꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------
Dưới thế giới ngầm, trên sàn đầu quyền anh.
Ông trọng tài mập mạp chờ mọi người rời đi, rồi lén lút lấy điện thoại ra, bấm bấm bấm, hiện lên một dãy số như mật mã bí ẩn.
“Uy, Nhếp Lão Đại, Hồng Độc đã bị đánh bại, giờ chưa biết sống chết ra sao.”
Tại một biệt thự ven biển ở thành phố Vân Châu.
Một người trung niên tóc bạc, cầm điện thoại, nhíu mày nói: “Có chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng cho ta.”
“Trong trận đấu quyền anh ngầm, bọn tôi gặp một thằng nhóc, thằng này hung hãn lắm, luyện Thiểm Quyền của Phương gia, chỉ cần năm cú đấm là đã khiến Hồng Độc phun máu.”
Người trung niên nhìn ra biển, thản nhiên nói: “Hắn có lai lịch gì?”
“Tên là An Dật, chắc khoảng hai mươi tuổi, thông tin có hạn, theo điều tra thì hắn là sinh viên năm nhất của Đông Hải Học Viện.”
“Sinh viên năm nhất? Tiếp tục điều tra cho ta, ta muốn biết tất cả về hắn.” Người trung niên cúp điện thoại, cảm xúc có chút thay đổi.
Hai mươi tuổi, cái tuổi này, chắc mới chỉ chập chững vào đời, mà đã có thể đánh bại Hồng Độc, thực lực chắc chắn không phải dạng vừa.
“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, thành phố Giang Bắc ngày càng thú vị.” Người trung niên mỉm cười nói.
Lão tên là Nhếp Thừa Văn, có lẽ thấy tên này quá nho nhã, nên thích người khác gọi hắn là Nhếp Lão Đại hơn.
Một cái tên thôi mà có thể khiến cả tỉnh Đông Nam phải nể phục.
“Nhếp Lão Đại, ai gọi điện thoại đến vậy?”
Sau lưng Nhếp Lão Đại, một cô gái lai xinh đẹp, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, đầu dán vào lưng hắn, tay thì muốn mở áo choàng tắm của hắn.
“Đừng đùa, kế hoạch có thể bắt đầu rồi.”
Nhếp Lão Đại gạt tay cô gái ra, tiến đến một tấm bảng trắng, dùng bút viết lên hai chữ An Dật.
Trên đó có đủ loại tên, nếu ai tinh mắt sẽ nhận ra.
Hai chữ Lâm Thần, cũng nằm trong đó.
Cô gái lai cầm ly cà phê, thấy Nhếp Lão Đại viết tên An Dật, không khỏi cười nói: “Xem ra thằng nhóc này được ngài coi trọng ghê.”
“Không, đó là mầm tai họa!” Nhếp Lão Đại chăm chú nhìn tên của thằng nhóc này, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Linh cảm của hắn chưa bao giờ sai, lão dự cảm rằng thằng nhóc này sẽ không để hắn sai bảo.
“An Dật, cái tên này hình như ta đã nghe ở đâu đó.” Cô gái lai nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ nói.
Nhếp Lão Đại thản nhiên đáp: “Hắn còn có một cái tên khác, hay nói cách khác, một danh hiệu, gọi là Dạ Hoàng!”
Cô gái lai ánh mắt hơi thay đổi: “Thì ra là thế.”
“Chỉ hy vọng hắn không dính dáng gì đến kế hoạch của ta.”
Nhếp Lão Đại xoa thái dương, trầm giọng nói: “Thanh Lam bên kia thế nào?”
Cô gái lai nhún vai: “Cũng bình thường thôi, cô nàng đó cứng đầu lắm, không ngờ lại thi đỗ Đông Hải Học Viện, Nhếp Lão Đại, ngài không quản lý gì sao, con gái ngài giờ thành tiểu thái muội rồi.”
“Nó thích làm gì thì làm, dù gì nó cũng không nghe ta.” Nhếp Lão Đại tỏ vẻ rất thoải mái.
Cô gái lai bất đắc dĩ nâng trán: “Tôi đã phái người theo dõi, nhưng nếu có vấn đề thì tôi cũng không có xen vào, cô ấy vẫn đang oán trách tôi lắm.”
“Không sao, con gái ta, ai dám động đến!” Nhếp Lão Đại tự tin nói, ánh mắt lóe lên sát khí.
---
Thành phố Giang Bắc.
Trong phòng thuê của An Dật.
“Biết đây là cái gì không?” An Dật chỉ vào cái máy treo trên tường, khoe khoang hỏi.
Thẩm Mộ Huyền ngẩng đầu nhìn cái hộp sắt dài, lắc đầu: “Không biết, cái này là gì? Chúng ta có thể đi siêu thị Dì Chu không, phòng này bừa bộn và nóng quá.”
“Chờ chút.” An Dật cố tình khoe khoang, bấm điều khiển từ xa.
Chỉ trong chốc lát, một luồng gió lạnh thổi qua.
Thẩm Mộ Huyền sợ ngây người.
Nàng không ngờ rằng trong cái phòng như lò hấp này lại có không khí mát mẻ như vậy.
Cái hộp sắt treo trên tường này thật sự làm nàng mở mang tầm mắt!
“An … An Dật, đây là cái gì vậy?” Bị gió mát thổi vào, Thẩm Mộ Huyền kích động đến nỗi nói lắp bắp.
“Nha đầu ngốc, đây là máy điều hòa!” An Dật cố tình khoe khoang.
Thẩm Mộ Huyền nghe xong sợ ngây người, đưa tay sờ sờ điều hòa, mắt sáng lên như sao: “Hóa ra đây là máy điều hòa không khí, trời ơi, thật thoải mái! Không ngờ mùa hè cũng có thể dễ chịu như vậy! Quá đã…”
Thấy Thẩm Mộ Huyền kích động như trẻ con, An Dật cười ha hả, lấy ra một cái hộp nói: “Còn có một món quà muốn tặng cho cô đây.”
Thẩm Mộ Huyền như bị sét đánh, Ngọc Thủ tiếp nhận, giọng nói run rẩy: “An Dật, cái này, đây là…”
“Điện thoại! Ngươi không phải vẫn muốn một cái sao?” An Dật nhẹ nhàng cười nói.
Nha đầu này luôn mơ ước có một cái điện thoại, hắn cũng biết.
Chỉ là một cái điện thoại thôi mà, cũng không phải là cái gì quá to tát.
“A a a! An Dật, ngươi đáng yêu quá!” Thẩm Mộ Huyền kích động không thể kiềm chế, lao tới hôn mạnh lên má An Dật, rồi giật lấy điện thoại.
Tại siêu thị, nàng thấy người khác cầm điện thoại, xem video, chơi game, nói chuyện, còn có thể thanh toán bằng điện thoại, thật sự không thể kiềm chế được.
Trong mắt nàng, điện thoại này đúng là cái gì cũng làm được.
Nàng không ngờ An Dật, cái thằng nhóc khô khan này lại dùng tiền mua cho nàng một cái điện thoại.
An Dật như bị sét đánh, đứng ngơ ngác đưa tay sờ sờ gương mặt mình, không khỏi thở dài một cái.
Chưa trải qua yêu đương đúng là rắc rối, bị con gái hôn một cái cũng có thể kích động nửa ngày.
Không thể không nói, có tiền thật là sướng! Đó chính là sức hút của đồng tiền!
Thẩm Mộ Huyền vẫn còn chìm đắm trong niềm vui khi có điện thoại, dường như không để ý đến hành động của mình có gì không ổn.
Chỉ có điều, An Dật không thấy được rằng gương mặt xinh đẹp của Thẩm Mộ Huyền đã đỏ như quả cà chua, vành tai cũng đỏ rực lên.
Kẽo kẹt! Cánh cửa cũ kỹ mở ra.
Dì Chu mang theo một cái túi nói: “An Dật, ngươi mau ra đây cho lão nương!”
An Dật và Thẩm Mộ Huyền liếc nhau.
“Cái đó, chuyện ta lấy ít đồ ăn vặt, ngươi không nói với Dì Chu đó chứ?” An Dật nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm cầu nguyện.
Thẩm Mộ Huyền nghiêng đầu nói: “Nói chứ, chỉ bảo ngươi đi siêu thị nhập hàng, mang đi một chút đồ ăn vặt thôi.”
An Dật: “……”
Cảm giác không khí có chút lạnh lẽo.
An Dật cười tủm tỉm quay đầu, nhìn thấy gương mặt Hàn Sương của Dì Chu không khỏi nói: “Ai, Dì Chu, ta vừa định tìm ngươi……”
“Tiểu tử thúi! Cầm đồ ăn mà không nói, ngươi định biến ta thành siêu thị luôn à!”
Dì Chu không nói hai lời, trực tiếp vỗ vào ót An Dật, rồi nhìn Thẩm Mộ Huyền: “Còn có nha đầu ngươi nữa, ta để ngươi trông tiệm, không phải để tiểu tử này làm thay!!”
Thẩm Mộ Huyền lè lưỡi, không dám lên tiếng.
“Đó là ký sổ, ký sổ, chẳng phải một chút đồ ăn vặt thôi sao, giờ ta thanh toán ngay đây.”
An Dật tỏ vẻ rất thoải mái, từ trong túi rút ra ba chồng tiền, khiến Dì Chu trợn mắt há mồm.
Tiểu tử này từ đâu ra nhiều tiền như vậy!
Chỉ thấy An Dật tay trái đổi tay phải, tay phải đổi tay trái, lăn qua lộn lại kiểm tra hơn ba vạn tiền, sau đó nhét vào túi, rồi lấy ra ba tờ tiền đỏ nhăn nhúm, thêm vài đồng lẻ.
An Dật ngạo nghễ đưa ra: “Ba trăm linh ba tệ, Dì Chu, ngươi điểm điểm đi.”
Dì Chu: “……”