Quan Gia

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1102: Giữa anh emNguồn dịch: Nhóm dịch Quan TrườngSưu tầm: - Vĩ Hồng, thể lực của cậu cũng tốt thật... Lưu Vĩ Đông ngồi trên ghế bên bể bơi, có chút thở dốc, nhìn sang Lưu Vĩ Hồng đang ở bên cạnh đầy thư thái thoải mái, có chút tự giễu cười cười, nói. Đây là bể bơi bên trong câu lạc bộ tập thể hình "Gió trời" ở Bắc Kinh. Bây giờ đã là cuối tháng chín, nhiệt độ không khí bên ngoài khá mát mẻ, nhiệt độ dưới nước thấp tới gần mười độ, người bình thường không bơi trong nước có nhiệt độ như vậy. Bên trong bể bơi nhiệt độ sẽ được tăng cao hơn một chút, hơn nữa không có gió thổi, sau khi nổi trên mặt nước sẽ không đến mức cảm lạnh. Thời gian gần đây, Bắc Kinh ra đời và phát triển phong trào câu lạc bộ tập thể hình, đủ loại câu lạc bộ tập thể hình, mọc lên như nấm sau cơn mưa, quy mô và cấp bậc có sự khác biệt rất lớn. Thậm chí một vài tiểu khu bất động sản xa hoa mới phát triển và mở rộng, cũng đều bố trí đưa câu lạc bộ tập thể hình vào. Ở sâu trong lòng một vài "tầng lớp quý tộc mới" ở Bắc Kinh, vô cùng chú ý tới dáng vẻ bề ngoài. Người làm ăn khôn khéo liền nhân cơ hội này xem xét, mở ra các loại hạng mục kinh doanh có liên quan tới các dự án kinh doanh của cuộc sống tiểu tư sản Câu lạc bộ "Gió trời" này, quy mô không phải quá lớn, nhưng trang hoàng rất xa hoa, hơn nữa thực hiện chế độ hội viên, thu phí khá đắt đỏ, với tiền lương của giai tầng bình thường tuyệt đối không thể chi trả được cho chi phí này. Ngay cả một bộ phận nhỏ những người vừa mới giàu lên, cũng không cam lòng bỏ ra "Tiền tiêu uổng phí" lớn như vậy để gia nhập vào câu lạc bộ này. Của cải dồi dào và tinh thần sung mãn, không nhất định có thể đi đôi với nhau. Tư tưởng quan niệm của một bộ phận giai cấp người giàu mới nổi trong nước còn dừng lại ở thời đại nông dân cá thể "tự cấp tự túc", làm theo tôn chỉ tích lũy tiền tài, chỉ tiêu tiền cho nhu yếu phẩm cần thiết của cuộc sống, mọi hưởng thụ xa xỉ khác tạm thời không liên quan tới bọn họ. Bên trong bể bơi to như vậy, phóng mắt nhìn ra, cũng chỉ có một phần mười người đang bơi lội, có vẻ có chút thoải mái, hơi vắng vẻ. - Ha ha, em rất thích hoạt động thể dục. Lưu Vĩ Hồng cười nói. Với thể trạng của Phó cục trưởng Lưu mà nói, bơi qua bơi lại vài vòng như vậy trong bể bơi, cũng sẽ không tính là gì, còn không bằng nổi cường độ bình thường mà hắn rèn luyện mỗi ngày, tất nhiên là mặt không đỏ thở không hổn hển. Một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc đồ thể thao màu trắng, cầm hai chiếc khăn tắm trắng tinh đã đi tới, mỉm cười nói: - Hai vị tiên sinh, mời dùng khăn tắm. Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng liền tiếp nhận khăn tắm, xoa xoa nước còn dính ở trên đầu và trên người. Một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi khác cách ăn mặc tương tự liền lập tức dâng nước trái cây ướp lạnh mát rượi, hơi lui ra phía sau, khoanh tay đứng thẳng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng săn sóc phục vụ cho khách. Lưu Vĩ Đông bưng ly nước trái cây ướp lạnh lên uống một ngụm, nói: - Tuy câu lạc bộ này thu phí hơi ột chút, nhưng phục vụ vẫn rất chu đáo. Lưu Vĩ Hồng cười nói một câu quảng cáo trên TV đời sau: - Đắt có lý do! Sau khi mở cửa cải cách, ngành dịch vụ phát triển nhanh nhất, hoàn toàn không giống với thái độ của ngành phục vụ trong thời kỳ quốc doanh mười mấy năm trước. Khi đó nhân viên phục vụ kỳ thật không thể gọi là nhân viên phục vụ, mà phải tôn xưng là "Đại gia"! - Anh cả, anh làm sao cũng thích bơi lội? Lưu Vĩ Hồng cười hỏi. Cuộc gặp mặt ngày hôm nay là do Lưu Vĩ Đông chủ động khởi xướng. Lưu Vĩ Hồng vốn tưởng rằng Lưu Vĩ Đông sẽ mời hắn cùng ăn bữa cơm hoặc là uống chén cà phê, vân vân, không ngờ Lưu Vĩ Đông lại mời hắn đến bơi lội ở câu lạc bộ tập thể hình. Như thế này ngược lại hoàn toàn phù hợp với tính cách của Lưu Vĩ Hồng, hắn vẫn thường thích rèn luyện thân thể. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Đông trước giờ không ham thích hoạt động thể dục mạnh. Lưu Vĩ Đông mỉm cười nói: - Sau khi đi Tân Xuân thì dưỡng thành thói quen. Bơi lội cũng là một loại phương thức rèn luyện thể dục rất tốt. Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu: - Quả thật là như thế, bơi lội là vận động giảm béo tốt nhất. Lưu Vĩ Đông không kìm nổi nhìn xuống thân thể của mình, tỉ lệ vẫn rất cân đối, đường cong cũng rất lưu loát, không có dấu hiệu của béo phì, liền hài lòng gật gật đầu. Tuy rằng thể lực của anh ta không thể so sánh với Lưu Vĩ Hồng, nhưng so với đại đa số các đồng nghiệp trong chốn quan trường, lại tốt hơn nhiều. Phân nửa đồng sự ở bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Xuân đều phệ, rất là nặng nề. - Anh cả, bên bộ máy thành phố Tân Xuân cũng mau điều chỉnh đi? Lưu Vĩ Hồng uống vào hai hớp nước trái cây, dường như rất tùy ý hỏi han. Lưu Vĩ Đông từ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia được điều tới đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tân Xuân, cũng được một thời gian ngắn. Trên cơ bản, anh ta và Hạ Cạnh Cường trước sau cùng giữ quyền Phó giám đốc sở, chỉ được mấy tháng. Nửa năm nay, Hạ Cạnh Cường đã đảm nhiệm chức Quyền Chủ tịch thành phố, là bậc thang cho chức Giám Đốc sở. Ngay cả Lưu Vĩ Hồng cũng đã có hơn một năm kinh nghiệm làm Phó giám đốc sở. Lấy tính cách tâm cao khí ngạo của Lưu Vĩ Đông, không có khả năng ở vị trí Phó Chủ tịch thường trực thành phố này lâu hơn nữa. Bởi vậy Lưu Vĩ Hồng mới hỏi câu hỏi này. Lưu Vĩ Đông hơi hơi gật đầu, nói: - Khoảng tháng hai, tháng ba sang năm. Khi tổ chức đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, có khả năng sẽ phải điều chỉnh bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Ý tứ này đã rất rõ ràng. Lúc đó, Lưu Vĩ Đông sẽ chính thức lên chức Chủ tịch thành phố. - Vài năm nay, kinh tế của thành phố Tân Xuân phát triển. tình thế tốt Vài hạng mục ở thành phố Tân Xuân hẳn đều là anh tiến cử hả? Lưu Vĩ Đông cười nói: - Tân Xuân là nguyên quán của chúng ta, hiện tại vẫn còn rất nhiều cách mạng lão thành, hiện tại còn tại vị không ít, hoặc nhiều hoặc ít có chút tình cảm hương khói. Cái này gọi là gần quan được ban lộc, nhưng thật ra không cần thiết phải mở hội nghị báo cáo. Giọng điệu bên trong, có chút hàm ý trêu chọc. Trước đó không lâu, Hạ Cạnh Cường đã mở một hội nghị báo cáo, lại nói tiếp vẫn là rất có hiệu quả. Đồng chí Lý Trị Quốc và Đồng chí Tưởng Đông Sơn đã chính miệng hứa hẹn mạnh mẽ ủng hộ kiến thiết ở vùng giải phóng cũ, các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia khẳng định nể mặt. Trong khoảng thời gian này, Hạ Cạnh Cường cũng vẫn thường ở lại Bắc Kinh, không ngừng mà "chạy tiền đầu tư", nghe nói đã chứng thực vài hạng mục quy mô, nếu toàn bộ đều đúng hạn, không sai biệt lắm tài chính có thể phải làm đến hai ba mươi triệu. Đối với thành phố Bình Nguyên là một khu vực xa xôi lạc hậu như vậy, với tài chính hai ba mươi triệu cũng không phải là số lượng nhỏ, hơn nữa còn là không phải hoàn trả, vậy càng đáng để ăn mừng một phen. Thời đại này, phải là bản lãnh thật sự mới có thể khiến các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia đưa tiền ra. Hạ Cạnh Cường dùng phương thức này hướng các đồng chí thành phố Bình Nguyên công khai biểu thị thực lực của mình, có thể nói là thủ pháp thông dụng của “con ông cháu cha". Lưu Vĩ Đông Lưu Vĩ Hồng cũng từng trải qua điều này. Giữa Lưu Vĩ Đông và Hạ Cạnh Cường, không có "mối hận đoạt thê", nhưng ân oán cá nhân của bọn họ, cũng không ít hơn ân oán giữa Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng. Chủ yếu vẫn là bởi vì quan hệ giữa Lưu Thành Thắng và Hạ Thái Bình không thân. Lưu Vĩ Đông và Hạ Cạnh Cường sau khi tốt nghiệp đại học, gần như cùng lúc tham gia công tác. Trước kia lúc còn ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, hai người đã âm thầm phân cao thấp. Quá trình lên chức, căn bản cũng giống nhau, cũng chỉ hơn kém nhau không nhiều về thời điểm lên chức Cục phó, thời điểm lên chức Cục trưởng cũng không khác nhau là mấy, chỉ có thời điểm được đưa tới tỉnh khác, là có hơi khác nhau. Hạ Cạnh Cường sớm bị điều tới thành phố khác, còn Lưu Vĩ Đông ở Trung ương Đoàn đến sau khi lên chức Phó giám đốc sở mới đi thành phố Tân Xuân. Hạ gia rất chú ý tới con cháu thế hệ sau của lão Lưu. Ông không chỉ có chú ý tới riêng một mình Lưu Vĩ Hồng. So với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Đông lại càng bị Hạ gia "coi trọng" hơn. Dù sao trong mắt các trưởng bối của các nhà quyền quý còn tồn tại, Lưu Vĩ Đông mới là con cháu thực sự nòng cốt nhất của Lưu gia, nên Lưu gia càng ra sức ủng hộ "người nối nghiệp" đời thứ ba. Nếu không phải Lưu Vĩ Hồng mới xuất hiện đã ra sức đoạt vị hôn thê của Hạ Cạnh Cường, thì trong cảm nhận của bậc cha chú Hạ gia - Lưu nhị thiếu gia cũng không được tính đến! - Anh cả, em cho rằng, thành phố Tân Xuân này sau khi thi hành biện pháp chính trị trọng điểm, có lẽ phải chú ý nhiều một chút về tình huống nông thôn. Lưu Vĩ Hồng nhắc nhở một câu. Lưu Vĩ Đông sắp tới sẽ làm Chủ tịch thành phố. Chủ tịch thành phố và Phó Chủ tịch thường trực thành phố, là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nói cho cùng, Phó Chủ tịch thường trực thành phố cũng chỉ là trợ lý của Chủ tịch thành phố, chỉ được phân công quản lý công tác của một bộ phận Ủy ban nhân dân thành phố. Chủ tịch thành phố mới là thực sự nắm giữ toàn bộ. Lưu Vĩ Đông lúc còn đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố, có thể chuyên tâm cho vài hạng mục cụ thể, lấy một ít tài chính từ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia đưa xuống để chuẩn bị vài hạng mục trọng điểm cho thật tốt, chính là công lớn, được cho là chiến tích chắc chắn. Nhưng mà làm Chủ tịch thành phố, cũng không thể chỉ chuyên tâm nhìn vài hạng mục trọng điểm, toàn bộ sự phát triển của thành phố, đều phải đặt ở trong lòng. Cái này gọi là "tổng thể". Lưu Vĩ Đông liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: - Ừ, cậu nói lại một cách tỉ mỉ hơn xem. Lưu Vĩ Đông cũng không dám khinh thường bản lĩnh quản lý địa phương của người em họ này. Lưu Vĩ Hồng lúc đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã Hạo Dương, tuy chỉ hơi đổi mới thủ pháp đã khiến nền kinh tế của thị xã Hạo Dương mấy năm nay phát triển với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn được đăng trên “Nhật báo nhân dân”. Lưu Thành Thắng cũng từng dặn dò Lưu Vĩ Đông, bình thường cũng phải thường xuyên liên lạc với Lưu Vĩ Hồng, học tập lẫn nhau, tham khảo lẫn nhau. Lưu Vĩ Hồng nói: - Tân Xuân cũng là vùng giải phóng cũ, điều kiện tự nhiên so sánh với ở Bình Nguyên, cũng không chiếm ưu thế gì. Tuyệt đại bộ phận người dân ở đây, cũng vẫn là người nông thôn. Sau này trong một thời gian tương đối ngắn, công tác nông nghiệp và nông thôn, hẳn vẫn là trọng điểm. Nhất là sau khi thực hành phân chế độ thuế, tài chính của hai cấp huyện xã, đều có vấn đề nghiêm trọng, có thể là tài lực không đủ để sử dụng, sẽ xuất hiện chỗ hổng rất lớn. Điểm này, đáng để chúng ta đặc biệt coi trọng. Một vài cán bộ phụ trách huyện xã của chúng ta cũng sống không tính toán chi li, tiền cũng không đủ, sẽ khiến nông dân đưa ra chủ ý. Đó là một vấn đề lớn. Nếu vấn đề nông thôn và nông nghiệp không được giải quyết, không tìm ra một lối thoát tốt, sớm hay muộn sẽ liên lụy tới sự phát triển của toàn bộ thành phố. Công tác xây dựng Đảng cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Nếu nông dân Tân Xuân không thể giàu có, toàn bộ thành phố cũng không có biện pháp gì thực sự có thể làm giàu được. Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Đông hơi hơi nhíu lại, trầm ngâm nói: - Cậu nói cũng không phải không có đạo lý. Tuy nhiên Tân Xuân có vài triệu nhân khẩu nông nghiệp, nếu thật muốn khiến đại bộ phận nông dân đều giàu có, thì nói dễ hơn làm! - Đúng là không dễ dàng, nhưng phải chú ý. Vấn đề Tam Nông, càng sớm chú ý càng tốt. Kỳ thật, làm tốt công tác nông thôn, cũng là một thành tích lớn rồi. Lưu Vĩ Hồng liền rất khéo léo nhắc nhở. Hiện nay, phần lớn các cán bộ, đều bận việc làm ra chiến tích, bận làm công trình đột kích ngắn hạn. Đối với những công trình có chu kỳ dài, như công tác Tam Nông cho hiệu quả chậm chạp, trên cơ bản bọn họ nếu có thể trốn thì cứ trốn, dù sao quan trường là bằng sắt, quan chức như dòng nước chảy qua, không phải còn có nhiệm ký tiếp theo sao? Nếu Lưu Vĩ Đông được chuyển tới địa phương khác công tác, cũng không thể tránh khỏi bị lối suy nghĩ này ảnh hưởng. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, một lần làm quan, dù sao cũng phải một lần tạo phúc mới đúng. Hơn nữa dựa vào trí nhớ của hắn, quả thật đúng như lời hắn nói vậy, làm tốt công tác Tam Nông, là có thể tạo ra chiến tích. Trước kia cũng từng có không ít ví dụ như vậy. Lưu Vĩ Đông cười cười, nói: - Ừ, công tác nông thôn, quả thật không thể bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận