Quan Cư Nhất Phẩm

Trước tiên, là con phiên vương được ngôi vị hoàng đế, Gia Tĩnh không có giáo dục đế vương hoàn chỉnh, với người Mông Cổ, ông ta mang tư tưởng thù địch thâm căn cố đế giống như bách tính bình thường.

Thứ đến, đầu tiên là Hạ Ngôn ủng hộ phục Sóc không cần phải nói, Nghiêm Tung là kẻ quan liêu thuần túy, đem quốc gia đại sự thành vốn đấu tranh chính trị, thấy Gia Tĩnh thù người Mông, tất nhiên không dám ủng hộ thông thương.

Hơn nữa, chủ nghĩa đại Hán lan tràn khắp trong ngoài triều, coi thông thương là mất quốc thể như triều Tống, nhất là những thanh quan nổi danh như Hạ Ngôn, Dương Kế Thịnh là người ủng hộ kiên quyết cho tư tưởng này, thành dư luận phản đối cường liệt, khiến không ai dám dị nghị.

Nhưng biên quan văn võ đại thần biên quan, chí sĩ trong triều đều ủng hộ thông thương, kỳ thực khi Từ Giai làm thủ phụ cũng biết cái lợi của thông thương, nhưng ông ta chỉ bo giữ mình, biết dư luận phản đối nên tuyệt đối không thay đổi quốc sách.
Đó là nguyên nhân trọng yếu gây chia rẽ giữa ông ta và Cao Củng.

Thẩm Mặc cũng ủng hộ thông thương, y không có chủ nghĩa Đại Hán hẹp hòi kia, nên khi Cao Củng lên làm thủ phụ, hai người lập tức ăn ý, tiếp đó được Trương Cư Chính toàn lực ủng hộ, nội các hình thành ý kiến thông nhất, sau khi bẩm báo Long khánh, định lên sách lượng "chiến trước vỗ về sau".

Sau chiến là "vỗ về", đây là chuyện còn khó khăn hơn cả chiến, vì ở cái triều Minh lan tràn chủ nghĩa Đại Hán, kẻ nào nghị hòa và bị quần công.
Năm xưa bị người Mông Cổ đánh cho tan tác quần thần còn phản đối nghị hòa, hiện giờ thế cục đang tốt, tự tin tràn trề, hận không thể đáp bằng Hạ Lan Sơn, ai dám tùy tiện đề xuất ra, còn chẳng bị nước bọt dìm chết à?

Nhưng với quốc lực Đại Minh, đánh tới Hà Sóc là cực hạn rồi, không đánh nổi nữa, đánh tiếp là xảy ra đại họa.

May nhờ mấy vị các lão chẳng ai là kẻ sợ chuyện, Cao Củng nói, để ta gánh lấy cái tội này. Trương Cư Chính nói, không được, để đệ, nếu huynh bị đàn hặc tối mặt thì ai bảo vệ được lão huynh?

Cuối cùng Thẩm Mặc nói, các vị nghỉ hết đi, nếu các vị làm, thế nào cũng bị chửi là gian thần ngộ quốc. Chỉ có ta thu phục Hà Sóc, mới có thể nói lời này mà không bị chửi. Vì thế hai người nắm lấy tay y, nói huynh đệ thật là vĩ đại...

À, đương nhiên, câu cuối cùng là do Thẩm Mặc tưởng tượng ra.

Thẩm Mặc sở dĩ chấp nhận nắm lấy việc khổ sai này là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ, thân là thứ phụ, nhưng y lại nắm gần như lực lượng tinh nhuệ trong cả nước, trông thì cực kỳ phong quang, kỳ thực vô cùng nguy hiểm.
Vì sao sư tổ Dương Minh công của y thanh danh cao như thế mà luôn bị bài xích ngoài kinh thành, vì ông ta chiến công hiển hách, nếu như còn nhập các làm tướng, hoàng đế khẳng định ngủ không ngon.

Từ thời Tống tới nay vì sao không có đại thần nào soán ngôi thành công? Chính vì các triều đại đều phòng ngừa xuất hiện quyền thần "xuất tướng nhập tướng".

Thẩm Mặc may mắn ở chỗ, Long Khánh là vị hoàng đế nhân từ hiếm có, cho nên y dám gánh trọng trách dẫn quân suất chinh. Nhưng thu phục Hà Sóc công lao quá lớn, lớn tới mức hoàng đế phong công tước cũng không phải là quá. Có thể dự kiến, ngày khải hoàn là ngày y cho an nhàn, hơn nữa vĩnh viễn không có ngày ngoi lên.

Từ lập trường của một chính khách, Thẩm Mặc không nên xuất binh thậm chí không nên đề nghị phục Sóc, nhưng dù sao y không hoàn toàn là một chính khách, nên dứt khoát tạm thời vứt bỏ được mất cá nhân sang một bên.

Nhưng hiện giờ y đã nắm bắt được thế phát triển của chiến sự, nếu không suy nghĩ đường lui thật quá ngu, cho nên Thẩm Mặc đề xuất với nội các, lấy thời cơ bái tế Thành Cát Tư Hán, đưa tín hiệu nghị hòa.

Cao Củng tất nhiên đồng ý, xin chỉ thị Long Khánh. Long Khánh đối với việc sửa đổi chính sách của phụ hoàng chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào, huống chi hắn tín nhiệm các vị sư phụ vô điều kiện, vì thế duyệt luôn, phát cho lễ bộ thương lượng.

Lễ bộ tra duyệt điển tịch, phát hiện trong các thời kỳ giao hảo với Mông Cổ, hoàng đế từng phái sứ tiết tới bái tế thánh lăng. Thế là dễ làm rồi, cứ chiếu đó mà làm là được, trong ghi chép sứ giả đều hành lễ quân thần.

Trước triều Gia Tĩnh đương nhiên không ai dị nghị, nhưng Gia Tĩnh mời thế tổ triều Nguyên ra khỏi miếu đế vương, khi đó thiên hạ không ai không xưng tụng, giờ phái sứ tiết tới hành lễ quân thần, khó tránh khỏi gây ra tranh luận.

Lễ bộ không dám tự định đoạt, xin chỉ thị nội các, vì đại biểu cho hoàng đế quỳ, nên nội các phải xin chỉ thị của Long Khánh.

Lúc này liền nhìn ra được sở trường của Long Khánh, hắn gửi cho một thượng dụ:" Trước thời thế tổ, Thát Đát xâm phạm dữ hơn, hay thời thế tổ, Thát Đát xâm phạm dữ hơn? Nếu như là trước kia dữ hơn, vậy đương nhiên làm theo cách của thế tổ; nếu nếu ngược lại thì phải sửa."

- Dù sao vẫn cẩn thật lời đàm tiếu, dù sao có một số kẻ cho dù biết rõ huynh phụng chỉ hành sự, nhưng vẫn kiếm cơ hội làm khó.
Nghe Thẩm Mặc giải thích, song lo lắng trên mặt Trịnh Lạc vẫn không tan đi:
- Hơn nữa huynh đóng giả Thiết Mộc Chân nhập thể, nếu có kẻ làm lớn chuyện, nói huynh làm nhục thể thống đại thần thì sao?

Thẩm Mặc bình thản:
- Huynh nói đúng lắm, đường đường thứ phụ nội các lại công khai nhập thần, đương nhiên mất thể thống, đây là một tội danh của ta.

- Giang Nam...
Trịnh Lạc cau mày:
- Rốt cuộc huynh muốn làm gì?

- Muốn người ta nắm lấy thóp, Phạm Khê, từ nay về sau, nếu ta không ngừng phạm sai lầm nhỏ, huynh phải có chuẩn bị tâm lý đấy.

- Vì sao?
Trịnh Lạc không hiểu:

- Vì ta không nhận nổi công lao thu phục Hà Sóc, nếu ta không phạm sai lầm, thì ngày dẫn quân thu phục Hà Sóc trở về, cũng cách ngày chết của ta không xa nữa.

Trịnh Lạc cả kinh:
- Giang Nam, đừng nói lời không may, thu phục Hà Sóc là vì ổn định giang sơn, là kỳ công ngàn đời, ai dám động vào huynh?

- Huynh chỉ nói đúng một nửa thôi.
Sắc mặt Thẩm Mặc hết sức phức tạp.
- Huynh nói không ai dám động vào ta là sai rồi, chả lẽ không nghe câu thỏ hết chó vào nổi sao? Nếu ta khải hoàn trở về, hoàng đế phải thưởng cho ta ra sao? Thượng nhẹ, ăn nói ra sao với thiên hạ, thưởng lớn, ta nhận không nổi.

Tới đó, y áy náy nhìn Trịnh Lạc:
- Cho nên hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta, ta phải bỏ cái gánh này, nhưng ta không thể lấy tính mạng quan binh ra làm trò đùa, nên ta đành lấy mình ra làm trò đùa.

Tuy y nói rất nhẹ nhàng, nhưng Trịnh Lạc nghe ra sự nặng nề u uất đằng sau, càng mê mang:
- Giang Nam, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Trừ huynh ra, còn ai gánh được trọng trách này?

- Huynh không cần phải như thế, trước khi nhìn thấy đại cục, ta không bỏ gánh đâu.
Thẩm Mặc ưỡn thẳng lưng, mày dựng lên:
- Chỉ cần ta không muốn đi, kẻ khác không động được vào ta...

Hai người còn nói chuyện tới đêm khuya mới tan.

Sáng sớm hôm sau, kết thúc tế lễ, bách tích Mông Cổ dần về chỗ của mình. Nhưng các đầu lĩnh của họ đều ở lại, sứ giả của Yêm Đáp và Thổ Man đều không đi. Thấy người khác không đi, ai nấy đều có chút xấu hổ, vì thế ngó lơ nhau, chia ra cắm trại ngoài quân doanh của quân Minh, đợi Thẩm Mặc triệu kiến.

Thẩm Mặc gặp người đầu tiên là Nặc Nhan, làm sứ giả của Yêm Đáp và Thổ Man có chút khó chịu.

Trong đại trướng, Thẩm Mặc rời vị trí, đón Nặc Nhan, tươi cười nói:
- Mấy ngày qua tế nông thật vất vả.

- Không vất vả, không vất vả.
Nặc Nhan vội nói:
- Thành công không dám nói, lại có thích khách, nếu chẳng phải thánh tổ hiển linh, chẳng may làm tổn thương đại nhân, ta chết trăm lần cũng không chuộc được lỗi.

- Thánh tổ hiển linh?
Thẩm Mặc nghi hoặc:
- Sau khi ta trở về có nghe bọn họ nói chuyện này, chẳng lẽ là thật?

- Chuyện này đương nhiên... À..
Nặc Nhan quan sát sắc mặt Thẩm Mặc, giọng nhỏ đi:
- Không biết đại nhân cho là thật hay giả?

Người Hán có một câu "Tử bất ngữ quái lực loạn thần", đối với chuyện quỷ thần, sĩ đại phu không tin. Vương công người Mông cũng thế, chẳng qua vì Tát Mãn giáo lợi dụng việc quỷ thần, nên không thể phản bác mà thôi.

***Khổng Tử không nói về (bốn điều này): quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.

- Chuyện này sao?
Thẩm Mặc cầm chén trà lên, khẽ thổi cho nguội:
- Tin thì có, không tin thì không.

Nặc Nhan là người thông minh, lập tức gật đầu:
- Ta rất tin.
Rồi quỳ bái:
- Phiên thần Mông Cổ Tế Nông Nặc Nhan Đạt Lạp, nguyện ý phụng lệnh thánh tổ, dẫn bộ quy thuận vương hóa, nghe chỉ dụ triều đình.

Thẩm Mặc mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng rất vui, hôm qua y làm thế, chỉ để có cái cớ cho vương công quý tộc mông cổ có lòng quy thuận, hiện giờ Nặc Nhan thức thời như thế, tất nhiên là phải khen thưởng.

Thẩm Mặc im lặng, tới khi Nặc Nhan sắp lo tới không chịu nổi nữa, mới cười vang:
- Tế Nông, mời tiếp chỉ.
Nói rồi lấy thánh chỉ từ ống tay áo ra.

Nặc Nhan vội hô to:
- Phiên thần Nặc Nhan Đạt Lạp cung thỉnh thánh an.

- Thánh cung an.
Thẩm Mặc liền đọc:
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chế viết, Nặc Nhan Đạt Lạp, quật khởi Hà Sóc, ngưỡng mộ Hoa Hạ, chịu quy thuận, đặc phong làm Đại Minh Thái Bình vương, ban cáo mệnh kim ấn, đời đời trấn thủ Hà Sóc.....

Đọc xong, Thẩm Mặc giao thánh chỉ cho Nặc Nhan:
- Đại Minh ta từ sau thời Thành tổ, liền không phong phiên vương nữa. Nhưng ngài là tế nông Mông Cổ, lại thành tâm quy thuận trước tiên, tận lực vì hòa bình hai tộc, thái độ của ngài, triều đình đều biết, ân điển này là xứng đáng. Hà Sóc là đất phong của ngài đó.

Nặc Nhan thực sự là cảm xúc lẫn lộng, chẳng biết miêu tả ra sao, khấu đầu khóc:
- Triều đình hậu ái như thế, phiên thần có tan xương nát thịt cũng không đủ báo đáp một phần vạn thánh ân.

- Còn nữa.
Thẩm Mặc thâm thúy nói:
- Sau này các bộ Mông Cổ trong Hà Sóc đều thuộc, Thái Bình vương thống lĩnh, vương gia, ngài đừng để triều đình thất vọng.

- Điều này...
Nặc Nhan ấp úng một lúc, không ngờ cự tuyệt:
- Được đại nhân ưu ái, phiên thần ghi tạc trong lòng, nhưng ủy thác của ngài, ta không thể gánh được, theo lệ phiên vương, ta làm vương gia thanh nhàn, do Đại Minh phái quan viên tới trực tiếp quản lý.

- Ồ, đứng lên đã, có băn khoăn gì, cứ từ từ nói.
Thẩm Mặc thầm tán thưởng, quả nhiên không nhìn nhầm người, Nặc Nhan rất thức thời.

Nặc Nhan biết, nếu triều đình thực sự giao Hà Sóc cho mình cai quản, khẳng định sẽ nói rõ trong thánh chỉ. Nhưng sau khi tuyên chỉ xong mới nói, rõ ràng muốn mình thức thời, chủ động nhường ra:
- Phiên thần tài hèn chí mỏng, khi làm tế nông đã khiến Nạc Nhĩ Đa Tư bộ chia rẽ, thực thẹn với tiên phụ, không dám phụ lòng đại nhân nữa.

Thẩm Mặc ra vẻ trầm ngâm:
- Vương gia thấy khó quản lý ở chỗ nào?

- Chủ yếu là ta xưa nay văn nhược, các đệ đệ đều không phục, nhất là Nhị đệ Bái Tang, luôn thấy có tư cách hơn ta, cho nên luôn luôn làm khó.

- Nghe nói lần xuân tế này là do Bái Tang phụ trách thủ vệ đại điện?

- Vâng, vì Đạt Nhĩ Hỗ Đặc bộ không quay về, đành để người của Bái Tang phụ trách thủ vệ.
Nặc Nhan mặt áy áy nói:
- Kết quả để xảy ra sơ xuất, ta đã bắt hắn, đợi đại nhân xử lý.

Thẩm Mặc gật gù:
- Đợi lát nữa đưa hắn tới đây, ta giáo huấn thay vương gia.

Hai người lại nói chuyện một lúc nữa, Nặc Nhan đứng dậy cáo từ, nhưng lại nhớ ra điều gì, nói:
- Phải rồi, còn hôn sự của tiểu nữ, đã viết thư xin chỉ thị của đại nhân, sứ giả nghênh thân của Yêm Đáp đã tới, nên trả lời thế nào, xin chỉ thị của đại nhân.

- Chuyện này...
Thẩm Mặc có chút xấu hổ:
- Đây là chuyện nhà của vương gia, ngài tự định đoạt là được.

- Đây là liên hôn với Yêm Đáp.
Nặc Nhan nghiêm túc nói:
- Phiên thần thực sự không biết cân nhắc thế nào, xin đại nhân định đoạt.
Lại đá quả bóng về phía Thẩm Mặc.

-... Nam lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, không cần nghĩ nhiều. Yêm Đáp không vì vương gia cả nữ nhi cho cháu ông ta mà không xâm phạm Trung Nguyên nữa, còn về lập trường của vương gia thì ta rất tin tưởng.

- Ý địa nhân là gả?
Nặc Nhan thăm dò:

Thẩm Mặc gật đầu, câu đó y không nói được ra miệng.

Nặc Nhan lùi rồi, mấy thị vệ áp giải Bái Tang lên.

Thấy Thẩm Mặc, Bái Tang phục người xuống đất, xì xa xì xồ mấy tiếng Mông, không phải mỗi vương công người Mông Cổ đều biết tiếng Hán, nhưng Thẩm Mặc biết Bái Tang nói được.

Bảo Sùng Đức ở bên phiên dịch:
- Hắn thỉnh an đại nhân.

Bái Tang tiếp tục tuôn một tràng tiếng Mông, Thẩm Mặc ban đầu còn kiên nhẫn nghe, về sau cười lớn:
- Nghe nói ngươi là kẻ thông minh nhất Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ, tiếng Hán không tệ, sao lại dùng tiếng Mông nói chuyện với ta?

Bái Tang thấy người ta biết trong rồi, mặt đỏ lên:
- Chỉ hơi biết mà thôi.
Lần này là dùng tiếng Hán.

- Đứng dậy đi.
Thẩm Mặc trầm tĩnh nói:
- Ta không quen để người truyền lời, chúng ta dùng tiếng Hán nói chuyện.

- Vâng.
Bái Tang đứng dậy, hắn tay chân ngắn ngủn, mặt đen đúa, cổ to, lông mày rậm, tóc bờm xờm bó đằng sau, rất có khí chất võ dũng, Thẩm Mặc không khỏi thầm nhủ:" So với Nặc Nhan dị loại, đây mới là tù trưởng mông cổ tiêu chuẩn.", hỏi:
- Biết gọi ngươi tới đây vì sao không?

- Tiểu nhân không biết.
Thái độ rất nhũn nhặn, nhưng lộ ra vẻ gian giảo.

- Ngươi phụ trách thủ vệ lăng, bên trong có thích khách mai phục.
Thẩm Mặc lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ không cần giải thích với ta.

- Thực tội đáng muôn chết.
Bái Tang vỡ lẽ:
- Người Đạt Nhĩ Hỗ Đặc giữ lăng thánh tổ đều chết hết rồi, tiểu nhân tạm thời nhận việc này, xảy ra thiếu sót, thiếu chút nữa thành đại họa, xin đại nhân trách phạt.

- Chỉ là thiếu sót sao? Không phải lòng dạ bất lương chứ?

- Trời cao chứng giám, tiểu nhân đã quy thuận triều đình.
Bái Tang vội chỉ lên trời thề:
- Tái tim này đã hiến cho triều đình, không còn hai lòng nữa.

- Không hai lòng?
Thẩm Mặc cười nhạt, vỗ mạnh bàn:
- Từ năm ngoái quy thuận tới giờ, ngươi và Thổ Mặc Đặc liên lạc bao lần? Còn Bạch Liên giáo tặng cho ngươi bao nhiêu bạc? Muốn ta tính cho ngươi hay ngươi tự khai.

- Chuyện này...
Thấy mắt Thẩm Mặc lạnh băng, Bái Tang biết đối phương đã nổi sát cơ, hai chân nhũn ra, quỳ sụp xuống đất:
- Đúng là có... Có qua lại, tiểu nhân ngu độn, cho rằng đó là tư giao cho nên không bẩm với triều đình, xin đại nhân trị tội -- Kim ngân thu được, tiểu nhân nguyện giao lên toàn bộ, hỗ trợ chi dùng của triều đình.

- Yên tâm đi, triều đình thèm tiền của ngươi sao? Thử lòng ngươi mà thôi, nghe nói thảo nguyên các ngươi có câu " tiền tài không có lý do là sài lang ăn thịt người", câu này ý gì?

- Ý là, cười khác vô duyên vô cớ cho ngươi tiền, là muốn đẩy ngươi xuống vực thẳm.
Bái Tang mặt rất thành thực:
- Tiểu nhân vốn có giao tình với Thổ Mặc Đặc và Bạch Liên giáo, nhất thời không muốn trở mặt với chúng, cho nên mới hồ đồ nhận quà tặng.

- Kết quả thế nào? Bị chúng uy hiếp phải không? Rõ ràng biết chúng muốn gây bất lợi cho ta, vẫn cho chúng đưa người vào lăng, đúng không?

- Tuyệt đối không phải.
Bái Tang dập đầu ra máu:
- Toàn tộc tiểu nhân đều ở trong tay triều đình, sao dám làm chuyện tự chuốc lấy diệt vong như thế? Mấy tên thích khách chắc là ẩn trốn trong đó từ lâu, tiểu nhân thực sự không hề hay biết.
Nói rồi cắn răng, bẻ gãy ngón chỏ tay trái của mình, tức thì mặt mày vặn vẹo, mồ hôi lạnh ròng ròng, run rẩy nói:
- Chỉ cần có nửa câu là giả dối, sẽ như ngón tay này..

- Ngươi làm gì đấy?
Thấy Bái Tang tự bẻ tay mình, Thẩm Mặc không đành lòng:
- Mau bó vào cho hắn.

Bái Tang gạt thị vệ ra, quỳ trước mặt Thẩm Mặc nói:
- Đại nhân minh xét, tiểu nhân tuy có tật tham tiền, nhưng đại sự chẳng hồ đồ, hiện giờ nếu đã quy thuận Đại Minh, tuyệt không làm chuyện nguy hại cho triều đình, càng không giúp bọn chúng mưu hại đại nhân...
Nói tới đó khóc chảy nước mắt nước mũi.

- Đứng lên đi, nếu hoài nghi ngươi, thì người hỏi không phải là ta, mà là người của Cẩm Y vệ rồi.
Thẩm Mặc đưa tay đỡ hờ:
- Có điều ngươi quy thuận Đại Minh, còn qua lại với Yêm Đáp, thực đáng phạt.

Bái Tang lúc này mới đứng dậy, để cho thị vệ băng bó, cúi đầu nói:
- Không biết triều đình xử lý chúng tôi ra sao, cho nên không hạ được quyết tâm cắt đứt với chúng.

- Ừm, lời này nói thật, ta thích nghe người khác nói thật.
Thẩm Mặc đích thân pha trà cho hắn:
- Ta biết ngươi là kẻ thức thời, nhưng chân đạp hai thuyền là không thông minh. Bọn chúng vì sao hối lộ ngươi, là vì muốn thông qua ngươi thực hiện âm mưu của chúng, tuy lần này không dùng tới ngươi, nhưng sớm muộn cũng có ngày bọn chúng thu cả vốn lẫn lãi về.

Bái Tang rối rít gật đầu:
- Xau này tiểu nhân không nhận nữa.

- Sao không nhận? Cứ nhận hết.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Tiền đâu phải từ dưới đất mọc lên, chuyện lợi như vậy tìm đâu ra.

- Vậy tiểu nhân nhận, sau đó dâng cho triều đình làm quân lương.
Bái Tang rất biết điều:
- Tuyệt đối không tham thứ tiền bất nghĩa.

- Làm thế là đúng, có điều triều đình không cần tiền của ngươi, giữ lại cải thiện sinh hoạt của tộc nhân đi, coi như triều đình ban cho ngươi.

- Đa tạ ơn sâu của đại nhân...
Nói không tiếc tiền là giả, những mấy vạn lượng cơ mà.

- Nhớ kỹ, quy thuận triều đình triều đình là phải bằng cái tâm.
Nói rồi chỉ vào ngực Bái Tang:
- Ngươi là người thông minh, phải nhìn rõ tình thế, có Hà Sóc, triều đình có thể giáp kích Thổ Mặc Xuyên. Đừng thấy Yêm Đáp hô hào hung lắm, nhưng hắn không dám vượt Hoàng Hà nửa bước, tiết lộ cho ngươi một tin, tiếp theo quân đội sẽ nghỉ ngơi một thời gian, củng cố phòng ngự ở Hà Sóc, nếu Yêm Đáp không chịu tỉnh ngộ, nhiều nhất ba tới năm năm, ít thị một hai năm, đại quân triều đình sẽ xuất kích hai đằng, nhổ bật rễ Hô Hòa Hạo Đặc, đuổi hắn tới Mạc Bắc mà xưng vương xưng bá.

Bái Tang đương nhiên biết Yêm Đáp mất Hà Sóc là mất đi hậu phương, rơi vào trạng thái ba mặt gặp địch, cục diện cực kỳ bị động. Trừ khi Yêm Đáp và Đồ Môn hãn hòa giải, nếu không hắn không thấy được tương lai của Thổ Mặc Đặc Bộ. Còn tương lai Hà Sóc, trong thời gian ngắn sẽ nằm trong tay Triều Minh.

Giờ ca ca mình đã chiếm hết ưu thế rồi, nay tới lượt mình quyết định, nếu không khoảng cách sẽ ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn bị vứt bỏ.

Nghĩ tới đây Bái Tang ưỡn ngực lên:
- Tiểu nhân và mấy đệ đệ có hơn vạn dũng sĩ anh hũng, xin nghe đại nhân chỉ đâu đánh đấy.
Ý ngầm là, mặc dù ca ca ta là tế nông, nhưng các đệ đệ lại nghe ta.

- Được.
Cái Thẩm Mặc cần là câu nói này:
- Trung thành, đáng thưởng.
Rồi lại lấy thánh chỉ trong ống tay áo ra, đọc:
- Bái Tang nghe chỉ.

Bái Tang được phong là Trấn Quốc tướng quân, trừ đất ban đầu ra, còn thêm Ô Thẩm và Ngạc Thác Khắc, chiếm hơn một phần ba Hà Sóc. Hơn nữa Thẩm Mặc hẹn, chỉ cần y có thể đưa huynh đệ ở bờ bắc tới quy thuận, thì nhân mã của chúng sẽ do hắn quản lý, nếu chiêu mộ cho triều đình được một vạn kỵ binh Mông Cổ, sẽ phong hắn làm vương, nếu hai vạn, Hậu Sóc là lãnh địa của hắn.

Mặc dù lời hứa của Thẩm Mặc kèm điều kiện, nhưng lại hợp khẩu vị của Bái Tang, tương lai phải dựa vào bản thân kiếm được mới danh chính ngôn thuận, ít nhất có cơ hội thực hiện ước nguyện của bàn thân, hắn cảm thấy máu toàn thân sôi lên:
- Bái Tang thế với máu của gia tộc hoàng kim, dù mặt trăng và mặt trời từ nay không xuất hiện ở thảo nguyên, dù tất cả hùng ưng mất đi phương hướng, cũng sẽ mãi mãi là thần phó của Đại Minh, nếu có lòng bất thần, không cần Đại Minh ra tay, tiểu nhân sẽ giết cả nhà chúng.
Nói tới câu cuối sát khí ngùn ngụt.

- Hay, hay, đây mới là ngươi ta cần.
Thẩm Mặc vỗ tay.

Lại khích lệ hắn vài câu rồi cho hắn lui trước, không triệu kiến số còn lại, mà nói với Trịnh Lạc và Thích Kế Quang:
- Hai người nói, xử lý Ngạc Nhĩ Đa Tư như vậy được không?

Trịnh Lạc cười nói:
- Hạ quan nhìn hoa mắt rồi, đại nhân dùng cả ân lẫn uy, thu phục hai huynh đệ này thật tuyệt không sao kể hết, một là cắt đứt mộng tưởng thu phục Hà Sóc của Yêm Đáp; hai, đôi huynh đệ này cạnh tranh càng thêm kịch liệt, khẳng định càng dựa vào đại nhân... Chỉ cần Ngạc Nhĩ Đa Tư không làm loạn, đại quân chuẩn bị vài năm, thực sự có thể xong đại nghiệp.

- Đại nhân xử lý hết sức cao minh.
Thích Kế Quang lại không lạc quan như vậy:
- Nhưng phải chăng thưởng hơi lớn, ưng không thể nuôi quá no, hai là chắc chắn sẽ có càng nhiều vương công Mông Cổ tới quy thuận thì lấy gì mà thưởng.

- Nguyên Kính nói trúng rồi, nếu ta không chuẩn bị đúng là ngượng đỏ mặt. Trước tiên nói hai huynh đệ kia, đúng là ăn no sinh dụng niệp, nhưng theo quân còn có mấy chục thương nhân, đang mang hợp đồng lông cừu tới doanh trướng vương công Mông Cổ.
Thẩm Mặc chỉ ra ngoài trướng:
- Ta thấy hợp đồng của bọn họ rất hấp dẫn, ai không dám chắc chứ bốn huynh đệ Nặc Nhan sẽ ký... Đợi mùa thu nhìn thấy bọn họ thu hoạch lớn, những kẻ khác sẽ không ngồi yên được đâu. Chỉ cần vài năm, nuôi cừu sẽ thành nghề chính của bọn họ. Khi ấy dù đám vương công có hét vỡ họng, cũng không ai theo bọn chúng làm loạn.

Làm thế, tính độc lập kinh tế giữa Hán Mông bao năm qua sẽ bị phá vỡ, người Mông Cổ phải dựa vào người Hán mới có thu nhập, quan hệ cùng chung lợi ích mới là quan hệ bền chặt nhất.

Đạo lý kinh tế Thích Kế Quang nhất thời không hiểu, nhưng hắn nhìn từ góc độ quân sự... Cừu đi rất chậm, nếu người Mông Cổ đều nuôi cừu, làm cái gì cũng sẽ bị những con vật kêu be be này liên lụy, không còn sức uy hiếp nữa.

- Còn về điều thứ hai.
Thẩm Mặc cười:
- Không trọng thưởng hai vị này, sao thu hút được những người khác.

- Vậy kẻ tới sau vẫn trọng thưởng sao?
Thích Kế Quang hỏi:

- Phong mấy vương công, là có thể xử lý ổn thỏa cửu biên, mà đãi ngộ của bọn họ mới bằng một nửa quận vương.

- Đúng thế, cho dù có phong 20 vương công, một năm chỉ tốn mấy chục vạn lượng bạc thôi.
Trịnh Lạc lên tiếng:
- Nguyên Kính, so với quân phí, vậy là lãi rồi.

Ba người đang nói chuyện hăng say đột nhiên bên ngoài trướng có tiếng tranh cãi, loáng thoáng có tiếng nữ nhân.

- Chuyện gì đấy?
Thích Kế Quang quát:

- Là Chung Kim Biệt Cát nhất định muốn gặp đại nhân.
Giọng Tiểu Lục Tử rất vô tội.

- À, tới giờ cơm rồi.
Trịnh Lạc cười khan:
- Nguyên Kính, chúng ta về thôi, đừng làm lỡ chuyện tốt của đại nhân.

- Chuyện tốt gì.
Thẩm Mặc đỏ mặt:
- Đó là học sinh của ta, hai người đừng nghĩ bậy.

- Ồ, sư đồ cơ à? Thế lại càng kích thích.
Trịnh Lạp cười ha hả, kéo Thích Kế Quang nhịn cười tới nội thương đi, còn thuận tiện đưa Chung Kim vào.

Thẩm Mặc không nhìn khuôn mặt phấn hờn giận đó, quay người đi:
- Hiện giờ cô là quận chúa triều đình, phải có quy củ, không được như thế nữa.

- Nhìn người ta đi.
Chung Kim không bận tâm tới giọng điệu đó của y, nũng nịu.

- Bừa bãi.
Thẩm Mặc vờ giận:
- Có ai nói với sư phụ như vậy không?

- Ngươi không xứng làm sư phụ ta, sư phụ mà lại đẩy đệ tử vào lò lửa à?
Chung Kim tức giận.

- Nói gì thế...
Thẩm Mặc quay lại, nhìn thấy khuôn mặt Chung Kim, lòng mềm ra, không giáo huấn nổi nữa, cười khổ:
- Sao lại nói ta đẩy cô vào lò lửa?

- Bả Hãn là tên ngu xuẩn còn chưa dứt sữa, Yêm Đáp chết chắc chắn sẽ bị thúc thúc của hắn băm thành mảnh nhỏ.
Chung Kim kéo tay Thẩm Mặc nói:
- Tới khi đó người ta sẽ thành nữ nô cho đám thúc thúc của hắn, sư phụ, người phải làm chủ cho đồ nhi.

- Không đâu.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng an ủi:
- Cô là quận chúa, ai dám động vào, tự có triều đình làm chủ cho cô.

- Thổ Mặc Đặc không phải Ngạc Nhĩ Đa Tư, bọn chúng coi quận chúa là cái gì?
Chung Kim không tin.

Thẩm Mặc kiên nhẫn nói:
- Cô buông tay ra trước đi, đừng lôi lôi kéo kéo, tin sư phụ đi, vài năm nữa, cô sẽ thành bồ tát trong mắt chúng, chúng vái lạy còn chẳng kịp, ai dám bắt nạt cô?

- Nhưng, nhưng, đồ nhi vẫn sợ...
Chung Kim hết sức tội nghiệp nép vào tay Thẩm Mặc:
- Bọn chúng cưỡng ép thì sao? Đồ nhi lại không đánh nổi chúng.

Thẩm Mặc cố gắng không ngửi mùi thơm trên người nàng:
- Cô buông tay ra đi, ta tặng cô mấy món quà.

- Cứ thế này nói chuyện.
Chung Kim ôm càng chặt:
- Người ta đang thương tâm đây.

- Nếu không nghe lời thì không cho nữa.

Chung Kim lúc này mới đành buông tay, môi cong lên:
- Là sư phụ khinh bạc người ta đấy chứ?

- Ta khinh bạc học sinh của mình?
Thẩm Mặc vội kéo dãn khoảng cách an toàn, bình phục lại dục vọng mới dâng lên:
- Chẳng phải thành cầm thú à?

- Sư phụ còn không bằng cầm thú.
Chung Kim ai oán nói.

- Khụ, khụ, không nói cái này nữa.
Thẩm Mặc ngồi lại sau bàn, trấn định lại nói:
- Trước kia gặp mặt, ta nợ cô một món quà, sau này bái sư, lại thiếu một món quà nhập môn, mấy ngày nữa gả đi, ta còn phải chuẩn bị hồi môn cho cô.

- Thị ra sư phụ nợ người ta nhiều như thế...
Chung Kim cắn môi nói:
- Người ta không muốn gì cả, chỉ muốn sư phụ không gả đồ nhi đi.

Thẩm Mặc cười méo xẹo:
- Đây là chuyện của cha mẹ cô, ta xen vào làm gì?

- Mặc kệ, người ta chỉ nghe sư phụ thôi.
Chung Kim làm nũng.

- Chúng ta thân thiết từ bao giờ thế nhỉ?
Thẩm Mặc trợn mắt lên:

- Đồ nhi và sư phụ vừa gặp đã yêu.
Chung Kim cười khúc khích.

- Còn điên khùng là không cho nữa.
Thẩm Mặc nổi giận.

- Không cho thì thôi, người ta cũng chẳng muốn gả đi.
Chung Kim cũng không cười nữa.

- Không gả thì thôi...
Thẩm Mặc quay mặt đi:
- Ra ngoài đi, ta bận lắm...

- Không... Không ai cần ta nữa rồi..
Chung Kim bật khóc, Thẩm Mặc ban đầu mặc kệ, nhưng nàng khóc mỗi lúc một lớn, chắc chắn truyền tra ngoài rồi.

Thẩm Mặc xấu hổ lắm, thế này người ta nghĩ ta thế nào? Ta còn giữ uy nghiêm sao nổi? Đành quay lại an ủi:
- Bà cô ơi đừng khóc, chúng ta thương lượng được không?

Bất kể ngươi có thừa nhận hay không, nước mắt nữ nhân là thứ vũ khí rất có sức sát thương cực lớn. Đương nhiên, tiền đề là ngươi được người ta thích, thứ hai, ngươi không thường dùng chiêu này.

Quả nhiên Chung Kim làm Thẩm Mặc hết sức đau đầu, trong mắt Thẩm Mặc, trí tuệ chính trị mà Chung Kim thể hiện ra, nhất định là một nữ tử quyết đoán, biết tiến lui. Còn chút ái muội nhỏ mà nàng thể hiện ra, y càng muốn lý giải thành, đang hữu ý vô ý thi triển mỹ nhân kế.

Chịu vậy, càng chức cao quyền lớn, càng nghi ngờ nhiều, y không thể dùng ánh mắt thuần khiết nhìn những người tiếp cận mình... Tới ngay cả người trung hậu như Nặc Nhan cũng không phải muốn mình đẩy Bái Tang vào địa ngục sao? Có điều chẳng thể trách ông ta, mỗi con người sống trên cõi đời này đều chẳng dễ dàng gì.

Huống chi là thiếu nữ thảo nguyên tâm tư khó nắm bắt như đám mây vậy.

"Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi" Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Xem ra Khổng lão phu tử cũng từng trải rồi."

Thẩm Mặc đưa ra rất nhiều lời hứa như "nếu không vui có thể quay về" "nếu bọn chúng bắt nạt cô, có thể trở về", "tương lai tranh gia sản, ta sẽ giúp cô", dỗ ngon dỗ ngọt mãi Chung Kim mới ngừng khóc, vươn bàn tay nhỏ ra.

- Làm gì thế?
Thẩm Mặc khiếp vía.

- Quà...
Chung Kim vẫn không quên cái này.

- Đã nói cho cô rồi, còn khóc gì chứ?
Thẩm Mặc đứng dậy, quay về bàn.

- Trong lòng người ta ấm ức, khóc một chút không được à?
Chung Kim lại chực khóc:
- Người ta không muốn gả cho tên tiểu tử đó.

- Được, quá được.
Thẩm Mặc nhận thua hoàn toàn, không dám dây dưa nữa, lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo màu nâu:
- Đây là thứ ta nhận tặng cô từ trước.
Nói rồi mở hộp ra, thấy một cặp súng ngắn đặt bên trong.

Trong đó một khẩu màu bạc, Chung Kim nhìn một cái là thích ngay, cầm lên ngắm nghía, so với loại súng trường thô nặng, cái này nhẹ nhàng hơn, bề ngoài trang nhã hơn, đầy tính nghệ thuật...

Thẩm Mặc lấy súng trong tay nàng, giải thích:
- Đây là khẩu súng ngắn dùng cho kỵ binh, giống kiểu súng trường Long Khánh, có cải biến lớn, phù hợp dùng trên lưng ngựa lắc lư...
Nói rồi cho một viên đạt vào, hướng dẫn tỉ mỉ cách lắp đạn.

- Như thế là bắn được rồi sao?
Chung Kim chớp mắt hỏi:

- Chưa lắp ngòi nổ, chưa bắn được.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Có điều cô đừng chê chậm, tốc độ bắn của nó nhanh hơn kiểu Long Khánh nhiều.

- Nhưng vẫn không thể phòng thân.
Chung Kim cau mày:
- Thời gian lắp đạn người ta đã bắn cung tới rồi.

- Ai nói đây là thứ phòng thân, đây là thứ để cô đeo bên hông giễu võ giương oai.
Thẩm Mặc cầm khẩu sủng còn lại nhỏ bằng bàn tay lên, cười đắc ý:
- Đây mới là thứ chuyên môn thiết kế cho người chấp hành nhiệm vụ bí mật, lắp đạn trước, có thể dùng bất kỳ lúc nào, lại không sợ cướp cò. Đúng là thứ lữ hành tùy thân, thần khí giết người bịt miệng.

Chung Kim không tin:
- Có thể làm bị thương người không?

- Đâu chỉ bị thương, trong vòng năm bước, nhắm chỗ yếu hại, một phát lấy mạng luôn. So với cái to kia, thì đây mới là thứ giết người, nếu không phải vì cô gả đi xa, ta sẽ không cho cô cái này.

- Thế mới là sư phụ tốt...
Chung Kim cười ngọt lịm.

- Thực dụng.
Thẩm Mặc trừng mắt lên, lấy ra một cái hộp vàng dèn dẹt:
- Đây là món quà thứ hai.

Chung Kim cầm lên, mở ra xem, thì ra là cáo văn sắc phong mình làm Hòa Thuận quận chúa, giảu môi nói:
- Đây là triều đình cho, không phải quà của sư phụ.

- Cô nhìn kỹ đi, đây là đãi ngộ mà chỉ cha cô mới có.

Chung Kim mở ra xem, cuối cùng của cáo văn viết "cho một năm tiến cống hai lần, quy chế theo lệ vương", tức thì mắt ướt đẫm, cảm kích nhìn Thẩm Mặc:
- Sư phụ...
Có cáo văn này, một năm nàng có thể phái sứ đoàn triều cống vào hai mùa xuân thu, tới khi đó cái thiên triều sĩ diện kia sẽ còn thưởng cho gấp mười lần thậm chí trăm lần, có thể đối thành thứ bộ tộc cần, cướp bóc lấy mạng ra đánh đổi thật không thể so sánh được.

Hai trăm năm qua, tư cách tiến công náy là thứ các tộc Mông Cổ mơ ước nhất, trước kia chưa nói, chỉ cần nói lão huynh phải dùng máu nước mắt chua sót cầu được tiến sống là biết nó quý thế nào.

Có thể khẳng định, bất kể tương lai ra sao, chỉ cần có thứ này, địa vị của nàng đã được đảm bảo, vì thứ này không ai có thể tước đoạt được, nếu muốn nhờ cậy, phải thương lượng với nàng.

Chung Kim nước mắt chan hòa, lần này không phải làm nũng, mà là cảm kích. Tên đời chỉ có nam nhân này suy nghĩ chu toàn, chiếu cố lâu dài cho mình như vậy, tới ngay cả cha mẹ cũng không làm được.

- Đừng khóc, đừng khóc.
Thấy nàng khóc như hoa đào trong mưa, Thẩm Mặc thấy sống mũi cay xè, y cảm thụ được chua sót của thiếu nữ này, lấy khăn tay ra:
- Còn thứ cuối cùng, là của hồi môn của sư phụ tặng cô.

- Sư phụ cho quá nhiều rồi, không thể lấy nữa.
Chung Kim lắc đầu.

- Trước tiên không nghe xem là cái gì sao?
Thẩm Mặc mỉm cười.

-...
Chung Kim ngừng khóc, khát vọng nhìn Thẩm Mặc.

Nhìn dáng vẻ giống tiểu hồ ly của nàng, không kìm được cười:
- Ta và phụ thân cô đã thương lượng rồi, ông ấy sẽ cấp cho cô 1000 dũng sĩ gả kèm, còn vi sư sẽ giúp trang bị một nghìn nhân mã này, được không?

- Trang bị thế nào?
Chung Kim tròn mắt:

- Toàn bộ là tam nhãn thần súng, ngoài ra thêm hai khẩu Long Khánh.
Thẩm Mặc cười híp mắt:
- Của hồi môn này được đấy chứ... Sao thế, choáng rồi à?

Chung Kim cắn môi, mắt long lanh ngấn lệ nhìn y, gọi:
- Sư phụ.

- Gì thế?

- Nhắm mắt lại đi.

- Lại muốn giở trò quỷ gì thế?
Thẩm Mặc rất cảnh giác.

- Nhắm lại đi.
Chung Kim nũng nịu.

- Ài, hết cách với cô.
Thẩm Mặc đành nghe theo.

Chỉ thấy mùi hương thiếu nữ thơm mát xộc vào mũi, tiếp đó bị đôi tay mềm mại quấn lấy cổ, chết người nhất là bầu vú thiếu nữ êm ái áp lên ngực, Thẩm Mặc vừa định mở miệng thì một đôi môi nóng bỏng đã ấn lên môi y…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui