Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1119: Lãnh đạo, cầu xin các ôngNhóm dịch: PQTNguồn: Mê TruyệnNhà máy thuộc da là nhà xưởng khá cổ xưa, phòng thường trực bên ngoài, là một cổng tò vò đen thùi, phỏng chừng ban đầu hẳn là có đèn đường, tuy nhiên đã hỏng rồi, nay thì đen tuyền. Trong lúc vội vã, đám nhân viên thư ký của Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường, không có ai mang theo đèn pin, mắt thấy các lãnh đạo đang đi vào cổng tò vò tối om, giơ tay không thấy năm ngón, nhóm thư ký ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, liền tự nhiên sáng dạ, chạy vội tới quầy bán quà vặt bên cạnh hỏi xem có bán đèn pin hay không. Tay lái xe Toyota Crown đầu óc xoay chuyển mau, lập tức quay đầu xe, thẳng hướng cổng tò vò, bật đèn trước xe lên, lập tức cổng tò vò trở nên sáng trưng, lúc này mới tránh được nỗi "Khổ sở" đi trong bóng tối cho các lãnh đạoNhưng đến khi đi qua khỏi các cổng, khu nhà máy lại là đen tuyền một mảnh, tuy nhiên lúc này, thư ký đã mua được đèn pin, chạy nước rút đuổi tới, "Cầm đèn" soi đường cho các lãnh đạoNhà xưởng kiểu cũ loại nhỏ, thường thì khu sản xuất và khu sinh sống đều là cùng một chỗ, chỉ ngăn ra mà thôi. Xuyên qua khu sản xuất, phía trước liền hiện ra mấy dãy nhà ngang kiểu cũĐặng Uyển Nhi dẫn đoàn người đi đến dãy nhà thứ 2, theo thường lệ là một hành lang đen tuyền, tuy nhiên hai bên ký túc xá, ngẫu nhiên lộ ra ánh đèn mờ nhạt, cũng là không phải hoàn toàn đen ngồmNhà Đặng Uyển Nhi, ngay tại lầu một, vào cửa gian thứ ba bên phảiCửa phòng hờ khép, Đặng Uyển Nhi nói với Trịnh Hiểu Yến:- Cô, nhà của cháu ngay tại đây này...Nói xong, liền giơ tay đẩy cửa phòng ra, la lớn:- Ba ơi, còn về rồi, con mang cho ba canh màn thầu thịt dê này, ăn ngon lắm…Trong thanh âm tràn đầy sung sướng.Đứa bé nghèo khổ thường chỉ cần một chút ấm áp, liền lập tức rạng rỡ như ánh mặt trời.Trong khoảnh khắc cửa phòng đẩy ra, một mùi hôi thối khó ngửi liền xộc vào mũi, Trịnh Hiểu Yến bất ngờ không kịp phòng, thiếu chút nữa bị xặc tại chỗ. Đám người Trần Kiếm, Lưu Vĩ Hồng, Hạ Cạnh Cường cũng hai hàng lông mày nhíu lại, Hạ Cạnh Cường thì che mũiBất cứ lúc nào, đại thiếu gia nhà họ Hạ luôn luôn là áo mũ gọn gàng sạch sẽ, phong độ đường đường, chưa bao giờ đến những hoàn cảnh dơ bẩn như vậyThật vất vả, đoàn người mới thích ứng dần với ngọn đèn mờ nhạt trong phòngĐây là một gian phòng ở ước chừng khoảng hai mươi m2, nhà ngang kiểu cũ, thường thì diện tích sử dụng là vào khoảng này. Trong phòng một đống dụng cụ gia đình cũ kỹ đặt lộn xộn, hai chiếc giường liền chiếm đi không ít diện tích. Một chiếc lớn một chiếc nhỏ, đặt dựa vào tường. Chiếc nhỏ hơn chắc là của Đặng Uyển Nhi. Đặng Uyển Nhi tay cầm hộp thức ăn đựng canh màn thầu thịt dê, chạy đến bên chiếc giường lớnMọi người nhìn vể hướng chiếc giường lớn, không khỏi hít một hơi khí lạnhTrên chiếc giường lớn, một người đàn ông cực gầy nằm ngửa mặt, dưới ngọn đèn mờ ảo, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, thân trên trần trụi, phần bụng nhô cao, trông như một cái trống da to đùng, làn da trên bụng có vẻ đặc biệt bóng loáng, mơ hồ còn phản chiếu ánh sángThấy Đặng Uyển Nhi đi đến bên giường, người đàn ông kia cố hết sức ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ tươi cười, nói:- Uyển Nhi, về rồi à…- Dạ!Đặng Uyển Nhi liên tục gật đầu, thật cẩn thận mở túi xốp, lấy ra hộp thức ăn- Ba ơi, trong này là canh màn thầu thịt dê, cho ba ăn đấy… Ba nằm yên nhé, con đút choNói xong, cô bé liền thuần thục cầm lấy thứ gì đó ở đầu giường giống như một cái gối đầu, đặt lót dưới đầu của cha, để đầu ông hơi được nâng lên, sau đó liền đi đến tủ bát lấy ra một cái thìa nhỏ, chuẩn bị đút cha mình ănTrịnh Hiểu Yến hai hàng nước mắt, cứ thế lăn xuống, giơ tay che miệng lại.Người đàn ông lắc đầu, vật vả nói:- Uyển Nhi, ba không đói, con cất trước đi, sáng mai hãy ăn… có khách đến nhà, mau mời khách ngồi đi… rót… rót trà mời khách…Chỉ một hai câu ngắn như thế, người đàn ông cũng nói đứt đoạn mấy lần, nói xong, liền thở hổn hển không ngừng.- Dạ…Đặng Uyển Nhi ngoan ngoãn liên tục gật đầu, đem canh thịt dê đặt trên ngăn tủ nhỏ bên giường, quay đầu lại nói với Trịnh Hiểu Yến:- Cô, chú, mời cô chú ngồiNói xong, liền đem ghế cho đoàn người, thật ra thì trong phòng chỉ có ba bốn cái ghế, còn có một băng ghế làm việc kiểu cũ, phỏng chừng đều là nhà máy phát cho truyện từ - Uyển Nhi, để tự bọn cô làm, cháu đút cơm cho ba điTrịnh Hiểu Yến cố nhịn khóc dài, dịu dàng nói với Đặng Uyển Nhi- Vị lãnh đạo này, thật… thật xin lỗi, trong nhà rất lộn xộn, tôi không dậy được…Cha Đặng Uyển Nhi thở hồng hộc nói chuyện với Trịnh Hiểu Yến. Mắt ông ta sớm đã quen với ngọn đèn mờ tối này, cũng có thể thấy rất rõ, mấy vị khách vừa vào cửa này, ai nấy áo mũ chỉnh tề, khí độ bất phàm, hẳn đều là nhân vật có thân phận địa vị- Đừng lo đừng lo, ông cứ an tâm nằm điTrịnh Hiểu Yến liên tục xua tay, nói.Trần Kiếm chậm rãi đi tới trước giường, cúi người xuống, ôn hòa nói:- Đồng chí này, xin chào, tôi tên là Trần Kiếm, là Bí thư Thành ủy Bình Nguyên. Vị này chính là phó cục trưởng Lưu Vĩ Hồng bên cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, vị này chính là Chủ tịch thành phố đồng chí Hạ Cạnh Cường, vị này chính là chủ nhiệm Tôn Xương Bình bên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, vị này chính là Chánh văn phòng cục Giám sát đồng chí Trịnh Hiểu Yến, chúng tôi là đến thăm hỏi anh.- Xin chào, Bí thư Trần...Cha của Đặng Uyển Nhi, đã bị một loạt quan hàm liên tiếp làm cho hồ đồ, chỉ biết gật đầu chào hỏi Trần Kiếm, ông cũng quả thật không có sức lực chào từng vị lãnh đạo. Nhìn ra được, cha Đặng Uyển Nhi vẫn hơi có vài phần kích động, mặc kệ nói như thế nào, Bí thư Thành ủy Chủ tịch thành phố số quan lớn này đêm khuya tới chơi, luôn làm người ta khiếp sợ.Chính ông ta nhìn qua là biết bệnh nguy kịch, không còn gì để mong muốn, nhưng còn có đứa con gái này đây, dù sao cũng phải khẩn cầu quan lớn ở thành phố, cho con gái một con đường sống.Cha Đặng Uyển Nhi, vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại khó được như ýTrần Kiếm vội vàng giơ tay ngăn ông ta, quan tâm nói:- Anh nằm đi anh cứ nằm, đừng cử động lung tung… anh tên là gì, là công nhân viên chức của nhà máy thuộc da hả?- Bí thư Trần, tôi... tôi tên là Đặng Hữu Chương, tôi là công nhân viên chức của nhà máy thuộc da…Đặng Hữu Chương cố hết sức đáp.Đặng Uyển Nhi ở bên cạnh lo lắng nói:- Bác ơi, bác sĩ nói, ba cháu không thể nói chuyện quá nhiều, sẽ rất mệt…Cô bé thật cũng là một tấm lòng hiếu thảo, sợ cha nói nhiều sẽ mệt hơnTrần Kiếm không khỏi cười khổ một tiếng, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu cô bé Đặng Uyển Nhi, nói:- Được, vậy bác sẽ không nói nhiều với ba cháu, cháu nói bác biết, ba cháu bị bệnh gì? Vì sao không đi bệnh viện chữa đi?- Cháu không biết…Đặng Uyển Nhi liền lắc lắc đầu, nói.Cô bé mới chín tuổi, vẫn chỉ là một đứa con nít- Ung thư gan, thời kỳ cuối…Đặng Hữu Chương cũng cười khổ đáp, nghe giọng điệu của ông, dường như không còn để ý đến chuyện sống chết của mình nữaTrần Kiếm chấn động, vẻ mặt liền có chút khẩn trương.Nói thật nhé, Bí thư Trần có chút không rõ ràng, ung thư gan rốt cuộc là có truyền nhiễm hay không. Nhìn cái bộ dạng của Đặng Hữu Chương, thật sự là có chút làm cho người ta sợ hãi. Nếu ung thư gan có thể truyền nhiễm, chuyến đi hôm nay của Bí thư Trần thật đúng là khinh suấtNhìn bộ dáng Trần Kiếm, Lưu Vĩ Hồng biết được tâm tư của y, liền ở một bên nói:- Bí thư Trần, ung thư gan không truyền nhiễm. Bình thường thì ung thư đều là không truyền nhiễmLà người tái sinh từ thế kỷ 21, Lưu Vĩ Hồng cũng là biết qua kiến thức phổ thông này. Sau này Inte tốc độ cao phát triển, tri thức của người thường, cũng không ngừng mở rộng. Đương nhiên, những gì trên inte, cũng là vàng thau lẫn lộn, cũng khó phân thật giả, rất nhiều tri thức sai lầm, cũng là được lưu truyền rộng rãi trên mạngTrần Kiếm lúc này mới an tâm, tuy nhiên vẫn là nửa tin nửa ngờ. Dù sao Lưu Vĩ Hồng là phó cục trưởng cục Giám sát, không phải viện trưởng của bệnh viện. Tri thức có liên quan chữa bệnh, chưa chắc nhiều hơn Bí thư Trần. Nếu chẳng may lời này của Phó cục trưởng Lưu không đáng tin, Bí thư Trần bị lây bệnh ung thư gan, chẳng phải chết oan uổng sao?Nghĩ như vậy, Trần Kiếm liền đứng dậy, làm bộ quan sát tình cảnh trong phòng, cách xa chiếc giường raLưu Vĩ Hồng liền đi tới, ở trước mặt Đặng Hữu Chương ngồi xuống, nói:- Đồng chí Đặng Hữu Chương, xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng, là cán bộ của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, đến bình nguyên điều tra nghiên cứu khảo sát tình huống doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ- Xin chào, lãnh đạo Lưu…Đặng Hữu Chương vội vàng nói. Vừa nãy kỳ thật Trần Kiếm đã nói qua với ông ta chức vụ của Lưu Vĩ Hồng, chỉ có điều trong lúc khẩn trương, Đặng Hữu Chương làm sao có thể nhớ rõ được? Đành phải hàm hồ kêu tiếng "lãnh đạo Lưu".Tôn Xương Bình lập tức nói:- Đây là Phó cục trưởng Lưu của cục Giám sát- Phó cục trưởng LưuĐặng Hữu Chương lại vội vàng gọi theo quan hàm của Lưu Vĩ HồngNếu nói bình thường, Tôn Xương Bình làm giá như thế, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không mấy phản cảm. "Kiệu hoa là mọi người cùng khiêng” mà, cũng là thủ đoạn quen dùng trong quan trường, nhưng hiện tại, đối mặt Đặng Hữu Chương một người bệnh nguy kịch sắp chết, Tôn Xương Bình còn ở đó vội vã chứng tỏ “thân phận phó cục trưởng” của Lưu Vĩ Hồng với Đặng Hữu Chương, trong lòng Lưu Vĩ Hồng, bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chán ghét không nên lờiTất nhiên, cảm giác chán ghét này, Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ là đè nén trong lòng, sẽ không phát tác ra- Đồng chí Đặng Hữu Chương, bệnh nghiêm trọng như vậy, vì sao không đến bệnh viện điều trị?- Không có tiền, Phó cục trưởng Lưu... Nhà xưởng, nhà xưởng bán mất rồi…Đặng Hữu Chương cười khổ một tiếng, nói ra, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ và tuyệt vọng sâu sắc. Tính mạng ông ta, đã đi vào cuối cuộc hành trình, trên cơ bản không còn bất cứ hy vọng nào.Trịnh Hiểu Yến không kìm nổi liếc mắt nhìn Hạ Cạnh Cường một cái.Hạ Cạnh Cường thì vẫn thần thái thản nhiên, không hề có chút sợ hãi.Lưu Vĩ Hồng quả quyết nói:- Mặc kệ thế nào, có bệnh nhất định phải điều trị. Nhà xưởng bán rồi, chính phủ vẫn còn!- Đúng, ý kiến này của Phó cục trưởng Lưu, tôi hoàn thành tán thành. Nhà xưởng bán đi, đảng vẫn còn đây, chính phủ vẫn còn đây. Đồng chí Đặng Hữu Chương, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh bệnh chết, chúng tôi sẽ toàn lực điều trị cho anhLưu Vĩ Hồng vừa dứt lời, Trần Kiếm lập tức nói, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm túc.- Cảm ơn lãnh đạo, tôi... tôi không xong rồi. Cho dù có nằm viện, cũng cứu không được nữa, không cần lãng phí... Tôi, tôi chỉ muốn cầu xin các lãnh đạo một việc… Xin, xin các ông giúp con của tôi, giúp nó, để nó có thể sống tiếp. Tôi, tôi có chết cũng nhắm mắt…Đặng Hữu Chương vừa nói, vừa thở hổn hển dữ dội, ánh mắt nhìn về hướng đứa con gái đang ngoan ngoãn đứng trước giường đầy lo lắng, nước mắt cứ thế lả tả nhỏ giọt, không thể ngừng đượcCũng không biết có được sức lực ở đâu, Đặng Hữu Chương ra sức vật vã, không ngờ ngồi thẳng người, liên tục cúi đầu với đám người Lưu Vĩ Hồng Trần Kiếm, ít nhất, chính ông ta cảm thấy, là mình đang cúi chào- Lãnh đạo, cầu xin các ông…