Quan Đạo Vô Cương

Bữa cơm gia đình rất phong phú, vui vẻ và hòa thuận.
- Chú ba à, anh quyết định rồi, năm nay anh sẽ xin từ chức.
Cơm nước xong, Lục Ủng Quân tựa lưng vào cửa sổ, hạ giọng ra vẻ thần bí nói.
- Anh đã liên hệ với bên Thượng Hải chưa?
Lục Vi Dân cũng biết anh trai hắn vẫn không cam lòng sống bình thản, đã sớm muốn từ chức ra ngoài xông pha một lần. Chẳng qua là ngại cha mẹ kiên quyết phản đối nên vẫn chưa thể quyết định. Hôm nay, nghe giọng điệu của anh thì biết rằng anh đã hạ quyết tâm.
- Anh cơ bản đã quyết định. Năm ngoái anh đã đi một chuyến, ở lại một tuần, tham quan quy mô xí nghiệp. Tuy không thể so sánh với nhà máy cơ giới Hồng Kỳ, nhưng cũng được xem như một xí nghiệp tư nhân không tồi với hơn hai trăm công nhân, vốn đăng ký đầu tư hơn mười triệu. Trước đây anh đã đảm nhiệm qua chức Phó chủ nhiệm sản xuất, quản lý bên kỹ thuật.
Lục Ủng Quân cũng biết đầu óc của em trai mình xưa nay linh hoạt, cái nhìn cũng khác người khác. Cho nên cũng muốn nghe xem ý kiến của Lục Vi Dân.
- Anh, chuyên ngành anh học khi còn ở đại học chính là về kỹ thuật máy móc. Kinh nghiệm nhiều năm về kỹ thuật, thì lý luận tri thức và thực tiễn đều có, lại làm Phó chủ nhiệm phân xưởng hai năm, phỏng chừng phân xưởng của anh chắc phải lớn hơn cái nhà máy kia chứ? Nếu bây giờ mà quản lý về sản xuất thì cũng là “ngựa quen đường cũ”, không có vấn đề gì lớn cả. Tuy nhiên, em cảm thấy anh tốt nhất là nên nói với người bạn của mình, xem có thể quản lý về mảng kinh doanh nào hay không. Nếu cứ quản lý về mảng cũ thì sẽ bất lợi cho anh trong việc nâng cao khả năng của mình. Và việc anh đến Thượng Hải cũng chẳng có ích gì nhiều. Anh không phải muốn mở rộng tầm mắt, mở mang kiến thức sao? Kinh doanh tiêu thụ là một cách để rèn luyện bản thân. Và nó cũng sẽ trợ giúp cho anh trong nghiệp lớn sau này.
- Chú ba nói đúng đấy. Về linh kiện ô tô nếu không phải là một kỹ thuật công nghệ mới thì sẽ càng có nhiều quy trình công nghệ coi trọng tính chính xác và ổn định. Hiện tại đại đai số đều sản xuất theo dây chuyền. Nếu làm quản lý về sản xuất đối với anh mà nói, chẳng có tính khiêu chiến gì mới. Nhưng nếu bảo anh phụ trách về mảng tiêu thụ kinh doanh, thì mới chân chính là một sự khiêu chiến. Tuy nhiên, anh rất thích nhận sự khiêu chiến.
Lục Ứng Quân gật đầu tán dương:
- Giống như em nói vậy đó, điều này rất có tính rèn luyện bản thân. Hiện tại đang là kinh tế thị trường. Và nó sẽ quyết định sinh tồn của một xí nghiệp.
- Anh, hiện tại kỹ thuật chế tạo xe của nước ngoài đã tiến vào nước ta. Theo đà phát triển của kinh tế quốc dân, em nghĩ hai mươi năm sau này, sản nghiệp ô tô của chúng ta cũng sẽ phát triển đến một tầm cao mới. Mà một bộ phận quan trọng trong sản nghiệp ô tô đó chính là linh kiện sản xuất ô tô. Anh, nếu anh thật muốn xông pha ra bên ngoài, vậy thì hãy nên ở thị trường này mà rèn luyện đi.
- Ừ, anh biết rồi. Anh sẽ đến Thượng Hải để thích ứng một chút, sau đó sẽ suy xét tiếp.
Lục Ủng Quân cảm thấy phân tích của em trai mình về thế cục kinh tế rất có đạo lý. Dù sao nó cũng đã ở Lĩnh Nam vài năm, coi như cũng tiếp thu được ngọn gió cải cách mới. Cho nên cái nhìn cũng phải khác người.
Y cũng là hùng tâm bừng bừng, một lòng muốn làm ra sự nghiệp. Kiếm tiền còn là chuyện tiếp theo, quan trọng hơn chính là phải đề cao bản thân mình. Việc phân biệt đối xử trong xí nghiệp quốc doanh rất nghiêm trọng. Bằng tuổi này mà y được đề bạt lên làm Phó chủ nhiệm phân xưởng đã là đặc biệt đề bạt rồi. Lúc trước, Bí thư Đảng ủy tiền nhiệm nhà máy cơ giới Hồng Kỳ đối với y vô cùng tín nhiệm. Hiện tại, vị Bí thư Đảng ủy này đã về hưu, mà Bí thư Đảng ủy đương nhiệm thì cảm giác với Lục Ủng Quân rất bình thường. Điều này cũng là một nguyên nhân lớn khiến cho Lục Ủng Quân muốn ra đi.
- Anh tính nói với ba như thế nào?
Lục Vi Dân liếc mắt một cái, nhìn ba mẹ đang thu dọn chén bát, nhỏ giọng nói.
- Haha, chú ba à, chuyện này phải giao cho em. Ba là một người khá gia trưởng. Nếu anh nhắc đến chuyện này, chắc chắn ba sẽ nhảy dựng lên. Trong nhà chỉ có mình em là có thể nói với ba. Em giỏi ăn nói, đầu óc lại linh hoạt, hãy giúp ba mở mang đầu óc. Chuyện này anh đã định rồi. Ba đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng tốt. Anh phải đi con đường mà mình đã đặt ra.
Tính cách của anh trai, Lục Vi Dân hiểu rất rõ. Một khi đã quyết định chuyện gì thì không bao giờ bỏ qua. Tính cách cứng cỏi thì mấy anh em Lục gia đều giống nhau. Và cũng bởi tính cách này mà anh cả và chị hai quan hệ không tốt lắm. Kỳ thật thì không có chuyện gì mâu thuẫn lớn, nhưng vài chuyện nhỏ tích tụ lại thành một chỗ thì ngược lại quan hệ giữa hai anh em lại càng xấu hơn. Hai người đều rất cứng đầu, chẳng ai chịu thua ai. Cho nên sau vài năm cũng chẳng hòa thuận nổi.
- Để em thử xem. Nếu anh đã quyết định thì ba chắc cũng không phản đối. Đưa ra con đường lựa chọn cho mình! Những lời này không phải là ba thường xuyên dạy chúng ta sao? Anh cũng không phải đi đường ngang ngõ tắt gì mà. Quốc gia hiện nay đang cổ vũ xây dựng sự nghiệp, vì quốc gia mà sáng tạo ra nhiều của cải. Đây hoàn toàn không phải là chuyện xấu.
Lục Vi Dân cười, cổ vũ anh trai mình.
- Em tin tưởng anh có thể lảm ra được thành tích lớn hơn bây giờ nữa.
- Chú ba à, lăn lộn bên trong chính quyền vài tháng mà miệng lưỡi cũng trơn tru hơn nhỉ.
Lục Ủng Quân hung hăng đấm vào bờ vai Lục Vi Dân một cái:
- Đúng rồi, anh nghe Chí Hoa nói em không còn làm thư ký cho Chủ tịch huyện nữa rồi, mà lại đến cái gì gọi là xử lý chuyên nghiệp làm mà phải không?
Lục Chí Hoa và Lục Ủng Quân quan hệ tuy rằng không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là anh em. Hơn nữa, đây cũng là dịp gia đình họp mặt cho nên cũng không tránh được việc gặp nhau. Tình huống của Lục Vi Dân bên Nam Đàm, Lục Chí Hoa cũng nói cho anh trai biết.
- Một lời cũng khó nói hết. Tuy nhiên, cũng không xem như là chuyện xấu.
Lục Vi Dân trước mặt anh trai cũng không giấu diếm điều gì, kể cho anh trai nghe chuyện thay đổi công tác của mình. Nghe xong thì Lục Ủng Quân cảm thán không ngừng.
- Chú ba à, làm tốt lắm. Làm thư ký cố nhiên là đường tắt, cũng có thể học được không ít điều. Nhưng anh cảm thấy muốn làm chuyện đại sự, căn bản phải đi từ những sự việc nhỏ nhất. Em chỉ tự mình làm, thì mới biết được bên trong đắng cay, mặn ngọt như thế nào. Ngày sau lên làm lãnh đạo thì mới biết bố trí cho cấp dưới của mình ra sao.
- Ừ, anh đi rồi, Ái Quốc vẫn còn chưa tốt nghiệp. Ở đây chỉ còn lại em và Chí Hoa. Nếu em có thời gian thì hãy về thăm ba mẹ.
Lục Ủng Quân giọng điệu chùng xuống, nhìn Lục Chí Hoa đang nói chuyện với em trai Lục Ái Quốc:
- Không biết ở bên kia được bao lâu đây?
- Nam nhi chí tại bốn phương. Anh cũng đừng nên quá để ý vấn đề này. Hiện tại giao thông ngày càng phát triển. Nếu anh muốn trở về thì ngồi máy bay một tiếng là đến ngay.
Lục Vi Dân trấn an anh trai mình.
- Tối thiểu thì tết âm lịch anh cũng phải về nhà chứ? Còn bình thường thì tết Trung thu hay Đoan Ngọ gì thì cũng có thể tranh thủ về nhà một chút.
- Khó mà nói trước được. Anh nếu đã quyết định thì nhất định phải làm cho thật tốt. Anh chỉ sợ là không có thời gian về nhà thôi.
Lục Ủng Quân lắc đầu:
- Tuy nhiên, anh sẽ cố tranh thủ thời gian trở về. Mà, chuyện của em và Chân Ny sao rồi?
- Sao là sao? Hiện tại tụi em vẫn còn trẻ, đều chưa suy xét đến chuyện gì xa xôi. Cô ấy hy vọng em có thể quay về nhà máy. Tuy nhiên, em bây giờ còn chưa có quyết định này.
Lục Vi Dân thuận miệng hỏi.
- Ừ, em mới đến Nam Đàm, nếu lãnh đạo coi trọng em thì em hãy nắm bắt cơ hội. Nhân sinh chỉ có vài lần có cơ hội thôi. Chú ba à, hãy cố gắng nắm bắt kỳ ngộ nhé.
Lục Ủng Quân là người học về cơ khí, không ngờ lại cũng văn chương như vậy, khiến cho Lục Vi Dân có chút buồn cười. Tuy nhiên, lời nói của Lục Ủng Quân khiến Lục Vi Dân có chút xúc động. Chính mình hiện nay đang có ưu thế hùng mạnh, nếu không nắm bắt để bay vọt lên cao thì quả thật là uổng phí nhân tài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui