꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------
Trên đấu trường, Phương Giác Minh học Thiểm Quyền, viết lách nửa ngày sau, trở về dưới đấu trường, mọi người đã đi gần hết.
An Dật thấy không có mấy người, liền lén lút chạy ra ngoài.
Người sợ nổi danh như heo sợ mập, nhất là hắn, loại người đang bị cục chấp pháp để mắt đến.
Nếu như bị Yến Chỉ biết, mình đấu quyền anh dưới thế giới ngầm, hơn nữa còn cùng Hồng Độc giao thủ, thì cuộc sống sau này của hắn đừng hòng an bình.
“Đám Thiên Mệnh chi tử này thật là phiền phức.” An Dật vuốt mái tóc đen, thở dài một cái.
Trước mắt đã gặp ba người Thiên Mệnh chi tử.
Lâm Thần thì như một tên lính càn quấy, toàn thân trên dưới đều không hợp nhau, gặp mặt là gây sự.
Muốn thu phục gã này, chắc còn phải nhờ Tần Dao.
Một tên khác là Trương Phàm, làm bác sĩ mà không có chút y đức nào, lại còn tâm địa ác độc, cảm thấy mình là nhân vật chính, ai chọc thì cắn người đó.
Chính mình cũng không biết tại sao lại bị hắn ghi thù.
Giờ gặp Thiên Mệnh chi tử Phương Giác Minh, một cậu nhóc Cổ Võ, đáng tiếc quá non nớt, có Thiên Mệnh chi tử tiềm lực, nhưng mệnh cách lại không đủ, chỉ có thể chờ hắn phát triển một chút, rồi thu phục!
Xuống đấu trường, khán đài vắng vẻ.
Yêu gà nâng má, ngáp dài.
Cổ của hắn trước đó bị nứt, nên không thể nằm sấp ngủ.
Hắn mơ màng mở mắt, thấy An Dật, lập tức hưng phấn hét lên: “Dật Gia, là Dật Gia!”
“Ngọa tào, cuối cùng cũng đến!”
Đinh Nhâm Phượng đang ngậm xì gà xem phim heo, nghe thấy yêu gà kêu, vội vàng tắt video, chống lan can nhảy xuống từ độ cao ba mét.
An Dật thấy đám lưu manh vẫn đứng đó, không khỏi hiếu kỳ: “Các ngươi sao còn chưa đi?”
“Đây không phải đang chờ Dật Gia sao.” Đinh Nhân Phượng có chút xấu hổ gãi đầu nói.
Hai chữ Dật Gia, mặc dù nghe ngầu, nhưng An Dật cảm thấy không được tự nhiên, vì mình còn trẻ, danh xưng này lại có cảm giác như xã hội đen.
Thế là, An Dật vỗ vai Đinh Nhân Phượng: “Đừng gọi Dật Gia, ngươi cũng gần ba mươi rồi, ta mới mười chín, sau này gọi ca là được.”
Đinh Nhân Phượng: “……”
“Có rắm thì mau thả, lão tử đây một phút kiếm cả trăm vạn, không rảnh để phí thời gian với các người.” An Dật không nhịn được nói.
Thật là trang bức a! Đám lưu manh cảm khái, trong lòng thầm nghĩ.
An Dật không có cảm tình gì với đám này.
Trước đây, Hầu Long dẫn dắt đám người này làm đủ chuyện xấu, bắt nạt nam, ép buộc nữ, đúng là quá ngông cuồng!
Ngay cả Yêu gà mà hắn thuận mắt nhất, lần đầu thấy cũng là một tên trộm túi.
Với một thanh niên anh tuấn, nội tâm chính trực như hắn thì không thể nào kết bạn với bọn họ.
Đinh Nhân Phượng hơi ngượng ngùng, xoa tay nói: 'Ờm, Dật ca, về vụ thách đấu trên lôi đài vừa nãy, số tiền một vạn tiền thách đấu đó là tôi ứng trước a."
An Dật: “……”
Dưới sự hầu hạ nhiệt tình của Đinh Nhân Phượng, An Dật đi nhận tiền thưởng.
“An Tiên Sinh, đây là Năm vạn tiền thưởng của ngài! Xin cầm lấy!”
Tên trọng tài mập, cực kỳ điệu thấp, vội vàng nói, chỉ sợ nói chậm lại bị tác giả bỏ quên :D.
Năm vạn tờ! Một xấp tiền mặt.
An Dật choáng váng.
Hắn đến thế giới này hai năm, chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
Đinh Nhân Phượng cũng có chút nóng mắt.
Trước đây bọn họ, dưới sự dẫn dắt của Hầu Long, thu phí bảo hộ khắp nơi.
Mà trong đám lưu manh, hắn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng.
Giờ Hầu Long bị gãy chân, rút lui.
Đinh Nhân Phượng cũng không thể làm như Hầu Long, chỉ có thể làm chút hoạt động đứng đắn.
Cả một đám người, mới vài ngày đã bắt đầu nghèo.
Giờ trong miệng hắn ngậm điếu xì gà lậu, mùi như cái vải quấn chân của bà già, vừa chua vừa thối, hút hai ngày mà miệng loét mãi không khỏi.
Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói xì gà, chỉ sợ ngay cả sữa bò cũng không uống nổi.
“Ầy, một vạn của ngươi đây.” An Dật rút một xấp, ném cho Đinh Nhân Phượng, rồi nhét bốn xấp còn lại vào túi.
Cảm giác căng phồng thật khiến người khác say mê.
Đinh Nhân Phượng nhận tiền, có chút xấu hổ nói: “Dật ca, chúng ta muốn theo ngươi lăn lộn.”
Câu nói này như sét đánh bên tai.
An Dật ngạc nhiên: “Làm cái gì, cùng tôi lăn lộn?”
Đinh Nhân Phượng kiên định nói: “Ta Đinh Nhân Phượng mặc dù không mạnh, nhưng mắt nhìn người vẫn rất chuẩn, Dật ca không phải vật trong ao! Chúng tôi cam nguyện đi theo!”
An Dật đưa tay, vội vàng ngăn Đinh Nhân Phượng lại: “Ngừng lại, ta rất ngưu bức, điểm này có thể xác định, nhưng sao ta phải thu các ngươi làm tiểu đệ? Dựa vào các ngươi cướp bóc, thu phí bảo hộ à?”
Thu đám này làm tiểu đệ! Nói đùa!
Chính hắn còn phải nhờ Thẩm Mộ Huyền cứu giúp, mới miễn cưỡng sống sót được.
Làm sao mà nuôi nổi nhiều người như vậy!
Hơn nữa, đám này không sạch sẽ, đi theo Hầu Long, chắc chắn không phải tốt đẹp gì.
Hắn không muốn dính vào củ khoai nóng bỏng tay này.
Nghe An Dật nói, đám lưu manh cúi đầu xấu hổ.
Không thể không thừa nhận, dưới sự lãnh đạo của Hầu Long, họ đã làm không ít chuyện xấu.
Lúc đầu bọn hắn cảm thấy, tiểu tử này thấp hèn, không phải thứ tốt, nên mới có ý đi theo hắn.
Không ngờ con hàng này lại cho mình là một công dân lương thiện!
“Các ngươi thay đổi tư tưởng đi, ta không làm lão đại, càng không thu lưu manh!”
An Dật cất tiền xong, chỉ để lại cho Đinh Nhân Phượng và đám lưu manh kia một cái bóng lưng thẳng tắp, đầy sắc lạnh.
Dù có đang ôm đồ ăn vặt, cũng không ảnh hưởng gì đến độ ngưu bức của hắn.
Chờ An Dật rời đi, ánh mắt mọi người đều nhìn Đinh Nhân Phượng.
Sau khi Hầu Long đi, họ đều coi Đinh Nhân Phượng như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Đinh Nhân Phượng cũng đau đầu.
Trước đó Hầu Long làm những chuyện đó, đều là thương thiên hại lý, nhưng tiền thu được cũng nhiều.
Nhưng hắn không muốn theo con đường cũ của Hầu Long, quá nghiệp chướng, sẽ tạo báo ứng, lại nói hắn vẫn còn chút thiện niệm, không làm được những chuyện đó.
Đám lưu manh, nói cho cùng cũng chỉ là những thanh niên lạc lối.
Ngoại trừ vài tên kém cỏi, đa số vẫn là bình thường.
“Tương lai của Dật ca, chỉ sợ không phải thứ chúng ta có thể dự đoán được, đi theo hắn, gà chó cũng có thể thăng thiên.”
Đinh Nhân Phượng lắc đầu thở dài: “Đi thôi, làm nhiều điều ác thì phải nghĩ cách hoàn lại, không thể làm lưu manh cả đời được.”