Quan Gia

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 971: Anh dũng không sợNhóm dịch: PQTNguồn: metruyenBấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọnBệnh viện nhân dân khu Tây cách bách hóa Yến Kinh không gần lắm, xe cứu thương chạy khoảng nửa tiếng mới tới được cửa chính bệnh viện. Khi xe trống chạy qua đó, tốc độ có thể nhanh hơn, hiện giờ chở theo người bệnh, tốc độ tự nhiên sẽ giảm bớt. Thương thế rất Hạ Hàn không lạc quan, bác sĩ biết rõ bị xe máy va chạm, vậy nhất định phải đầy đủ suy xét đến tình hình chấn động não và tổn thương nội tạng, xe chạy quá nhanh, dễ dàng khiến cho xóc nảy quá mạnh. Có đôi khi một cú thắng gấp cũng có khả năng dẫn phát hậu quả không lường được.Xe cứu thương vừa tiến vào bệnh viện, sớm đã có một đội bác sĩ y tá sẵn sàng chờ đón, ba chân bốn cẳng đem Hạ Hàn từ xe cứu thương xuống, cho vào xe phẫu thuật, lập tức đẩy thẳng về hướng phòng giải phẫuTrình Sơn vừa chạy bước nhỏ theo sát Lưu Vĩ Hồng, vừa nói:- Yên tâm đi, Nhị ca, tôi vừa mới gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện, ông ta đã sắp xếp đâu vào đấy, bác sĩ tốt nhất, ý tá tốt nhất…Lưu Vĩ Hồng giật mình. Vừa rồi còn đang niềm vui bất ngờ nảy ra, sao mà thái độ bệnh viện nhân dân khu Tây lại đoan chính như thế. Trước giai đoạn giữa những năm 90, thái độ phục vụ tốt như vậy của bệnh viện công, đúng thật là gặp không nhiều, hoá ra gốc rễ ở chỗ này. Xem ra một cú điện thoại gọi Trình Sơn qua đây, quả nhiên là quyết định vô cùng sáng suốt. Năng lực của Trình Tam công tử ở Bắc Kinh, không phải nhỏ. Đổi là Bí thư Lưu, chỉ sợ ở đất Bắc Kinh, cũng không được đến vậy- Cảm ơn cậu, Tam NhiLưu Vĩ Hồng một bên gật đầu, dưới chân không ngừng bước.Trình Sơn cười nói:- Nhị ca, lời này không đúng rồi, anh em ta cần gì nói hai chữ cảm ơn chứ? Đúng rồi, Nhị ca, vị bằng hữu này, lai lịch thế nào?Cơ thể nhỏ thó của Trình Sơn, đúng là không được gì, mới vừa chạy vài bước, thì có chút tư thế thở hổn hển. Tuy nhiên vẫn rất nỗ lực đuổi kịp bước chân Nhị ca. Trình Sơn trước kia chưa từng gặp qua Hạ Hàn, cũng chưa bao giờ thấy qua Nhị ca có thời điểm khẩn trương đến vậy, không khỏi rất là tò mò.- Hạ Hàn và cậu giống nhau đều là anh em của tôi. Bố cậu ta là chiến hữu cũ của ông cụ nhà tôi, tham mưu trưởng Hạ của khu cảnh vệLưu Vĩ Hồng đơn giản giới thiệu Hạ Hàn với Trình SơnTrình Sơn liền lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói:- Hoá ra cậu ta chính là Hạ Hàn, Ngạn Bác lần trước trở về, có cùng tôi nói qua, một vị bằng hữu rất hăng hái, nghe nói đối nhân xử thế đặc biệt nói nghĩa khí- Chính thế, nên làm việc rất kích động…Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi oán giận một câu. Trước đây, Lưu Vĩ Hồng chưa từng phê bình sự kích động của Hạ Hàn. Lúc này ra sự tình lớn như vậy, cũng không biết tính mạng Hạ Hàn có thể giữ được hay không. Lưu Vĩ Hồng mới cảm thấy tính cách kích động này của Hạ Hàn, thực tại cũng có một mặt không tốt.- Không sao, anh yên tâm đi. Điều kiện chữa trị của bệnh viện khu Tây rất tốt, chắc chắn không sao đâuTrình Sơn cũng chỉ có thể an ủi Lưu Vĩ Hồng như thế.- Chỉ mong thế!Lưu Vĩ Hồng dừng bước. Đã tới trước phòng giải phẫu, bác sĩ ra hiệu hắn dừng lại. Trơ mắt ra nhìn Hạ Hàn bị y tá đẩy vào phòng phẫu thuật, Lưu Vĩ Hồng chỉ cảm thấy trong đầu óc loạn cào cào, hoàn toàn không thể bình tĩnh đượcTrình Sơn vội lập tức lấy thuốc lá ra, đưa cho Lưu Vĩ Hồng, lại vội vã mồi lửa cho hắnVân Vũ Thường tiến lại nói:- Vệ Hồng vừa rồi em gọi điện thoại ẹ, mẹ đã tìm gặp giáo sư Lô của bệnh viện. Giáo sư Lô là chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện, lập tức đến đây ngayLâm Mỹ Như trước kia là bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện, cùng rất nhiều bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng đều là đồng sự cũ, hiện giờ lại là hiện giờ lại là phu nhân Tư lệnh viên quân khu, mặt mũi này, giáo sư Lô bọn họ khẳng định phải nể tình. Hơn nữa trị bệnh cứu người, vốn là là thiên chức của thầy thuốc.Xem ra bất kể là Vân Vũ Thường hay là Trình Sơn, lúc đối mặt đại sự đều vô cùng bình tĩnh, biện pháp áp dụng đều rất đắc lực.Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, không ngừng hút thuốc.Liền có một y tá tiến tới, nghiêm mặt nhắc nhở Bí thư Lưu, nơi này không được hút thuốc. Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để ý, Trình Sơn lại càng trừng to mắtVân Vũ Thường liền mang theo ý xin lỗi nói:- Cô y tá, bạn anh ấy đang trong phòng phẫu thuật, anh ấy hiện tại rất lo lắng, để anh ấy hút một điếu đi. Sẽ không có lần sau đâu, được không?Vân Vũ Thường khí độ cao nhã, lời nhỏ nhẹ này nói ra, cô y tá cũng không tiện nói gì thêm. Nhìn qua, người đàn ông đang hút thuốc này cùng người đàn ông bên cạnh hắn, cũng không phải là người hiền lành, cô y tá dù sao cũng có chút sợLát sau, một bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra, cầm một tập văn kiện, hỏi:- Ai là người nhà của bệnh nhân? Phải ký tên!Lưu Vĩ Hồng lập tức tiến lên, nói:- Tôi đây!- Anh là gì của anh ta? Người bệnh tên gọi là gì, công tác ở đơn vị nào? Năm nay nhiêu tuổi?Bác sĩ liếc Lưu Vĩ Hồng một cái, hỏi một loạt như nã pháo- Người bệnh tên Hạ Hàn, Chi đội trưởng chi đội trị an cục Công an thành phố Cửu An tỉnh Sở Nam, năm nay 26 tuổi. Tôi tên Lưu Vĩ Hồng, là cấp trên của anh ta, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Cửu An. Anh ta là vì việc công bị thương, hiện tại người nhà của anh ta vẫn chưa tới, tôi có thể ký tên, mời các anh lập tức giải phẫuLưu Vĩ Hồng cũng là trả lời như nã pháo, lập tức nhận lấy giấy xác nhận giải phẩu của bác sĩ, hỏi:- Ký ở đâu?Bác sĩ lại bị Bí thư Lưu khiến cho sửng sốt bàng hoàng, không tin vào mắt mình, nhìn hắn chằm chằm, chần chừ nói:- Anh là Bí thư Đảng ủy Công an?ông ta dĩ không biết thành phố Cửu An là thị xã cấp huyện hay là thành phố cấp 3, nhưng mặc kệ thế nào, người thanh niên trước mắt này, bất kể thế nào cũng không giống là Bí thư Đảng ủy Công an.Nào có Bí thư Đảng ủy Công an tuổi trẻ như vậy?Phó chủ nhiệm văn phòng quân khu Đông Nam tại Bắc Kinh vẫn luôn ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng tiến lên một bước nói:- Tôi có thể chứng minh cho anh ta. Anh ta quả thật là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Cửu An, cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sởPhó chủ nhiệm văn phòng tại Bắc Kinh đang đeo quân hàm Đại tá, bác sĩ cũng là có hiểu biết về cấp bậc quân hàm, nghe vậy hoảng sợ, lại đánh giá thêm Lưu Vĩ Hồng vài lần.Còn cấp Phó giám đốc sở!Lưu Vĩ Hồng nói:- Bác sĩ, Hạ Hàn là khi vật lộn với phần tử phạm tội, bị xe máy đụng thương, cha anh ta là tham mưu trưởng khu cảnh vệ Bắc Kinh, mời các ông nhất định phải dốc toàn lực cứu lấy anh taNếu ở bình thường, Lưu Vĩ Hồng tự sẽ không nông cạn như vậy, đưa ra chiêu bài lớn, nhưng lúc này cũng đành phải vậy. Hoàn cảnh như thế, Lưu Vĩ Hồng hy vọng vì thân phận con cháu cán bộ cao cấp của Hạ Hàn, có thể khiến cho số bác sĩ này càng thêm tận chức tận sức cứu chữa Hạ Hàn.- Xin anh yên tâm, mặc kệ người bệnh là thân phận gì, chúng tôi đều dốc hết toàn lực cứu giúpThầy thuốc nghiêm trang nói, tuy nhiên lập tức lại bỏ thêm một câu:- Viện trưởng sẽ tới ngayLưu Vĩ Hồng gật gật đầu, cầm lấy bút, ký tên vào chỗ bác sĩ chỉ, đồng ý giải phẫu.Chỉ chốc lát, lại có vài bác sĩ y tá vội vã chạy tới, một vị đi đầu, bộ dáng ước chừng hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính đen- Viện trưởng Hầu…Trình Tam Nhi vội vàng kêu một tiếng.Viện trưởng Hầu dừng bước, vội vã tiến tới bắt tay Trình Sơn, liên thanh nói:- Thiếu gia Trình, xin chào xin chào!Xem ra vị viện trưởng Hầu này không phải là bạn thâm giao của Trình Tam Nhi. Bình thường anh em chí cốt của Trình Sơn, đều không xưng hô y như vậy. Mà như Lưu Vĩ Hồng thì gọi y là “Tam nhi”, Đại Pháo gọi y là “ Tam ca”, tiểu Lục tử lại tôn xưng “Tam gia”Trình Sơn nói:- Viện trưởng Hầu, vất vả cho ông. Người bị thương, là một người bạn thân của tôi, ba anh ta là tham mưu trưởng Hạ của khu cảnh vệ. Giới thiệu với ông, vị này là bạn tốt của tôi, cháu của chủ tịch Lưu Trung Nguyên, Lưu Nhị Ca của Lưu giaThấy Nhị ca vừa rồi đã đưa ra danh tính, Trình Sơn liền đơn giản cũng làm tới cùngViện trưởng Hầu chấn động, vội vàng bước lên phía trước cùng Lưu Vĩ Hồng bắt tay.Chủ tịch Lưu Trung Nguyên dù đã qua đời, nhưng vẫn là uy danh hiển hách. Lưu gia vẫn là nhà quyền quý nhà giàu bậc nhất Bắc Kinh. Hiện giờ người Lưu gia tự mình tới đây, có thể thấy người bệnh trong phòng giải phẫu, quả thật là một nhân vật cực kỳ quan trọng- Viện trưởng Hầu, cảm ơn, xin các ông nhất định phải toàn lực cứu chữa- Thiếu gia Lưu, xin cứ yên tâm, chúng tôi nhất định dốc hết toàn lực!Viện trưởng Hầu lời thề son sắt, lại hàn huyên vài câu, liền dẫn một đám bác sĩ y tá, vào phòng giải phẫu.Cửa chính phòng giải phẫu, lại lần nữa chậm rãi đóng lạiƯớc chừng mười phút sau, trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, từ xa xa, thanh âm cô Lưu vọng tới- Hạ Hàn, Hạ Hàn...Đám người Lưu Vĩ Hồng Vân Vũ Thường Trình Sơn, vội vàng tiếp đón.Hạ Thiên Hữu và cô Lưu vội vã chạy tới. Hạ Thiên Hữu toàn thân quân phục, quân hàm thiếu tướng rực rỡ chói mắt- Vĩ Hồng, Vĩ Hồng, Hạ Hàn thế nào? Nó thế nào?Cô Lưu vừa thấy Lưu Vĩ Hồng, lập tức liền vồ lại, nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, liên thanh hỏi han, vẻ mặt lo âu muôn phầnLưu Vĩ Hồng vội lập tức đáp:- Cô Lưu, Hạ Hàn đã vào phòng giải phẫu.Cô Lưu hoàn toàn rối loạn:- Sao lại thế này, Vĩ Hồng? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hạ Hàn, nó sao lại bị thương?Chỉ có một đứa con trai như thế, nếu rơi vào ai khác, không tránh khỏi cũng sẽ rối loạn- Cô Lưu, Hạ Hàn là thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhìn thấy có người cướp bóc, liền đi lên bắt hung thủ, vô ý bị xe máy đụng phải. Cô đừng lo, viện trưởng bệnh viện vừa rồi đã đi vào, chủ nhiệm Lô của bệnh viện ngoại cũng sắp tớiLưu Vĩ Hồng vội vàng an ủi cô Lưu.- Thằng bé này! Nó, nó điên rồi hả? ôi… sao ngốc thế? Đây là Bắc Kinh, cũng không phải ở Cửu An, cần gì nó đi bắt hung thủ chứ? Nó là đến nghỉ ngơi, không phải đến công tác... Nó sao lại ngốc thế chứ ôi…Cô Lưu nói xong, khóc lớn lên.Vân Vũ Thường và Liễu Như Yên liền bước lên phía trước, đỡ lấy cô Lưu, không ngừng hạ giọng an ủi bà, Cư Đình sợ hãi tránh ở một bên, trợn tròn ánh mắt, không dám đến gầnNếu cô Lưu biết Hạ Hàn là vì giúp cô mà bị thương thành như vậy, không chừng sẽ hận cô lắm đây!Hạ Thiên Hữu hai hàng lông mày chau lại, thịt hai bên má không ngừng co giật, hỏi:- Vĩ Hồng, Hạ Hàn chỉ bị xe máy đụng phải thôi hả?- Không phải... có mấy người cầm dao đâm vào anh ấy…Cư Đình lấy hết can đảm, sợ hãi mở lời:- Anh ấy, anh ấy rất lợi hại, những người đó bị anh ấy đánh ngã hai người, sau đó có người lái xe máy chạy tới…Hạ Thiên Hữu sắc mặt càng thêm khó coi, nhìn chằm chằm Cư Đình hỏi:- Sao cô biết, tận mắt nhìn thấy sao?- Vâng, cháu tận mắt nhìn thấy, bọn nó giật túi của cháu, anh ấy liền tới giúp… Những người đó đánh không lại anh ấy, liền lấy dao ra, sau đó lại lái xe máy tới…Cư Đình nói năng có chút lộn xộn, nước mắt lại từng giọt từng giọt nhỏ xuống


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui