Chương 631: Câu cá phải biết cách bình tĩnh“Trời trong nắng ấm, trăm hoa đua nở, có thể từ tốn mà câu cá”.Tại đập chứa nước Thắng Lợi vùng ngoại thành Bắc Kinh, nằm trên chiếc ghế bố, ngước nhìn biển nước mênh mông trước mặt, lại hứng khởi làm thơ.Hồ Ngạn Bác liền cười.Nhị Ca học về chăn nuôi nhưng không ngờ lại có bụng thi sĩ, đáng tiếc là chữ trong bụng có hạn nên chỉ có thể bóp méo một chút từ ngữ của Liễu Vĩnh, học đòi văn vẻ một phen. Chỉ có điều Nhị Ca đã có hứng như vậy thì mọi người cũng không muốn làm mất hứng mà đi chỉ trích hắn. Lại nói tiếp, bên cạnh đập nước Thắng Lợi có đặt vài cái ghế nằm. Ai cổ văn bản lĩnh cũng đều không nhất thiết phải giỏi hơn Chủ tịch thị xã Lưu xuất thân ngành chăn nuôi như thế này.Hôm nay, hắn chính là người khởi xướng cho việc đi câu.Nhị Ca đến Bắc Kinh, nhóm khẳng định là phải tụ hội rồi. Dựa theo ý tứ của Trình Sơn thì đương nhiên phải đến “Khoái Hoạt Lâm” của Tạ Chính Đào. Ở đó có món ngon, tắm hơi, mát xa, cộng thêm việc có mấy cô em xinh đẹp bồi tiếp thì còn gì lý thú bằng.Trình Tam Nhi vốn là người thực dụng nhất, suốt ngày chỉ biết nhắc đến chuyện “hàng đêm làm chú rể”. Mọi người chẳng ai để ý đến y.Lưu Vĩ Hồng chỉ cười lạt trước ý kiến của Trình Sơn, lập tức cầm đồ đi câu dự định đến công viên thả câu. Trình Sơn thấy Nhị Ca muốn đi câu thì lập tức đề nghị đến đập chứa nước Thắng Lợi. 2Bên trong công viên, người đến người đi khiến ọi người không được tập trung đầu óc.Tại đập chứa nước Thắng Lợi, có thể mướn một con thuyền, rồi ngồi thả câu, so với công viên thì thoải mái hơn nhiều. Ở cái đất thủ đô này, muốn tìm chỗ ăn ngon, chơi tốt thì hỏi Trình Sơn là đúng chỗ rồi.Lần này, Lưu Vĩ Hồng phải mở miệng khen y hai câu.Trình Tam Nhi tuy không làm việc đàng hoàng, nhưng cũng không phải là hạng người thiếu thông minh. Lưu Vĩ Hồng thậm chí muốn Trình Sơn đi làm ở cục Xúc tiến đầu tư. Nếu được, y tuyệt đối là một nhân tài siêu hạng. Không cần nói đến bọn nhà giàu mới nổi ở trong nước, cho dù là thành viên vương thất của các nước sản xuất dầu mỏ ở Trung Đông, Trình Tam Nhi cũng không bao giờ thua kém bọn họ.Gần đây nhất, cục Xúc tiến đầu tư rất có khả năng trở thành đơn vị mà toàn bộ thị xã Hạo Dương có thể tiêu tiền.Trình Sơn mà xài thì người bình thường sẽ không đua nổi. Nghe nói Trình Sơn có một nữ minh tinh nổi tiếng, khi bồi khách ăn một bữa cơm tiền boa cũng phải đến hơn mười ngàn. Năm 92, mười ngàn là một con số rất lớn.Mấy chiếc xe con hướng về vùng ngoại thành. Lưu Vĩ Hồng đến bên cạnh đập chứa nước Thắng Lợi, thần thái thật là vui vẻ thoải mái, lập tức lấy cần câu ra, móc mồi vào.Những con cá thường tập trung ở địa phương này để kiếm ăn, nên việc câu cá cũng dễ hơn.Chủ tịch thị xã Lưu mấy ngày nay công việc bận rộn, quả thật cũng chưa được thả lỏng. Hôm nay hẹn một vài người bạn thân đến thư giãn một bữa.Hồ Ngạn Bác và Trình Huy đều ngồi xuống, cùng Nhị Ca buông cần câu, im lặng chờ cá mắc câu. Duy độc chỉ có Trình Sơn là không làm.Làm để làm chi?Những người đến đây đều ngồi im không nhúc nhích đến mấy giờ liền, chỉ để câu được mấy con cá nhỏ.Quả thật là nhàm chán!Muốn ăn cá thì đến các nông gia sơn trang, cá nào mà lại chẳng có, tuyệt đối tươi ngon. Sau đó tìm một căn phòng tốt, đánh vài ván bài cho vui, gọi thêm vài em xinh đẹp đến hầu hạ nước trà.Công ty quản lý điện ảnh và truyền hình của Trình Sơn hiện nay đã rất có tiếng. Mỗi năm đều sản xuất không ít các bộ phim truyền hình lẫn điện ảnh, còn chen chân qua lãnh vực quảng cáo, kiếm được không ít tiền. Lưu Vĩ Hồng lúc trước góp hai trăm ngàn tiền vốn, đã sớm trả lại rồi, bây giờ chỉ cần ngồi hưởng tiền lãi thôi. Mỗi ngày, mấy cô diễn viên xinh đẹp muốn trở thành một đại minh tinh đến công ty nhiều không kể xiết. Muốn Trình Sơn không trở thành một sắc lang thì cũng khó.Lúc này Nhị Ca lại muốn đi câu cá.Trình Tam Nhi không thể không đi theo.- Nhị Ca, mọi người cứ tiếp tục câu. Em đi qua bên kia thư giãn một chút.Ngồi chưa được nửa tiếng, Trình Sơn rốt cuộc khó có thể nhẫn nại, liền kiếm cớ chạy đi.Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu.Mỗi người đều có một tính cách khác nhau, có muốn miễn cưỡng cũng không được.Hồ Ngạn Bác đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu thuốc nói:- Nhị Ca, anh với chị Vũ Thường khi nào thì mở tiệc mừng?Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đã chính thức đăng ký kết hôn, chuyện này cũng không che giấu làm gì. Vân Vũ Thường quyết định kết hôn với Lưu Vĩ Hồng vốn là có ý muốn hướng ra bên ngoài, như vậy thì cần gì phải giấu.Chuyện này đã gây nên một cơn chấn động nhỏ cho các nhà quyền quý chốn kinh sư.Xem ra Vân Hán Dân đã muốn kết chặt với Lưu gia, cho dù ông cụ có xảy ra bất cứ chuyện gì bất trắc, cũng không thay đổi được quyết định này. Vân Hán Dân quản lý một tờ bảo Đảng. Một năm liên tiếp ra chiêu, được không ít phản hồi tốt, nghe nói là thủ trưởng tối cao cũng có sự khen ngợi. Không còn cảnh trước đây ba năm đứng sai hàng, cả ngày nơm nớp lo sợ thì nay đã trở thành một nhân vật quan trọng không thể khinh thường trong giới quyền quý tại Bắc Kinh. Thậm chí, có lời đồn rằng, sắp tới, trong cuộc họp đại hội Đảng toàn quốc, Vân Hán Dân có khả năng tiến thêm một bước, quản lý Ban Tuyên Giáo Trung ương.Tuy nhiên, đây cũng chỉ là một lời đồn. Hiện tại, thế cục cao tầng đang rối rắm. Kim Thu Viên có thể đứng vững hay không còn rất khó nói, sao lại có thể một lời đưa Vân Hán Dân lên cao được?Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói:- Để qua một thời gian đi.Hồ Ngạn Bác gật đầu. Hiện nay, ồn ào nhất trong giới quyền quý tại Bắc Kinh chính là hội nghị ở Bắc Hải. Trong quân đội cũng không có động tĩnh gì. Ông cụ Lưu là nguyên lão cao nhất cũng không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào. Chỉ có điều phải tỏ thái độ như thế nào thì hiện tại chưa ai nói được. Đương nhiên, đây chỉ là lén nghị luận. Mặc dù ở nhà nhưng cũng phải rất cẩn thận.Quân đội nếu động, thì sẽ thật sự dẫn đến một trận phong ba chính trị rất lớn.Trong tình hình như thế này, quả thật không phải là lúc để tổ chức tiệc mừng, rất không tốt.- Nhị Ca, nghe nói hội nghị Bắc Hải cũng có thông báo cho bác Lưu, có chuyện đó hay không?Hồ Ngạn Bác lại hạ giọng hỏi. Hội nghị Bắc Hải có người nào tham gia cũng không còn là bí mật nữa. Đây đều là uy phong hiển hách của quân đội. Mà cự tuyệt không tham gia hội nghị cũng là việc mà mọi người suy đoán nhiều nhất.Lưu Thành Gia nếu muốn tham gia hội nghị này thì thế cục sẽ trở nên vô cùng phức tạp.Phong gia, Lưu gia, cả hai con quái vật lớn đều bị liên lụy vào trong. Bất kể là ai cũng đều cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Có chuyện như vậy, nhưng đúng lúc ông cụ bệnh nặng nên ba của anh đã từ chối.- Haha, đúng là thủ đoạn inh!Hồ Ngạn Bác cười nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười ẩn ý. Cũng không biết là nói thủ đoạn của Lưu gia inh hay là bên kia inh. Có lẽ cả hai! Nhưng đã thông báo cho Lưu Thành Gia, Lưu Thành Gia lại cố tình không đi, sau này mối quan hệ giữa hai nhà quyền quý siêu cấp này sẽ trở nên cực kỳ căng thẳng. Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì Hồ Ngạn Bác cảm thấy, hiện tại Lưu gia đang chiếm thế chủ động. truyện từ Ngay ngày hôm qua, đồng chí Tùy An Đông đã ký tên ra lệnh, Phó tham mưu trưởng cảnh vệ quân khu thủ đô kiêm Sư đoàn trưởng sư đoàn xe tăng Hạ Thiên Hữu thăng lên làm thiếu tướng lục quân, đảm nhiệm chức Tham mưu trưởng cảnh vệ quân khu thủ đô.Hạ Thiên Hữu là lão chiến hữu của Lưu Thành Gia, điều này mọi người đều biết.Đây là một mệnh lệnh nhưng cũng là một tín hiệu.Gió thổi mưa giông trước cơn bão.Phong ba chính trị đã nổi lên, không còn né tránh được nữa.Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Cũng nên có kết quả rõ ràng. Gây sức ép thì gây sức ép, không cần thiết là chuyện gì tốt. Có lẽ lựa chọn bây giờ không phải là lựa chọn tốt nhất nhưng lại có thể tiếp tục gây sức ép, gây sức ép đến không chịu nổi.Hồ Ngạn Bác và Trình Huy đều trố mắt nhìn một chút, rồi trở nên trầm tư.Lời này của Nhị Ca có huyền cơ trong đó.Trong khoảnh khắc, Trình Huy nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm lời nào.Hồ Ngạn Bác lại lên tiếng:- Nhị Ca, các lão nhân gia đều đã lớn tuổi, hiện tại không định được sự tình thì sau này rối loạn sẽ càng thêm rối loạn, phiền toái sẽ càng thêm phiền toái.Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu, nhìn thẳng vào bong bóng cá trên mặt nước. Những cái bong bóng cá nhanh chóng biến mất trong làn nước. Lưu Vĩ Hồng nhanh tay thu cần, cũng không vội đứng lên, quả nhiên bong bóng cá lại tiếp tục nổi lên mặt nước rồi lại chìm, không hề có động tĩnh gì nữa. Tay Lưu Vĩ Hồng run lên, giật cần, một cái đuôi cá xuất hiện vuốt trên mặt nước, xẹt thành một đường cong bay ra chỗ gần đó.- Tốt lắm!Không biết từ khi nào, Trình Sơn đã ở phía sau, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.Lập tức, một làn gió thơm xuất hiện bên cạnh Lưu Vĩ Hồng. Một bóng dáng thon thả, thanh tú, xinh đẹp nhích lại gần, nhẹ giọng nói:- Em đến để bắt cá!Lưu Vĩ Hồng quay đầu lại, nhìn thấy Đào Tiếu Bình đang mặc một bộ đồ trắng, gương mặt ngửa lên trời, mỉm cười nhưng cũng có vài phần ngượng ngùng. Thấy Lưu Vĩ Hồng không phản đối thì liền tiến đến bắt con cá, rồi bỏ vào trong một cái lồng, sau đó rửa sạch tay.- Nhị Ca, cũng thật là trùng hợp. Đào Tiếu Bình đúng lúc đang chụp ngoại cạnh gần đây nên em gọi cô ấy qua.Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lưu Vĩ Hồng, Trình Sơn giải thích một câu.Lưu Vĩ Hồng gật đầu:-Nếu đã đến đây, vậy thì câu cá luôn nhé!- Được, Tiếu Bình, em ngồi ở đây câu cá với Nhị Ca. Em thì ngồi được chứ anh thì chịu thua. Em mang cho anh cái ghế dựa và cần câu lại đây đi.Đào Tiếu Bình hé miệng cười, lên tiếng đáp, rồi mang cho Trình Sơn cái ghế dựa và cần câu. Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, chân tay hơi vụng về khi móc mồi vào trong lưỡi câu.Lưu Vĩ Hồng mỉm cười ở bên cạnh hướng dẫn vài cây. Rất nhanh, Đào Tiếu Bình đã bắt chước được theo.- Em cũng sắp tốt nghiệp rồi chứ?Khi Đào Tiếu Bình vung cần câu xuống dưới nước, ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng thuận miệng hỏi một câu.- Ừ, nhanh thôi, khoảng hai tháng nữa.Đào Tiếu Bình cẩn thận đáp lại, ánh mắt không nhìn Lưu Vĩ Hồng. Đối với người đã từng cự tuyệt cô, quả thật cô cũng có chút tò mò.- Câu cá, cần phải biết cách bình tĩnh, tĩnh tâm, không gấp gáp. Bằng không thì em chẳng câu được cái gì đâu.Lưu Vĩ Hồng nhìn cô liếc mắt một cái, khẽ cười nói.- Vâng!Đào Tiếu Bình vội quay đầu đi chỗ khác, trong đầu nhảy loạn xạ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.