Quản Giới Này Nhân Vật Chính Không Phục Lão Tử Đây Mặc Kệ Dịch


꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------

Máu tươi tuôn ra từ ngực Phương Giác Minh.

Cậu cắn răng, lùi lại vài bước để giữ thăng bằng, ngạc nhiên nhìn Hồng Độc, nắm chặt nắm đấm, nhưng không còn sức để tấn công.

Cậu sợ rằng mình sẽ đi theo con đường của cha.

C·hết, cậu không sợ! Nhưng cậu không ngờ trước khi c·hết, lại phải nghe Hồng Độc nhục mạ cha mình và xúc phạm Cổ Võ!

“Ánh mắt này thật đáng ghét!” Hồng Độc lạnh lùng nói, ngón tay như vuốt chim sắc bén một lần nữa lao về phía trước.

Tốc độ cực nhanh, đến nỗi chỉ còn thấy một hình ảnh mờ ảo.

Phương Giác Minh nhìn thấy nhưng không thể né tránh!

Lần này, mục tiêu của Hồng Độc là trái tim của cậu!

Phương Giác Minh nhắm mắt lại, cảm thấy hối hận và không cam lòng.

Đáng lẽ phải đau đớn, nhưng mãi mà chẳng thấy gì!

Phương Giác Minh mở mắt ra, và cảnh tượng trước mặt làm cậu kinh ngạc.

Trên lôi đài, một thiếu niên đột ngột xuất hiện, giơ tay nắm chặt cổ tay của Hồng Độc, chặn lại đòn tấn công.

“Thằng nhãi này ở đâu ra?” Hồng Độc lạnh lùng hỏi, định rút tay lại nhưng không thành công.

Thiếu niên xuất hiện cười khẩy, bẻ các ngón tay và nói: “Đại thúc, đấu thử một chút không?”

Mặt Hồng Độc tối sầm lại.

Thằng nhóc trước mặt, sao lại mạnh như vậy?

Vừa rồi dường như có một bức tường vô hình ngăn chặn đòn tấn công của hắn.


“Hắn là ai?”

“Lợi hại thật, có ai nhìn thấy hắn ra tay như thế nào không?”

Dưới khán đài, khán giả vô cùng ngạc nhiên, như thể vừa chứng kiến một điều kỳ diệu.

“An Dật!” Khâu Húc ngồi bên dưới, sắc mặt trở nên u ám.

Thằng nhóc đang đứng trên lôi đài kia không phải ai khác, mà chính là An Dật!

“Dật Gia, sao hắn lại lên đó!” Đinh Nhân Phượng giật mình hỏi.

Tên Hồng Độc này không phải trò đùa, ngay cả cao thủ võ giả hắn cũng đã giết không ít! Ngay cả người mạnh như A Khang, vừa đối mặt đã bị móc thận.

_"Keng! Nhiệm vụ [Lấy bạo chế bạo] đã hoàn thành, phần thưởng 10 điểm ác lực!"_

Một nhiệm vụ được hoàn thành!

An Dật thầm mỉm cười hài lòng, vừa xoay người vừa uốn lưng, liếc nhìn Hồng Độc đầy khinh miệt: “Gã bỉ ổi, ngươi có vẻ thích khiêu chiến nhỉ! Ta đến đấu với ngươi, thấy sao?”

“Ngươi?” Hồng Độc lè lưỡi liếm môi, nở nụ cười: “Hóa ra vừa rồi ngươi giở trò à? Hay đấy! Có thể ngăn được đòn của ta mà không cần động tay.”

An Dật nhếch mép: “Vừa rồi ngươi đỡ không được tốt lắm!”

Nói xong, An Dật liền bày ra thế quyền.

Phía sau, Phương Giác Minh vẫn ôm lấy vết thương, ngạc nhiên há hốc miệng, trông như vừa gặp quỷ.

Tên này bày ra thế quyền, đúng là Thiểm Quyền gia truyền của nhà họ Phương!

“Không thể nào, sao ngươi...!ngươi làm được...” Phương Giác Minh lắp bắp, ngơ ngác.

An Dật lạnh lùng nói: “Bị thương thì mau rút lui, đừng làm phiền trận đấu của ta!”

Phương Giác Minh đành nén lại sự chấn động, chậm rãi rời khỏi sân, trong lòng tự nhủ: Gã này chắc chỉ bày ra cái tư thế thôi.

Thiểm Quyền là tuyệt kỹ gia truyền của nhà họ Phương, không thể nào hắn biết được!


“Chiêu này chẳng có tác dụng gì với ta!” Hồng Độc liếm máu trên ngón tay và cười khẩy: “Ngươi nên dùng chiêu khác đi.”

An Dật lạnh lùng đáp: “Tên nhóc đó không đáng để ta so sánh.”

Phương Giác Minh: “......”

Ai là tên nhóc cơ???

An Dật quay lại nhìn phía ngoài sân: “Này, A Phượng!”

Đinh Nhân Phượng lập tức đáp: “Dật Gia, tôi đây!”

“Đánh thắng thằng này thì được bao nhiêu tiền?” An Dật chỉ vào Hồng Độc, nghiêm túc hỏi.

Đinh Nhân Phượng giơ năm ngón tay: “Năm vạn! Nhưng cần một vạn phí khiêu chiến!”

An Dật: “Thế ngươi trả trước cho ta, rồi ta trả lại sau.”

Nghe cuộc đối thoại này, đám người đồng loạt trợn tròn mắt.

Thằng nhóc này nghiêm túc thật sao! Đối mặt với một kẻ đáng sợ như thế mà vẫn chỉ nghĩ đến tiền!

Đột nhiên, họ có chút mong chờ xem cảnh An Dật bị Hồng Độc đánh cho tơi bời.

“Tới đây, chúng ta đấu tiếp.” An Dật bày ra thế Thiểm Quyền, vẻ mặt đầy thách thức: “Ngươi ra tay trước đi!”

“Đúng là không biết tự lượng sức mình!” Hồng Độc hít sâu, điều chỉnh lại hơi thở, chuẩn bị tấn công.

Nhưng ngay lúc đó, An Dật lao tới với tốc độ như tia chớp, tung một cú đấm thẳng vào mặt Hồng Độc, làm mặt hắn méo mó hẳn.

“Một quyền!” An Dật nói đầy tự tin.

“Ta CMN!” Hồng Độc lùi lại hai bước, máu mũi gần như tuôn ra.


Rõ ràng đã nói nhường hắn ra tay trước! Thế mà lại lợi dụng lúc hắn chuẩn bị để tấn công bất ngờ!

Vô sỉ! Cái gì mà phong thái quân tử của quyền thuật cổ truyền chứ!

"Không có chút võ đức nào!"

Ngay lúc đó, quyền thứ hai của An Dật đã lao tới!

Lần này, Hồng Độc không dám khinh thường nữa.

Thiểm Quyền vốn dĩ hắn đã thấy qua nhiều lần, nhưng sức mạnh của An Dật vượt xa Phương Giác Minh.

Cú đấm đầu tiên của An Dật đã mạnh ngang với cú đấm thứ ba của Phương Giác Minh.

Quyền thứ hai, Hồng Độc nhanh chóng né tránh, rồi dựa vào sự nhanh nhẹn vượt trội, tay hắn như vuốt chim lao về phía bên hông của An Dật.

Tê tái lạnh gáy! Hắn định móc thận của ta!

Chiêu này khiến An Dật tức giận không chịu nổi.

Hắn vẫn còn là xử nam!

Nếu để cái tên hèn hạ này thực sự đắc thủ, thì cuộc đời hạnh phúc của hắn coi như đi tong!

Đông!

Không suy nghĩ thêm gì, An Dật lập tức tung quyền thứ ba thẳng về phía Hồng Độc! Nhưng điều bất ngờ là, Hồng Độc không hề bị gì, mà ngược lại, An Dật lùi lại một bước.

Phương Giác Minh nhìn cảnh tượng mà ngỡ ngàng.

Cậu không nhìn lầm, tên kia đang dùng chiêu thức của Thiểm Quyền! Nhưng tại sao hắn ta lại biết được?

"Không tệ, ngươi đủ mạnh." An Dật lắc lắc tay, cú đấm thứ ba khiến cánh tay của hắn tê dại.

Sức mạnh của Hồng Độc vượt xa hắn!

"Ba cú đấm, ngươi đã hết chiêu rồi, chẳng có gì đặc biệt cả!" Hồng Độc lắc tay, rồi thè cái lưỡi dài ra liếm sạch máu mũi, vẻ khinh thường hiện rõ.

Dưới khán đài, khán giả vừa nhìn vừa cảm thấy buồn nôn.

Thằng này thật sự ghê tởm!

Tại sao An Dật lại biết Thiểm Quyền? Đương nhiên là do tại hiện trường học được!


Ngự Khí Thuật đã là một chiêu thức có thể coi là BUG, hắn chỉ cần nhìn ông già Trình Viễn Phong thi triển chiêu thức một lần là có thể học được.

Việc lĩnh ngộ Thiểm Quyền thậm chí còn dễ hơn.

Khi hắn quan sát cách Phương Giác Minh tung chiêu, cảm giác rằng mình đã gần như hiểu được, thì Hệ Thống nhắc nhở hắn rằng đã lĩnh ngộ [Thiểm Quyền lv1]!

Điều này thật ra không phải là học trộm! Hắn chỉ tình cờ nhìn một chút thôi.

_"Keng! Nhiệm vụ [Lấy bạo chế bạo] đã hoàn thành!_
_Phần thưởng nhiệm vụ: Ác lực trị +10!"_

Nhìn 10 điểm ác lực vừa nhận được, khóe miệng An Dật nhếch lên.

10 điểm này đủ để tiêu xài thoải mái.

An Dật: "Thăng cấp kỹ năng [Thiểm Quyền]!"

Với 10 điểm ác lực vừa nhận, Thiểm Quyền của An Dật đã lên tới lv2!

Hồng Độc trầm giọng nói: "Nếu ngươi không có bản lĩnh khác, thì c·hết ở đây đi! Lần này, ta sẽ móc trái tim của ngươi!"

"Vậy ta rất muốn xem thử bản lĩnh của ngươi đến đâu!" An Dật ngẩng cao đầu, trong đôi mắt lộ ra sát khí đáng sợ.

Đột nhiên, An Dật ra tay, lại là chiêu mở đầu của Thiểm Quyền.

Quyền thứ nhất! Hồng Độc dễ dàng đỡ được!

Trong tình huống này, hắn không thể nào bị thương bởi cú đấm yếu như vậy.

Quyền thứ hai! Hồng Độc vẫn đỡ rất nhẹ nhàng!

Quyền thứ ba! Hồng Độc cố gắng chặn đòn tấn công của An Dật, nhưng cơ thể hắn lùi lại một chút.

"Chẳng còn chiêu nào khác sao?" Hồng Độc nhếch miệng cười lạnh.

Thiểm Quyền chỉ có ba đòn, chỉ là quyền thuật Cổ Võ hạng hai mà thôi!

"Ai cho ngươi tự tin vậy!" An Dật như bóng với hình, tung thêm một cú đấm cực mạnh về phía Hồng Độc!

Quyền thứ tư!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận