Quan Gia

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1089: Chủ tịch thành phố Hạ gặp phiền toáiNhóm dịch: PQTNguồn: metruyenBấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn- Phó cục trưởng Lưu, điều kiện làm việc ở Cục giám sát cũng quá kém? Em đường đường là Chánh văn phòng, không có văn phòng riêng còn chưa tính, đã vậy còn cùng bẩy tám người dùng chung một văn phòng, chen chúc thành một quả trứng! Đi theo Phó cục trưởng Lưu lăn lộn, mà đãi ngộ như thế này thực không ổn!Tại văn phòng của Phó cục trưởng thường trực Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đồng chí Trịnh Hiểu Yến – Phó phòng Cục điều tra thống kê kiêm Chánh văn phòng mân mê đôi môi đỏ chót, rất bất mãn mà không ngừng than phiền với Phó cục trưởng Lưu.Đầu Phó cục trưởng Lưu như muốn lớn gấp đôi.Chủ nhiệm Trịnh nói chuyện, càng ngày càng có đầu óc.Nghe thử xem, cái gì gọi là "chen chúc thành một quả trứng"? Đây là lời nói của đường đường một cán bộ lãnh đạo cấp phó cục, con gái bí thư tỉnh ủy hay sao?Tuy nhiên Phó cục trưởng Lưu chẳng qua cũng không tiện phê bình chủ nhiệm Trịnh. Hiện tại, điều kiện làm việc ở cục giám sát, thực sự không được tốt lắm. Hai tháng qua, Cục giám sát đã đủ quân số, sáu bảy mươi người chen chúc trong hơn mười gian văn phòng, trong đó còn bao gồm văn phòng của ba vị Phó cục trưởng, quả thật vô cùng chật chội. Vị chánh văn phòng Trịnh Hiểu Yến này, quản lý về hậu cần, ban tài xế, hồ sơ tài liệu vân vân… cũng tới mấy đơn vị, cũng không thể không cùng bảy tám người dùng chung một văn phòng.Từ trước đến nay, nơi làm việc đơn vị cấp Vụ, Cục của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, vốn chưa từng khó khăn đến như vậy.Chỉ có điều toàn bộ Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đều đang trú tạm ở trong khu làm việc của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, "ăn nhờ ở đậu” nên nơi làm việc cũng vô cùng eo hẹp. Bởi vì nhân viên Cục giám sát khá nhiều, lãnh đạo văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng đã coi như rất chiếu cố tới cục giám sát. Nơi làm việc của các cấp, các ngành khác còn càng nhỏ hẹp túng thiếu hơn nữa.- Nhịn một chút đi, bên cục sự vụ đã nói, hai tháng sau, chúng ta sẽ có văn phòng mới rồi.Phó cục trưởng Lưu chỉ đành phải an ủi Trịnh đại tiểu thư như vậy.Nghĩ tới cuộc sống của Trịnh đại tiểu thư trước kia, đã từng thoải mái đến mức nào? Mỗi ngày đều tập thể dục thẩm mỹ, uống chút rượu, ca hát, khiêu vũ, nhàn nhã, tự tại. Từ khi theo Phó cục trưởng Lưu, bận đến mức bốn chân không chạm đất, còn phải chen chúc trong một văn phòng vô cùng chật chội, lại thường xuyên bị Phó cục trưởng Lưu gây sức ép đến nửa đêm còn chưa được nghỉ ngơi, quả thật cũng làm khó cô.- Hừ!Trịnh Hiểu Yến lại bĩu môi, vô cùng không hài lòng. Tuy nhiên với tính cách Trịnh Hiểu Yến, từ trước đến nay vẫn vô cùng lạc quan, tức giận một hồi, nháy mắt, đã lập tức lại cười rộ lên đến mức mờ cả mắt.- Ai, thứ Sáu này, cùng em đi dạo phố đi, đồ dùng trên giường chúng ta, cũng nên đổi cái mới thôi.Lại một lần nữa, đầu Phó cục trưởng Lưu như muốn lớn gấp vài lần, trừng mắt nói:- Không cần đâu, đại tiểu thư, đồ dùng trên giường mình vừa mới mua tháng trước sao phải đổi nhanh như vậy?Tháng trước, Trịnh đại tiểu thư vô cùng hào hứng dành ra vài ngày để trang trí lại tổ ấm nhỏ ở Bắc Kinh. Mặc dù Phó cục trưởng Lưu rất không vui, nhưng lại không chịu nổi sự nài ép lôi kéo của Trịnh đại tiểu thư, cũng không thể không cùng cô đi dạo phố vài lần, tự tay mua sắm lựa chọn tất cả đồ dùng trên giường. Lúc ấy Trịnh Hiểu Yến dường như cao hứng về một điều gì đó, vừa đi dạo phố vừa cao giọng hát vang.Không ngờ mới hơn một tháng, Trịnh Hiểu Yến đã nói phải đổi vật dụng trên giường.- Em đột nhiên không thích màu sắc này nữa. Lúc này hả, em muốn đổi cái vỏ chăn chấm hoa màu xanh da trời, kiểu cũ, em không cần bông tơ....Trịnh đại tiểu thư hào hứng không để ý tới sự phàn nàn của Phó cục trưởng Lưu, vẫn khăng khăng theo ý mình, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, dường như sau khi thay đổi màu sắc của chiếc vỏ chăn thì tâm tình sẽ trở nên tốt hơn vậy.Lưu Vĩ Hồng dở khóc dở cười, kiên trì chịu đựng tính khí của cô, nói rõ lý do:- Anh nói với em, vật dụng trên giường, tốt nhất không cần đổi đi đổi lại. Chất bông gì đó, mới cũng không bằng cũ. Cái cũ vẫn còn dùng được tốt. Chắc chắn lại bền. Dùng cái cũ vẫn thoải mái hơn.- Em mặc kệ. Việc này, do em định đoạt, anh không có tư cách đưa ra ý kiến phản đối.Trịnh đại tiểu thư trừng to đôi mắt quyến rũ, không chút khách khí đưa ra lời tuyên bố vàng ngọc.Trịnh đại tiểu thư làm cấp dưới mà không hoảng sợ, uy phong nghiêm nghị được như vậy, quả đúng là lãnh đạo ở Bắc Kinh.Phó cục trưởng Lưu không khỏi giận dữ, quát:- Sao anh lại không có tư cách đưa ra ý kiến phản đối? Vật dụng kia anh đã dùng quen rồi! Anh cảnh cáo em đấy, em đừng làm cho anh ngủ không yên. Bằng không, em sẽ phải gánh chịu!Trịnh Hiểu Yến ngẩn ra, lập tức cắn môi, hé miệng cười.Có lẽ, đây là ý định ban đầu khiến Trịnh đại tiểu thư phải vội vã đổi vật dụng trên giường.May mà Trịnh đại tiểu thư còn nhớ rõ mục đích cô tới văn phòng Phó cục trưởng Lưu. Cô tới để báo cáo công việc, đem một lá thư đang cầm trong tay, đặt ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cô cười nói:- Phó cục trưởng Lưu, anh có lẽ lại có công tác phải làm gấp. Một người quen của anh, bị người ta tố cáo.Chánh văn phòng Trịnh Hiểu Yến này, quản được khá rộng. Việc thu phát thư tín cũng do văn phòng quản. Các loại thư từ báo cáo từ bên dưới, từ đơn vị bên ngoài chuyển tới, ngay cả thư tố cáo có liên quan đến doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, cũng phải qua văn phòng cô.Văn phòng có nhân viên chuyên xử lý các thư báo cáo này, khi cảm thấy khá quan trọng, thì giao cho Trịnh Hiểu Yến định đoạt. Bình thường, thư báo cáo trực tiếp chuyển tới phòng Giám sát 1 và phòng Giám sát 2. Nếu là thư tố cáo nặc danh, lại không có giá trị gì, trực tiếp lưu trữ, rồi tới kỳ hạn nhất định sẽ được tiêu hủy.Tuy nhiên tình hình chung, những thư báo cáo khá trọng yếu, Trịnh Hiểu Yến cũng sẽ không trực tiếp đưa cho Lưu Vĩ Hồng. Bình thường cô sẽ giao cho Trần Khải Hoa - thư ký của Lưu Vĩ Hồng, sau đó anh ta sẽ trình lên cho Lưu Vĩ Hồng thẩm duyệt. Chỉ có thư tố cáo này là đặc biệt trọng yếu hoặc là nói thư tố cáo đặc biệt mẫn cảm, nên hôm nay, Trịnh Hiểu Yến mới có thể tự mình đặc biệt tới đưa thư tố cáo cho Lưu Vĩ Hồng.Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn thư tố cáo này một cái, không vội vã lật ra xem, thản nhiên nói:- Cho dù bất cứ một ai làm Chủ tịch thành phố, cũng không làm tốt đến như vậy.Đôi lông mày xinh đẹp được kẻ bằng màu xanh đen của Trịnh Hiểu Yến hơi hơi giương lên, nói:- Anh biết sao. Em cũng còn chưa nói với anh người đó là ai mà.Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:- Người quen cũ của anh, không phải là người bạn cũ, lại đáng để em trịnh trọng một cách kỳ lạ như vậy, hẳn cũng chỉ có Chủ tịch thành phố Hạ thôi?Trịnh Hiểu Yến không khỏi lắc nhẹ đầu.Người này, đầu óc thật sự xoay chuyển nhanh đến mức không bình thường. Cũng phải có đầu óc, tài năng nhanh gọn như vậy mới có thể tháo gỡ cục diện Cục giám sát, còn nhân tiện đưa cho ông cụ nhà cô một ân tình lớn. Người tầm thường, làm sao có thể có thủ đoạn tốt như vậy.- Nói rõ một chút đi, nội dung đại khái là thế nào?Lưu Vĩ Hồng dường như không tính lật xem thư tố cáo nói gì, thư tố cáo xếp thành một chồng dày, nhất thời cũng xem không xong.Trịnh Hiểu Yến nói:- Nội dung chủ yếu gồm hai phương diện. Thứ nhất là thành phố Bình Nguyên đang tiến hành tư hữu hóa doanh nghiệp nhà nước trên quy mô lớn. Thư tố báo có nói, Hạ Cạnh Cường đảm nhiệm quyền Chủ tịch thành phố Bình Nguyên chưa đến nửa năm, đã bán đi hơn mười doanh nghiệp nhà nước. Trong đó có một vài xí nghiệp, vẫn đang có lợi nhuận, cũng không có thua lỗ. Chủ tịch thành phố Hạ vẫn bán toàn bộ cho tư nhân, làm cho rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp, không đủ tiền sinh sống. Nội dung thứ hai chủ yếu liên quan tới vấn đề cải cách nhà ở. Hạ Cạnh Cường ở thành phố Bình Nguyên muốn phát triển khai thác bất động sản, vi phạm quy định tiến hành cải cách nhà ở. Ký túc xá của rất nhiều đơn vị đều bị bán đi, buộc công nhân viên chức của đơn vị đó phải bỏ tiền mua nhà ở mới, hoặc là thuê ký túc xá ban đầu của đơn vị mình. Rất nhiều cán bộ công nhân viên chức cảm thấy không phục.Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu lại, thuận tay cầm lấy điếu thuốc trên bàn làm việc, châm một điếu.- Phó cục trưởng Lưu, em nhắc nhở anh một câu nhé, vấn đề cải cách nhà ở, cũng không nằm trong sự quản lý của Cục giám sát chúng ta.Trịnh Hiểu Yến nhìn Lưu Vĩ Hồng, cười mà lại như không cười, nói.Giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường có chút "ân oán gút mắc", Trịnh Hiểu Yến tuy rằng bản thân chưa từng trải qua kinh nghiệm như vậy, nhưng cũng có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Lưu gia tất nhiên như mặt trời ban trưa, nhưng Hạ gia cũng thanh thế cực thịnh, đúng là lực lượng ngang nhau. Trong lòng Trịnh Hiểu Yến, tự nhiên là không hy vọng giữa hai người này trực tiếp phát sinh xung đột gì, như vậy đối với Lưu Vĩ Hồng cũng không có gì hay.Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn cô một cái, không hé răng, tiếp tục hút thuốc.- Phó cục trưởng Lưu, em có một đề nghị. Thư tố cáo này, chúng ta phê chuyển tới văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Lũng Tây đi.Trịnh Hiểu Yến nói, vẻ mặt trở nên trịnh trọng.Trong đầu Trịnh Hiểu Yến cũng biết khi nào thì có thể cợt nhả, nói chuyện không đầu óc, khi nào cần thật sự nghiêm túc.Đúng vào lúc này, điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên. Lưu Vĩ Hồng đưa tay cầm điện thoại lên.- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.- Phó cục trưởng Lưu, xin chào.Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hạ Cạnh Cường, nhã nhặn tao nhã, dường như chỉ cần nghe được giọng nói như thế, ở trước mắt người khác có thể hiện lên một khuôn mặt thanh tú nho nhã.- Chủ tịch thành phố Hạ, xin chào.- Phó cục trưởng Lưu, có thời gian không? Tôi đang định tới thăm anh một lát.- Thăm thì tôi không dám nhận, hoan nghênh Chủ tịch thành phố Hạ tới chỉ đạo công tác cho chúng tôi.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, trả lời dựa theo tiêu chuẩn lời nói của chính phủ.- Sao khéo như vậy, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến?Chờ Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, Trịnh Hiểu Yến không khỏi kinh ngạc nói.Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Cũng chưa nói được là khéo thế nào, anh ta chỉ đến hoàn tất nửa sau của quy trình tiêu chuẩn thôi.Hai ngày trước thành phố Bình Nguyên tổ chức cuộc hội nghị báo cáo kia, đồng chí Lý Chí Quốc, Phó Thủ tướng Tưởng Đông Sơn và vài đồng chí lãnh đạo các bộ và uỷ ban trung ương đều tỏ vẻ giúp đỡ ủng hộ và sát nhập vùng giải phóng cũ. Hai ngày này, đoán chừng đám người Hạ Cạnh Cường, Trần Kiếm, đều thường xuyên qua lại cửa các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, vội vàng chứng thực những hứa hẹn của nhóm lãnh đạo.Phương Lê đại biểu cho văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng tỏ thái độ cơ bản là, dưới tình hình chính sách nhà nước cho phép cũng như hết sức ủng hộ công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước tại thành phố Bình Nguyên, trong thời điểm tất yếu, cũng sẽ có những ưu tiên nhất định về mặt tài chính. Nhưng Phương Lê cũng không nói chính sách nghiêng về phía thành phố Bình Nguyên.Văn kiện mang tính pháp quy chuẩn mực toàn diện đối với doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, đang dần được hình thành. Phương Lê đích thân phụ trách công tác này. Văn kiện này một khi được đưa ra, sẽ lập tức trở thành hệ thống chuẩn mực cho công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước trong cả nước. Lưu Vĩ Hồng nhiều lần nhấn mạnh, trọng điểm chính của công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ thực sự, nằm ở chỗ công khai, rõ ràng và công bình, công chính. Trong lúc này, Phương Lê tự nhiên sẽ không chấp nhận một chính sách sai lệch.Trên thực tế, một vài chính sách gọi là chính sách sai lệch, chính là rõ ràng làm trái với nguyên tắc công bình công chính, do con người gây ra mâu thuẫn, chênh lệch lớn, tạo thành các hình thái xã hội không cân bằng. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, đây mới là sự không công chính lớn nhất, cũng tạo thành chủ nghĩa đặc quyền ảnh hưởng cực xấu. Tích lũy lâu ngày, tạo thành sự tổn hại rất lớn cho hình tượng chấp chính của Đảng và Chính phủ. Tài chính có thể sai lệch, nhưng chính sách vẫn không nên sai lệch.Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn nhất trí với nhau về điểm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận