Quan Gia

Trận đấu bóng rổ chấm dứt, nghi thức trao giải được long trọng tiến hành. Phó chủ tịch địa khu tự mình trao cúp, bằng khen và một khoản tiền lớn cho đội trường nông nghiệp đạt quán quân. Các năm trước, những trận thi đấu hữu nghị chỉ phát phần thưởng và cờ tặng, không có thưởng tiền. Chủ yếu là về tinh thần, mà nói đến tiền thì mất hay.Nhưng hiện giờ thì không giống thế, khắp đất nước, trên rừng, dưới biển đều kinh doanh, trung ương cũng khởi xướng phát triển kinh tế. Đường đường là quán quân bóng rổ của Địa khu, không thưởng tiền sao có thể được. Về sau tất cả mọi người sẽ đều không cố gắng.- Chàng trai, đánh không tồi, rất có dáng của một vận động viên chuyên nghiệp, không tồi, không tồi, tiếp tục cố gắng!Phó Chủ tịch Địa khu cũng cảm thấy hứng thú với Lưu vĩ Hồng, nắm tay hắn cười ha hả vài câu khích lệ.Hiệu trưởng Chu liền đứng bên cạnh giới thiệu một chút về Lưu Vĩ Hồng, có vẻ rất tán dương. Mặc kệ nói như thế nào, cũng là nể mặt Lưu vĩ Hồng, trước mặt lãnh đạo nói ngọt một phen, lưu lại ấn tượng tốt, cũng là rất nên.Lễ trao giải đã qua, hiệu trưởng Chu sắp xếp đội cổ động viên về trước, chính mình cùng các vận động viên đội bóng đi thẳng đến khách sạn Thanh Phong. Chu Kiến Quốc là người giữ lời, nói là làm, quyết không nuốt lời.Thực ra Lưu Vĩ Hồng thấy khách sạn Thanh Phong chỉ có danh tiếng, thật sự muốn ăn còn không bằng nhà hàng ngũ vị hương. Tuy nhiên hiệu trưởng Chu tưng bừng hào hứng, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không làm ông ta mất hứng. Tái sinh trở lại tuổi hai mươi, Lưu Vĩ Hồng phát hiện khẩu vị ăn uống của mình cũng thay đổi, trở nên giống với từ trước thật là tốt. Bất kể ăn cái gì đều ngon, không giống khi hơn bốn mươi tuổi, ăn cái gì cũng không muốn ăn.Thân thể trẻ trung này cần bổ sung nhiều dinh dưỡng.Hiệu trưởng Chu tuy rằng đồng ý mời nhưng ra tay cũng không mạnh, mười mấy người vây quanh một cái bàn lớn, hơn mười món đồ ăn, không tính đồ uống.- Rất xin lỗi các cậu, kinh phí của trường có hạn, không thể ăn uống thoải mái, nên chấp nhận một chút.Hiệu trưởng Chu cũng hiểu được, ngại ngùng giải thích một câu, than:- Trường Nông nghiệp của chúng ta nghèo, không thể so với trường khác được.- Hiệu trưởng, thế này là tốt rồi…Mọi người đều lên tiếng an ủi.- Hiệu trưởng, nên tranh thủ tiêu tiền đi thôi. Anh xem, trường trung cấp công thương mỗi ngày đều uống rượu, sao chúng ta lại ở trong nhà nuốt đồ ăn khan.Có người không phục, giọng đầy trách móc.- Miễn nói đến họ, tức chết người!Hiệu trưởng Chu dường như không muốn nhắc đến trường Trung cấp Công thương, vung tay mạnh, khinh bỉ nói.Rốt cuộc là trường Trung cấp Công thương đãi ngộ là tức chết người hay là hiệu trưởng Lý sắp đảm nhiệm chức Chủ nhiệm ủy ban Giáo dục tức chết người, điều này khó mà nói. Có lẽ cả hai.Về việc hiệu trưởng Chu và hiệu trưởng Lý cạnh tranh chức Chủ nhiệm ủy ban Giáo dục, đa số giáo viên trường nông nghiệp đều nghe nói qua. Đương nhiên, tin tức mọi người đều biết rõ, đều thức thời, không nhắc đến việc này nữa.Tuy rằng thức ăn không phải phong phú, nhưng bữa cơm này cũng khá vừa lòng, mấu chốt là được quán quân, tinh thần tốt, không khí trong khi ăn là tốt. Hiệu trưởng Chu lại đem tiền thưởng chia ngay tại chỗ, các đội viên đội bóng lập tức hoan hô.Tổng cộng mười hai đội viên, ý của hiệu trưởng Chu là chia mười ba, Lưu Vĩ Hồng là đội trưởng và người phụ trách được hai phần, các đội viên khác cũng không có ý kiến. Trường Nông nghiệp có thể đạt quán quân, một nửa công lao thuộc về Lưu Vĩ Hồng, phần hơn là phải. Lưu Vĩ Hồng kiên quyết từ chối, tuy nhiên cũng không đem số tiền này chia đều mà tặng hiệu trưởng Chu.Hiệu trưởng Chu là người dẫn đầu đội bóng rổ trường Nông nghiệp, coi như là đội viên đội bóng.- Vĩ Hồng, ý của cậu tôi nhận. Đây đều là do các cậu đổ mồ hôi, tôi chưa làm cái gì, có thể nào nhận tiền thưởng?Hiệu trưởng Chu cười ha hả, đẩy ra.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Hiệu trưởng là người dẫn đầu, không có thầy ủng hộ, chúng tôi có năng lực thế nào cũng không có được chức quán quân này. Ảnh hưởng của lãnh đạo là không thể bỏ qua, nếu thầy không nhận tiền thưởng, trong lòng cả đội cũng không an tâm.- Ha ha, Vĩ Hồng, cậu càng ngày càng láu cá. Năm trước vừa được phân về trường chúng ta, với con gái cũng ngượng ngùng, không đến một năm mà miệng lưỡi đã trở nên trơn tru như vậy?Hiệu trưởng Chu nói nửa đùa nửa thật.- Hiệu trưởng, mọi người sẽ phải thay đổi thôi. Nếu thầy không nhận, đội bóng chúng tôi cũng không nỡ nhận, sợ sau này thầy thu lại, có phải hay không?Lưu Vĩ Hồng dường như rất hào hứng, trêu chọc hiệu trưởng Chu.Hiệu trưởng Chu cười ha hả, nói:- Tốt, nếu như vậy, tôi nhận. Nhân viên phục vụ, làm thêm vài món ăn nữa. Đến lúc đó, tôi dùng tiền thưởng này trả tiền.Cả mâm cơm lại rộn lên tiếng cười.Cơm nước xong, đoàn người hào hứng đi ra khỏi khách sạn Thanh Phong. Vì trận đấu hôm nay, hiệu trưởng đã thuê hai chiếc xe đưa đội bóng và cổ động viên đến đây, hiện một chiếc đang chờ trước khách sạn.Chu Kiến Quốc là hiệu trưởng, cũng chỉ có thể ngồi trên chiếc xe jeep quân dụng cũ.Vừa bước ra khỏi nhà ăn của khách sạn Thanh Phong, Lưu Vĩ Hồng đang tươi cười bỗng nhiên ngưng lại.Một người thanh niên hơn ba mươi tuổi bước nhanh tới, chào:- Vĩ Hồng, xin chào.Người thanh niên này Lưu Vĩ Hồng đã biết, chính là Phó trưởng vệ sĩ của ông cụ Tạ Quang Vinh. Nhìn thấy Tạ Quang Vinh, phản ứng đầu tiên của Lưu Vĩ Hồng chính là hay ông cụ đến thị xã Thanh Phong?Nhưng suy đoán này bị hắn phủ nhận ngay.Tuyệt đối không có khả năng.Ông cụ là người có thân phận thế nào, sao có thể lén lút đến cơ sở.Cho dù là bác cả, dường như cũng không có khả năng.Phó trưởng ban tổ chức Trung ương kia cũng không phải là nhỏ.Hiệu trưởng Chu đã có cảm giác say, nhìn Tạ Quang Vinh cười hỏi:- Cậu là bạn của Vĩ Hồng?Lưu Vĩ Hồng rất nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười đáp-Đúng vậy, hiệu trưởng, một người bạn của cha tôi, đến đây công tác. Anh Tạ nói có phải hay không?Tạ Quang Vinh gật đầu, trên mặt không thấy chút cười nào.Tính anh ta từ trước đến nay là như vậy, nói năng thận trọng.Mọi người bao gồm cả hiệu trưởng Chu, trong lòng đều cảm thấy lạ, dường như người đến từ thủ đô này mang theo một hơi thở đặc thù, làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.- Hiệu trưởng, hay là mọi người về trước đi, tôi và bạn trò chuyện một lát.Hiệu trưởng Chu đánh giá lại Tạ Quang Vinh một chút, gật gật đầu rồi đi.Từ đầu đến cuối, Tạ Quang Vinh chưa từng nhìn hiệu trưởng Chu và những người khác một cái, chỉ nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như sợ Lưu Vĩ Hồng sẽ trốn mất.- Anh Tạ, có phải anh tôi đến đây không?Đợi hiệu trưởng Chu và mọi người đi khỏi, Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi.Bình thường, Phó trưởng vệ sĩ của ông cụ sẽ không dễ dàng rời khỏi ông cụ. Lưu Thành Thắng nếu là việc chung đều có nhân viên bảo vệ và thư ký đi theo, cũng không sử dụng đến vệ sĩ bên cạnh ông cụ. Cũng chỉ có thể là Lưu Vĩ Đông tới. Lưu Vĩ Đông chỉ là một cán bộ cấp cục phó, tương đương với chức vụ của Tạ Quang Vinh, không có tư cách có vệ sĩ. Tuy nhiên lại là người Lưu lão gia định là "Người nối nghiệp" ông cụ, và bác cả vì an toàn của Lưu Vĩ Đông phá lệ. Lưu Vĩ Đông đến địa khu Thanh Phong, cử Tạ Quang Vinh đi cùng, rất là hợp lý.- Đúng vậy, Trưởng phòng Lưu đang chờ cậu ở phòng 302, mời cậu đi theo tôi.Giọng của Tạ Quang Vinh bình thản, không có gì thay đổi.Phó trưởng đội vệ sĩ của Lưu, đều có nguồn gốc sâu xa với nhà họ Lưu. Cha của Tạ Quang Vinh từng là người trung thành nhất với ông cụ, là cấp dưới tận tâm cũ, theo ông cụ chinh chiến nam bắc nhiều năm. Ông cụ cũng chưa bao giờ xem Tạ Quang Vinh là người ngoài.Điều này, không khó thấy ở thủ đô.Rất nhiều thế hệ người có công trước cách mạng đều thích dùng con cháu của cấp dưới làm vệ sĩ, thứ nhất là an toàn, thứ hai là cũng có ý bồi dưỡng. Bên cạnh mình vài năm, nếu có thể trọng dụng, lại để ra ngoài đảm nhiệm công việc khác.Cái gọi là gia thế phe phái, sẽ dần dần hình thành như thế.Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, theo Tạ Quang Vinh đi lên tầng trên của khách sạn, miệng hiện lên nụ cười thản nhiên.Lưu Vĩ Đông, Hạ Cạnh Cường đều là con cháu của những người cách mạng xuất sắc ba đời, nhưng tính cách hai người thì không giống nhau. Hạ Cạnh Cường khiêm tốn, hay nhường nhịn, quá khôn ngoan. Lưu Vĩ Đông hay lên giọng thích phô trương. Cho dù lần này đến địa khu Thanh Phong, đặc biệt tìm Lưu Vĩ Hồng, cũng không tự ra mặt, bảo Tạ Quang Vinh triệu tập hắn, thói lãnh đạo của đại ca đã có đủ. xem tại TruyenFull.vnĐiểm này là kế thừa của bác cả Lưu Thành Thắng. Nếu không như thế, cho dù thế nào thì người khác cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt, muốn làm lão Lưu gia sụp đổ hoàn toàn.Thói quen này xem ra không tốt, phải sửa lại.Đương nhiên, trước kia trong mắt của mọi người Lưu Vĩ Hồng còn kém Lưu Vĩ Đông nhiều lắmNhưng con ông cháu cha và cán bộ không thể đánh đồng. Bị nhận định là con ông cháu cha, người khác có thể dễ dàng tha thứ, không chấp nhặt sự kém hiểu biết của anh. Cán bộ thì không thế, quan trường có quy tắc của quan trường. Nếu quá phô trương sẽ làm đồng nghiệp cảm thấy bất an, khó có thể chấp nhận.Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, có nhiều cán bộ thích lên giọng đã xảy ra chuyện.Thiết bị của khách sạn Thanh Phong cũng bình thường, nhưng cảnh vật xung quanh không tồi, có rất nhiều cây xanh, tràn đầy sức sống, làm người ta đi trong đó cảm thấy rất thoải mái.Tuy rằng là nhà khách địa ủy, cũng là khách sạn cao cấp nhất địa khu Thanh Phong, cũng chỉ có sáu tầng, từ nhà ăn đi bộ không xa là đến.Trên hành lang là thảm đỏ, đi lại không tiếng động.Cửa phòng 302 đang đóng.Tạ Quang Vinh đi đến gần gõ cửa nói:- Anh Lưu, Vĩ Hồng đến rồi.- Mời vào.Trong phòng vang lên giọng nói uy nghiêm của Lưu Vĩ Đông.Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy Lưu Vĩ Đông cố ý ra vẻ uy nghiêm. Một cán bộ trẻ hai mươi sáu tuổi, cho dù chức vụ đã tới chức cục phó, nhưng phong thái uy nghiêm so với người nửa đời ở chốn quan trường vẫn thua xa.Cho dù là anh em họ, Lưu Vĩ Đông không định bỏ vẻ kiêu ngạo, không cần nói đến việc ra cửa đón, thậm chí còn không mở cửa phòng trước đó.Có lẽ Lưu Vĩ Đông muốn dùng cách này, tiến thêm một bước củng cố vị trí của mình ở nhà họ Lưu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui