Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 903: Cô cứu không nổi Thẩm Vân ThiênNhóm dịch: PQTNguồn: metruyenLưu Vĩ Hồng cũng không cần đợi lâu ở nhà giam số 5, ước chừng hơn hai tiếng sau, chiếc Blue brird rời khỏi nhà giam số 5, quay trở về nhà khách Kim Trúc. Cũng giống như tất cả nhà khách lấy tên huyện, nhà khách Kim Trúc là nhà khách của chính phủ huyện Kim Trúc thay đổi mà ra, giai đoạn hiện nay, là nhà khách có điều kiện tốt nhất huyện kim trúc. Lầu ba trở lên là phòng khách quý, có một khu vực đặc biệt, gần như là ngăn cách với bên ngoài, cuyên dùng cho lãnh đạo ngủ lại.Lưu Vĩ Hồng trở lại gian phòng của mình, thư ký Trình Viễn cũng chưa xuất hiện, phỏng chừng đã trở về phòng mình nghỉ ngơi. Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống đi văng ở phòng khách, mồi điếu thuốc, lâm vào bên trong trầm tư.Tình huống Mạc Ngôn cung cấp, không khác gì với tình hình phân tích trong hồ sơ vụ án Mạc Ngôn mà mình tìm đọc lúc trước. Đương nhiên ở những chỗ chi tiết, bằng phân tích đơn thuần vẫn là không rõ ràng bằng biết được thực tế, cần phải mặt đối mặt cùng Mạc Ngôn nói chuyện với nhau mới có thể nghiệm chứng đượcMạc Ngôn suy đoán cũng không sai, Lưu Vĩ Hồng vốn không tính nhanh như vậy thì đã tham gia vụ án Mạc Ngôn, nhưng tình huống biến hóa, Tân Minh Lượng đích thân ra trận, khiến hắn không thể không dang bước chân lớn hơnHồ Ngạn Bác phân tích rất đúng, vấn đề Cửu An, rễ ở trên mặt. Mạng lưới quan hệ mà Tân Minh Lượng ở Cửu An đan dệt ra, quả là khổng lồ, lớn tới mức bất cứ người nào có ý đồ phản kháng y, đều tự sợ hãi bất khả khángMạc Ngôn là người đầu tiên đụng chuyện. Vốn tưởng rằng tự thân trong sạch liêm chính, không tham không sân, Tân Minh Lượng có hống hách thêm nữa, cũng không thể nào nắm được nhược điểm của mính. Sự thật chứng minh, Mạc Ngôn đúng là quá ngây thơ. Tân Minh Lượng cũng không phải là người nói quy củ. Mặc kệ Mạc Ngôn chú trọng người hành vi thường ngày đến thế nào, thì anh ta vẫn phải ở Cửu An khai triển công tác, mà muốn khai triển công tác, thì không thể nào không có sai lầm. Chỉ cần một sai lầm nhỏ bị Tân Minh Lượng bắt lấy, rồi sau đó khởi động cái mạng lưới quan hệ kia của y, là có thể không tốn chút sức lực nào phóng to sai lầm kia một cách vô hạn, đến mức đưa Mạc Ngôn vào nhà giam.Mạc Ngôn ở Cửu An đối kháng Tân Minh Lượng, đưa ra những biện pháp quyết liệt nhất – anh ta chuẩn bị trực tiếp lật đổ Tân Minh Lượng. Phải nói, Tân Minh Lượng ở Cửu An hống hách ương ngạnh như thế, sai lầm y phạm phải, nhiều hơn gấp ngàn lần so với Mạc Ngôn, vết tích vạch cái là ra hàng đống. Nhưng Mạc Ngôn lại quên nhất một điểm mấu chốt, Cửu An là địa bàn của Tân Minh Lượng, không phải là địa bàn của Mạc Ngôn anh ta nhéTân Minh Lượng nắm giữ gần như toàn bộ quyền chủ động, cho nên, những sai lầm của chính Tân Minh Lượng không sợ có nhiều hơn đi nữa, Mạc Ngôn cũng khó lấy được chứng cứ. Mà sai lầm của chính Mạc Ngôn, nào sợ nó có nhỏ nhoi bao nhiêu, cũng có thể được khuếch đại đến cực hạn khiến người người chú ýĐấu tranh Chính trị, tất nhiên phải có thủ đoạn có sách lược, nhưng so sánh thực lực cuối cùng cũng là quan trọng nhấtLưu Vĩ Hồng hút thuốc, dần dần sắp lại những suy tư trong đầuVào đúng lúc này, cửa phòng hờ khép “kít” một tiếng, bị người nhẹ nhàng đẩy ra.Lưu Vĩ Hồng theo tiếng mà nhìn, bên cửa chợt lóe một bóng người, Phạm Băng Phượng mặc áo lông màu hồng phấn, váy ngắn nhung màu đen, quần bó màu đen ôm sát người tiến vào. Phạm Băng Phượng khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực, là một màu đỏ không bình thường, hình như là "Di chứng" để lại của bữa tiệc tối qua. Trong bữa tiệc, Phạm Băng Phượng đúng là vì Bí thư Lưu uống không ít rượu. Lưu Vĩ Hồng dù không tính toán chi tiết, phỏng chừng rượu trắng 6,7 chục độ chứ không ít truyện từ Loại này thì, đã vượt qua giới hạn của Bí thư Lưu. Phạm Băng Phượng một cô gái nũng nịu nhát gan, uống nhiều rượu trắng như vậy, hiện tại vẫn tỉnh táo được vậy, có thể coi là vô cùng khó lường.- Tiểu Phạm?Lưu Vĩ Hồng hơi có vẻ kinh ngạc.Phạm Băng Phượng vừa vào cửa, toàn thân lảo đảo xoay lại, “cạch” một tiếng chốt cửa phòng lại. Phạm Băng Phượng cứ vậy tựa vào cửa phòng, hai mắt long lanh nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm đỏ ửng hơnLưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi hơi nhấc lên, nói:- Tiểu Phạm, cô có chuyện gì sao?- Tiểu Phạm tiểu Phạm, tôi phiền chết được, tôi không phải bán khoai lang nướng.Phạm Băng Phượng bỗng nhiên bùng nổ, hướng về phía Lưu Vĩ Hồng lớn tiếng quát tháoNếu không phải tình hình trước mắt quá mức "Mờ ám" Lưu Vĩ Hồng gần như sẽ cười ra tiếng"Tiểu Phạm" cách xưng hô này, quả thật rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới bán khoai lang nướng hoặc là bán đồ ăn, đúng là không phù hợp với Phạm Băng Phượng cô gái xinh đẹp yêu kiều như vậy. Chỉ có điều Phó chánh văn phòng Đảng ủy Công an bỗng nhiên hướng về phía Bí thư Đảng ủy Công an lớn tiếng quát tháo như vậy, cũng là chút không được đúngLưu Vĩ Hồng đứng dậy, nói:- Cô say rồi- Tôi không say!Phạm Băng Phượng càng thêm không vui, mân mê miệng, đi nhanh qua đó, tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, chu đôi môi đỏ mọng xinh tươi, rất uất ức mà nhìn Lưu Vĩ Hồng. Vẻ mặt uất ức của cô gái xinh đẹp thế này, đối với bất cứ người đàn ông sinh lý bình thường nào, đều là một vũ khí tiêu diệt cực lớnNgay đến Bí thư Lưu trước nay luôn điềm tĩnh tự nhiên, lúc này cũng có chút hoảng hốt.- Băng Phượng…Bí thư Lưu sửa lại cách xưng hô. Cũng không thể gọi người ta như kêu người bán khoai lang nướng- Đừng gọi tôi, phiền chết được phiền chết được phiền chết được… Lưu Vĩ Hồng, tôi hận anh tôi hận anh tôi hận anh…Phạm Băng Phượng bất chợt bùng phát, miệng quát to không ngừng, ngay lúc Bí thư Lưu đang trợn mắt há hốc mồm, bóng hồng trước mắt chớp động, làn gió thơm bốn phía, Phạm Băng Phượng bỗng nhiên liền vồ tớiLưu Vĩ Hồng giống như phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, nâng tay lên, muốn cản lại Phạm Băng Phượng. Không ngờ Bí thư Lưu đã quên một điểm, phía sau hắn chính là sô pha. Quả thật là không thể lùi nữa, khi vừa lùi một cái, lập tức liền đứng không vững, phịch một cái ngồi xuống sô pha. Hai tay vốn đang giơ lên, biến thành chống thẳng về phía trước, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm nhũn, hai bầu ngực săn chắc đầy đặn trùng hợp thế nào lọt tỏm vào lòng bàn tay hắnPhạm Băng Phượng cơ thân nghiêng một cái, cả người ngồi vào trong lòng Lưu Vĩ Hồng, lập tức chu cái miệng nhỏ, hung hăng cắn bả vai Lưu Vĩ Hồng, hai hàm răng trắng ngà dùng sức khép lại, dù đã là đầu mùa đông, Lưu Vĩ Hồng mặc áo lông, nhưng cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn từ đầu vai truyền đếnPhạm Băng Phượng lập tức giơ hai tay ra, ôm chặt lấy cổ hắn, gục vào trên người hắn khóc rống lên, không ngừng ở bên tai hắn kêu la.- Tôi hận anh tôi hận anh tôi hận anh…Lưu Vĩ Hồng đầu óc lập tức bang hoàng, nhưng thật sự khiến Bí thư Lưu tức giận chính là, tại "Thời khắc mấu chốt" này, trong đầu Bí thư Lưu hiển thị, lại không phải thân thể mềm mại đầy sức sống của Phạm Băng Phượng. Dù Bí thư Lưu rất rõ, giờ này khắc này, chỉ cần hắn có cử động nhỏ, thì có thể lột sạch đồ Phạm Băng Phượng không gì khó cảLúc đó cô gái xinh đẹp trẻ trung này sẽ thuộc về hắn!