Quản Giới Này Nhân Vật Chính Không Phục Lão Tử Đây Mặc Kệ Dịch


꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------

"Lại nào!" Uông Tuyết Phong không tin tà, tiếp tục dẫn bóng.

Tốc độ cực nhanh, chạy ba bước rồi ném bóng! Với hắn ta, việc chơi bóng rổ đã trở nên thuần thục, như thể một đội trưởng dày dạn kinh nghiệm!

BA~!

Bóng rổ vừa rời khỏi tay liền bị một bàn tay khác chắn lấy.

Uông Tuyết Phong sửng sốt!

Là Lâm Thần!

Làm sao có thể!

Vừa mới đây hắn còn ở ngoài vạch ba điểm, sao giờ lại xuất hiện trong khu vực phòng ngự!

Sau khi đoạt bóng, Lâm Thần lao đi như một con báo, nhanh chóng xuyên qua hàng phòng ngự ba người, ném bóng.

Bóng rổ vẽ một đường cong hoàn hảo và rơi thẳng vào rổ! Bóng vào rổ mà không chạm vành!

Toàn sân lập tức bùng nổ.

"Lợi hại quá! Đỉnh thật!"

"Pha này đẹp quá! Đội giáo viên hoàn toàn không phải là đối thủ!"

"Anh chàng đó tên gì vậy? Đẹp trai quá! Đẹp trai ghê!" Khán giả ngoài sân reo hò không ngớt, sân bóng rổ lập tức đông nghịt người đứng xem.


Ngay cả Tần Dao cũng không thể giấu nổi vẻ bất ngờ.

Cô rất thích xem bóng rổ, mặc dù không ưa Lâm Thần lắm, nhưng phải thừa nhận rằng...!Lâm Thần chơi bóng thực sự rất giỏi.

"Kỹ thuật dẫn bóng của hắn...!Đúng là đáng nể thật!" Tiếng hò reo từ khán giả lớn đến mức đánh thức Bạch Tu đang ngủ trên xà đơn.

Anh ta nhìn chăm chú rồi thốt lên.

"An Dật, có định thử không? Cậu đánh dã cầu nổi tiếng cả trường, thế mà chưa ai nhìn thấy cậu chơi.

Nếu cậu cũng nổi bật như Uông Tuyết Phong, có khi đã thoát kiếp FA từ lâu rồi!" Tần Sơn cười cười hỏi.

"Phí sức mà không được đồng nào, chẳng có hứng." An Dật nhún vai đáp, ánh mắt lướt qua Tần Dao đang chăm chú theo dõi, như thể nghĩ ra điều gì đó.

Tần Dao dường như rất thích bóng rổ.

Có lẽ mình có thể từ đó mà vào cuộc được!

"Còn muốn tiếp tục không?" Lâm Thần khéo léo dẫn bóng, nhẹ nhàng hỏi.

Uông Tuyết Phong mặt đỏ bừng.

Biết mình đã đụng phải thiết bản, muốn dùng kỹ năng bóng rổ để nghiền nát đối thủ trước mặt nữ thần, nhưng chẳng những không thành công, mà còn có nguy cơ mất mặt thêm.

"Tiếp tục!" Uông Tuyết Phong nghiến răng nói.

Sự việc đã khởi đầu từ hắn, nếu bây giờ dừng lại, chẳng phải còn tệ hơn không dám chơi sao?

Lâm Thần một tay nắm bóng, nụ cười nhẹ hiện lên: "Đã vậy, tiếp tục thôi!"

Những gì diễn ra tiếp theo thật sự không ai muốn nhìn.

Lâm Thần như một con hổ giữa bầy cừu, không ai có thể cản nổi mỗi lần anh có bóng!

Đội của Uông Tuyết Phong trông như những con ruồi bay loạn, phối hợp rối bời, nhịp độ hoàn toàn mất kiểm soát!

"A! Tôi không chịu nổi nữa!" Hai thành viên đội đỏ gục ngã xuống sân, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.

"Còn chưa xong đâu! Đứng lên ngay!" Uông Tuyết Phong tức giận hét lên.

"Không nổi nữa rồi! Thật sự không nổi nữa!" Hai cầu thủ lắc đầu, thể lực hoàn toàn cạn kiệt.

Dù không thể cản Lâm Thần, nhưng họ phải chạy qua chạy lại đến kiệt cả sức.

Cả buổi trời chưa ghi được điểm nào, vừa mệt mỏi vừa chán nản!

Cách đó không xa, Tần Dao vẫn hào hứng theo dõi trận đấu.

"Chết tiệt!" Uông Tuyết Phong tức giận đấm mạnh vào khung bóng rổ.

Hắn biết Tần Dao rất thích xem bóng rổ, mỗi khi trường tổ chức thi đấu, cô đều đến xem.

Bởi vậy, hắn đã cố gắng hết mình để học bóng rổ, luyện tập không ngừng, chính là để có thể thể hiện tài năng trước mặt Tần Dao.

Hắn đã thành công, giờ đây hắn là đội trưởng đội bóng rổ của trường Đông Đại.


Về kỹ thuật chơi bóng, hắn chắc chắn là người giỏi nhất trong trường!

Dù Tần Dao vẫn không chú ý nhiều đến hắn, nhưng chỉ cần thỉnh thoảng nhìn thấy bóng dáng của cô trên khán đài, hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Ai ngờ được, hôm nay lại gặp phải một đối thủ quá khó nhằn! Thực lực của Lâm Thần quá khủng khiếp! Lần này, trước mặt Tần Dao, hắn chỉ sợ đã mất sạch mặt mũi rồi!

Uông Tuyết Phong cảm thấy không phục, sự giận dữ khiến toàn thân hắn run lên.

Hai người đồng đội của hắn đã nằm lăn trên sân, không còn sức để thi đấu tiếp, và giờ tìm người thay thế cũng không dễ dàng.

Đội của hắn là đội mạnh nhất trường Đông Đại, ai có thể đủ sức để thay thế họ?

Đúng lúc này, Uông Tuyết Phong nhìn thấy An Dật, như nhìn thấy cứu tinh, hắn liền phấn khởi hô lên: "Levi-san, có muốn vào sân không?"

An Dật sao?

Tần Dao quay sang nhìn An Dật, trong mắt tràn đầy sự tò mò.

Không lẽ hắn cũng biết chơi bóng rổ sao?

An Dật chỉ mỉm cười, giơ một ngón tay lên.

Uông Tuyết Phong nghiêm túc giơ hai ngón tay, rồi lại thêm ngón thứ ba.

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang diễn ra!

Nhưng khi nhìn thấy tín hiệu đó, An Dật ngay lập tức nhảy xuống khỏi xà đơn, nở một nụ cười đắc thắng: “Đại Sơn, Lão Bạch, Đạt Siêu, đây là cơ hội lớn, chúng ta vào sân thôi!”

Lâm Thần khẽ nhíu mày khi nhìn An Dật chuẩn bị vào sân.

Trong lòng hắn nghĩ: "Sao tên này ở đâu cũng xuất hiện thế này!"

An Dật không phải là người chơi bóng rổ chuyên nghiệp, nhưng hắn rất giỏi kiếm tiền từ các trận bóng rổ dã cầu.

Một ngón tay mà hắn giơ lên là ám chỉ 1.000 đồng!

Uông Tuyết Phong là kẻ có tiền, 1.000 đồng chẳng là gì với hắn.

Hắn liền giơ hai ngón tay, tức là tăng lên 2.000 đồng!


Rồi hắn tiếp tục giơ thêm ngón thứ ba, biểu thị rằng nếu đội của An Dật thắng, sẽ thêm 1.000 đồng nữa!

Tổng cộng là 3.000 đồng! Số tiền này có thể giúp An Dật trả tiền thuê nhà trong nửa năm! Một sự hấp dẫn không thể chối từ!

“Thay người, chúng ta bốn người vào sân!” An Dật vừa thay bộ đồ bóng rổ màu hồng, vừa nói một cách tự tin.

“Ha, được thôi, mấy người mới cứ thoải mái thay thế.” Một cầu thủ của đội xanh cười nói, rõ ràng không coi An Dật và đồng đội vào đâu.

Dù sao, Lâm Thần đã quá mạnh rồi! Một mình hắn ghi hơn ba mươi điểm, khiến đội đối thủ không thể phản kháng, đổi ai vào cũng chẳng thay đổi được tình thế.

“Không phải chứ, mấy người này là ai mà tự dưng đòi vào sân?” Một cầu thủ của đội đỏ tỏ ra bực bội.

Uông Tuyết Phong lạnh lùng nói: “Lũ vô dụng, chơi dở tệ rồi thì mau ra khỏi sân! Thay đồ và cút đi!”

“Thôi được...” Những cầu thủ đội đỏ đành phải rời sân với vẻ không hài lòng.

Uông Tuyết Phong không phải người dễ tính, hắn là một nhị thế tổ (con nhà giàu), nên dù không ai ưa, mọi người đều phải nín nhịn.

Hắn cũng là người tài trợ cho đội bóng rổ của trường.

“Chưa chắc chúng ta sẽ thắng, nhưng nhớ kỹ, tiền bạc không được thiếu dù chỉ một xu!” An Dật nói chậm rãi.

“Dã cầu chi vương, nghe danh ngươi đã lâu.

Cứ vào mà chơi hết mình đi.

Số tiền này chẳng đáng là bao đối với ta! Nếu ngươi ghi nhiều điểm, ta sẽ thưởng thêm 1.000 nữa!”

An Dật cười lớn: “Được thôi, bắt đầu nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận