Quan Hạc Bút Ký


Đặng Anh nhìn Dương Uyển đứng trước mặt mình, cảm thấy đau đớn không nói nên lời.Ngay tại Hội Cực môn, nàng còn vì tránh né đại lễ của Trịnh Nguyệt Gia mà trốn sau lưng hắn.Lúc này chàng cũng muốn kéo cô về, kéo đến phía sau chàng.Nhưng hắn cũng đồng thời phát hiện, cho tới nay, dũng khí và sợ hãi của Dương Uyển hình như trái ngược với tất cả mọi người.“A.”Trương Lạc cười nhẹ, làm rất nhiều quan viên ở đây sợ hãi.Hắn từ trên thềm đá đi xuống, mưa trên mặt đất bị hắn giẫm đạp kêu tách tách.Hắn từng bước từng bước đi tới trước mặt Dương Uyển: “Chịu trách nhiệm đúng không, chịu trách nhiệm gì?”Nói xong không chút do dự, quay cán đao lại đập mạnh vào đầu gối Dương Uyển.Dương Uyển không có phòng bị, lập tức bị lực đao của hắn đẩy tới chỗ mưa.Đau đớn từ đầu gối truyền đến khiến nàng không phát được ra tiếng, nhưng mà nàng cũng đồng thời phát giác, Trương Lạc hẳn là không có dùng toàn lực, nếu không chỉ một chút như vậy, xương cốt của nàng đại khái đã nát vụn rồi.“Dương Uyển!”Trương Lạc nghe thấy giọng Đặng Anh, cũng không ngẩng đầu, lên tiếng nói với Cẩm Y Vệ bên cạnh: “Giữ nô tài kia lại.”Sau đó xoay người nói với Dương Luân: “Đây là bài học cô ta mạo phạm bề trên.”Nói xong sai người dắt ngựa, xoay người lên lưng ngựa, cúi đầu ném một câu với Đặng Anh: “Hai ngươi bẩn thỉu đến cực điểm.”“Trương Lạc ngươi đứng lại cho ta!”Dương Luân thấy hắn đánh ngựa, lập tức muốn đuổi theo, Dương Uyển vội kêu: “Đừng đuổi theo!”Nói xong giãy dụa cố gắng đứng lên, lại đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Đặng Anh vội đỡ lấy cánh tay cô.Dương Luân ở bên nóng nảy nói: “Ai cho ngươi chạm vào muội ấy!”Đặng Anh ngẩn ra, Dương Uyển trở tay túm lấy ống tay áo hắn: “Đừng ngốc nghếch buông tay, huynh buông ta sẽ ngã.”Đặng Anh vội nói: “Được, ta không buông, cô đứng được vững không?”Dương Uyển thử đứng thẳng chân, nhịn đau nói: “Cũng được, còn có thể đi, hắn không dùng sức, ta chỉ bị ngã thôi.”Dương Luân thấy Dương Uyển kéo Đặng Anh, cũng không tiện nói gì với Đặng Anh, ngược lại cất tiếng mắng: “Bắc Trấn Phủ Ti sắp không còn vương pháp rồi.” (truyện đăng duy nhất tại )Dương Uyển cười khổ: “Hắn không phải là vương pháp sao? Chấp pháp thay Thiên Tử.”Dương Luân nói: “Là đạo lý đó, nhưng đến cực đoan như vậy thì là một kẻ điên, ai có thể khống chế được?”Dương Uyển nghe xong những lời này, không khỏi nhìn về phía Đặng Anh.Hai đời hoàng triều năm Trinh Ninh và năm Tĩnh Hòa, Đặng Anh thân là đốc xưởng Đông xưởng đang cân bằng với Cẩm Y Vệ.Dương Luân cũng không biết, “ai” trong miệng hắn lúc này đang đứng ở trước mặt hắn.“Sẽ có người có thể áp chế hắn thôi.

Đúng không?”Đặng Anh phát hiện, những lời này nàng là nói với mình.Thật ra Đặng Anh không biết trả lời thế nào, nhưng cũng không muốn làm cô thất vọng.“Đúng vậy.”Hắn theo bản năng trả lời một tiếng.Dương Luân không để ý đến cuộc đối thoại của hai người, khom lưng muốn xta xét thương thế của Dương Uyển, lại không tiện khiến nàng lộ da thịt trước mặt mọi người, đành phải nhẹ nhàng nhéo nhéo chân của nàng: “Thật sự không việc gì sao?”Dương Uyển cắn răng lắc đầu: “Không sao, có thể hơi sưng.”Đặng Anh nói với Dương Luân: “Xin lỗi, Dương đại nhân, người tùy ý xử trí ta.”Dương Luân mắng: “Ngươi cho là ta ngu xuẩn sao? Trương Lạc mới là người đả thương muội ấy.”Dương Uyển buông Đặng Anh ra: “Được rồi, ta thật sự không sao.

Huynh mau vào đi.

Đừng chậm trễ giờ giấc.”Đặng Anh đứng yên không nhúc nhích.Dương Uyển mím môi, miễn cưỡng nở nụ cười với hắn: “Đi đi, ta ở bên ngoài chờ chàng.”Đặng Anh đưa một tay ra, che ô cho nàng: “Ta đỡ cô vào ngồi.”Dương Uyển lắc đầu: “Không được, bộ dạng này của ta có quỳ cũng không được linh, hơn nữa...!Ta không thành tâm, sợ sẽ mạo phạm đến người bên trong.”Dương Luân kéo Dương Uyển đến bên mình, ngẩng đầu nói với Đặng Anh: “Được rồi, ngươi đi đi, đừng phụ lòng muội ấy.

Ta sẽ chăm sóc em gái mình.”Dương Uyển thuận theo lời Dương Luân gật đầu với Đặng Anh.“Đi đi, chờ ngươi cùng hồi cung.”Đặng Anh nghe xong, lui một bước, vái chào Dương Luân, đi thẳng về phía linh đường.Người trước cửa, đều mang tâm tư của riêng mình mà tản đi.Dương Luân hỏi Dương Uyển: “Có thể đi không?”“Có thể, đa tạ Dương đại nhân.”Không biết vì sao, phần lớn thời gian Dương Uyển đều dùng tôn xưng để gọi hắn, rất ít khi gọi hắn là ca ca.Dương Luân rất buồn bực với việc này, nhưng luân lý cùng cương thường ở trong lòng hắn quá sâu, ngôn từ nghiêm túc căn bản không thích hợp dùng để diễn đạt sự mất mát của người huynh trưởng là hắn.“Thật xin lỗi, hôm nay làm cho ngài khó xử rồi.”Cô nói xong xoa xoa tay.Dương Luân đỡ cô ngồi bên cạnh sơn môn: “Muội hỏi ta có thẹn với lòng không?”“Với muội thì có nhưng những người khác thì không.”Dương Luân cười cười, cầm ô trên tay người hầu, lại sai người đưa áo choàng của mình cũng tới cho nàng.“Khoác đi.”Nói xong giúp cô che ô, cúi đầu bình thản nói: “Lần này coi như xong.”Dương Luân đè thấp âm thanh xuống nói, thuận tay thay Dương Uyển phủi phủi áo choàng trên người:“Ta thật sự không muốn nhìn hắn chạm vào muội.”“Đặng Anh sao?”“Đúng vậy.”Dương Uyển không trả lời.Dương Luân thấy nàng không lên tiếng, nhịn không được lại hỏi: “Trước đó hắn còn mạo phạm qua muội sao?”Dương Uyển nhìn bóng người vỡ vụn trong mưa.“Đại nhân nghĩ hắn sẽ làm sao?”“Hắn không dám.”“Đúng vậy.”Cô ngẩng đầu nhìn Dương Luân.

“Các người cho hắn xiềng tay xiềng chân, còn muốn gông xiềng cả mặt tình cảm của hắn, cho tới bây giờ hắn đều chấp nhận, không có phản kháng các người, nhưng ta cũng không cảm thấy là do hắn đang nhận tội hay là yếu thế, hắn chỉ là không muốn buông tha chính bản thân, cũng không muốn buông tha các người.

Cho dù đại nhân không muốn nghe hắn, cũng không cần cùng phe với đám người kia bức hắn có được không? Nếu có một ngày hắn thật sự bị lăng trì xử tử, đại nhân và ta đều sẽ hối hận.”Dương Luân ngẩn người.“Hắn nói với muội rồi?”“Đúng vậy.

Ta cũng bị dọa, lúc chàng đối mặt với các người, cũng không phải thật sự đến mức hèn mọn, nhưng lúc chàng đối mặt với ta là thật sự sợ hãi.”Cô nói xong dừng một chút, mím môi cúi đầu: “Ta không muốn nhìn chàng ấy như vậy.”Dương Luân nghe xong những lời này, trầm mặc thật lâu.“Muội đang trách ca ca?”“Có một chút.”Dương Luân gật đầu.“Được, sau này ca ca sẽ không nói những lời đó với Đặng Anh, muội cũng đừng trở mặt với ta.”“Cảm ơn đại nhân.”Cô nói xong, trên mặt thoáng hiện nụ cười.Dương Luân cười nhẹ, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, có chuyện ta muốn hỏi muội.”“Ừ.”“Chuyện của Trịnh Nguyệt Gia, nghe nói bệ hạ thiếu chút nữa đánh giết hắn, nhưng cuối cùng lại đặc xá, muội ở trong cung, có biết là tại sao không?”Dương Uyển nhớ tới Ninh phi, cuối cùng chọn tránh nặng tìm nhẹ.“Đó là chuyện Dưỡng Tâm Điện, không truyền ra tin tức cụ thể.”Dương Luân nắm cằm: “Chuyện này có chút kỳ quái.”“Kỳ quái chỗ nào.”Dương Luân nói: “Theo lý thuyết, bệ hạ đã hạ chỉ trượng giết, không có lý do đột nhiên thu lại ý chỉ.”Dương Uyển hỏi ngược lại: “Đại nhân cảm thấy chuyện này rất quan trọng sao?”Dương Luân lắc đầu: “Ta hiện tại cũng không rõ, đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.”“Chuyện xấu.” (Truyện đăng duy nhất tại )Nàng nói rất dứt khoát: “Nội các cứ để Lục khoa cùng Giám sát viện áp bức, bệ hạ tức giận đã không phải ngày một ngày hai.

Nhưng sát niệm của hắn chỉ đặt trên người Trịnh Nguyệt Gia, tấu chương cũng không nhắc đến Tư Lễ Giám cùng Hà Di Hiền.

Cái thái độ này, cho thấy những người này đã thua, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng phải xảy ra chuyện, lần này Nội các các ngươi tránh ở phía sau, vậy nhưng những người khác làm sao bây giờ.”Dương Luân nói: “Không đến mức đó.”Dương Uyển nói tiếp: “Đúng, triều đình không đến mức giáng tội toàn bộ Lục khoa, nhưng vẫn có thể đánh ở chỗ khác.”Dương Luân nghe cô nói như vậy, bỗng nhiên nhớ tới nửa câu Trương Lạc chưa nói xong kia.Vội xoay người nói: “Muội che ô đi, ta đi gặp thầy.”Dương Uyển nhìn bóng lưng Dương Luân, hít một hơi thật sâu, mặc cho nó bị chặn trong cổ họng, nửa ngày không chịu thở ra.Đôi khi, cô sẽ có một loại ảo giác đáng sợ.Giống như lịch sử được tạo thành từ sự sống và cái chết của một nhóm người.Đầu năm Trinh Ninh thứ mười hai, Đặng Di bị hủ hình.Mùa hè năm Trinh Ninh thứ mười hai, Trương Xuân Triển qua đời.Mùa thu năm Trinh Ninh thứ mười hai, hơn tám mươi người Đồng Gia thư viện chết trong chiếu ngục.……Những người này, có một số ở trong tư liệu lịch sử thấy rất rõ ràng, có một số lại ngay cả tên cũng không có.Nhưng bọn họ hợp lại thành bi hoan ly hợp của những năm Trinh Ninh, cũng vì trải đường cho những người còn sống như Đặng Anh, Dương Luân, Trương Lạc.Nếu Dương Uyển có thể lạnh lùng hơn một chút.

Đây có thể coi nhưng một màn huyết yến đãi ngộ nhiệt tình dành cho Dương Uyển.Nhưng nàng có thể một mình tận hưởng hay không.Dương Uyển nhìn sơn môn trầm mặc lắc lắc đầu.Lúc này nàng chỉ có thể tận lực làm cho mình không suy nghĩ nhiều, ngồi yên chờ Đặng Anh trở về.Ước chừng qua khoảng một giờ, người nàng chờ rốt cục một mình đi ra, trên mặt có bi thương, cũng rất ẩn nhẫn.Dương Uyển hơi lảo đảo đi lên phía trước, Đặng Anh gần như theo bản năng đưa tay đỡ nàng, quên mất trong tay mình còn cầm một khối ngọc bội Phỉ Thúy Phù Dung.Dương Uyển cúi đầu nâng tay hắn lên: “Này, đây là cái gì......”“Không có gì.”Hắn để ngọc bội để vào trong ngực, động tác quả thực có chút bối rối.Dương Uyển nhìn bộ dạng luống cuống của hắn, thử thăm dò hỏi:“Ai đưa cho huynh vậy.”“Sư phụ để lại cho ta.”Dương Uyển gật đầu không hỏi nhiều: “Vậy huynh cất nó đi.”Nói xong nhẹ nhàng quơ quơ ô: “Chúng ta trở về thôi.”“Được.”Cô nghe thấy hắn đồng ý, nhưng không lập tức lên đường: “Ta muốn kéo ống tay áo huynh đi.”“Ta có thể đỡ cô đi.”Dương Uyển lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay áo Đặng Anh.“Chờ một ngày nào đó ngươi thật sự tình nguyện đỡ ta rồi hãy nói.

Đúng rồi, sau khi trở về, ta muốn đến chỗ huynh bôi thuốc, lại thay quần áo.

Ta không muốn nương nương và Khương Thượng Nghi biết chuyện hôm nay.”Lúc nàng nói chuyện, vẫn không nặng không nhẹ túm lấy tay áo Đặng Anh, không biết là bởi vì lạnh hay là đau, cơ thể có hơi run.Đặng Anh nghiêng đầu nhìn về phía nàng.“Cô sợ Trương Lạc sao?”“Sợ.”Dương Uyển gật đầu: “Hắn là người ta sợ nhất.

Không chỉ ta sợ hắn, bọn Dương đại nhân cũng sợ hắn.”Đặng Anh nghe xong những lời này, nhất thời trầm mặc.Dương Uyển lắc lắc tay áo hắn.“Huynh đang nghĩ gì vậy?”“Đang suy nghĩ lời cô nương nói.”Dương Uyển dừng bước: “Huynh đừng nghĩ nhiều như vậy.”Đặng Anh cười cười, không đáp lời nàng.——Huyết yến khoản đãi Dương Uyển cuối cùng cũng mở màn vào tháng sáu năm đó.Văn huyên liên tục suốt một tháng, liên lụy đến gần bốn trăm quan viên trong kinh, Hoàng đế cực kỳ giận dữ, lệnh cho Cẩm Y Vệ Đình Trượng bao gồm hai Ngự Sử Hoàng Lưu.

Đồng thời lệnh cho tất cả quan viên tụ tập ở Ngọ Môn xem hành hình.Nhưng mà hình phạt như vậy cũng không có kinh sợ đến những quan viên trẻ tuổi này.Ngược lại trở thành tư liệu thực tế trong tấu chương mới của Đông Lâm đảng.

Viết đỏ mắt văn nhân không lấy đình trượng làm kỵ, thậm chí coi đây là vinh dự, ngôn từ càng ngày càng không có kiêng kỵ, chuyện liên lụy cũng càng ngày càng nhiều.Bạch Hoán vẫn không lộ ra bất kỳ biểu cảm ào, Trương Tông ra mặt đàn áp vài lần, nhưng căn bản đàn áp không được.Một ngày này, Trương Lạc vừa đi ra khỏi Bắc Trấn Phủ Ti, liền thấy một kiệu mềm dừng ở một bên.“Là ai đến?”“Là lão nô.”Hà Di Hiền lên tiếng xuống kiệu, hành lễ với Trương Lạc.Trương Lạc nói: “Hà chưởng ấn không hầu hạ bệ hạ, đến chỗ ta làm gì.”Hà Di Hiền ngẩng đầu: “Lão nô là nô tài của bệ hạ, đương nhiên là vì chuyện của bệ hạ mà tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui