Quan Hệ Bất Thường (Bất Chính Thường Quan Hệ)

Dân ở thành phố này luôn thích bắn pháo hoa vào mỗi dịp lễ lộc, dù vé xem nhạc hội pháo hoa nức tiếng lúc nào cũng có giá trên trời, nhưng khán giả vẫn cứ luôn tới coi như nước. Buổi tối Tết Tây, sau một ngày thẳng lưng cúi đầu đứng suốt, A Lục xoa cổ đẩy cửa kính của tiệm ra, phương xa có mấy tiếng bụp bụp, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm tím tím.

Ngoài khu dân cư có một công viên xanh ngắt mênh mông, khách nữ đến uốn tóc thường hay tán thưởng nhạc hội pháo hoa rực rỡ huy hoàng, cậu thợ nhỏ vẫn miệt mài làm việc im lặng lắng nghe, dưới đáy lòng âm thầm mộng tưởng ánh sáng dãy màu trong miệng đám khách. Ngẩn người không bao lâu, suy nghĩ liền bị cắt ngang, đám thợ thừa dịp không có chú Khoan tìm mọi cách thừa nước đục thả câu, từng người liên tiếp quăng việc của mình qua cho A Lục. “A Lục, qua hai mươi phút nữa nhớ gội đầu cho chị Vương, nhất định phải xả sạch thuốc đó!”

“ A Lục, rót ly nước cho ông Lý!”

“ A Lục, anh ra ngoài hút điếu thuốc, cậu chờ dì Triệu gội đầu xong thì sấy khô cho bả!”

“À, được, em biết rồi!” Người quá tốt quá hiền không bao giờ học được cách cự tuyệt, gật đầu nhất nhất nghe theo, pháo hoa mỹ lệ trong lòng cũng đồng thời tan thành mây khói.

Đường phố đêm khuya quạnh hiu trống vắng, đèn đường lờ mờ sương mù vây phủ, tòa nhà cao cao phía xa bị màn đêm nhuộm thành một mảnh mờ mờ tối tối, bầu trời trong vắt không chút vết nhơ treo phía trên đỉnh lầu cao ốc. Tiếng bụp bụp liên tiếp vang lên, pháo hoa muôn sắc muôn màu không ngừng bắn tới trời cao, kéo ra cái đuôi vừa dài vừa chói mắt, như đóa hoa nở rộ giữa không trung.

Dãy sáng ngập màu, đèn hoa rực rỡ. Trong gió lạnh rét run, nhóc ngốc nửa cái mặt quấn khăn ngửa đầu nhìn đến mức quên đi tất cả. Nửa khắc cũng không do dự, A Lục hưng phấn hô to với Chuột ở đầu kia điện thoại. “Chuột, Chuột! Mau! Cậu mau nhìn ra cửa sổ!”

Giọng Chuột cứng ngắc mà mệt mỏi. “Sao thế? Tôi đang bàn hợp đồng, có chuyện gì lát nữa gọi tôi sau!”


Tiếng tút tút khô khan vang vọng ở bên tai, pháo hoa trên trời chớp mắt lóe sáng lại chớp mắt lụi tàn. Tiếng bụp bụp trầm đục đập vào vành tai không dứt, cao trào của bài văn kết thúc, trên trời rộng không còn pháo hoa có thể bắn tới tầng tầng cao ốc xa xa. Dõi mắt nhìn ra, chân trời lượn lờ sương khói.

Ngơ ngác đứng trên giao lộ không người, A Lục thất thần nhìn di động một lát, tâm tình phấn chấn cũng cùng tiêu tán với pháo hoa.

Tết Tây qua đi, Tết Ta càng ngày càng gần, tiệm cắt tóc cũng càng ngày càng buôn may bán đắt. Đám thợ cười nói, lịch hẹn của Nghiêm Nghiễm có lẽ đã sắp xếp tới sau Tết Nguyên Tiêu. Nghiêm Nghiễm cười nhàn nhạt, mê hoặc một đám khách nữ đang ngóng trông mong đợi, làm anh chủ Ngụy bên bàn sổ sách lo âu sốt ruột. Gần đây lại mở thêm hai salon làm đẹp nữa, nhạc giật vừa mạnh vừa máu, đại sảnh lộng lẫy nguy nga, phụ trách sáng tạo cười cực kỳ ái muội, mọi thứ lạ lạ lại quen quen. Chú Khoan cầm bình trà nhàn nhã đứng ở cửa tiệm ngóng ra phía ngoài, nhìn salon người ta gióng trống khua chiêng mà vẫn vắng ngắt, lại nghe tiếng khách ồn ã trong tiệm nhà mình, thoải mái đến độ dùng lời khó tả.

Nhân viên trong tiệm đầu tắt mặt tối khẩn trương, A Lục gội đầu hơn nửa năm rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi thân phận thợ gội đầu, trở thành thợ phụ của Nghiêm Nghiễm. Sấy tóc, cạo mặt, thỉnh thoảng lãnh vài công việc chăm sóc khách hàng đơn giản, nhóc ngốc thấp thỏm lo âu làm rất kỹ lưỡng, tranh thủ thời gian cẩn thận liếc vào gương, khách đang chú tâm đọc tạp chí, không nhíu mày hay sốt ruột, khóe miệng treo một chút nét cười. A Lục thở phào một hơi, trái tim treo trong ngực hạ xuống hơn phân nửa. Lại quay đầu mong đợi nhìn Nghiêm Nghiễm đứng một bên, đụng trúng ánh mắt ngợi khen của anh thợ. Nhóc ngốc mím miệng ngượng ngùng cúi đầu, tràn ngập niềm vui.

Thật ra cũng chỉ là đưa đồ, hỗ trợ việc vặt, kỹ thuật hoàn toàn không so được với Nghiêm Nghiễm. Đặt vào miệng Chuột chắc chắn lại là một câu khinh thường. “Nhìn bộ dạng cậu một cái đi, thành cái gì rồi? Hứ, vẫn chỉ là một cậu em! Tới tiền công cũng chưa lên được một chút, liền mừng…”

Khách trên ghế cắt tóc hết đến lại đi, A Lục tưởng tượng thấy bộ dạng y nghiêng đầu kéo khóe miệng.

Chuột rất lâu rồi không có tới. Không đến tiệm cắt tóc để gội đầu, cũng không sang phòng trọ A Lục mà ăn chực. A Lục gọi điện cho y, đầu dây bên kia luôn là ngữ điệu lạnh lùng thái độ xa cách. “A Lục? Chuyện gì? Chỗ tôi rất bận, có chuyện gì cậu gọi lại sau nhé!”


“ Chuột, tôi…” Nhóc ngốc vốn thấp thỏm bất an lại càng nhát gan sợ sệt. “Không, không có việc gì!”

Muốn hỏi cậu mấy ngày nay có tốt không, trời lạnh đừng quên mặc thêm quần áo, nhưng cái gì cũng chưa kịp nói thành lời, đầu bên kia đã vội vàng cúp máy.

Có lẽ thật sự rất bận rộn! A Lục gặp được trợ lý Nặc Nặc của Chuột ở ven đường, trợ lý nhỏ ăn mặc y như Chuột, ôm bọc hồ sơ thật dày, chưa nói được với A Lục mấy câu, di động trong túi đã kêu vang không dứt. “Dạ, dạ, hồ sơ địa ốc ở chỗ em! Xin lỗi, anh Hạo, em lập tức đến, lập tức! Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Cô Lâu nói muốn uống trà sữa của quán này, cho nên em… Xin lỗi!”

Biết Chuột hà khắc lên một cái sẽ chẳng nể nang ai, nhìn Nặc Nặc không ngừng xin lỗi, A Lục tràn đầy lúng túng. “Xin lỗi, cậu ta chính là như vậy, cậu đừng để ý.”

May mà Nặc Nặc cũng chẳng để bụng. “Em biết! Anh Hạo nóng ruột… Có một khách lớn, làm không tốt… À, không nói nữa, em phải đi gấp, anh Hạo còn đang chờ em!”

Nhóc ngốc vẫy tay nói tạm biệt, Nặc Nặc mang theo bọc hồ sơ nháy mắt liền biến mất ở chỗ rẽ.

Cha mẹ dưới quê gọi lên hỏi, chừng nào mới chịu về nhà ăn Tết Ta. Đã nói rồi mà, nhất định phải về gấp sum họp tối ba mươi. Cả nhà chị hai cũng đã nhờ người ta đặt xong vé xe lửa. Chị ba thôi việc, sớm đã ở nhà phụ chuẩn bị ăn Tết. Chị tư ở xa nhất nói công việc quá nhiều, ông chủ không cho vắng, có lẽ tới mồng hai mới về quê được. Hai ông bà thương thằng con cưng, không yên tâm về A Lục, hết lần này đến lần khác cứ nói thao thao. “Con thì sao, Tiểu Luật? Vé xe Tết khó mua lắm đó, xin nghỉ sớm chút về nhà đi con!”


A Lục trước đó luôn la hét đòi về quê ăn Tết, bây giờ lại chần chừ, nắm chặt điện thoại không biết phải làm sao mở miệng. “Con… Trong tiệm rất bận, không thể thiếu người. Tết Ta tăng ca tiền công gấp bội… Còn nữa, con phải đi hỏi Chuột, bàn xong sẽ cùng nhau về nhà…”

Từng có kẻ miệng luôn chém gió, ngồi trong tiệm cắt tóc khoa tay múa chân làm gió bay mát rượi. “Ngồi xe lửa? Chịu khổ tới bao nhiêu? Còn phải suốt đêm xếp hàng mua vé, mua được hay không còn chưa nói được. Máy bay, Tết Ta về nhà đương nhiên là phải ngồi máy bay rồi, có cái câu gì nhỉ? Áo gấm về làng! Ha ha…”

Hiện tại, A Lục ngay cả bóng y cũng không vớ được. Sau giờ làm đứng ngoài văn phòng y, đảo mắt nhìn vào trong xuyên qua khe hở của mấy mẫu quảng cáo phòng thuê dán dày đặc mặt kính, trong sảnh văn phòng đèn đóm sáng trưng, nam nữ mặc đồng phục đồng nhất ngồi trước máy tính miệt mài đánh chữ. A Lục tìm một hồi lâu cũng không thấy bóng Chuột, lúc đang định rời khỏi, lại thấy Chuột dẫn một vị tiểu thư rất đẹp cười cười nói nói từ trong phòng kính sâu trong sảnh văn phòng đi tới.

Đó là phòng khách VIP chị Du thiết kế, nói chỉ khách hàng đòi biệt thự cấp mười triệu trở lên mới có tư cách đi vào.

“Hừ, đại gia nào lại chạy tới văn phòng ở khu bình dân của tụi tôi mà mua biệt thự? Trang hoàng tới như vậy… Tiền công ty trả, bả không xót lòng.” Giọng điệu phản đối của Chuột hãy còn văng vẳng bên tai.

Thấy họ đi tới cửa ra, A Lục chột dạ, lách mình trốn vào bóng râm. Từ mặt sau máy điều hòa ló đầu ra nhìn, cô gái được Chuột gọi là “cô Lâu” phải đẹp hơn bất cứ khách nữ nào trong tiệm cắt tóc, mặt trái xoan, mắt to tròn, nhìn như sao nữ trên bìa tạp chí. Nàng nói chuyện rất êm tai, nhu mì điềm đạm, ngón tay trắng trắng thon thon, có vẻ cố ý vô tình sát nhẹ qua cà-vạt treo trên ngực Chuột. “Jerry, cậu trông bảnh như vậy, chắc bạn gái trói cậu chặt lắm đúng không?”

“ Nghèo như tôi đây, ở đâu ra bạn gái?” Giọng điệu dịu dàng này của Chuột, A Lục chưa từng nghe qua, chàng trai dưới ánh đèn mặt mũi tuấn tú ánh mắt tươi cười. “Người đẹp như cô Lâu đây, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi.”

“ Suỵt… Nói nhỏ với cậu, đừng gọi tôi cô Lâu, như thế xa lạ lắm! Gọi tôi Lâu Mạn đi.” Tiếng nói uyển chuyển như dây leo, lặng lẽ quấn vào đáy lòng.


Y khen nàng xinh đẹp, nàng khen y tài giỏi. Họ đây qua kia lại tán gẫu đến kinh hồn bạt vía. Ở rất gần cạnh đấy, nhóc ngốc đứng đó luống cuống chân tay. Sau lưng A Lục là siêu thị mini mở cửa hai mươi bốn tiếng, cách vách siêu thị là tiệm đồ nướng khói đặc bay cuồn cuộn. Bên kia đường, tiếng người ăn cay phỏng miệng nhốn nháo náo nhiệt, cách đó không xa, trong phòng bảo vệ truyền ra giọng ngâm nga của một nghệ sĩ cổ kịch danh tiếng. Đầu đường ánh sao thưa thớt sương khói bốc cao, một cảnh rất đời thường, đôi nam nữ trước mắt, một kẻ cử chỉ phóng khoáng bảnh bao phong độ, một người lúm đồng tiền tươi roi rói như hoa, nói nói cười cười đứng chung một chỗ, làm A Lục sinh ra ảo giác đang coi phim bộ.

Vui cười mờ ám câu được câu không trôi tới lỗ tai, A Lục nhìn hai chiếc bóng vì bị kéo dài mà càng ngày càng sát lại trên đất, trong lòng không lý do xót xa một trận.

Lâu Mạn rốt cuộc ngồi vào xe thể thao của nàng, Chuột không thấy A Lục ở một bên, lập tức xoay người vào lại văn phòng.

Đêm nay, A Lục trước giờ dính vào gối nằm là đi vào mộng đẹp lại lần đầu tiên tự dưng mất ngủ, trở đi trở lại trong đầu đều là gương mặt Chuột, phiền chán lúc đối mặt với mình, ân cần lúc đối mặt Lâu Mạn.

Hóa ra Chuột thích phụ nữ mắt to, nhóc ngốc nghĩ thầm. Bạn gái thời cấp ba của y, mắt cũng rất là to.

Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không dừng được, trong lòng nhảy ra một câu Chuột thường ngày hay nói. “Vô tâm mới ngủ được!”

Mọi khi, vào lúc này, Chuột sẽ gọi điện đến. Mở to mắt nhìn trần nhà trân trân, đợi năm phút rồi năm phút, thời gian từng chút trôi qua, di động bên gối lặng im như đang ngủ.

A Lục biết, đêm nay Chuột sẽ không gọi hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận