꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------
“Đồ chó!” Đồ Đao gầm lên, đôi mắt hắn nhìn An Dật đầy căm phẫn, lạnh lẽo như băng.
Trong tâm trí Đồ Đao, An Dật chẳng khác gì một con cẩu nhỏ, chuyên dùng những chiêu trò né tránh để sống sót trong cuộc chiến.
Hắn muốn kết liễu Lâm Thần, nhưng An Dật luôn xen vào bằng đủ loại mưu mẹo, khiến hắn phải quay lại đối đầu với tên nhóc này không ngừng.
Trong khi đó, Lâm Thần nhặt con dao găm mà An Dật làm rơi.
Hắn nhìn chằm chằm vào ba sợi dây màu đỏ, vàng và lam, miệng lẩm bẩm với giọng đầy căng thẳng: "Cái dây này có vấn đề, không thể kéo được!"
Đồ Đao nghe vậy, nhếch miệng cười độc ác: “Vừa rồi nếu ngươi mà ra tay, chúng ta đã xuống Địa ngục rồi.”
An Dật nghe vậy, mặt lạnh như tiền.
Thời gian trôi qua, con số đếm ngược đang giảm nhanh chóng, và vụ nổ đang đến gần hơn từng giây.
"Không còn thời gian đâu, xông lên thôi!" An Dật cất giọng mạnh mẽ, khí lực trong tay hắn tụ lại, rồi đấm thẳng về phía Đồ Đao với tất cả sức mạnh..
Nhưng Đồ Đao đã phòng bị từ trước, hắn nhanh chóng vung dao lên, phá tan luồng khí lực của An Dật chỉ trong tích tắc..
Lâm Thần cũng lao tới, tung quyền tấn công liên hồi!
“Điêu trùng tiểu kỹ!” Đồ Đao cười nhạo, hắn đá ngang một cú mạnh mẽ trúng Lâm Thần, đẩy hắn lùi về phía sau.
Nhân cơ hội, Đồ Đao quỳ gối xuống, ghì chặt Lâm Thần xuống mặt đất.
Con dao găm trong tay hắn không chút do dự, đâm thẳng vào tim của Lâm Thần với tốc độ cực nhanh.
Lâm Thần muốn tránh, nhưng sức lực của hắn đã yếu đi quá nhiều sau những trận giao đấu, hắn không thể phản ứng kịp!
“Dừng tay!” Tiếng của Tần Dao vang lên.
Cùng lúc đó, An Dật lao tới như một cơn gió cuồng phong, đánh thẳng về phía Đồ Đao, ngăn chặn đòn chí mạng mà hắn định giáng xuống Lâm Thần.
An Dật tung một cú nhào lộn, nhanh chóng đứng dậy.
Đồ Đao bị hất bay ra ngoài, nhưng không hề hấn gì, chẳng hề có chút gì gọi là bị uy hiếp.
Đồ Đao đứng dậy với tư thế ngạo nghễ, nụ cười lạnh nhạt trên môi, cầm dao găm nói: “Nếu chỉ có thực lực như vậy, thì các ngươi có thể chết ở đây.”
An Dật bình tĩnh đáp trả: "A, chưa chắc đâu." Hắn từ tốn giơ tay lên, và trong tay An Dật, rõ ràng là một chiếc điều khiển từ xa.
Đồ Đao vội sờ túi, quả nhiên trống rỗng.
Trong khoảnh khắc giao đấu ngắn ngủi, An Dật đã khéo léo lấy đi chiếc điều khiển từ xa của Đồ Đao mà hắn không hề nhận ra.
Tốc độ tay của An Dật thật đáng sợ, vượt xa sự tưởng tượng của Đồ Đao.!
"Hảo tiểu tử, nhanh thật!" Đồ Đao khẽ cau mày nói, sự tức giận trong giọng nói càng tăng lên khi nhận ra mình đã rơi vào thế bất lợi.
Phải trải qua bao nhiêu lần rèn luyện mới có thể đạt được kỹ năng nhanh nhạy như vậy?
“Cảm ơn đã khen!” Khóe miệng An Dật khẽ nhếch lên.
Thực ra, vừa rồi An Dật cũng chỉ đánh cược mà thôi..
Đồ Đao có cảnh giác rất cao, khi đối diện trực tiếp với hắn, ngay cả việc đến gần trong phạm vi ba bước cũng là điều không thể, nói chi đến việc dùng kỹ thuật “Thám Vân Thủ” để lấy chiếc điều khiển từ xa.
Tuy nhiên, khi Lâm Thần và Đồ Đao cận chiến, Đồ Đao đã lộ ra sơ hở.
An Dật không bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi đó, sử dụng “Thám Vân Thủ” để đánh cắp chiếc điều khiển từ tay hắn.
Chỉ cần có chiếc điều khiển, hắn có thể dừng quả bom hẹn giờ lại.
Đến lúc đó, chỉ cần đưa Tần Dao chạy thoát, không tin rằng không thoát khỏi cái nhà máy này!
Bên ngoài đã liên hệ với Chấp Pháp Cục, với đội của Yến Chỉ, chắc chắn sẽ giữ chân được Đồ Đao ở đây.
An Dật quay sang Lâm Thần, nói gấp: "Lão Lâm, ngươi giữ chân hắn một lát!"
“Được!” Lâm Thần mặt đầy nghiêm trọng.
Khí lực toàn thân bắt đầu hiện lên.
Cả người Lâm Thần tỏa ra một luồng hơi nóng, như thể quanh hắn là một làn sóng nhiệt.
Đồ Đao thấy cảnh đó, không khỏi cảm thán: “Hảo tiểu tử, giờ mới chịu lộ ra hết bản lĩnh a!”
Tuy nhiên, khi An Dật nhìn xuống chiếc điều khiển từ xa trong tay, hắn bỗng sững người.
Trên chiếc điều khiển này, chỉ có duy nhất một nút: nút tăng tốc độ.
Không có nút kích nổ, và cũng chẳng có nút dừng!
“CMN … Cái đồ chết tiệt gì thế này! Cái điều khiển này vô dụng!” An Dật phẫn nộ ném nó xuống đất, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Đồ Đao cười nham hiểm: “Ta đâu có nói là nó hữu dụng, muốn gỡ bom, các ngươi có bản lĩnh thì tự gỡ đi!”
Hắn biết rõ rằng loại bom đặc chế này chỉ có Hồng Độc mới có thể vô hiệu hóa.
Những kẻ khác, kể cả An Dật và Lâm Thần, không có bất kỳ cơ hội nào để giải quyết nó.!
Lâm Thần vẫn đứng đó, toàn thân tỏa ra luồng khí nóng hừng hực, mắt nhìn chằm chằm vào Đồ Đao.
"Ta sẽ giữ chân hắn, ngươi nghĩ cách gỡ bom đi," Lâm Thần lạnh lùng nói với An Dật.
Mẹ kiếp, ngươi bảo ta giải quyết thế nào đây! An Dật thầm chửi rủa trong lòng.
Đến thế giới này, hắn còn chưa hiểu hết về vũ khí, lựu đạn là gì cũng còn mơ hồ, nói chi đến việc phải gỡ bom.
Đây là lần đầu tiên hắn đụng phải một tình huống sống còn như thế này!
Tần Dao, nước mắt lăn dài trên má, giọng nghẹn ngào: "An Dật, Lâm Thần, hai người mau chạy đi, đừng lo cho ta, hãy cứu lấy mạng mình!"
An Dật quay đầu nhìn nàng, nở một nụ cười dịu dàng để an ủi.
"Ngoan nào, đừng lo lắng.
Ta sẽ nghĩ ra cách, vẫn còn nhiều thời gian mà.".
Nhưng khi hắn liếc nhìn vào chiếc đồng hồ đếm ngược trên quả bom, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Con số đếm ngược chỉ còn lại một giờ – nhưng nếu chia theo quy mô kích nổ, thực tế là chỉ còn năm phút!.
CMN, làm sao bây giờ.
An Dật lập tức cuống cuồng.
Quả bom này có khả năng công phá với phạm vi cực lớn.
Nếu hắn bỏ lại Tần Dao và chạy, chắc chắn hắn có thể thoát thân.
Nhưng nhìn vào đôi mắt kiên nghị của Tần Dao, An Dật không thể chấp nhận việc bỏ rơi nàng.
Hắn từ từ thở ra, mỉm cười nhẹ nhàng, rồi cúi xuống, đưa tay xoa đầu Tần Dao một cách trìu mến, như để trấn an nàng.
"Đừng lo, không cần sợ," An Dật thì thầm, giọng nói có phần run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Tần Dao nhìn chằm chằm vào An Dật, khuôn mặt hắn thường ngày vô tư, cà lơ phất phơ giờ đây lại hiếm hoi bộc lộ vẻ ôn nhu, ấm áp.
Nước mắt nàng rơi xuống, không thể kìm lại, tựa như những giọt mưa rơi trên nền đất lạnh giá.
"Đừng lo cho ta, các ngươi hãy mau chạy đi! Làm ơn, mau đi đi!" Tần Dao nức nở, vừa khóc vừa run rẩy, giọng nói khẩn thiết cầu xin.
An Dật nhẹ nhàng lắc đầu, mắt đầy quyết tâm: "Hãy tin ta, và cả Lâm Thần nữa!" Trong thâm tâm hắn biết, sẽ có cách, nhất định sẽ có cách thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo này.
Lâm Thần là nhân vật chính, là Thiên Mệnh Chi Tử, không thể dễ dàng chết được.
Còn Tần Dao, với 96 điểm Thiên Mệnh, chắc chắn không phải nhân vật phụ, mà là một nhân vật rất quan trọng.
Theo nhịp phim thường thấy, không đời nào họ lại “ăn cơm hộp” sớm như vậy.
Nhưng điểm đột phá nằm ở đâu? An Dật tự hỏi, mắt dõi theo diễn biến trước mắt, cố gắng tìm ra lối thoát.
Bất ngờ, cơ thể Lâm Thần bộc phát một luồng sức mạnh khủng khiếp, và quần áo trên người hắn đột ngột nổ tung.
Những cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc của hắn lộ ra, khiến cơ thể hắn trở nên toát ra một khí chất mạnh mẽ và lực lưỡng, đủ khiến bất cứ cô gái nào chứng kiến phải ngạc nhiên và thán phục.
Phủ quanh nửa thân trên của Lâm Thần là một làn sương mù trắng đục, như thể hắn là một khối sắt nóng bỏng đang bốc cháy.
“Thất Sát Quyền!” Lâm Thần hét lên.
Đồ Đao không khỏi sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt.
"Thằng nhóc này dám sử dụng Cấm Thuật này sao!" hắn lẩm bẩm.!
“Rống!”
Lâm Thần gầm lên như một con thú hoang mất trí, tung một quyền về phía Đồ Đao.
"Thú vị thật!" Đôi mắt của Đồ Đao lóe lên một tia phấn khích chiến đấu.
Hắn ném dao găm sang một bên và cũng tung ra một quyền đáp trả..
Hai nắm đấm của họ va chạm vào nhau, khí lực cuồn cuộn trào ra, tạo nên một cơn sóng chấn động..
Ầm!
Cả hai lùi về phía sau vài bước.
“"Quả nhiên, Thất Sát Quyền không thể coi thường." Đồ Đao lùi lại, tay nắm chặt dao găm bên hông.
Cánh tay của hắn đang run rẩy sau cú đấm vừa rồi, sức mạnh của Lâm Thần lúc này quả thực quá đáng sợ.
“Tuy nhiên, với tình trạng bây giờ của ngươi, còn có thể đấu với ta sao?” Đồ Đao nhếch miệng cười lạnh.
Thất Sát Quyền đem lại cho Lâm Thần sức mạnh khủng khiếp, nhưng điều đó đi kèm với sự mất kiểm soát.
Lâm Thần lúc này chỉ có thể dựa vào sức mạnh thô sơ, và Đồ Đao biết rõ chỉ dựa vào đó thì không thể đánh bại hắn!
Một nhát dao chém xuống nhanh như chớp!
Dao găm của Đồ Đao chém trúng vai Lâm Thần, một chùm máu tươi bắn ra.
“Chưa trúng chỗ hiểm sao?” Đồ Đao ngạc nhiên.
Nhát chém vừa rồi nhắm thẳng vào điểm yếu của Lâm Thần, nhưng dường như hắn vẫn đứng vững, chưa gục ngã..
Nhưng ngay khi hắn định kết liễu Lâm Thần, Lâm Thần với phản xạ của loài thú đã tránh được cú đánh hiểm.
Đồ Đao không hề nản chí, hắn xoay lưỡi dao găm trong tay với những đường hoa tuyệt đẹp, ánh kim loại lóe lên sắc lạnh.
Hắn nhếch miệng cười, giọng nói lạnh lẽo: “Thú vị thật.
Ngươi vẫn còn sức sao?”
Chỉ còn ba phút!
Đứng trước quả bom hẹn giờ đang tích tắc, An Dật cố gắng suy nghĩ nhanh nhất có thể.
Hắn có Hệ Thống.