Quan Gia

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1110: Truyền đạt kinh nghiệm quý báuNhóm dịch: PQTNguồn: Mê TruyệnBuông điện thoại. Lưu Vĩ Hồng tiếp tục tựa vào sô pha hút thuốc. Trong phòng rất yên ắng, tạm thời không ai đến quấy rầy hắn. Ước chừng khoảng mười phút sau, lại vang lên tiếng đập cửa dè dặt lễ phép.Lưu Vĩ Hồng liền đứng dậy mở cửa, hóa ra là Bí thư Thành ủy thành phố Bình Nguyên Trần Kiếm.- Phó Cục trưởng Lưu, có thể tham gia hội nghị không?Trần Kiếm hỏi rất khách khí, không vì cấp bậc của mình cao hơn Lưu Vĩ Hồng mà tỏ thái độ kiêu căng.- Đương nhiên, Bí thư Trần, xin mời.Lưu Vĩ Hồng cũng vô cùng khách sáo. Lập tức hai người bèn cùng nhau đi ra. Long Vũ Hiên, Liễu Tề, Trịnh Hiểu Yến đã cùng với Hạ Cạnh Cường và lãnh đạo thành phố Bình Nguyên đi xuống, đứng trên hành lang chờ Lưu Vĩ Hồng. Mọi người cùng đi đến phòng họp của khách sạn.Phòng họp của khách sạn Vương Triều Đại Đường cũng giống như chính khách sạn vậy. Trang hoàng đẹp đẽ nhưng bố cục hiện đại, không phù hợp lắm với phong cách giả cổ của khách sạn. Trong nước, loại khách sạn “lai tạp” này nhiều vô kể. Cho dù giả cổ vẫn có phong cách hiện đại, nhưng vẫn là loại khách sạn hấp dẫn khách hàng hàng đầu.Tôn Xương Bình, Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Lũng Tây đích thân chờ đón ở cửa phòng họp.Tôn Xương Bình hơn bốn mươi tuổi, hơi cao gầy, mang kính gọng đen, vừa nhìn qua giống như thầy giáo. Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu biết sơ về lý lịch Tôn Xương Bình. Dường như trước đây anh ta là cán sự văn phòng trong Cục công nghiệp hóa chất và dầu mỏ tỉnh Lũng Tây, đã từng công tác chung với Bí thư tỉnh ủy Lũng Tây đương nhiệm.- Phó Cục trưởng Lưu, Bí thư Trần, Chủ tịch thành phố Hạ, mời!Tôn Xương Bình dẫn mọi người vào phòng họp.Vương Kiến Lâm đã an vị trên ghế Chủ tịch, thấy Lưu Vĩ Hồng bước vào, mỉm cười gật đầu chào.Tôn Xương Bình dẫn Lưu Vĩ Hồng đến ngồi vị trí bên phải Vương Kiến Lâm. Long Vũ Hiên, Liễu Tề, Trịnh Hiểu Yến và các đồng chí Cục Giám sát đều ngồi cạnh Lưu Vĩ Hồng.Riêng Tôn Xương Bình thì việc nhân đức không nhường ai, ngồi xuống vị trí bên tay trái Vương Kiến Lâm, theo sau là Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường, cùng các đồng chí lãnh đạo khác trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh và thành phố Bình Nguyên.Về tuổi tác và lý lịch kinh nghiệm, Trần Kiếm đều xếp trên Tôn Xương Bình, lại là Bí thư Thành ủy thành phố cấp 3, là cán bộ cấp giám đốc sở được trả lương cao nhất. Theo lý Tôn Xương Bình phải nhường Trần Kiếm ngồi trước. Lúc này an bài vị trí như vậy, chủ yếu là nghĩ đến cuộc họp được tổ chức dưới danh nghĩa Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Lũng Tây, Tôn Xương Bình phụ trách việc tiếp đãi các đồng chí Cục Giám sát, nên ngồi vị trí chủ nhà.Mọi người đều ngồi vào chỗ của mình. Tôn Xương Bình chủ trì cuộc họp, mỉm cười nói lời chào mừng, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh phó Cục trưởng Lưu của Cục Giám sát đến Lũng Tây chỉ đạo công tác thay đổi cơ cấu của doanh nghiệp nhà nước, tỏ vẻ cảm ơn và ủng hộ việc Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện xem trọng công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước của tỉnh Lũng Tây.Tiếp đó, Vương Kiến Lâm cũng phát biểu, cũng nói như Tôn Xương Bình, tỏ vẻ hoan nghênh phó Cục trưởng Lưu, tỏ ý cám ơn Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện.Lưu Vĩ Hồng đại diện Cục Giám sát, cũng lên tiếng cảm ơn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên đã tiếp đãi chu đáo, nhắc lại nhiệm vụ của Cục Giám sát lần này là đến điều tra nghiên khảo sát ở thành phố Bình Nguyên để hiểu rõ những tình huống phát sinh trong quá trình thay đổi cơ cấu của doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Bình Nguyên.Phó Cục trưởng Lưu nói cho các đồng chí ở Lũng Tây biết, mục đích của Cục Giám sát trong việc này rất rõ ràng, chính là hướng về phía thành phố Bình Nguyên, các đồng chí khác ở tỉnh Lũng Tây không cần bất an.Trần Kiếm liền đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên phát biểu, nói chuyện cũng rất đúng quy trình chính phủ.Đương nhiên, hội nghị do Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh tổ chức, ngoại trừ những lời hoan nghênh và cảm tạ, cũng phải có nội dung khác, không chỉ là những lời khách sáo thôi.Tôn Xương Bình đại diện Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Lũng Tây bắt đầu giải thích tình hình cơ bản trong quá trình thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước trong toàn tỉnh Lũng Tây. Theo báo cáo của Tôn Xương Bình, công tác thay đổi cơ cấu trong tỉnh Lũng Tây có thể nói là rất tốt. Phương hướng chính xác, duy trì nhất trí với chính sách tương quan của trung ương và Quốc vụ viện, lập nhiều thành tích. Có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước sau khi chuyển đổi cơ cấu thành công, nhanh chóng kinh doanh khả quan, thực hiện được mục tiêu chiến lược trước khi thay đổi cơ cấu. Nhà máy sống lại, đãi ngộ của các công nhân viên chức nước lên thì thuyền lên, đều rất vui mừng.Ba năm trở lại đây, công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở tỉnh Lũng Tây đạt được thành tích rất lớn, tương lai tươi sáng.- Đương nhiên cũng tồn tại một ít thiếu sót và khuyết điểm…Tôn Xương Bình nhanh chóng chuyển giọng, từ phấn chấn trào dâng sang nghiêm túc trầm trọng:- Ví dụ như, có một bộ phận cá biệt trong cán bộ chúng ta, hiểu sai tinh thần chỉ thị và chính sách văn kiện của Quốc vụ viện, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh về công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước hoặc là hiểu nửa vời. Trong thời gian đó, có vài thành phố cấp 3 trong tỉnh đã xảy ra tình hình này, đem phần lớn doanh nghiệp nhà nước bán đấu giá trực tiếp cho tư nhân, khiến nhiều cán bộ công nhân viên chức trong nhà máy bất mãn, phát sinh mâu thuẫn xã hội. Tình hình này rất đáng cho chúng ta quan tâm.Tôn Xương Bình đưa mắt nhìn những người đang dự họp không chớp mắt, nói rất có nhịp điệu.Nhưng trong hội trường lại có nhiều ánh mắt bất giác dừng lại trên mặt Hạ Cạnh Cường. Ai nghe thấy đều cũng có thể hiểu được, đoạn văn này của Tôn Xương Bình hình như có ý ám chỉ. Hơn nữa, kết hợp với mục đích của Cục Giám sát, ý tứ lại trở nên rất rõ ràng.Nhưng Tôn Xương Bình nói chuyện như vậy trên hội nghị, rốt cuộc có dụng ý gì, thì mọi người còn đang cân nhắc.Hạ Cạnh Cường được điều từ tỉnh Việt Trung về thành phố Bình Nguyên đảm nhiệm chức Quyền Chủ tịch thành phố hơn nửa năm trước. Tôn Xương Bình lại là cán bộ địa phương chính tông, cũng không phát sinh nhiều công tác cùng với Hạ Cạnh Cường, lại chĩa mũi dùi vào Hạ Cạnh Cường trước mặt mọi người, không thể không khiến ọi người phải “cảnh giác”. Một vài cán bộ có tính mẫn cảm chính trị đặc biệt cao, không khỏi thầm đoán già đoán non, Tôn Xương Bình làm như vậy, có phải có nhân vật lớn nào hướng dẫn không?Nếu không, Tôn Xương Bình quả thật không có lý do công nhiên đắc tội với Hạ Cạnh Cường.Nhưng thật ra, trong việc này, sắc mặt hai “đương sự” là Chủ tịch thành phố Hạ và Lưu Vĩ Hồng đều rất bình tĩnh, không có chút gợn sóng, dường như “thành phố cấp 3” mà Tôn Xương Bình đề cập đến không hề liên quan đến thành phố Bình Nguyên.Vài cán bộ đều than thầm, hai vị cán bộ này không hổ là con cháu nhà quyền quý. Từ nhỏ đã chịu sự hun đúc của gia đình, quả nhiên là có định lực vững vàng.Tôn Xương Bình “phê bình” Hạ Cạnh Cường cũng không lâu lắm, rất nhanh đã thu đuôi, nhìn qua, kiểu này cũng chỉ là một dạng hình thức báo cáo. Tình hình chung là tốt, đồng thời cũng xuất hiện vài tình huống cá biệt, tất nhiên phải xuất hiện chút tỳ vết nho nhỏ. Nói chung không thể đều toàn là thành tích, đều là khẳng định và khen ngợi, như vậy sẽ không khách quan lắm. Chỉ cần có thành tích chủ yếu là không tệ rồi.- Phó Cục trưởng Lưu, mời anh phát biểu. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, người lãnh đạo công tác doanh nghiệp nhà nước trong cả nước, phó Cục trưởng Lưu tuổi trẻ hứa hẹn, vừa có kinh nghiệm công tác địa phương thực tế, lại có bản lĩnh lý luận thâm hậu, các đồng chí ở Lũng Tây chúng tôi rất hy vọng phó Cục trưởng Lưu có thể truyền đạt kinh nghiệm quý báu cho chúng tôi.Đợi Tôn Xương Bình dứt lời, Vương Kiến Lâm liền chuyển hướng sang Lưu Vĩ Hồng, khẽ cười nói.Trên thực tế, lúc Tôn Xương Bình lên tiếng vừa rồi, ánh mắt Vương Kiến Lâm bất giác nhìn tới nhìn lui trên mặt Lưu Vĩ Hồng, Hạ Cạnh Cường và Trần Kiếm. Không thể nghi ngờ, Vương Kiến Lâm hiểu rõ, thời gian sau, chiến tranh thật sự sẽ nổ ra giữa ba người này. Vương Kiến Lâm tuy không có gút mắc trực tiếp gì với Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường, nhưng dù sao công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước trong toàn tỉnh là do ông ta quản lý, không phải là hoàn toàn không liên can. Ông ta đặc biệt chú ý đến việc này cũng hợp lẽ.Lưu Vĩ Hồng vội nói:- Phó Chủ tịch tỉnh Vương quá khen. Không dám nhận là truyền đạt kinh nghiệm, chỉ là giao lưu học hỏi lẫn nhau thôi.- Ha ha… cũng được. Giao lưu học hỏi lẫn nhau!Vương Kiến Lâm tươi cười vui vẻ.Nếu đã tham gia cuộc tọa đàm này, thì “truyền đạt kinh nghiệm quý báu” là quy trình không thể tránh. Lưu Vĩ Hồng cũng không khách sáo quá, đứng thẳng lên, nét tươi cười trên mặt cũng mất dần, trở nên khá nghiêm túc.Ngoài dự đoán của mọi người, phó Cục trưởng Lưu cũng không mở bản thảo hay sổ sách cứ như vậy lên tiếng.Trong trường hợp ngẫu hứng lên tiếng thế này, phó Cục trưởng Lưu vô cùng tự tin.Con cháu thế gia đúng là con cháu thế gia, quả thật có chỗ hơn người bình thường.Đám người Long Vũ Hiên, Trịnh Hiểu Yến đối với thái độ tự tin này của phó Cục trưởng Lưu đã sớm thành thói quen. Lưu Vĩ Hồng tuy còn trẻ, nhưng kinh nghiệm công tác lại dồi dào. Báo cáo công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở Cửu An đã được chính miệng phó Thủ tướng Hồng khẳng định, làm kinh nghiệm tương quan, viết vào trong văn kiện chỉ đạo cả nước thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước của Quốc vụ viện. Mấy người Phương Lê đang tiến hành công tác trù bị lập pháp, trong đó có vài điều khoản trong bản dự thảo cũng tham khảo từ tổng kết công tác của Lưu Vĩ Hồng. Đương nhiên, bao gồm cả khảo sát điều tra nghiên cứu ở Liêu Trung.Về phương diện công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, Lưu Vĩ Hồng quả là có tiếng nói.Lập tức Lưu Vĩ Hồng thong thả nói, đem những nhận thức tâm đắc có được từ mấy năm công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, cùng với tinh thần chỉ thị của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, kết hợp lại, “truyền đạt kinh nghiệm quý báu” cho các đồng chí ở tỉnh Lũng Tây.Ngay từ đầu, các đồng chí Lũng Tây, bao gồm cả Vương Kiến Lâm, đều mang vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt có chút chán chường. Dù họ đã chủ trì hay tham gia các cuộc họp đủ loại, cũng là kiến thức cơ bản mà cán bộ lãnh đạo phải chuẩn bị, nhưng họ không thể nào có thiện cảm với mấy cuộc họp kiểu này. Cứ luôn phải tập trung tinh thần như thế, thật khó mà làm được.Cán bộ lãnh đạo cũng chỉ là người thôi, không thể lập trình như máy móc được.Nhưng dần dần nghe được bài phát biểu sâu sắc của Lưu Vĩ Hồng, cán bộ Lũng Tây đã có thay đổi. Ánh mắt không còn chán chường nữa, mà bắt đầu tập trung nhìn Lưu Vĩ Hồng, nghe được đến phần hay, không ít người không nén nổi khẽ gật gù, dường như tâm đắc lắm.Khóe miệng Trịnh Hiểu Yến hơi nhếch lên tươi cười.Lưu Nhị hay ở chỗ này, bất tri bất giác có thể thu hút được sự chú ý của người khác.Rất nhiểu nhân vật có bản lĩnh chính trị có đất dụng võ đều có bản lĩnh thiên phú này. Có thể đem tư tưởng bản thân, trong vô thức, truyền bá rộng rãi tới quần chúng.Cũng như Vương Kiến Lâm, Trịnh Hiểu Yến cũng đặc biệt chú ý đến vẻ biến hóa của Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường và các cán bộ khác ở thành phố Bình Nguyên. Cô phát hiện, Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường, cùng Cố Thiết Thành, các lãnh đạo chủ yếu của thành phố Bình Nguyên, từ đầu đến cuối đều rất chú ý đến lời nói của Lưu Vĩ Hồng, nghe rất chăm chú, không hề phân tâm.Dù sao, chuyện Lưu Vĩ Hồng đến đây, có quan hệ mật thiết với bọn họ. Không quan tâm không được đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận