Quan Gia

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1097: Thái độ là mấu chốtNguồn dịch: Nhóm dịch Quan TrườngSưu tầm: Trên đường về nhà, Vân Vũ Thường lái xe, Lưu Vĩ Hồng dựa lưng vào ghế bên lái phụ, hai hàng lông mày nhíu lại. Tin tức Tổng bí thư Tùy An Đông chú ý công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, vẫn quanh quẩn ở trong đầu Lưu Vĩ Hồng. Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như ở căn hộ của văn phòng quân khu tại Bắc Kinh. Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường thì quay lại sơn trang Vạn Hồng, không cùng đường. - Vệ Hồng, đang nghĩ cái gì vậy? Chiếc Mercedes-Benz này là do Vân Vũ Thường mới mua trước đó không lâu, chuyên để cho Vĩ Hồng dùng làm phương tiện đi lại, thay thế chiếc xe Audi trước kia. Lúc đi, là do Lưu Vĩ Hồng lái xe, vừa rồi Lưu Vĩ Hồng lại kêu Vân Vũ Thường lái xe, còn mình ngồi ở ghế lái phụ. Vân Vũ Thường liền đoán chừng hắn có tâm sự. Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói: - Bác cả vừa rồi có nói với anh, đồng chí Tùy An Đông đặc biệt hỏi thăm tình hình công tác của Cục giám sát bên anh. Bác cả nói, đồng chí Tùy An Đông rất tán thành với công tác của bên anh. Vân Vũ Thường vừa nghe, hàng mi xinh đẹp cũng nhẹ nhàng nhíu lại. Hướng đi này, thật sự là không tầm thường. Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, trong mắt cán bộ, hiện tại chính là đơn vị dữ dằn. Nhưng đồng chí Tùy An Đông là loại nhân vật nào, có bao nhiêu chuyện đại sự còn chờ ông ta quyết đoán, vậy mà ông ta lại bất ngờ chú ý Cục giám sát, còn đặc biệt nói với Lưu Thành Thắng về việc này, khó trách Lưu Vĩ Hồng phải suy nghĩ mãi. - Chuyện ở Liêu Trung? Cao Thụ Sơn? Vân Vũ Thường hạ giọng nói. - Có khả năng! Lưu Vĩ Hồng cũng thấp giọng đáp. Hiện nay Vân Vũ Thường là một trong những phú hào lớn nhất trong nước. Đối với người bên ngoài, cô tuyệt đối là một thương nhân thành công, thường xuyên tham dự các hội nghị của giới kinh doanh, rất ít người nghĩ cô liên quan đến chính trị. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu khi xác định muốn phát triển kinh doanh ở trong nước, thì không thể hoàn toàn tách rời khỏi chính trị. Cho dù anh không muốn lăn lộn vào, "chính trị" hoặc là "nhân vật chính trị" cũng sẽ chủ động tìm tới anh. Anh không thể cự tuyệt, trừ phi anh muốn về hưu. Nhất là với thân phận của Vân Vũ Thường, càng không có khả năng giữ khoảng cách kính trọng nhưng không gần gũi với chính trị, ngược lại còn phải thường xuyên chú ý tới xu thế chung và hướng đi của chính đàn trong nước. Thời điểm Lưu Vĩ Hồng khám phá Liêu Trung, Vân Vũ Thường đang điều tra thực tế tại nước Mỹ, nhưng hai vợ chồng thường xuyên liên hệ qua điện thoại, cũng chưa bao giờ gián đoạn. Cũng có thể nói, Vân Vũ Thường rõ thế cục Liêu Trung như lòng bàn tay. Cho nên vừa mở miệng liền chỉ thẳng Cao Thụ Sơn. Sau khi Cục giám sát được thành lập, hoạt động thực sự lớn, cũng chính là hành trình Liêu Trung. Đồng chí Tùy An Đông tỏ vẻ chú ý tới Cục giám sát, hẳn là nhằm vào việc này. Vân Vũ Thường trầm ngâm nói: - Xem ra bố cục ba năm sau đã bắt đầu. Ba năm sau, đại hội Đảng toàn quốc lần thứ mười lăm sẽ được tổ chức, nhất định sẽ trở thành một trận phân phối quyền lực mới. Dựa theo tình hình hiện tại mà xem xét, thay đổi lãnh đạo tầng cao nhất, mới thức sự là sự an bài quan trọng nhất. Đoán chừng, việc đồng chí Tùy An Đông có thể liên tục giữ nguyên chức vụ, cũng không thành vấn đề. Nhưng vài vị đầu sỏ khác còn lưu lại, cũng rất đáng chú ý. - Ông cụ nhà họ Vương… Vân Vũ Thường lại hạ giọng nói nửa câu, ý tứ phía sau cũng không nói ra miệng. Trong vài vị đầu sỏ khác còn lưu lại, thì Thủ tướng Vương Bỉnh Trung và Chủ tịch Quốc hội Thạch Hán Nguyên là người bị để ý nhất. Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Mức độ quan trọng của Cao Thụ Sơn vẫn chưa nghiêm trọng đến như vậy. Vân Vũ Thường thản nhiên nói: - Mấu chốt là thái độ! Mấu chốt là thái độ! Thái độ của Lưu Vĩ Hồng! Hay là mở rộng ra, thái độ của cả nhà họ Lưu! Thế cục Liêu Trung, nhìn qua thì vô cùng phức tạp, nhưng nếu đơn giản hoá vấn đề, kỳ thật lại rất rõ ràng mạch lạc, chính là ván cờ của lực lượng hai bên. Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn, là người có khả năng được Thủ tướng Vương Bỉnh Trung có chút coi trọng, mà Trịnh Quảng Nghĩa thì được khắp nơi cho rằng ông ta được Đồng chí Tùy An Đông thưởng thức. Sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức, hành động lớn đầu tiên, đó là đi tới Liêu Trung, giúp Trịnh Quảng Nghĩa thuận lợi triển khai một lần bắt đầu lại từ đầu ở chính đàn Liêu Trung. Người ở bên ngoài nhìn vào thì đây là một loại thái độ, hơn nữa vô cùng hiểu không có lầm được. Nếu nói, loại thái độ này không thể hiểu lầm được, vừa vặn chỉ có Lưu Vĩ Hồng "tự tiện làm chủ", cũng không quan hệ gì tới Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia, chỉ sợ sẽ có vài người không tin tưởng. Đồng chí Tùy An Đông cũng không tin. Dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng còn rất trẻ tuổi, mới hai mươi bảy tuổi mà thôi, ngoài miệng còn nói hắn là đứa nhóc con chưa ráo máu đầu, có thể có một chủ ý lớn như vậy sao? Cho nên Đồng chí Tùy An Đông và Lưu Thành Thắng nhắc tới công tác Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, kỳ thật không phải tán thưởng hành động của Lưu Vĩ Hồng, mà là tán thưởng Lưu Thành Thắng thậm chí toán thưởng toàn bộ nhà họ Lưu. Trong mắt đồng chí Tùy An Đông, đây là thái độ của Lưu Thành Thắng. Cho dù nhà họ Lưu biểu lộ thái độ thế nào, cũng không thể khiến cho đồng chí Tùy An Đông coi trọng như thế. Chỉ xét trên phương diện khác là ông lão họ Vương, những cái khác đừng nói đến. Hiện tại, ở tầng cao nhất, nhân vật thực sự có thể đánh đồng cùng đồng chí Tùy An Đông, cũng chính là đồng chí Vương Bỉnh Trung và đồng chí Thạch Hán Nguyên. Đồng chí Thạch Hán Nguyên chịu ơn sâu của lão Đổng, mà quan hệ lão Vương và lão Lưu cũng khá chặt chẽ. Lần này hậu sinh vãn bối của lão Lưu, đi tới Liêu Trung biểu lộ thái độ một cách rõ ràng, đồng chí Tùy An Đông tự nhiên cảm thấy vui mừng. Có lẽ cũng là mượn lời Lưu Thành Thắng, biểu đạt ý khích lệ với Lưu Vĩ Hồng —— thái độ này, tôi rất thưởng thức, hãy tiếp tục không ngừng cố gắng! Công tác quy phạm hoá doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, vừa mới được bắt đầu. Đương nhiên, đồng chí Tùy An Đông có thể nhìn thấy mặt sau công tác này cất dấu tài nguyên chính trị thật lớn, chỉ có điều loại tài nguyên chính trị này, cần phải có một "nút khởi động", Lưu Vĩ Hồng có thể làm bàn tay ấn cái nút kia! Theo nghĩa nào đó mà nói, đồng chí Tùy An Đông cũng đang động viên khuyến kích tinh thần Lưu Vĩ Hồng. - Đúng, thái độ rất trọng yếu. Tuy nhiên, thái độ này trước tiên phải là do tự mình biểu đạt. Lưu Vĩ Hồng lại dựa ra phía sau, thản nhiên nói, khóe miệng hiện lên một nếp nhăn trên mặt khi cười. Hai hàng lông mày Vân Vũ Thường nhẹ nhàng giương lên, quay đầu nhìn lại, như cười như không nói: - Phó cục trưởng Lưu, lời này nói rất ngang ngược đó! Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Ha ha, vợ ơi, mình cũng không phải tới hôm nay mới biết được ông xã của mình vốn chính là người ngang ngược. Vân Vũ Thường liền mỉm cười, trừng mắt nhìn hắn: - Thôi đi, nói anh béo anh liền thở khò khè. Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói: - Tất cả mọi người đều gọi anh là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, quá trẻ tuổi mà. Ha ha, cũng tốt! - Lời này hơi kỳ quái à, chẳng lẽ anh đã già rồi? - Già rồi! Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài một tiếng. - Đến giờ anh mới phát hiện mình đã không còn sức sống thanh xuân. - Anh ở đó mà than đi! Vân Vũ Thường thản nhiên cười nhỏ, bàn tay dài trắng nõn đánh tay lái, chiếc Mercedes Benz chuyển vào một con đường rợp bóng cây, phía trước không xa, chính là sơn trang Vạn Hồng. Hai năm nay, sơn trang Vạn Hồng xây dựng lại không ít phòng mới, nhưng diện tích xanh hoá cũng theo đó được mở rộng. Từ xa nhìn lại, bóng cây dầy đặc, hoa và cây cảnh sum suê, phong cảnh tươi tốt. Vân Vũ Thường lập tức đưa chiếc Mercedes Benz vào gara ngầm dưới tầng một. Hai người bọn họ ở hai nơi trong sơn trang Vạn Hồng, một tòa biệt thự, một bộ phòng đơn. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng ở trong phòng đơn, diện tích nhỏ, dễ xử lý. Vân Vũ Thường không thường xuyên ở Bắc Kinh, khiến Phó cục trưởng Lưu một mình ở trong biệt thự lớn có diện tích xây dựng mấy trăm mét vuông, thật vô cùng cô đơn lạnh lẽo. Tất cả các tầng trên đều có trang bị thang máy. Hai người rất nhanh trở về tới tổ ấm nhỏ của mình. Đó là một biệt thự gồm một phòng khách nhỏ và ba phòng ngủ. Ở phía sau có diện tích sử dụng ước chừng một trăm mét vuông. Loại phòng ở này cũng khá "bình dân", cũng không có chút gì là cấp bậc của người thành phố. Tuy nhiên lúc này, một phòng tiêu chuẩn mà sử dụng diện tích tới một trăm mét vuông thì đúng là tiêu chuẩn "phối trí", hơn nữa tầng trệt khá cao, còn có thang máy, vẫn coi như là khu dân cư xa hoa. Lúc Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường không ở nơi này, cũng mời nhân viên phục vụ quét tước dọn dẹp, nên hiện giờ trong phòng vô cùng sạch sẽ. Vân Vũ Thường vào cửa đổi dép lê, lập tức đi tới đi văng ngồi xuống, dựa vào tay vịn, ánh mắt hiện lên chút mỏi mệt, lười biếng nói: - Vệ Hồng, cho em chén nước. - Rất thú vị, bà xã đại nhân mà lại ngồi, chờ tiểu sinh dâng trà. Ngược lại, Phó cục trưởng Lưu thật ra không cảm thấy khó chịu, lập tức vội vội vàng vàng đi pha trà. - Này, cần nước, không cần trà. Vân Vũ Thường đi theo nhắc nhở một câu. Trước kia Vân Vũ Thường thích uống nước sôi, sau này do Lưu Vĩ Hồng năm lần bẩy lượt khuyên nhủ, mới bắt đầu uống trà xanh. Lưu Vĩ Hồng lải nhải theo sát người vợ nói uống trà xanh có rất nhiều lợi ích, nói trà xanh được tổ chức y tế liên hiệp quốc long trọng đề cử là thức uống tốt cho sức khỏe đứng đầu trong sáu loại được đề cử bởi tổ chức liên hiệp quốc y tế, có rất nhiều ích lợi. Vân Vũ Thường không chịu nổi, đành phải "phục tùng". Lưu Vĩ Hồng hơi hơi sửng sốt, nói: - Vì sao? Uống trà không phải tốt hơn sao? - Kêu anh rót nước thôi, vì sao lại nhiều lời như vậy? Vân Vũ Thường liền lườm hắn một cái, "ác thanh ác khí" nói. - Vợ à, đây chính là vấn đề nguyên tắc, em nói rõ ràng cho anh, bằng không đừng trách anh không phụng mệnh... Miệng Lưu Vĩ Hồng cằn nhằn lải nhải, nhưng lại vẫn chiếu theo sự chỉ bảo của bà xã, rót một ly nước trắng, cười hì hì ngồi xuống cạnh Vân Vũ Thường, vươn cánh tay, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, miệng nói hươu nói vượn: - Đến rồi đây, vợ à, coi như em bị bệnh, ông xã đi theo làm tùy tùng hầu hạ, anh mớm em uống nước nha! - Ai da, nói vậy là, em không bệnh, anh sẽ không hầu hạ có phải hay không? Vân Vũ Thường chớp đôi mắt to quyến rũ, rất không hài lòng nói. - Hầu hạ tất nhiên hầu hạ, sao có thể không hầu hạ chứ? Em là vợ anh, bà xã đại nhân thân yêu, mẹ của đứa con tương lai của anh, bà nội của cháu đích tôn trong tương lai, sao có thể không hầu hạ được... Đến đây, đến đây, lão Phật gia, tiểu nhân hầu hạ ngài uống nước nữa... Lưu Vĩ Hồng cợt nhả, ôm thân mình mềm mại của Vân Vũ Thường, đem chén nước đưa tới phía trước đôi môi phớt hồng của cô. Vân Vũ Thường bật cười, nhưng cũng không giơ tay nhận lấy chén nước kia, từ trong tay hắn, uống vào hai hớp nước, lập tức dựa vào phía sau, đá rơi dép lê xuống, cả người đều nằm trên sô pha, thoải mái dựa vào trong lồng ngực rắn chắc của Lưu Vĩ Hồng, khe khẽ thở dài, bộ dáng rất thỏa mãn. Lưu Vĩ Hồng liền ôm vợ, hơi điều chỉnh tư thế một chút, để cho cô nằm thoải mái hơn, thể hiện ra năm điều tốt nhất của một người chồng tốt, mô phỏng theo khuôn mẫu của Phạm tiên sinh. - Vợ này, mình vừa đi Mĩ hơn một tháng, hẳn là mệt muốn chết rồi nhỉ? Hai tay Lưu Vĩ Hồng vòng qua ôm lấy bộ ngực của vợ, thuận miệng hỏi. - Cũng không biết làm sao. Nước Mĩ ở bắc bán cầu. Mùa này, nhiệt độ cũng không tốt... Ấy ấy, mà anh đang làm gì thế? Vân Vũ Thường vừa mới nói hai câu, liền la hoảng lên, hoá ra hai tay Phó cục trưởng Lưu, đã rất không nghiêm chỉnh sờ loạn khắp nơi. - Hì hì, vợ à, đi nước Mĩ lâu như vậy, làm anh nhớ lắm rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận