"Ca ca, ca xem tranh hôm nay đệ vẽ nè."
Đường Ngọc vừa vào phủ thì thấy đệ đệ Quỳnh Oánh hớn hở giơ bức tranh mẫu đơn mình mới vẽ lên khoe với y.
Hoa mẫu đơn trên giấy không tính là sinh động như thật nhưng cũng ra dáng, Đường Ngọc vốn tốt tính nên luôn miệng khen ngợi.
"Đẹp lắm."
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Thôi Quỳnh Oánh tươi cười rạng rỡ, nói xong lập tức đưa tranh cho Đường Ngọc.
"Tặng ca ca đó!"
Đường Ngọc xoa đầu đệ đệ.
"Cám ơn Tiểu Oánh."
Hai huynh đệ đi vào phòng, lúc nhỏ Thôi Quỳnh Oánh rất quấn người, bình thường hai huynh đệ người đi học người làm việc nên hiếm khi có dịp nói chuyện phiếm, giờ được nhàn rỗi gặp nhau tất nhiên là thân thiết vô cùng.
"Ca ca đẹp thật đấy!" Vừa vào phòng Thôi Quỳnh Oánh, tiểu mỹ nhân không nhịn được sờ lên dây cột tóc thêu thùa của Đường Ngọc, "Đẹp hơn trước nhiều!"
Đường Ngọc nghe được cũng rất vui: "Nhờ có gia và ma ma đối tốt với chúng ta mà huynh đệ mình mới được mặc đồ đẹp như vậy.
Thế nên Tiểu Oánh cũng không được thua kém, sau này lớn lên phải báo đáp ân tình của họ đấy nhé."
"Tiểu Oánh biết rồi ạ!" Tiểu mỹ nhân gật đầu đáp ứng rồi do dự mở miệng, "Ca ca......"
"Sao?"
Thôi Quỳnh Oánh kiễng chân lên thì thầm vào tai Đường Ngọc: "Ca sẽ thành thân với Vương gia sao ạ?"
"Sao đệ lại hỏi vậy!" Đường Ngọc hoảng hốt trợn mắt, liên tục chất vấn, "Là ai dạy đệ? Không được hồ ngôn loạn ngữ, lỡ lọt đến tai Vương gia thì cả hai chúng ta đều không có quả ngon để ăn đâu!"
Thôi Quỳnh Oánh giật nảy mình rồi buột miệng nói.
"Nhưng......!Nhưng người trong phủ đều đồn......"
"Đồn cái gì?"
"Đồn ca ca đẹp như vậy nhất định sẽ gả cho Vương gia."
"Vớ vẩn!" Nghe đệ đệ nói, Đường Ngọc nhảy dựng lên, "Sao ta có thể gả cho Vương gia được chứ."
"Sao lại không ạ?" Tiểu ca nhi vẫn không rõ, mở to đôi mắt đen láy hỏi, "Vương gia đối tốt với ca ca như vậy, còn nể mặt ca ca trông nom đệ nữa, nhất định sẽ là vị hôn phu tốt."
"Tất nhiên Vương gia là hôn phu tốt rồi, nhưng ca ca đệ......" Đường Ngọc căng thẳng trong lòng, mỗi chữ nói ra như gai đâm vào tim đau xót, "Ta không xứng."
"Sao ca ca lại không xứng ạ?" Thôi Quỳnh Oánh vẫn không hiểu nên bênh vực ca ca mình, "Giờ trong phủ chúng ta mọi chuyện lớn nhỏ, xuất nhập thu chi, tiếp đãi khách khứa đều do ca ca xử lý, chẳng khác gì chủ mẫu đương gia cả.
Huống hồ ca ca rõ ràng cũng là ca nhi, chẳng phải phu nhân Kính Vương điện hạ cũng là ca nhi sao?"
Đường Ngọc thật sự không muốn nói chuyện này với đệ đệ mình, càng nói rõ chỉ càng làm mình buồn thêm.
"Tóm lại mai mốt không được nói chuyện này nữa.
Đặc biệt là với người khác, nhắc cũng không được nhắc, hiểu chưa!"
"......!Vâng ạ." Thôi Quỳnh Oánh trả lời rồi lo lắng nhìn Đường Ngọc đang nhíu chặt mày.
"Nhưng dù không gả cho Vương gia thì ca ca cũng không định lập gia đình sao ạ?"
Lúc này Đường Ngọc mới cười nhẹ, y nghiêm túc nói với người thân duy nhất trên đời của mình.
"Ta đã ký văn tự bán đứt nên mạng ta nằm trong tay Vương gia, mọi chuyện đều nghe theo Vương gia sắp đặt."
Chỉ cần con rùa thúi của y sống vui vẻ thì y đã mãn nguyện lắm rồi..