Hôm sau ngày cha con Lưu Thành Thắng nói chuyện trong phòng sách, trong lầu ký túc xá cán bộ cao cấp của cơ quan bộ nào đó, vợ chồng Vân Hán Dân cũng đang "tận tình khuyên bảo" làm công tác tư tưởng cho Vũ ThườngTuổi của Vân Hán Dân, hơi lớn hơn Lưu Thành Gia, khoảng 50 tuổi. Vợ ông Dương Cầm nhỏ hơn ông, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng cao gầy, đeo mắt kính, rất có phong cách nữ trí thức. Dương Cầm vốn chính là xuất thân dòng dõi thư hương (nhà gia giáo), cha là giáo sư nổi tiếng của đại học Bắc Kinh. Mà bản thân Dương Cầm cũng là giáo sư của đại học Nhân DânTuy nhiên hiện tại sắc mặt của Dương Cầm rất tệ, vô cùng không vui mà nói với Vũ Thường:- Vũ Thường, cho dù con không muốn đám cưới với Hạ Cạnh Cường, cũng không nên tới lui với thằng hai Lưu gia. Loại người đó, có gì khác với những người trẻ tuổi không đứng đắn trên xã hội?Xem ra "uy danh vang xa" của Lưu Nhị Ca, ngay cả giáo sư Dương chuyên tâm nghiên cứu học vấn là ngưỡng mộ đại danh đã lâu.Vũ Thường không thích nghe những lời này. Cô không thích người khác nói bạn cô- Mẹ, sao mẹ cũng bảo sao hay vậy thế? Mẹ chính mắt thấy qua Lưu Vĩ Hồng làm chuyện xấu sao? Sao mẹ biết cậu ta không đứng đắn?- Điều này cần phải chính mắt nhìn thấy sao? Mọi người đều nói thế…- Mọi người đều nói thế, thì là thật sao? Mẹ, mẹ là giáo sư, phần tử trí thức, sao lại tin những tin vỉa hè? Một tên lưu manh không đứng đắn, có thể phát biểu bài luận văn như thế trên tạp chí "Tiếng kèn" sao? Bài viết đó chắc mẹ xem qua rồi chăng, người bình thường có thể viết được sao?Dương Cầm hai hàng long mày nhẹ nhàng giương lên, nói:- Chính bởi vì mẹ xem qua bài viết đó, nên mẹ mời càng hoài nghi, bài viết đó căn bản là không phải nó viết, chỉ là ký tên của nó mà thôiVũ Thường liền cười, nụ cười có chút lãnh đạm: mới nhất ở TruyenFull.vn- Mẹ, dựa vào gì bài viết đó không phải Lưu Vĩ Hồng viết? Dựa vào gì ba mẹ kết luận cậu ấy chỉ là ký tên?Dương Cầm hơi không biết trả lời thế nàoLà một phần tử trí thức cao cấp, Dương Cầm nghiên cứu học vấn là rất cẩn thận, nghiêm túc, cho dù bà hoài nghi một người trẻ tuổi không thể viết ra bài văn thuần túy mang tính lý luận bản lĩnh thâm hậu như thế, nhưng cũng quả thật không có chứng cớ chứng minh bài văn đó không phải do Lưu Vĩ Hồng viết. Sơ dĩ bà cho rằng như vậy, ngoại trừ bản thân bài văn chất lượng rất cao, chủ yếu còn là phân tích của Vân Hán DânVân Hán Dân liền cho rằng, đây là ý của trưởng bối Lưu gia. Lúc đầu hình thành chưa trong sáng, những người Lưu gia khác đều không tiện kỳ tên phát biểu bài văn này, đành phải đưa Lưu Vĩ Hồng lên. Nếu chẳng may tình hình chính trị phán đoán sai lầm cũng có một bước lui- Cho dù bài văn đó là do nó viết, cũng không thể nói rõ điều gì. Nhất thời tâm huyết dâng trào, không thể chứng minh nó mãi mãi đều chính xác. Loại người trẻ tuổi này, căn bản thì không có tính cách ổn định, nghĩ gì thì làm thế. Lần này, nó là đoán đúng rồi. Nhưng, con có nghĩ qua chưa, nếu nó đoán sai thì sao? Toàn bộ Lưu gia cũng bị nó liên lụy!Vân Hán Dân thấy vợ bị con gái cãi lại nói không ra lời, liền chen vào nóiBan đầu nói là hôm nay làm công tác tư tưởng, để cho Dương Cầm làm chủ. Dù sao rất nhiều đề tài, giữa mẹ con càng dễ hiểu nhau hơn. Không ngờ Dương Cầm cho dù đường đường là giáo sư, lên lớp cho đám học sinh thì đạo lý rõ ràng, nói chuyện với con gái không tới 3 câu thì căng thẳng với nhauXem ra giải thích nghi hoặc và tư tưởng giáo dục, quả thực là hai chuyện, không thể trộn lẫn mà nóiVũ Thường thản nhiên cười, nói:- Ba, rất nhiều chuyện cũng là không thể làm giả thiết. Nếu nói như vậy, trên thế giới không có người chính xác, cũng không có việc chính xác rồi. Nếu có chỉ là vận khí mà thôiVân Hán Dân lập tức bị ngừng lạiCẩn thận ngẫm lại, lời nói của Vũ Thường dường như rất có tính châm chích. Sau khi gió to chính trị bộc phát, Vân Hán Dân đứng sai đội, ban đầu tình hình rất tốt đột ngột chuyển biến, Vân Hán Dân nổi bật vô cùng bỗng nhiên từ đỉnh cao ngã xuống vực sâu. Không ngừng nghĩ lại, Vân Hán Dân cuối cùng đem chuyện này quy kết do vận khí. Ai có thể ngờ tới sẽ có kết cục như thế này?Lời nói của Vũ Thường, vừa đúng kích trúng điểm yếu của Vân Hán DânVân Hán Dân vừa định phát tác, lại nhịn xuống. Hôm nay mở cuộc họp gia đình, không phải muốn cùng con gái cãi nhau- Vũ Thường, chúng ta không tranh luận vấn đề này. Con cũng 24 tuổi rồi, nên đám cưới rồi. Ba thấy chúng ta hãy thương lượng một chút, quyết định ngày đám cưới đi! Bên Hạ gia cũng có ý nàyVân Há Dân quyết định "gác lại tranh luận", đi thẳng vào đềChỉ cần quyết định chuyện này, Lưu Vĩ Hồng là thiên tài hay kẻ chẳng ra gì, căn bản không cần phải so đo. Ông rất rõ tính cách của con gái, một khi đồng ý đám cưới với Hạ Cạnh Cường thì sẽ không "mờ ám không rõ" với Lưu Vĩ Hồng nữaCho dù cô không thích Hạ Cạnh Cường cũng sẽ giữ vững giới hạn đạo đứcVũ Thường thở dài, nói:- Ba, công ty ở Giang Khẩu của con vừa mở được vài tháng, tất cả nghiệp vụ còn chưa vào quỹ đạo. Lúc này đám cưới, con thấy không thích hợpVân Hán Dân khóe miệng hơi nhếch lên, rõ ràng đối với "cái cớ" này của con gái không cho là đúng. Vũ Thường ở Giang Khẩu mở "công ty cố vấn tin tức Hoành Du" làm nghiệp vụ gì, ông rất rõ. Một công ty môi giới như vậy, chính là dựa vào bảng hiệu vàng của Vân gia, sao có thể nói vào quỹ đạo hay không vào quỹ đạo? Chỉ cần Vân gia không xuống dốc, Vân Hán Dân ông không ngã, nghiệp vụ của công ty Hoành Du sẽ không héo rútTuy nhiên Vân Hán Dân không thể trực tiếp nói ra như vậy, điều đó quá tổn thương lòng tự trọng. Nếu chẳng may Vũ Thường tức giận, nhấc chân lại đi Giang Khẩu, muốn cô quay trở về nữa, không biết phải chờ đến bao giờ.Không thể mạo hiểm!- Vũ Thường, công ty cố vấn tin tức của con, cũng không nhất định phải mở tại Giang Khẩu. Con trực tiếp mở tại Bắc Kinh cũng vậy thôi. Lượng nghiệp vụ của con cũng sẽ không ítVân Hán Dân sử dụng cách "rút củi dưới đấy nồi" (giải quyết tận gốc)Công ty môi giới giống như vậy, mở trong Bắc Kinh sẽ thích hợp hơn sao? Rất nhiều hạng mục lớn, cuối cùng cũng cần các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia phê duyệt, tỉnh Lĩnh Nam là không có quyền lực nàyVũ Thường muốn kiếm tiền môi giới, ở Bắc Kinh cũng kiếm nhiều hơn ở tỉnh Lĩnh Nam- Ba, con cảm thấy bầu không khí buôn bán ở Giang Khẩu khá nồng hậu, người ở đó, tiết tấu làm việc cũng nhanh. Làm kinh doanh, vẫn ở Giang Khẩu thì tốt hơn. Cố vấn tin tức chỉ là tạm thời, đợi có điều kiện nhất định, con sẽ chuyển sang làm nghề khácVũ Thường giải thích nói.Đây cũng là con đường định sẵn mà Lưu Vĩ Hồng đã thương lượng xong với cô. Dựa vào công ty môi giới tích lũy mạng lưới quan hệ, kiếm được thùng vàng đầu tiên. Đợi có quy mô tài chính nhất định mới suy xét chuyển ngành. Căn cứ dự đoán của Lưu Vĩ Hồng, không cần mấy năm, thị trường tư bản sẽ dần hình thành trong nước, đến lúc đó chính là thời đại hoàng kim cho họ kiếm tiền. Chẳng những có thể kiếm tiền ở trong nước, còn phải tích cực đi ra nước ngoài, đi toàn thế giới kiếm tiềnĐối với bản kế hoạch tốt đẹp mà Lưu Vĩ Hồng vạch ra, Vũ Thường tràn đầy lòng tinSự thật chứng minh, cách nhìn của Lưu Vĩ Hồng là rất chuẩn, công ty Hoành Du khai trương mấy tháng, đã có lợi nhuận vài trăm ngàn tệ. Lúc đó, điều này tuyệt đối có thể nói là phú hào rồiDương Cầm xen vào nói:- Vũ Thường, mặc kệ nói như thế nào, con cũng phải trả lời xác thực. Cứ kéo dài như thế cũng không phải là cách. Hiện giờ công ty của con vừa khai trương, không đi khỏi, đợi công ty của con lớn mạnh, sự tình càng nhiều hơn, nghiệp vụ càng bận rộn hơn, vậy chẳng phải càng không thể đi khỏi? Thằng bé Cạnh Cường, ưu tú biết bao? Con không phải không biết, người ta cũng không thể cứ chờ mãiVũ Thường cười nói:- Vậy thì sẽ xử lý thôi, anh ta nếu không đợi được, để anh ta đi cưới người khác là được rồi. Con cầu còn không đượcDương Cầm bị giọng điệu không chút để ý của con gái làm cho hơi nổi giận, hai hàng lông mày nhíu chặt, không vui mà nói:- Vũ Thường, rốt cuộc con làm sao thế? Cho rằng Hạ Cạnh Cường người ta không cưới được vợ sao? Con rốt cuộc muốn gả một người như thế nào? Tại Bắc Kinh này… Không, nhìn ra cả nước, con hãy nói xem, luận xuất thân, luận nhân phẩm, luận năng lực, luận mọi điều kiện, có người trẻ tuổi xuất sắc hơn Hạ Cạnh Cường sao?Lời này của Dương Cầm cũng không nói saiChỉ nói về những điều kiện khách quan như vậy, những người trẻ tuổi chưa kết hôn trên toàn quốc, quả thật cũng không có mấy người ưu việt hơn Hạ Cạnh Cường- Có phải con cho rằng, Hạ Cạnh Cường người ta không cưới được vợ, phải chờ đợi con?Vũ Thường bĩu môi, thản nhiên nói:- Con không nghĩ thế. Tuy nhiên anh ta nếu không đợi được, vậy con cũng không còn cách. Trong vòng 3 năm, con chắc chắn sẽ không suy xét đến chuyện kết hôn- Con… Vũ Thường, con quá bướng bỉnh rồi. Con biết không? Ba con sắp phải tới Mặt trận Tổ quốc báo danh!Dương Cầm không thể nhịn được nữa, rốt cục nói ra những lời mấu chốt nhấtVũ Thường nhướn mày, nhìn Vân Hán Dân, thấp giọng hỏi:- Ba, thật vậy chăng?- Hừ...Vân Hán Dân sắc mặt trầm xuống. Ông vốn không định đem chuyện này nói với con gái, nhưng Dương Cầm đã nói ra, cũng không thể phủ nhận. Kết quả này quả thật vượt qua giới hạn có thể chấp nhận của Vân Hán DânMặc cho ai đều biết rằng, một cán bộ cấp Thứ trưởng trẻ trung khoẻ mạnh như ông, một khi đến Mặt trận Tổ quốc, sinh mạng chính trị cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt, rất khó có cơ hội Đông Sơn tái khởiVũ Thường hai hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu chặt lại, khẽ cắn môi, thật lâu không hé răng.Không khí trong phòng khách trở nên rất ngưng trọng, còn chút ý xấu hổ- Ba, có phải con đồng ý đám cưới với Hạ Cạnh Cường thì ba không cần đi Mặt trận Tổ quốc hay không?Im lặng một hồi, Vũ Thường ngẩng đầu, bình tĩnh mà hỏi, trên mặt có một vẻ mặt dứt khoátCô rất rõ, một khi đi Mặt trận Tổ quốc, là một đả kích trầm trọng thế nào đối với cha. Có thể nửa đời sau cũng không thể vui vẻDù sao cha con tình thâm!Vân Hán Dân trố mắt một chút, sắc mặt trở nên dịu dàng, thở dài một tiếng, nói:- Vũ Thường, con hiểu lầm rồi. Ba không phải lấy con làm giao dịch… Ba là vì tốt cho con. Hiện giờ con còn trẻ, rất nhiều chuyện không hiểu được. Chuyện tình cảm là không thể thay thế mọi thứ. Chuyện con trải qua còn ít, không hiểu thế giới này rất hiện thực. Sau này còn sẽ biết. Con đám cưới với Hạ Cạnh Cường, ngày tháng sau này, ba mẹ cũng có thể yên tâm. Con hiểu không?Cặp mắt to xinh đẹp của Vũ Thường chứa đầy nước mắt, cắn môi, chậm rãi gật gật đầu, lập tức xoay đầu đi, giơ tay bưng kín miệngVân Hán Dân và Dương Cầm nhìn nhau, đều thở dài một hơiNhưng vào lúc này, chuông cửa vang lên.Dương Cầm đứng dậy, đi mở cửa.Ngoài cửa, một chàng trai đứng thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai mỉm cười, chính là Lưu Vĩ Hồng