Quan Đạo Vô Cương

Nói một hồi cũng khiến Lục Vi Dân phải nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa. Nếu là Trưởng phòng Công an hoặc là Phó trưởng phòng nói những lời này cũng không có gì là kỳ lạ, nhưng có thể từ miệng Từ Binh – một cảnh sát vừa mới vào làm được hai năm nói ra, thì cũng thật không tầm thường .
- Từ Binh, lời này hẳn là nên nói cho Bí thư Chủ tịch huyện nghe, khiến bọn họ trực tiếp hiểu được những suy nghĩ trong lòng một người công an.
Lục Vi Dân vui tươi hớn hở nói:
- Chuyện ngày đó, mình còn muốn cảm ơn cậu, không có cậu cùng các Đồng Lập Trụ đi mời Trưởng phòng Ngưu đến, chỉ sợ tên kia còn không chịu để yên.
- Này, cậu cũng đừng để ý đến chuyện anh ta làm lúc đó. Anh ta cũng chỉ giỏi to mồm, ở trước mặt Trưởng phòng Ngưu không phải còn giống như một đứa trẻ sao. Càng nói càng thấy mất mặt công an. Nếu muốn tranh bạn gái, cũng phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, phải dùng thủ đoạn như vậy thật làm cho người ta xem thường đội Cảnh sát Hình sự.
Vẻ mặt Từ Binh cũng rất khinh thường:
- Ngày hôm sau Trưởng phòng Ngưu liền mắng anh ta đến xây sẩm mặt mày.
- Ha ha, Trưởng phòng Ngưu của các cậu cá tính lớn như vậy sao?
Lục Vi Dân cười cười không tỏ thái độ gì.
Từ Binh cũng nghe ra trong giọng nói của Lục Vi Dân có ẩn ý, mỉm cười:
- Mọi người trong cục đều biết rằng Trưởng phòng Ngưu rất cá tính. Ở phòng Công an này phải có bản lĩnh lớn, biết kiềm chế tức giận mới dám có cá tính, có cá tính cũng mới hiểu được ý nghĩa của việc kiềm chế tức giận.
Cho tới bây giờ, Lục Vi Dân cũng không tin trên thế giới này có yêu và hận một cách vô duyên vô cớ. Hôm nay, Từ Binh vô duyên vô cớ đến nhà, khẳng định là có chuyện gì rồi. Tuy nhiên trong lúc nhất thời, Lục Vi Dân cũng không đoán ra được cuối cùng thì đối phương có chuyện gì.
Sau khi nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng Từ Binh cũng đi vào vấn đề chính. Anh ta hỏi Lục Vi Dân buổi tối có thể cùng ngồi ăn bữa cơm hay không.
Lục Vi Dân rất bất ngờ.
Cùng với bạn học ăn một bữa cơm đương nhiên cũng không gì, nhưng trong giọng nói của Từ Binh lại không có ý tứ của một người bạn học mời cơm.
Trên thực tế, sau khi Quách Hoài Chương rời khỏi Nam Đàm đến Hoài Sơn, rất ít trở về. Anh ta làm thư ký cho Bí thư huyện ủy, khẳng định bề bộn rất nhiều việc. Khi anh ta trở về cũng lại vội vàng đi. Chỉ có một lần, anh ta gọi điện thoại cho Lục Vi Dân, hai người cùng Thư Nhã và Hà Lâm hẹn gặp, ăn một bữa cơm. Cơm nước xong lại vội đi. Từ đó liên hệ của Quách Hoài Chương với đám bạn học cũng liền phai nhạt dần.
Lục Vi Dân rất tùy ý hỏi một câu còn có ai, Từ Binh cũng không giấu diếm, đã nói còn có Phó đội trưởng Đồng Lập Trụ.
Điều này làm cho Lục Vi Dân rất bồn chồn. Tuy rằng Đồng Lập Trụ cho hắn một ấn tượng cũng không tồi, nhưng hắn và Đồng Lập Trụ chưa từng kết giao, dù chỉ một lần, thế mà giờ lại đột ngột muốn cùng hắn ăn một bữa cơm. Hắn cảm thấy có chút khó hiểu.
Sau khi hắn nhận lời, Từ Binh nói thời gian địa điểm hẹn gặp rồi đi. Sau đó, Lục Vi Dân vẫn luôn tự hỏi mình về vấn đề này.
Chính quyền Phòng Công an ở huyện Nam Đàm không phải chỉ có một ban ngành, mỗi ban ngành cũng không nhỏ. Có thể nói, ban ngành chính quyền cục Công an sắp xếp theo thứ tự tối thiểu cũng có ba vị đứng đầu. Rất nhiều người từ Trưởng phòng Công an bước tiếp lên Bí thư Đảng ủy Công an, tiến tới được đề cử làm ủy viên thường vụ - người lãnh đạo huyện.
Đội Cảnh sát Hình sự là một trong số các ban ngành của cục Công an. Hiện tại, đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự là do Phó Trưởng phòng Ngưu Bản Thiện tạm giữ, nhưng Đồng Lập Trụ cùng Tần Lỗi đang cạnh tranh vị trí chính trị viên của đội Cảnh sát Hình sự. Trong đó Đồng Lập Trụ là người được yêu cầu cao nhất. Một nhân vật như vậy đột nhiên muốn cùng mình ăn bữa cơm, khẳng định có nguyên nhân khác.
Chẳng lẽ nói anh ta muốn được cất nhắc lên Đội trưởng Đội cảnh sát Hình sự, cho nên muốn tới tìm mình, định thông qua mình khơi thông quan hệ với Thẩm Tử Liệt?
Lục Vi Dân suy nghĩ vòng vo một hồi, chậm rãi nhớ lại từng chuyện đã qua.
Trưởng phòng Công an huyện Đường Cái Minh là một Trưởng phòng từng trải, ở phòng công an, nắm quyền lực rất lớn trong tay. Mặc dù Ngưu Bản Thiện làm trong Đội cảnh sát Hình sự nhiều năm, lúc trước lại có Vương quang vinh, lại được Bí thư Đảng ủy Công an Huyện ủy Trương Lập Bản ủng hộ, thì chức Phó Trưởng phòng cũng phải bỏ chút tâm tư mới làm xong.
Quan hệ giữa Ngưu Bản Thiện và Đường Cái Minh không thân lắm. Mà ngược lại xem ra Đồng Lập Trụ và Ngưu Bản Thiện lại khá thân cận. Nếu anh ta muốn làm chức Đội trưởng cảnh sát Hình sự này, sợ là khó khăn không nhỏ, cũng khác gì tìm đường chết.
Thời gian Thẩm Tử Liệt đến Nam Đàm chưa lâu lắm, và cũng chưa hiểu rõ tình tình các cán bộ ở huyện, nhưng không ít người đều biết rằng quan hệ của Thẩm Tử Liệt với cấp trên rất vững vàng.
Sau khi thuận lợi được đề cử làm Chủ tịch huyện, đã có lời đồn đại nói địa khu Lê Dương năm nay sẽ phân chia thành hai. Bí thư huyện ủy An Đức Kiện rất có khả năng muốn tới địa khu Phong Châu mới thành lập để giữ chức lãnh đạo. Thẩm Tử Liệt cũng sẽ tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy. Tuy rằng chỉ là một lời đồn đại, nhưng cũng có rất nhiều người tin rằng không có lửa làm sao có khói, nên thái độ tán thưởng của họ đối với Thẩm Tử Liệt ngày càng cao.
Thẩm Tử Liệt cũng không thân cận với nhiều người ở Nam Đàm. Bản thân hắn làm thư ký cho Thẩm Tử Liệt được ba tháng, hắn hiểu mối quan hệ giữa Thẩm Tử Liệt và mình cũng không tồi, cũng không ít người phỏng đoán được điều này. Hẳn là vì nguyên nhân đó mới có thể khiến Đồng Lập Trụ có ý tưởng này.
Đương nhiên cũng có khả năng là Đồng Lập Trụ muốn học hỏi thủ pháp của nhà họ Tào, đi trước rải đường, một đường đốt bếp lạnh. Ngày sau mặc kệ dùng được hay không dùng được cũng không ảnh hưởng gì.
Đồng Lập Trụ thu xếp ăn cơm ở nhà khách Nam Hà.
Đây là khách sạn ở gần với khách sạn huyện Nam Đàm, là sản nghiệp kinh doanh của huyện, phía dưới là công ty bách hóa, bởi vì vị trí ở phía đông của thành phố, hơi chật chội một chút, cho nên bình thường kinh doanh không được tốt lắm, chỉ có vào đầu năm là còn được. Nhưng hoàn cảnh xung quanh nơi này rất tốt. Con đường dọc theo khách sạn Nam Hà là một rừng cây rậm rạp, thảm thực vật được bảo tồn rất tốt, cho nên một vài ban ngành ở huyện thường xuyên tới đây rèn luyện hoặc mở cuộc họp.
Từ Binh là cưỡi xe máy đi ba vòng mới dừng lại trước mặt Lục Vi Dân.
Trang bị của phòng Công an ở Nam Đàm cũng không tốt lắm. Đội Cảnh sát Hình sự cũng có một chiếc Jeep 212 cũ hiệu Bắc Kinh, còn có một chiếc xe kiểu cũ - xe tải Kim Bôi, mặt khác cũng còn có hai chiếc xe loại Xương Giang 750 là loại xe gắn máy ba bánh, nhưng loại đồ chơi này ở trong huyện Nam Đàm mà đi thành hàng trên đường cũng rất uy phong. Đám du côn, người sống tạm bợ mới thấy từ xa đã nhượng bộ lui binh, còn được gọi là Chung Quỳ trấn quỷ.
- Đi thôi.
Từ Binh đem xe máy quẳng sang một bên, tùy tiện nói:
- Ở phòng trong.
- Còn có ai nữa à?
Sau đi đã đánh giá sơ qua ý đồ của đối phương, trong lòng Lục Vi Dân cũng cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.
- Không ai cả, cũng chỉ có Đồng Lập Trụ. Nếu cậu cảm thấy ít người, thì kêu thêm vài người bạn thân thiết với cậu tới cũng được.
Trong chuyện này, Từ Binh cũng rất cố gắng, khó trách có thể được Đồng Lập Trụ coi như tâm phúc.
- Được rồi, tôi thì có người bạn thân thiết nào chứ? Từ Binh, Đồng Lập Trụ các cậu sẽ không vô duyên vô cớ bảo mình đi ăn cơm đi? Cuối cùng là có chuyện gì vậy?
Lục Vi Dân giữ chặt Từ Binh:
- Chúng ta là bạn học cũ. Lần trước, cậu đã cùng Đồng Lập Trụ giúp mình một lần, nếu không mình đã bị tên Tần Lỗi kia đánh bẹt rồi.
Từ Binh dừng bước chân lại, trầm ngâm một chút:
- Vi Dân, sự tình cụ thể mình cũng không rõ lắm. Đồng Lập Trụ là lãnh đạo của mình, không nói tới nghiệp vụ, cũng là người cao nhất trong đội chúng mình. Con người Tần Lỗi bất kể là đối nhân xử thế xử thế hay là phá án bắt người cũng không có cách gì so sánh được. Mình đại khái cũng hiểu một chút về tính cách của cậu. Mình nghe nói khu kinh tế mới đã được phê duyệt, lập tức sẽ treo biển hành nghề. Cục đã họp, thảo luận thành lập đồn công an ở khu kinh tế mới. Mình nghĩ Đồng Lập Trụ đại khái là muốn đi đến đồn công an khu kinh tế mới thôi.
- Chuyện này mình biết, không phải đồng nghiệp của cậu muốn chuẩn bị tiếp nhận vị trí đội trưởng của Trưởng phòng Ngưu sao? Sao lại tính đi đồn công an khu kinh tế mới?
Trong lòng Lục Vi Dân đã hiểu rõ ràng.
- Về điều này mình cũng không được rõ lắm. Mình cũng khuyên Đồng Lập Trụ nên ở lại đội. Vị trí đội trưởng sớm hay muộn cũng là của anh ta, cần gì phải đi đồn công an. Anh ta chưa nói gì khác.
Từ Binh lắc đầu, dường như cũng cảm thấy có chút khó hiểu:
- Ý tưởng của mọi người khác nhau, có lẽ Đồng Lập Trụ có chủ ý của riêng anh ta.
Lục Vi Dân gật gật đầu:
- Tôi đã biết, vào đi thôi.
- Vi Dân, nếu là có thể giúp được Đồng Lập Trụ một lần, cậu hãy giúp đi. Đồng Lập Trụ, người này khá ngay thẳng, anh ta làm tới chức Phó đội trưởng cũng là dựa vào bản lĩnh của chính mình, một đao một súng mà tranh đấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui