Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1062: Truyện nghìn lẻ một đêmNhóm dịch: PQTNguồn: metruyenBấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọnMắt thấy chiếc xe chở Cường Tử và Tiểu Tiệp ra đi, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến lúc này mới đi tới, chào hỏi Trịnh Quảng Nghĩa và Điền Hưng Khải- Bí thư Trịnh, bí thư Điền!Trịnh Quảng Nghĩa gật gật đầu, thản nhiên đáp một tiếng.Điền Hưng Khải cũng là không lo nghĩ nhiều, chủ động vươn tay về phía Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:- Phó cục trưởng Lưu, xin chào!- Ba, chú Điền.Cách xưng hô của Trịnh Hiểu Yến lại khác hẳnTrịnh Quảng Nghĩa quan sát cách ăn mặc của con gái từ trên xuống dưới, nhíu mày nhăn mặt, cho thấy rằng cực kỳ không hài lòng. Nhìn mà coi cái bộ dạng này, có chỗ nào giống với cán bộ cấp Cục phó của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, y chang một nữ sinhCòn ra thể thống gì!Sự thay đổi này, là sau khi Trịnh Hiểu Yến tới Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước mới phát sinh. Trước kia Trịnh Hiểu Yến tuy rằng cũng rất càn quấy, nhưng vẫn đều là “xinh đẹp đường hoàng”, có khí chất thiếu phu nhân nhà quyền quý. Giờ mới ly hôn An Tông Lâm có mấy ngày, không ngờ liền hóa thân thành nữ sinhXem ra hơn phân nửa là bị thằng hai nhà Lưu gia ảnh hưởng.Xem cách ăn mặc của Lưu Vĩ Hồng, chả phải là bộ dạng sinh viên sao?Đường đường cán bộ cấp Phó giám đốc sở cao cấp, đúng là càn quấy!Người không thực tế như thế, mà Phó thủ tướng Hồng cũng dùng hắnBan đầu Lưu Vĩ Hồng đến văn phòng của ông ta vào buổi chiều, giáp mặt giao cho ông ta cuốn sổ kia, và nói rõ sẽ hướng Phó thủ tướng Hồng cầu viện, từ sở kiểm toán quốc gia phái người xuống kiểm toán tình hình tài vụ của mấy xí nghiệp cỡ trung và lớn bị phá sản ở thành phố An Bắc, quan cảm của Trịnh Quảng Nghĩa đối với Lưu Vĩ Hồng, đã xảy ra biến hóa.Người này chỉ là bề ngoài tuổi trẻ, khi thật sự gặp được chuyện lớn, vẫn là có thể nắm định chủ ý, thủ pháp xử lý cũng rất chu đáo.Giờ vừa mới có chút thiện cảm, tự nhiên lại trở lại nguyên hìnhNgười trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, dù sao cũng là trầm ổn không đủ.Tuy nhiên trong lúc này, Trịnh Quảng Nghĩa tự sẽ không đột nhiên nổi giậnLúc này cũng không phải là thời điểm nổi giận.- Phó cục trưởng Lưu, sao lại thế này, nói xem nàoTrịnh Quảng Nghĩa lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hai hàng lông mày cũng giãn ra, nhìn Lưu Vĩ Hồng, thản nhiên nói.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Yến một cái.Bí thư Trịnh có thể thống của Bí thư Trịnh, Phó cục trưởng Lưu cũng phải có quy củ của Phó cục trưởng Lưu. Lúc này, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không giống với cán bộ cấp dưới, cung kính báo cáo tình hình vừa mới phát sinh với Trịnh Quảng NghĩaCông tác báo cáo này, đương nhiên phải do Trịnh Hiểu Yến đến hoàn thành.Phó cục trưởng Lưu của Cục Giám sát, cũng không phải là ai cũng có thể sai khiến.- Ba, là thế này…Trịnh Hiểu Yến liền sơ lược nói rõ tình hình- Ba, chú Điền, tình trạng trị an An Bắc, quả thật rất không xong. Cái tên Hàn Vĩnh Quang, tất cả mọi người gọi y là Hàn thất gia, có biệt hiệu, gọi là 'Trấn Quan Đông'. Ngay từ đầu, con còn có chút không hiểu. Một đầu sỏ băng đảng lưu manh, tại sao có thể kiêu ngạo như vậy, hoành hành ngang ngược tới mức coi trời bằng vung. Nhìn thấy vị cục trưởng La này, con xem như hiểu được sao lại như thế. Hứ, đường đường Phó Chủ tịch thành phố kiêm cục trưởng công an, lại chả khác tên đầu sỏ ác ôn của xã hội đen, y ra ngoài tuần tra, không ngờ dẫn theo mấy chục tên lưu manh, còn nhiều hơn số cảnh sát mà y đem theo. Quả thực là không thể tin nổi. Có cục trưởng công an như vậy, khó trách có tên lưu manh ác bá coi trời bằng vung như thếTrịnh Hiểu Yến mồm miệng lanh lợi, châm chọc nói.La Trường An mặt xám như tro, cả người đều bị mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm, một câu cũng không nói nên lời.Sự thật như thế, bị bắt tại hiện trường, y còn có thể nói gì nữa?Trịnh Quảng Nghĩa hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, thì mấy chiếc ô tô từ bên kia đường chạy nhanh tới, chiếc Audi dẫn đầu, mang biển số Tỉnh ủy số 2, chính là Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn tới rồi.Chiến sĩ cảnh sát vũ trang đang chấp hành nhiệm vụ cảnh giới ở ngoại vi, không chút khách khí chặn lại xe Tỉnh ủy số 2Trung đoàn Liêu bước nhanh đi tới, ngăn lại chiến sĩ cảnh sát vũ trang.Tuy nhiên Audi không chạy tới nữa, Cao Thụ Sơn trực tiếp từ trong xe đi xuống. Theo sát sau đó cũng là hai chiếc Audi đen thùi và mấy chiếc ô tô nhập khẩu, từ hai chiếc Audi đằng trước bước xuống, là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy An Bắc Ngụy Căn Long, và chủ tịch thành phố An Bắc Triệu Kiến Huy, ngoài ra còn có mấy cán bộ lãnh đạo khác, phỏng chừng là lãnh đạo khác của thành phốKhách sạn Xuân Thành đã xảy ra vụ án kinh thiên như vậy, đầu lĩnh lưu manh thành phố An Bắc, có ý đồ cưỡng đoạt con gái Bí thư Tỉnh ủy, đó là nỗi kinh hoàng kinh người cỡ nào, đám người Cao Thụ Sơn, Ngụy Căn Long hay tin, tự nhiên phải chạy lại đây sớm nhất có thể, một đám vẻ mặt nghiêm túc.Cao Thụ Sơn đi nhanh về phía trước, đám người Ngụy Căn Long, Triệu Kiến Huy theo sát sau đó.- Bí thư Trịnh, đồng chí Hưng KhảiCao Thụ Sơn đi tới trước mặt, trầm giọng chào hỏi.- Chủ tịch tỉnh đến rồiTrịnh Quảng Nghĩa chỉ là thản nhiên gật gật đầu, cũng không bắt tay Cao Thụ SơnLúc này, đồng chí Trịnh Quảng Nghĩa cũng có thể nói là "Khổ chủ", tự nhiên không thể vui vẻ ra mặt.Điền Hưng Khải vốn muốn tiến lên bắt tay Cao Thụ Sơn, thấy tư thế này, cũng liền không tiện hành động, chỉ có thể gật đầu thay lễ với Cao Thụ SơnNếu chuyện này, chỉ liên lụy tới con gái Trịnh Quảng Nghĩa, có lẽ còn dễ xử lý một chút. Nghiêm túc xét xử đám lưu manh ác bá Hàn Vĩnh Quang và đám công an cảnh sát ô dù La Trường An thì xong chuyện, Trịnh Quảng Nghĩa thân là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung, cũng là không muốn làm lớn chuyện nàyMất thể diện mà!Nhưng hiện tại, Lưu Vĩ Hồng cũng liên lụy vào đó, vậy thật không dễ làmTrước không nói nói tấm biển lớn Lưu gia, riêng thân phận của bản thân Lưu Vĩ Hồng, cũng đã vô cùng khó lường. Nhân vật số một thật sự của cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, "Đại tướng tiên phong” được chính Phó thủ tướng Hồng chọn lựa, tới Liêu Trung điều tra tìm hiểu tình hình doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, lại xém tý bị phần tử xã hội đen đánh, che dấu ư khẳng định không thể, không chọc cho Phó thủ tướng Hồng nổi trận lôi đình, nắm lấy Liêu Trung làm gương, thì sẽ sinh ra kết cục nào đây?Xử trí việc này như thế nào, quả thật cần thận trọng thêm thận trọng, suy nghĩ kỹ rồi hẵng làmĐây đã không còn là vụ án hình sự đơn giản, liên lụy tới ván cờ chính trị và gút mắc ích lợi của tầng caoĐiền Hưng Khải tuy rằng là Tỉnh ủy Bí thư Đảng ủy Công an, lại quyết định làm “khán giả”, tuyệt không thể quyết định lung tung. Chủ ý này thật khó làm, một khi không cẩn thận phạm sai lầm, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.Trịnh Quảng Nghĩa ánh mắt nghiêm khắc, lập tức dừng trên mặt Bí thư Thành ủy Ngụy Căn Long và Chủ tịch thành phố Triệu Kiến Huy- Đồng chí Căn Long, Chủ tịch thành phố Triệu, tôi thật sự là không ngờ, tình trạng trị an An Bắc, lại tồi tệ đến mức này! Lưu manh ác bá, trước mặt mọi người ức hiếp con gái, coi trời bằng vung. Cục trưởng cục công an thành phố đi tuần, lại dẫn theo mấy chục tên lưu manh. Quả thực là truyện nghìn lẻ một đêm, chưa bao giờ nghe thấy! An Bắc chúng ta, xem như mở ra tiền lệ!Dù la đang dưới cơn thịnh nộ, Trịnh Quảng Nghĩa nói chuyện vẫn rất chú ý kỹ xảo, xưng Ngụy Căn Long là “Đồng chí Căn Long”, xưng Triệu Kiến Huy là "Chủ tịch thành phố Triệu". Dù sao Ngụy Căn Long là Phó bí thư tỉnh ủy, quyền cao chức trọng, không cùng cấp bậc với Triệu Kiến HuyNgụy Căn Long và Triệu Kiến Huy vẻ mặt xấu hổ, không ngừng gật đầu, Ngụy Căn Long liên thanh nói:- Bí thư Trịnh, chúng tôi tự kiểm điểm chúng tôi tự kiểm điểm, đều trách công tác của chúng tôi không đến nơi đến chốn, mới phát sinh vụ án ác tính này… Chúng tôi nhất định tăng cường chỉnh đốn cơ quan công an, tăng cường quản lý trị an, kiên quyết đả kích dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của lưu manh ác bá!Trịnh Quảng Nghĩa hừ một tiếng, nói:- Đồng chí Căn Long, chuyện này, quả thật đáng để suy xét lại. Vì sao ở An Bắc chúng ta, đường đường là tỉnh thành, lại có thể phát sinh loại tình huống này? Tôi thấy rất cần thiết để tra xét!- Đúng vậy đúng vậy, Bí thư Trịnh, chúng tôi nhất định nghiêm tra, đối với tất thảy phần tử phạm tội, đều tuyệt không nuông chiều nhân nhượng, kiên quyết tra xét tới cùngNgụy Căn Long vội lập tức nói.Trịnh Quảng Nghĩa lại lướt nhìn toàn cảnh một lần, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:- Đồng chí Hưng Khải, lập tức dọn dẹp hiện trường, bắt hết mấy tên lộn xộn bát nháo này lại, trước hết giam lại, tra xét một lượt, đem tất cả hành vi phạm tội của bọn họ, phải điều tra rõ ràng, nghiêm túc xử lý- Vâng, Bí thư TrịnhĐiền Hưng Khải không kìm nổi nghiêm nghị đáp, lập tức hạ lệnh cho trung đoàn Liêu- Trung đoàn Liêu, đem bọn người kia bắt lại hết, toàn bộ áp giải đến sở công an tỉnh, để đồng chí sở công an tỉnh xử lý vụ án nàyNếu vụ án đề cập tới Phó Chủ tịch thành phố An Bắc kiêm cục trưởng công an La Trường An, vụ án này tự nhiên phải do sở công an tỉnh đích thân điều tra giải quyết.- Vâng!Trung đoàn Liêu giơ tay cúi chào- Lãnh đạo, lãnh đạo… tôi muốn kêu oan, tôi muốn kêu oan…Đang lúc trung đoàn Liêu chuẩn bị hạ lệnh thu dọn hiện trường, thì ngay cửa khách sạn Xuân Thành, bỗng nhiên vang lên tiếng kêu la của Phùng Thục Mai.Phùng Thục Mai vừa kêu là, vừa quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu- Sao lại thế này?Trên mặt Trịnh Quảng Nghĩa, lại bao phủ một lớp sương lạnh.- Chị Phùng, mời chị qua đâyLưu Vĩ Hồng vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng, cao giọng nói.Không đợi Lưu Vĩ Hồng chỉ bảo, Trịnh Hiểu Yến đã đi nhanh tới, kéo Phùng Thục Mai lên, đỡ cô đi tới. Trước mặt công chúng, Phùng Thục Mai lại quỳ xuống trước mặt mọi người kêu oan, lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng thật không tốt.- Chị Phùng, đây là Bí thư Tỉnh ủy, đây là Chủ tịch tỉnh, là lãnh đạo lớn nhất Liêu Trung chúng ta, chị có tình huống gì, có thể giáp mặt phản ánh với bọn họTrịnh Hiểu Yến đỡ Phùng Thục Mai tới trước mặt Trịnh Quảng Nghĩa, hạ giọng nói- Bí thư, Chủ tịch tỉnh, tôi... tôi muốn kêu oan…Phùng Thục Mai liên thanh nói, dưới gối mềm nhũn, lại muốn quỳ xuống, liền bị Trịnh Hiểu Yến kéo lại.- Đồng chí, cô có khó khăn gì, cứ nói ra đi, chúng tôi nhất định giải quyết cho côTrịnh Quảng Nghĩa sắc mặt dịu đi một chút, ôn hòa nói.- Bí thư, Chủ tịch tỉnh, tôi, chồng tôi Đỗ Hải, bị bọn họ bắt đi…Một câu không đầu không đuôi như vậy, dĩ nhiên khiến nhóm lãnh đạo không hiểu ra sao cả, như rơi vào sương mù dày đặc.Trịnh Hiểu Yến hạ giọng nói:- Chị Phùng, chị không cần cấp, nói từ từ, đem tình huống nói cho rõ ràng.- A, được được, được… Là như thế này, tôi là công nhân của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 An Bắc, chồng tôi Đỗ Hải, cũng là kỹ sư của nhà máy, ổng trước đó không lâu tố giác một số vấn đề kinh tế của nhà máy với vị lãnh đạo tới từ Quốc vụ viện này…Nói xong, Phùng Thục Mai chỉ chỉ Lưu Vĩ Hồng:- Vừa rồi, vừa rồi có người nói cho tôi biết, chồng tôi vừa mới bị một số người bắt đi, chính là mấy người kia bắt đi, bọn họ trả thù...Phùng Thục Mai lại chỉ chỉ Mã Hầu ngồi xổm ở bên kia:- Chồng tôi trước kia đã bị bọn họ đả thương, vẫn còn chưa khỏi. Hiện tại không biết bị bọn họ bắt đi đâu rồi. Bí thư, Chủ tịch tỉnh, cầu xin các ông, nhất định phải làm chủ cho tôi, chồng tôi, ổng, ổng không phải là người xấu, ổng không phải là người xấu…