Quan Gia

Chương 559: Tuổi trẻ chưa chắc đơn giảnLưu Vĩ Hồng im miệng. Hắn biết Uyển Trung Hưng cũng đang rối rắm, nhưng hắn không định nhường bước. Tài chính thị xã rõ ràng có tiền, hơn nữa không phải tiền cứu tế hay quỹ hạng mục riêng khác, chỉ là tiền chuẩn bị xây lầu mới, khiến hắn để tiền ở đó không sử dụng, trơ mắt nhìn vô số đứa trẻ ở trong môi trường như thế học tập, trơ mắt nhìn những giáo viên dạy thay như La Dung Dung ngay cả bệnh nhẹ cũng không trị được, tuyệt đối làm không đượcLưu Nhị Ca cũng không tự xưng là thánh nhân, nhưng có giới hạn của bản thânCổ ngữ có câu: Ngàn dặm làm quan chỉ vì tài!Câu này dùng trên người Lưu Vĩ Hồng, không thích hợp. Chỉ là muốn phát tài, Lưu Vĩ Hồng căn bản không cần vào quan trường. Lúc đầu cùng Vân Vũ Thường ở lại Giang Khẩu, bây giờ hắn đã là tỷ phú rồi. Tỷ phú của thời kỳ đầu những năm 90, không thể sánh bằng tài sản hàng tỷ của đời sau. Lưu Vĩ Hồng cũng không chỉ muốn làm quan liêu, vì lợi ích của bản thân, không có nguyên tắc mà nuông chiều những đồng liêu khácNếu nói, Lưu Vĩ Hồng vừa bắt đầu chỉ muốn cứu gia tộc của bản thân, tạo cho bản thân một cơ hội làm lại từ đầu, nhưng thời gian tại Giáp Sơn hơn 1 năm, đã thay đổi cách nghĩ trong lòng hắn rất nhiều. Sự nghèo khó của cuộc sống nông thôn, sự cực khổ của nông dân vùng núi, đã khiến hắn rung động rất nhiều. Tín niệm trong lòng Lưu Vĩ Hồng, chính là kiên định bắt đầu từ lúc đóLại cổ ngữ có câu: Nha môn dễ tu hànhNgười làm quan, nhân từ trong một lúc có thể làm cho vô số người sống, ác độc trong một lúc, cũng có thể hại người vô số.Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, nếu trời xanh đã cho hắn một cơ hội làm lại lần nữa, thì không thể bỏ lỡ, nên thực tế vì quần chúng nhân dân làm chút chuyện, mới xứng đáng với hậu ái của trời xanh đối với hắn. Một câu tục ngữ dân gian nói, dây gọi là “tích chức công”- Đồng chí Vĩ Hồng, nghe nói trước kia khi cậu công tác ở khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh, làm nên mấy nhà máy. Có thể cùng tôi bàn luận biện pháp về phương diện này không?Trầm mặc một hồi, Uyển Trung Hưng chậm rãi nói, ngoài dự đoán của Lưu Vĩ Hồng chính là Uyển Trung Hưng đột nhiên chuyển đề tài, hỏi đến tình hình khu Giáp Sơn. Suy nghĩ, Lưu Vĩ Hồng liền hiểu ý của Uyển Trung Hưng- Được thôi, bí thư Uyển…Lưu Vĩ Hồng cũng không có chối từ, đơn giản giới thiệu một chút về đầu đuôi xây dựng nhà máy thức ăn gia súc, nhà máy chế tạo máy móc và nhà máy chế biến sữa của khu Giáp SơnUyển Trung Hưng khóe miệng mỉm cười, nói:- Một khu một lúc từ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia và ở tỉnh lấy được tài chính 1 triệu tệ, ha ha, điều này thật sự là rất tài ba. Đồng chí Vĩ Hồng và các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia quan hệ tốt lắm mà.Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn nói:- Cũng không nói là rất tốt, chỉ là có một hai người quen đi làm ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, họ khá trượng nghĩa- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng không cần khiêm tốn. Thị xã chúng ta đáy mỏng, cơ sở kém, công tác giáo dục quả thật không đủ coi trọng, cũng quả thật có chỗ khó. Nếu có thể, đồng chí Vĩ Hồng xem có phải cũng tranh thủ cấp trên đối với công tác giáo dục của thị xã chúng ta coi trọng một chút hay không?Uyển Trung Hưng nói ra so đo trong lòng mìnhNói ra, Uyển Trung Hưng cũng biết Lưu Vĩ Hồng là đúng, công tác giáo dục là đại sự, bản thân y cũng xuất thân giáo viên, biết rõ cực khổ của giáo viên. Nhưng chính là thiện tài khó xá, khiến y cực khổ tìm được 3 triệu tiêu xài để cải tạo trường trung tiểu học, Uyển Trung Hưng nhất thời không thể xoay chuyển được. Hơn nữa cũng còn kiêng kỵ vấn đề thể diệnKhi đó Chủ tịch thị xã Lâu thiếu chút bị giáo viên đòi tiền lương ép đến “thắt cổ”, cũng ngơ ngẩn không thể động đến khoản tài chính xây dựng cơ bảnHiện giờ Lưu Vĩ Hồng vừa tới đảm nhiệm, thì sử dụng khoản tiền lớn, khoản tiền này trích ra, còn không bị mọi người chê cười bí thư Uyển lập trường không kiên định, “bắt nạt kẻ yếu”? Thấy Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Lục Đại Dũng, liền chiều hắn. Xa tận Đại Ninh là Phó giám đốc sở Chủ tịch thị xã Lâu nếu là biết được việc này, không chừng ở trong lòng “căm hận” lão Uyển y! (. Nếu Lưu Vĩ Hồng có thể từ phía trên lấy được ít tiền, chẳng phải là một công đôi việc?Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:- Bí thư, hôm nay tôi qua đây, chính là muốn báo cáo chuyện này với ông. Vì cứu trợ trẻ em thất học của địa khu nghèo khó, năm trước quỹ phát triển thanh thiếu niên toàn quốc và đoàn trung ương dẫn đầu, làm công trình hy vọng, nghe nói hiệu quả không tồi. Tôi định cuối năm đi Bắc Kinh một chuyến, xem xem có thể chuẩn bị gió thu hay không. Ngoài ra cũng hy vọng đoàn thành ủy chúng ta có thể coi trọng công tác này, nghĩ cách kéo ít tiền tài trợ và tiền từ thiện. Giáo dục là kế hoạch lớn trăm năm, quyết định tiền đồ của toàn bộ dân tộc toàn bộ quốc gia từ nay về sau của chúng ta, tuyệt đối không thể coi như không quan trọng. Theo lời bí thư đã nói, Hạo Dương chúng ta đáy mỏng, cơ sở kém, tài chính rất không giàu có, chỉ dựa vào tài chính trích khoản để làm giáo dục, e rằng không đủ, phải nghĩ cách thêmLời này Uyển Trung Hưng thích nghe, lập tức cười lên, liên tục gật đầu, nói:- Đúng thế, đúng thế, đồng chí Vĩ Hồng, chúng ta nghĩ giống nhau rồi, chính là phải động não nhiều hơn, mở rộng đường lối nhiều hơn, mới có cách. Phương án này của anh, tôi hoàn toàn tán thànhChỉ cần không động đến tài chính xây dựng cơ bản của y, cái gì cũng dễ thương lượng, bí thư Uyển cũng không ngại biểu dươngLưu Vĩ Hồng bưng ly trà lên uống một ngụm, nói:- Bí thư, những ngày này tôi chạy đi vài nơi, cũng tìm hiểu được vài tình hình cơ bản, về phát triển kinh tế sang năm của thị xã chúng ta, ở chỗ tôi có thiết nghĩ bước đầu, bí thư nếu có thời gian, tôi sẽ báo cáo với ông?Uyển Trung Hưng cười nói:- Vĩ Hồng, cậu khá khách khí rồi, chúng ta hiện là hợp tác, công tác kinh tế ở thị xã, là lấy cậu và bên ủy ban nhân dân thị xã làm chủ, tôi chính là làm tốt công tác chi viện hậu cần cho các cậu. Tôi đã sớm nghe nói, cậu tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm xây dựng kinh tế cũng rất có tài, vừa rồi nghe vài hạng mục mà cậu đã làm ở khu Giáp Sơn, đó là rất tốt, tôi rất ủng hộ ý nghĩ phát triển của cậu. Sau này có chuyện gì trên công tác, cậu cứ việc nói, chúng ta thương lượng rồi làm, không cần phải làm quá khách khíVô tình, Uyển Trung Hưng lại thay đổi cách xưng hô với Lưu Vĩ HồngTuy rằng gọi thẳng tên, có chút không lễ phép, suy xét tới tuổi tác và thân phận của Uyển Trung Hưng, cùng với Lục Đại Dũng “trước đó phó thác”, cũng có thể giải thích được, không coi là đột ngộtMặc kệ nói như thế nào, Uyển Trung Hưng vẫn là rất hy vọng có thể làm tốt quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, dắt tay hợp tácLưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Bí thư, liên quan đến công tác xây dựng kinh tế sang năm, tôi có vài thiết nghĩ ban đầu. Thứ nhất, giống như huyện Lâm Khánh, thành lập một công ty quản lý năng lượng thống nhất, thống nhất quản lý công tác công nghiệp khoáng sản toàn thị xã. Phương diện tài chính và thiết bị, để tôi nghĩ cách…Uyển Trung Hưng hơi gật đầu, nói:- Ừ, điều này cũng khả thiChuyện này, huyện Lâm Khánh đã làm lên, còn ở Nhật Bản vay được vô tức 3 tỷ yên Nhật, thiết bị kỹ thuật của Nga, ở địa khu Hạo Dương cho tới toàn tỉnh Sở Nam tạo thành hiệu ứng khá chấn động, đã đăng lên Nhật Báo Sở Nam. Địa khu đối với chuyện này cũng khá ủng hộ, Uyển Trung Hưng tất nhiên cũng sẽ không phản đối.Đơn thuần từ góc độ vận tác của quan trường, nếu Lưu Vĩ Hồng muốn nhanh chóng ở thị xã Hạo Dương đứng vững chân, trong tay phải nắm chắc “lực lượng dòng chính” nhất định. Thị ủy Hạo Dương 11 ủy viên thường vụ, 8 vị Chủ tịch thị xã của ủy ban nhân dân thị xã, quan hệ rắc rối khó gỡ, Uyển Trung Hưng thân là bí thư thị ủy, nhiều khi đều làm không được “một tay che trời”, quan hệ cần phải phối hợp rất nhiều. Lưu Vĩ Hồng mới tới, lại trẻ tuổi, muốn mấy phó Chủ tịch thị xã tư cách lão thành cúi đầu nghe theo hắn, trong thời gian ngắn căn bản không thể làm đượcLúc này theo phương thức y dạng bức tranh hồ lô của huyện Lâm Khánh, cũng làm ra một công ty quản lý năng lượng, lại do Lưu Vĩ Hồng đích thân kiêm nhiệm tổng giám đốc công ty quản lý năng lượng này, thì có thể danh chính ngôn thuận nắm trong tay mảng tài nguyên khoáng sảnPhó Chủ tịch thường trực thị xã Chu Bằng Cử quá mạnh mẽ, Uyển Trung Hưng từ sớm thì có chút nhìn y không thuận mắt, Lưu Vĩ Hồng làm vậy, nếu có thể thuận lợi xác lập quyền uy, cũng là kết quả Uyển Trung Hưng khá lạc quan nhìn thấyHuống chi Lưu Vĩ Hồng nói rất rõ ràng, tài chính và thiết bị, đều do hắn nghĩ cách, Uyển Trung Hưng cũng chỉ là gật đầu tỏ thái độ, ủng hộ một chút công tác của Lưu Vĩ Hồng, không khó. Coi như là làm ơn mà không tốn công sức, có lợi mà không lãng phí- Cảm ơn bí thư ủng hộ. Bí thư, tôi suy xét, trước mắt giá cả thị trường than đá đều khá thấp, tuy rằng Phó thủ tướng Hồng đã tỏ thái độ, phải từng bước đề cao giá cả của sản phẩm tài nguyên than đá, dầu mỏ, nhưng tăng giá là một quá trình lâu dài, trong thời gian ngắn giá cả nguồn năng lượng chắc chắn không thể tăng quá nhanh, bằng không sản nghiệp hạ du sẽ không lấy được. Hạo Dương chúng ta một thị xã lớn như vậy, hạt cảnh hơn 1 ngàn kilomet vuông, 800 ngàn nhân khẩu, đơn thuần dựa vào bán ra tài nguyên khoáng sản là không đủ. Cho nên, tôi cảm thấy nên có thêm mấy đôi chân để chạy, không thể thắt chết trên một câyLưu Vĩ Hồng nói không vội vàng không hấp tấp.Uyển Trung Hưng ủng hộ thành lập công ty quản lý năng lượng, trong dự đoán của y, hôm nay y qua đây, không chỉ là vì khoản tài chính xây dựng cơ bản, tương đối mà nói, chuyện đó trong lòng Lưu Vĩ Hồng phân lượng không nặng lắm. Xét đến cùng chẳng qua là phương hướng sử dụng 3 triệu 200 ngàn tệ sao? Uyển Trung Hưng không phải “kẻ cố chấp” không có đầu óc, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy thuyết phục Uyển Trung Hưng không phải chuyện quá kho. Hắn chủ yếu là muốn cùng Uyển Trung Hưng bàn bạc về ý nghĩ xây dựng kinh tế sang năm. Hơi lợi dụng một chút Uyển Trung Hưng có ý nghĩ không muốn hắn động đến khoản tiền đó, như vậy khi Lưu Vĩ Hồng bàn đến công tác khác, thì dễ dàng được Uyển Trung Hưng tán thành, sau cùng mới bàn đến vấn đề xây dựng cơ bản, để tránh vừa bắt đầu thì gây bất mãn, công tác chính ngược lại không dễ nói chuyện, đây cũng coi như là một kỹ xảo nhỏ điUyển Trung Hưng hiển nhiên không “vạch trần” chiêu số nhỏ của Lưu Vĩ Hồng, phỏng chừng vẫn là bị bề ngoài trẻ tuổi của Lưu Vĩ Hồng mê hoặc, một chàng trai trẻ 24 tuổi, cho dù là chủ tịch thị xã, cũng không đến nổi “cáo già” như vậy chăng? Bởi vậy Uyển Trung Hưng khi nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, trong lòng khá yên tâm, rất có ý nhắc nhở Lưu Vĩ HồngQuả nhiên, Uyển Trung Hưng đối với Lưu Vĩ Hồng đề xuất “mấy chân” đi đường, rất hứng thú, cười nói:- Ồ, cách nói này cũng khá mới mẻ, tốt, cậu nói đi, tôi chăm chú lắng ngheLưu Vĩ Hồng cười nói:- Chăm chú lắng nghe thì không dám, tôi chỉ là có thiết nghĩ bước đầu mà thôi, xin bí thư chỉ điểm nhiều thêmNgười khác khách khí với hắn, Lưu Nhị Ca tất nhiên cũng phải thu hồi sắc mặt “ương ngạnh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui