Sáng sớm hôm sau, Lưu Vĩ Hồng liền đến nhà khách Lâm Khánh tuy nhiên không đến phòng của Vân Vũ Thường mà là ngồi ở đại sảnh của nhà khách chờ. Đây là mệnh lệnh của Vân Vũ Thường, bảo hắn không được gây sự chú ý.Tối hôm qua, nếu không phải Vân Vũ Thường lời nói quyết đoán, thần sắc nghiêm trang cảnh báo, nói không chừng người này sẽ làm ra cái chuyện gì đó xấu xa. Hắn bảo Vân Vũ Thường lên giường hắn ngủ còn mình thì nằm ở sofa. Nhưng Vân Vũ Thường có phải không có đầu óc đâu mà tin lời hắn nói. Lời nói này nếu có thể tin thì heo cũng biết trèo cây.Vân Vũ Thường liền lo lắng, nếu như sáng sớm đã bắt gặp cô ở phòng Lưu Vĩ Hồng, làm không tốt sẽ khiến người ta hiểu lần, cho rằng Lưu Vĩ Hồng và cô cùng ngủ chung phòng. Lại nói, Vân Vũ Thường đối với chuyện này cũng không bảo thủ gì. Nếu là yêu đương chính thức, có chút hành động thân thiết cũng không sao. Nhưng ở đây là Lâm Khánh, địa phương có chút hẻo lánh lạc hậu, quan niệm của mọi người còn khá bảo thủ nên không thể hồ đồ được. Càng không cần phải nói Lưu Vĩ Hồng hiện tại vừa mới đảm nhiệm chức lãnh đạo Huyện ủy, vạn người trông vào, không thể để cho người ta có thể nói ra nói vào được.Cho dù là đang yêu nhau nhưng dù sao vẫn chưa kết hôn.Vì vậy Vân Vũ Thường lời lẽ nghiêm khắc "Cảnh cáo", lệnh cho Lưu Vĩ Hồng ngồi ở đại sảnh đợi cô, quyết không cho phép chạy lên phòng.Trưởng ban Lưu rơi vào đường cùng, cũng chỉ dám ngồi ở đại sảnh Nhà khách hút thuốc, chán chết đi được. Xem ra làm quan thật sự là không được. Làm quan, đến cùng bạn gái của mình thân thiết một chút cũng phải kiêng kị, chỉ có thể ngồi đây đốt thuốc giải buồn như một tên ngốc. Nếu giờ chỉ làm con ông cháu cha ở Bắc Kinh thì có gì mà không được làm? Đương nhiên, nếu Nhị Ca hiện tại là con ông cháu cha ở Bắc Kinh, trên cơ bản mối quan hệ như thế này giữa hắn và Vũ Thường sẽ không thể phát sinh. Lưu Nhị Ca vẫn tự biết nhìn nhận bản thân mình.Tuy nhiên Trưởng ban Lưu vừa ngồi xuống, nhân viên tiếp tân của nhà khách đã vội vàng bưng trà rót nước phục vụ, lại còn gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Nhà khách, nói cho y biết Trưởng ban Lưu đang ở đại sảnh.Nhà khách Lâm Khánh vốn là nhà khách chính phủ, tiếp đãi chủ yếu đều là cán bộ, ngay cả Bí thư Địa ủy cũng đã tới. Tổng giám đốc xem như đã quen mặt, song đối với lãnh đạo Huyện ủy đượng nhiệm đương nhiên không thể chậm trễ. Người đàn ông đó có thể nắm mũ cánh chuồn của y.Tổng giám đốc nhà khách vừa thở hồng hộc chạy tới, đang định đến chào hỏi Trưởng ban Lưu thì thấy Trưởng ban Lưu đã đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía cầu thang. Từ cầu thang đi xuống một đại mỹ nhân khí độ cao quý, phong tư yểu điệu, ánh mắt viên Tổng giám đốc cũng đứng tròng. Cũng không phải nói huyện Lâm Khánh vốn không có mỹ nữ, nhưng thật sự tìm không ra một người nào khí chất cao nhã đến thế, giống như đại tiểu thư thế gia quý tộc từ trong Tivi bước ra.Nguyên vốn cũng là Đại tiểu thư.Lưu Vĩ Hồng cười tiếp chào hỏi Tổng giám đốc vài câu, sau đó cùng với Vũ Thường dùng bữa sáng ở nhà khách rồi lên chiếc xe Audi của Vũ Thường, hướng tòa nhà Huyện ủy chạy tới.Gần như vậy, vốn không cần lái xe, nhưng lần này không giống, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường sắp sửa đến gặp Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa.Đặng Trọng Hòa cũng là sáng sớm ngồi chờ ngay tại văn phòng.Nói thật, Đặng Trọng Hòa trong đầu cũng có chút buồn bực. Người bạn gái đến từ Giang Khẩu của Lưu Vĩ Hồng hôm qua mời khách ở Nhà khách Lâm Khánh, mời Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy mọi người ăn bữa tiệc lớn, tin tức đó đã truyền ra ngoài. Sau khi nghe nói thì Đinh Dương tất nhiên đã báo lại cho Đặng Trọng Hòa. Sau đó Đặng Trọng Hòa liền nhận được điện thoại của Lưu Vĩ Hồng nói là sáng mai sẽ đến Văn phòng của gã.Bạn gái của Trưởng ban Lưu đến đây, cùng nhau đến thăm hỏi Chủ tịch huyện, về lễ tiết mà nói thì Đặng Trọng Hòa cũng khá vừa lòng. Nhưng vì sao không đến nhà mà trực tiếp đến Văn phòng, Đặng Trọng Hòa có chút không hiểu.Chẳng lẽ còn là việc công?Vả lại mặc kệ trong đầu Lưu Vĩ Hồng muốn làm gì, Đặng Trọng Hòa cũng không quan tâm lắm. Trong lòng đối với người bạn gái được đồn là dung mạo tuyệt đẹp, khí độ cao quý kia cũng có vài phần tò mò.Khi Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường hiện ra trước cửa văn phòng, Đặng Trọng Hòa vừa nhìn thoáng qua, lập tức nghĩ: Lời đồn quả không sai! Vân Vũ Thường quả thực xinh đẹp vô cùng.Tuy nhiên Đặng Trọng Hòa tất nhiên không thất thố, mỉm cười tiến lên, cùng với Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường bắt tay một cái, chào xã giao dăm ba câu.- Đến đây, Trưởng ban Lưu, Chủ tịch Vân, mời ngồi mời ngồi!Đặng Trọng Hòa vô cùng khách khí cười nói.Cho dù Công ty Hoành Du đã bắt đầu thu hẹp phạm vi họat động nhưng tấm biển vẫn còn rất có giá. Lúc Lưu Vĩ Hồng giới thiệu cũng nhấn mạnh đây là Chủ tịch của công ty Hoành Du.Sau khi Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường ngồi xuống, Đặng Trọng Hòa không kêu thư ký mà tự mình ngâm trà mời khách.- Trưởng ban Lưu, phúc tốt, bản lĩnh tốt.Đánh giá Vân Vũ Thường vài lần, Đặng Trọng Hòa khẽ cười nói, mang theo vài điểm trêu chọc. Ngay khi Vân Vũ Thường xuất hiện, tự nhiên Đặng Trọng Hòa cảm thấy một tia áp lực, liền cố ý lấy giọng thoải mái để xóa đi áp lực này. Và cũng để tỏ vẻ gã và Lưu Vĩ Hồng quan hệ khá thân mật.Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:- Chủ tịch huyện, thật đúng là không nói gạt anh, theo đuổi cô ấy, tôi đã dốc hết sức lực, độ khó khăn thì không dưới đại quyết chiến.Vân Vũ Thường lườm hắn một cái, lập tức thản nhiên cười, nhìn Đặng Trọng Hòa nói:- Chủ tịch huyện Đặng, tính cách của anh ấy hay khoa trương như thế, mong anh đừng phiền lòng.Đặng Trọng Hòa vội vàng nói:- Không sao không sao. Tôi với Trưởng ban Lưu ở rất nhiều quan điểm tương đối giống nhau, cũng là quan hệ đồng chí tốt. Trưởng ban Lưu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chúng ta tất cả mọi người đều rất bội phục.Trước mặt Vân Vũ Thường, không kìm nổi nói mấy câu khách sáo xã giao.Vân Vũ Thường mỉm cười gật đầu, nói:- Chủ tịch huyện Đặng, hôm qua nghe Vệ Hồng nói, quý Huyện đang chuẩn bị thành lập một công ty năng lượng cỡ lớn, thống nhất quản lý việc sản xuất than đá của toàn bộ Huyện?Đặng Trọng Hòa thần sắc liền trở nên nghiêm túc, nói:- Đúng vậy, đây là kết quả mà tôi và Trưởng ban Lưu đã cùng bàn bạc. Đề nghị này của Trưởng ban Lưu tôi cảm thấy rất khả thi. Chỉ có điều có những khó khăn nhất định.Vân Vũ Thường mỉm cười hỏi:- Là khó khăn gì?- Chủ yếu là trên phương diện tài chính. Trước mắt toàn bộ mỏ than của Huyện đều đã khai thác rất sâu, chi phí khai thác càng lúc càng lớn, các cán bộ công nhân viên chức về hưu ngày càng nhiều, giá cả than đá từ trước đến nay vẫn duy trì ở một mức tương đối thấp. Thiết bị khai thác lạc hậu, gánh nặng hàng năm gia tăng, cùng lúc là giá cả thấp, cho nên đa số mỏ than đều là thua lỗ. Muốn thay đổi tình hình này, chỉ thống nhất quản lý thì không được, cũng không đủ tài chính để thay mới thiết bị, nói chung là vô cùng khó khăn.Đặng Trọng Hòa mơ hồ đoán được một chút ý tứ, liền rất thành thật nói về tình cảnh khốn khó trước mắt của các mỏ than trên toàn huyện.Vân Vũ Thường gật gật đầu, nghiêm nghị nói:- Tôi hiểu rồi, cùng lúc là tài chính thiết bị khuyết thiếu, cùng lúc là thể chế xơ cứng. Chủ tịch huyện Đặng, vấn đề thể chế, tôi là một người ngoài cuộc, giúp không được gì. Nhưng về mặt tài chính, tôi có thể nghĩ biện pháp.Đặng Trọng Hòa không khỏi mừng rỡ, vội vàng nói:- Vậy rất cảm ơn!Vân Vũ Thường nói:- Thế này đi, Chủ tịch Huyện Đặng đã từng làm dự toán chi tiết chưa, rốt cuộc là cần bao nhiêu? Trong đó đổi mới thiết bị chiếm tỉ lệ bao nhiêu?Cái này hoàn toàn là giọng điệu đàm phán chính thức.Đặng Trọng Hòa cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, rất thẳng thắn nói: Nguồn tại http://- Chủ tịch Vân, con số cụ thể, hiện tại tôi chưa tính được. Căn cứ bước đầu tính ra, tạm thời không kể đến các mỏ than tập thể nhỏ. Riêng mỏ than quốc doanh cỡ lớn, ước chừng cần khoảng trên dưới 50 triệu, nếu muốn thay mới thiết bị thì không chỉ dừng lại ở con số này.Nói xong, Đặng Trọng Hòa còn có điểm không yên.Một trăm triệu!Đối với Huyện Lâm Khánh thu nhập tài chính một năm không đến bốn mươi triệu mà nói thì đây là một con số trên trời.Vân Vũ Thường trầm ngâm nói:- Chủ tịch huyện Đặng, về phương diện tài chính, tôi có thể giúp các vị liên hệ đầu tư từ các ngân hàng có vốn nước ngoài. Đương nhiên, tạm thời chỉ là một suy nghĩ, còn có thành công hay không thì hiện tại không dám cam đoan. Còn về phần thiết bị máy móc, tôi có thể nghĩ biện pháp. Tuy nhiên, phương thức hợp tác cụ thể, còn cần phải đàm phán tỉ mỉ.- Ngân hàng có vốn nước ngoài?Đặng Trọng Hòa lúc này thật sự chấn động, gã cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đến phương án này.Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nói:- Chủ tịch huyện Đặng, tuy rằng hiện tại hoàn cảnh quốc tế đối với nước ta không có lợi, nhưng đây chỉ là thái độ của Chính phủ và nhóm chính khách. Một số thương nhân và các công ty nước ngoài rất có hứng thú với thị trường nước ta. Đương nhiên, khai quặng ở Huyện Lâm Khánh không tính là đầu tư mạo hiểm. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh trước mắt như vậy, các công ty nước ngoài muốn đầu tư vào nước ta cũng cần phải tìm được điểm xâm nhập tốt. Có lúc, lợi nhuận không phải là điểm trọng yếu. Quan trọng là thâm nhập được, đứng vững được, sau đó mới tính đến chuyện phát triển mở rộng.Cho nên hiện tại, tranh thủ tài chính từ nguồn này là một cơ hội tương đối tốt, đáng giá thử một lần.Đặng Trọng Hòa lập tức thẳng lưng, ánh mắt nhìn về phía Vân Vũ Thường đã khác trước. Ngay từ đầu, gã chỉ đơn giản coi Vũ Thường là bạn gái của Lưu Vĩ Hồng. Còn hiện tại xem ra, quan niệm này đã mười phần sai, vị Chủ tịch Vân này đúng là không tồi.- Chủ tịch Vân, nếu có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề tài chính khó khăn này thì coi như là đại ân, toàn bộ cán bộ quần chúng Huyện Lâm Khánh xin cảm tạ.Đặng Trọng Hòa thành thật nói.Vân Vũ Thường nói:- Chủ tịch huyện Đặng nếu đã nói như vậy, tôi đương nhiên sẽ làm hết sức. Về phần thiết bị, tôi nghĩ có thể xem xét đến việc nhập khẩu từ Liên Xô. Công việc này sẽ do tôi tiến hành. Đến lúc đó, chúng ta lại thảo luận cụ thể phương thức hợp tác và phương thức thanh toán. Tôi sẽ cố gắng tranh thủ thanh toán kỳ hạn, để giảm bớt áp lực cho tài chính của các ông.- Được, được. Cảm ơn Chủ tịch Vân.Đặng Trọng Hòa vô cùng hưng phấn, liên thanh nói.