Quan Hạc Bút Ký


Mùa thu năm Trinh Ninh thứ mười hai, một mảnh chiếu ngục được gửi tới.Mấy ngày trước Trung thu trời đổ mưa, thời tiết nhanh chóng chuyển lạnh, Dương Uyển nhất thời không thích nghi được, lâu lâu cảm thấy chút phong hàn, bởi vì gần tới Trung thu sự vụ của Thượng Nghi cục càng thêm bận rộn, Dương Uyển kéo dài một hai ngày, vậy là bắt đầu phát sốt.Cái này nếu ở hiện đại, chỉ cần mấy viên thuốc là có thể giải quyết, nhưng ở triều Minh lại có chút khó khăn.Lúc đầu Dương Uyển cũng không muốn cho Ninh phi biết, nhưng Khương Thượng Nghi đâu dám gạt Ninh phi.Sau khi Tống Vân nhẹ nhàng đi Thừa Càn cung bẩm báo, Ninh phi liền lệnh cho Hợp Ngọc đón Dương Uyển đến Thừa Càn cung chăm sóc.Dương Uyển sợ người bên cạnh Ninh phi đem chuyện này nói cho Đặng Anh, thỉnh thoảng lại hỏi một tiếng.Lúc Ninh phi đi thăm nàng, nghe thấy khó tránh khỏi ấn nàng lại trên giường, "Năm lần bảy lượt đứng lên, không muốn khỏi bệnh nữa có đúng không?”Dương Uyển nắm chăn: "Em sợ bọn họ lắm miệng, đi nói bừa với đám người Lý Ngư.”Ninh phi vén màn, ngồi xuống bên cạnh nàng, vuốt mái tóc ướt đẫm sau khi đổ mồ hôi: "Để cho hắn biết thì làm sao.”Dương Uyển ho một tiếng: "Cũng không sao, chỉ là thấy huynh ấy bận quá.”Cô nói xong lại thở dài một hơi.Suốt tháng sáu, Đặng Anh hao hết tâm trí của bản thân vào công trình điện Thái Hòa, tuy rằng hắn làm việc luôn luôn chăm chú, nhưng đây là lần đầu tiên Dương Uyển nhìn thấy hắn làm việc chuyên tâm đến mức tổn hại bản.“Điện Thái Hòa sắp hoàn thành rồi đúng không.”Dương Uyển gật đầu.“Mấy ngày trước, lúc ta đi xem, thấy trên nóc nhà có một bức Trấn Ngõa Thú Điêu đã hoàn thành toàn bộ.”Ninh phi cười cười: "Em đấy, vừa nói đến chuyện của hắn, bệnh đến mấy cũng có tinh thần hơn hẳn.”Dương Uyển từ chối cho ý kiến.Đôi khi quá chú ý đến một người, sẽ xem nhẹ người bên cạnh.Dương Uyển nhìn ánh mắt ôn nhu của Ninh phi, nhớ tới mỗi lần sau khi hoàng đế triệu nàng thị tẩm trở về, nàng đều một mình lẳng lặng ngồi trong tẩm điện một lát, sau khi đi ra lại không lộ ra tâm trạng gì.Nàng giỏi che giấu cảm xúc hơn Dương Uyển, không để cho người bên cạnh lo lắng, nhưng điều này cũng làm cho Dương Uyển càng đau lòng cho nàng.“Hai ngày nữa là Trung thu, chờ nô tỳ khỏe hơn, nô tỳ làm bánh Trung thu cho điện hạ ăn.”Ninh phi vỗ vỗ trán nàng: "Hợp Ngọc bọn họ nhiều lần nói với ta, sau này ngoại trừ nấu mì ra thì không cho em chạm vào phòng bếp nữa.”Dương Uyển chống người dậy: "Nô tỳ không vào bếp, nô tỳ có thể dạy bọn họ.”Ninh phi cười gật đầu: "Được, đây là lần đầu tiên tỷ tỷ và Uyển Nhi cùng nhau đón Trung thu.——Có lẽ là do có chút thú vui thực tế, hai ngày sau Dương Uyển thật sự khá hơn rất nhiều.Sau khi hạ sốt là có thể đứng dậy đi lại.Hôm nay thời tiết rất đẹp, Dương Uyển đốt một sợi chỉ thơm, khoác áo ngồi ở trước bàn sách sửa sang lại bút ký lúc trước, Dịch Lang mặc một thân cẩm bào mới tinh trở về, vừa vào cửa liền đi thẳng đến trước mặt Dương Uyển.“Dì, dì đỡ hơn chút nào chưa?”Dương Uyển đứng lên hành lễ với hắn: "Nô tỳ quần áo không chỉnh tề, sợ đường đột điện hạ.”Dịch Lang nắm tay Dương Uyển: "Dì đã lâu không chơi với con.”Dương Uyển ngồi xổm xuống, dùng tay áo lau mồ hôi cho hắn, ngẩng đầu hỏi nội giám đi theo: "Nương nương đâu?”Nội giám khom người đáp: "Nương nương đi Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu, giờ vẫn chưa trở về.”Dương Uyển gật đầu nói: "Được, các ngươi ra ngoài chờ đi, ta bồi điện hạ.”Nói xong chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: "Điện hạ ngồi một lát, để nô tỳ ra phía sau mặc xiêm y.”Dịch Lang gật đầu đồng ý, nghe lời đi tới ghế ngồi xuống.Dương Uyển cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào trong các.Ai ngờ, chờ cô đi ra, lại thấy Dịch Lang đang lật sổ ghi chép cô để trên bàn.Để tránh phiền toái không cần thiết, phàm là văn tự liên quan đến tính luận thuyết và tính đánh giá của mình, Dương Uyển đều viết bằng tiếng Anh, chỉ có ghi chép lịch sử thuần túy, mới dùng chữ Hán.

Nàng bình thường đều rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng để cho người ta nhìn thấy quyển bút ký này, nhưng hôm nay, quả thật là sơ sẩy đối với đứa nhỏ vừa biết chữ không lâu này.Phía trước Dịch Lang đều xem không hiểu, nhưng ở trang Dương Uyển mở ra, thấy được tên của hơn mười người Chu Tùng Sơn, Triệu Bình Lệnh, cùng với hai chữ "Thu Quyết" đánh dấu phía sau những cái tên này, không khỏi ngẩng đầu hỏi Dương Uyển: "Dì, dì viết tên những người này làm gì.”Chẳng biết tại sao, lúc hắn hỏi những lời này, thanh âm tuy non nớt, nhưng bộ mặt lại rất nghiêm túc.Dương Uyển nhất thời im lặng.Dịch Lang đột nhiên cao giọng.“Dì, người đang tự ý nghị luận chuyện triều chính.”Hắn nói xong câu đó, ngẩng đầu nhìn Dương Uyển.Dương Uyển giật mình.Có lẽ là bởi vì hắn quá nhỏ, lại quá thân cận với mình, vậy nên nàng mới quên mất, đứa bé này, là hoàng đế kế vị.“Dì.”Hắn lại gọi nàng một tiếng, Dương Uyển vội quỳ xuống trước bàn: “Nô tỳ biết sai.”Dịch Lang cúi đầu: "Cung nhân nội đình không được bàn bạc riêng về triều chính, dì viết trên giấy lại càng không nên.”Dương Uyển cắn môi, nhất thời không nói nên lời.Tư liệu lịch sử ghi lại Tĩnh Hòa Đế và phụ thân hắn không giống nhau.Cậu nhóc này được tính là vị vua hoàn hảo nhất trong số mười mấy vị quân vương kỳ lạ của Minh triều, đương nhiên điều này không chỉ nhờ sự chỉ dạy của đế sư Trương Tông và thủ phụ nội các Dương Luân đối với hắn, ngoài ra cũng nhờ sự mẫn cảm bẩm sinh, nhưng mà khoảng cách giữa những con chữ và nhân vật cụ thể quá xa xôi, cũng chỉ cho đến hôm nay, Dương Uyển mới bỗng nhiên có thể lĩnh hội được hai chữ "mẫn tính" mà Minh sử phán cho Dịch Lang.Nàng cúi người xuống, nhận sai lần nữa.Vừa lúc đó, Ninh phi từ Từ Ninh cung trở về, nội giám bên ngoài điện dẫn nàng tới.Ninh phi đi vào thiên điện, thấy Dương Uyển quỳ trên mặt đất, Dịch Lang ngồi ở sau án đang cúi đầu nhìn nàng.Vội lên tiếng nói: "Làm sao vậy, sao lại để dì con quỳ?”Dịch Lang nghe được thanh âm, đứng dậy hành lễ với Ninh: "Di mẫu làm sai chuyện.”Ninh phi đi tới bên cạnh Dương Uyển, đỡ cánh tay nàng nói: "Nào, đứng lên trước đã.”Dương Uyển không đứng dậy: "Nương nương, nô tỳ có lỗi, nô tỳ không dám đứng dậy.”Ninh phi thấy nàng như vậy, nhíu mày nhìn về phía Dịch Lang: "Nàng làm sai chuyện gì?”Dịch Lang chỉ vào bút ký trước mặt mình đáp: "Dì tư luận triều chính.”Ninh phi đứng dậy đi tới sau án, nhìn thoáng qua bút ký trên án của Dương Uyển, Dịch Lang chỉ vào tên Chu Tùng Sơn nói với Ninh phi: "Mẫu phi, Trương tiên sinh đã nói với ta, người này là người phụ hoàng muốn xử tử, hắn nhục mạ phụ hoàng, phụ hoàng rất tức giận, không cho phép bất cứ kẻ nào cầu tình.


Di mẫu là cung nhân nội đình, vốn không thể hỏi đến triều chính, nàng lại viết riêng tên những người này, đây là phạm vào tối kỵ.”Ninh phi khép bút ký của Dương Uyển lại, ngồi xổm xuống ôm Dịch Lang vào lòng.“Di mẫu ngươi......!Thân thể mới khỏe lại.”Dịch Lang gật đầu: "Nhi thần hiểu, mẫu phi, nhi thần cũng không muốn trách phạt dì.”Hắn nói xong buông tay Ninh phi ra, đi tới trước mặt Dương Uyển: "Dì, sau này dì đừng viết mấy thứ này nữa.”Dương Uyển vội đáp: "Vâng, nô tỳ tuân lời điện hạ.”Dịch Lang nghe nàng nói như vậy, lại quay đầu nhìn Ninh phi, lúc này mới nói: "Vậy dì đứng lên đi.”“Vâng.”Dương Uyển nghe lời đứng lên, áy náy nhìn về phía Ninh phi.Ninh phi khom lưng sờ sờ đầu Dịch Lang: "Con đi ra ngoài trước, mẫu phi có chuyện muốn nói với dì con.”Dịch Lang gật đầu, đi theo nội thị ra khỏi thiên điện.Ninh phi cầm bút ký lên, đặt vào tay Dương Uyển: "Cất kỹ nó.”Dương Uyển mím môi nhận lấy bút ký, ngẩng đầu nói: "Nương nương không trách nô tỳ.”“Trách em làm cái gì.”Nàng nói xong, cúi đầu nhìn đầu gối Dương Uyển: "Thằng bé bắt em quỳ lâu sao?”“Không có, vừa mới quỳ thì nương nương đã tới.”Ninh phi thở dài, nâng tay áo lên vén mái tóc mai hơi rũ xuống: “Em còn bảo tỷ tỷ trách em, nếu như không phải em hiểu rõ mối liên hệ giữa Ti Lễ Giám và bệ hạ, Trịnh Bỉnh Bút đã chết lâu rồi.

Em thân là nữ tử, so với người làm tỷ tỷ như ta, mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu.


Chỉ là......!Con trai ta, mặc dù thân thiết với ngươi, nhưng dù sao nó cũng là học trò của các tiên sinh, ta chỉ có thể chăm sóc nó trên phương diện ăn uống sinh hoạt thường ngày, phẩm tính, tâm trí của nó đều do Văn Hoa Điện nuôi dưỡng, ta cũng không biết nó sẽ đối xử với em như vậy.”Dương Uyển lắc đầu, đỡ Ninh phi ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Nương nương, đây mới là đúng, bất kể là sau này kế thừa ngôi vị, hay ở biên cương thủ vệ một phương, điện hạ đều là chủ của thiên hạ, phải hiểu đại lễ, thưởng phạt nghiêm minh, như vậy mới có thể làm cho nước mạnh dân an, không phải sao?"Ninh phi nắm tay Dương Uyển: "Em nghĩ như vậy sao?”Dương Uyển cười cười: "Là chỉ có thể nghĩ như vậy.”Ninh phi nói: "Vậy em còn làm cho nó những cái bánh trung thu mới lạ kia không?”“Có.”Dương Uyển cười gật đầu: "Điện hạ đâu có làm gì sai, nô tỳ giận cái gì.

Nương nương......!Nô tỳ muốn xin người một chuyện.


Nhưng chuyện này người không thể để cho điện hạ biết.”“Chuyện gì?”“Ngày sương giáng thứ hai, nô tỳ muốn xuất cung một lần.”“Để làm gì?”“Ngày sương giáng thứ hai, tức là ngày "Thu quyết".”Dương Uyển từng xem qua một số miêu tả sơ lược trong tư liệu nghiên cứu hình phạt của đàn chị ghi chép về triều nhà Minh, nhưng dù sao cũng là những con chữ, cần phải dựa vào tưởng tượng mới có thể chắp vá ra cảnh tượng cụ thể.Mà lúc này đây, nàng muốn tận mắt đi xem một chút, trong lịch sử ghi lại "Máu nôn thành cục, thậm chí thấy thịt thối" là cảnh tượng như thế nào.

Nàng muốn nhìn rõ, những người đã từng chỉ là nhân vật trên tư liệu của nàng, họ chết ra sao, làm sao đi tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng cũng muốn tự mình cảm nhận, hình phạt của Bắc Trấn Phủ Ti Minh triều rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào.Trải qua một đoạn thời kỳ trống rỗng trong lịch sử này, Dương Uyển dần dần hiểu được, muốn thật sự lý giải Đặng Anh ở thời đại này, nàng nhất định phải hiểu được trong thời đại này, khủng bố nhất là cái gì.“Ngươi không muốn nói thì thôi.”Lời của Ninh phi cắt đứt suy nghĩ của Dương Uyển.Nàng vừa định mở miệng, lại nghe Ninh phi nói: "Tỷ tỷ......!dù sao cũng phải tìm cho tỷ một lý do.

Như vậy đi......!Nghe nói, thê tử trong nhà ca ca đầu tháng trước bị bệnh, hiện tại cũng không thấy khá hơn, ta vẫn luôn muốn sai người đi thăm hỏi, sau khi sương giáng, tỷ về thăm nhà một chút, mẫu thân hẳn là cũng rất nhớ tỷ.”Nàng suy nghĩ quá chu đáo, Dương Uyển gần như không chịu nổi.“Nương nương......!Người cứ tin ta như vậy, cái gì cũng không hỏi.”Ninh phi đỡ nàng dậy: "Ta kỳ thật biết em đang suy nghĩ gì, nếu là hai mươi năm trước, ta cũng muốn giống như em.”Dương Uyển ngẩn ra.Lời này nghe thế nào cũng không có ý gì đặc biệt, nhưng ngẫm lại cũng rất vi diệu.Ninh phi tựa hồ cũng không muốn để cho nàng suy nghĩ sâu xa, đứng lên nói: "Xem em có thể xuống giường, hôm nay vừa vặn cũng rảnh rỗi, không phải em nói muốn dạy Hợp Ngọc bọn họ làm nhân bánh trung thu mới lạ sao? Ta sang phòng bếp chuẩn bị trước, ngươi thay một bộ xiêm y khác đi rồi hẵng qua.”Nàng nói xongđi được hai bước, lại nghĩ tới cái gì đó rồi xoay người lại nói: "Đúng rồi, ngày sau Trung thu, trong cung có tiệc lớn, tỷ tỷ cũng phải đi, trong đại lễ em ở một mình cũng không vui.


Chỉ là cơ thể em còn khỏi hẳn, đi tới đi lui nhiều sợ lại nhiễm lạnh.."“Nô tỳ không sao thưa nương nương.”Ninh phi cười một tiếng: "Ta đâu nói sẽ không cho em ra khỏi Thừa Càn cung, em hoảng cái gì, hai ngày này dưỡng bệnh cho tốt, mấy nữa muốn đi ngắm trăng, cũng đừng đến nơi nhiều gió.

À...!Hôm nay chúng ta làm bánh trung thu, ngươi nhớ gói một ít mang đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận