Trong thế giới của họ ngoài nam nhân và nữ nhân còn có ca nhi có thể mang thai.
Thường thì ca nhi mảnh mai hơn nam nhân, vóc người thấp bé, hình dáng cũng thanh thoát mềm mại.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, vẫn có ca nhi uy mãnh hơn nam nhân và nam nhân xinh đẹp hơn ca nhi nên hầu hết mọi người phân biệt nam nhân và ca nhi dựa vào nốt ruồi son trên da.
Phần lớn nốt ruồi son đều nằm ở chỗ dễ thấy nên rất dễ nhận ra điểm khác biệt.
Chẳng hạn như nốt ruồi son của Kính Vương phi nằm trên đốt ngón tay trái, rực rỡ y như một chiếc nhẫn mã não.
Còn trên người Đường Ngọc lại chẳng có gì cả, khuôn mặt, bàn tay và những chỗ lộ ra ngoài đều trắng bóc, một chấm nhỏ cũng không có chứ đừng nói đến nốt ruồi son tượng trưng cho ca nhi.
Đường Ngọc nghe Kính Vương phi nói xong thì phản ứng đầu tiên là sững sờ, sau đó mới định thần cười nói.
"Ngài cứ đùa."
"A ——" Kính Vương phi dài giọng rồi gật gù, "Thì ra Vĩnh Vương điện hạ không biết."
Đường Ngọc cứng đờ.
Cũng may Kính Vương phi không nói tiếp nữa mà đổi sang chủ đề khác.
"Tiểu tiên sinh chăm sóc trẻ con cũng thành thạo ghê!" Kính Vương phi khen Đường Ngọc, "Không ngờ ngươi còn trẻ mà đã rành như vậy."
"Tiểu nhân bạc phúc, cha mẹ mất sớm để lại một ấu đệ cho ta trông nom nên mới biết chút ít thôi......!Ta tự biết thân phận mình nên không dám trèo cao."
Kính Vương phi thở dài: "Ngươi thật sự không muốn đến phủ Kính Vương của ta à? Vương gia chúng ta có thể lấy khế ước bán thân cho ngươi, từ nay về sau ngươi không phải nô tịch nữa mà chỉ là người bình thường thôi."
Đôi mắt sáng ngời của Đường Ngọc bất giác chớp một cái, y trộm nhìn sang Vĩnh Vương đang say sưa uống rượu, cuối cùng vẫn từ chối khéo.
"Đa tạ ý tốt của Vương phi nhưng Đường mỗ không dám nhận đâu ạ."
——————
"Khoai Môn!"
Tàn tiệc rượu, Vĩnh Vương uống thua ca ca say chếnh choáng được Đường Ngọc đỡ về phòng.
Hắn vốn cao lớn nên Đường Ngọc dìu rất vất vả, eo như sắp vẹo tới nơi.
Đường Ngọc đối xử với Vĩnh Vương không hề nhún nhường như khi gặp Kính Vương phi, còn to gan quát hắn.
"Làm gì thế!"
"Lúc nãy ở bàn ăn ngươi rì rầm quái gì với vợ ca ta mãi thế?" Vĩnh Vương bị ném xuống giường vẫn giữ nguyên vẻ mặt tò mò, "Nói gì mà liên tu bất tận, một con mắt cũng không thèm nhìn lão tử nữa, ngươi đúng là to gan mà."
Đường Ngọc vừa cởi áo khoác tơ vàng trên người Vĩnh Vương vừa trả lời hắn.
"Vương phi xem trọng năng lực của tiểu nhân nên muốn giữ tiểu nhân lại làm việc."
"Mẹ, ta biết ngay mà!" Vĩnh Vương tức giận hất giày ra xa tám trượng, "Mẹ nó ngày nào ngươi cũng dụ dỗ ong bướm, tức chết lão tử rồi!"
Đường Ngọc chẳng hề nao núng mà thản nhiên múc nước vắt khăn cho Vĩnh Vương lau mặt rửa tay.
"Lão tử chưa cho ngươi đi thì ngươi không được đi, nghe rõ chưa......!Ưm!"
Vĩnh Vương bị trùm khăn lên mặt.
"Lo mà ngủ đi, gia."
Đường Ngọc bật cười một tiếng như ngôi sao vụt qua bầu trời rồi biến mất.
Đại lão thô..