Quản Giới Này Nhân Vật Chính Không Phục Lão Tử Đây Mặc Kệ Dịch


꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------

***Dạ Hoàng:: Vua bóng đêm***

*“Keng! Hệ thống nhiệm vụ: Đấu đá nội bộ
Phần thưởng nhiệm vụ: Thiên Lý Nhãn
Ác lực trị +10!”*

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, gió lạnh rít qua.

Tại đỉnh tháp Thiên Uy, An Dật ngồi vắt vẻo trên mái nhà, tay mân mê con dao găm, xoay nó lung linh dưới ánh sáng.

Khi nghe giọng hệ thống vang lên trong đầu, trên khuôn mặt tuấn tú hiển lên vẻ khinh thường.

"Chỉ có 10 điểm Ác lực trị thôi à? Keo kiệt thật!"

Nhìn xuống phía dưới dòng xe cộ đang tấp nập, An Dật thản nhiên cất con dao đi.

Hắn đặc biệt chú ý đến một bóng người đang hoảng loạn chạy giữa đám đông.

Hắn khẽ mỉm cười, rồi nhảy từ mái nhà xuống!

Dáng người cao lớn của hắn nổi bật dưới ánh trăng, trông thật bí ẩn và lôi cuốn.

---

Bảy giờ tối.

Ánh chiều Tây Thiên tắt dần, bóng tối chôn vùi ánh sáng cuối cùng, mặt trăng treo lơ lửng ở phía đông.

Đêm Giang Bắc vừa mới bắt đầu.

"Tránh ra! Tránh ra!"

Một gã đàn ông mặt đầy sẹo, dữ tợn, vồ lấy túi xách của một cô gái rồi lao qua đám đông trong chợ đêm.

Với thân hình cao to, hắn húc ngã hai người, gây ra tiếng chửi rủa ầm ĩ.

Sờ vào chiếc túi trong tay, mặt sẹo vui vẻ nghĩ thầm.


Hôm nay đúng là trúng mánh, túi này chắc là hàng xịn, phải tới mấy mấy vạn!

---

Rầm!

Ở khúc cua, một cậu nhóc không rõ từ đâu xuất hiện đâm sầm vào hắn.

Mặt sẹo loạng choạng, suýt ngã.

"Muốn chết hả? Ngươi Cmn mắt mù hả?!"

Mặt sẹo giận dữ gầm lên.

"Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy!" Cậu nhóc đáp, tay kéo thấp vành mũ xuống, cúi đầu xin lỗi.

Mặt sẹo bực mình nhìn cậu nhóc, rồi quay lưng chạy vào hẻm nhỏ.

Ngày thường mà gặp cái loại như thằng nhóc này, hắn sẽ đập gãy răng nó! Nhưng hôm nay phải xử lý nhanh gọn.

Đi được vài bước, hắn nhận ra tay mình trống trơn.

Túi đâu rồi?! Hắn sững sờ.

"Chết tiệt! Thằng nhóc đó chắc chắn có gì mờ ám!"

Mặt sẹo tức điên, quay người định quay lại tìm tên nhóc kia để đánh gãy cái chân thứ ba của nó!

Nhưng khi vừa chạy ra khỏi ngõ nhỏ, hắn chợt thấy một cô gái mặc áo khoác trắng, tay cầm cây roi bạc đứng đó.

Dáng người tuyệt đẹp, khuôn mặt lạnh lùng, và phía sau cô còn có một nhóm người mặc đồng phục trắng.

"Người chấp pháp! Xong đời rồi!" Mặt sẹo tái mét, đổ gục xuống đất, sợ đến mức quỳ rạp.

---

Cuối hẻm chợ đêm.

"Khăn tay, son môi, tai nghe, găng tay chống lạnh, còn có… Đây là một gói lớn toàn băng dán cá nhân!?

An Dật mở túi ra, tỏ vẻ chán nản: "Ta đã biết mà, túi nhỏ thế này thì đựng được gì.

Đại lão gia ta lại đi tranh giành cái này à, thật chẳng có tiền đồ gì cả! "

Lật qua lật lại, An Dật chợt thấy thứ gì đó.

Là thẻ học sinh! Hắn vội nhặt lên, giơ dưới ánh đèn cẩn thận xem xét.

"Thẻ học sinh Đông Hải...!Tần Dao.

Trời đất, vẫn còn là học sinh! Chậc chậc, mà cô nàng này xinh thật đấy!" Nhìn ảnh cô gái trên thẻ, An Dật khẽ huýt sáo.

---

*“Keng! Nhiệm vụ Đấu đá nội bộ hoàn thành! Ác lực trị +10, phần thưởng Thiên Lý Nhãn!”*

An Dật tò mò mở kỹ năng Thiên Lý Nhãn lên xem.

*Thiên Lý Nhãn (Chủ động): Kỹ năng cho phép cảm nhận Thiên Mệnh.
Thời gian cooldown: Không có!*

Sau khi đọc xong, An Dật nhún vai, chẳng hiểu lắm, nhưng cũng thử mở Thiên Lý Nhãn lên.

Trên đầu mỗi người đi trong chợ đêm bỗng hiện ra những con số.

60!
73!
55!


“CMN cái quái gì thế này!”

An Dật cảm thấy vô dụng, hệ thống này đúng là một cái bẫy, còn chơi hắn nữa!

"10 điểm ác lực trị, thêm vào đâu bây giờ..."

An Dật nhìn bảng thuộc tính của mình, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định thêm điểm ác lực trị vào kỹ năng [Thám Vân Thủ Lv3]

*Giới thiệu kỹ năng: Trộm cắp!*

Dù đã học kỹ năng này một tháng, An Dật vẫn thỉnh thoảng cảm thán.

“Ngươi nhìn xem, kỹ năng giới thiệu thật là đơn giản, dễ hiểu!”

Hai kỹ năng còn lại của hắn là [Sơ cấp Dao Găm Tinh Thông Lv1] và [Cách Đấu Thinh Thông Lv1].

Hai kỹ năng này không có gì để nói.

Con dao găm của hắn chưa hề đụng đến người.

Sau khi nắm được kỹ năng dao găm tinh thông, hắn điêu khắc dưa hấu và củ cải rất là điêu luyện.

Còn việc thực sự dùng nó để đánh nhau thì chưa xảy ra, nhưng kỹ năng Cách Đấu Tinh Thông thực sự là kỹ năng hạch tâm, cho nên...

Hắn quyết định thêm toàn bộ 10 điểm ác lực trị vào kỹ năng Thám Vân Thủ.

*"Keng! Chúc mừng túc chủ, kỹ năng [Thám Vân Thủ] đã đạt Lv4!"*

An Dật hài lòng đóng bảng Hệ Thống lại.

Hệ Thống tên là ác ôn Hệ Thống!

Một năm trước, khi bị Hệ Thống này phụ thân, An Dật cứ tưởng rằng cuộc đời mình sẽ được bật hack, cưới vợ giàu, đi lên đỉnh cao của cuộc sống!

Ai mà ngờ, cái Hệ Thống khốn nạn này suốt ngày không làm chuyện đàng hoàng! Nó, cmn chỉ toàn khuyến khích hắn làm mấy việc trộm cắp!

Nếu hắn cứ làm theo đúng nhiệm vụ mà Hệ Thống yêu cầu, chắc giờ này hắn đã ngồi tù mọt gông rồi!

Nhìn vào chiếc túi trắng trong tay, An Dật chỉ biết cười khổ.

Dù bị Ác Ôn Hệ Thống "bán đứng", nhưng hắn vẫn là một người tốt!

---

Tại Cục Chấp Pháp.

Yến Chỉ chỉ huy hai người chấp pháp áp giải tên mặt sẹo ra ngoài, khuôn mặt đẹp của cô hiện rõ vẻ giận dữ.

Bày trận cả ngày trời, cuối cùng chỉ bắt được tên tôm tép nhỏ này thôi sao?!


“Đội trưởng Yến, có tiếp tục bắt giữ Dạ Hoàng nữa không?” Một người cúi chào Yến Chỉ rồi hỏi.

Gương mặt xinh đẹp của Yến Chỉ thoáng chút u ám, đôi tay ngọc nắm chặt: "Tiếp tục!"

Cái tên "Dạ Hoàng" này, dù không phải là nhân vật nổi tiếng gì, nhưng danh hiệu của hắn thật phách lối! Như một con ruồi, cứ lượn lờ trước mặt đội chấp pháp của họ hết lần này đến lần khác!

“Đội trưởng Yến, chúng ta có cần phải tốn công như thế này không...” Người chấp pháp báo cáo công việc, yếu ớt nói.

“Ngươi có biết gã này nguy hiểm thế nào không? Ngươi có chắc hắn là người tốt không?” Yến Chỉ, đôi mắt lạnh lùng, lông mày nhíu lại, nổi giận nói: “Tên tiểu tử này cứ lượn lờ trước mắt chúng ta, đúng là tìm đường chết! Cục Chấp Pháp Giang Bắc của chúng ta sắp trở thành trò cười rồi, ngươi có biết không?!”

Cái tên "Dạ Hoàng", thằng ranh con này đã xuất hiện lần thứ sáu rồi! Đừng nói là bắt người, bọn họ thậm chí còn chẳng có nổi một manh mối!

Yến Chỉ hít sâu một hơi, không cam lòng cắn răng nói: "Thu đội! Mỗi người viết một bài kiểm điểm 5000 chữ!"

"Đội trưởng Yến! Túi đồ đã quay lại!" Một người chấp pháp chỉ vào cổng chính và nói.

Yến Chỉ vẻ mặt u ám, lấy chiếc túi trắng treo trên cổng xuống.

Tên mặt sẹo lúc bị bắt đã nói rằng, túi đồ bị một tiểu tử nào đó cướp giữa chừng, chẳng lẽ...

"Đội trưởng Yến, còn có một tờ giấy!" Người chấp pháp bên cạnh nhắc nhở.

Yến Chỉ nghe xong, cầm tờ giấy lên xem, gương mặt xinh đẹp âm trầm dường như có thể tích thủy! Quả nhiên là hắn!!!

Trên tờ giấy có viết: "Không nhặt của rơi, Dạ Hoàng!"

Tính tổn thương không lớn, nhưng tính vũ nhục thì cực mạnh!

Bọn họ đã dày công bày trận hơn nửa ngày để bắt hắn.

Kết quả là tên tiểu tử này không chỉ ngang nhiên đến tận hang ổ Cục Chấp Pháp, mà còn trả lại đồ bị mất!

Đây là cái tát vào mặt! Một cú tát trần trụi!

Rắc rắc! Bàn tay ngọc ngà của Yến Chỉ siết chặt vào thanh sắt của cánh cổng, bẻ cong nó chỉ bằng tay không!

Người chấp pháp bên cạnh nuốt nước bọt.

“Đội trưởng Yến, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận