Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực

[BETA]

Á Tiêu vẫn vui vẻ như bình thường, không bao giờ cậu sẽ tức giận vì chú Tứ không tìm được thông tin, vĩnh viễn không bao giờ có.

Hệ thống thấy được cảm xúc của Á Tiêu thì dữ liệu liền xao xuyến, ông đỡ kính viễn thị, giấu đi cảm xúc của mình, tiếp tục nói:. Truyện Quan Trường

【Hội nghị biên cảnh vừa kết thúc ngày đầu tiên, Hiểu Thần phụ trách phỏng vấn người dân mà sau khi kết thúc buổi phòng vấn, cô không về nhà mà đến một quán bar có khoảng cách khá gần với khi vực tổ chức hội đàm.】

【Nếu mà nhìn vô thì việc đi thả lỏng ở quản bả sau một ngày làm việc thì đó là một điều bình thường.】

Cho nên hệ thống không chắc được quán bar này có phải căn cứ của nhóm sát thủ hay không, nhưng nếu chỉ vô đó gọi hai ly rượu rồi thôi thì đúng là có hơi bất thường.

Nhìn từ bên ngoài thì Á Tiêu giống như đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cậu đang suy nghĩ những gì mà chú Tứ nói cho cậu 【 Vậy tối nay con sẽ đến quán bar đó để coi thử, phiền chú Tứ giúp con tiếp tục giám sát Hiểu Thần được không ạ.】

【Tất nhiên là được rồi.】

Emily thấy Á Tiêu ngắm cảnh bên ngoài mà không nói gì, cô nghĩ có lẽ là cảm thấy cô lái xe hơi nhanh nhưng ngại không nói.

Nếu là quản gia khác thì cô cũng không thèm chú ý tới nhưng mà nhóc này thì khác, nhớ tới những lúc cậu nhóc này tươi cười với cô, cô nghĩ một chút rồi từ từ giảm tốc độ xuống.

Mà thiếu niên tóc đen ngồi bên cạnh như phát hiện điều gì đó, quay đầu hỏi cô: " Chị Emily ơi, cái xe bay này hình như bị hỏng rồi thì phải?"

Một ánh mắt chứa đầy mất mát.

Rõ ràng là đang tận hưởng cái tốc độ vừa nãy.

Emily trầm mặc một chút, xe vừa đổi góc một cái, con xe màu bạc phóng một phát chỉ để lại một tia bạc.

"Thì ra là chưa hư."

Á Tiêu liền vui vẻ trở lại, tiếp tục quay ra cửa ngắm cảnh.

Emily nghe vậy thì hảo cảm của cô đối với Á Tiêu bắt đầu tăng lên, nếu đối phương đã nói như vậy thì cô còn ngại gì nữa chứ, cô giẫm chân một phát, tốc độ của xe tăng đến mức cao nhất.

Cảnh dọc đường đi lùi về phía sau với tốc độ cực kỳ nhanh, Emily thì lái xe hết nấc còn Á Tiêu thì ngồi hưởng thụ cái tốc độ tuyệt vời này.

Sau khi trở lại nơi ở tạm của căn cứ số 6, Á Tiêu liền bảo Emily đi về nghỉ ngơi trước: " Vừa nãy em có gửi tin nhắn cho nguyên soái, ngài ấy sẽ trở lại sớm thôi nên em sẽ ở đây đợi ngài ấy."

Emily nghe vậy thì đi vô tòa nhà trước, đây là địa bàn căn cứ số 6 Á Tiêu muốn xảy ra chuyện cũng khó.

Bên kia, khi hội nghị kết thúc thì 4 vị nguyên soái ngồi chung một chiếc xe bay.

Thật ra thì quan hệ của bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, nhưng bọn họ là nguyên soái của cả một căn cứ, vì là cùng chiến tuyến với nhau nên vẫn phải giữ thái độ thân thiện ngoài mặt.

Còn bên trong thì không biết.

Ánh mắt của Văn Bác Nhĩ còn cao hơn lông mày, rất là để ý mắt mũi, lần này bên phía hắn bị động, buộc phải đồng ý cho Tần Thích điều tra căn cứ số 4, điều này khiến hắn như nuốt một cục cuk cho vậy, cực kỳ khó chịu.

Nhưng cảm xúc này cũng biến mất khi hội nghị đều biến mất, Văn Bác Nhĩ nhấc cao cằm lên, ánh mắt tóe lửa nhìn về phía Tần Thích.

Nam nhân đang nhắm chặt hai mắt, sống lưng dựa vào lưng ghế để nghỉ ngơi, dáng vẻ từ chối mọi cuộc nói chuyện vô nghĩa, nhưng cả người lại không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.


Văn Bác Nhĩ nhìn cả nửa ngày vẫn không tìm được chỗ nào để công kích, thấy bản thân không tấn công được Tần Thích nên lấy lùi làm tiến nhìn qua bạn của Tần Thích aka Vista đang ngồi bên cạnh.

Ngược lại với Tần Thích không hở chỗ nào, Vista thì chỗ nào cũng hở. Vừa hát vừa chéo chân thì không nói đã vậy còn gấp hạc giấy màu hồng phấn.

Văn Bác Nhĩ thấy thế thì ánh mắt hiện ra vẻ khinh thường, châm chọc:

"Nguyên soái Vista định cầu người phụ nữ nào sao?"

Động tác trên tay vẫn không dừng lại: " Đúng vậy, đó là một cực cưng rất xinh đẹp."

" Thật lòng mà nói tôi không mong vị đó không đồng ý."

"Rốt cuộc thì nếu vào tay anh thì không phải chỉ như là hàng giá rẻ sao, anh tính khoảng cách coi mỗi lần bị phụ nữ từ chối thì anh nghỉ mấy ngày? Năm ngày? Ba ngày?

"À, nếu không lầm thì hôm qua anh mới bị từ chối mà đúng không? Bây giờ liền đổi mục tiêu sao? Những người phụ nữ bị anh theo đuổi chắc phải bất hạnh lắm mới dính phải anh."

Động tác của bàn tay đang gấp hạc hơi chậm lại.

Mà Tần Thích ngồi bên cạnh cũng mở mắt ra.

Còn Lục Truyện Tây đang nghiên cứu tài liệu về vũ khí trên quang não nghe được câu nói này thì liếc Văn Bác Nhĩ một cái liền dịch mông ra bên ngoài một chút, anh không muốn dính vô vụ này đâu.

Giây tiếp theo liền nghe thấy âm thanh trào phúng phát ra từ Vista: " Anh không hiểu là chuyện bình thường thôi, chúng tôi là người trưởng thành chứ không phải như ai đó là thanh niên trẻ trâu đánh nhau mà thua thì về méc bố, cỡ ấy thì làm sao mà hiểu được."

"Anh nói ai tìm bố?"

Văn Bác Nhĩ nghe vậy thì mặt đỏ lên, cánh tay máy của hắn mở ra, rắc một tiếng, trong bàn tay hắn xuất hiện một đồng xu màu đen, nhắm thẳng Vista: " Anh muốn chết đúng không?"

Vista hừ một tiếng, một chút cũng không sợ, anh ta để đống hạc giấy vào bao một cách cẩn thận, cười một cách chói mắt.

"Vậy thì anh phải giết được tôi trong một lần nhé."

"Nếu tôi mà không chết thì xác định đổ máu nhé, mà lỡ tôi không đã chết mà anh lại phá kính râm của tôi thì tôi chơi tới bến với anh luôn nhé."

Cấm kỵ giả số BFE07 – Vista, một khi nhìn thấy máu sẽ mất khống chế.

Vista có vui tính tới mấy khi bị nói như vậy thì làm sao mà để yên được, bây giờ anh chỉ muốn cho hắn đo đất ngay lập tức nhưng lý trí nói anh không thể làm như vậy được, thấy đối phương không sợ hãi, Văn Bác Nhĩ chỉ có thể thu hồi cánh tay lại.

" Không phải tôi sợ anh, nếu bây giờ không phải ở trên xe tôi lập tức sẽ đấu với anh."

Vista nghe vậy thì chậc một tiếng, định nói tiếp thì nghe bên cạnh phát ra âm thanh.

"Vista."

"Rồi, tôi biết rồi."

Vista biết là Tần Thích đang nhắc anh đừng làm mọi chuyện thêm phiền nữa, anh gật đầu rồi lôi hạc giấy ra gấp tiếp.

Trong xe lại trở về sự im lặng vốn có, cho tới khi xe bay dừng lại, Tần Thích bước ra ngoài.


Những nguyên khác thì chưa xuống bởi vì họ không ở chung chỗ với căn cứ số 6.

Lúc xe bay chuẩn bị xuất phát tiếp thì Văn Bác Nhĩ quay đầu lại, nhìn ra bền ngoài, thấy một thiếu niên tóc đen xinh đẹp chạy chậm tới bên cạnh Tần Thích, hai người nói gì đó rồi cùng nhau bước vào tòa nhà.

Bầu không khí rất là hòa hợp.

"Đó là quản gia của Tần Thích?"

Văn Bác Nhĩ nhìn về phía Vista với khuôn mặt kiêu căng.

Rõ ràng vừa nãy tên này mới xảy ra tranh chấp với anh, vậy mà thái độ bây giờ vẫn như vậy, như là có gì cũng phải trả lời cho hắn nghe.

Vista ghét nhất là điểm này của Văn Bác Nhĩ.

Căn cứ số 4 từ trên xuống dưới đều đáng ghét như vậy, nhưng nghĩ đến ngày mai vẫn còn phải duy trì bộ dạng thân thiện ngoài mặt, Vista cũng không muốn nói gì thêm, tay vừa gấp hạc vừa ừ một tiếng.

"Quản gia này nhìn qua chắc tuổi cũng không quá 20."

Văn Bác Nhĩ không nhìn nữa, yếu ớt như vậy mà phải phục vụ Tần Thích thì đúng là bất hạnh.

Nhưng mà, người thường có thể phục vụ cấm kỵ giả chính là vinh hạnh của bọn họ, chắc có lẽ bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ, cho dù đó có là Tần Thích đi chăng nữa.

Vista vừa ngẩng đầu lên liền nhìn nhìn thấy vẻ mặt cao cao tại thượng của Văn Bác Nhĩ thì chậc trong lòng một tiếng, anh cúi xuống tiếp tục gấp hạc giấy, lòng mong cái xe đi nhanh xíu để khỏi chung chỗ với tên này nữa.

Tốt nhất là ngày mai lấy thêm vài chiếc xe bay nữa, khỏi ngồi chung với tên Văn Bác Nhĩ này càng tốt.

Cùng lúc đó, Á Tiêu cuối cùng cũng đợi được Tần Thích đi họp trở về, đi bên cạnh đối phương rồi cùng nhau lên lầu.

"Hội đàm quản gia diễn ra như thế nào?"

Lúc hai người ở trong thang mái, Tần Thích cúi đầu nhìn thiếu niên tóc đen có tâm trạng rất tốt

"Rất ổn ạ."

Đôi mắt Á Tiêu vẫn cong lên như mọi ngày: " Các quản gia của các căn cứ tính cách rất tốt."

"Thật à?"

Tần Thích nhìn vô đôi mắt màu xanh lam tràn ngập ý cười của Á Tiêu, nhìn kiểu gì cũng không thấy sự miễn cưỡng.

Ba người quản gia trước của hắn, có hai người tham gia hội đàm để tranh cử đại biểu, nhưng lúc bọn họ trở về đều mang theo tâm trạng mệt mỏi.

"Nếu cậu thích thì tốt."

Tần Thích cũng không bắt quản gia của hắn phải đi tranh cử vị trí đại diện gì cả, chỉ cần đối phương không muốn từ chức trước gặp gỡ mùa xuân thì hắn không còn yêu cầu gì khác nữa.

Á Tiêu nói thì nhớ lại cảnh tượng vui nhộn sáng nay, nụ cười trong mắt càng tươi hơn, gật đầu đáp lại câu nói của Tần Thích: "Còn nguyên soái thì sao, hội nghị biên cảnh có diễn ra thuận lợi không ạ?"


Tần Thích gật đầu đáp lại thay lời nói.

Nhìn không ra bất thường gì, có lẽ là thuận lời như lời phản diện nói nhỉ, Á Tiêu vừa nghĩ vừa nâng cổ tay đối phương đo giá trị cấm kỵ.

Dao động ở mức trung bình cao. Ổn

Điều này cũng thể hiện các phương diện khác của phản diện cũng đang ở mức ổn. Nhóc Á Tiêu chỉ mong vậy thôi chứ không mong gì nhiều

Tần Thích nhìn con ngươi xanh lam mang theo sự vui vẻ thuần túy vài giây, sau đó giả vờ như không có gì mà nhìn đi chỗ khác, xoay cổ tay một phát để cố định lại vị trí của công cụ đo lường.

Cửa thang máy mở ra.

Hai người bước vô phòng. Á Tiêu định đi đến quán bar điều tra nhưng tới tối có lẽ mới thực hiện được nên cậu không vội, bây giờ cậu sẽ thực hiện nhiệm vụ của một quản gia, tiện thì hấp thụ thêm một chút giá trị ác ma.

Á Tiêu rót cho Tần Thích một ly cà phê.

"Nguyên soái, bữa tối ngài muốn ăn gì ạ?"

"Sao cũng được."

Tần Thích bóp tròng mắt trả lời một cách tùy ý.

Trong tòa nhà có một phòng bếp, mà Á Tiêu cũng biết Tần Thích nói sao cũng được thì chính là sao cũng được nhưng đừng nấu mấy món anh ta không thích là được.

Sau khi dùng cơm xong, Á Tiêu tiếp tục ở bên cạnh Tần Thích khoảng 2-3 tiếng đồng hồ, chờ đối phương đi nghỉ lúc 9h thì cậu mới rời đi.

" Hẹn gặp lại nguyên soái vào ngày mai."

"Ừm."

Tần Thích nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cậu, thật ra thì cậu luôn im lặng khi ở trong phòng, những bởi vì năng lượng tích cực luôn được tỏa ra nên độ tồn tại không hề thấp tí nào.

Điều này khiến cho hắn có cảm giác rằng, hắn không cô đơn một mình.

Ánh mắt của Tần Thích tối đi, nhưng chưa kịp nói gì đó thì người vốn đang mở cửa đi ra đột nhiên xoay người lại, biểu cảm e ngại thẹn thùng nhìn về phía hắn:

"Nguyên soái?"

"Hôm nay ngài có muốn nghe tôi kể chuyện trước khi đi ngủ không ạ?"

"Tôi có thể vì ngài mà phục vụ bất cứ lúc nào."

Thật ra thì do cả ngày hôm nay cậu mới thu được có 4 giá trị ác ma thôi á, nên Á Tiêu nghĩ có lẽ cậu nên đi chạy KPI một chút.

Tần Thích nghe vậy thì hơi ấy ấy một chút.

"Ta không cần."

"Vâng ạ."

Á Tiêu nghe vậy thì hơi tiếc một xíu, nhưng mà thôi vậy tối nay cậu cũng có việc cần phải làm. Sau khi trở lại phòng, cậu khóa cửa phòng lại vô cửa hàng hệ thống mua thẻ trả ngiệm ác ma cấp cao

Đôi mắt nhắm lại cảm nhận những dao động xung quang, phản diện đã ngủ, còn rất nhiều người trong tòa nhà còn thức, tuy nhiên, nếu không có trường hợp gì đặc biệt họ cũng sẽ không đi tìm cậu.

Chính là lúc này.

Á Tiêu click mở giao diện hệ thống

【 đinh, xác nhận đã dùng ' thẻ trải nghiệm ác ma cấp cao' x1 】


Ánh sáng xuất hiện trong căn phòng, bao phủ lấy thiếu niên, chờ khi ánh sáng mờ dần, bây giờ người đang đứng trong trong phòng là một nam nhân với làn da trắng nón.

Nam nhân tết tóc con rết từ từ mở mắt ra, tuy nam nhân chưa có hành động gì nhưng lại mang đến một cảm giác mỹ miều.

Á Tiêu cúi xuống nhìn những ngón tay thon dài của mình, sau đó cậu đi vô toilet, xác định mọi thứ đã ổn định thì mới an tâm.

Bây giờ cậu phải đi đến quán bar, là khu vực đông người, không thể để lộ đuôi với cánh được nên cậu phải giấu đi.

Á Tiêu thay một bộ quần áo dễ hành động, sau đó cậu trực tiếp mở cửa sổ ra rồi nhảy xuống, âm thanh gió gào vang bên tai, ngay khoảng khắc sắp chạm vào mặt đất, chân cậu cong xuống rồi nhảy lên cành cây gần đó.

Theo như thông tin của chú Tứ, quán bar nằm ở khu vực xung quan hội đàm, Á Tiêu mở bản đồ ra, vận chuyển ma lực trong cơ thể, trong chớp mắt cơ thể của một nam nhân trưởng thành biến mất ngay tại chỗ.

So với đi xe thì khả năng tăng tốc của ác ma nhanh hơn nhiều, chỉ vài giây thôi Á Tiêu đã xuất hiện trước cửa quán bar rồi.

Căn cứ thứ 5 nổi tiếng với sự tự do của mình, nên mấy cái thú vui giải trí đến đâu cũng có thể tìm thấy, còn cái quán bar này hình như là nổi tiếng nhất của căn cứ thứ năm thì phải, chỉ cần đứng ở ngoài thôi là tai như bị điếc rồi vậy, bầu không khí cực kỳ sôi nổi.

Đôi mắt cậu cong lên, nhắc chân tiến vào bên trong.

Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, có rất nhiều người đang mặc quân phục màu xanh da trời, màu đặc trưng của quân phục căn cứ số 5, mà phần còn lại là người thường hai nhưng hai bên không hề sợ nhau, thâm chí còn kề vai sát cánh để cười đùa, nếu để ý thì trong tiếng cười còn pha trộn với tiếng mắng chửi.

Khuôn mặt của Á Tiêu thanh tú xinh đẹp, theo đúng logic thì ngay lúc cậu bước vô thì phải có hàng trăm con mắt nhìn cậu nhưng hiện tại không một ai để ý đến Á Tiêu cả, tất cả chỉ xem cậu như không tồn tại.

Nam nhân tóc đen bước chân nhẹ nhàng đi qua đám người ồn ào, không biết cậu nghe được gì mà lỗ tai hơi giật giật, bước chân dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phòng của nhân viên sau quầy bar.

Nếu không lầm thì trong phòng nghỉ có đường đường hầm bí mật.

Trong tầng ngầm bí mật của bán bar, có một người đàn ông trung niên mặc đồ bartender hình như đang đang nói chuyện với người đứng đối diện.

"Tôi chịu đựng quá đủ rồi!"

Con mắt của người đàn ông đỏ ngầu, " Khi nào chúng ta mới có thể hành động?! Tần Thích đang sống trong tòa nhà kia kìa, bây giờ chỉ cần kíp nổ quả bom là chúng ta có thể cùng chết với hắn mà? Tại sao lại muốn cản tôi?"

Giọng của người đàn ông khàn đặc, nghe được lời khuyên của đối phương thì nhịn không được rơi từng giọt nước mắt: " Tôi không sợ chết, vợ và con trai của tôi đã chết rồi, cuộc sống của tôi còn gì nữa chứ, bây giờ có thể báo thù cho họ, chết cũng đáng."

"Máy liên lạc của tổ chức ở đây, chỉ cần tôi phát lệnh, anh cũng không cản được tôi."

Nói xong Elder diên cuồng cười vài cãi, cắt đứt liên lạc

Vợ của ông, con của ông.

Elder lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra, nhìn tấm ảnh chụp được kẹp trong đó, ông cảm thấy hoàng hốt, trong trí nhớ hồi tưởng lại một người phụ nữ ôm một đứa trẻ đứng giữa bụi hoa hướng dương, ông chợt tỉnh táo lại, không còn ai nữa rồi..

Hốc mắt của Elder ngày càng đỏ, đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên bả vai bị vỗ vài cái, thân thể Elder cứng đờ ngay tức khắc, lập tức quay đầu lại với vẻ mặt hoảng sợ, một nam nhân tết tóc con rết dài tới eo lễ phép gật đầu chào hỏi với ông, sau đó tò mò hỏi ông:

"Này ông có thể nói cho tôi nghe máy liên lạc ông mà ông đề cập tới là gì không"

————————

Mấy chap này mấy anh chửi căng quá não em cũng căng theo luôn 🫦

Ờm thì ý là tui định 2-3c rồi đi quân sự ấy và giờ thì tui về luôn rùi mà trước đó được có nửa c29 à nên tui cũng không đăng được nay mới xong đăng beta lun cho nóng, xin lỗi mọi người nhiều 🫠

Với lại là xong quân sự rồi thì cũng hè thật rùi nên chắc tui rảnh á ( chắc z 🥲 đời khó lường vailo*) nên chắc không có vụ bị đứt quãng 3-4 tuần như mấy đợt vừa rồi đâu á.

Tui không chắc kèo lúc nào cũng 1 tuần 1 chap nhưng mà chắc cũng không quá 2 tuần 1 chap đâu 🫡

Nếu mọi người để ý thì xưng hô mấy chap gần đây nó loạn xì ngầu á tui sẽ chỉnh lại trong thời gian ngắn ạ 🫡


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận