Ngày kế, cũng là ở trong phòng họp này, số người thì nhiều hơn rất nhiều. Hơn nữa vị trí sắp xếp cũng khác nhauBố trí của phòng họp, là rất kiểu cũ. Một hàng ghế ở đài chủ tịch, phía dưới rất nhiều hàng ghế, giữa cấp trên cấp dướim ranh giới rõ ràng, hoàn toàn tách raNhưng Lưu Vĩ Hồng cho rằng, bố trí như vậy không phù hợp với ý nghĩa chính của hội nghị hôm nay, liền cho Trương Diệu Nga tổ chức hai người, lần nữa bài bố lại phòng họp, đem mấy cài bàn đều hợp lại, biến thành một cái bàn to hình chữ nhật, hai bên bàn, mỗi bên bày hai hàng ghế, chỗ vào cửa thì chỉ bày một cái ghế, có vẻ vô cùng nổi trộiĐiều này kỳ thật chính là hình thức bố trí phòng họp căn bản của đời sauChiếc ghế của vị trí nổi bật, tất nhiên chính là vị trí của người chủ trì hội nghịNgày hôm sau Lưu Vĩ Hồng trở về, đã mở một hội nghị cán bộ chủ yếu. Thành viên tham dự hội nghị bao gồm toàn thể uỷ viên Khu ủy, toàn thể Phó Chủ tịch khu của Ủy ban nhân dân khu và tất cả Bí thư của một thị trấn, năm xã, Chủ tịch xã. Khoảng 20 ngườiBí thư Lưu muốn cùng mọi người thương lượng kế hoạch phát triểnBài bố như vậy, có vẻ càng chính quy hóa. Trong số thành viên tham dự hội nghị, cũng khá tiện giao lưu, sẽ không xuất hiện tình hình trên đài họp đại hội, dưới đài họp hội nghị nhỏ, càng có thể đảm bảo kỷ luật hội nghịMọi người vừa bắt đầu, đối với cách bài bố này không cho là đúngNgười trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, luôn thích làm những trò mới, lập dịNhưng hội nghị bắt đầu không lâu, các cán bộ tham dự hội nghị liền phát hiện bài bố như vậy kỳ diệu. Lưu Vĩ Hồng một mình ngồi ở giữa, bên cạnh không hề có người khác, ngay cả Chủ tịch khu Hùng Quang Vinh cũng ngồi một bên, chưa từng ngang hàng với Lưu Vĩ Hồng, địa vị của Bí thư Lưu lập tức có vẻ vô cùng nổi bật. Dường như trong lúc vô hình, quyền uy của nhân vật số một lại tăng cường vài phầnXem ra Bí thư búp bê này quả thật không dễ khinh thường- Các đồng chí, hôm nay mời mọi người đến, chính là thương lượng đàng hoàng một chút, công tác xây dựng kinh tế bước tiếp theo, làm sao khai triểnChờ mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đảo qua từng khuôn mặt các thành viên tham dự hội nghị, phàm là cán bộ nhìn vào ánh mắt của Bí thư Lưu đều mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại oán thầmTrước đó không lâu đã mở qua một hội nghị, mân mê ra một quy hoạch 5 năm phát triển gì đó chẳng phải sao? Trong huyện còn duyệt rồi! Tước mắt mới qua mấy ngày, sao lại muốn thương lượng công tác xây dựng kinh tế?Xem ra, thương thảo công tác là ngụy trang, muốn thể hiện uy phong nhân vật số một mới là thậtTrên thực tế, đối với việc Lưu Vĩ Hồng mân mê ra quy hoạch 5 năm phát triển, đừng nói người khác không tin, cho dù là những cán bộ lãnh đạo chủ yếu hôm nay ngồi đây cũng đều không tin, đều coi là trò cườiVới điều kiện thực tế của khu Giáp Sơn, phương án phát triển như vậy, hoàn toàn chính là lâu đài trên không, một chút đều không thực tế. Có thể phát đầy đủ tiền lương cho cán bộ và giáo viên thì phải thắp hương thơm rồiVả lại xem Bí thư Lưu có gì muốn nói!- Các đồng chí, khoảng thời gian trước, tôi đến Bắc Kinh và tỉnh. Đã làm những gì, mọi người hẳn cũng biết, là đi xin tiền. Khu Giáp Sơn chúng ta nghèo như vậy, ngay cả tài chính khởi động căn bản cũng không có, muốn phát triển kinh tế, không có tiển, cái gì cũng là lý luận suông, không thực tếLưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, giọng điệu trầm tĩnh.Mọi người liền không kìm lòng nổi gật gật đầu, cảm thấy Bí thư búp bê nói lời này hợp ý của mình. Cũng không biết từ khi nào bắt đầu, nói mình nghèo, lại biến thành một "lời ca ngợi", dường như chỉ có nói như vậy mới có thể yên tâm thoải mái.Nghiên cứu tỉ mỉ, mọi người vẫn còn thiếu quyết tâm- Lần này, tôi đã chạy Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, bộ Tài chính, văn phòng xóa đói giảm nghèo quốc gia, tỉ mỉ phản ánh khó khăn thực tế của khu Giáp Sơn chúng ta với lãnh đạo cấp trên, xin yêu cầu cấp trên hỗ trợ…Nghe Lưu Vĩ Hồng nói thế, vẻ mặt của mọi người liền trở nên nghiêm túc, ai nấy chuyên chú mà nhìn khuôn mặt đẹp trai trẻ tuổi ở vị trí ngay giữa, trong mắt nổi lên hy vọng, cũng hơi mang thần sắc kính nểNhững đơn vị như Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, bộ Tài chính, văn phòng xóa đói giảm nghèo quốc gia, đối với cán bộ cơ sở của khu Giáp Sơn mà nói, thật sự quá xa vời, hoàn toàn không tưởng tượng được là hình dáng thế nào. Trong lòng của họ, những quan gia trong đại nha môn và nha môn đều là nhân vật lớn cao không thể với tới, cho dù lúc nào gặp được cũng tuyệt đối phải nhìn lênBí thư Lưu không ngờ có thể tiến vào đại nha môn, lại không biết là nhờ vả thế nào?Trong khoảng thời gian ngắn, ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng ở trong lòng của mọi người lại có chút biến hóa- Lãnh đạo cấp trên là rất quan tâm đối với khu Giáp Sơn chúng ta, cũng rất ủng hộ chúng ta muốn làm xây dựng. Ủy ban Kế hoạch Quốc gia đồng ý trích cho chúng ta 500 ngàn tệ…Lưu Vĩ Hồng vẫn không vội vàng không hấp tấp mà nói, không có chút cảm xúc dao động.Phòng họp lại lập tức xôn xao, mọi người đều kinh ngạc ra tiếng, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, giống như tuyệt đối không dám tin vậyCải cách mở cửa cũng có bảy tám năm rồi, nếu là địa khu vùng duyên hải, 500 ngàn tệ cũng không coi là con số đặc biệt lớn. Một số ông chủ lớn nhìn đã quá quen thuộc. Nhưng đối với khu Giáp Sơn thâm sơn cùng cốc như vậy, đối với cán bộ cơ sở tiền lương hàng tháng trên dưới 100 tệ mà nói, 500 ngàn tệ chính là con số thiên văn, khu Giáp Sơn từ khi thành lập đến nay, chưa từng có tiền lệ trích khoản một lần 500 ngàn tệ- Các đồng chí, im lặng!Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng giơ tay lên, đè xuống, thản nhiên nói.Phòng họp lập tức liền yên tĩnh lại, tất cả mọi người rất hưng phấn mà nhìn Lưu Vĩ Hồng, kỳ vọng nhìn từ miệng hắn nói ra tin tức càng khiến người ta kích động- Ngoại trừ Ủy ban Kế hoạch Quốc gia chi, văn phòng xóa đói giảm nghèo quốc gia cũng trích cho chúng ta 200 ngàn tệ chuyên giúp đỡ người nghèoLưu Vĩ Hồng thản nhiên tin tức tốt thứ hai báo ra.Phòng họp lại là một trận tiếng động ngạc nhiên thán phục, vài cán bộ thậm chí bất an vặn vẹo thân mình, dường như có chút không thích ứng tin tức tốt như vậy- Hai ngày trước, tôi ở tỉnh, cũng chạy ban Kế hoạch tỉnh ủy và văn phòng xóa đói giảm nghèo, lãnh đạo ở tỉnh, đối với chúng ta cũng rất quan tâm, đồng ý trích cho chúng ta 300 ngàn tệ, dùng cho khai phá xây dựng khu Giáp Sơn- Oa, vậy không phải có một triệu?Có người kêu la lên, miệng há hốc, hình tượng rất là bất nhã.Tuy nhiên cũng không có người chê cười hắn, mỗi người tham dự hội nghị, bao gồm Chủ tịch khu Hùng Quang Vinh, đều bị kinh sợ bởi con số thật lớn nàyMột triệu hả!Khu Giáp Sơn hàng năm thu nhập tài chính, mới hơn 20 ngàn tệ, hàng năm phải ăn tài chính trợ cấp, mọi người đều nghèo vô cùng. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng lại nói, bọn họ có một triệu!Đây là con số chấn động lòng người như thế nào?- Đúng, chính là một triệu, mấy ngày nay sẽ chuyển vào tài khoản!Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, khẳng định nói- Bí thư… vậy, một triệu này, thật sự có thể toàn bộ chuyển đến tài khoản?Kinh ngạc một hồi, Hùng Quang Vinh mới ha ha hỏi, dường như hoàn toàn không tin. Y là "cán bộ lão thành", đối với thủ đoạn bộ phận tài chính các cấp giữ lại tài chính cũng hiểu rất rõ- Ba khoản tiền này, đều là chụp mũ, 100% có thể toàn bộ chuyển đến tài khoảnLưu Vĩ Hồng nói, giọng điệu vô cùng chắc chắc.- Nếu thật có thể toàn bộ chuyển đến tài khoản, vậy thật tốt quá. Thật tốt quá!Hùng Quang Vinh lập tức cũng hưng phấn lên, mặt đỏ hồng, như là uống rượu vào- Khẳng định sẽ tớiLưu Vĩ Hồng lại cho y ăn viên thuốc an thần.- Bí thư Lưu, sợ là sợ số tiền này, tới địa khu và huyện, sẽ bị cắt giảm một phần…Lúc này, Phó bí thư Khu ủy Tiết Chí Dân ngồi ở bên phải Lưu Vĩ Hồng có chút lo lắng nói. Tiết Chí Dân tuổi tác không nhỏ, hơn 40 tuổi, cũng coi như là "cán bộ lão thành", ở trong bộ máy Khu ủy xếp hạng thứ ba, phân công quản lý công tác Đảng và quần chúng. Nhìn qua, Bí thư Tiết tai to mặt lớn, nhưng thật ra có vài phần tướng làm quan Tuy nhiên Tiết Chí Dân tính cách cũng không cứng rắn, mạnh mẽ, công tác cũng bị tiền nhiệm bí thư Hoàng Khắc Kiệm ảnh hưởng, có tâm tính qua được thì qua. Từ khi lên được vị trí này, vẫn luôn chạy khắp nơi, muốn điều ra khu Giáp Sơn, đi thị trấn công tác, chẳng sợ làm cán bộ bình thường cũng bằng lòng mới nhất ở TruyenFull.vnThị trấn, đối với cán bộ khu Giáp Sơn mà nói, đó chính là một chỗ giống như Thiên đườngCuộc sống phải muôn màu muôn vẻ nhiều lắm.Tiết Chí Dân mặc dù công tác không phải rất đắc lực, đối với quy tắc quan trường thật ra khá rõ. Một khoản tiền lớn như vậy, còn là tiền của nhà nước, mấy ông ở địa khu và ở huyện, có thể không ghen tỵ sao?Lúc này, ở đây cũng thiếu tiền!Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:- Điều này không cần lo lắng, tôi nói có thể trăm phần trăm nhận được, thì nhất định nhận đượcLời này nói miêu tả sơ lược, lại khiến mọi người trong lòng đều là ngẩn ra.Lo lắng vô cùng!Cho dù ở huyện có Chu Kiến Quốc làm chỗ dựa cho Lưu Vĩ Hồng, chẳng lẽ hắn tại địa khu cũng có hậu trường cứng rắn? Hay là, Chu Kiến Quốc sẽ vì việc này đặc biệt đi cầu xin Bí thư Lục?Bằng không, Lưu Vĩ Hồng làm sao tràn đầy lòng tin?Khó hiểu!Vị Bí thư trẻ tuổi này, có thể thật sự là một nhân vật- Các đồng chí, về khoản tiền này, mọi người không cần lo lắng, khẳng định có thể nhận được. Sở dĩ hôm nay mời mọi người đến, chính là muốn thương lượng đàng hoàng một chút, tài chính chúng ta có rồi, nên lợi dụng khoản tiền này như thế nào, vì phục vụ xây dựng kinh tế khu chúng ta. Hôm nay chính là hội nghị Gia Cát Lượng, mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, nói thoải mái, không cần e dè. Trong đầu có ý tưởng gì tốt, đều có thể nói ra. Ba thợ giày đấu qua Gia Cát Lượng!Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.Trong phòng hội nghị lập tức vang lên tiếng nghị luận ong ong, các cán bộ đều châu đầu ghé tai đàm luận, vẻ mặt phấn chấn. Bỗng nhiên có một "bánh kem lớn" như vậy, làm sao chia, quả thật phải tính toán một chútNhất là nhân vật số một đảng chính trong trấn và trong thị xã đều muốn lấy một phầnTiền nhà nước mà, không lấy thì uổng phí!Không đúng!Không lấy là đồ ngốc!- Bí thư Lưu, theo tôi, điều kiện làm việc của chúng ta, cũng nên cải thiện một chútĐang lúc mọi người nghị luận, bỗng nhiên vang lên giọng nữ của Trương Diệu Nga xinh đẹp. Hội nghị hôm nay, cô chỉ dự thính. Thân là người phụ trách phòng Đảng chính, Trương Diệu Nga phụ trách bưng trà rót nước cho các lãnh đạo, vốn là không có quyền lên tiếng, tuy nhiên ai cũng không thèm để ý. Bản thân Trương Diệu Nga càng không thèm để ý.Cô là vợ của Hùng Quang Vinh, "phu nhân thứ hai" của khu Giáp Sơn. Bí thư Lưu chưa đám cưới, trên thực tế, cô là "phu nhân thứ nhất". Muốn nói gì thì nói, ai có thể có ý kiến?