thứ phụ Lý Xuân Phương bên cạnh vội vàng đỡ lấy nói:
- Nguyên ông cẩn thận.

- Đỡ ta đi.
Từ Giai gấp gáp lảo đảo bước, Trương Cư Chính vội đỡ bên kia, cùng Lý Xuân Phương đỡ lão ra ngoài.

Thẩm Mặc quay sang Trần Dĩ Cần, hai người đều thấy sự sợ hãi trong mắt nhau, lập tức không ai nói gì cùng đứng dậy đi theo.

Thấy được các đại thần từ trong cực môn đi ra, thái giám trông chừng bên ngoài liền thổi lên còi hiệu.

"Huýt...."
Đám thái giám bên trong đang hăng say đánh người lập tức ngừng lại, sau đó tất cả cùng lao ra khỏi quy cực môn, không để ý tới các đại thần đang tới mà chạy đi, rồi nhanh chóng biến mất sau hoàng cực mộn.

- Ngang ngược, thật quá ngang ngược...
Từ Giai giận đến phát run, nhưng không có cách nào giữ bọn chúng lại, đành phải vào xem tình hình trong lục khoa lang.

Vừa bước vào liền thấy màn che, lụa trắng bị xé vứt đầy dưới đất, cả lục khoa lang một màu trắng trông thật bi thảm. Nhưng bi thảm hơn chính là các Ngôn quan bị đánh ngã xuống đất, có người còn đang rên rỉ, có người vẫn còn ngất, cả đám mặt mũi bầm dập, trên người vết máu loang lổ, bộ dạng thê thảm vô cùng.

- Nghiệp chướng, nghiệp chướng...
Nhìn cảnh hoang tàn trước mắt, Từ Giai nhớ lại thời Gia Tĩnh, mắt không cầm được lệ nói:
- Ngay hoàng thành dưới chân thiên tử, sao lại có loại chuyện điên cuồng này xảy ra cơ chứ?

- Nguyên ông, đừng vội than thở...
Trương Cư Chính nói nhỏ:
- Cứu người quan trọng hơn.

- Mau gọi ngự y.
Từ Giai bình tĩnh lại, phân phó:
- Mau tới ngăn ở ngọ môn, không cho người ngoại đình vào đây.

- Vâng.
Mặc dù chuyện này muốn giấu cũng không được, nhưng nếu để người khác tận mắt nhìn thấy, thì với óc tưởng tượng của họ, không biết là sẽ suy diễn ra đến mức nào.

Dặn dò Trương Cư Chính xong, Từ Giai liền bảo Lý Xuân Phương đỡ mình đi tới hoàng cực môn.

- Nguyên ông, ngài muốn đi làm gì?
Lý Xuân Phương hỏi nhỏ.

- Lão phu muốn đi kiện, nhiều quan viên bị đánh như vậy, ta đứng đầu bách quan không thể giả câm giả điếc.
Râu Từ Giai phập phồng, rõ ràng là đang tức giận cực độ.

- Mang yêu dư tới đây.
Lý Xuân Phương vừa đỡ Từ Giai đi, vừa sai người dưới.
(yêu dư: ghế có hai đòn bên dưới khênh lên)

Hai người vừa ra khỏi quy cực môn không xa, đã thấy hai tên thái giám khiêng yêu dư chạy như bay tới.

Lúc này Từ Giai cũng đã tỉnh táo lại, ngồi trên yêu dư đi được hai bước, đột nhiên nói:
- Quay về.

- Không đi tìm thái giám tính sổ nữa à?
Lý Xuân Phương hơi thất vọng nói.

- Chẳng có tác dụng gì.
Từ Giai chậm rãi lắc đầu:
- Bọn chúng đã âm mưu từ trước, lúc này có tới hỏi tội, có chết bọn chúng cũng không nhận.

- Vậy làm sao bây giờ?
Lý Xuân Phương hỏi.

- Tìm Thẩm Giang Nam .
Từ Giai nói:
- Y có quan hệ tốt với hoàng thượng, có thể khiến trong cung giao hung thủ ra.

-o0o-

Thẩm Mặc thật muốn một đá tung đít Từ lão đầu, vốn tưởng rằng nhờ việc cải cách quân sự có thể khiến Từ Giai thay đổi thái độ với mình, ai ngờ cũng vẫn vậy... Chuyện tốt thì chẳng tới lượt, chuyện xấu thì chạy đằng trời cũng không thoát.

Sớm biết như vậy thì cáo ốm ở nhà cho xong. Thẩm Mặc vừa đi tới Càn Thanh cung vừa oán thầm, tới bên ngoài cung xin cầu kiến thì thái giám cho biết hoàng thượng vẫn đang ngon giấc rồng. Y đành phải đợi một hồi lâu, mới có thái giám ra truyền vào.

Long Khánh ngồi khoanh chân trên giường, trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa màu vàng, bên cạnh để mấy món điểm tâm... Canh ba ba, súp hạt sen, đều là các món đại bổ khí huyết.

Thấy Thẩm Mặc vào, Long Khánh niềm nở mời hắn ngồi xuống cùng ăn:
- Sớm thế này đã tới đây, mau dùng bữa cùng trẫm.

- Tạ ơn hoàng thượng, nhưng thần không tiện dùng bữa.
Thẩm Mặc khẽ than:
- Thần phụng mệnh tới thưa kiện.

- Kiện ai?
Long Khánh suýt cắn phải lưỡi, vẻ mặt không giống giả vờ hỏi.

Thẩm Mặc liền kể lại chuyện ngày hôm nay cho hoàng đế nghe.

Nghe nói mấy Ngôn quan đáng ghét bị đánh bầm dập, đầu tiên là Long Khánh thấy cảm thấy rất hài lòng, nhưng sau đó chợt ý thức được chuyện này có ảnh hưởng tới quốc thể thế nào. Vì thế nghiêm mặt nói:
- Việc này trẫm không biết.
Nói rồi quay sang Đằng Tường đang hầu hạ bên cạnh hỏi:
- Ngươi có biết không?

Đằng Tường cúi người nói:
- Chuyện hoàng thượng không biết, nô tài nào dám biết.

- Gọi mấy người Mạnh Xung, Phùng Bảo tới đây.
Long Khánh sắc mặt bình tĩnh nói:
- Gọi cả thái giám quản sự của Ngự Mã giám tới nữa.

Chẳng bao lâu sau, các thái giám đã tới quỳ trước giường.
(đại đương: thái giám cầm quyền)

- Nói, là ai làm.
Long Khánh đập bàn quát:
- Anh hùng hảo hán, dám làm dám chịu.

Lũ thái giám không có ai trả lời, Long Khánh đành phải hỏi từng người một, nhưng cũng không có ai dám nhận đã làm chuyện này.

- Đánh người là thủ hạ của ngươi.
Hoàng đế nhìn Lưu thái giám đang quỳ phía dưới, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ không có quan hệ gì với ngươi sao?

- Việc này đương nhiên có quan hệ tới nô tài, là nô tài quản giáo không nghiêm nên mới để xảy ra tai họa này.
Lưu thái giám vội vàng nói:
- Cúi xin hoàng thượng trách phạt.

- Còn muốn tránh nặng tìm nhẹ.
Long Khánh cười cười:
- Lẽ nào chỉ là quản giáo không nghiêm?

- Quả thật chỉ có chuyện này.
Lưu thái giám đáp lời:
- Trước khi tới đây nô tài đã hỏi qua những người khác ở trong doanh, bọn họ nói những người tới lục khoa lang hành hung là vì giận quá, muốn cùng nhau giúp hoàng thượng nguôi giận.

- Nói như vậy, nghĩa là bọn chúng tự mình làm?
Long Khánh cũng không ngu, thấy hắn có thể đối đáp trôi chảy liền không truy hỏi nữa, ngược lại hỏi:
- Không phải do các ngươi sai bảo sao?

- Tuyệt đối không phải, mặc dù nô tài cũng hận không thể đi đánh bọn họ một phen, nhưng không có ý chỉ của hoàng thượng, nô tài không dám làm bừa.
Lũ thái giám đồng thanh nói.

- Trẫm không muốn nghe các ngươi tung hô, trẫm đã nghe phát ngấy rồi.
Long Khánh phân phó xuống:
- Bắt hết những kẻ đi đánh người tới đây.

- Hoàng thượng thứ lỗi, bọn họ sau khi đánh người xong đã trốn khỏi cung rồi.
Nhìn hoàng thượng có vẻ giận thật, Lưu thái giám lo sợ nói.

- Những một hai trăm người cũng trốn cả rồi sao?
Vẻ mặt Long Khánh âm trầm:
- Cấm cung làm ăn kiểu thế à?

- Bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, cấm cung còn không biết họ đã phạm vào tội.
Lưu thái giám tiếng nhỏ như muỗi.
- Chỉ nghĩ bọn họ đi luyện tập, nên mới không ngăn lại.

-...
Long Khánh cuối cùng cũng chẳng còn gì để hỏi, quay sang hỏi Thẩm Mặc:
- Ái khanh, ngươi thấy thế nào?

- Nếu các công công đã nói vậy.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Vi thần cũng không có gì để hỏi nữa, hy vọng chuyện thực sự là vậy.

Lũ thái giám đang sợ y sẽ truy tới cùng không tha, nhưng nghe vậy thì thấy trong lòng nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh bị hoàng đế và Thẩm Mặc cùng tra hỏi.

Ra khỏi Càn Thanh cung, Thẩm Mặc cười khổ, chuyện không ngoài dự liệu, chẳng thu được kết quả gì. Thật ra y đã biết, Long Khánh tuy thật sự không biết chuyện này, nhưng chắc chắn vì chuyện này mà vui mừng, cho nên hắn sẽ che chở cho mấy tên đại đương.

Tin tức này mà truyền ra, thật chẳng khác nào viên đá ném vào nhà xí, sẽ bắn lên "Công phẫn" thật lớn... Chỉ có thể cầu trời, cầu cho bản thân không bị dính phải.

Văn Uyên các.

Từ trị phòng của thủ phụ đi ra, trong lòng Thẩm Mặc cười khổ, quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi Từ Giai nghe y nói lại thì đầu tiên là im lặng thật lâu, sau đó dùng ánh mắt đầy hàm ý mà nhìn hắn, lãnh đạm nói:
- Trong lúc này cần phải tỏ rõ lập trường.
Sau đó liền bảo hắn lui ra.

Xem ra Từ Giai đã hạ quyết tâm sẽ che chở Ngôn quan tới cùng; mà hoàng thượng cũng một lòng muốn bảo hộ hoạn quan, hoàng đế cùng tể tướng hai người đứng ở hai lập trường đối lập, quan hệ giữa hai người càng ngày càng xấu đi.

Đang phiền muộn, Thẩm Mặc nghe thấy bước chân quen thuộc thì bất đắc dĩ lắc đầu thở dài:
- Sao lại đến mức này...

- Mức này cái gì vậy?
Người tới chính là Thái Nhạc.

- Thì ra là ngươi.
Thẩm Mặc quay đầu nhìn lão nói:
- Không có gì...

- Ta thấy ngươi đang là người đang khó xử giữa hai bên.
Trương Cư Chính liếc y một cái, bước tới đứng sóng vai với y nói:
- Mọi chuyện không dễ dàng như vậy.

Trong lòng Thẩm Mặc lạnh nhạt nghĩ: Nhưng ngươi thì có thể làm được, ngoài mặt thì làm vẻ khổ sở nói:
- Thái Nhạc, ngươi không ở trong hoàn cảnh của ta, làm sao biết được.

- Phấn chấn lên một chút.
Trương Cư Chính trầm giọng nói:
- Đây không phải là Thẩm Giang Nam mà ta biết.

- Ài...
Thẩm Mặc xoa xoa huyệt thái dương:
- Bây giờ ta tiến thoái lưỡng nan, sự vụ trong bộ lộn xộn làm ta hao tổn tinh thần, Bồ Châu công lại chen ngang vào, cảm giác của một nguyên lão, ngươi có biết được không... À, ngươi chắc chắn là biết chứ.

- Phải.
Trương Cư Chính gật mạnh đầu:
- Nửa năm qua ta chẳng làm được gì, lúc nào cũng ao ước được như ngươi.

- Bây giờ là ta ao ước như ngươi mới đúng.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Thái Nhạc, ngươi cao minh hơn ta nên có lẽ giờ vẫn không thèm quan tâm, vẫn còn ung dung thoải mái.

Trương Cư Chính biến sắc, chợt cười lớn:
- Nói gì vậy, bây giờ việc xảy ra, ai cũng không tránh được.
Nói rồi trầm giọng:
- Giang Nam, hãy nghe ta một câu, hai bên đang đối chọi gay gắt thế này, nếu như ngươi còn do dự, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.

- Ừm, ta biết rồi.
Thẩm Mặc gật đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhìn Trương Cư Chính thật lâu nói:
- Đa tạ đã nhắc nhở.

Trương Cư Chính gật đầu, hai người lại tiếp tục đi, mỗi người một hướng.

Nhìn bóng y bước đi, Trương Cư Chính chìm vào suy nghĩ, mặc dù Thẩm Mặc hiện giờ cũng đúng như hắn kỳ vọng, nhưng người này thật sự quá quỷ quyệt, không thể nhìn ra đâu là tâm tư thật của y.

-oOo-

Thẩm Mặc ngồi trong kiệu, sắc mặt trầm xuống, Trương Thái Nhạc quả thật cao minh, trở thành phát ngôn cho Từ các lão trong mắt các Ngôn quan, khiến những Ngôn quan đem những lời hắn nói thành chuẩn mực; mà hắn lại có quan hệ mờ ám với hoạn quan bên kia, ở cái kinh thành bé bằng bàn tay này, có chuyện gì mà thoát khỏi tai mắt của Cẩm Y Vệ... Đại quản gia của Trương Cư Chính là Du Thất có quan hệ rất mật thiết với một thương nhân gọi là Từ Vạn Quán. Từ Vạn Quán này mặc dù được ca tụng là người dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng, nhưng thật ra cơ nghiệp có được của hắn là dựa vào mối quan hệ với người trong cung... Hắn có một đường huynh bà con xa gọi là Từ Tước, mà Từ Tước lại là quản gia cơ ngơi bên ngoài của Phùng Bảo.

Nói tới Phùng Bảo, Thẩm Mặc cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Thực ra trước kia tên này cùng y quan hệ cũng coi như không tệ. Nhưng sau khi y có địa vị, vì danh tiếng của mình nên cũng không tiện giao hảo nhiều cùng hoạn quan... Đó là một chân lý rất mâu thuẫn, ở bất cứ thời đại nào, vấn đề quan hệ với người trong cung cũng vô cùng quan trọng, thời Lưu Cẩn nắm quyền thì không cần phải bàn, đến thời Gia Tĩnh thì hoạn quan bị hoàng đế áp chế rất mạnh, sự ảnh hưởng của thái giám giảm xuống mức thấp nhất. Nhưng Nghiêm Tung lại dựa vào những thái giám này để đánh bại người luôn coi thường thái giám là Hạ Ngôn.

Từ Giai sau này có thể chống lại Nghiêm Tung cũng cùng nguyên nhân như vậy, đó là hắn quan hệ rất tốt với đám thái giám Lý Phương, Hoàng Cẩm, Mã Sâm... Vì thế hắn có thể tránh được thái giám của đối phương đâm thọc sau lưng. Sau khi Nghiêm Tung bị đổ, Từ Giai liền cắt đứt quan hệ với thái giám, nguyên nhân cũng chỉ vì hắn là thủ phụ, phải giữ lấy danh tiếng của mình, nếu còn đi lại với hoạn quan sẽ khiến cho giới sĩ tộc chán ghét, danh tiếng sẽ bị phá hỏng.

Đương triều, đấu tranh chính trị thường coi trọng đạo đức, đạo đức tốt thì mọi chuyện tốt, đạo đức xấu thì mọi chuyện xấu. Ngoại trừ ở tận nơi quan ngoại xa xôi, chức vị chính là danh tiếng, danh tiếng của ngươi tốt thì công cao đức dày, bá chủ một cõi; nhưng một khi danh tiếng bại hoại, thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình, kết quả chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Cho nên trước đây Từ Giai qua lại với thái giám, có thể dùng lý do chống lại Nghiêm Tung để biện hộ, nhưng Nghiêm Tung vừa xuống đài thì hắn cũng chẳng còn lý do gì mà tiếp tục quan hệ với lũ thái giám, lúc này kết giao với sĩ tộc mới là đúng đắn... Đây chính là cách duy nhất để bảo toàn danh tiếng.

Kế sách của Thẩm Mặc cũng giống Từ Giai vậy, qua lại với thái giám lúc chức vị còn nhỏ không tính làm gì, nhưng hiện tại thân đã là các lão, nên cũng chẳng còn lý do gì để kết giao với thái giám... Dù sao lão sư của y là thủ phụ, y lại là lão sư của hoàng đế, y trong mắt sĩ tộc có địa vị rất trang nghiêm, không thể xâm phạm, nếu như còn qua lại bợ đỡ đám thái giám thì chẳng khác nào tự nhảy xuống bùn.

Thẩm Mặc biết con đường phía trước còn gian nan, khó khăn hơn hiện tại gấp bội, tương lai không nắm chắc được một phần mười. Về lâu dài, mặc dù không cần lúc nào cũng phải duy trì "Vĩ quang chính", nhưng phải cố gắng có một nhân cách thuần khiết, để có thể trụ được bão táp trong tương lai, có thể ổn định địa vị, không đến nỗi bại hoại danh dự, việc sắp thành lại bại.
(Vĩ quang chính: vĩ đại, quang vinh, chính xác)

Sở dĩ Thẩm Mặc dừng lại sớm như vậy, cũng bởi vì Từ Giai từng chỉ bảo y... Mặc dù năm xưa Từ các lão theo Nghiêm Tung hầu hạ tiên đế chỉ là bất đắc dĩ, nhưng chuyện này bây giờ sao có thể giấu diếm, làm cho lão trở thành mục tiêu cho người khác công kích. Hiện tại Từ các lão thế như mặt trời giữa trưa nên chẳng có gì phải sợ, nhưng từ xưa tới giờ làm gì có đại thần thịnh mãi không suy? Nói không chừng trong tương lai lại bị người ép cho điêu đứng.

Không gây thị phi, không tạo nhân quả, đây mới là kế bảo tồn địa vị lâu dài. Trừ phi quyền mưu của ngươi có thể cao như Trương Cư Chính vậy, có thể khiến Ngôn quan coi hắn là người cùng một phe, hoạn quan cũng coi hắn như bằng hữu tốt, hơn nữa ai cũng không vì hắn giao hảo với đối phương mà sinh bất mãn, thủ đoạn này thực khó như khiêu vũ trên dây, nhưng Trương Cư Chính lại làm rất tốt, không phụ sự mong đợi của Từ Giai với hắn.

Thẩm Mặc tự ngẫm thấy, trên phương diện này quả thật y không thể so được với Trương Cư Chính, y sợ rằng nếu cứ mù quáng làm theo, chắc chắn sau này sẽ lưu lại hậu hoạn. Thân là lãnh tụ một phái, có nghĩa vụ phải tránh cho được con đường ma quỷ này, không những vậy còn phải đi trên con đường quang minh chính đại, rõ ràng giống như đối địch trên chiến trường vậy. Chỉ có theo quy tắc của người, mới có thể dùng quy tắc của ta, lúc đó sẽ không bị phản lại, đây chính là đạo lý mà sư thúc đã dạy hắn.

-oOo-

Cũng giống Trương Cư Chính không nhìn thấu Thẩm Mặc, thì Thẩm Mặc cũng không cách nào hiểu rõ được Trương Cư Chính, nhưng hai người cũng sớm đã quen lối hành xử của nhau, nếu một người có ra chiêu thì người kia sẽ phối hợp, mọi người cùng vui vẻ, chưa khi nào chống đối nhau.

Nhưng lần này thì khác, bất kể Trương Cư Chính ra chiêu thế nào thì Thẩm Mặc cũng sẽ không phối hợp theo, bởi vì người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, y biết lần này hoạn quan và Ngôn quan đấu đá nhau thực chất là cuộc đấu của quân quyền và thần quyền... Mặc dù những kiểu đấu kiểu này thường không cân sức, người trước địa vị cao vời vợi, không có cách nào để thắng được hắn, nếu người sau bất chấp tất cả mà dùng bạo lực, thì sau đó chỉ có thể dùng tấm thân yếu ớt mà nhận lấy trừng phạt. Nhưng lần này lại khác, người trước là một quân vương nhu nhược hiếm thấy, người sau là nguyên lão có địa vị to lớn, trận chiến này không dễ để phân thắng bại ngay, mà rất có thể sẽ giằng co lâu dài. Một khi đã giằng co nhau thì chắc chắn sẽ có ẩn số khó lường, với thực lực của y bây giờ thì ẩn nhẫn chờ thời là tốt nhất, đến lúc thích hợp ra quyết định cũng không muộn.

Như vậy mặc dù lúc đầu có khó khăn, nhưng lợi ích sau này có được cũng không nhỏ, vẫn là câu nói kia, thân là lãnh tụ một phái, phải ổn định trước, đứng ở thế bất bại, sau mới cầu thắng, đó mới là chân lý.

Không biết là y có hồng tinh chiếu mạng hay không mà sụ việc đúng như y dự liệu, ngay lúc Ngôn quan hình thành trận thế với hoạn quan, tin tức truyền đến làm chấn động triều dã, lập tức mọi người không còn chú ý đến y nữa.

Ngày mười ba tháng chín, Nam Kinh cách tám trăm dặm báo tin khẩn cấp : Ngày mùng mười, Ứng Thiên thi hương yết bảng, quan chủ khảo Vương Hi Liệt, Tôn Đĩnh ở trong văn miếu, bị mấy trăm sĩ tử thi rớt bao vây, lời lẽ kịch liệt. Pháp ti Nam Kinh theo lệnh Hình bộ thượng thư Nam Kinh dẹp loạn, hai bên xảy ra xung đột dữ dội, tử thương mấy người. Sau đó đám người gây loạn ép hai người Vương, Tôn cùng vào tử thủ trong văn miếu, giằng co với quan binh. Nam Kinh Ngụy quốc công Từ Bằng dẫn quân đồn trú trấn giữ bên ngoài, khắp nơi đều trong trạng thái phòng bị, xin triều đình tức tốc phái khâm sai tới giải quyết.
(yết bảng: công bố danh sách)
(thi hương: ba năm thi một lần, thi vào mùa thu các năm tí, ngọ, mão, dậu. Người thi đỗ gọi là cử nhân, có tư cách thi hội. Lúc yết bảng cũng là lúc hoa quế tỏa mùi hương, cho nên gọi là quế bảng)

Theo truyền thống nhiều năm qua thì năm nay chỉ thi hương, giữa tháng tám thi Hương rồi đến mùng mười tháng chín sẽ yết bảng. Người trúng tuyển chỉ có hạn, mười người thì có chín người rớt, nhưng chưa từng xảy ra chuyện người thi rớt bao vây chủ khảo, suýt chút nữa đập đi văn miếu. Chẳng lẽ bọn họ tự làm hại chính mình? Chuyện này thực sự là quái gở.

Khoa cử chính là đại điển tuyển chọn nhân tài của quốc gia, liên quan đến tôn nghiêm của triều đình, gắn với nền tảng của bộ máy thống trị, sự trang nghiêm của nó không thể bị khinh nhờn. Bản thân bọn họ cũng hiểu được chuyện này chẳng phải chuyện nhỏ, lẽ nào những chuyện bọn họ làm chỉ đơn giản để hả cơn giận? Từ Giai đương nhiên không nghĩ như vậy, nên lập tức phái người tới Nam Kinh điều tra ẩn tình.

Nhưng đạo mệnh lệnh này còn đang trên đường thì bản tấu thứ hai từ Nam Kinh đã đưa đến, nói rõ nguyên nhân của cuộc xung đột... Thì ra bởi vì số người thi đỗ đột nhiên bị thay đổi.

Ngày mười lăm tháng ba năm nay, để chuẩn bị cho cuộc thi hương, Ngự sử Cảnh Định Hướng dâng sớ nói sáu điều, năm điều trước cũng không có gì mới, nào là người đảm nhiệm chức vị quan chủ khảo thi hương của lưỡng kinh không cần biết là ai, nhưng phải là người đủ tài đủ đức; quan chủ khảo chỉ phát bài thi, sau đó để cho các hội đồng thi tự xét duyệt. Để tránh bỏ sót nhân tài, cũng như tránh các tệ nạn, các điểm thi cũng phải có sự chuẩn bị kỹ càng...
(lưỡng kinh: từ Hán, Đường tới nay chỉ tây kinh Lạc Dương, đông kinh Trường An. Trong truyện chỉ Bắc Kinh và Nam Kinh)

Nhưng đáng chú ý là điều thứ sáu: Bỏ đi ký hiệu ưu tiên của giám sinh, bài thi không phân biệt của ai, chỉ cần ưu tú là sẽ được trúng tuyển. Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần của giám sinh.

Giám sinh, ý nghĩa như tên, là những học sinh học tập tại Quốc Tử Giám. Trải qua hơn trăm năm, giám sinh được chia ra bốn loại: cử giám, cống giám, ấm giám và lệ giám. Cử giám là chỉ những cử nhân tham gia thi hội ở kinh sư nhưng không trúng tuyển, sau đó được Hàn Lâm viện chọn ra những người ưu tú vào học trong Quốc Tử Giám; cống giám là là nhân tài được cử đến Quốc Tử Giám. Những năm đầu Hồng Vũ có quy định, hàng năm mỗi châu huyện đều phải cử một người đến Quốc Tử Giám. Nhưng sau này những học sinh được cử đi đều chỉ có hư danh, thậm chí phần lớn là dạng vô học thức, chỉ muốn hưởng quyền ưu tiên của giám sinh, cho nên thành tích của giám sinh ngày càng kém. Đến thời Hiếu Tông, các châu huyện ngoài việc cử người hàng năm ra, thì mỗi ba đến năm năm lại cử một người, thông qua các cuộc thi sát hạch để chọn ra người giỏi nhất cử vào Quốc Tử Giám học tập.

Ngoài ra, con em của các quan tam phẩm trở lên hoặc thân thích của huân quý thế gia cũng có thể vào Quốc Tử Giám, gọi là ấm giám; còn lệ giám để chỉ những bình dân đã nạp túc với quan phủ, khi quốc gia có việc mà nhân tài không đủ dùng, thì sẽ được cấp phép đặc biệt để vào Quốc Tử Giám học tập... Chưa vào phủ, châu, huyện học đường mà muốn thi hương, hoặc chưa có khoa danh mà muốn làm quan thì phải làm giám sinh, coi như có được xuất thân. Như đường huynh của Thẩm Mặc là Thẩm Kinh Thẩm Cao Lăng cũng thông qua con đường này mới được làm huyện lệnh Thượng Hải.

Rõ ràng trong giám sinh tốt xấu lẫn lộn, tuy có người học thức uyên bác, tư chất thông minh, nhưng đại đa số đều là dạng ngu dốt, thậm chí không có chút học vấn, hiểu biết gì, nhưng vì sao tú tài các nơi lại đổ xô vào để làm giám sinh như vậy chứ? Tất cả cũng chỉ vì giám sinh có tư cách trực tiếp tham gia thi hương, hơn nữa đến khi tuyển chọn lại có rất nhiều ưu đãi.

Bình thường các cuộc thi hương ở mỗi tỉnh đều chỉ cho phép sĩ tử trong tỉnh tham gia, nhưng cũng có ngoại lệ, lấy lưỡng kinh làm ranh giới, giám sinh Quốc Tử Giám của Bắc Kinh có thể tham gia thi hương ở Thuận Thiên phủ, giám sinh Quốc Tử Giám của Nam Kinh có thể tham gia thi hương ở Ứng Thiên phủ. Ngoài ra trong cuộc thi hương ở lưỡng kinh, các giám sinh đều sẽ có ký hiệu "Mãnh" riêng, lấy từ chữ "Mãnh" trong chữ "Giám", để ký hiệu cho văn quyển của mình. Cái lợi nhất chính là, mỗi kinh (trong lưỡng kinh) có đến ba mươi lăm người có ký hiệu "Mãnh" trên văn quyển sẽ được trúng tuyển.
(Mãnh: 皿, Giám: 监)

Nói cách khác, chỉ cần ngươi là giám sinh của Quốc Tử Giám, thì sẽ không cần phải cạnh tranh với tất cả thí sinh dự thi, chỉ cần cạnh tranh cùng ba đến năm trăm giám sinh là được... Tuy tỉ lệ trúng tuyển vẫn là khoảng một phần mười, nhưng nếu để ý tới tố chất của giám sinh, thì chỉ cần người hơi có thực lực là có khả năng thi đỗ, cho nên giám sinh từ trước tới nay vẫn được coi là lối đi tắt.

Nhưng loại tuyển chọn này xưa nay cũng gây ra không ít tranh cãi, nhất là các điểm thi thuộc Nam Kinh, đặc biệt là nơi Giang Nam giàu có và đông đúc, tố chất của các thí sinh dự thi thuộc loại đứng đầu cả nước, thậm chí đã được giới sĩ tộc công nhận, chỉ cần thông qua nhiều vòng tuyển chọn, có tư cách trở thành thí sinh vào trường thi, thì trình độ so với các cử giám của các tỉnh xa xôi chắc chắn còn cao hơn. Cho nên sự cạnh tranh ở cuộc thi hương ở Ứng Thiên phủ xưa nay vô cùng tàn khốc, mỗi lần đều có không biết bao nhiêu thanh niên tài đức bụng đầy kinh luân phải nuốt hận trường thi... Dưới tình hình như vậy, quy định về ký hiệu "Mãnh" của giám sinh của triều đình làm họ cảm thấy không công bằng, đều cùng thi mà lại không cùng cách tuyển chọn, cho nên trước mỗi lần thi hương nửa năm, lần nào cũng có yêu cầu loại bỏ đặc quyền này, mặc dù triều đình luôn dựa vào lý do đây là quy định của tổ tiên nên không thể sửa đổi được, nhưng theo thời gian chất lượng giám sinh ngày càng kém, cho nên các yêu cầu càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí đã có rất nhiều nhân sĩ trong triều cũng tham gia vào, cùng chung sức thúc đẩy việc này.

Đề xuất loại bỏ ký hiệu ưu tiên "Mãnh" của đốc học Nam Kinh Cảnh Định Hướng lần này cho thấy tình hình đã trở nên trầm trọng. Hắn chính là đồng niên tiến sĩ với Thẩm Mặc, nếu nói Thẩm Mặc là lãnh tụ quan trường của các quan trong khoa thi Bính Thìn, thì hắn lại là nhân tài kiệt xuất về học thuật của khoa thi đó. Trước đây Thẩm Mặc dạy học ở Linh Tể cung, tuy đỗ trạng nguyên nhưng trong giới học thuật, ảnh hưởng của y không thể so với Cảnh Định Hướng.

Cảnh Định Hướng là người tiêu biểu cho học Thái Châu học phái, năm đó vào kinh thi hội liền có tư cách đăng đàn dạy học. Mặc dù Thẩm Mặc lúc đó không có thời gian tham gia, nhưng dù y có rảnh rỗi tham gia thì chắc cũng không ai đăng ký học. Được coi như đại biểu học thuật của khoa thi Bính Thìn, Cảnh Định Hướng cũng nhận được sự giúp đỡ to lớn từ các đồng khoa, năm Gia Tĩnh bốn mươi mốt trở thành đốc học Nam Kinh, sau đó lấy Nam Kinh làm trung tâm, cùng Vương Kỳ, La Nhữ Phương và tiền bối Vương Học luận việc học, mở ra Sùng Chính thư viện, thu nhận môn đồ rộng rãi, ông tự mình tới các phủ giảng giải, dạy học cho các học sinh, sự ảnh hưởng của ông đã mơ hồ vượt lên trên các vị tiền bối, được xưng tụng là đại nho đương đại.

Cảnh đại nho vừa lên, tự nhiên liền có người hưởng ứng theo, có rất nhiều người sùng bái, học sinh ùn ùn đến lớp. Nhất là Lễ bộ thượng thư mới lên Triệu Trinh Cát cũng là người của Thái Châu học phái, khi Triệu Trinh Cát còn chưa lên nắm quyền thì đã từng làm khách của Sùng Chính thư viện nhiều năm, hai người thường xuyên đàm đạo, đi đây đi đó, sớm đã là bạn thân. Mà bản thân Triệu Trinh Cát cũng là một người vô cùng chính trực, tôn trọng công bằng, cho nên ông toàn lực ủng hộ Cảnh Định Hướng.

Đề án vừa đưa đến nội các, Từ Giai vì ngại Triệu Trinh Cát và Thái Châu học phái, nên cũng không tiện phản đối; mà lúc đó trong nội các còn có Cao Củng, mặc dù không phải là Tâm học phái, nhưng rất tán thành việc bãi bỏ đặc quyền, do đó nội các cuối cùng cũng thông qua đề án. Nội các thông qua đương nhiên Long Khánh cũng thông qua, chuyện này cứ thế mà thành.
(Tâm học: coi như một phái của Nho học)

Vì vậy lần này trong cuộc thi hương của lưỡng kinh, các giám sinh quyển đều đã bỏ đi chữ "Mãnh", tất cả đều được tuyển chọn giống nhau, kết quả Quốc Tử Giám Nam Kinh chỉ có mấy người đậu, so với ban đầu giảm tới ba phần tư. Cho nên các giám sinh sớm đã một bụng tức giận, đã phẫn nộ đem quan chủ khảo Vương Hi Liệt và Tôn Đĩnh bao vậy ở văn miếu, yêu cầu khôi phục ký hiệu chữ "Mãnh", tuyển chọn lại lần nữa.

Tin tức truyền về cũng chỉ nói tới đây, theo tin mới nhất thì hai bên còn đang giằng co, nếu như xử lý không khéo thì chắc chắn sẽ dẫn đến tai tiếng cực lớn.

Nghe được tin tức này, Lễ bộ thượng thư Triệu Trinh Cát giận tím mặt, đi tới nội các yêu cầu được đích thân tới Nam Kinh xử lý việc này.

Nhưng Từ Giai nhìn vẻ mặt của hắn thì lắc đầu nói:
- Ngươi không thể đi.
Triệu Trinh Cát mặc dù tuổi đã sáu mươi, cũng trải qua con đường làm quan không bằng phẳng, nhưng tính cách cương liệt chưa bao giờ thay đổi, Nam Kinh hiện đang thời khắc nước sôi lửa bỏng nên ông muốn đích thân mình đi, nếu không sẽ không kịp xử lý.

Do hiện tại cần phải phái một người đi giải quyết vấn đề, cho nên Từ Giai liền nghĩ ngay tới đệ tử tốt của mình.

- Vì sao?
Triệu Trinh Cát sốt ruột nói.

Từ Giai đương nhiên không thể nói tính ông nóng như lửa, có đi cũng chỉ làm thêm rối, đành phải tìm một lý do nói:
- Loại trừ ký hiệu "Mãnh" cũng là do ông thông qua, nếu đi sợ rằng mâu thuẫn sẽ càng gay gắt hơn.

- Điều này... thôi được.
Triệu Trinh Cát cũng không phải là người xử sự theo cảm tính, nếu có thể nói lý do thuyết phục được ông thì ông cũng cố chấp quan điểm của mình, ngược lại còn tham gia với Từ Giai, nói:
- Thế nhưng giới quan lại Nam Kinh từ trước đến nay luôn đứng độc lập, không chịu ảnh hưởng của Bắc Kinh, mà trong giám sinh còn có con em đệ tử của đại tộc, hai bên lại không ưa gì nhau, nguyên ông nhất định phải cẩn thận.

- Có người nào thích hợp làm việc này?
Từ Giai nheo mắt hỏi.

- Ta biết một người rất thích hợp.
Triệu Trinh Cát nói:
- Chỉ ngại dùng dao giết trâu mổ gà.

- Ha ha... Ông nói là Giang Nam sao?
Từ Giai cười nói.

- Đúng thế.
Triệu Trinh Cát gật đầu:
- Có điều y đang mang trọng trách, không thể dứt ra được.

- Ta sẽ xem xét.
Từ Giai chậm rãi gật đầu.

Triệu Trinh Cát cũng không nhiều lời mà rời đi. Sau khi ông rời đi, Từ Giai liền cho người gọi Thẩm Mặc tới.

Hôm nay tới phiên Thẩm Mặc túc trực trị phòng, cho nên đi tìm chưa bao lâu đã thấy y đến:
- Sư tương, người cho tìm học sinh?

- Ừ.
Từ Giai nhìn y nói:
- Việc Nam Kinh ngươi đi xem thế nào?

- Việc này...
Thẩm Mặc có chút chần chờ:
- Đi ngay bây giờ sao?

- Phải.
Từ Giai nói:
- Nam đô cấp báo, nhưng đường xa khổ cực, các khớp xương của lão đầu ta không chịu nổi.
Nói rồi cười cười:
- Thanh niên ngươi phải khổ cực một chuyến rồi.

- Vâng.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Học sinh đi dặn dò công việc một chút, sáng mai sẽ xuất phát.

- Không, chiều nay phải đi ngay.
Từ Giai nói:
- Việc Binh bộ không cần bàn giao lại, nếu có chuyện quan trọng ti Thông chính sẽ truyền tin cho ngươi, còn những việc thông thường hai vị thị lang có thể tự quyết.

- Thế này...
Thẩm Mặc ngạc nhiên:
- Không hợp với quy củ.

- Chuyện đặc biệt thì phải xử lý đặc biệt.
Từ Giai lơ đãng nói:
- Việc ngươi đang làm bàn giao ngay cũng không được, hơn nữa ngươi cũng chỉ đi một hai tháng là về, cũng không cần giao cho người khác làm gì, thanh niên à, khổ cực một chút không sao chứ?

- Không sao.
Thẩm Mặc nhìn Từ Giai thật lâu, lúc sau chắp tay nói:
- Học sinh sẽ không làm cho lão sư thất vọng.

- Ha ha, lão phu còn không biết học sinh của mình sao?
Từ Giai cười từ ái:
- Đi đi.

Từ chỗ Từ lão đi ra, Thẩm Mặc mới từ từ nghĩ lại, cảm thấy việc này là Từ lão sư muốn tự làm mình an tâm, đừng nghĩ rằng ông muốn dùng kế điệu hổ ly sơn, chỉ vì ông muốn y giữ lập trường trung lập, nên mới làm một việc tốt mà chẳng tốn chút sức này.

-oOo-

Sai Hồ Dũng vội vàng báo tin về nhà, còn bản thân Thẩm Mặc muốn dùng nốt chút thời gian còn lại để sắp xếp một số sự tình cho thỏa đáng, y trở về đại sảnh lấy một phong thư, sau đó tới trị phòng Từ Giai cầu kiến.

Thấy y quay lại, Từ Giai hơi giật mình:
- Còn có chuyện gì nữa?

- Là... chuyện khác.
Thẩm Mặc cung kính nói:
- Quốc thư của Lư Tống quốc vừa tới hôm nay, sự tình trọng đại học sinh không dám tự quyết.
Nói rồi hai tay dâng phong thư lớn có màu vàng hơi đỏ lên nói:
- Mời sư tương định đoạt.

Từ Giai hôm nay quả là một lão sư hiền lành, muốn làm điều tốt cho trót nên mỉm cười nhận lấy, thì ra là thư của tể tướng Lữ Tống quốc Lữ Mộ Hoa, bên ngoài có ghi thư dâng lên thiên triều, trong thư tổng cộng nói tới ba sự việc. Một là cảm tạ sự trợ giúp của quân tình nguyện, giúp Lữ Tống quốc đánh đuổi kẻ xâm lược, đồng thời cũng gửi tới hai thuyền cống vật; hai là quốc vương bọn họ chết trận nhưng lại không có con, nên muốn mời Thiên triều lập cho họ một quốc vương mới; việc thứ ba là lo lắng người Tây Ban Nha sẽ quay trở lại, thỉnh cầu Thiên triều có thể cho quân tình quyền đồn trú ở Lữ Tống quốc một thời gian, bọn họ sẽ chịu mọi quân phí.

- Thân cận bản triều, tấm lòng bọn họ cũng thật đáng quý.
Trông Từ Giai vô cùng hài lòng, trợ giúp phiên quốc chống lại kẻ xâm lược mà không cần dùng bất cứ một hào nào của quốc khố, điều này đương nhiên sẽ lưu trong sử sách, khiến cho bản thân trở nên vinh quang, vì thế trên mặt Từ Giai nụ cười càng rạng rỡ:
- Chuyết Ngôn thấy thế nào?
Lúc cao hứng Từ Giai cũng không gọi là Giang Nam nữa.

- Học sinh cho rằng Lữ Tống quốc mặc dù ở xa, nhưng có căn nguyên nguồn gốc với bản triều, bởi vì nguyên nhân lịch sử mà đứt đoạn.
Thẩm Mặc vỗ mông ngựa ầm ầm:
- Nhưng Đại Minh hiện tại có sư tương làm tể phụ, quốc lực dần dần hồi phục, uy danh ngày càng lớn mạnh, phiên bang đương nhiên sinh lòng kính sợ, quy phục bản triều...

- ...
Từ Giai nghe mà thấy trong lòng không được tự nhiên, sắc mặt kỳ lạ nói:
- Ngươi đã bao lâu không vỗ mông ngựa rồi?

- Ây, đã hai năm rồi...
Thẩm Mặc ngượng ngùng nói:
- Giờ nói có chút ngượng mồm.

- Ha ha ha ha...
Từ Giai cười một trận vui vẻ, làm cho hai người Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính đang ngồi ở đại sảnh trong lòng thấp thỏm, dường như lão sư từ rất lâu rồi không được cười sảng khoái như thế, nhất là sau khi xảy ra các chuyện gần đây.

- Không quen thì thôi.
Từ Giai vuốt râu, ánh mắt hiền từ nói:
- Đường đường là Đại học sĩ, phải là người chính trực, không kiêu không nịnh.

- Hoc sinh xen nghe lòi lão sư giáo huấn.
Thẩm Mặc vội nói.

- Nói xem ngươi định làm thế nào?
Từ Giai phất tay, nghiêm mặt nói.

- Vâng, xem như phiên thuộc thứ nhất đã về, nên ban thưởng hậu hĩnh để cho chư phiên thấy, có điều nhớ tới bài học Vĩnh Lạc năm xưa, học sinh cho rằng không bằng làm cách khác, ví dụ như lấy các giáo sư, công tượng giỏi tới truyền thụ cho họ đạo Khổng Mạnh, giáo dục cho bọn họ lối sống của Đại Minh, để cho bọn họ được đắm mình trong văn minh Hoa Hạ, mới cho thấy được cái đức to lớn của đại quốc chúng ta.
Thẩm Mặc chậm rãi nói.

- Vậy làm theo ý ngươi đi.
Từ Giai rất tin tưởng Thẩm Mặc, chẳng cần suy nghĩ đã đưa ra quyết định.

- Về việc chọn người làm quốc vương thì cứ để bọn họ tự quyết, chỉ cần bọn họ thống nhất ý kiến là được.
Thẩm Mặc nói:
- Đến lúc đó triều đình ban một đạo ủy dụ là được.

- Nói hay, nên làm như thế.
Từ Giai gật đầu tán thành, nhưng vẫn còn ý kiến:
- Vậy còn quân tình nguyện... thì thế nào?

- Quân ở lại Lữ Tống quốc tối đa không quá nghìn người.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Cũng không nên dùng quân đội, cứ chọn những tên tù đi là được rồi.

- Ai, thật là thất đức...
Từ Giai thở dài nói:
- Cái bá tước hàm kia vẫn tiếp tục ban ra sao?
Đối với việc trao huân chương cho một số hải tặc, Từ Giai vẫn cảm thấy không hợp lý lắm.

- Không nên sốt ruột, lúc trước đã nói chuyện quan trọng là phải đánh bại kẻ xâm lược.
Thẩm Mặc nói nhỏ:
- Đợi vài năm nữa rồi tính cũng chưa muộn.
Trước kia tính rằng sau khi Vương Trực lấy được Lữ Tống, thì sẽ ban cho hắn có địa vị bá tước, cũng coi như xứng với công lao hắn bỏ ra; nhưng bây giờ Nam Dương lại hoàn thành trước, Thẩm Mặc biết ban cho ai? Trịnh Nhược Tăng? Hay là lão bản đứng sau màn là mình?

- Như vậy cũng được.
Từ Giai nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Nhưng cũng đừng chậm trễ, ban cho bọn hắn chức thiên hộ ở Lữ Tống quốc đi.

Thẩm Mặc thầm nghĩ tốt thôi, bản thân y còn định để quân tạm trú, Từ lão ngài lại đổi thành quân đồn trú... Có điều với Từ các lão, thì việc mẫu quốc đóng quân ở phiên quốc là điều thiên kinh địa nghĩa, đương nhiên không có gì phải bàn cãi.

Chuyện cũng đã nói hết, Thẩm Mặc xin cáo lui, nhưng Từ Giai lại gọi hắn lại nói:
- Sau khi Quách công lui về, Hình bộ vẫn không có người quản lý, ngươi hãy kiêm nhiệm luôn, như vậy tới Nam Kinh cũng có thân phận.

- Vâng.
Thẩm Mặc thầm nghĩ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao, mà Từ lão sư lại hào phóng đến vậy?

-oOo-

Sau khi dặn dò công việc xong, Thẩm Mặc liền vội vã rời cung, về nhà từ biệt vợ con, cũng căn dặn hai tên tiểu tử không được nghịch ngợm... Lý Thành Lương đã hoàn thành xong kỳ hạn một năm, Thẩm Mặc đã phái hắn tới làm phó tướng cho Thích Kế Quang được nửa tháng, nghe người nói thì hai người ở chung cũng không tệ lắm... Thẩm Mặc cũng không có ý định tìm lão sư mới cho hai đứa con trai gần mười tuổi nữa, bọn chúng đã được Lý Thành Lương dạy bảo, giờ không tiện cho trúng ở nhà.

Y định đưa hai tên tiểu tử tới Quốc Tử Giám đọc sách... Bản triều bắt chước nhâm tử chế của tiền nhân, quan văn từ nhất phẩm tới thất phẩm đều được một ấm quan. Đến năm Thành Hoá thứ ba quy định lại, quan từ tam phẩm trở nên ở kinh thành mới được hưởng chế độ, hoặc nhận chức hoặc cho vào giám đọc sách... Hiện tại Thẩm Mặc lại là đại quan nhất phẩm, lúc trước lại có công cứu giá, nên ba tiểu tử đều có ấm quan, đều có tư cách tới Quốc Tử Giám đọc sách. Đương nhiên ngày thường chúng đã đọc sách cùng thái tử, cho nên cũng không cần vào giám mới được đọc sách...
(nhâm tử chế: con tiếp nối cha nhậm chức)
(ấm quan: kiểu như một suất)

Mặc dù hai người con còn nhỏ tuổi, nhưng Thẩm Mặc không hề lo lắng bọn chúng phải chịu khổ, hai đứa con của y nghịch như giặc, lại học qua công phu, không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi.

Để lại vợ hiền con ngoan ở nhà, đến buổi chiều Thẩm Mặc đi tới Thông Châu, rồi dùng ngựa chạy thẳng phương nam, trong ngày hôm đó thay ngựa đến ba, bốn lần, chạy được hai trăm dặm. Cứ như vậy buổi tối cũng tới được dịch trạm nghỉ ngơi, lúc đó cả người mệt mỏi rã rời, gần như phải nhờ mấy tên hộ vệ khiêng vào trong nhà, xem ra mới biết hai bên đùi đã bị cọ xát tới chảy máu.

Hồ Dũng vội vàng mang đồ tới cầm máu cho y, Thẩm Mặc nhăn nhó nói:
- Thực vô dụng quá rồi, trước kia năm sáu ngày trên lưng ngựa, cũng không thê thảm thế này.

- Đại nhân nghỉ ngơi đi, thắt lưng chúng thuộc hạ sắp bị đứt làm đôi rồi.
Hồ Dũng xoa thắt lưng của mình nói:
- Thời gian ở kinh thành làm người ta yếu đi nhiều quá.

- Sao, nhàn rỗi quá cũng kêu à?
Thẩm Mặc nhìn hắn, tiếp tục xử lý vết thương.

- Ha ha.
Hồ Dũng nói:
- Thuộc hạ thấy quả thật như vậy.

- Đây mới là lời thật lòng, có điều...
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Bảo đao trong vỏ chẳng khác gì sắt vụn. Ngươi nếu quyết tâm thì lần này xuống phía nam, không cần phải trở về.

- Đại nhân...
Hồ Dũng nhất thời không biết làm sao, hắn xem như là cận vệ của Thẩm Mặc, biết những thị vệ trong quân một số đã trở thành quan quân không lớn cũng không nhỏ, dưới trướng Diêu Trường, Lưu Hiển mà kiến công lập nghiệp; một số lại gia nhập vào Nam Dương đoàn, suất lĩnh hộ vệ dương oai hải ngoại, trong lòng hắn cũng đã sớm động tâm rồi. Nhưng nghĩ một lát lại lẩm bẩm nói:
- Bên người đại nhân không thể không có hộ vệ.

- Việc này ngươi không cần lo lắng.
Thẩm Mặc xử lý xong vết thương, bôi xong thuốc mỡ, cuối cùng cũng bớt được cảm giác bỏng rát, thoải mái thở ra một tiếng nói:
- Bây giờ ta cũng không có gì nguy hiểm, giữ lại các ngươi bên người không bằng cho các ngươi ra ngoài thể hiện tài năng.

- Việc này...
Hồ Dũng ấp úng không nói được thành lời.

- Không nên hấp tấp, trên đường cứ từ từ nghĩ...
Thẩm Mặc cũng đã mệt, tiếng nói ngày càng nhỏ, chẳng bao lâu đã ngáy o o.

Hồ Dũng không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng kéo chăn cho y, sau đó bưng chậu nước rón rén ra ngoài.

Sau đó đoàn người không thể cưỡi ngựa được nữa, đành phải đối sang dùng xe ngựa, nhưng đi được chưa bao lâu thì đường cũng ngày càng xấu đi, lúc đầu Thẩm Mặc còn có thể đọc sách trên xe, nhưng đến đoạn này xóc đến mức buồn nôn. Đi tiếp hai ngày nữa, đến lúc ruột y không chịu được muốn nhảy ra thì có người phi ngựa mang theo tin tức tới, giải tỏa nỗi lo trong lòng Thẩm các lão.

- A, đã giải tỏa được rồi sao?
Thẩm Mặc xốc lại tinh thần, nhìn người đến cấp báo hỏi:
- Tất cả đều bắt vào đại lao rồi sao, đã làm những gì rồi?
Sau đó lại hỏi:
- Đã tới đâu rồi?

- Sơn Đông Đông Xương phủ.

- Thực là ý trời.
Thẩm Mặc vui mừng nói:
- Tới Liêu Thành chúng ta sẽ ngồi thuyền đi Nam Kinh...

-oOo-

Nằm trên quan thuyền rộng rãi ổ định, Thẩm Mặc thoải mái rên lên một tiếng, mấy ngày trước không dám ngồi thuyền bởi vì càng gần phía bắc Đại Vận Hà thì kênh đào càng chật, có khi phải mất mấy ngày mới qua được, do đó sẽ làm chậm trễ hành trình. Nhưng hiện tại đang gần Nam Kinh, kênh đào qua Liêu Thành cũng trở nên rộng rãi hơn, hiếm khi xảy ra cảnh ách tắc, nên Thẩm Mặc chẳng dại gì phải đi đường bộ cho chịu khổ, cứ thoải mái ngồi thuyền mà tới Nam Kinh...

Quan thuyền đi với tốc độ cao nhất, trên đường đi đều được các thuyền đội khác tránh né, cuối cùng đến ngày thứ chín thì từ kênh đào chạy vào Trường Giang, sau đó chạy tới Nam Kinh. Lúc này đã là ngày hai bảy tháng chín, sự việc kia xảy ra cũng đã được nửa tháng.

Thuyền vào đến bến đã có các quan văn võ Nam Kinh chờ sẵn, Thẩm Mặc cũng đã hồi phục lại bình thường, mặc một bộ quan phục tiên hạc nhất phẩm màu đỏ, xuất hiện trước mặt mọi người.

- Bái kiến khâm sai đại nhân
Người trên bến tàu quỳ xuống đông nghịt, sau khi Thẩm Mặc thụ lễ cho hoàng thượng liền chắp tay nói:
- Chư vị mời mau đứng lên.

Mọi người lục tục đứng dậy, bái kiến Thẩm các lão. Lúc này ván thuyền đã được bắc xong, Thẩm Mặc từ từ bước xuống, tới trước mặt một vị công tước ôm quyền cười nói:
- Quốc công cũng đại giá tới đây sao?

- Ha ha...
Từ Bằng mặc quần áo công tước, thoạt nhìn khí thế mười phần, mở miệng nói:
- Hai ta còn phải khách khí làm gì.

Thẩm Mặc cười cười, lại nhìn sang thượng thư Nam Kinh ở bên cạnh nói:
- Làm phiền chư vị đến đây, tại hạ rất lấy làm áy náy.

- Đâu có.
Mọi người nào dám để hắn mất mặt, vội vàng nói:
- Phải thế này mới được, phải thế này mới được.

- Ta đã bày tiệc tẩy trần ở Túy Phượng lâu rồi.
Từ Bằng thân thiết kéo tay y nói:
- Chúng ta phải uống vài ly mới được.

Thẩm Mặc cũng không rút tay về, thản nhiên nói:
- Tâm ý của công gia tại hạ xin ghi nhớ, chỉ là nghe nói giám sinh trong đại lao cùng nhau tuyệt thực, bữa cơm này tại hạ thật sự không ăn được.
Nói rồi vỗ vỗ lên tay hắn:
- Đợi sau khi chuyện này xử lý xong, ta sẽ tới tận nơi bồi tội.
Nói xong ôm quyền hướng về mọi người nói:
- Thật là thất kính.
Sau đó liền chui vào xe ngựa chờ sẵn, chạy thẳng tới công quán bên hồ Huyền Vũ.

Nhìn xe ngựa nhanh chóng chạy mất, các quan đứng ở bến tàu ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ vốn định nhờ yến tiệc tẩy trần mà thể hiện chút thành ý, xin Thẩm Mặc buông tha cho các giám sinh này, nhưng dường như đã bị Thẩm Mặc đoán được mà bỏ đi. Có điều nghe lời y nói thì cũng có ý tha cho các giám sinh, nhất thời làm các quan đoán không ra ý.

- Được rồi, đừng đoán mò nữa.
Từ Bằng không vì chuyện vừa rồi mà phiền muộn, trái lại còn cười vẻ chế nhạo:
- Huynh đệ kia của ta là ngọa long chuyển thế, với đạo hạnh thấp kém của các ngươi mà muốn kiếm chút lợi ích thì đúng là nằm mơ.

Đàm Đại Sơ cười khổ:
- Thôi được rồi.
Dù sao thì bản thân cũng không phải bỏ tiền nên hắn cũng không đau lòng, vì vậy cùng các quan rời đi... Các quan cũng chẳng ai buồn phiền lâu, vì mấy khi được tới Túy Phượng lâu ăn uống, cho nên tinh thần sớm đã trở nên vui vẻ.

-oOo-

Trên hồ Huyền Vũ sóng gợn lăn tăn, liễu bay lả lướt, gió nhẹ phất phơ, mây giăng khói tỏa, ở phương bắc lá đã bắt đầu rụng, nhưng ở đây sinh khí vẫn bừng bừng.

Khâm sai công quán nằm ven hồ, dưới tầng liễu rủ, lúc này trong đại sảnh đang bày một yến hội, người ngồi chính vị chính là Đại học sĩ Thẩm Mặc. Y từ chối thịnh tình của Ngụy quốc công không ngờ là vì bữa tiệc này.

Trên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn thật lớn bày đầy sơn hào hải vị, ngoài y ra còn có bảy quan viên cùng mặc hồng bào, chính là các phó chủ khảo của cuộc thi hương lần này, Nam Kinh Lễ bộ hữu thị lang Tôn Đĩnh, Nam Kinh đốc học Cảnh Định Hướng, Nam Kinh Quốc Tử Giám Tế tửu Kim Đạt, Ứng Thiên phủ doãn Tôn Phi Dương, cùng với Nam Kinh tả Thiêm đô ngự sử Lưu Tư Vấn, Nam Kinh binh bị phó sử Hạ Thì và Nam Kinh Hộ bộ thị lang Hoàng Cáo. Trừ Thẩm Mặc ngồi ở chính vị thì các quan còn lại không phân biệt điạ vị phẩm cấp mà ngồi lẫn vào nhau. Ở quan trường có thể ngồi thoải mái như vậy thì chỉ có một tình huống, đó chính là những người này là bạn tốt đồng niên của nhau - tám người bọn họ chính là đồng niên tiến sĩ của khoa thi Bính Thìn năm ba mươi lăm Gia Tĩnh, ngoài ra bọn họ còn đều là người của xã Quỳnh Lâm, đồng niên lại cùng xa nên đương nhiên vô cùng thân thiết, cũng chẳng cần phải để ý tới quy củ gì.

Những người này cấp quan đều trên tứ phẩm, lại đều tập trung ở Nam Kinh, lại còn là đồng niên, chuyện này đương nhiên không phải do ngẫu nhiên mà được. Để có được điều này Thẩm Mặc đã tốn không biết bao nhiêu công sức, mới thương lượng được với Dương Bác... Thẩm Mặc cùng mọi người cũng dự liệu đến, hỗn chiến trong kinh thành không thể kết thúc trong thời gian ngắn, cho nên có thể tránh xa được tí nào hay tí đó, ở phương nam người làm Ngự sử, người làm thị lang có phải may mắn hơn không.

Các đồng niên trong lòng đã biết rõ ràng, nhưng lâu rồi mới gặp mặt nên muốn đùa giỡn với y một phen, hỏi Thẩm các lão vì sao không ở trong kinh hô mưa gọi gió, mà lại tới đây cùng mọi người ra Tần Hoài ngồi thuyền hoa nghe ca kỹ thế này...

- Không phải ta đã tới rồi sao?
Thẩm Mặc tủm tỉm cười:
- Bắc Kinh bây giờ cũng không phải là nơi ở tốt, Đoan Phủ và Quân Trạch ước như chúng ta mà cũng không được ấy chứ.
Đoan Phủ, Quân Trạch là tên tự của Chư Đại Thụ và Ngô Đoái

- Vậy còn Từ Văn Trường?
Tôn Đĩnh mặc dù gần đây tinh thần không tốt, nhưng thấy Thẩm Mặc tới cũng cảm thấy rất hưng phấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui