Sáu giờ tối, cáp treo dừng hoạt động, họ chỉ có thể đi bộ lên đỉnh núi, may mà núi không quá cao, cách ba bốn trăm mét so với mực nước biển.
Kiều Sanh được Phó Dư đỡ lên đỉnh núi, thể lực của cô rất kém, khi đến nơi vẫn thở không ra hơi, cô được Phó Dư dìu, dựa cả người vào anh.
“Nghỉ ngơi đi, đã tới nơi rồi.
” Anh vỗ vai cô, vén lại mấy sợi tóc, ôm eo cô đi về hướng ghế dài bên cạnh.
Bây giờ là bảy giờ tối, bầu trời thành phố H đã tối đen, đèn đường trên núi cũng được bật lên, ánh sáng màu vàng nhạt, thỉnh thoảng có côn trùng bay qua.
“Mệt quá.
” Cô ngồi xuống ghế, nhưng vẫn dựa người vào Phó Dư, không muốn ngồi dậy, cô cũng không để ý đến khoảng cách giữa hai người, dựa sát vào anh như đang làm nũng.
“Ừ, lần sau anh cõng em.
” Anh ôm eo cô, cả người Kiều Sanh dính chặt vào lòng anh, còn anh tựa cằm vào tóc cô, vô cùng thân mật, tim anh cũng mềm nhũn.
Hơi thở của Kiều Sanh phả vào ngực anh, hai người dựa sát vào nhau, mãi đến khi Kiều Sanh nghỉ ngơi đủ.
Cô đã bình tĩnh lại, nghe thấy nhịp tim đập thình thịch, lúcnày mới chú ý tới tư thế thân mật và khoảng cách của hai người, bỗng thấy không được tự nhiên, cả người cũng cứng đờ.
“Em, em nghỉ đủ rồi.
” Cô chui ra khỏi ngực anh, nhưng bàn tay anh vẫn ôm eo cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua lớp váy mỏng.
“Ừ.
” Anh vẫn không buông cô ra, chờ cô ngồi thẳng dậy, anh sát lại gần, tựa cằm ở xương quai xanh của cô, tóc chạm vào vành tai của cô: “Vậy đến lượt anh nghỉ ngơi.
”Hai tay anh ôm lấy eo cô, cả người dán chặt vào cô.
“Em để bụng chuyện lúc trưa sao?” Anh nói chuyện, hơi thở hơi nóng phả vào cổ cô.
“Không.
” Cô nhìn bàn tay to lớn ở eo, tay cô đè lên bàn tay đó: “Chỉ thấy hơi bất ngờ.
”“Anh nghĩ em giận.
” Giọng anh có hơi tủi thân, tay lại ôm chặt hơn, báo cáo giống như trẻ nhỏ.
“Em đâu nhỏ nhen như vậy!” Cô vỗ tay anh: “Em chỉ hơi ngại!” Cô nói xong, bỗng giơ tay sờ đầu anh.
“Ha ha.
” Tiếng cười của anh khàn khàn, rung động, rất quyến rũ người khác.
Một bên vai cảm thấy nhẹ hơn, anh ngẩng đầu, tay ở eo cô cũng buông ra.
“Vậy bây giờ thì sao?” Anh xoa xoa mặt cô, đối mặt với cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ khoảng một ngón tay, gần đến mức Phó Dư có thể nhìn thấy hình ảnh của anh trong mắt cô và cặp lông mi đang chớp chớp của cô.
“Anh có thể hôn em không?” Anh nhẹ giọng hỏi, lời nói chìm vào bóng đêm, chỉ có hai người bọn họ nghe được tiếng nhỏ nhẹ.
Không chỉ má ửng đỏ, còn lan tới cả đuôi mắt cũng đỏ, đôi môi hồng khẽ nhếch lên để lộ hàm răng, mấp máy muốn nói gì đó, nhưng còn chưa thốt nên lời, cô trừng mắt hờn dỗi nhìn anh, hốc mắt hơi run rẩy, nhắm mắt lại.
Anh hôn cô không chút do dự.
Môi chạm môi, hơi thở giao hòa, tay để ở phía sau cổ cô, xoa làn da mềm mại.
Anh mút môi cô, thấy Kiều Sanh hơi nhíu mày, lông mi dài chớp chớp, bàn tay to lớn vuốt ve mặt cô: “Bé cưng, thả lỏng nào.
”Cô hừ khẽ, tay để ở vai anh, từ từ thả lỏng cơ thể.
Đầu lưỡi liếm môi cô, cạy mở hàm răng của cô, liếm hàm trên của cô, cổ họng cô phát ra tiếng ưm hừm.
Anh hôn sâu, từng chút từng chút một, quấn lấy đầu lưỡi của cô, tiếng hôn chụt chụt phát ra trong một góc ở đài ngắm cảnh.
Lần đầu tiên Kiều Sanh bị hôn như vậy, không thở nổi, sau khi Phó Dư buông ra, mặt cô đỏ ửng, cảm thấy xấu hổ nên vùi đầu vào ngực anh, miệng nhỏ thở hổn hển.
Mà thỉnh thoảng Phó Dư lại cúi đầu khẽ hôn, cả trán, mắt, hai má, cằm đều nhiễm hơi thở của anh.
.