Quan Cư Nhất Phẩm

- Lời này đừng nói bừa, đâu đơn giản thế.
Thẩm Mặc lắc đầu.

- Một kẻ sơn dã như ta còn nhìn ra, ngươi cần gì tự khiêm tốn như thế?
Hà Tâm Ẩn cố chấp nói:
- Mặc dù Hà cuồng ta cả đời bôn ba, cũng xem như là thân nam nhi có chút sự nghiệp, nhưng chẳng làm được gì cho chúng sinh. Nhưng lão đệ là nam nhi lập nên sự nghiệp vĩ đại.
Giọng Hà Tâm Ẩn không nhỏ, đêm lại yên tĩnh, chắc chắn lời này đã truyền ra ngoài, may là trên thuyền toàn người mình, Thẩm Mặc kệ cho hắn cuồng.

- Chỉ sợ làm huynh thất vọng, làm nên công tích đó là người khác.

- Cái gì?
Hà Tâm Ẩn dù tin tức linh thông tới đâu cũng chỉ là người ngoài cuộc:
- Là ai?

- Hà Bắc Cao Túc Khanh.
Thẩm Mặc như nói chuyện thường ngày.

- Sao lại là ông ta?
Hà Tâm Ẩn bất an:
- Kẻ này và Trương Cư Chính là môn đồ của Hàn Phi Tử, rất ghét giảng học. Nếu để Từ các lão tiếp tục làm còn hơn.

- Từ các lão đã đề xuất việc này với hoàng đế, hoàng đế cũng không từ chối.
Thẩm Mặc đẩy hết trách nhiệm lên Từ Giai.

- Đồ thích báo thù.
Hà Tâm Ẩn căm hận:
- Cái mình không có cũng không để người khác có.

Thẩm Mặc vui vẻ thấy Vương môn và Từ Giai xung đột, y cần bọn họ toàn lực ủng hộ, chứ không phải một bên ủng hộ mình, một bên qua lại với Từ Giai.

- Có cản được ông ta không?

- Sợ là không thể, hoàng đế có tình cảm sâu nặng với Cao các lão. Ta thấy không nên làm bừa.

- Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Hà Tâm Ẩn thất vọng:
- Ngày tháng tươi đẹp của Vương môn sắp kết thúc ròi.

- Huynh đừng quá lo, quốc sự điêu đứng như thế, ít nhất trong mười năm Cao các lão cũng chẳng dám chọc vào tổ ong này.
Thẩm Mặc bình thản nói:
- Dùng mười năm chẳng lẽ không thể khiến ông tay thay đổi thái độ.

- Chỉ đành như thế thôi.
Hà Tâm Ẩn lòng buồn bã, hắn lão luyện giang hồ, đương nhiên biết, ở chuyện này, kỳ thực Thẩm Mặc đang vận dụng quyền thuật.

Hai người im lặng, không khí đám thoại vui vẻ lúc đầu đã biết mất sạch. Hà Tâm Ẩn trong lòng hết sức ủ rũ, mình là dã sĩ dân gian, đúng là không phải đối thủ của đám chơi trò chính trị.

Ài, vốn vạn lần không nên đắc tội với Từ Giai, nếu có lão Từ kiềm chế, Thẩm Mặc sao dám ngang ngược như vậy?

Nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn rồi, nếu như Cao Củng quay lại, khẳng định sẽ nổ súng vào Tâm học, tới khi đó tuy người bảo vệ bản môn không ít, nhưng người thực sự làm được, chỉ có Thẩm Mặc mà thôi.

Gần như chỉ trong chớp mắt, tâm lý chủ động khi tới thành bị động. Vốn muốn tới nói điều kiện, nhưng không thể nói ra được nữa, đành đợi Thẩm Mặc nói điều kiện trước.

- Ta tất nhiên sẽ tận lực bảo toàn thực lực bản môn.
Thẩm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng:
- Nhưng thời điểm chuyển giao chính quyền này, rất dễ có tiểu nhân làm loạn, gây chuyện thị phi, cho nên...

- Ta sẽ tận lực bảo đệ tử bản môn thu mình lại.
Vẻ mặt Hà Tâm Ẩn rất khó coi.

- Quần chúng mù quáng dễ kích động.
Thẩm Mặc cứ tự nói:
- Giống như mùa đông năm ngoái, bản môn từ Đông Nhai công trở xuống, mấy vị đại sư tới kinh thành, sao chẳng khiến bọn họ chẳng cuồng nhiệt.
Y nhìn Hà Tâm Ẩn, không giấu nổi lửa giận:
- Dám tổ chức bọn chúng lên phố du hành, còn tới hoàng cung thỉnh nguyện, đúng là không biết chữ chết viết thế nào. May tể tướng là Từ các lão, nếu là người khác thế nào cũng bắt hết bọn chúng.

- Đó là do bọn chúng không hiểu chuyện.
Hà Tâm Ẩn bực bội:
- Thấy bản môn muốn bỏ Từ các lão, muốn đánh chó rớt nước, lấy lòng tân môn chủ ngươi.

- Bọn chúng không hiểu chuyện vậy huynh và Đông Nhai công cũng không hiểu chuyện?
Thẩm Mặc nghiêm khắc nói:
- Chẳng may triều đình xử phạt, tiền đồ bọn chúng sẽ ra sao?!
Thực ra sĩ tử gây chuyện đại đa số tới từ đông nam, trong đó cốt cán là học sinh của Thẩm Mặc, nếu không có y ngầm cho phép thì làm nên được chuyện gì?

Nhưng Thẩm Mặc phải phủi sạch trách nhiệm, đành để Vương môn chịu tội thay.

Trời lấp lánh ánh sao, sóng nước ì oạm vỗ mạn thuyền, gió đêm mang tới hương thơ mê người của đất, làm mỗi người ngoài khoang thuyền ngây ngất không thôi.

Nhưng ở trong khoang thuyền, Hà Tâm Ẩn quyết không thích cái đêm này, hắn hào hứng tới tìm Thẩm Mặc, muốn cùng y ôn chuyện cũ, đem một số suy nghĩ của mình nói với Thẩm Mặc, muốn thông qua y thực hiện hoài bão chính trị của mình.

Không ngờ bị Thẩm Mặc oán thán một thôi một hồi, đứng là uất sắp phát điên.

Hắn đúng là oan hơn Thị Kính... Hà đại hiệp mặc dù là danh nhân văn hóa, nhưng chưa từng chơi âm mưu quỷ kế. Sở dĩ xúi Vương Bích đi khuyên Từ Giai về quê là vì hắn ngứa mắt với Cam Thảo quốc lão, hai là thấy Tụ hòa đường được bình an là nhờ Thẩm Mặc bảo vệ, muốn trả y ân tình, giúp y đi lên bảo tọa minh chủ.

Nghĩ sao làm vậy là phong cách của Hà đại hiệp, hắn căn bản không nghĩ nhiều.

Vừa khéo Vương Bích cũng nghĩ thế, lại tưởng trong đó có ý kiến của Thẩm Mặc, liền tới nhà Từ Giai cho một gậy.

Còn về phần Thẩm Mặc trách hắn "kích động sĩ tử gây chuyện", Hà Tâm Ẩn càng uất ức, hắn có quen đám sĩ tử kia đâu, muốn kích động người ta cũng chẳng nghe.
Huống hồ trò xủi bẩy đó đâu phải hành vi của một đại hiệp? Cho nên hắn chịu không nổi sự chỉ trích này.

Chỉ là Hà Tâm Ẩn biết, lần đó sĩ tử thỉnh nguyện có Vương học chống lưng đằng sau, hắn cho rằng Vương Bích khó tránh khỏi can hệ... Mà mình từng bảo Vương Bích khuyên Từ Giai, nên cũng không thể vô can, nên im lặng chịu Thẩm Mặc chỉ trích, đầy bụng oán giận không chỗ phát tiết.

Buồn bực ngửa cổ uống cạn bát rượu lớn, Hà Tâm Ẩn lau miệng, quay mặt sang một bên không nhìn Thẩm Mặc:
- Kẻ sơn dã vốn không nên xen vào chuyện triều đường, lần này gây thêm rắc rối cho người, thực là có lỗi, sau này không thế nữa.

- Ta nói đùa thôi, huynh đừng coi là thật.
Lần này tới Thẩm Mặc áy náy:
- Nhiều năm không gặp ta lại toàn nói lời mất hứng, đúng là có lỗi, ta xin lỗi huynh vậy.
Rồi cầm bát rượu lên uống cạn.

Hai bên còn tiếp tục hợp tác, phải giữ chừng mực... Tin rằng sau này Vương môn biết, mình không dễ nói chuyện như Từ Giai, có lời này rồi, nếu bọn họ không chịu thu mình lại, y có ra tay xử lý cũng chẳng ai nói được gì.

Vừa xong nổi giận Hà Tâm Ẩn cũng thấy hối hận, nhưng lời đã ra khỏi miệng hắn quyết không thu lại, thấy Thẩm Mặc chủ động tươi cười trước, thuận thế xuống thang:
- Cái tính của ta chỉ sợ tới chết không sửa được, mong lão đệ thông cảm.
Rồi cạn chén với Thẩm Mặc:
- Ta vừa rồi thất thái là vì thấy lần này ngươi không lên được thủ phụ thật đáng tiếc.

- Ta còn trẻ, cứ thong thả thôi.
Thẩm Mặc rất bình thản.

Hà Tâm Ẩn thở dài:
- Các phụ bản triều mặc dù được người thiên hạ gọi là "tể tướng" nhưng từ thời Giải Tấn tới Từ Giai, hơn bốn mươi người chẳng ai là tể tướng thực.

- Ta thấy Nghi Phân và Hoa Đình quyền thế không kém tể tướng thời xưa.

- Quyền lực thì đủ nhưng không có lợi gì cho quốc dân.
Hà Tâm Ẩn khinh bỉ nói:
- Sao tính là tể tướng?

- Vậy theo huynh thế nào mới xứng là tể tướng.

- Là tể tướng phải trí quân Nghiêu Thuấn, là cột trụ đất nước, khiêm tốn làm việc, không vì lòng tư! Để quốc thái dân an, cương thổ vững bền.
Hà Tẩm Ẩn không cần suy nghĩ nói ngay.

Thẩm Mặc cười khổ:
- Theo tiêu chuẩn của huynh quá khứ chưa từng có, tương lai cũng sẽ không.

- Đúng thế, loại tể tướng ngày chỉ có thể gặp không thể cầu.
Ánh mắt Hà Tâm Ẩn nhìn Thẩm Mặc cuồng nhiệt:
- Nhưng lão đệ có thể thành vị đầu tiên.

- Sao huynh nói thế?

- Ai cũng biết Đại Minh tới thời khắc nguy vong, cái cách thành đại thế, đó là thiên thời; lão đệ xuất thân đông nam, mà triều đình muốn cải cách thành công thì quan trọng là ở đông nam. Lão đệ ở đông nam là người có một không hai trong 500 năm qua, nếu lão đệ chủ trì cải cách sẽ dễ dàng thành công, đó là địa lợi,. Đương kim hoàng đế là học sinh của lão đệ, lại không phải người thích quản chuyện, chẳng dựa vào đệ thì ai? Đó là nhân hòa. Cho nên nếu đệ lên làm thủ phụ tận dụng một bụng kinh luân của mình, sẽ khai sáng ra thời thời bình thịnh thế.
Cả người Hà Tâm Ẩn trở nên kích động.

Thẩm Mặc chẳng bị hắn cảm nhiễm, hỏm hỉnh nói:
- Nếu huynh sinh ra ở thời đại chiến quốc, nhất định là nhân vật giống Tô Tần Trương Nghi.

Hà Tâm Ẩn xấu hổ nói:
- Đáng tiếc sinh nhầm thời đại, thân mang đồ long chi kỹ, nhưng chẳng thể thi triển.

*** Đồ long chi kỹ: khả năng không dung được cho thực tế.

- Ha ha ha, hay cho câu thân mang đồ long chi kỹ...
Thẩm Mặc cầm bát rượu lên:
- Đáng cạn.

- Cạn.
Hà Tâm Ẩn đã uống liền năm bát, toàn thân trong trạng thái phấn khích:
- Có muốn nghe đồ long chi kỹ của ta không?

- Rửa tai lắng nghe.
Thẩm Mặc cũng hơi say rồi, nhưng ý chí của y đủ giữ tỉnh táo.

- Nếu ta làm tể tướng, sẽ làm ba việc.
Hà Tâm Ẩn giơ ba ngòn tay ra, tuy cả đời hắn hành tẩu giang hồ, nhưng lòng lo dân lo nước, mấy chục năm suy ngẫm kế cứu quốc, hiện giờ cuối cùng có thể nói cho người mình tín nhiệm, cơ hội này hết sức hiếm có:
- Đầu tiên là, chỉnh đốn tác phong, tuyển dụng hiền tài. Quan lại là gốc trị quốc, tránh xa tiểu nhân, dùng hiền thần, ắt có thể tưới ân huệ khắp thiên hạ.

- Bản triểu 200 năm qua, người quan cư nhất phẩm, ân trạch phong thịnh vô số, nhưng chẳng mấy người chịu thực lòng ra sức vì nước, cầu phúc cho bách tính? Vì sao? Là vì tiểu nhân kéo bè kéo cánh, hiền nhân không ở triều.
Hà Tâm Ẩn thao thao bất tuyệt:
- Ta năm nay đã 52, từ sau khi trưởng thành trải qua hai đời tể tướng. Trước là Nghiêm Phân Nghi, lão ta dùng đa phần là đồng niên, học sinh, thân thích, đồng hương.. Kẻ không chịu hùa theo lão bị chèn ép, hãm hại. Lão ta đem triều đường thành nhà ăn của mình, có thể nghĩ cho bách tính mới lạ.

- Nói gần hơn một chút, Từ Giai được gọi là đệ nhất hiền nhân trong 200 năm qua cũng bài trừ kẻ khác phái, các đại nha môn hai kinh, quá nửa là môn hạ của ông ta...

Cứ nói thế này thì ba ngày ba đêm cũng chẳng xong, Thẩm Mặc cắt ngang lời hắn:
- Không cần lấy ví dụ nữa, vấn đề bè đảng đã có từ lâu, không phải nói giải quyết là giải quyết được. Tiến cử hiền tài nói thì dễ, làm chẳng dễ gì...
Tới đó lòng đầy cảm xúc nói:
- Hiện giờ nhiều quan viên nói thì thiên hạ vô địch, làm thì vô dụng. Đám Thanh Lưu danh thần, đạo đức văn chương thì hay lắm, nhưng nói tới "tiền lương hình danh, thủy lợi nông chính", thì chẳng khác gì kẻ đần độn. Lại không biết khiêm tốn, chẳng giúp được gì còn gây thêm họa.

- Đó chính là điều thứ hai ta muốn nói, lão đệ phải dùng tuần lại, giảm bớt thanh lưu. "Tuần lại" là gì là người thực lòng làm việc, lại có thể giữ gìn pháp kỷ. Những người này không có thanh danh hiển hách, ở nha môn chẳng ai chú ý, phẩm cấp không cao. Song bọn họ thuần thục chính vụ, là nhân vật linh hồn duy trì vận chuyển của các nha môn, là bồn than trong tuyết cho triều đình.

Nghe tới đây, thần thái của Thẩm Mặc trở nên nghiêm nghị hơn, y biết mỗi nha môn đều có "tuần lại" như thế tồn tại, nhưng không được đồng liêu ưa thích, trước kia tuyển dụng quan lại, y không hướng về những người đó, vì lấy lòng đa số. Giờ thì khác rồi, địa vị bản thân gần như không thể lay động được, một số việc không cần đợi nữa.

Thấy Thẩm Mặc lộ vẻ chăm chú, Hà Tâm Ẩn được cổ vũ lớn, tiếp tục nói:
- Đám thanh lưu lấy giáo huấn thánh nhân làm tiêu chuẩn tối cao, điều này là tốt. Nhưng bọn họ háo danh vô dụng, không dám nhận việc, chỉ sợ hỏng thanh danh...

- Người ta nói thanh lưu khó làm, ta bảo sai, thanh lưu dễ làm, tuần lại mới khó.
Hà Tâm Ẩn vỗ bàn nói:
- Thanh lưu chỉ cầu danh, không cầu công, không làm bất kỳ điều gì, đương nhiên không có tội. Đám thanh lưu chẳng qua là thứ đồ làm cảnh, là hạng mua danh kiếm tiếng mà thôi. Tuần lại khó làm, vì tuần lại phải làm việc, làm nhiều đắc tội nhiều, càng chức cao quyền lớn càng gian nan. Chính vì thế nhiều người khi trẻ thề "trị quốc bình thiên hạ" làm tuần lại một thời gian, hưởng hết thói đời bạc bẽo, liền chuyển sang làm thanh lưu. Thế còn đỡ, có kẻ không biết quý trọng bản thân, chuyển sang dùng quyền lực đổi lấy tiền bạc mỹ nữ để hưởng thụ. Nếu không trọng dụng những người này, e chỉ vài chục năm nữa sẽ tuyệt tích.

- Nói đúng lắm.
Thẩm Mặc kích động nắm tay Hà Tâm Ẩn:
- Ta phải viết điều hôm nay huynh nói đưa cho hoàng đế xem, viết thư cho Cao các lão, nhất định không phụ cao kiến của huynh.

- Ta còn có điều thứ ba.
Hà Tâm Ẩn cười vui vẻ:
- Nghe ta nói hết rồi ghi lại cũng không muộn.
Hắn cảm thấy thật thống khoái, chuyện không vui lúc nãy tan biến sạch.

- Nói mau nói mau.

- Điều thứ ba vô cùng khó khăn, khó hơn cả hai điều trước gộp lại, nhưng nếu triều đình không làm, hai điều trước làm tốt cũng vô ích. Vẫn không thoát khỏi nguy hiểm vong quốc.

- Thế sao?

- Đó là, đả kích cường hào, kiềm chế tông thất.

Lời này vừa nói ra không khí phấn khích vừa rồi như đóng cứng lại, Hà Tâm Ẩn dùng ngữ khí kỳ quái nói:
- Sao, ngay cả nói chuyện riêng cũng không dám à?

- Có gì mà không dám, nhưng nói có tác dụng gì? Quan trọng là làm được không.
Thẩm Mặc thở dài:
- Huynh thấy các triều đại, có tể tướng nào đối đầu với tông thất mà có kết cục tốt không?

- Vậy ngươi cứ trơ mắt nhìn vong quốc đi.
Hà Tâm Ẩn mặt biến sắc:
- Ngươi là trạng nguyên, sử sách ắt thuộc lòng, chẳng lẽ không biết, họa diệt vong cho xã tắc, đều do tông thất gây ra. Một bên là bách tính không đất cắm dùi, không áo che thân, thoi thóp đợi chết. Một bên là đám hoàng thất tông thân, ăn tiêu quá độ. Chu môn thịt để thối, ngoài đường xương chết khô. Đó chính là bức tranh chân thực của Đại Minh..
Hà Tâm Ẩn mắt trợn trừng như muốn toét ra.

- Đám ngưới tông thất này lợi dụng địa vị quyền bính của mình, chiếm đoạt đất đai, điền trang, thôn tính tới bảy phần đất trong thiên hạ lại không nộp một đồng thuế. Tiểu dân đất đai không được ba phần, lại gánh hết thuế thiên hạ. Lúc được mùa còn khó sống, gặp phải thiên tai, không bị thuế má ép phản mới là lạ. Tới khi đó người người giương cơ đứng dậy thì ngươi đừng trách người dân làm phản, quan phủ không làm gì được tông thất, hãy để người dân kết liễu chúng.

Nói xong hết, Hà Tâm Ẩn nhìn Thẩm Mặc dồn ép:
- Thẩm các lão, Thẩm Thiệu Hưng, xin hỏi ngài, không giải quyết vấn đề này, ngươi ở nơi khác làm có tưng bừng đến đâu cũng có ý nghĩa gì?

Thẩm Mặc biết điều mình đang làm chỉ là trì hoãn mâu thuẫn, vấn đề chính diện không giải quyết, tương lai sẽ có loạn lớn.

Nhưng muốn y đối diện với chúng, chỉ nghĩ thôi đã toát mồ hôi lạnh. Cho dù không sợ chết cũng không thể thuần túy tìm lấy cái chết.

Cho nên y thà tự lừa người lừa mình, đem nhiệm vụ gian nan này để lại kẻ tới sau, chẳng đi chạm vào cái thùng thuốc súng này.

Nhưng thân là đại học sĩ, bị người ta hỏi thế vẫn còn lòng tu sỉ, không biết giấu mặt vào đâu.

- Xin trả lời ta, các lão đại nhân.
Thấy Thẩm Mặc do dự không chịu trả lời, Hà Tâm Ẩn nghiến răng rít lên.

- Ta trả lời là được.
Thẩm Mặc khẽ thở dài, thẳng thắn nói:
- Chuyện trong thiên hạ, có việc làm được, có việc không làm được.

- Không làm sao biết không làm được.
Hà Tâm Ẩn không hài lòng với đáp án này.

- Chẳng làm cũng biết không được.
Thẩm Mặc bi ai nhìn hắn:
- Huynh có võ công cao cường, có thể đấm tan bia nát đá, nhưng ta hỏi huynh, huynh tự bóp cổ mình chết không?

-...
Hà Tâm Ẩn nghĩ:" Nói chuyện quái quỷ gì thế, tay ta có khỏe đến đâu bóp cổ mình cũng làm gì còn sức?"

- Huynh không trả lời tức là huynh biết không thể. Giống như thế, quyền lực của ta tới từ cái thể chế này, nếu ta làm tổ hại thế chế, nó sẽ vứt bỏ ta, ta sẽ mất đi quyền lực trong tay, bị bọn chúng đẩy vào mười tám tầng địa ngục.

Hà Tâm Ẩn không biết đối đáp thế nào, bóp tay kêu răng rắc:
- Có một số chuyện phải làm, dù biết không làm được vẫn phải làm.

- Nói đúng lắm, nhưng chuyện phải làm còn rất nhiều.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Ta phải làm tốt những chuyện đó đã.

- Ví dụ?

- Ví như đánh đuổi Thát lỗ.

- Hừ tránh nặng tìm nhẹ.
Hà Tâm Ẩn khinh bỉ nói:
- Chuyện trong nước chẳng dám đụng vào, ngươi còn có tự tin đi đánh Thát Đát sao?

- Huynh đã nói đây là tránh nặng tìm nhẹ còn gì.
Thẩm Mặt vuốt mũi:
- Mặc dù cũng khó, nhưng ta còn hi vọng làm được, nên sẽ toàn lực ứng phó.

Lời tới đây đã không cần nói tiếp nữa, "lời không hợp nửa câu cũng là thừa", Hà Tâm Ẩn đứng dậy thở dài:
- Giang Nam, ta mang một bầu nhiệt huyết tới gặp ngươi, ai ngờ ngươi hất cho một chậu nước lạnh. Thôi vậy, ra ngươi làm quan lớn rồi, không còn là thư sinh khí phách năm xưa nữa, coi như ta đi uổng chuyến này...
Rồi chắp tay muốn đi.

- Chậm đã.
Thẩm Mặc đứng dậy.

- Có gì chỉ giáo?
Hà Tâm Ẩn không quay đầu, nhưng cũng đã đứng lại.

- Hôm nay từ biệt, không biết tới khi nào mới gặp lại, có lời ta không thể không nói. Ta nghe nói huynh tới các nơi, tuyên truyền lý tưởng trung hòa đường... Ta khuyên huynh ngừng lại đi, làm chút ở khu núi rừng xa xôi chẳng sao, nhưng nếu ở chỗ khác làm lớn lên, sẽ gây họa sát thân đấy.

- Thụ giáo.
Hà Tâm Ẩn vốn có chút hi vọng y đổi ý, gọi mình lại cùng thương lượng quốc sự. Ai ngờ y phủ định mình, lửa giận bùng lên:
- Ta không mang cờ hiệu Thẩm các lão đi khoe khoang đâu, ngài cứ yên tâm.. Cáo từ.
Lời chưa dứt người đã ra khỏi cửa.

Thẩm Mặc vội ra tiến, thấy Hà Tâm Ẩn đi thẳng tới cuối thuyền, vội lên tiếng nói:
- Thang ở bên này cơ mà.

- Thang quá chậm, thuyền của ngươi ta không muốn ở lại thêm chút nào.
Hà Tâm Ẩn tung mình nhảy xuống, tõm một cái biến mất trong dòng nước lạnh.

Thẩm Mặc chạy vội tới bên thuyền, chống tay lan can nhìn xuống, dù y biết Hà Tâm Ẩn không thể chết chìm trong Đại Vận Hà, nhưng không thấy bóng người, vẫn cứ lo.

Một lúc sau mới thấy cách ngoài mười mấy trượng, một người ngửa mặt bơi, vừa ca vang khúc ca bi tráng thê lương.

Hôm nay là ngày gì, tuyết đầy núi non.
Hôm nay là ngày gì, ánh khiếm chói lòa.
Cung Hán đây, sao phải oán.
Khúc Cai Hạ, than làm chi.
Lòng tràn chí anh hùng.
Thúc ngựa chém Lâu Lan.
Thân nam nhi, chí xa vời.
Rời cố hương, tới Thiên Sơn.
Chớ buồn thương, sầu ly biệt.
Chớ buồn thương… ha ha ha…

Nghe tiếng ca như khóc ra máu, tất cả mọi người đều không khỏi suy đoán, chuyện gì khiến người này thương tâm như thế.

Thẩm Mặc tay siết chặt lan can, đứng đó không nhúc nhích, tới khi Hà Tâm Ẩn và tiếng ca của hắn biến mất trong bóng đêm, tay đấm mạnh vào lan can, máu tuôn không nhớt.

Thị vệ vội vàng tới băng bó cho y, loáng thoáng nghe Thẩm Mặc lẩm bẩm:
- Lại thiếu đi một, lại thiếu đi một...

Thị vệ đưa mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đại nhân nói thiếu đi cái gì.

Dọc đường bình an, trung tuần tháng ba, cuối cùng thuyền tới được Thông Châu, Thẩm Mặc để đại đội thị vệ đợi trên thuyền, mình dẫn nhóm nhỏ hộ vệ xuống thuyền trước, lên một chiếc kiệu phổ thông đợi trước.

Thị vệ cùng chiếc kiệu đi tới dịch trạm Thông Châu.

Thông Châu là nơi quan lại qua lại như mắc cửi, cho nên dịch trạm cũng vô cùng rộng rãi, vừa vào sân đã có dịch thừa lên đón:
- Sớm thế này tới tìm người hay tới ở trọ?
Dù sao ở dưới trân thiên tử, quen thấy quan cao quý nhân rồi, nhìn thị vệ của Thẩm Mặc chẳng có cảm giác gì.

- Tìm người.
Đầu lĩnh thị vệ nói:
- Xin hỏi Từ các lão nghỉ ở đâu?

- Đại nhân nhà các ngươi muốn tìm Từ các lão?
Dịch thừa đánh giá hắn:
- Khuyên các ngươi nên về thì hơn, hôm qua thương trường thị lang tới cũng bị ngăn bên ngoài.

- Gặp hay không là chuyện của Từ các lão.
Thị vệ lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ cần dẫn đường là được.

- Được, coi như ta lắm mồm.
Dịch thừa thấy khẩu khí hắn lớn như thế, chẳng biết là nhân vật lớn thật hay hạng ngông cuồng, nhưng chẳng chuốc rắc rối vào người làm gì, nói:
- Theo ta.

Kiệu muốn đi vào trong Thẩm Mặc lên tiếng:
- Dừng kiệu.
Nói rồi vén rèm lên.

Nhìn thấy người này mặc thường phục, tuổi không quá 30, dịch thừa coi thường nghĩ:" Trừ khi ngươi là nhi tử Từ các lão, nếu không đừng mong đi qua cửa đó." Lại thấy Thẩm Mặc nhận lấy một cái hũ, lại đoán "Chả lẽ là vàng? Thủ đoạn hối lộ này quá thấp kém."

Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, dịch thừa vẫn dẫn Thẩm Mặc tới khóa viện tốt nhất, chỉ cổng vòm có người canh gác:
- Ở đó, tiểu nhân xin cáo từ.
Hắn không muốn cũng bị đuổi, liền đi trước, nhưng len lén quay đầu lại muốn thấy bộ dạng gặp xui xẻo của Thẩm Mặc.

Kết quả là hắn trố mắt, đám Cẩm Y vệ trán cao hơn trời kia vừa thấy người trẻ tuổi đó không nói một lời, tránh ra nhường đường.... Dịch thừa thiếu điều đâm đầu vào tường, thật đoán không thấu, vị này rốt cuộc thân phận ra sao?

Càng làm hắn cả kinh hơn ở đằng sau, thanh niên kia không vào, cố chắp bắt Cẩm Y vệ vào thông báo, đợi Cẩm Y vệ quay lại mời mới sách cái hũ vào sân..

Thẩm Mặc đi vào, thấy Từ Giai mặc trường bào màu xám, tóc buộc khăn tứ phương, chẳng khác gì một lão gia thông thường, chắp tay sau lưng đứng đó, hiền từ nhìn y.

Thẩm Mặc đặt hũ xuống đất, hành đại lễ:
- Học sinh Thẩm Mặc, bái kiến sư tướng.

- Ha ha, mau đứng dậy.
Từ Giai đi mau tới kéo y dậy:
- Tốt quá, hai ta còn có thể gặp nhau một lần, thật làm lão phu vui mừng. Tới sớm như thế, chưa ăn gì phải không?

- Vâng.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Sợ sư tướng đã lên đường, nên vội vàng tới.

Từ Giai nắm tay y đi vào trong:
- Coi vi sư còn làm thủ phụ hay sao? Nghỉ rồi, thứ ít thiếu nhất là thời gian.
Vào phòng chỉ bữa sáng:
- Đấy, tới giờ còn chưa dùng bữa sáng, chúng ta cùng ăn thôi.

- Mời sư nương cùng ăn chứ ạ.
Thẩm Mặc lễ phép nói.

- Không cần, bà ấy ăn ở gian khác.
Từ Giai không ngờ lại múc cháo cho Thẩm Mặc:
- Nếu không ngươi lại thiếu tự nhiên.

Thẩm Mặc sao dám để ông ta múc cháo cho:
- Sư tướng, hãy để học sinh làm.

Từ Giai múc hơn nửa bát cháo, đặt trước mặt y:
- Lão phu đã nghỉ rồi, đợi cách xưng hô đi.

- Đổi cách xưng hô người vẫn là sư phụ, để học sinh làm.

Từ Giai sắc mặt vui mừng, không kiên trì nữa.

Thẩm Mặc múc đầy bát cháo cho ông ta, cung kính đưa tới.

Từ Giai hiền từ nhìn y, cả nếp nhăm ở mắt cũng đầy nụ cười:
- Mau ngồi xuống ăn đi.

Thẩm Mặc mở cái hũ nhỏ ra:
- Đây là tương Lộ Trực mà sư phụ thích ăn nhất, trên đường về học sinh mua một chút...
Nói tới đó ủ rũ:
- Có điều bây giờ sư phụ cũng chẳng cần gì nó nữa.

- Ôi chao, đã biết bao năm rồi.
Từ Giai hết sức cảm khái, vành mắt đẫm nước:
- Mỗi lần ngươi từ đông nam về lại mang tương cho lão phu. Về cố hương tất nhiên có thể ăn nó thường ngày, nhưng không thể ăn tương do ngươi mang tới, sao lão phu lại không cần?

Bắc Kinh tháng ba, gió xuân ấm áp, cỏ cây mơn mởn, là mùa đẹp nhất trong năm, cũng là mùa ngắn nhất.

Thẩm Mặc cầm bát lên, gắp rau vào bát, đưa tới trước mặt Từ Giai, sau đó gặp cho mình một chút. Thấy Từ Giai cầm bát đợi, y mục cháo đưa lên miệng.

- Ăn chậm thôi.
Từ Giai lên tiếng:
- Trước tiên ngậm ở miệng, đợi nước bọt tiết ra hay nuốt xuống.

Thẩm Mặc nghe lời.

Từ Giai cũng làm như thế, nuốt xong miếng cháo mới chậm rãi nói:
- Cái này ta cũng học trong Bách chúc phổ đấy, có nói ăn cháo như thế có thể trường sinh.

Thẩm Mặc cười:
- Không ngờ sư phụ cũng xem danh tác của Bồ Châu công.

- Đó là khuôn vàng thước ngọc dạy người ta trường sinh mà.
Từ Giai cảm khái vô cùng:
- Chỉ hận lão phu là lá vàng trong mưa, giờ mới chú trọng đạo dưỡng sinh, chỉ e bệnh cũ khó lành, tác dụng không lớn.
Nói xong ông ta nhìn Thẩm Mặc, lời này người bình thường nghe không hiểu được, nhưng Từ Giai tin Thẩm Mặc không phải người bình thường.

- Lời này của sư phụ sai rồi.
Thẩm Mặc quả nhiên là hiểu ý tứ trong đó, đặt bát xuống, lau miệng, nói:
- Dưỡng sinh là một loại thái độ, chỉ cầ từ bây giờ người kiên trì đạo ăn cháo, tất nhiên có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi.

- Khà khà, nhận lời lành của ngươi.
Từ Giai gật đầu.

Rốt cuộc là cái gì thế? Kỳ thực đây là tâm sự của Từ Giai, ông ta rất giận thứ đại nghịch bất đạo, ăn trong rào ngoài, hợp kế với người ta khi sư diệt tổ.

Thế nhưng Từ các lão dù có giận cũng biết mình đã lui rồi, còn Thẩm Mặc là các lão nắm thực quyền, thế mạnh yếu đã đảo ngược. Hơn nữa trừ khi vứt bỏ cái thể diện này thừa nhận bị Thẩm Mặc hại ra thì không có thủ đoạn nào có thể uy hiếp được y.

Nhưng Từ Giai đã sắp 70, trừ cái thanh danh ra còn mưu cầu gì nữa? Nên chưa tới mức vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không đồng quy vu tận với Thẩm Mặc.

Nhìn rõ điều này, Từ Giai hiểu so với việc sỉ nhục Thẩm Mặc, hả giận nhất thời, chẳng bằng tỏ thế yếu, xem xem hai bên có khả năng tu bổ không. Dù sao danh phận sư đồ ở đó, Thẩm Mặc không dám cương mãi để người ta chê cười.

Vì thể Từ Giai dùng Bách chúc đồ của Dương Bác, ám chỉ, ta biết ngươi mà Lão Tây Nhi móc nối với nhau đẩy ta về nhà. Sau đó nói "lá vàng trong mưa" ý tứ ta thua rồi, không chơi nữa, chúng ta sống yên ổn đi.

Nhưng Từ Giai không lo Thẩm Mặc và Dương Bác, một là học sinh, một là thông gia, dù là làm cho người đời xem, thế nào cũng để lại chút tình cảm.

Ông ta lo nhất đương nhiên là "bệnh cũ khó lành", bệnh cũ đó đương nhiên là Cao Củng, sợ Cao Củng nắm quyền sẽ thanh toán mình. Câu cuối cùng ý là trước kia quan hệ hai ta quá căng thẳng, không biết giờ hòa hảo lại còn kịp không?

Tóm lại là, ta thua rồi, ngươi có bảo vệ ta không?

Thẩm Mặc trả lời là, có! Nhưng phải kiên trì đạo ăn cháo, tức là tâm cảnh Dương Bác nói "đạm bạc", là ông đừng gây phong ba nữa, ta đương nhiên sẽ bảo vệ ông bình an vô sự.

Thế là quan hệ hai sư đồ liền bước vào chương mới.

Từ Giai ánh mắt tươi cười, sau đó đưa bàn tay gầy guộc hướng về phía Thẩm Mặc.

Mới đầu Thẩm Mặc ngẩn ra, thấy ông ta cứ chăm chú nhìn mình, lại nhìn bàn tay nhăm nheo, liền đưa tay mình ra.

Từ Giai nắm tay y, mang tình cảm phức tạp nói:
- Quốc sự gia sự, tất cả nhờ vào Chuyết Ngôn đó.

Sắp 70 tuổi rồi, không ngờ tay còn khỏe như thế, Thẩm Mặc bị ông ta nắm chặt tay, cảm thấy lạnh lẽo chẳng có chút hơi ấm nào, trong lòng khó chịu, mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói:
- Sư phụ yên tâm, học sinh sẽ tận lực.

Từ Giai chậm rãi rút tay về, cười tự trào:
- Kỳ thực lão phu đã nghỉ rồi, liên quan gì tới quốc sự nữa? Chỉ là thói quen nhất thời chưa sửa được, làm Chuyết Ngôn chê cười rồi.

Thẩm Mặc trang trọng nói:
- Vì lòng sư phụ vẫn lo cho hoàng thượng lo cho triều đình.

- Đúng thế.
Từ Giai bùi ngùi nói:
- Trong lòng lão phu còn ba việc chưa yên tâm, mong Chuyết Ngôn lo lắng thay.

- Mời sư phụ nói.

- Thứ nhất, lần này ta nghỉ quá đột nhiên, mà người kế nhiệm lại có xung đột với ta quá sâu. Chỉ sợ ông ta về kinh thành, bị tiểu nhân thêu dệt xúi bẩy.
Nói tới chính sự, trên người Từ Giai vẫn thấp thoáng khí thế tể tưởng:
- Lúc này cần phòng lời gièm pha, nếu không kẻ tiểu nhân thừa cơ làm loạn triều cương.

- Vâng.
Thẩm Mặc gật đầu.

- Thứ hai, ngôn quan có con ngựa hại bầy, một số kẻ đầu cơ, thậm chí tâm thuật bất chính.
Từ Giai sắc mặt phức tạp tiếp tục:
- Ngôn quan phải chỉnh đốn, đây là điều cần thiết, nhưng không thể vơ đũa cả nắm. Lời này của lão phu không có lòng riêng, kẻ nắm quyền đều không thích ngôn quan, vì những người này luôn theo dõi ngươi, bới móc khuyết điểm, hơi chút là đàn hặc. Nhưng ngươi phải biết, nếu không có những người này giám sát, Đại Minh không duy trì được tới ngày hôm nay. Thuốc đắng dã tật, chế độ ngôn quan vốn không sai, vấn đề cá biệt không thể thành lý do đàn áp ngôn quan.
Càng nói giọng càng nghiêm khắc:
- Bất kỳ kẻ độc tài nào, đều bắt đầu từ kiềm chế ngôn luận, nhuệ khí của ngôn quan không thể tiêu trừ.

- Vâng.
Thẩm Mặc lại gật đầu, y tán thành lời này.

- Thứ ba... Là chuyện riêng.
Nói tới đây Từ Giai hơi ngập ngừng:
- Mấy đứa nhi tử không ra gì của ta...

Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Đây mới là vấn đề ông lo nhất chứ gì?" Thẩm Mặc đương nhiên biết mấy đứa nhi tử của ông ta toàn hàng Nhị thế tổ làm người ta căm ghét.

Ba đứa nhi tử mà Từ Giai để lại ở nhà đều là ác bá, cưỡng chiếm ruộng dân, làm sằng làm bậy, bách tính hận thấu xương. Từ Phan ở Bắc Kinh cũng tài ba lắm, ỷ bào quyền thế của cha, ép mua cửa hiệu ở giải hoàng kim với giá thấp, sau đó sang tay cho thuê giá cao, ngồi nhà đếm vàng, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.

Kỳ thực ngự sử đàn hặc bọn chúng rồi, nhưng thời cơ chọn quá tệ, dưới bối cảnh toàn triều đảo Cao, đương nhiên bị coi là bôi nhọ Từ các lão.
Có điều vì giải trừ áp lực, Từ Giai ép Từ Phan rời kinh thành, trả hết lại cửa hiệu xâm chiếm cho nguyên chủ, người đời không ai không khen thủ phụ chí công vô tư.

Nhưng Thẩm Mặc thì biết, Từ Phan bỏ sản nghiệp ở kinh thành, song không trả cho nguyên chủ, một nửa đưa vào tay Lữ Khâm, một nửa thì chuyển cho Lý Phương. Hai tên này là nhi tử của Lý Tường và Lữ Đức, môn khách của Từ Giai, chẳng qua chơi trò bỏ túi này chuyển túi kia mà thôi.

Từ Giai hô cao "Khổng Mạnh", nhi tử thì ra sức vơ vét của dân, chuyện gì hay ho của Đại Minh đều bị nhà họ Từ chiếm hết. Chẳng trách Từ Giai lo lắng có người lợi dụng mấy đứa nhi tử khốn kiếp đả kích mình, đành nhờ Thẩm Mặc và Trương Cư Chính chiều cố.

Thẩm Mặc trong lòng ghê tởm, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu:
- Mấy vị thế huynh tuy làm hơi quá, nhưng chẳng phải đại sự, học trò tận lực chu toàn là được, nhưng sau này phải sửa.

- Đa tạ.
Từ Giai lại siết chặt tay Thẩm Mặc, nhưng tay ông ta còn lạnh hơn khi nãy.

Tới giờ thìn, bến tàu Thông Châu tề tụ hơn trăm quan viên tới tiễn. Mặc dù quan viên ở kinh thành đã tập thể tiễn chân rồi, nhưng vẫn có đám quan viên cố chấp đưa Từ Giai lên thuyền.

Từ Giai không thích hành vi này, đây chẳng phải kéo rắc rối đến cho ông ta sao? Nhưng đây là người trung thành, đuổi không xong, đành mặc bọn họ.

Kỳ thực đám người này chẳng phải vì tiễn Từ Giai, mà có tính toán nhỏ. Một là tỏ ý phẫn nộ với hoàng đế, hai là nhân cơ hội tụ tập để thương lượng phải đối phó với tương lai ảm đạm ra sao.

Hôm nay bọn họ phải để người đời thấy, mình trung thành với Từ các lão thế nào.

Cho nên Từ Giai chưa tới, bến tàu đã mây đen mù mịt, đám quan viên tới đưa chân đều ủ tỉnh cảm, đợi lát nữa diễn cảnh biệt ly thương tâm.

Đợi một lúc, đằng xa có đội Cẩm Y vệ vây quanh một cỗ xe ngựa, một cỗ kiệu nhỏ, chầm chậm đi tới.

- Đến rồi, đến rồi..
Đám quan viên náo loạn.

Rất nhanh, đội ngũ kia dừng lại, Cẩm Y vệ tạo nên tuyến cách ly, không cho người tới gần.

Đám quan viên chen lấn nhau tới trước, để Từ các lão nhìn thấy mặt mình, ra sức nặn nước mắt, có người ấp ủ tình cảm chưa đủ, không có nước mắt, bèn lấy tuyệt chiêu, véo mạnh đùi non của mình.

Khi tất cả đều bày ra cái vẻ tang cha mất mẹ thì phát hiện người trên xe xuống tay chân nhanh nhẹn, đợi người đó xuống hẳn, cả đám ngớ ngời... Không ngờ là Thẩm các lão.

Thẩm Mặc không để ý tới bọn họ, đưa tay vào khoang xe, dìu Từ các lão xuống.

Bị chuyện này chen ngang, tình cảm ấp ủ vừa rồi mất sạch, chẳng ai khóc ra nổi, ngây ra như phỗng nhìn hai người tình như cha con.

Bọn họ đầu óc đầy nghi vấn, chẳng phải nghe nói sư đồ bất hòa, Từ các lão hận Thẩm các lão thấu xương sao? Vậy giải thích cảnh trước mắt thế nào? Hơn nữa Thẩm các lão còn chuyên môn từ phương nam về tiễn chân, quả nhiên là lời đồn không thể tin được.

Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của đám quan viên, Từ Giai liếc nhìn Thẩm Mặc, ý tứ là:" Tiểu tử, đây là mưu đồ của ngươi chứ gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui