Quan Hệ Bí Ẩn

Từ đó, Ân Thiệu Hành thỉnh thoảng sẽ đến phòng làm việc của Quan Hi cùng cậu quấn lấy nhau, theo cách nói hoa mỹ là đang giúp cậu có thể lĩnh hội được cảm giác ngoại tình một cách tốt nhất.

(Nguyên văn là 美其名曰mỹ kỳ danh viết:: xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, đại ý khi một người đặt tên cho một vật, một việc nào đó một cái tên hay, thì người ta sẽ dùng câu này để chỉ về cái việc đặt tên đó. Tùy tình huống mà nó sẽ có nghĩa tốt hay xấu.)

Hôm nay, hai người đang làm ổ trên giường trong phòng làm việc, Quan Hi nằm trên người Ân Thiệu Hành, đặt cuốn sổ da dày cộm trước ngực bắt đầu ghi ghi chép chép, mà Ân Thiệu Hành vẫn còn trong cơ thể Quan Hi chưa lui ra ngoài.

“Làm nhiều lần như vậy, cảm giác đại khái em đều hiểu rồi, nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó…” Quan Hi để bút xuống, nhìn chữ viết lộn xộn trên cuốn sổ mà suy tư.

“Có muốn giúp nữa không?” Với tư cách là một ‘hướng dẫn ngoại tình có thâm niên’, Ân Thiệu Hành thật sự chu đáo, hắn đã vì Quan Hi mà cung cấp không ít ‘trợ giúp’, nhưng hắn chưa từng chủ động đòi hỏi cái gì, bởi vì trong quá trình ‘trợ giúp’, hắn đã đạt được điều mình muốn rồi.

“Để em nghĩ một chút.” Quan Hi lật ra sổ tay lại lần nữa tìm kiếm vấn đề, “Anh nói…. cứ liên tục ngoại tình một thời gian dài, lâu dần liền có loại tâm lý không để ý bạn đời của mình có thể phát hiện ra hay không, có phải điều đó có nghĩa là đã không còn thương anh ấy nữa hay không?”

“Em để ý vị trong nhà kia biết rõ chuyện của chúng ta sao?” Ân Thiệu Hành hỏi cậu.

Quan Hi không chút do dự gật đầu: “Em để ý, bởi vì em thương anh ấy, cho nên em không hiểu được vấn đề này.” Tiếp theo cậu lại hỏi, “Còn anh, anh để ý không?”

“Anh không quá để ý, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc anh không thương em ấy, bởi vì dù em ấy đã biết được rồi, anh cũng sẽ không để em ấy đi.” Ân Thiệu Hành cười kiêu ngạo.

“Nhưng người ấy sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, như vậy anh cũng muốn không từ thủ đoạn mà giữ người ấy lại sao?”

“Thời gian sẽ hòa tan hết thảy, đến lúc đó anh sẽ mỗi ngày ở nhà làm em ấy, làm em ấy không xuống giường được, không có tinh lực suy nghĩ đến chuyện khác, lại khiến cho trong bụng, trong mắt, trong miệng em ấy, đều là anh.”

“Trong miệng… không được, tính cách của anh cùng nhân vật chính của em khác quá xa!” Quan Hi nôn nóng vò tóc, “Vấn đề khác, nếu người ấy nói chỉ cần anh và hồ ly tinh kia đoạn tuyệt không qua lại nữa liền có thể tha thứ cho anh, xem như cái gì cũng không xảy ra, anh sẽ nghe theo sao?”

“Sẽ.” Ân Thiệu Hành dứt khoát gật đầu, “Nhưng thời gian dần trôi, sau khi trở về cuộc sống bình bình đạm đạm trước kia, có lẽ sẽ tiếp tục ra ngoài tìm người.”

Quan Hi mở to hai mắt: “Vì cái gì?”

Ân Thiệu Hành cong môi, tiếp theo để cuốn sổ qua một bên, xoay người đè cậu xuống dưới, cắn lỗ tai cậu nói: “Nói cho em biết điểm quan trọng nhất…” Ân Thiệu Hành nương theo dịch thể trơn ướt mới vừa rồi bắn vào trong cơ thể Quan Hi mà dùng sức đâm vào trong, “Loại cảm giác này chỉ cần hưởng thụ qua một lần, sẽ nhớ mãi không quên.”

“A ư….” Quan Hi khó nhịn mà ngửa cổ lên.

Ân Thiệu Hành gặm cắn cổ cậu: “Là nghiện a.”

Nghiện?! Quan Hi dường như đã nắm bắt được điểm quan trọng nhất.

“Nhưng mà… ưm, nhưng em không có…. không có.” Quan Hi bị Ân Thiệu Hành đưa đẩy khiến cho cơ thể không ngừng run rẩy nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo mỏng manh.

Ân Thiệu Hành cười cậu: “Chắc do anh làm không tốt, hay là vào em chưa đủ sâu sao bảo bối.” Một câu không đầu không đuôi, Quan Hi rồi lại giống như đã nghe hiểu.

Cậu nhắm mắt lại lấy ra một cái bcs dưới gối đầu đưa cho Ân Thiệu Hành: “Dùng, dùng cái này.”

Ân Thiệu Hành cầm lấy, phát hiện là thiết kế có hạt, vì vậy hắn khẽ cười một tiếng: “Chuẩn bị còn rất đầy đủ.” Lại dùng sức đâm vào mấy cái mới cam lòng lui ra ngoài, xé mở bao bì đeo vào.

Hạ thấp giọng nói với Quan Hi vẫn đang nhắm mắt: “Ô, đây là tiểu lẳng lơ từ đâu đến, bị người làm đến một nửa liền ném ở chỗ này, chính là tiện nghi cho anh rồi.” Nhìn thấy Quan Hi bởi vì lời hắn nói mà muốn đưa tay tự an ủi mình, Ân Thiệu Hành nắm hai tay cậu ép lên đỉnh đầu, đỡ thân thể cậu chậm rãi đâm vào, “Thật chặc, tiểu gia đây còn chưa từng đâm qua huyệt nào chặc như vậy.”

Quan Hi cho tới lúc này chưa từng nghe qua hắn nói những lời như vậy, hơn nữa cảm nhận được hình thù xa lạ trong cơ thể không khỏi bắt đầu giãy giụa: “Thả em ra.”

“Thả em? tiểu lẳng lơ không phải rất thích sao? Một bên giãy giụa một bên thít chặt anh…” Ân Thiệu Hành cố ý tránh khỏi điểm này của Quan Hi, chậm rãi đâm rút, thời gian dần qua trong lòng Quan Hi vọt lên một nỗi sợ hãi, từ trước đến nay Ân Thiệu Hành đều là kiểu gió táp mưa rào, hiện tại đột nhiên thay đổi phương thức tình ái lại khiến cho cậu cảm thấy vô cùng lạ lẫm: “Nhanh, nhanh một chút.” Cậu muốn tìm về cảm giác quen thuộc.

“Thì ra em thích nhanh sao? Nhưng anh không phải chồng em, không có thói quen nhanh như vậy.” Ân Thiệu Hành nhẹ nhàng ma sát tại lối vào, chờ đến khi Quan Hi muốn ngừng thở mới nặng nề đâm vào, như vậy tới tới lui lui mấy chục lần, Quan Hi đã nhanh bị hắn giày vỏ đến thống khổ không chịu nổi.

“Em không muốn anh, em muốn Thiệu Hành…” Quan Hi bất lực giãy giụa thân thể, muốn thoát khỏi chống chế của hắn. Nhưng Ân Thiệu Hành rồi lại không chút nào thương tiếc, giam cầm cậu gắt gao, dùng thứ cực nóng của mình xoay vài vòng trong cơ thể cậu, dùng sức nghiền nát một vài nơi của Quan Hi, đến khi cậu nhịn không được co người lại muốn bắn ra cũng không dừng lại.

“A a a a a a!” Quan Hi kêu lên sợ hãi, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý, dưới thân càng thêm cắn chặt.

Ân Thiệu Hành theo thít chặc của cậu mà dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất mấy chục cái, sau khi đến đỉnh điểm lại nhanh chóng rút ra, gỡ bỏ bcs, mở miệng Quan Hi ra bắn vào một cỗ lại một cỗ dịch thể.

“Khụ, khụ khụ…” Quan Hi bị sặc, một ít chất lỏng trắng đục không kịp nuốt xuống theo khóe miệng tràn ra ngoài, phần lớn đều bị cậu nuốt vào.

“Ăn ngon không, chồng em không đối đãi với em như vậy đi?” Ân Thiệu Hành chưa từng để người ta nếm qua dịch thể của hắn, nhưng hắn chính là không bỏ được Ân Mật Nhiên, tuy rằng Lewis thường xuyên dùng miệng hầu hạ hắn nhưng cuối cùng cũng sẽ dựa vào yêu cầu của mình mà nhổ ra. Nhìn bộ dạng khó chịu của Quan Hi, Ân Thiệu Hành cố gắng dằn xuống lo lắng trong lòng, vẫn hạ thấp giọng hỏi.

Mà bạn đời của Quan Hi quả thật cũng chưa từng đối đãi với cậu như vậy, sau khi nuốt xuống dịch thể đậm mùi *** mỹ, cậu đột nhiên cảm thấy trong cơ thể của mình tuôn ra một loại tình triều xa lạ, còn muốn thêm nữa. Cậu duỗi ngón tay đem toàn bộ dịch thể vừa rồi không cẩn thận tràn ra ngoài cho vào miệng, cậu lập tức đã thông suốt cái gì là cảm giác đê mê.

“Ăn ngon… còn muốn.” Quan Hi mở ra hai mắt mông lung, nhìn thẳng vào Ân Thiệu Hành.

Ân Thiệu Hành biết rõ cậu đã hiểu loại cảm giác này: “Đây là thứ mà bạn đời của em không cho được, cảm giác mới lạ, kích thích, trái đạo đức… còn có khoái cảm bí mật. Quan trọng nhất là, em sẽ nghiện những thứ này, sau đó… không ngừng ra ngoài tìm kiếm, khao khát, đòi hỏi, cuối cùng đắm chìm trong mối quan hệ bí ẩn này mà không thể tự kìm chế.”

Ân Thiệu Hành nói rất nhiều, Quan Hi lại nghĩ đến tất cả mọi thứ cùng hắn cho đến nay, lập tức đã có linh cảm.

“Em hiểu rồi, anh mau đi đi.” Cậu thật sự muốn ghi chép lại tất cả cảm xúc này, chuyên tâm vùi đầu vào kịch bản đang sáng tác, vì vậy bắt đầu phất phất tay đuổi người.

Ân Thiệu Hành cũng không tức giận, chậm rãi mặc quần áo vào tử tế, để lại một câu ‘nhớ ăn cơm’ rồi rời đi.

Ân Thiệu Hành trở lại Ân trạch bắt đầu giai đoạn tu thân dưỡng tính, Ân Mật Nhiên không có nhà, hắn cũng không đến chỗ Lewis, mỗi ngày đi làm như thường lệ, sau khi tan tầm thì lại ở nhà tưới nước, tỉa lá cho hoa khổng tước.

Một tháng sau Quan Hi gọi điện tới nói cho hắn kịch bản đã viết xong muốn cho hắn xem.

“Tự em quyết định đi, anh ở đây nhìn thành quả là được rồi.” Ân Thiệu Hành uyển chuyển từ chối.

“Nhưng mà em vẫn chưa chắc chắn…” Quan Hi nhưng có chút không tự tin.

“Anh tin em, cho dù không đạt tới độ cao lý tưởng cũng không quan trọng, cho dù như thế nào, còn có anh.” Ân Thiệu Hành an ủi.

“Được rồi, để em tìm người nhìn thử xem.”

“Cố gắng lên.” Ân Thiệu Hành nở nụ cười.

Sau khi cúp điện thoại hắn gọi thư ký vào: “Xem thử gần đây có đạo diễn nào rãnh rổi, để bọn họ giúp Quan Hi đọc kịch bản.”



Thời gian theo sinh hoạt hai điểm một đường thẳng của Ân Thiệu Hành mà nhanh chóng trôi qua, toàn bộ áp phích tuyên truyền của công ty đã dần thay bằng việc tuyên truyền tác phẩm mới của Quan Hi sau một thời gian ở ẩn ba năm – 《 Quan hệ bí ẩn 》, mỗi ngày đi qua Ân Thiệu Hành đều dừng lại ngắm nhìn, cuối cùng đã đến thời gian một ngày trước công chiếu.

(Nguyên văn 两点一线 ví von thường xuyên chạy đôn chạy đáo giữa các nơi.)

Buổi tối, Ân Thiệu Hành trước khi ngủ nhận được được thoại đã lâu không có của Lewis: “Ân Thiệu Hành… ngày mai, theo em đến rạp chiếu phim được không?” giọng nói của cậu mang theo một chút xoắn xuýt.

“Được.” Ân Thiệu Hành cũng không hỏi là phim gì, hào phóng mà đồng ý với cậu.

“Vậy ngày mai gặp!” Lewis thoáng chốc thoải mái hơn.

“Ngày mai gặp.”

Sau khi cùng chúc nhau ngủ ngon, Ân Thiệu Hành rồi lại thật lâu ngủ không được, hắn vẫn đang suy tư về một ít chuyện, cuối cùng nhịn không được tự nói với mình: Thuận theo tự nhiên đi.

Mới rốt cuộc cam lòng ngủ thật say.

Đã đến buổi công chiếu đầu tiên của《 Quan hệ bí ẩn 》, Ân Thiệu Hành cùng Lewis đều không hẹn cùng mặc âu phục thẳng thớm.

“Thiệu Hành!” Lewis đi ra từ lối đi đặc biệt, dẫn Ân Thiệu Hành đến ghế lô VIP.

Ân Thiệu Hành cẩn thận quan sát Lewis, phát hiện cậu có chút khẩn trương.

Lewis ngồi bên cạnh hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, Ân Thiệu Hành không từ chối, cầm ngược lại tay cậu hỏi: “Khẩn trương cái gì?”

“Em cảm thấy có chút bất an.” Quan sát rạp chiếu dưới đài, sắc mặt Lewis có chút thất thố.

Ân Thiệu Hành hôn lên trán cậu một cái: “Có anh ở đây.”

Lewis hít sâu mấy cái sau đó mới chậm rãi an định lại, hai người nói với nhau mấy lời, bộ phim đã bắt đầu.

Phúc Sinh cùng Anh Tử là một đôi vợ chồng điển hình ở nông thôn. Thuở nhỏ hai người là thanh mai trúc mã, đã đến lúc nên lập gia đình, liền tự nhiên mà xây dựng nên một gia đình, hết thảy đều hạnh phúc như vậy, mỹ mãn như vậy.

Thời gian dần trôi, bọn họ cùng sinh hoạt trong mười lăm năm, đã có một đứa con gái. Trong lúc đó dĩ nhiên bọn họ cũng có những lần cãi nhau, rồi cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, rất nhanh sẽ làm hòa, chia cách ngắn ngủi cũng không mang đến quá nhiều ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, bọn họ vẫn như trước mỗi ngày trải qua vô cùng ấm áp.

Thẳng đến khi Phúc Sinh làm quen với nữ nhiếp ảnh gia đến thôn lấy cảm hứng, tất cả mới có biến hóa long trời lở đất.

Người trong thôn lập gia đình tương đối sớm, mặc dù còn chưa tới tuổi pháp luật cho phép kết hôn bọn họ vẫn rượu trước chứng sau (tổ chức trước chứng nhận sau), bởi vậy năm nay Phúc Sinh chỉ mới ba mốt tuổi, đúng thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh. Mà điệu bộ dáng dấp của hắn cũng coi như thành thục cường tráng, bởi vậy thời điểm làm người dẫn đường cho nữ nhiếp ảnh gia nhiệt tình tài trí, hai người thường xuyên qua lại liền dễ dàng củi khô bốc lửa, tình cảm cấm kỵ đã xảy ra không thể ngăn cản. Trong một lần sưu tầm nghệ thuật hai người rốt cuộc nhịn không được lăn lộn vào một bãi ngô.

Lúc này người xem trong phòng đã là một mảnh xôn xao.

Lewis nhìn chằm chằm khung cảnh xinh đẹp cùng diễn viên trên màn ảnh, mở miệng hỏi nhỏ: “Anh cảm thấy như thế nào?”

Ân Thiệu Hành quay qua nhìn cậu một cái: “Rất tốt.”

Rồi lại không nói thêm gì nữa.

Bọn họ nhìn cảnh tượng như vậy vốn nên bị kích thích mà bộc phát ra đoạn tình cảm bí mật ẩn sâu tận đáy lòng không thể nói, nhưng bọn họ ngoại trừ đối với bước ngoặc của nội dung cốt truyện chỉ cảm thấy tiếc hận cũng không còn suy nghĩ nào khác.

Nữ nhiếp ảnh gia ở lại thôn một đợt chính là một năm. Phúc Sinh sau lần đầu tiên lạc lối cũng từng phỉ nhổ chính mình, hắn không dám về nhà đối mặt với vợ hắn, con gái hắn. Thế nhưng sau một đoạn thời gian cùng Anh Tử đồng sàng dị mộng hắn dần dần nhớ tới nữ nhiếp ảnh gia thành phố phóng khoáng, hoang dã, vì vậy hắn lén có lần thứ hai, lần thứ ba… Nửa năm sau, hắn đối với đoạn quan hệ bí ẩn này tập mãi thành quen, bởi vậy hắn ngày càng thêm táo tợn mà thừa dịp người nhà ra ngoài lén dẫn người về nhà, không chút kiêng kỵ trầm luân vào đấy.

Anh Tử dĩ nhiên cảm nhận được chồng mình có chỗ khác thường, nhưng phụ nữ nông thôn thật thà, an phận lại không nghĩ quá nhiều, chỉ cho là chồng mình làm việc mệt mỏi, mỗi ngày bên ngoài dãi nắm dầm mưa, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng rất lâu không có rồi, mỗi lần nằm trên giường gạch hắn cũng không có quá nhiều hào hứng. Anh Tử đối với việc này ngược lại tận tâm gấp bội mà hầu hạ hắn, chăm sóc hắn.

Phúc Sinh yêu nữ nhiếp ảnh gia, nhưng cùng lúc đó hắn lại không bỏ được người vợ đã có nhiều năm tình cảm, vì vậy hắn bắt đầu giãy giụa, lưỡng lự giữa hai người phụ nữ. Về sau, quan hệ giữa hắn và nữ nhiếp ảnh gia vẫn bị vợ phát hiện.

“Anh nói, hắn sẽ chọn ai?” Lewis hỏi.

“Khó mà nói.” Ân Thiệu Hành rất hiểu năng lực biên kịch của Quan Hi, hắn tin tưởng kết cục nhất định sẽ không đơn giản để cho hắn có thể đoán được như vậy.

“Nếu như anh là Phúc Sinh, anh chọn ai?” Lewis lại hỏi.

Ân Thiệu Hành bật cười: “Cũng không chọn, anh lại không thích phụ nữ.”

Lewis cũng không nhịn được cười.

Anh Tử đã có tất cả những phản ứng mà một người phụ nữ nên có khi biết được chồng mình ngoại tình, những thứ này không có quan hệ với kiến thức, bằng cấp của cô, bởi vì trong cuộc sống hôn nhân, vị trí của cô cũng giống như những người phụ nữ khác, là một người vợ, hơn nữa còn là một người vợ đủ tư cách. Nhưng mỗi người khi phải đối mặt với vấn đề như vậy, câu trả lời đưa ra đều khác biệt, mà Anh Tử cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho chồng mình, chỉ cần Phúc Sinh chấm dứt đoạn quan hệ bí ẩn này trở về với gia đình, như vậy cô sẽ coi như không có gì xảy ra, vẫn tận tâm tận lực lo cho cái nhà này giống như trước đây.

Lúc này bộ phim cũng dần dần đi đến phân cảnh cuối cùng, khán giả bắt đầu chờ mong sự lựa chọn của Phúc Sinh. Có lẽ chỉ có người cũng hãm sâu vào trong đoạn quan hệ cấm kỵ, giãy giụa không ngừng, thay hắn đưa ra lựa chọn có lẽ có người chỉ là đơn thuần cảm thấy hiếu kỳ với kết cục càng thấp thỏm không yên vẫn là đám người phóng viên, bọn họ vội vàng muốn biết bộ phim này sẽ đạt tới tầm cao nào, khiến cho mọi người cảm thấy như thế nào, cuối cùng tạo thành ảnh hưởng gì….

Nhưng Lewis cảm thấy rằng mình mới phải là người bận tâm nhất.

Đoạn kết của 《 Quan hệ bí ẩn 》chính là cảnh Phúc Sinh ngồi một mình trong phòng ngủ trầm tư hồi lâu, ngay tại thời điểm trái tim khán giả đều bị treo cao, Phúc Sinh đứng lên, nói ra một lời thoại cuối cùng: “Mình đã đưa ra được lựa chọn, lập tức đi nói rõ ràng cho cô ấy.” Tiếp theo là một loạt tiếng mở cửa đóng cửa, màn hình chuyển thành màu đen.

Khán giả trầm mặc vài giây, không biết là ai mở đầu nói ra chữ “Được!”, lập tức tiếng vỗ tay dần vang lên, ‘rào rào’ giống như hạt châu rơi xuống mâm lớn, thanh thúy êm tai.

Lewis trong tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng hỏi thăm lần nữa: “Còn anh, sự lựa chọn của anh… là gì?”

Ân Thiệu Hành nhìn cậu thật sâu: “Về nhà… đương nhiên là về nhà.”

Trong bóng tối, hốc mắt Lewis hồng hồng, lặng lẽ hít mũi một cái: “Được.”

Chợt cậu đứng lên, bưng mặt Ân Thiệu Hành hạ xuống một nụ hôn thâm tình, sau đó không hề nhìn hắn một cái, đẩy cửa đi ra.

Sau khi đóng cửa lại, Lewis lấy ra kính mắt đeo lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui