Quan Gia

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1098: Vui mừng được làm chaNguồn dịch: Nhóm dịch Quan TrườngSưu tầm: - Đừng lộn xộn, không được! Vân Vũ Thường lại sẵng giọng kéo tay Lưu Vĩ Hồng ra. Phó cục trưởng Lưu lập tức còn có chút kinh ngạc há hốc mồm. Vân Vũ Thường lườm hắn một cái, bỗng nhiên hé miệng cười, trên gương mặt trắng nõn hiện lên hai đóa hồng diễm lệ. Phó cục trưởng Lưu tự cho là tìm được vấn đề mấu chốt rồi, lập tức kêu lên: - Tốt, vợ à, em gạt anh, xem anh làm như thế nào để thu thập em! - Thật mà, thật mà, không lừa anh, thật sự không được... Vân Vũ Thường liền vặn vẹo thân mình, trốn tránh bàn tay to của Lưu Vĩ Hồng, cười khanh khách không ngừng. Chỉ có điều Phó cục trưởng Lưu sức lớn, lại chiếm vị trí có lợi. Chủ tịch Vân giãy dụa cũng chỉ phí công vô ích, chốc lát sau liền thở hổn hển, thân mình cũng hơi mềm đi một chút. Tư thế hai người, cũng tiến hành điều chỉnh nhất định. - Vệ Hồng, nói với anh chuyện này. Vân Vũ Thường nhẹ nhàng đem đầu Lưu Vĩ Hồng ôm vào phía trước bộ ngực cao ngất của mình, thở hào hển nói. - Ừ... Lưu Vĩ Hồng tùy tiện đáp lại một tiếng, nhưng chỉ lo sờ loạn, một khắc cũng không chịu yên tĩnh. - Anh ... Anh sắp được làm ba rồi... Một câu nói kế tiếp của Vân Vũ Thường, khiến Phó cục trưởng Lưu cảm thấy như long trời lở đất, đôi bàn tay to vốn đang giày vò lung tung lập tức liền dừng lại, thật giống như bị làm phép “định thân”, đặt trên bộ ngực mềm mại của Vân Vũ Thường, một cử động nhỏ cũng không dám. - Vợ à? Em nói thật? Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nửa mừng nửa lo kêu lên. - Ừ... Vân Vũ Thường cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt to đen nhánh rạng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ một mảnh. Lưu Vĩ Hồng vội vàng hỏi: - Phát hiện khi nào vậy? - Lúc ở bên Mỹ thì phát hiện ra. Tháng đầu qua đó, nhưng lại không có, nên em đi kiểm tra. Hiện tại chắc cũng được khoảng ba tháng rồi... Vân Vũ Thường nói xong, đem bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt ở trên bụng mình, vẻ mặt vừa lo lắng lại vừa ngọt ngào. - Yea! Ngày thường Phó cục trưởng Lưu trông như người năm sáu, bỗng nhiên giống như một người trẻ tuổi của thế kỷ hai mươi mốt, vươn hai ngón tay lên không trung, hét to một tiếng, lập tức liền nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy hưng phấn. Vân Vũ Thường mỉm cười nhìn hắn. - Vợ à, em là đại công thần, là đại công thần của họ Lưu nhà anh. Thế này thì mẹ anh sẽ không bao giờ mắng anh nữa... Phó cục trưởng Lưu dường như giống một đứa trẻ nhỏ chạy lung tung ở trong phòng, miệng càng không ngừng nói thầm, vui mừng như bắt được cái gì. Vân Vũ Thường lập tức trợn mắt Nghe lời hắn vừa nói kìa, hóa ra hắn sợ mẹ hắn mắng chửi. Ngoài ra thì, Phó cục trưởng Lưu cũng không có vẻ gì là để ý đến việc được làm cha cho lắm - Khó trách vừa rồi ở trong nhà bác cả, em lại ăn ít như vậy. Anh còn cảm thấy kì quái nghĩ không biết có phải mới từ nước Mĩ trở về, chưa thích nghi được với khí hậu, hoá ra dấu diếm huyền cơ à ... Vợ à, đến đây, anh coi coi, anh coi coi nào... Lưu Vĩ Hồng sau khi chạy mấy vòng trong phòng, đã chạy tới trước mặt Vân Vũ Thường, ngồi xổm xuống, giơ tay phải thò vào trong quần áo của cô. - Mới hơn hai tháng thôi, cũng chưa nhìn thấy cái gì đâu. Miệng Vân Vũ Thường nói xong, nhưng cũng không ngăn trở, để hắn tùy ý nhấc áo mình lên, lộ ra cái bụng trắng nõn. Bụng cô vẫn bằng phẳng như trước, quả nhiên cái gì cũng nhìn không ra. Lưu Vĩ Hồng dứt khoát ghé tai mình lại, áp sát trên bụng Vân Vũ Thường, cẩn thận lắng nghe, chỉ có điều không dám dùng sức, sợ đè ép trúng đứa bé Kỳ thật Phó cục trưởng Lưu cũng không phải bác sĩ, một chút kiến thức chuyên nghiệp cũng không có, có thể nghe ra cái trò trống gì? - Anh nghe được, anh nghe được rồi, em ... Đứa bé đang đá anh... Lưu Vĩ Hồng nghe một hồi, liền la to, làm như có thật. Vân Vũ Thường không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ gõ lên đầu hắn một cái, nói: - Lại nói hươu nói vượn, em còn chưa có cảm giác. - Hì hì, thật mà thật mà, đứa trẻ thật sự đá anh... Đứa con này của cha thực không phải mà, giờ còn đang ở trong bụng, đã 'kiêu ngạo' như vậy, dám đá bố. Thằng nhóc, thật ngang ngược! Phó cục trưởng Lưu vui mừng quá độ, càng thêm nói hươu nói vượn. Vân Vũ Thường nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng mà chồng mình đang kề sát phía trên, con mắt mơ màng, trên mặt tự nhiên toát ra hào quang sáng rọi của người mẹ. - Chị, em đừng lộn xộn nữa, ngồi yên trên sô pha đi. Anh đi chuẩn bị quần áo cho em đi tắm rửa. Hai người ở sô pha hạnh phúc triền miên một hồi, Vân Vũ Thường nói phải tắm rửa, Lưu Vĩ Hồng lập tức giống như khẩu súng bắn đạn, nhảy dựng lên, bị kích động chạy vào phòng ngủ tìm quần áo cho Vân Vũ Thường đi thay. Vân Vũ Thường này vừa mới mang thai, đãi ngộ lập tức trực tiếp thăng chức, nháy mắt liền trở thành động vật "cấp quốc bảo", Lưu nhị thiếu gia thường ngày lười biếng như vậy, cũng phá lệ trở nên vô cùng chịu khó. Lưu Vĩ Hồng mở miệng kêu "chị” như vậy, liền chứng tỏ trong đầu hắn thực sự xem chuyện này làm chuyện đại sự. Vân Vũ Thường dựa lưng vào sô pha, nhìn Lưu Vĩ Hồng chạy ra chạy vào vội vội vàng vàng, khóe miệng mỉm cười, tràn đầy sự dịu dàng yêu thương. Tối hôm nay, biểu hiện Phó cục trưởng Lưu đặc biệt đúng chỗ, cẩn thận, hầu hạ cho bà xã được thoải mái. Đôi vợ chồng trên chiếc giường lớn, Lưu Vĩ Hồng vươn cánh tay ra, để Vân Vũ Thường gối lên, tuân thủ quy củ, không dám lộn xộn dù chỉ một chút. Phó cục trưởng Lưu biết định lực của mình trên phương diện này kém một chút. Vân Vũ Thường lại là một đại mỹ nữ quyến rũ làm say lòng người như thế, một hai tháng không gặp, nếu chính mình không kìm chế mạnh một chút, một khi không khống chế được, sẽ hỏng việc! Vân Vũ Thường nghiêng người nằm gối lên khuỷu tay của hắn, cánh tay trắng nõn như củ sen nhẹ nhàng mơn trớn cổ hắn, nói: - Nên xử lý như thế nào về lời mời của Trình Tử Thanh đây? Đúng là biết chồng không bằng vợ, Vân Vũ Thường đối với tính cách của người đàn ông này, hiểu rất rõ, lúc này, nếu muốn dời lực chú ý của hắn đi, chỉ có thể nói về công tác mới có thể có hiệu quả. Hơn nữa chuyện này, quả thật cũng cần thương lượng qua một chút mới được. - Em nói thử xem? Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại. - Ừ, nếu ông ta đã trực tiếp đưa ra lời mời, dù sao cũng phải có chút biểu hiện mới được... Vân Vũ Thường trầm ngâm nói. Trình Tử Thanh là người có thân phận thế nào? Đường đường là Bí thư Thành ủy Minh Châu, lập tức sẽ trở thành Ủy viên Bộ chính trị, ngay trước mặt Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia, đưa ra lời mời với Vân Vũ Thường, sao có thể thực sự làm như là đang nghe một câu nói khách khí được. Thể diện của nhân vật lớn như vậy, dưới tình huống bình thường, quyết không thể nói lột liền lột đến tầng tiếp theo. - Nếu em cảm thấy cần thể hiện điều gì, vậy cứ thể hiện một chút đi. Giọng điệu Lưu Vĩ Hồng dường như khá thoải mái, cũng không quá để ý đến việc này. Vân Vũ Thường hơi kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái. Địa vị chính đàn của Thành phố Minh Châu ở trong nước quan trọng biết bao nhiêu, Lưu Vĩ Hồng cũng không phải không biết. Mà Trình Tử Thanh ở trong mắt đồng chí Tùy An Đông có bao nhiêu phân lượng, chỉ cần người hơi có chút kiến thức chính trị phổ thông, đều không thể không đoán được. Nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên mới phải phá lệ chú ý, thận trọng. Nếu là Bí thư Tỉnh ủy khác đưa ra lời mời với Vân Vũ Thường như vậy, thì cô đã thật sự không cần hao tâm tốn sức suy nghĩ như thế. Tính mẫn cảm về mặt chính trị của Lưu Vĩ Hồng, sao lại lập tức trở nên thấp như vậy? Chẳng lẽ nghe nói mình được làm ba, cao hứng đến hỏng rồi, tâm tư không còn ở trên phương diện này nữa? Lưu Vĩ Hồng dường như đoán được tâm tư của Vân Vũ Thường, mỉm cười nói: - Vợ à, anh nói với em nhé, em đi vào lầm chỗ rồi. - Phải không? Xin được thỉnh giáo! Hai hàng lông mày Vân Vũ Thường hơi hơi giương lên, dường như có chút không phục. Hiện nay, Chủ tịch Vân, thật sự đã trở thành nữ cường nhân quen mặt, oai phong trong giới kinh doanh quốc tế. Hai năm gần đây hầu như đã không còn người nào đứng trước mặt cô lấy loại giọng điệu "chỉ điểm" này để nói chuyện. Dù là một vài đại phú hào nổi danh trên thế giới, ở trước mặt Vân Vũ Thường cũng khách khí, hoàn toàn đem cô trở thành đối tượng bình đẳng để nói chuyện. - Vợ à, nói như thế, em bị trói buộc trong thân phận của mình, bình thường cần cân nhắc nhiều trên phương diện này. Kỳ thật có rất nhiều chuyện, có thể người làm ăn nói chuyện làm ăn, em chính là Chủ tịch thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Du, vừa không là vợ của người nhà họ Lưu à, cũng không phải con gái của nhà họ Vân. Chính mình quá để ý, khiến người ta cũng sẽ khẩn trương theo, cứ thuận theo. Buông lỏng chút, không sao đâu. Lưu Vĩ Hồng cười nói. Vân Vũ Thường thở dài, nói: - Em cũng muốn buông lỏng. Nhưng ở trong nước, việc này là có thể nói buông lỏng mà được sao? Khó khăn rất lớn... Lúc này, tập đoàn Hoành Du muốn làm khai thác, phát triển ở khu Giang Đông mới Minh Châu, thật sự có thể không bị người để ý sao? Lúc này đi Minh Châu đầu tư, dường như rất khó có thể không bị người để ý. Không đi, thì thể diện của Trình Tử Thanh biết làm thế nào? Quả thật là khó cả đôi đường. Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói: - Vợ à, vẫn là câu nói kia, em là em, người nhà họ Lưu là người nhà họ Lưu, có đôi khi không nhất định phải trộn lẫn cùng một chỗ. Hơn nữa, đi Minh Châu đầu tư, cũng không nhất định sẽ sử dụng danh nghĩa tập đoàn Hoành Du. Trình Tử Thanh anh ta có quyết định của anh ta, chúng ta cũng có phương pháp của chúng ta. Vân Vũ Thường cười nói: - Phó cục trưởng Lưu, chức quan càng lớn, nói chuyện cũng càng ngày càng nguy hiểm. Nhưng em nhắc nhở anh à, em là vợ của anh, anh đừng xem em như cấp dưới. - Không dám không dám, em là lãnh đạo, em là lãnh đạo, ha hả... Phó cục trưởng Lưu nói một hồi liên tiếp, quay người..., hôn lên mái tóc thơm ngào ngạt của Vân Vũ Thường một cái. - Như vậy đi, ngày mai, chúng ta có hẹn gặp hai người bằng hữu, có lẽ bọn họ có thể giúp đỡ được. Sau khi hôn xong, Phó cục trưởng Lưu lại thần bí nói như vậy. - Được, nếu trong lòng Phó cục trưởng Lưu đã có dự tính trước, em đây cũng không tốn nhiều công sức. Em ấy à, thanh thản ổn định ở nhà làm một bà chủ nhà, cố gắng dưỡng thai. Vân Vũ Thường ý hài hước nói theo kiểu kinh kịch. - Vậy là được rồi. Hiện tại, nhiệm vụ lớn nhất của em chính là dưỡng thai cho tốt, sinh cho anh một đứa trẻ béo tốt, so với mọi thứ còn quan trọng hơn. Việc này cũng chỉ là tiền thôi, nhiều đến một mức nhất định, chuyện cũng chỉ như vậy, không cần quá để ý làm gì Lưu Vĩ Hồng nói xong, hơi hơi nghiêng mình, giơ tay nắm eo nhỏ nhắn mềm mại của Vân Vũ Thường, đương nhiên, chỉ nhẹ nhàng ôm, cũng không dám dùng sức. Vân Vũ Thường liền dụi đầu trong lồng ngực của hắn ủi ủi, hơi điều chỉnh tư thế một chút, để mình nằm được thoải mái hơn. - Vệ Hồng, em nghĩ như vậy. Cũng sắp tới mùa đông, thời tiết ở Bắc Kinh không tốt, không khí cũng không tốt. Em xem thời gian tới, em sẽ đi Quỳnh Hải, thời tiết bên đó tốt hơn. Hơn nữa, khách sạn bên đảo Tây Hải là cũng rất hệ trọng, em cũng muốn chú ý hơn một chút. Vân Vũ Thường nói. - Ừ, như vậy cũng được. Anh đồng ý. Khách sạn ở quần đảo Tây Hải kia, quả thật cần phải chú ý. Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu. Quả thật sống bên Quỳnh Hải tốt hơn so với Bắc Kinh. Hơn nữa Mẹ của Vân Vũ Thường - Dương Cầm đang ở thành phố Tân Hải, có thể chiếu cố cho Vân Vũ Thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui